We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3038 / 6
Cập nhật: 2015-11-21 21:57:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ật người ra phía sau, dựa đầu vào lưng ghế, Quang thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Thế là ước mơ của anh đã biến thành sự thật, chỉ cần anh hứa với ba anh một câu, thế là ông đã tin anh ngay lập tức. Thế thì tội gì mà anh không hứa, còn anh có làm đúng theo lời hứa của mình hay không thì lại là chuyện khác. Chẳng lẽ khi anh không làm thì cha anh lại giết anh hay sao mà sợ. Mà anh thì thiếu gì cách để làm cho cái điều ba anh mong muốn đó không thể nào thực hiện được, khi đó thì anh lại có thể thoải mái mà làm mà không sợ Ông cằn nhằn một chút nào.
Tiếng gõ cũa đột ngột vang lên làm cho những tư tưởng của Quang đang đi trên chín tầng mây phải rớt xuống thực tại. Nhưng vì tâm trạng đang vui nên Quang không thấy bực mình một tí nào vì sự phá đám đó. Anh lên tiếng:
- Vào đi!
Cánh của được mở ra thật nhẹ, và một người lách vào. Quang nhận ra người mới vào là Thoại Anh, cô nhân viên vừa là Trưởng phòng khai thác khách của khách sạn, vừa là người vợ tương lai của anh.
Bước đến trước mặt Quang, Thoại Anh nhỏ nhẹ:
- Thưa ông Tổng, xin ông ký cho bản dự chi quảng cáo ạ.
Một tay đỡ lấy xấp giấy trên tay Thoại Anh, tay kia chỉ vào chiếc ghế trước mặt Quang lịch sự nói với cô:
- Thoại Anh ngồi đi.
Thoại Anh im lặng, cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế Quang vừa chỉ. Cô ngồi thẳng lưng, hai tay xếp lại để trên đùi và mắt thì nhìn bâng quơ vào bức tường trước mặt.
Không vội ký tên, và cũng không cả nhìn vào xấp giấy Thoại Anh vừa trao cho mình, Quang cũng lặng thinh. Nhưng ánh mắt anh chăm chú chiếu thẳng vào cô gái đang ngồi trước mặt mình, và anh thầm đánh giá người con gái đó.
Tuy chưa tiếp xúc nhiều với Thoại Anh, nhưng điều đó cũng không hẳn là Quang không trông thấy cô. Nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên anh nhìn Thoại Anh gần và rõ đến như vậy. Trước mắt anh là một người con gái đơn giản, thậm chí quá đơn giản trong mắt Quang khi anh nhìn thấy gương mặt cô không một chút son phấn. Một bộ quần áo giản dị không tạo cho Thoại Anh một dáng vẻ sang trọng lộng lẫy như Trang Đài.
Nhưng Quang không thể phủ nhận được là Thoại Anh khá xinh xắn. Nét đẹp của cô không lộng lẫy, không khiến cho người đối diện phải chóa mắt khen ngợi. Nhưng tiềm ẩn trong cái dáng vẻ giản dị đó, Thoại Anh vẫn toát ra được nét đẹp kín đáo của mình.
Gương mặt Thoại Anh hơi xanh, hai hàng mi cong che khuất một phần cặp mắt, nhưng Quang cũng nhận thấy đôi mắt Thoại Anh thật là tuyệt vời. Nếu như thêm vào vẻ mênh mông của đôi mắt đó là những cái liếc mắt điêu luyện như của Trang Đài chẳng hạn, Quang dám chắc rằng sẽ có khối anh chàng chết đuối trong đó.
Đôi môi Thoại Anh hơi nhỏ, và sóng mũi cao thẳng tắp khiến cho gương mặt cô mang một vẻ đẹp hài hòa. Và Quang chợt bàng hoàng khi nhận ra rằng Thoại Anh thật là xinh đẹp. Có điều anh hơi tiếc là cô đã không biết tận dụng kỹ thuật trang điểm để bộc lộ hết vẻ đẹp của mình, cái vẻ đẹp mà nếu như được một bàn tay lành nghề trang điểm, chắc chắn là ít có cô gái nào hơn được.
Thoại Anh cũng không phải ngu dại gì mà không biết là Quang đang ngắm mình. Nhưng vốn tính kín đáo, cô vẫn cứ lặng thinh. Nhưng một cảm giác xôn xao đã chiếm ngự tâm hồn cô. Vì Thoại Anh hiểu rõ, người thanh niên trước mặt có quan hệ với mình như thế nào.
Thoại Anh cố gắng chịu đựng cái nhìn như soi mói của Quang, nhưng rồi cô đành chịu thua. Cô ngượng ngùng nhìn xuống xấp giấy anh đang cầm và ấp úng nói nhỏ:
- Thưa ông Tổng...
Không để cho Thoại Anh nói hết câu, Quang đưa tay ngăn cô lại:
- Thoại Anh này, anh không phải là ông Tổng của em đâu.
Cách xưng hô thân mật của Quang làm mặt Thoại Anh đỏ bừng. Cô lại lí nhí nói:
- Nhưng mà... Ông là...
Quang lại ngắt ngang lời Thoại Anh:
- Anh là gì mặc kệ anh, nhưng đối với em thì anh đâu phải là ông già đâu mà em cứ gọi anh là ông hoài như thế.
Mặt Thoại Anh càng đỏ thêm chút nữa. Quang thú vị nhìn cô. Anh mỉm cười:
- Nào, em hãy tạm quên công việc đi một chút đi. Chúng ta nói chuyện nhé!
- Nhưng mà...
Quang đứng lên, anh rời khỏi chỗ ngồi của mình:
- Không có nhưng nhị gì hết, chúng ta ra đây ngồi đi.
Quang cúi xuống, anh nắm tay Thoại Anh kéo đứng lên và đưa cô lại bên bộ bàn ghế dùng để tiếp khách. Thoại Anh hoàn toàn thụ động, cô không có một cử chỉ nhỏ nào để gọi là phản ứng để rồi cứ líu ríu đi theo đà tay kéo của Quang.
Quang cảm nhận hết được sự ngượng ngùng của Thoại anh, và ngay cả cảm giác rung nhẹ trên tay cô khi anh vừa đụng vào, Quang cũng cảm nhận được. Điều đó khiến anh thú vị, vì rõ ràng Thoại Anh là cô gái hoàn toàn ngây thơ, tuy rằng lúc nào cô cũng làm ra vẻ thật nghiêm nghị trong công việc.
Ngồi trước mặt Quang, Thoại Anh cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trái tim cô đã rộn lên một cảm giác khó tả. Người thanh niên đang ngồi trước mặt cô sẽ là người chồng tương lai của cô đó, sẽ là người cho cô tựa nương suốt cả đời hay sao? Đã bao lần Thoại Anh nhủ mình như thế, nhưng trước đây lúc nào cô cũng thấy dường như đó chỉ là một chuyện xa vời nào đó, chỉ thấp thoáng trước mắt mà cô sẽ không nắm bắt được.
Nhưng hôm nay thì không phải thế! Hay là vì tại Quang đã thay đổi cách cư xử với cô mà Thoại Anh có một cảm nhận mới mẻ? Và dù cho Thoại Anh đã bảo mình phải bình tĩnh, thế mà cô vẫn thấy mình vụng về lúng túng biết bao trước mặt anh.
Trong sự im lặng đó, Quang lại lên tiếng:
- Thoại Anh này, em đừng gọi anh là ông nữa nhé!
Thoại Anh lí nhí:
- Thế thì gọi bằng gì?
Quang phì cười:
- Thế những người trẻ tuổi nói chuyện với nhau thì họ dùng danh xưng gì?
Thoại Anh ấp úng:
- Họ... họ...
Quang cướp lời Thoại Anh:
- Em hãy xưng hô như anh nói với em nãy giờ có được không?
Thoại Anh cúi đầu không đáp. Quang khuyến khích:
- Nào, em gọi anh thử coi nào?
Thoại Anh khẽ ngước lên nhìn Quang, và cô lại cụp hai hàng mi công xuống trước ánh mắt của anh đang chiếu thẳng vào mình, ngập ngừng:
- Anh Quang...
Quang gật đầu ra vẻ hài lòng:
- Đúng rồi, phải gọi như thế mới được.
Nghiêng đầu ngắm Thoại Anh với nụ cười trên môi, Quang lại hỏi cô với giọng nói dịu dàng:
- Thoại Anh này, em có biết chuyện của hai chúng mình không?
Thoại Anh cúi đầu, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Quang. Một cái gật đầu thật khẽ làm cho Quang càng thấy thú vị, và anh bỗng nhiên có cảm giác của một con mèo đang vớn một con chuột nhắt nhút nhát tìm cách chạy trốn trước mặt mình.
Quang lại hỏi tiếp:
- Thế em nghĩ sao về chuyện đó?
Câu hỏi của Quang làm Thoại Anh chẳng biết phải trả lời như thế nào. Nếu nói là cô bằng lòng thì thật là trơ trẽn. Cô đã biết anh là người như thế nào đâu. Dẫu sao thì cô cũng mới chỉ nhìn thấy anh từ xa vài ba lần, và đây là lần đầu tiên cô mới tiếp xúc với anh gần gũi như thế này.
Nhưng nếu nói lời phản đối thì Thoại Anh lại không thể. Bởi vì lúc nào trong đầu cô cũng luôn có câu dặn dò của mẹ: "Đó là người chồng mà cha con đã chọn cho con, con phải làm theo ý nguyện của cha con đó."
Quang cũng nhìn Thoại Anh với những suy tín riêng của mình. Anh biết rất rõ tính của cha, nếu như ông đã quyết định điều gì thì chắc chắn là ông sẽ không bao giờ thay đổi. Huống chi đây lại là lời hứa với người đã chết, mà lại là người có ân nghĩa đối với ông. Thế thì anh đừng mong thay đổi được những gì ông đã quyết.
Giờ đây, tuy Quang đã ngồi vào chiếc ghế Tổng Giám đốc, nhưng Quang hiểu đó là nhờ vào sự không khéo của mẹ anh. Chứ thật lòng mà nói, Quang biết là mình học nhiều hơn nhưng không thể nào có kinh nghiệm bằng anh Tùng đâu.
Nhưng nào phải chỗ ngồi này đã chắc chắn là của Quang đâu. Bởi vì cha anh mới chỉ giao quyền cho anh trên thực tế để anh dễ làm việc, nhưng về mặt pháp lý, anh vẫn phải lệ thuộc vào cha anh, và một phần nhỏ nữa là nơi Hoàng Tùng, người anh cùng cha khác mẹ của anh.
Hiểu rất rõ vị trí bấp bênh của mình, Quang biết mình phải làm gì. Anh thấy khôn ngoan nhất là hãy làm theo ý muốn của ông Phan. Khi nào mọi cái hoàn toàn thuộc vào tay anh, khi đó, Quang sẽ tự do làm theo ý mình.
Cũng may la Trang Đài đã trở về Mỹ, nếu không thì Quang cũng khó mà thực hiện được ý đồ của mình. Anh phải nhanh chóng làm theo những gì cha anh đã xếp đặt, để anh còn thì giờ thu xếp chuyện riêng của mình trước khi Trang Đài trở qua đây.
Cười với Thoại Anh một cách thân thiện, Quang thấp giọng:
- Thoại Anh này, chúng ta cũng đã lớn rồi. Anh nghĩ là cả anh và em đều biết suy nghĩ và lựa chọn một hướng đi cho mình. Vì vậy anh muốn biết là với chuyện hứa hôn giữa hai gia đình, em nghĩ như thế nào?
Câu hỏi thẳng thắn của Quang làm cho Thoại Anh cũng bớt đi phần ngại ngùng. Cô ngước lên nhìn anh và ngập ngừng một chút, cô thành thật nói:
- Em không hề biết chuyện này, mãi đến khi vào đây làm xong, bác Phan nói em mới biết. Thật lòng mà nói, em chưa biết gì về anh hết, và chúng ta còn xa lạ với nhau quá. Vì vậy mà em muốn có thời gian để suy nghĩ, và cũng để tìm cơ hội cho mình.
Cách nói thẳng thắn của Thoại Anh làm Quang cảm phục người con gái trước mặt mình. Nếu như một người con gái thực dụng khác, có lẽ cô ta sẽ chụp ngay lấy cơ hội tốt đẹp này, bởi vì không cần phải so sánh với ai, Quang cũng thấy mình quá đủ điều kiện để những cô gái mơ ước được sống chung trọn đời.
Gật đầu, Quang tỏ ý tán thành ý kiến của Thoại Anh:
- Em nói cũng phải, nhưng anh hy vọng là chúng ta sẽ mau chóng tìm ra câu trả lời cho chúng mình. Nhưng anh có đề nghị chúng ta hãy tại điều kiện để gần gũi nhau hơn, như thế mới dễ hiểu biết về nhau.
Không hiểu sao, Thoại Anh lại thấy e dè trước câu nói của Quang. Cô nhìn anh như muốn hiểu thật rõ ý tứ trong câu nói của anh, để rồi cô nghi ngờ hỏi lại:
- Anh nói như vậy là có ý gì?
Quang bật cười, anh không lại gì ý nghĩa của câu Thoại Anh vừa hỏi:
- Thoại Anh nghĩ đi đâu vậy? Anh nói chúng ta gần gũi nhau có nghĩa là chúng ta có thể đi nghe nhạc, đi xem phim hay là thường xuyên đi ăn với nhau, chỉ có thế thôi.
Gương mặt Thoại Anh lại đỏ bừng lên, cô ngượng ngùng:
- Em xin lỗi, em không có ý gì đâu.
Quang cười lớn, anh đứng lên:
- Anh biết mà, em không phải ngượng ngùng như thế. Nào, để thực hiện lời giao kết của chúng ta, anh mời Thoại Anh đi ăn với anh.
Thoại Anh cũng đứng lên nhưng cô lắc đầu từ chối:
- Anh Quang đi ăn một mình đi, em có cơm rồi.
Quang ngạc nhiên nhìn Thoại Anh:
- Cơm ở đâu mà Thoại Anh có sẵn thế?
Thoại Anh ngượng ngùng nói nhỏ:
- Là em mang theo.
Quang ngạc nhiên hết cỡ trước điều Thoại Anh vừa nói. Đúng ra, trong khách sạn có dành phần cơm cho mọi nhân viên, không hiểu tại sao Thoại Anh lại phải mang cơm theo như thế nhỉ? Anh buột miệng nói ra thắc mắc của mình:
- Tại sao em lại phải mang cơm theo như thế?
Thoại Anh lại đỏ bừng mặt. Chẳng lẽ cô lại nói tuột ra chuyện cô mang cơm theo ăn để tiết kiệm được khoản tiền cơm trưa mà khách sạn sẽ chi thêm cho những người không ăn? Quang có hiểu cho cô không? Hay anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường hay ít nhất cũng là thương hại.
Nhìn mặt Thoại Anh, Quang hiểu ngay là cô có điều khó nói. Anh nói ngay:
- Mà thôi mặc kệ đi, em cứ để cơm đó đến chiều ăn. Còn hôm nay, để đánh dấu việc chúng ta thông cảm với nhau, anh muốn mời em một bữa cơm. Không lẽ em cũng đành lòng từ chối hay sao?
Biết là không thể từ chối được, Thoại Anh đành phải gật đầu. Quang vui vẻ:
- Vậy em về chuẩn bị đi, nữa tiếng nữa chúng ta đi.
Thoại Anh vẫn không quên công việc của mình, cô chỉ tay vào xấp hồ sơ lúc nãy:
- Anh ký cho em bản dự toán...
Quang sốt sắng gật đầu ngay:
- Được rồi, anh sẽ ký ngay đây. Một lát nữa gặp lại, anh sẽ đưa qua cho em luôn.
Thoại Anh trở về phòng làm việc của mình. Câu chuyện vừa trao đổi với Quang khiến cô băn khoăn suy nghĩ. Không hiểu anh ta có ý như thế nào? Đó là một sự chân thành hay ẩn chứa trong để nghị đó là một ý đồ gì khác. Vì Thoại Anh không thể nào quên được người con gái từ bên kia trái đất đã theo Quang về đây và sự thân thiết anh dành cho cô ta. Và thái độ của anh hôm nay ngược hẳn lại với những ngày trước khiến cô thực sự hoang mang.
Khẽ lắc đầu, Thoại Anh cố gắng trấn tĩnh lại mình. Mọi chuyện còn ở phía trước. Cô vẫn còn thì giờ tìm hiểu và xác định mọi điều cơ mà. Thôi hãy tạm quên đi để cho lòng thanh thản.
Đường Trường Hạnh Phúc Đường Trường Hạnh Phúc - Hoàng Kim Đường Trường Hạnh Phúc