Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 11 - Chuyến Đi Của Jenna
S
eptimus đã đoán đúng. Con ngựa mà hai người cưỡi mà bà Marcia tìm thấy trong thiết bị tìm kiếm tầm xa của bà thực ra là Jake và Betty Jago, chủ một nông trại trồng rau xinh xắn trong vùng nông trai, và đang trên đường đến khu Mở Rộng để thăm mẹ của Betty. Nhưng cách đó xa tít, đang chạy nước kiệu qua những vườn táo trên khu đồi của vùng đất trũng, là một con ngựa ô khác với hai người cưỡi: một người nhỏ nhắn, tóc đen, đeo một cái vòng vàng nhỏ quanh đầu; còn người kia cao, mắt hoang dại, mái tóc màu rơm dài dạt hết ra sau, bay cuồn cuộn như sóng khi anh ta thúc con ngựa mệt mỏi phi về trước.
Vừa cưỡi ngựa, Simon vừa mải mê suy nghĩ. Anh ta ngạc nhiên sao mà mọi việc lại diễn ra quá dễ dàng và suôn sẻ đến vậy. Khi cưỡi ngựa vào Cung Điện, Simon đinh ninh là ít nhất cũng sẽ bị chặn lại và hỏi han. Nhưng đã không có một ai ở đó, và vì thế, anh ta nghĩ với nụ cười gằn, nhà Heap chỉ còn biết tự trách mình thôi. Do không ngờ rằng mình sẽ giằng được Jenna quá dễ dàng, cho nên Simon hơi cảm thấy chờn chợn về thành công của mình. Anh ta e ngại con bé sẽ giở chứng - anh ta biết nó vốn có óc suy nghĩ độc lập kiểu của nó, và nhớ lại hồi nó còn bé tí mà đã có những bận nổi cơn tam bành thật sự là kinh khủng, mặc dầu anh ta vẫn luôn biết cách làm cho nó cười phá lên và quên phéng đi bất cứ điều gì đang làm nó tức tối.
Simon lắc đầu một cách cương quyết để dứt bỏ khỏi những kỷ niệm thân thương mà anh ta có thể đã có với con em nuôi bé bỏng của mình, đứa em mà anh ta đã sống chung và yêu thương trong suốt mười năm đầu đời của con bé. Đó, anh ta tự nghiêm khắc nhủ mình, đó chỉ là quá khứ. Mụ Marcia Overstrand đã xông vào cuộc sống của họ đúng vào ngày sinh nhật thứ mười của Jenna và phá hủy tất cả mọi thứ, và đó cũng chính là sự kết thúc của cái gia đình mà anh ta từng gọi là gia đình. Giọt nước mắt tràn ly là khi ba mẹ anh ta bị một thằng ranh con từ Thiếu sinh quân lừa bịp, rồi tin rằng nó là thằng con trai thứ bảy yêu quý của mình, và trên hết thảy, cái thằng vớ bở đột ngột ấy đã lấy đi mất thứ duy nhất mà Simon luôn luôn mong muốn có được hơn bất cứ thứ gì khác trên đời: vị trí Học Trò của Pháp sư Tối thượng. Giờ đây Siomon chang còn quan tâm đến ai – ngoại trừ Lucy Gringe.
Nếu không giật Jenna đi được thì Simon cũng đã có kế họach đưa Lucy trốn đi với mình vào ngày hôm đó. Nhưng công việc phải được đặt lên hàng đầu, Simon là một Đồ Đệ tận tâm, luôn bận rộn thi hành những mệnh lệnh của Chủ Nhân trong suốt năm qua. Anh ta không muốn cướp Jenna đi, nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh, phải được thi hành. Lucy sẽ phải đợi lâu hơn chút nữa… mặc dù ngay giây phút này đây, Simin rất muốn có Lucy ngồi trên con ngựa của mình, cười đùa khi họ cho ngựa chạy thong dong qua những vườn táo, hơn là con Công Chúa Jenna mặt mày lạnh lung ngồi không khác gì tảng đá ngay phía trước.
Ngoại trừ vài tháng sống ở Đầm Cỏ Thô, còn đâu trước giờ Jenna không bao giờ rời khỏi Lâu Đài, và cô bé sửng sốt trước vẻ xanh tươi và trù phú biết chừng nào của vùng nông trại. Phải chi cô đang đi với bất kì ai khác, chứ không phải Simon, thì chắc chắn đây sẽ là một chuyến đi thú vị. Mặt trời nóng nhưng không ngột ngạt – nhờ trên bầu trời xanh trong lành buổi sáng sớm, vài đám mây từ phía tây trôi tới và hút cái khó chịu khỏi hơi nóng. Simon đã cho phép con Thần Sấm chậm lại, chỉ còn đi nước kiệu đều đều, và thỉnh thoảng tới một con dốc nhỏ, con ngựa lại chựng lại, bước từng bước nhàn nhã. Jenna không thể không nhìn ra xung quanh và kinh ngạc trước cảnh thôn quê đẹp như tranh vẽ.
Nhưng cô bé nhất quyết không để cho Simon được thỏa mãn thấy mình sợ hãi ra sao. Cô cứ ngồi cứng đơ và thẳng lưng lên, vận dụng những kỹ năng cưỡi ngựa đã học để ăn nhịp cùng với con ngựa khi nó đi dọc theo những con đường đất bụi mù dài vô tận, len lỏi qua vùng nông trại trải dài hàng bao dặm phía bờ bên này của con sông.
Có một lần họ dừng lại bên một con suối ở ngoài rìa đồng cỏ khô để cho con ngưa uống nước và gặm cỏ chốc lát. Simon đưa cho Jenna một ít thức ăn, nhưng cô bé từ chối – cô không đói. Giống như con ngựa, Jenna uống nước từ dòng suối, và khi Simon bảo đã đến lúc lên đường thì cô bé vùng bỏ chạy, lao ào ào qua con suối cạn rồi phóng lên một con đường hẹp. Ở cuối đường, Jenna thấy một ngôi nhà nhỏ vơi một bà cụ ngồi bên ngoài, ngủ gà gật trong bóng râm. Nhưng vừa chạy trối chết trên con đường đất, Jenna vừa nghe tiếng con Thần Sấm phi nước đại từ phía sau lưng, và chỉ một loáng sau Simon đã chộp được cô bé và nhấc cô một cách thô bạo lên yên trở lại. Từ đó, họ không dừng lại lần nào nữa.
Khi ngày dần trôi qua, những đồng cỏ mơn mởn của vùng đồng bằng cửa sông nhường chỗ cho những ngọn đồi hơi nghiêng của vùng đất trũng. Những cụm vườn cây ăn quả mướt mát và những vườn rau chuyển sang những sườn đồi trồng nho, và con Thần Sấm vẫn cứ sải bước, trèo lên dốc, trong khi càng lúc những ngọn đồi càng trở nên rõ rệt hơn, và những đỉnh núi xanh da trời pha đỏ tía ẩn trong sương của rặng núi Biên Cương bắt đầu hiện lên trước mặt.
Giờ thì Jenna bắt đầu nhận ra rằng Simon sẽ không để cho mình về nhà. Gần như cả buổi sáng, Cô bé cứ thắc thỏm hy vọng rằng bất cứ trò đùa lạ đời nào anh ta đang chơi với mình rồi sẽ sớm đến hồi kết thúc, rằng anh ta sẽ bất ngờ quay đầu con Thần Sấm và chạy nước kiệu về Lâu Đài. Jenna thậm chí đã nghĩ sẵn chính xác từng câu mình sẽ nói với anh ta khi họ trở về, và có một hay hai lần cô bé tưởng đâu anh ta sắp làm điều đó ngay lập tức. Thế nhưng con Thần Sấm vẫn cứ đi, giờ là bước đi bình thường chứ không còn chạy nước kiệu nữa, vì những ngọn đồi trở nên dốc hơn và không khí thoáng hơn lại lạnh hơn.
Tới lúc chiều muộn, khi họ đến được những mỏ đá hung tợn nam ở những chân đồi thả đầy cừu của vùng đất hoang, thì rốt cuộc Jenna cũng phá vỡ sự yên lặng nặng nề giữa hai người.
“Tại sao anh lại bắt em đi, Simon?” Jenna hỏi. “Chúng mình đang đi đâu vậy?”
Simon không trả lời. Nhưng nhìn về phía trước, tới cái mảng lù lù của dãy núi Biên Cương, thì Jenna đã biết câu trả lời cho câu hỏi thứ hai của mình. Và cô bé thật sự không biết mình có còn muốn nghe câu trả lời cho câu hỏi thứ nhất của mình nữa hay không.