Số lần đọc/download: 1218 / 43
Cập nhật: 2017-08-18 15:51:49 +0700
Chương 12
T
ruyện ơi! Giờ thì mi đã tới hồi kết. Thời gian vừa qua tôi đã cặm cụi viết mờ cả mắt gãy cả cổ. Từ hàng này qua hàng kia tôi đã phóng qua các xứ sở, các đại dương, các lục địa. Là gì vậy nhỉ, cơn xung động, nỗi sốt ruột cuồn cuộn trong tôi? Có lẽ tôi đang trông chờ điều gì đó. Nhưng các bà Xơ thì trông chờ gì, họ lui về đây phải chăng là để ở ngoài các cơ duyên mãi mãi muôn màu muôn vẻ vô thường của thế gian? Tôi chờ điều gì khác đây, ngoài các trang giấy mới để viết cho kín và các hồi chuông điểm thường lệ trong tu viện?
Đây rồi, tiếng một con tuấn mã đang phi tới trên con lộ dốc, ừ!, nó dừng lại ngay tại cổng tu viện. Chàng hiệp sĩ gõ cổng. Từ ô cửa sổ nhỏ tôi không thể nhìn thấy, nhưng tôi nghe ra giọng nói của chàng.
- Này quý Xơ hiền hòa, xin nghe đây!
Có phải cái giọng nói đó không, hay tai tôi nghe nhầm? Vâng, đúng rồi! Giọng của chàng Rambaldo, người mà tôi đã rộn rã những hồi dài trên các trang giấy này! Rambaldo, chàng mong gì ở đây?
- Này quý Xơ hiền hòa, xin vì hồng ân mà cho tôi biết trong tu viện này có ẩn náu một nữ chiến binh, nàng Bradamante lẫy lừng hay không?
Đấy, chính vì đi khắp thế gian tìm nàng Bradamante mà Rambaldo đã phải đến tận chốn này.
Tôi nghe thấy tiếng Xơ giám thị trả lời:
- Không đâu, chàng lính ạ, nơi đây không có nữ chiến binh, mà chỉ có các phụ nữ sùng kính đáng thương đang nguyện cầu để tội lỗi của cậu được cứu chuộc thôi.
Bây giờ chính tôi sẽ chạy đến bên cửa sổ và kêu lên:
- Vâng, Rambaldo ơi, em đây, đợi em với, em biết chàng rồi sẽ đến, em sẽ xuống ngay, em sẽ ra đi cùng chàng!
Và tôi vội vàng giật mũ xếp, băng quấn đầu, áo thụng; mở hòm lấy bộ áo chẽn vàng óng, phiến giáp ngực, phiến giáp cẳng chân, mũ chiến, gót thúc ngựa, áo choàng xanh dừa cạn.
- Chờ em với, Rambaldo, em đây, Bradamante đây!
Dictionary
Đúng vậy, truyện ơi! Xơ Teodora, người đang kể câu chuyện này và nữ chiến binh Bradamante chỉ là một người. Khi thì phóng ngựa trên trận địa, giữa các cuộc quyết chiến tay đôi và các cuộc tình, khi thì kín cửa trong tu viện, tĩnh tâm tự tay viết ra các câu chuyện đã xảy ra với mình nhằm tìm cách lĩnh hội chúng. Hồi về đây ở ẩn, tôi tuyệt vọng vì tình yêu dành cho chàng Agilulfo, giờ thì tôi rạo rực vì chàng Rambaldo trẻ trung và say đắm.
Cho nên ngòi bút của tôi tới một lúc bèn phóng chạy. Hội ngộ chàng: biết rằng rồi chàng sẽ kịp lúc thôi. Trang viết có cái thỏa đáng của nó chỉ khi bạn sang trang và được cuộc sống phía sau thôi thúc và xáo tung mọi trang truyện. Ngòi bút phóng chạy được giục giã bởi cùng niềm vui thú khiến bạn phóng chạy trên các lối đường. Cái chương bạn chấp bút và chưa biết sẽ phải kể gì thì như thể một ngả đường bạn rẽ vào khi ra khỏi tu viện và không biết rồi nó sẽ dẫn mình đến đối mặt với một con chằn, một đội quân Hồi, một hòn đảo nhiệm màu, hay một tình yêu mới.
Rambaldo chàng ơi! em phóng đi đây. Em cũng không chào Xơ tu viện trưởng. Các xơ hiểu em và biết rằng sau những cuộc hỗn chiến, những vòng tay, những dối lừa, thế nào em cũng quay về khuôn viên tu viện này. Nhưng giờ thì khác rồi… Sẽ là…
Từ quá khứ đã kể, và từ hiện tại chắp cánh cho tay em những khi dậy sóng, tương lai ơi! em đây, đã phóc lên yên con tuấn mã của anh. Cờ hiệu mới nào sẽ được anh kéo lên cột các lũy tháp thành phố vẫn chưa thành lập để đón chào em? Khói lửa điêu tàn từ thành quách vườn tược được em yêu quý nào sẽ bốc lên? Thời vàng son không thể dự kiến nào sẽ được anh sửa soạn: kẻ chủ tể vụng về, người tiền trạm đắt giá châu báu, vương quốc để em chinh phục, tương lai…
(1959)