Số lần đọc/download: 3968 / 7
Cập nhật: 2015-09-14 01:54:48 +0700
Chương 12
C
hoàng tay qua vai Trúc Giang siết chặt, Lập Duy cúi xuống an ủi:
- Mẹ đi về bên ấy thu xếp công việc, một thời gian ngắn nữa thôi, mẹ cũng về với em mà. Em đừng buồn nữa để mẹ đi cho yên lòng.
- Thì cũng biết là mẹ phải đi, nhưng mà anh nói em không buồn sao được. Hai mươi mấy năm nay, em đâu hề biết mẹ là ai đâu. Giờ mới gần mẹ được mấy ngày lại phải xa mẹ rồi.
Trúc Giang phụng phịu nói, Lập Duy bật cười:
- Em buồn vì phải xa mẹ hay là buồn vì không có người cho em làm nũng đó.
Bà Vân, mẹ Trúc Giang cũng cười tuy mắt bà cũng đỏ không kém gì mắt con gái:
- Anh Duy đừng cười em, chỉ tại em Giang mới gặp được mẹ nên có nhõng nhẽo cũng là lẽ đương nhiên thôi mà.
Trúc Giang kêu lên:
- Ứ, mẹ cũng theo phe anh Duy chọc con nữa à! Con không chịu vậy đâu!
Bà Vân quay sang Lập Duy:
- Kiểu này thì mai mốt anh Duy sẽ phải dỗ dành công chúa suốt ngày mất thôi. Liệu anh Duy có sợ mà bỏ cuộc không nào?
- Cháu cũng sợ lắm cô ạ! Nhưng mà trái tim của cháu lỡ trao cho cô ấy mất rồi, cũng đành phải chịu vậy thôi.
Lập Duy làm ra vẻ thiểu não, Trúc Giang đanh đá:
- Thì em trả lại cho anh đó, em không giữ nữa đâu.
Bà Vân tát nhẹ vào má con gái:
- Thôi nào, con gái, dữ quá người ta sợ đấy. Nào, chốc nữa thì mẹ đã xa con rồi, chưa biết một hai tháng nữa mẹ có thu xếp xong công việc mà về với con chưa. Cho nên ở nhà phải cẩn thận nhé con. Nếu có việc gì thì phải tìm anh Hoài hoặc anh Duy nghe không.
- Con biết rồi mẹ, con tự lo cho mình được mà.
Mắt Trúc Giang lại long lanh nước, bà Vân dỗ dành:
- Con đừng khóc nữa kẻo mắt lại sưng lên bây giờ. Mẹ đi rồi mẹ lại về với con mà, chắc chắn thế nào đám cưới con mẹ cũng phải có mặt chứ. Nào cười lên cho mẹ đi cho vui vẻ nào!
Trúc Giang cười mà nước mắt cứ rưng rưng:
- Mẹ mà chưa về đây thì con nhất định không làm đám cưới đâu. Chẳng thà không biết có mẹ thì thôi, chứ còn bây giờ đã có mẹ rồi thì việc gì con làm cũng phải có mẹ chứng kiến mới được.
- Được rồi, mẹ đã hứa rồi thì mẹ sẽ nhất định thực hiên mà. Bây giờ mẹ vào làm thủ tục đây. Lập Duy đưa Giang về cho cô đi.
Bà Vân âu yếm vuốt má con gái, Trúc Giang buồn buồn nhìn mẹ:
- Mẹ cứ vào đi, con đứng đây nhìn mẹ một lúc nữa, bao giờ mẹ lên cầu thang vào phòng đợi thì con về.
- Có đứng lại cũng chẳng có ích lời gì con à, nghe lời mẹ, về sớm đi con.
Bà Vân xách túi hành lý quay lưng đi vào phòng cách ly. Trúc Giang nhìn theo mẹ mà không muốn rời chân. Lập Duy nhỏ nhẹ:
- Mình về đi em, kẻo trời cũng muộn rồi.
Trúc Giang miễn cưỡng đi theo Lập Duy, cô sụt sịt:
- Em nhớ mẹ quá anh à!
- Anh biết, nhưng mà phải cố gắng chứ em. Mẹ cứ ở mãi với em thì công việc của mẹ làm sao? Nào, lên xe đi, anh đưa em về.
Vừa đi vừa nói., Lập Duy và Trúc Giang đã ra đến chỗ đậu xe lúc nào không biết. Ngồi vào xe, Trúc Giang ngả người dựa vào lưng ghế, mặc cho Lập Duy lo điều khiển xe.
Lái xe ra đến ngoài, Lập Duy quay sang hỏi Trúc Giang:
- Nào bây giờ em muốn đi dạo một vòng hay muốn về nhà?
Nhắm hờ hai mắt, Trúc Giang uể oải trả lời:
- Đi dạo một vòng đi anh.
- Vậy em nhắm mắt lại dưỡng thần một lát đi, khi nào đến nơi anh sẽ gọi em.
Lập Duy cho xe chạy chầm chậm, anh tôn trọng nỗi buồn của người yêu nên không nói gì thêm.
Trúc Giang ngồi đó, trĩ não cô miên man với bao nhiêu ý nghĩ. Chuyện xảy ra như một giấc mơ. Cô thật không thể nào ngờ được cô lại có một ngày hạnh phúc như thế này.
Sau khi bà Trúc vì tức giận mà nói ra điều mà mọi người đã kín từ hai mươi mấy năm rồi, gia đình bà đã không còn giữ được không khí êm ấm như xưa. Ông Nghiêm suốt ngày cứ trầm lặng một mình. Ông không nói gì với vợ, tuy rằng ông không một lời oán trách bà. Bà Trúc tuy biết mình đã quá lời, nhưng vì tự ái bà cũng không lên tiếng trước với ông.
Hoài đi về cũng như một cái bóng, xưa nay anh vốn đã là người ít nói, nay anh lại càng trầm lặng hơn. Chỉ có Trúc Duyên là vẫn giữ mọi sinh hoạt, thói quen như mọi khi của mình. Việc Trúc Giang không về nhà dường như không ảnh hưởng gì đến cô, hay nói rõ hơn, điều này càng làm cô thấy dễ chịu hơn vì không còn cái gai trong mắt cô nữa. Nhưng có một điều là dường như cô có vẻ gì đó ganh tỵ với Trúc Giang khi có một người mẹ giàu có như vậy.
Trúc Giang thì sau buổi tối đó, cô không về nhà suốt một tuần sau đó. Khi đã hoàn toàn lấy lại được sự bình thản cho tâm hồn, cô mới trở về với một tâm trạng bâng khuâng. Căn nhà cô đã lớn lên, đã có khoảng đời hạnh phúc ở đó, dường như nay đã xa lạ.
Trông thấy bà Trúc, lòng cô lại rộn lên một cảm giác khó tả. Một chút ngượng ngập chen lẫn với tình thương yêu làm cô ngập ngừng khi bước tới. Cô muốn lao vào vòng tay bà, muốn được bà ôm ấp, vuốt ve như những ngày còn bé. Nhưng bà Trúc thì lại không thích vậy. Bà tỏ ra lạnh lùng, xa cách đối với cô. Nên cô chẳng dám lao vào vòng tay bà mà chỉ ngồi nói chuyện cùng bà và ông Nghiêm.
Cô xin phép ông bà Nghiêm đến ở với Hạ My, dù rằng ông Nghiêm không hề muốn điều đó, nhưng Trúc Giang không muốn bà Trúc khó xử khi Trúc Duyên vẫn cứ tỏ ra không thân thiẹn chút nào.
Đến khi ông Nghiêm đưa bà Vân đến với cô, Trúc Giang đã tìm được tình thương cho mình. Mẹ con thì bao giờ cũng có một mối dây thiêng liêng nối kết, nên vừa gặp nau, hai mẹ con đã quyến luyến nhau không muốn rời.
Bà Vân đã xin với ông bà Nghiêm cho hai mẹ con được gần nhau. Dù trong lòng có chút khó chịu nhưng bà Trúc không có lý do gì để không bằng lòng điều đó.
Bà Vân định mua nhà cho Trúc Giang để sau khi bà thu xếp công việc làm ăn bên Úc rồi sẽ trở về đây sống với cô. Nhưng thời gian gấp rút quá, bà chưa thực hiện được dự định vì thời hạn bà ở lại Vietnam đã hết. Trúc Giang vẫn ở nhà Hạ My chờ mẹ trở về.
Mẹ Lập Duy cũng đã gặp Trúc Giang, bà vui mừng vì sự lựa chọn của con trai mình và cũng tỏ ra mến bà Vân. Cả hai bà mẹ cùng vui với hạnh phúc của con mình và cùng hứa hẹn một ngày vui sắp đến.
Tiếng Lập Duy cất lên bên tai cắt ngang những suy nghĩ của Trúc Giang. Cô giật mình mở choàng mắt ra và ngơ ngác hỏi:
- Anh nói gì hở Duy?
Lập Duy hỏi lại:
- Em đang suy nghĩ gì đó? Hay là đang nhớ mẹ?
Trúc Giang gật đầu thú nhận:
- Mới xa mẹ có chút xíu mà em đã nhớ mẹ rồi anh ạ!
- Bây gờ em có muốn ăn một chút gì không?
- Em hông muốn ăn cái gì hết anh ạ.
- Vậy mình đậu xe ở đây chơi nha. Hay là mình đi du thuyền chơi?
Trúc Giang nhìn ra ngoài cửa xe, thì ra cô đang ở bến Bạch Đằng, ánh đèn nhấp nháy trên sông đang sáng rực cả một vùng trời. Cô lắc đầu:
- Mình ngồi đây chơi một lúc rồi về nghỉ ngơi, mai còn đi làm anh ạ!
Lập Duy choàng tay qua vai Trúc Giang âu yếm hỏi:
- Em hạnh phúc không, Trúc Giang?
Ngả vào vai Lập Duy, Trúc Giang gật đầu:
- Có chứ anh! Này nhé, em vừa có mẹ nè, có anh nè, em còn ước ao gì nữa đâu anh.
- Vậy thì từ hôm nay không được khóc nữa nhé!
- Tại hôm nay em mới xa mẹ, em nhớ mẹ chứ bộ.
Trúc Giang nhõng nhẽo, Lập Duy gật đầu:
- Thì anh nói từ bây giờ trở đi cơ mà, anh chỉ muốn trông thấy em cười thôi.
Trúc Giang gật đầu:
- EM sẽ không khóc nữa đâu anh ạ, trừ khi anh hắt hủi em mà thôi.
Vòng tay Lập Duy chặt hơn, anh cúi xuống, âu yếm nói:
- Anh yêu em không hết, làm sao mà có chuyện anh hắt hủi em được.
Trúc Giang thủ thỉ:
- Em ngang bướng, dữ dằn, tại sao mà anh lại yêu em hở Duy?
Lập Duy cụng đầu mình vào trán Trúc Giang, anh dịu dàng:
- Yêu chỉ vì yêu mà thôi, làm sao mà giải thích được hở em. Anh chỉ biết rằng anh yêu em và cần có em mà thôi.
- Anh yêu em từ bao giờ hở anh?
- Anh cũng không biết, cõ lẽ ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Em đã gây cho anh một ấn tượng quá mạnh.
Lập Duy trầm ngâm trả lời, Trúc Giang chợt bật cười khúc khích:
- Còn em thì ngược lại, lúc đó em ghét anh quá chừng luôn. Có lúc em còn cầu cho "thằng cho dễ ghét" biến mất khỏi thế gian này.
Lập Duy cũng cười, anh hóm hỉnh bảo:
- Vậy là ghét của nào trời trao của nấy đó em. Nhưng mà tại sao em lại ghét anh dữ thế? Anh cũng đẹp trai phong độ lắm mà.
Trúc Giang nguýt dài:
- Hứ, tự nhận mình đẹp trai phong đọ, thật không biết xấu hổ là gì!
Lập Duy cười, anh tỉnh bơ:
- Sự thật là vậy mà, có gì đâu mà xấu hổ. Nhưng mà nè, em chưa nói tại sao em lại ghét anh?
- Anh còn hỏi nữa hở? Làn nào gặp anh cũng là một lần em gặp tai nạn. Bây giờ nghĩ lại em còn tức đây nè, hai lần hai cái thẹo to tướng ơ chân em còn đây, báo hại em có muốn diện váy ngắn cũng không được nữa.
Trúc Giang phụng phịu, Lập Duy nghiêng đầu trêu cô:
- EM có thấy tụi mình đúng là duyên trời cho không? Lần nào gặp nhau, anh cũng để lại "ấn tượng cụ thể" cho em hết. Mà anh nghĩ như vậy càng tốt đó, khỏi có tên con trai nào được ngắm chân em, anh càng yên tâm. Đúng là trời thương anh thật rồi.
Trúc Giang ré lên, cô đấm túi bụi vào vai Lập Duy. Vừa cười vừa tránh né, Lập Duy ngắm người con gái mình yêu mà thương quá chừng. Thế đó, cô vừa xinh đẹp dịu dàng đó, mà giờ đây, cô đã đanh đá dữ dằn, nhưng là nét dữ dằn đáng yêu đã làm cho anh không thể nào quên được.
Choàng tay qua ôm chặt Trúc Giang vào lòng, Lập Duy thiết tha:
- Yêu em quá Giang ơi!
Trúc Giang cảm động ngước lên nhìn Lập Duy, ánh mắt cô long lanh trong bóng đêm. Không cưỡng lại được tình yêu đang tràn ngậpt rong tim, Lập Duy cúi xuống mãi cho đến khi bờ môi nồng ấm của anh đáp xuống hai cánh môi hồng.
Trúc Giang ngả người trong vòng tay thương yêu của Lập Duy. Trong khoảnh khắc thương yêu này, trong hồn cô không còn buồn phiền cũng chẳng còn đớn đau. Giờ phút này, chỉ còn lại hai kẻ yêu nhau đang chìm trong hạnh phúc tuyệt vời.