However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mười
húng tôi đã dự định đi liên hoan kia.
Barry Twist đã nghĩ ra ý tưởng hoãn chiếu chương trình mười lăm phút, có nghĩa là chúng tôi lại quay lại làm trực tiếp, nhưng có một khoảng thời gian chờ ngắn trước khi phát sóng để đảm bảo là không có người dẫn hay khách mời bị chập cheng.
Cả đài vui mừng vì điều đó có nghĩa là vẫn có thời gian để biên tập và cắt đi bất cứ điều gì sẽ làm cho những nhà quảng cáo chạy mất dép, còn Marty vui vì nó có nghĩa là cậu ta không còn bị tê liệt trước máy chạy chữ nữa.
Thế nên Marty đưa tôi đi ăn trưa ở nhà hàng ưa thích của cậu ta, một tầng hầm theo mốt khổ hạnh nơi cánh truyền hình ăn no uống đủ cho thức ăn của nông dân Ý thực thụ vào hạng mục chi tiêu của mình.
Như phần lớn các chỗ chúng tôi đến, sàn nhà trống và tường trắng làm nó trông giống một cái nhà thể chất hơn là nhà hàng, có lẽ là để cho chúng tôi có cảm giác ở trong đó mình đang làm gì đó có lợi cho bản thân. Lúc chúng tôi đến nơi là vừa quá hai giờ - tôi đến muộn do phải đưa Pat đến chỗ cha mẹ tôi, gửi nó ở chỗ họ vì Gina đi rồi nên không có ai đón nó về từ nhà trẻ cả - chỗ này đã đông nghịt, nhưng bàn tiếp tân thì trống trơn.
Một cô chạy bàn tiến lại gần chúng tôi. Ngày hôm nay của cô rõ ràng không được tốt cho lắm. Cô nóng nực và bối rối và có vết rượu đỏ trên đồng phục trắng. Cô liên tục sửa tóc, một mái tóc đen bóng loáng, được cắt theo cái kiểu hình chuông cổ lỗ sĩ mà ta vẫn tưởng tượng ở phụ nữ trong tiểu thuyết của F. Scott Fitzgerald, hay của các cô gái Hong Kong thập niên năm mươi. Tóc bob. Đấy là tên của nó. Tóc mái cứ bay lên mỗi lần cô bĩu môi dưới và thổi mạnh ra.
“Tôi có thể giúp gì cho quý khách không?” cô nói.
“Chúng tôi đặt bàn rồi,” Marty nói.
“Vâng,” cô nói, cầm quyển đặt chỗ lên. “Tên ạ?”
“Marty Mann,” cậu ta nói, với chút nhấn mạnh đặc biệt ngụ ý rằng cậu ta mong chờ cô sẽ nhận ra mình và ngất xỉu vì phấn khích. Nhưng Marty chẳng có ý nghĩa gì với cô cả. Cô là người Mỹ.
“Xin lỗi,” cô nói, tra cứu quyển sổ. “Không thể tìm thấy tên quý khách trong danh sách, thưa quý khách.”
Rồi cô cười với chúng tôi. Cô có nụ cười đẹp - rộng, trắng và cởi mở. Một nụ cười tỏa sáng.
“Tin tôi đi,” Marty nói, “chúng tôi có bàn.”
“Ở đây thì không.”
Cô đóng quyển sổ và chuẩn bị đi mất.
Marty cản đường cô. Trông cô có vẻ tức. Cô bĩu môi dưới và thổi ít hơi qua tóc mái. “Cho tôi xin phép,” cô nói.
Cô cao và gầy với đôi chân của diễn viên múa và đôi mắt nâu cách xa nhau. Xinh, nhưng không còn trẻ. Có lẽ nhiều hơn tôi đôi tuổi. Phần lớn những người làm việc trong cái nhà hàng nhìn như nhà thể chất này là những cô cậu trẻ tuổi sành điệu, những người rõ ràng nghĩ mình đang trên đường tới một chỗ làm tốt hơn. Cô không hề như thế.
Cô nhìn mặt Marty và xoa bóp phần dưới cột sống như thể nó đã mỏi rất lâu rồi.
“Cô có biết tôi quan trọng như nào không?” Marty hỏi.
“Anh có biết tôi bận như thế nào không?” cô đáp.
“Có thể chúng tôi không có trong danh sách,” Marty nói chầm chậm, như thể cậu ta đang nói chuyện với một người vừa bị cắt đi một phần não, “nhưng một trong những người của tôi đã gọi cho Paul - ông quản lý? Cô biết Paul chứ?”
“Biết,” cô nói, giọng không thay đổi. “Tôi biết Paul.”
“Paul bảo là được. Lúc nào đến cũng được.”
“Tôi rất vui là anh và Paul hiểu nhau đến vậy.
Nhưng nếu tôi không có bàn trống, tôi không thể cho anh một bàn, đúng không? Xin lỗi lần nữa.”
Lần này thì cô bỏ chúng tôi đi.
“Ngớ ngẩn mịa nó chứ,” Marty nói.
Nhưng Paul đã nhìn ra chúng tôi và nhanh chân đi từ đầu kia nhà hàng đông nghịt tới chào hỏi vị khách nổi tiếng của mình.
“Anh Mann,” anh ta nói, “thật vui khi được gặp anh. Có vấn đề gì không?”
“Có vẻ như là không có bàn.”
“À, chúng tôi luôn có bàn cho anh, anh Mann.” Nụ cười Địa Trung Hải của Paul lóe sáng trên khuôn mặt màu bánh mật của anh ta. Anh ta cũng có một nụ cười đẹp. Nhưng nó hoàn toàn khác với nụ cười của cô. “Xin mời đi đường này.”
Chúng tôi đi vào nhà hàng và nhận được những ánh nhìn, những lời thì thầm và những nụ cười ngớ ngẩn mà sự xuất hiện của Marty luôn luôn gây ra. Paul búng hai ngón tay và một cái bàn được đưa ra từ nhà bếp. Nó nhanh chóng được phủ khăn trải bàn, thìa dĩa, một khúc bánh mì thô và một bát bạc đựng dầu ô liu. Một cô chạy bàn xuất hiện bên chúng tôi. Là cô ấy.
“Xin chào lần nữa,” cô nói.
“Nói tôi nghe xem nào,” Marty nói. “Chuyện gì đã xảy ra với cô chạy bàn Mỹ kiểu mẫu thế? Cái cô luôn phục vụ ta kèm theo một nụ cười ấy?”
“Hôm nay là ngày nghỉ của cô ta,” cô chạy bàn nói. “Tôi sẽ đi lấy thực đơn.”
“Tôi không cần thực đơn,” Marty nói. “Vì tôi biết mình muốn gọi gì rồi.”
“Đằng nào thì tôi cũng sẽ lấy. Cho anh bạn của anh. Hôm nay chúng tôi có một số món đặc biệt khá thú vị.”
“Hay chúng ta phải nói lại chuyện này khi cô đã đeo máy trợ thính nhỉ?” Marty hỏi. “Nhìn môi tôi đi - chúng tôi ăn ở đây suốt. Chúng tôi không cần thực đơn.”
“Để cô ấy yên đi Marty,” tôi nói.
“Phải.” Cô nhìn tôi lần đầu tiên. “Để tôi yên đi Marty.”
“Tôi sẽ ăn cái mì Ý xoăn xoăn có cái đỏ đỏ phía trên và anh ấy cũng vậy,” Marty nói.
“Mì xoăn xoăn.” Cô viết vào quyển sổ con con của mình. “Cái đỏ đỏ. Được rồi.”
“Và mang cho chúng tôi một chai vang,” Marty nói, tay vỗ mông cô chạy bàn. “Bé ngoan thế chứ.”
“Anh thả ngay cái tay đầy mồ hôi ra khỏi mông tôi trước khi tôi bẻ gãy cánh tay anh,” cô nói. “Bé ngoan thế chứ.”
“Cứ mang cho chúng tôi đồ uống, được không?” Marty nói, rụt ngay tay lại.
Cô chạy bàn bỏ đi.
“Chúa ơi, đáng lẽ chúng ta phải gọi đồ mang đi,” Marty nói. “Hoặc là đến đây sớm hơn.”
“Xin lỗi vì đã chậm trễ,” tôi nói. “Đường tắc...”
“Không sao,” cậu ta nói, tay giơ lên.
“Tôi mừng là cậu đồng ý với việc hoãn chiếu mười lăm phút,” tôi nói với cậu ta. “Tôi hứa với cậu là nó sẽ không hại gì đến chương trình.”
“Ừ, đấy chỉ là một trong những thay đổi chúng ta đưa vào thôi,” Marty nói. “Đó là lý do tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Tôi chờ đợi, cuối cùng cũng nhận ra là Marty đang lo lắng. Cậu ta có một bộ các bài tập hít thở để che giấu những cơn run rẩy vì nhậu nhẹt của mình, nhưng giờ chúng không còn hiệu nghiệm. Và hóa ra là không phải là chúng tôi đang liên hoan.
“Tôi còn muốn Siobhan tham gia nhiều hơn trong việc chọn khách mời,” Marty nói. “Và tôi muốn cô ấy ở trên phòng chiếu mỗi tuần. Và tôi muốn cô ấy thay tôi lo chuyện hậu trường.”
Tôi từ từ tiêu hóa cái tin ấy. Cô chạy bàn mang sâm banh của chúng tôi ra. Cô rót hai ly. Marty hớp một ngụm to và nhìn chằm chằm ly của mình, môi mở ra lúc cậu ta thả một cái ợ nho nhỏ không ai nghe thấy. “Xin lỗi,” cậu ta nói.
Tôi để ly của mình nguyên trên bàn.
“Nhưng tất cả những cái đó - đấy là việc của nhà sản xuất.” Tôi gượng gạo mỉm cười. “Đấy là việc của tôi.”
“Thì đó là một trong những thay đổi tôi muốn tạo ra.”
“Đợi đã nào. Tôi không được ký tiếp hợp đồng à?”
Marty dang tay ra như thể nói - tôi thì làm gì được? Thế giới này rất điên rồ!
“Nghe này Harry. Anh không muốn tôi chuyển anh sang một công việc vặt vãnh chẳng ra gì mà anh nhắm mắt cũng làm được. Như thế sẽ rất tệ, đúng không nào?”
“Marty à,” tôi nói. “Marty. Đợi đã. Đợi một chút. Tôi rất cần công việc này. Lúc này hơn bao giờ hết. Tôi đang gặp rắc rối với Gina - Pat đang ở cùng tôi - và tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu biết tất cả những chuyện đó. Và tôi không thể mất việc được. Không phải bây giờ.”
“Tôi xin lỗi Harry à. Chúng ta cần phải thay đổi một số thứ.”
“Đây là cái gì? Hình phạt vì không có mặt hai tư giờ một ngày trong khi hôn nhân của tôi đang đổ vỡ à? Tôi xin lỗi là tôi không có ở văn phòng sáng nay, được chưa? Tôi không thể để con tôi ở nhà một mình. Tôi phải...”
“Harry, không cần phải lên giọng. Chúng ta có thể làm việc này một cách văn minh.”
“Thôi nào Marty. Cậu là Ngài Đình Đám chết tiệt. Cậu không lo về một cuộc cãi nhau cỏn con chứ hả?”
“Tôi xin lỗi Harry à. Siobhan vào. Anh ra. Và rồi sẽ có ngày anh cảm ơn tôi. Đây có thể là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với anh. Đừng để bụng nhé?”
Cái gã thối tha ấy thậm chí còn chìa tay ra. Tôi lờ đi, đứng dậy nhanh nhất có thể và đập đùi vào cạnh bàn.
Cậu ta lắc đầu, hoàn toàn thất vọng về tôi.
Tôi bắt đầu đi ra khỏi nhà hàng, chân đau và má nóng hừng hực, và chỉ quay lại khi nghe tiếng Marty thét lên đau đớn.
Chả hiểu sao mà cô chạy bàn đã làm đổ cả đĩa mì Ý lên đùi cậu ta.
“Trời ơi, tôi xin lỗi,” cô nói. “Anh có muốn rắc một ít phô mai parmesan lên trên không?”
Cha mẹ tôi chở Pat về nhà. Mẹ đi quanh nhà bật tất cả các đèn lên trong khi cha tôi hỏi han về công việc của tôi. Tôi nói với ông là nó đang rất trôi chảy.
Cả hai ở lại với Pat trong khi tôi đi mua sắm ở siêu thị gần nhà. Chỉ cách năm phút đi ô tô, nhưng tôi đi mất một lúc khá lâu vì còn lén theo dõi tất cả những người phụ nữ mà tôi chắc mẩm là bà mẹ đơn thân. Tôi còn chưa từng nghĩ về họ trước đây, nhưng giờ tôi nhận thấy rằng những người phụ nữ này là những anh hùng. Những anh hùng thực thụ.
Họ một mình làm tất cả mọi việc. Mua sắm, nấu nướng, mua vui, tất cả. Họ đang nuôi con một mình.
Và tôi còn không gội nổi đầu cho Pat.
“Đầu nó bẩn rồi,” mẹ tôi nói khi hai người chuẩn bị đi. “Phải gội cho kỹ mới được.”
Tôi biết vậy. Thế nhưng Pat không muốn để tôi gội đầu cho nó. Thằng bé bảo như vậy khi tôi thản nhiên đưa việc gội đầu vào cuộc trò chuyện sau khi chúng tôi từ nhà Glenn về. Pat muốn mẹ nó gội đầu cho. Như thường lệ.
Thế nhưng chúng tôi không thể trì hoãn thêm được nữa. Và chẳng bao lâu sau cu cậu đã đứng giữa sàn phòng tắm ướt sũng, trên người có mỗi chiếc quần, mái tóc nâu vàng rủ xuống che cặp mắt vẫn còn đỏ vì nước mắt và dầu gội em bé mà Gina tới giờ vẫn dùng cho nó.
Việc này không ổn. Tôi đang làm sai gì đó.
Tôi quỳ bên cạnh thằng bé. Nó còn không thèm nhìn tôi.
“Sao vậy Pat?” tôi hỏi nó.
“Không có gì ạ.”
Cả hai chúng tôi đều biết vấn đề là gì.
“Mẹ phải đi xa một thời gian. Sao con không để cha gội đầu cho nhỉ?”
Một câu hỏi ngu ngốc. Nó lắc đầu.
“Một Chiến binh Jedi sẽ làm gì trong tình huống như thế này?” tôi hỏi nó.
Nó không đáp. Nhiều lúc một đứa trẻ bốn tuổi không buồn đáp.
“Nghe này,” tôi nói, chống cự cảm giác muốn hét lên. “Con có nghĩ là Luke Skywalker khóc khi có người gội đầu cho anh ta không?”
“Không biết, không quan tâm.”
Tôi đã cố gội đầu nó khi nó tựa vào bồn tắm, nhưng không có làm được. Thế nên giờ tôi giúp nó cởi quần, bế nó lên và đặt nó ngồi xuống trong bồn. Nó quẹt nước mũi khỏi cái mũi nhỏ bé trong khi tôi pha nước đến lúc nhiệt độ vừa chuẩn.
“Vui thật, phải không nào?” tôi nói. “Chúng ta nên làm việc này cùng nhau nhiều hơn.”
Nó lườm tôi. Nhưng nó ngả người ra phía trước và cho phép tôi giội nước lên đầu. Rồi nó thấy tay tôi đang xoa thêm dầu gội và đột ngột òa vỡ. Nó đứng lên, một chân vung qua thành bồn trong nỗ lực trốn thoát thảm hại.
“Pat!” tôi nói. “Con ngồi xuống đi.”
“Con muốn mẹ cơ!”
“Mẹ không ở đây! Ngồi xuống!”
“Mẹ ở đâu ạ? Mẹ ở đâu ạ?”
“Cha không biết!”
Nó mò mẫm cố trèo ra khỏi bồn tắm, khóc thét lên khi bọt chảy vào mắt. Tôi ấn nó ngồi xuống và giữ nó ở đó, nhanh tay rửa dầu gội và cố lờ đi tiếng khóc thét của nó.
“Đây không phải cách xử sự của một Chiến binh Jedi,” tôi nói. “Đây là cách xử sự của một em bé.”
“Con không phải một em bé! Cha thì có!”
Tôi lấy khăn lau hết người thằng bé, nắm tay kéo nó quay về phòng ngủ của cu cậu, hai chân nó phải bước nhanh để theo kịp tôi. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm trong khi tôi mặc quần áo ngủ cho nó.
“Um xùm cả lên,” tôi nói. “Cha rất thất vọng vì con.”
“Con muốn mẹ cơ.”
“Mẹ không ở đây.”
“Nhưng bao giờ con được gặp lại mẹ?” nó nói, đột nhiên rất rầu rĩ. “Đấy là cái con muốn biết.”
“Cha không biết,” tôi nói. “Cha không biết con yêu à.”
“Nhưng con đã làm gì sai?” nó nói, làm tan nát tim tôi. “Con không cố tình, con không hề cố tình mà.”
“Con không làm gì sai cả. Mẹ yêu con rất nhiều. Con sẽ gặp mẹ sớm thôi. Cha hứa đấy.”
Rồi tôi ôm thằng bé trong tay, ngửi thứ dầu gội mà tôi rất nhớ, ghì chặt nó một lúc lâu, và tự hỏi hai người lớn đầy khuyết điểm như vậy làm thế nào lại có thể tạo ra một thứ hoàn hảo đến thế.
Tôi đọc cho nó nghe Ở nơi quỷ sứ giặc non đến khi nó ngủ. Khi tôi ra khỏi phòng nó, có ba tin nhắn trên máy trả lời tự động. Tất cả đều là Gina.
“Em xin lỗi, nhưng em phải đi khỏi đây một thời gian. Anh sẽ không bao giờ biết được anh đã làm em tổn thương đến mức nào. Không bao giờ. Đáng lẽ hôn nhân phải là chuyện cả cuộc đời, Harry à. Chứ không phải đến khi một trong hai chúng ta thấy hơi chán. Vĩnh viễn - chứ không phải đến khi một trong hai ta quyết định rằng mọi chuyện đang hơi tẻ nhạt trên chiếc giường hôn nhân cũ kỹ. Mọi chuyện không diễn ra như vậy. Nó sẽ không bao giờ diễn ra như vậy. Liệu anh có nghĩ là em có thể để anh chạm vào người em khi em biết anh đã chạm vào người khác không? Tay anh, miệng anh... em không thể chịu nổi tất cả những chuyện đấy. Những lời giả dối, sự lén lút, tiếng người nào đó khóc thương bản thân cho đến khi chìm vào giấc ngủ mỗi tối. Em đã quá quen với mấy thứ đấy hồi nhỏ. Nếu anh nghĩ...”
Cái máy cắt lời cô. Nó chỉ cho nói trong một thời gian nhất định. Có một tiếng bíp rồi đến tin nhắn thứ hai của cô. Giờ thì cô đã bình tĩnh hơn. Hoặc đang cố gắng.
“Em vừa nói chuyện với Glenn. Ông ấy bảo là anh đưa Pat về. Chuyện đó thực sự không cần thiết. Nó hoàn toàn vui vẻ ở kia. Và em biết anh bận việc như thế nào. Nhưng nếu anh định trông coi nó đến khi em về, thì anh nên biết là nó được gội đầu mỗi Chủ nhật. Và đừng để nó cho đường vào Coco Pops. Nó tự đi vệ sinh được - anh đã biết điều đấy rồi - nhưng nhiều lúc nó quên không mở nắp bồn cầu ra. Nhớ nhắc nó đánh răng. Đừng cho nó xem Chiến tranh giữa các vì sao suốt ngày. Nếu nó không ngủ buổi chiều thì nhắc nó lên giường trước...”
Một tiếng bíp khác. Tin nhắn cuối cùng. Không còn bình tĩnh như trước nữa, lời nói tràn ra.
“Cứ bảo Pat là em yêu nó, được không? Nói với thằng bé là chẳng bao lâu nữa em sẽ gặp nó. Trông coi nó cẩn thận cho đến lúc đó. Và đừng bao giờ thấy thương bản thân Harry à. Anh không phải ngài Hoàn Hảo đâu. Trên khắp thế giới ở đâu cũng có những người phụ nữ trông nom con một mình. Hàng triệu người. Thật sự là hàng triệu. Anh thì có gì đặc biệt chứ?”
Một hồi lâu sau khi đã tắt hết điện, tôi đứng đó ngắm đứa con của chúng tôi ngủ. Và tôi nhận ra mình đã làm tất cả mọi người thất vọng.
Gina. Cha mẹ tôi. Cả Marty. Tôi đã không đủ vững chắc, tôi đã không yêu thương họ đủ, tôi đã không là người đàn ông mà mọi người muốn ở tôi, hoặc người đàn ông tôi muốn ở chính mình. Bằng những cách khác nhau, tôi đã phản bội tất cả mọi người.
Tôi kéo cái chăn mà Pat đã đá văng lên vai nó, hứa lời hứa cuối cùng, lần này tôi sẽ giữ - là tôi sẽ không bao giờ phản bội đứa trẻ này.
Thế nhưng có một giọng nói xa xăm vang lên, như thể tôi đang nhận một cuộc điện thoại đường truyền kém từ đầu kia thế giới, và nó cứ nói mãi - anh đã, anh đã, anh đã làm điều đó rồi.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con