Số lần đọc/download: 3336 / 38
Cập nhật: 2015-11-28 04:51:11 +0700
Chương 11: Lần Đầu Tới Đảo Tây Vu
T
rên biển bầu trời xanh ngắt, mây lững lờ trời, những cánh chim biển nhẹ nhàng chao liệng.
Bên dưới lại đối lập, đảo Tây Vu có vẻ thê lương và tĩnh mịch. Đây là một hoang đảo thật sự, chẳng có động thực vật nào sinh sống, chỉ có vách đá cằn cỗi, khe sâu khô cạn, những bộ xương mục nát lâu năm trải rộng bề mặt hòn đảo.
Vì hòn đảo này từng bị ô nhiễm phóng xạ nên vùng nước xung quanh đảo, các loại tảo biển và tôm cá đều không thấy bóng dáng.
Chiếc tàu lớn dừng ở ven bờ. Mười chiếc xe thiết giáp đen ngòm trang bị đầy đủ đạn pháo chậm chạp lăn bánh trên vùng đất đầy đá vụn và xương cốt. Bọn họ đã chạy vòng quanh đảo ròng rã cả ngày trời. Ngay cả nhóm cận vệ trung thành với Touray đều nhịn không nổi mà hung hăng chửi thề, CMN anh kết nghĩa của Touray rốt cuộc đang ở đâu chứ? (CMN: câu chửi tục, các bạn tự hiểu nhé)
Mặt trời chiều dần khuất bóng về phía tây, trên mặt biển phản chiếu ánh sáng lấp lánh đẹp mắt. Thiếu niên ngồi một mình gần cửa sổ xe lẳng lặng nhìn ra phía ngoài.
Cách đó không xa là một dòng sông nhỏ hẹp nước chảy đục ngầu. Một cô gái mặc áo đen tóc đen, bóng lưng thanh mảnh lặng lẽ đứng bên bờ sông, giống như muốn cùng hòn đảo hoang vu này hòa tan vào làm một. Ven sông không có một thứ gì, chỉ có một vật thể đen thùi nhìn giống như chim đậu ở bờ bên kia.
Người thiếu niên không biết, cô sẽ xử lý cậu như thế nào?
Mấy ngày trước, cậu bị Touray nguyền rủa rồi ném lên xe, người thiếu niên biết rõ vận mệnh bản thân càng bi thảm hơn. Khi cùng cô gái Bán Thú ngồi trên chiếc xe này, cảm giác của cậu chết lặng.
Lúc này, cậu mặc bộ quần áo bằng lụa trắng mà Touray yêu thích nhất, cơ thể cùng đôi chân dài như ẩn như hiện thật sinh động. Khi cô gái nhìn thấy cậu ngồi trong góc đó, biểu cảm đầu tiên của cô là nhíu mày, sau đó lục từ hành lí tuỳ thân của cô ra một bộ quân trang ném cho cậu: “Thay đồ đi.” Cô nhảy xuống xe.
Cầm bộ quân trang trong tay, cậu châm chọc nghĩ: “Thì ra cô gái Bán Thú thích dáng vẻ này.”
Thân thể cậu đã chết, ngoan ngoãn nghe theo có lẽ giảm bớt đau khổ. Tuy rằng quân trang của cô mặc trên người cậu hơi ngắn, nhưng so với lụa trắng mềm rũ kia lại khiến cậu cảm thấy kín đáo và an tâm.
Một lát sau, cô gái quay lại xe, cúi đầu nhìn cậu một lát, giống như không nóng lòng tìm hoan lạc mà lại quăng cho cậu một cái túi nhỏ.
Không ngờ là cơm nắm.
Rất lâu rồi thiếu niên chưa được ăn thực phẩm của con người, không khỏi ngẩn người ra, từ trước tới giờ Touray đều ăn thịt tươi còn ướt đẫm máu, hắn buộc cậu phải ăn như hắn. Cô gái Bán Thú này lại ăn thực phẩm của con người sao?
Cậu không thèm suy nghĩ xem cô có âm mưu gì không chỉ ăn thật nhanh, cũng không sợ cô bỏ thuốc độc đồ ăn của con người khiến cho cậu có cảm giác mình còn sống. Thình lình cậu ho sặc sụa, cơn ho khan kịch liệt như muốn bể phổi, cảm giác vừa đau khổ lại vừa hạnh phúc.
Lúc này, trước mặt cậu là một cánh tay trắng nõn như ngọc đang cầm một bình quân dụng màu xanh lục.
“Nôn ra.” Giọng nói cô gái thật tự nhiên, “Ho thì phải nôn ra, không được nuốt lại.”
Dòng nước trong lành theo thực quản chảy xuống thật dễ chịu. Cậu theo bản năng ngẩng đầu, qua màn nước mắt vì cơn ho sặc sụa cậu mơ hồ trông thấy trên khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn trắng nõn và mềm mại có một tia thương xót vụt qua.
Cùng cô gái ở chung trong xe vài buổi tối, cả đêm thiếu niên không dám ngủ say, nhưng cô gái đêm nào cũng say sưa ngon giấc dường như cô như không hề hứng thú với cậu. Ban ngày, cô còn nói với cậu mấy câu, cậu thường trầm mặc không đáp. Cô cũng chẳng giận, thái độ thật thoải mái.
“Cậu có thể xuống xe đi dạo.” Khi vừa dừng xe hạ trại, cô nói.
Cô và Touray không giống nhau. Touray thích màu da trắng bệch không có huyết sắc, thích bộ dạng hấp hối của cậu ta chứ cô không thích.
Cảnh hoàng hôn rất nhu hoà dù đang trên đảo Tây Vu thê lương. Thiếu niên do dự một chút, đẩy cửa xe thiết giáp, nhảy xuống xe.
Cậu luôn đi chân trần bất kể mùa đông hay mùa hè. Cô nhìn chân cậu rồi bảo giày cô quá nhỏ, giày của Bán Thú khác lại quá lớn. Mấy hôm trước trên đường đi, không biết cô nhặt được một đôi giày cũ ở đâu ném cho cậu. Lúc này qua đế giày, cậu vẫn có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp từ những viên đá cuội dưới
lòng bàn chân, cậu ngẩng đầu nhìn vầng thái dương sáng chói và hít một hơi thật sâu.
Dường như nhận ra điều gì, cô đang đứng cách đó hơn mười mét chậm rãi quay đầu lại, thần sắc bình tĩnh. Hàng mi đen khẽ chấp chới, đôi mắt trong suốt sáng ngời. Điều này làm cho cậu nảy sinh nghi ngờ —— cô ấy là thú tộc thật sao?
Đúng lúc này, cảm giác của cậu có chút khác thường. Cậu nghiêng đầu trông thấy vài binh sỹ Bán Thú cường tráng cúi đầu nói chuyện với nhau, ngón tay kẹp điếu thuốc lười biếng dựa vào xe thiết giáp, những đôi mắt thú nóng rực theo dõi cậu.
Loại ánh mắt đó cậu rất quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét, nhanh chóng xoay người chui vào trong xe, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, coi như không có ánh mặt trời cũng không có loại ánh mắt dơ bẩn đó.
Đêm nay, đoàn xe hạ trại ở trên đảo.
Khác với những ngày trước, cô không trở về xe nghỉ ngơi cũng không xuất hiện ở gần chiếc xe. Đến khi ánh trăng vằng vặc soi sáng mặt biển, thiếu niên cũng không thấy hình bóng của cô.
Chiếc xe chung quanh luôn luôn có người Bán Thú vui cười nói chuyện với nhau. Thiếu niên nằm trên chiếc giường đơn, đến gần sáng mới ngủ.
Không biết qua bao lâu.
Bên tai chợt truyền đến tiếng cười lạnh, người thiếu niên kinh hoàng mở mắt. Nhưng không đợi cậu kịp nhìn rõ, thân thể đã bị một ai đó lôi mạnh về phía trước!
Cửa xe thiết giáp mở rộng, cậu nhìn thấy một đôi mắt thú đang cười dữ tợn và nhiều bàn tay đen đủi thô to dễ dàng nâng cậu lên.
Tốc độ của họ rất nhanh, vừa chạy vừa cười khùng khục. Trên đỉnh đầu ánh trăng loang loáng, bốn bề lạnh lẽo. Thiếu niên sớm biết kêu cứu chẳng được tích sự gì, cũng biết cậu càng giãy dụa càng kích thích hứng thú của bọn chúng. Nhưng mấy ngày nay thật sự rất ấm áp, lúc cậu bị một sức mạnh rất lớn ném trên mặt đất lởm chởm đất đá, cậu nhịn không được hơi giãy giụa một chút.
“Mẹ nó, không biết nghe lời…” Có người Bán Thú lầu bầu, cùng lúc đó, cậu không rõ có bao nhiêu bàn tay đang sờ mó bên hông mình. Chỉ nghe “rẹt rẹt” mấy tiếng, lại có tiếng người Bán Thú cười, thân dưới của cậu chợt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.
Cậu muốn nổi cơn điên, duỗi chân liền có người nắm đùi cậu, siết chặt đến mức xương cốt muốn gãy rời. Ngay sau đó, hai chân cậu bị kéo lên và kéo ra hai bên.
Cậu nhục nhã nhắm chặt hai mắt.
Cậu nói với chính mình, Đế đô tha thứ cho tôi vì sự nhục nhã này.
Ánh trăng sáng ngời trong vắt.
Ngay lúc 7,8 người Bán Thú nóng lòng muốn cưỡng bức cậu, lúc thiếu niên tuyệt vọng chết lặng, một giọng nói thanh thanh lạnh như băng giống như một tiếng sấm vang lên bên tai mọi người. Người Bán Thú vừa lôi ra vật đàn ông đang chuẩn bị thẳng tiến, kinh hoàng đến mức toàn thân cứng đờ liền co rụt người lại.
Cô gằn từng tiếng một: “Kẻ nào không muốn chết thì cút ngay cho ta!”
Các người thú sau khi biết thực lực của cô, đối với cô vừa kính lại vừa sợ. Tuy rằng lúc này hứng thú dâng trào, nhưng khi nhìn khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô dưới ánh trăng lạnh lẽo không chút tình cảm làm sao dám tiếp tục. Có binh sỹ không cam lòng nói: “Đại nhân, thống lĩnh đã từng nói, người này tuỳ chúng tôi chơi đùa…”
Hứa Mộ Triều chậm rãi đến gần nói: “Cậu ta giờ là của ta, ai có dị nghị cứ việc đấu tay đôi với ta.”
Cô nói như vậy một phần vì lo lắng. Thú tộc không cảm thấy hành hạ một con người là sai trái, tuy rằng trên đường bọn họ tuân lệnh, nhưng dù sao cũng không phải là binh sỹ tâm phúc của cô, có giảng đạo lý bọn họ cũng không nghe. Bọn họ chỉ khuất phục kẻ mạnh.
Quả nhiên, sau khi cô nói như vậy, những người thú lập tức ngượng ngùng bỏ đi.
Trên mặt đất thân hình thiếu niên trắng nõn loã lồ dưới ánh trăng như một con rối gỗ. Đôi mắt trong suốt như nước hoảng hốt nhìn Hứa Mộ Triều.
“Cậu đứng lên được không?” Hứa Mộ Triều thấp giọng hỏi, vươn tay đỡ cậu.
Trong xe thật yên tĩnh. Thiếu niên đờ đẫn nằm ở trên giường, Hứa Mộ Triều trông thấy hai tay cậu đặt xuôi theo người siết chặt thành nắm đấm, trong lòng khe khẽ thở dài.
Cậu không hé răng, đôi mắt đẹp kia giống như đã mất đi ánh sáng.
“Tôi sẽ không làm gì cậu.” Hứa Mộ Triều chậm rãi nói, “Sự việc lúc nãy sẽ không phát sinh nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Hứa Mộ Triều nằm xoay lưng về phía thiếu niên.
Thiếu niên này làm cô có chút khó xử. Ban đầu Touray chỉ nói đưa thiếu niên tới đảo Tây Vu, anh kết nghĩa của hắn tự biết xử trí thế nào. Hứa Mộ Triều trông thấy thủ đoạn mà Touray đối phó với thiếu niên, anh kết nghĩa của hắn có lẽ cũng không tốt lành gì. Loại mệnh lệnh này ngay từ đầu cô không định tuân theo.
Cô định cứu cậu nhưng hoàn toàn không rõ về cậu. Đám Đại Vũ chỉ nghe nói cậu là một binh sỹ bị bắt mấy năm trước.
Binh sỹ khác trong hoàn cảnh của cậu có lẽ chỉ muốn tự sát. Mà cậu dưới sự hành hạ của Touray lại nhịn nhục sống sót, còn nhiều lần ám sát Touray. Điều đó cho thấy lòng hận thù của cậu đối với Touray, đối với thú tộc mãnh liệt cỡ nào, ý chí của cậu quật cường đến mức nào. Hơn nữa cậu ở bên cạnh Touray đã lâu nên biết rõ nhiều nội tình của thú tộc, cô vội vàng thả một con người có tính cách như vậy đi, có phải là phóng thích một tai hoạ ngầm không?
Nên hiện tại Hứa Mộ Triều chỉ có thể chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đem cậu về dưới trướng của mình, không để cậu về với con người nhưng để cậu có thể sống yên ổn đến già.
Đêm càng về khuya, trên hoang đảo yên tĩnh đáng sợ. Chỉ có tiếng ngáy của những người Bán Thú ồm ồm vang lên thô ráp.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn ánh trăng vằng vặc, im lặng không một tiếng động, chậm rãi ngồi dậy. Lòng bàn tay mở ra, trong đó có một mảnh đá cuội sắc như đao. Lúc bị đám người Bán Thú ném xuống đất, cậu đã đụng trúng mảnh đá sắc nhọn có thể dùng làm vũ khí này.
Cậu mặc kệ quần áo rách bươm, vết thương cũ sau lưng bị đá cứa vào đau rát. Cậu giống như chưa từng trải qua cảm giác thoải mái như vậy. Cậu giống như một con mèo, bò tới bên cạnh giường cô gái. Cô luôn đưa lưng về phía cậu, cậu có thể nghe được hơi thở vững vàng của cô giống như đang ngủ say.
Giết cô ta đi! Cậu nói với chính mình, hít sâu một hơi, cánh tay run run trở nên ổn định, nắm chặt mảnh đá sắc, đưa tới gần chiếc gáy trắng nõn của cô.
“Cậu muốn giết tôi?” Cô không quay đầu lại, sau lưng giống như mắt.
Giọng nói cô vẫn nhẹ nhàng ngọt ngào, chỉ là không giấu được tức giận: “Cậu muốn lấy oán trả ơn sao?”