Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2025-08-07 19:08:36 +0700
Chương 12
S
áng hôm sau, Thảo thức dậy, trong người vẫn cảm thấy hưng phấn lạ thường, tuy không bằng tối hôm qua nhưng có lẽ sáng nào con gái cũng có cảm giác thế này, căn nhà im lặng không tiếng động, chỉ có ánh sáng từ ban công chiếu vào phòng khách và hắt vào phòng ngủ, Thảo uể oải ngồi dậy, chồng nàng đã đi làm từ sớm, nghĩ thương chồng, thương cả mình, không biết bao giờ gia đình nàng mới thoát khỏi cảnh éo le này đây. “Tinh tinh tinh!!!” Thảo cầm điện thoại lên hóa ra là số của chị shipper thịt cho gia đình nàng, Thảo xem đồng hồ lúc này là 8h sáng. Nàng vội vàng khoác tạm chiếc áo choàng ra bên ngoài vì bên trong áo ngủ không mặc áo lót, nàng vẫn mặc chiếc quần đùi ren hôm qua. Thảo phi ra ngoài xuống dưới tầng hầm chung cư.
Chị! Em đây, em xin lỗi em ngủ quên ạ! Thảo cười tươi đi đến chỗ chị ship thịt.
Con bé này mới ngủ dậy à? Đây thịt bò thịt gà đủ cả nha! Chị ship thịt tươi cười nói.
Vâng! Hihi Em cảm ơn chị, em gửi chị tiền ạ… Thảo móc ví ra trả.
Cái con bé này! Mới ngủ dậy mà cũng xinh thế này, chẹp chẹp, chị ước được một phần mười như mày thì cả đám đàn ông ở chợ là của chị tất ha ha!!! Chị bán thịt tếu táo nói.
Ui! Chị cứ nói quá hihi… Thảo sướng cười tít mắt.
Thôi chị về đây, ông chồng nào mà lấy được mày có mà phúc tổ bảy mươi đời chưa hết haha! Chị ship thịt nhảy lên con xe wave chiến rồi phóng vù lên hầm. Thảo đứng nhìn chị ship thịt đi khuất rồi mới đi vào. Định quay người thì thấy bóng dáng quen quen đi từ trên hầm xuống.
THẢO À CHÁU! Khà khà! Bác Phú bảo vệ cười nói đi xuống, cái dáng nhỏ nhỏ gầy gầy của ông Phú không thể lẫn vào đâu được.
Dạ! Cháu chào bác ạ, bác đang đi tuần ạ? Thảo cười tươi nhìn ông Phú, ở trong chung cư này, không biết từ bao giờ tình bạn của Thảo và ông Phú được gắn kết hơn bởi những buổi nói chuyện hàn huyên lúc Thảo đi tập thể dục. Nàng coi ông Phú như một người bạn, người cha của mình vì gia cảnh đáng thương của ông, một phần bản chất của ông hiền lành tốt bụng, cũng an ủi Thảo khá nhiều bằng những câu thơ hài hước mang đậm ý nghĩa của mình, khiến Thảo cảm thấy tin tưởng và rất quý ông Phú bảo vệ.
Ừ! Xem nào! ai chà chà! Hôm nay Minh nó được ăn ngon ghê ta! Ông Phú nhìn vào túi thịt Thảo đang cầm trên tay cười nói.
Hi hi! Ngày nào cháu cũng nấu mấy món bổ dưỡng cho anh ấy, còn có sức để làm việc ạ… Thảo cười tươi.
Sướng nhất thằng Minh khà khà, nhớ ngày xưa bác cũng có một bà vợ đảm đang như cháu vậy… Ngày nào cũng được ăn ngon ngủ kỹ khà khà… Mặt ông Phú trùng xuống cười nhạt, Thảo biết gia cảnh bác Phú nên cũng cảm thấy thương cảm cho ông.
Bác Phú! Bác cầm lấy một túi, cháu mua nhiều lắm! Hihi Thảo đưa một túi thịt bò cho ông Phú.
Ấy thôi! ai lại làm thế, bác không nhận đâu, cháu đem lên nhà cất đi! Ông Phú xua cái tay từ chối.
Bác cầm đi đừng ngại ạ, cháu mua nhiều quá sợ không ăn hết, nhà cháu có mỗi hai người ăn ấy mà… Thảo dí vào tay ông Phú.
Thôi! Cháu làm thế bác ngại lắm… Ông Phú cười miễn cưỡng, hai tay ông vẫn cầm lấy túi thịt, ông có phần luống cuống vì vừa được chạm vào bàn tay mịn màng của Thảo, nó mát như tuyết vậy, chưa kể ông Phú thấp chỉ đứng đến tai Thảo, chiếc áo khoác ngoài của Thảo tung ra đập vào mắt ông là bộ ngực đang nẩy lên xuống của con bé, cùng với mùi hương thoang thoảng khiến ông Phú cuống lên phải nhận túi thịt của Thảo.
Bác đừng ngại, bác bồi bổ sức khỏe đi ạ, cháu thấy bác gầy lắm hihi! Thảo ôm miệng cười.
Bác nhận đồ của cháu thế này, bác không biết phải cảm ơn thế nào, tính bác chưa nhận không của ai bao giờ… hay thế này đi… Nếu cháu không chê, tối nay bác mời cháu đến căn phòng tồi tàn của bác ăn cơm, sau khi bác hết ca bác về nấu cho cháu một món cực ngon ở quê bác bằng chính món thịt này, đảm bảo cháu mê luôn khà khà!!! Có được không nào? Ông Phú cười hiền hậu nói, thực ra ông rất nghèo, ăn tiêu chắt bóp, chẳng bao giờ ông mua thịt bò để ăn, hôm nay lại được Thảo cho một túi to nên ông cảm thấy rất ngại, ông không thể ăn không số thịt này được.
Dạ! Được ạ, cháu đồng ý đằng nào tối nay chồng cháu cũng không về nhà ăn cơm hihi, bác có cần cháu giúp gì không ạ? Thảo đồng ý ngay, vì nàng ở nhà một mình cũng chán.
Ấy không! Để bác đạo diễn hết khà khà! Cháu chỉ cần vác một cái bụng đói đến thôi! Khà khà!! Ông Phú cười sung sướng, ông Vui lắm, vì lâu rồi ông mới có một người bạn thực sự thế này, lại còn là một người khác giới, một nữ thần của sắc đẹp chứ không phải người bạn bình thường, ông lấy làm vinh hạnh và tự hào khi mời được Thảo vào căn phòng nhỏ của mình ăn cơm. Đám bạn đồng nghiệp của ông Phú chắc chẳng tin nổi điều này đâu.
Vâng ạ! 7h cháu xuống nha, cháu sẽ gọi cho bác! À bác cho cháu số điện thoại, lúc ấy cháu sẽ gọi ạ… Thảo cười tươi lấy chiếc iphone 17 của mình ra bấm số. Hai bác cháu trao đổi số điện thoại, sau đó ông Phú phấn khởi cầm túi thịt về phòng cất. Thảo mỉm cười đứng nhìn theo dáng ông Phú, cảm giác thấy ông thật tội nghiệp thế nào, nghĩ lại lời Minh nói hôm qua về việc ông Phú ở quán massage đèn mờ chắc hẳn ông hay đi tìm mấy loại hình đó để xả stress sau giờ làm, là một người bạn Thảo sẽ khuyên nhủ ông không nên đến mấy chỗ như vậy nữa. Còn chưa kể cách đây một tuần Thảo thấy ông Phú la liếm tán tỉnh một bà già bán rau cạnh chung cư, bị bà ta đuổi như đuổi ruồi, nghĩ đến Thảo phì cười, thấy cũng tội, đến bà già bán rau còn chê thì mấy nhân viên ở quán massage cũng chê là đúng rồi…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thu-tinh-2/
18h50 Thảo mặc một chiếc váy đen qua đầu gối, sơ vin bên trên là một chiếc áo phông cổ hình chữ V, chân đi đôi giày búp bê nhung đen làm đôi chân thon dài của nàng càng thêm nổi bật, đây là bộ váy khá kín đáo mà Thảo hay mặc ở nhà, tóc nàng búi cao lộ ra phần gáy trắng tinh, đôi môi đỏ tươi, tay cầm túi trong đó có một quả dưa mỹ. Nàng đứng trên đầu hầm gọi điện cho ông Phú. Tối nay Minh đi ăn cơm với đối tác công ty, bình thường anh cũng về muộn, kể cả về sớm Minh chỉ và vội bát cơm rồi lao vào làm việc, hầu như lúc nào Thảo cũng ăn cơm một mình trong cả tuần nay rồi, nàng cứ lủi thủi một mình, không biết đi chơi ở đâu, thời gian nghỉ hè thì còn rất nhiều, may mà thỉnh thoảng có ông Phú bảo vệ nói chuyện cùng nên Thảo cũng quý ông, hôm nay là lần đầu tiên Thảo đến phòng ông Phú ăn cơm.
Còn về phía ông Phú, hôm nay được mời Thảo đến nhà ăn cơm là một niềm hạnh phúc vô bờ của ông, đây phải nói như một giấc mơ đối với ông, nhớ ngày đầu tiên gặp Thảo ông đã đứng hình mất 20 giây, ông không ngờ trên đời này lại có người nào xinh đẹp đến vậy, còn đồng nghiệp ông gieo rắc vào trong đầu ông những thứ xa hoa không bao giờ với tới, thậm chí nói chuyện còn chưa chắc đã được, nay ông chẳng thể ngờ sẽ có ngày Thảo, một tiên nữ của chung cư hạ mình xuống ăn cơm với ông, lũ bạn đồng nghiệp của ông chắc chắn sẽ chẳng tin và ghen tị đến chết mất. Ông Phú rất vui vẻ, từ lúc tan ca ông về dọn dẹp phòng ốc gọn gàng đâu vào đấy, sạch sẽ thơm tho, thậm chí ông còn xịt cái lọ nước hoa rẻ tiền mà ông nhặt được ở công viên từ rất lâu, chẳng biết phải đón tiếp Thảo thế nào, ông chỉ biết mình đã cố gắng hết sức.
Bảy giờ kém mười chuông điện thoại kêu làm ông Phú hồi hộp mừng rỡ, ông thay bộ quần áo đẹp nhất của mình chạy lên cửa hầm đón Thảo. Thảo nhìn thấy ông Phú tí thì phì cười vì hôm nay nhìn ông khác quá, bộ tóc lưa thưa hơi bạc trắng chải ngược ra sau, chiếc quần vải dài qua gót chân, chân đi đôi dép tổ ong đã được đánh sạch sẽ, trên ông mặc một chiếc áo sơ mi to rộng thùng thình, Thảo vừa thấy buồn cười vừa thấy trân trọng, chắc hẳn bác Phú đã chuẩn bị rất nhiều vì mình.
Thảo tươi cười bước đi cùng ông Phú ra đằng sau chung cư, đi qua công viên, ở một góc nhỏ cạnh công viên là một nhà kho của chung cư, góc trong cùng là phòng ở của ông Phú, còn lại là kho chứa đồ cũ, ở đây không được sáng lắm, chỉ có ánh điện từ công viên hắt vào mấy nhà kho. Thảo bước vào phòng ông Phú, ấn tượng đầu tiên là mùi hương, vừa có mùi ẩm mốc vừa có mùi thơm của một loại nước hoa nào đó, bên trong phòng có một bóng điện cũng khá sáng, phòng không rộng lắm nhưng sạch sẽ, không có nhà vệ sinh, chỉ có một chiếc tivi cũ, một chiếc giường đơn, chăn gối được gấp gọn gàng, một căn bếp nhỏ nhỏ, ở giữa là một khoảng cũng rộng, ông Phú đã trải sẵn chiếu ra đó, ở giữa chiếu là mâm cơm đang được đậy chiếc lồng bàn màu đỏ.
‘Đã bấy lâu nay bác tới nhà…
Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa.
ao sâu nước cả, khôn chài cá…
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà.
Đầu trò tiếp khách, trầu không có…
Bác đến đây chơi, ta với ta!’
Cháu ngồi đi! Cháu thông cảm nhà cửa bừa bộn… Khà khà! Ông Phú đọc một bài thơ rồi đưa tay mời Thảo ngồi.
Dạ! Cháu cảm ơn bác, thơ hay quá ạ, thơ “bạn đến chơi nhà” của Nguyễn Khuyến đúng không ạ? Hihi Thảo vừa nói vừa bỏ giày búp bê ra, túm lại váy quỳ xuống chiếu gập chân ra sau mông và từ từ ngồi xuống.
Đúng rồi! Bác đọc bài nào cháu biết bài đó khà khà! Không hổ danh là cô giáo!! Thôi chúng ta vào mâm thôi, chả mấy khi bác có bạn đến nhà, hai bác cháu mình làm chén rượu nhé! Khà khà! Ông Phú cười cầm một chai lavie rượu và ngồi xuống chiếu.
Dạ! Cháu không biết uống rượu ạ hihi, bác cứ uống đi ạ. Thảo cười nói.
Ừ! Thôi được rồi, hôm nay bác rất vui bác sẽ uống vài chén Khà khà!!! Ông Phú cười như được mùa. Ông cầm bát xới cơm cho Thảo và một bát cho mình, ông nhấc lồng bàn ra, có khá nhiều món, toàn thịt bò, chắc hẳn một túi thịt của Thảo ông Phú đã chế biến ra nhiều món thế này.
Cháu ăn cơm đi, đừng ngại! Đây! Ăn thử món này, đặc sản quê bác đó! Ông Phú gắp cho Thảo một miếng thịt bò.
Dạ! Cháu cảm ơn ạ… để cháu thử xem nào! Thảo cắn một miếng thật bất ngờ nó rất ngon, ngon hơn nàng nghĩ nhiều, không ngờ tài nấu ăn của ông Phú còn hơn cả đầu bếp mấy nhà hàng lớn nàng từng ăn.
Trời ơi!!! Ngon quá!!! Thảo cảm thấy rất vui vì được ăn một món ngon thế này, một phần cũng lâu rồi nàng chưa có cảm giác ấm cúng, cứ như được về quê được ông nấu ăn cho vậy.
Khà khà… đặc sản quê bác đấy, bác vẫn còn vụng lắm! Ông Phú khiêm tốn. Cả hai người ngồi ăn nói chuyện vui vẻ, cười cười nói nói chuyện trên trời dưới biển, rồi đến thơ văn lai láng. Một lúc sau ông Phú uống rượu hơi ngà ngà say, Thảo ăn cũng no, nàng cúi người chống tay đứng dậy ra bổ dưa, nàng vô tình để lộ ra bộ ngực trắng tinh thấp thoáng sau cổ áo hình chữ V, nó đập vào mắt ông Phú, ông còn thấy cả chiếc áo lót ren màu trắng của Thảo, nó không khác màu da của nàng là mấy. Nàng đứng ở chiếu, một lần nữa lại cúi xuống để đi giày búp bê, Thảo tiếp tục vô tình chổng mông về phía ông Phú, làm ông mở mắt to nhìn chằm chằm vào bộ mông trước mắt, mặc dù Thảo đang mặc váy nhưng bộ mông to của nàng vẫn hiện lên rất rõ, thậm chí còn lộ một chút viền quần lót ra ngoài, làm ông Phú cửng cả chim, ông liền cong người lại để Thảo không nhìn thấy đũng quần ông đang cộm lên.
À bác Phú! Cháu nói điều này, bác đừng giận cháu nha! Hihi Thảo vừa đứng bổ dưa vừa hỏi ý kiến ông Phú trước khi nói.
Ừ! Cháu hỏi đi, bác có gì mà giận đâu khà khà!!! Ông Phú cười nói. Thấy ông Phú vô tư Thảo cũng thoải mái hơn.
Hôm nọ chồng cháu lại thấy bác vào mấy chỗ mát xa đúng không? Thảo hỏi giống như một cô con gái đang hỏi cung bố.
Trời ơi… vậy à… nó thấy lúc nào vậy… Ông Phú giật mình cười ngại nói.
Hình như hôm qua, hôm kia, cháu cũng không rõ, nhưng mà… bác đừng đi những nơi đó nữa… Thảo vừa nói vừa bê đĩa dưa ra mời ông Phú và ngồi lại tư thế cũ.
Bác xin lỗi, lại để các cháu thấy điều không hay… Ông Phú cúi mặt cầm miếng dưa cắn một miếng.
Những nơi đó… toàn bệnh tật đó bác ạ… bác đừng đi nữa nha… Thảo mỉm cười cho ông Phú đỡ ngại.
Ừ! Bác sẽ nghe cháu… bác cảm ơn cháu đã quan tâm đến người bác già này… Ông Phú rất cảm động khi Thảo nói những lời như vậy, nó giống như một đứa con gái đang quan tâm cho bố, điều này làm ông rất ấm lòng.
Sao bác không tìm một bác gái để bầu bạn tâm sự ạ? Thảo hỏi tế nhị nhưng hàm ý muốn nói ông Phú tìm một bà già cùng tuổi để giải quyết nhu cầu.
Bác cũng muốn lắm cháu ạ… nhưng chẳng ai thèm để ý đến bác, bác nghèo lại xấu xí nhỏ con thế này, đến bà bán rau xấu nhất chợ còn chê bác nữa là… khà khà! Ông Phú nói và cười nụ cười đau khổ.
Hmmm… Thảo chẳng biết nói gì, vì nghĩ cho cùng ông Phú nói cũng đúng, để mà nói về nhu cầu thì tầm tuổi ông Phú chẳng còn bà già nào có cả, rụng trứng lãnh cảm hết rồi, trẻ hơn thì ông Phú không thể với tới…
À, để bác kể cho cháu nghe chuyện này, bác phải đính chính lại… khà! Khà! Mấy lần các cháu thấy bác vào mấy quán không đứng đắn bác ngại lắm, nhưng thực ra chưa lần nào họ chấp nhận bác cả…
Tại sao lại thế ạ? Thảo cũng tò mò hỏi.
Họ chê bác già, sợ bác… đang… thì lăn ra chết… họ từ chối người trên 60 tuổi… mà năm nay bác đã 68 rồi… khà khà!!! Ông Phú cười nói coi đây như một câu chuyện cười.
Thật ạ… hihi… cháu lại tưởng chỉ cần có tiền… là được chứ ạ… không ngờ nghề đó cũng có tâm quá bác nhỉ? Thảo cười, nàng thấy bác Phú này là người rất thật thà, mở lòng, chuyện đó cũng kể cho nàng nghe được.
Ừ… bác đi vài quán, quán nào họ cũng đuổi bác ra…
Hihi… mà cháu thắc mắc nhá… bác cũng lớn tuổi rồi, còn bằng tuổi ông cháu rồi ý, nhưng sao bác… vẫn… muốn đi thế ạ? Thảo bắt đầu đỏ mặt khi hỏi những câu đó.
Haizz… Chẳng giấu gì cháu… Ông Phú đưa chén rượu lên mồm uống ực cái hết, ông Phú cũng khá say rồi nên lời nói có phần thẳng thắn mạnh dạn hơn trước mặt Thảo.
Như bác trước đã tâm sự với cháu, hai thằng nhà bác phá gia chi tử, vợ bác thì mất sớm, bác ở thế này rất lâu rồi, nhiều lúc bác thấy rất cô đơn… Ông Phú cúi mặt xuống nói.
Vâng… bác yên tâm, bây giờ có cháu làm bạn với bác mà hihi… Thảo cười tươi.
Bác cảm ơn cháu đã bầu bạn với bác! Bác rất cảm kích! Bác rất quý cháu… Ông Phú cười nói nhìn Thảo. Thảo cũng mỉm cười nhìn ông Phú.
Vậy từ nay trở đi bác đừng vào mấy quán massage nha! Không an toàn đâu ạ…
Ừ! Bác hứa… nhưng… Ông Phú ấp úng.
Không nhưng gì cả, bác có tuổi rồi! Bác bỏ đi hihi!!! Thảo ôm miệng cười vì nàng biết mình vừa lỡ đưa ra yêu cầu hơi khó với ông Phú.
Trời ơi… vậy ta biết phải làm sao!!! Ông Phú nói kiểu nửa đùa nửa thật.
Vậy bác phải tự xử thôi!!! Ha ha Thảo vô tư cười ha hả, hai bác cháu như đóng kịch với nhau, nói xong Thảo đỏ mặt cũng không hiểu tại sao mình nói vậy, nàng như bị cuốn vào guồng quay của cuộc nói chuyện.
Trời ạ, con bé này! Làm bác đỏ cả mặt đấy! Khà khà!!! Ông Phú nói vậy nhưng trong lòng ông sướng rơn lên khi nói mấy chuyện này với Thảo.
Hì… cháu xin lỗi, hôm nay cháu vui quá nên nói linh tinh rồi, bác bỏ qua cho cháu nha! Thảo cười tít cả mắt.
Không sao, không sao! Bác thoải mái lắm, bác rất vui là đằng khác, có cháu nói chuyện phiếm cũng khiến cuộc sống của bác có màu sắc hơn đó! Ông Phú văn vẻ nói.
Vâng, hôm nay cháu cũng rất vui ạ, lâu rồi cũng không đi ăn cơm ở đâu, cháu toàn ru rú ở nhà thôi!
Đấy nói mới nhớ, bác thấy Minh nó bận trăm công nghìn việc thật, nhiều lúc bác thấy nó vừa đi vừa dùng máy tính đó!
Dạ vâng, anh ấy bận lắm ạ, thường thì anh ấy về muộn xong lại lao vào làm việc, chẳng nói chuyện với cháu mấy… Thảo buồn bã nói.
Vậy à? Cũng phải thông cảm cho nó, khi nào buồn cháu cứ gọi điện cho bác, bác cháu mình lại nấu cơm ăn khà khà!!! Ông Phú nói và nhìn Thảo cười.
Vâng ạ, chắc chắn rồi ạ hihi! Bác ơi cũng muộn rồi, chắc cháu xin phép ạ… Thảo vừa nói vừa dọn mâm.
Thôi! Thôi! Cháu để đấy! Để đấy! Bác dọn cho, trời! Con bé này khách sáo quá!!! Ông Phú tranh việc với Thảo.
Dạ, thế lần sau cháu sẽ mời bác lên nhà cháu ăn cơm ạ, lúc đó bác không tranh việc với cháu được đâu nha hihi!!! Thảo cười nói và đứng dậy. Nàng nhìn đồng hồ cũng khá muộn rồi, Minh chắc cũng sắp về, một phần nàng muốn về sớm vì câu nói không kiểm soát được của mình lúc nãy, biết là rất vui nhưng lần đầu đến nhà ông Phú ăn cơm nàng đã tồ tệch tự nhiên quá mà nói câu đó như với lũ bạn cùng trang lứa vậy, Thảo chỉ sợ bác Phú sẽ nghĩ khác về mình. Thảo chào tạm biệt ông Phú và đi bộ về hầm.
Hôm nay nói chuyện với bác Phú mới thấy anh Minh nói đúng, tuy ông bác này có tuổi nhưng vẫn rất ham muốn, người ta hồi xuân vào tầm 50 đến 60 chứ chẳng ai hồi xuân muộn như vậy cả, Thảo chợt nghĩ đến cái lúc nhìn thấy thứ cộm cộm ở quần ông Phú, vì bị nó đập vào mắt, nàng lúc đó đã rất ngại nhưng phải tỏ ra tự nhiên. Đi vào thang máy, Thảo lại nghĩ đến Minh, chồng nàng còn trẻ mà nhu cầu kém quá chẳng bằng mấy người lớn tuổi mà Thảo biết, bố chồng nàng còn đỡ, chứ nghĩ đến bác Phú bảo vệ mới là đáng thương, muốn làm chuyện đó lắm nhưng chẳng ai thèm đoái hoài đến, đi massage đèn mờ còn bị từ chối… Chắc bác ấy phải vất vả lắm mới vượt qua được, vì Thảo cũng là người bị Minh bỏ rơi cảm xúc nên nàng rất thấu hiểu cảm giác của bác Phú bảo vệ… nàng cảm thấy như cả thế giới này đang quay lưng lại với bác ấy vậy… Thảo thở dài, nàng xoa bụng vì hôm nay ăn khá no, đồ ăn rất ngon, nàng thầm nghĩ ngày mai phải đi tập gym vì thời gian này đang rất rảnh, ăn uống nhiều quá sợ béo lên thì toi…
Sáng hôm sau, 6h30 Thảo dậy lên phòng gym, chẳng ai 6h30 đi tập gym như Thảo, đơn giản vì nàng là chúa tể của thời gian, bà hoàng của sự nhàn rỗi. Tối qua vì cái bụng no mà sáng nay nàng quyết tâm đi tập gym để giữ vóc dáng thon gọn của mình, mông to ngực nở rồi mà bụng to nữa thì béo phì mất. Thực ra đi tập gym cũng chỉ là một hình thức giết thời gian của Thảo, chứ vóc dáng của nàng bao năm nay, dù có ăn uống thế nào nàng vẫn giữ một cơ thể cân đối, ba vòng chuẩn hơn người mẫu, đó chính là nhan sắc trời cho trong truyền thuyết.
Phòng gym của chung cư nằm trên tầng 55 của tòa nhà 60 tầng, trước đây tầng 55 là tầng giải trí, café đồ ăn cho mọi người ở chung cư, tuy nhiên vì một số lý do nào đó chủ thầu tạm thời bỏ hoang tầng 55 chưa có phương án gì thay thế, tuy nhiên điện nước mọi thứ vẫn sử dụng được, sạch sẽ, phòng gym vẫn hoạt động bình thường, tuy nhiên chẳng ai lên tập vì số lượng máy quá ít, phòng ở trên cao nên không khí loãng không tốt cho sức khỏe, vì ít người lên tầng 55 nên bọn trẻ con ở chung cư đồn nhau trên đó có ma, và tầng này luôn là thử thách trưởng thành của chúng nó.
Tính toong!!! Cửa thang máy mở ra, Thảo bước ra ngoài, nàng mặc một chiếc áo crop top ba lỗ ngắn, nó giống như một chiếc áo lót nhưng khổ to ôm trọn vòng một của nàng, bên dưới nàng mặc một chiếc quần đùi bó sát, chân đi đôi giày thể thao, tay cầm một chai nước và chiếc khăn lau, nhìn rất giống dân gym chuyên nghiệp. Bỗng nàng bị lạnh sống lưng vì sự im lặng lạnh lẽo của nơi này, nàng nhớ đến lời bọn trẻ con nói làm nàng bắt đầu thấy sợ… Thảo đi từ từ nhìn khắp mọi nơi, vì phòng gym cách thang máy một đoạn khá xa. Thảo tuy lớn nhưng tính cách, độ gan lì chẳng khác gì một đứa trẻ, nàng cũng khá sợ ma đấy, nhưng chả nhẽ lại đi xuống. Nàng lấy hết can đảm đi tới phòng gym.
a! Cửa không khóa! Thảo đứng ngoài cửa phòng đẩy vào.
La la la lá la… Thảo hát và bật một số điện lên cho đỡ sợ, nàng nhìn quanh phòng cũng khá rộng, nhưng máy tập hơi ít, rất sạch sẽ, bài trí cũng rất đẹp nữa, vậy mà chẳng có ai lên đây tập, thật là phí phạm.
a! Có cả điều hòa hihi!!! Thảo cầm điều khiển bấm tít tít tít.
Ộ!!! Oáp!!! Bỗng có tiếng người ngáp ngủ làm Thảo giật bắn mình.
a!!! ai? ai đấy? Thảo nhìn vào một góc nhỏ để mấy cái vải cũ che máy tập thì thấy một người đen thùi lùi đang ngồi dậy.
Xin lỗi, xin lỗi… tôi… Ông ta quay ra nhìn thì hóa ra là bác Phú bảo vệ.
a! Bác Phú! Sao bác lại ngủ trên này thế ạ? Thảo mừng rỡ khi nhìn thấy người quen, nàng cảm thấy không còn sợ ma nữa mà thay vào đó là một tâm trạng rất vui vẻ.
Ơ! Thảo à? Ôi! Hóa ra là cháu! Sao cháu lại lên đây thế này? Ông Phú cứ tưởng ai lên tập gym hóa ra là Thảo, tối qua vừa ngồi ăn cơm với con bé xong.
Cháu lên tập gym ạ, sao bác lại ngủ ở đây thế này? Thảo tiến lại gần nói.
À! Sáng nào 5h bác cũng lên đây tập thể dục, tối qua uống chút rượu nên sáng nay lên đây lăn quay ra ngủ mất khà khà!!! Ông Phú gãi đầu gãi tai nói và liếc nhìn vòng ba của Thảo, từ lúc nào ông bắt đầu để ý cơ thể Thảo nhiều hơn, đứng trước mắt ông là cô gái xinh nhất mà ông từng biết, chiếc quần đùi bó sát làm lộ ra mu bướm tuyệt đẹp của Thảo, bên trên là bộ ngực to nẩy tưng tưng như không có áo lót và vòng eo trắng tinh mịn màng làm ông Phú bảo vệ không dám nhìn thẳng mà chỉ dám liếc trộm, sợ Thảo bắt được ánh mắt của mình mà đánh giá. Trước đây khi ông chưa nói chuyện với Thảo, ông nghĩ con bé đẹp và sang chảnh thế này chắc chắn trong mắt con bé không bao giờ tồn tại sự xuất hiện của những người thấp kém như mình đâu nên chẳng bao giờ ông dám nghĩ đến việc để ý cơ thể của Thảo. Nhưng sau khi tiếp xúc ông cảm thấy những suy nghĩ của mình hoàn toàn sai, Thảo rất ngoan ngoãn, hiền lành, dễ mến và hòa đồng. Tiếp xúc nhiều thành ra ông vô tình bắt gặp được nhiều hình ảnh gây đỏ mặt của Thảo, nên ông bắt đầu chú ý đến những thứ đó nhiều hơn. Một ông bảo vệ già dễ mến hiền lành thật thà cũng phải động lòng với vẻ đẹp của Thảo.
Thật ạ, bác chăm chỉ thật đó, hihi, cháu thỉnh thoảng mới lên đây, cũng khá lâu rồi cháu mới quay lại, thường thì cháu hay lên cùng anh Minh! Bác biết không hôm nay cháu bước ra khỏi thang máy mà lạnh hết sống lưng, không biết tầng này có vong không bác? Hì hì… Thảo ngồi xuống khoanh chân đối diện ông Phú nói.
Khà khà!!! Cháu lại nghe bọn trẻ con đồn thổi đúng không nào? Cháu ngây thơ quá, trên này làm gì có ma quỷ gì đâu, nó chỉ là tầng bỏ hoang thôi, tối nào 12h bọn bác cũng lên khóa cửa, sáng 5h có người lên mở cửa, có vấn đề gì đâu khà khà!!! Ông Phú cười sảng khoái vì vẻ ngây ngô của Thảo, mặt ông hơi ngượng khi Thảo ngồi như vậy, ông nói mà mắt cứ phải liếc xuống mu bướm của Thảo trước mặt, mu bướm con bé đẹp quá, ước gì được lấy cái quần này về… Bỗng trong đầu ông Phú hiện lên mấy suy nghĩ xấu với Thảo, tuy không muốn nghĩ tới nhưng con bé đẹp quá, ông Phú đấu tranh liên tục với suy nghĩ mình.
Thế ạ? Nhưng tại chẳng có ai lên đây nên cháu cứ thấy sợ sợ… nhưng sao họ đặt phòng gym trên cao thế bác nhỉ? Thảo thắc mắc.
À! Trước đây bác nghe bên nhà thầu họ giải thích, đặt trên cao này không có vấn đề gì đâu, ở kia có một cái máy ion không khí gì đó, họ nói lên tập cứ bật nó lên thì ở độ cao bao nhiêu cũng không là vấn đề, vậy mà chẳng ai ở đây biết cháu ạ. Ông Phú nói và chỉ ra chỗ cái máy.
Thế ạ, chẳng ai biết thật ý bác ạ, may quá hì hì cháu cứ tưởng phải tập một mình, bác dạy tập cùng cháu đi! Thảo cười tít mắt đứng dậy.
Nhất trí khà khà!! Ông Phú cười ngại liếc nhìn cơ thể Thảo liên tục khi con bé đứng dậy.
Bác Phú này! Từ bây giờ cháu sẽ đi tập gym, bác đi tập cùng cháu nha! Hì hì… Thảo vừa khởi động vừa nói.
Khà khà! Ngày nào bác cũng lên đây tập, phải nói có cháu tập cùng bác mới đúng chứ! Khà khà!!! Ông Phú sướng rơn trong lòng vì từ giờ lại có Thảo đi tập cùng mình.
Có gì bác chỉ bảo cháu nha hihi!!! Thảo vươn vai, lắc hông sang trái sang phải, hai bác cháu đứng khởi động năm phút, sau đó Thảo ra máy chạy, ông Phú nằm đẩy tạ, tuy rất già, gầy gò, nhỏ người nhưng ông Phú khá khỏe, nâng được tạ hẳn 50kg.
Oa!!! Bác Phú khỏe thế! Chồng cháu đẩy cái này được có hai cục kia thôi (=40kg) Thảo đứng trước mặt ông Vũ ngạc nhiên vì tuổi này và với vóc dáng kia thì ít ai có thể đẩy khỏe như thế.
Bác đẩy thế này còn yếu đó, bình thường bác đẩy 80kg đó! Ông Phú ngồi dậy mặt đỏ ửng vì gắng sức mà vẫn chém gió được, tầm tuổi này còn đi tập gym được đã là một ông già cực kỳ khỏe khoắn rồi, hôm nay có Thảo nên ông thể hiện đẩy 50kg chứ bình thường ông chỉ đẩy được 30kg thôi.
Thật ạ, bác có tuổi rồi mà đẩy khỏe thế ạ? Bác cẩn thận nha, bác tập nhẹ thôi, tuổi của bác cháu thấy mọi người đi tập dưỡng sinh ý. Thảo nhíu mày lo lắng, nàng không dám cười vì biết ông Phú đang thể hiện với mình.
Khà khà! Bác vẫn cảm thấy có sức khỏe nên mới tập, phải giữ cơ bắp rắn chắc các bà mới thích chứ khà khà!!! Ông Phú nói và dơ cánh tay lên khoe cái bắp nhão nhoét gầy còm, đối với các bà thì thế nhưng riêng với Thảo là một cô gái trẻ ông Phú càng phải thể hiện sức mạnh.
Hihi!! Bác hài hước quá! Không biết các bác gái có thích body sáu múi không nữa hihi! Thảo ôm miệng cười vì sự thật thà của ông Phú. Nàng nghĩ tuổi này chỉ hợp với văn thơ nói chuyện phiếm với nhau là hợp nhau rồi, đằng này bác Phú đi tập gym cho các bà các cô thích, Thảo mỉm cười không dám cười to, hóa ra đây là động lực mỗi sáng của bác Phú bảo vệ già.
Đây này! Bụng bác đủ sáu múi chưa Thảo! Ông Phú nói vén chiếc áo phông cũ cũ lên đập bồm bộp vào bụng.
Trời, bụng bác cũng săn chắc đấy chứ, còn săn hơn cả của chồng cháu nữa. Thảo đưa một ngón tay ấn vào bụng ông Phú nói.
Thật ư, khà khà!!! Cháu quá khen… Mà mấy tuần nay cái máy tập cơ bụng nó bị gãy cái ngoắc chân, bác chẳng tập được, không thì còn săn nữa khà khà!!! Ông Phú cười sướng khi được Thảo ví với Minh, thực ra khi Thảo chỉ tay vào bụng ông Phú hóp bụng gồng thấy tổ tiên luôn mới cứng được như vậy.
Bác có tập không? Bác nằm xuống đi cháu giữ chân cho Thảo cười nói.
Được! Lâu rồi bác không tập bài này! Ông Phú liền nằm xuống, bỗng ông thấy Thảo dạng chân sang hai bên và định ngồi xuống chân mình.
Ơ! Ơ! Thảo Thảo! Đừng ngồi lên chân bác! Cháu tóm hai chân bác là được rồi! Ông Phú toát mồ hôi hột ngạc nhiên khi con bé định ngồi lên chân mình, tuy ông rất thích, thích lắm… Nhưng đối với một người ở “tầng lớp” như mình thì ông Phú tự biết mình không xứng và sợ động chạm với Thảo nên ông không dám để Thảo ngồi lên đôi chân xấu xí này, ông Phú cảm thấy có một khoảng cách vô hình cực lớn với Thảo.
Ngày trước cháu hay ngồi lên chân chồng cháu để giữ cho anh ấy tập suốt mà… Thảo ngây ngô nói, đối với ông Phú già nàng chẳng bao giờ đề phòng ông hay suy nghĩ gì cả cho dù ông là người khác giới, chắc hẳn trong nàng luôn coi ông Phú như một người bạn, người cha thực sự, không phát sinh tình cảm khác nên nàng rất tự nhiên làm mọi thứ khi ở cạnh ông Phú. Tuy nhiên đối với ông Phú lại khác, ông là đàn ông lại đang thiếu gái trầm trọng, trong ông không có sạn với Thảo mới là lạ. Ông tự cảm thấy bản thân ngu dốt khi bảo Thảo cầm chân cho mình, tuy có khoảng cách rất lớn đấy nhưng người ta luôn bảo cơ hội chỉ đến có một lần… Nhưng việc Thảo định ngồi lên chân ông bất ngờ quá, không kịp nẩy số, bản chất ông lại hiền lành thật thà nên không dám để Thảo ngồi lên chân mình, trong tâm của ông vẫn chưa có một mảnh nhỏ suy nghĩ nào nghĩ đến việc lợi dụng Thảo nên ông mới giật mình như vậy, một phần vì ông sợ thằng cu mình cương lên thì chết.
Cháu cứ giữ chân cho bác là được rồi! Ông Phú bị đỏ mặt, ông đưa hai tay ra sau gáy.
À… Vâng… Thấy mặt ông Phú đỏ, lúc này Thảo mới hiểu một chút mình cần giữ khoảng cách với bác Phú, chút nữa vô duyên ngồi lên chân bác rồi, may mà bác Phú đã chủ động nhắc nhở mình chứ không có ý đồ lợi dụng, nghĩ vậy Thảo càng cảm thấy quý và tin tưởng bác Phú bảo vệ hơn, tuy bác nghèo nhưng bản chất của bác hơn khối người. Thảo quỳ xuống thảm hai tay nắm chặt chân ông Phú, ông Phú bắt đầu nhấc đầu lên tầm chục cái thì thở dốc.
Phù phù! Cháu… có tập không… bác mệt quá… Ông Phú thở hổn hển nói.
Cháu có, nhưng bác giữ sức nha, đừng gắng quá hihi… Thảo nói và nằm xuống luôn, hai chân duỗi thẳng, ông Phú quỳ ở thảm, lúc này ông mới được chiêm ngưỡng đôi chân dài của Thảo ở khoảng cách gần thế này, nó thẳng tưng, đầy đặn thon gọn như chân người mẫu, ông Phú nhìn gần mới thấy được làn da trắng của Thảo mịn màng không một vết nhỏ… quá là đẹp, ông liếc lên mu bướm Thảo, người ông nóng rực quay mặt đi. Ông Phú ngại ngùng, hai tay run run bắt đầu nắm vào cổ chân Thảo.
“Mịn quá”. Cảm nhận đầu tiên của ông là Thảo có một làn da rất mát mẻ và mịn như da em bé, ông không dám nắm mạnh sợ Thảo đau. Thấy bàn tay thô ráp của ông Phú nắm vào chân mình Thảo có hơi ngại nhưng nàng mặc kệ, bắt đầu lên từng cái một.
ai da… nặng quá… hihi… lâu lắm rồi cháu mới tập bụng… ai da… Được vài cái thì Thảo nằm vật xuống thở.
Cháu tập vừa thôi, mới đi tập lại kẻo đau cơ… Vừa nói ông Phú vừa liếc vào mu bướm của Thảo, mắt ông không thể rời khỏi đó, mu bướm Thảo như một cái nam châm vậy, ông đã nhìn vào đó vài giây, dương vật ông bắt đầu cửng tướng lên trong quần.
Vâng! Bác Phú ơi, bác giúp cháu tập đẩy tạ nhỏ nha, dạo này cháu thấy bắp tay mình có chút mỡ rồi… Thảo dơ bắp tay lên nhìn, ông Phú cũng nhìn, mà ông chẳng thấy gì, chỉ thấy một cánh tay thon nhỏ và đẹp tuyệt trần, ông Phú nghĩ bụng “nó đẹp thế này rồi còn tập cái gì nữa”…
Cháu ra trước đi, bác tập nốt bài này đã… Ông Phú cười ngại nói, ông không dám đứng dậy vì chim của mình đang cửng lên, mà ông lại không mặc quần sịp bên trong, mấy ông già thường luôn thế, ông Phú chỉ mặc sịp khi đi làm, còn đâu ông chẳng bao giờ mặc, chính vì thế lúc này ông mà đứng lên thì chắc chắn nó sẽ chĩa ra như cái lều.
Vâng! Cháu ra tập trước nha… Thảo chẳng hiểu gì, chạy ra lắp mấy viên tạ nhỏ vào thanh sắt.
Cái ghế nằm tháng trước các bác mang xuống phòng bảo vệ rồi, cháu nằm tạm ra thảm nhé! Ông Phú vẫn chưa đứng dậy được, hình ảnh mu bướm của Thảo vẫn in trong đầu ông, ông không hề nhỏ xuống chút nào.
Dạ! Phải nằm xuống thảm ạ, thế cũng được ạ hihi… Vừa nói Thảo vừa nằm ra và nâng thanh sắt lên. Ông Phú cúi mặt xuống đất lẩm nhẩm điều gì đó như đọc kinh để quên đi body của cháu Thảo.
aaaaa bác Phú! Bác Phú ơi! Nặng… Bỗng Thảo kêu cứu, ông Phú nhìn ra chỗ Thảo thấy tay bên trái Thảo yếu quá đang bị trùng xuống so với tay phải, ông Phú không suy nghĩ gì liền lao tới đứng trên đầu Thảo đỡ lấy thanh sắt như huấn luyện viên gym.
Cháu có sao không? Ông Phú đứng tấn đỡ thanh sắt mà quên mất dương vật mình đang cương cứng, chiếc quần đùi đang nhô lên trước mặt Thảo như quả núi, chưa kể ống quần rộng, ông đứng ngay trên đầu Thảo chỉ cần Thảo nhìn lên là sẽ thấy con chim già của ông.
Dạ, cháu không, tạ nhẹ nhưng tự dưng cổ tay cháu hơi đau ạ… Thảo nắm hai tay lại với nhau, nàng vô tình ngước lên mắt mở to sợ hãi khi nhìn thấy hai hòn dái của ông Phú đang lủng lẳng to như quả trứng vịt, lông dái lưa thưa vài cọng. Thảo giật mình nhưng không hét lên, nàng ngượng chín mặt ngồi dậy liếc lại thì thấy quần ông Phú đang lồi ra, chắc chắn ông đang cửng rồi Thảo liền quay mặt đi chỗ khác ngại chín mặt, nàng phải vờ bóp tay để bác Phú không nhận ra điều đó.
Đâu đưa tay cho bác xem nào? Ông Phú vì lo cho Thảo nên quên mất dương vật mình đang cứng, ông đặt thanh sắt xuống và quỳ xuống thảm nhìn vào bàn tay trắng mịn của Thảo… Dần thì chim ông Phú cũng đã nhỏ xuống vì sự lo lắng đã lấn át cơn nứng của mình.
Dạ… hình như cháu khởi động không kỹ… Thảo đỏ ửng mặt nói, ông Phú lại tưởng Thảo đau tay nên mới đỏ mặt.
Chắc chỉ hơi sai khớp một chút thôi, không sao đâu, may mà bác đỡ kịp Ông Phú cầm bàn tay trắng trẻo ngọc ngà của Thảo xem qua. Ông chợt nhớ ra chim mình nhưng cũng may nó xìu xuống rồi, ông cầm tay Thảo mà không muốn bỏ ra, mềm mà mịn quá, tay này chắc chắn không hợp với cầm tạ…
Cháu cảm ơn bác ạ… Cháu hết đau rồi, chắc cháu cầm sai kỹ thuật thôi ạ… Thảo rụt tay lại vì ngại, nàng xoay xoay tay kiểm tra.
Ra đây, bác dạy lại kỹ thuật, sau có tập còn biết cách khà khà! Nghe cháu kêu lên bác tưởng bị sao, làm bác lo quá… Ông Phú vừa nói vừa bỏ tạ năm cân ra chỉ cho Thảo cầm mỗi thanh sắt.
Vâng… Thảo từ lúc nhìn thấy hai hòn dái đen to như quả trứng nàng cảm thấy rất ngại, không muốn nằm xuống vì kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy một lần nữa, có lẽ vì không muốn để lộ cảm xúc ngượng lúc này, nếu bác Phú biết bác sẽ rất xấu hổ, vì vậy Thảo đành vui vẻ nằm xuống theo lời bác.
Đây cháu hướng hai bàn tay ra phía trước rồi cầm vào thanh sắt này, đấy! Đấy! Đúng rồi! Bác Phú đứng trên đầu Thảo hướng dẫn, ông Phú rất tự tin vì nghĩ chim mình đã teo đi rồi, ông cũng vô ý không biết ống quần mình đang mở rộng ra vì thế đứng tấn.
Thế này đúng không ạ? Thảo cầm vào thanh sắt, nàng đã cố không nhìn nhưng mắt vẫn liếc vào tò mò, Thảo tuy nắm vào thanh sắt dơ lên dơ xuống theo hướng dẫn của bác Phú nhưng mắt nàng thỉnh thoảng vẫn liếc vào đũng quần ông, mắt Thảo hơi chớp vì không được tự nhiên, chim ông Phú cứ lủng lẳng cùng với hai hòn dái, ở góc độ này chim ông Phú nhìn bình thường thì cùng kích thước với chồng nàng lúc bé, nhưng lông dái không nhiều lắm, lưa thưa vài cọng như đầu hói của mấy ông già.
Ông Phú đứng hướng dẫn cho Thảo, ông đinh ninh đứng tấn thế này lỡ có cửng lên thì cũng không rõ vì cái quần đùi ông bùi nhùi rộng thùng thình, ở góc này ông không nhìn thấy mắt Thảo chứng tỏ Thảo cũng sẽ không nhìn thấy ông, nên ông Phú thoải mái ngắm nhìn body của Thảo, đôi chân dài trắng trẻo, mu bướm mềm mại cùng với bộ ngực to đang ép xuống vì dáng nằm của Thảo… Bỗng ông Phú nhìn thấy chiếc áo croptop của Thảo nổi lên một núm nhỏ… ông Phú nhìn chằm chằm vào đó vì chiếc áo màu đen nên hơi khó nhìn và cuối cùng ông nhận ra đó chính là đầu ti của Thảo, con bé không mặc áo lót, chắc chắn rồi vì đó là thói quen hàng ngày của Thảo.
Bao nhiêu suy nghĩ đen tối về cháu Thảo ập tới khiến chim ông Phú cửng lên trong quần. Bên dưới Thảo thấy cái dương vật ỉu xìu của ông Phú bỗng động đậy rồi ngỏng lên, nàng đỏ ửng mặt mở to mắt “trời ơi! Tại sao lại cứng lên thế kia” Thảo càng nghĩ càng ngại, không hiểu sao cơ thể nàng phản ứng lại với chuyện bậy bạ này đầu ti nổi lên cứng đơ, biết mình không mặc áo lót nhưng điều gì đó khiến Thảo để im mặc dù biết ông Phú sẽ nhìn, mặc dù rất tôn trọng bác Phú nhưng lúc này nàng không hiểu sao cứ nhìn dương vật ông cửng dần lên, Thảo biết chim ông cửng lên là vì nhìn cơ thể mình bên dưới, Thảo cảm thấy hồi hộp ngại ngại khó tả, cuối cùng thì chim ông Phú cũng cứng lên hết cỡ giật lên vài cái như dương vật chồng nàng lúc xuất tinh, nhìn cái đó của bác Phú vẫn rất khỏe khoắn, chẳng khác nào thanh niên… Thảo không nhìn thấy hết nhưng có vẻ như to hơn của chồng nàng, dày hơn, bự hơn… “a!!! Xấu hổ quá!!!”… Thảo mím môi nhắm mắt lại không muốn nhìn nữa, tại sao những người có tuổi đều to hơn của chồng nàng vậy…
Thôi được rồi, cháu cứ tập theo bác chỉ dẫn là được! Bỗng ông Phú nói rồi lủi ra chỗ tập tạ tay ngồi thụp xuống ghế. Thảo cũng đặt cây sắt xuống, đôi môi đỏ mím lại nhìn ra chỗ ông Phú rồi nàng đứng dậy.
Thôi cháu về đây, cháu còn nấu đồ ăn sáng cho chồng ạ hihi… Thảo mỉm cười nói, nàng đang nói dối vì chồng nàng đi làm rồi, nhưng chẳng biết phải lấy lý do nào để chuồn khỏi đây cả, nàng xấu hổ lắm rồi… Bỗng lúc đó cũng có tiếng điện thoại của nàng vang lên.
Ừ! Cháu về đi! Khà! Khà! Để lát bác đóng cửa cho! Ông Phú cười nói, ông cảm thấy rất ngại cái Thảo, nhìn nó có vẻ cũng hơi ngại, không biết nó đã nhận ra điều gì chưa, ông Phú rất lo ngại điều này, ông sợ mình sẽ mất người bạn duy nhất nếu như con bé biết được và nếu mình vẫn còn những suy nghĩ hư hỏng trong đầu, ông Phú liền lắc lắc cái đầu và đứng dậy đóng cửa, ông nhìn chiếc quần của mình đã ướt nhẹp một khoảng chỗ nhọn nhất, chắc chắn đầu chim ông rỉ nhiều nước ra, ông quá hưng phấn khi được thoải mái lén lút nhìn chằm chằm vào cơ thể Thảo, ông không thể chịu được cơn nứng này nữa, chắc chắn ông sẽ xuống phòng thủ dâm…
Thảo vừa đi thang máy xuống vừa nghe điện thoại của bà hiệu trưởng, hóa ra hai ngày nữa có đoàn học sinh trường mầm non đến trường nàng để thăm trường cũng như trải nghiệm được làm học sinh lớp một trước khi bước chân vào trường, điều này khiến nàng rất vui, lâu lắm mới được đến trường, mà bọn trẻ con lít nhít mới chuẩn bị vào lớp một rất đáng yêu…
Thảo xuống nhà, tim vẫn đập thình thịch khi nghĩ tới cảnh tượng đó, không ngờ bác Phú lại cương cứng khi nhìn cơ thể mình, bảo sao bác đi tìm gái làng chơi cũng đúng thôi, nhưng khổ thân cho bác ấy, đi đâu cũng bị đuổi, chắc bác ấy phải khổ sở với những cảm xúc đó lắm… Chính Thảo là người trải qua những cảm xúc đó hàng ngày nên nàng rất hiểu và thông cảm cho người cùng cảnh ngộ… Thảo lột bộ quần áo, cơ thể đẹp tuyệt trần hiện ra, mông cong, chân dài, ngực to tròn, da trắng, môi đỏ, tóc búi cao, nàng như một nữ thần đứng dưới vòi hoa sen, cơ thể mà bất cứ ai được chạm vào cũng phải sung sướng gấp nghìn lần bình thường…