A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Antoine Audouard
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1141 / 11
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ierre trải qua chiến dịch Đức Hòa trong cảm giác khoan khoái của cuộc hẹn hò yêu đương. Carraz nhẹ nhàng trêu chọc cậu vì cái “cánh tay kỳ thủ” của cậu, khiến cậu đau buồn ý thức về cơ thể yếu ớt của mình; sau vài ngày cậu đã biết nghiến răng, lên gồng, xoay đôi vai gầy guộc và có cảm giác nhất định về sức mạnh. Tinh thần cậu cũng có vẻ tốt hơn và linh hoạt hơn. Khi trở lại Sài Gòn và biết tin về cái chết của người bạn, cậu vô cùng choáng váng.
“Cậu có ở đó cũng chẳng làm gì được,” Carlisle nói với cậu bằng một giọng tử tế bất ngờ.
Họ đã chuyển từ sân hiên khách sạn Continental sang khách sạn Givral, bên kia phố Catinat, trạm tiếp phát của Radio Bambou, trung tâm tin đồn ở Sài Gòn. Carlisle ân cần đặt tay Pierre vào giữa hai lòng bàn tay mình nhưng việc làm này khiến chàng trai trẻ không cảm thấy thoải mái.
“Đó có thể đã là cậu. Hết chuyện.”
Pierre viện cớ với cốc bia để rút tay ra.
“Tôi không thể gạt bỏ cái suy nghĩ rằng nếu khi ấy mình có mặt ở đó thì mọi chuyện hẳn đã khác đi. Thật là phi lý và vô căn cứ, thậm chí là tự cao tự đại; hơn nữa, tôi không thích cảm giác tội lỗi đi cùng với cái suy nghĩ ấy.
- Tất cả chúng ta đã sống sót qua nhiều hoàn cảnh, Carlisle nói với một giọng nhẹ nhàng không chút mỉa mai, và chúng ta đã bỏ lại phía sau những người mà chúng ta yêu mến. Thậm chí cả tôi, đôi khi, tôi nghe thấy người ta nói rằng lẽ ra tôi đã có thể hy sinh và rằng tôi đã không làm thế. Nhưng một gánh nặng vô ích...”
Pierre không tán thành nhưng cậu vẫn gật đầu. Carlisle gọi đồ uống. “Trang nhất” tờ Hội liên hiệp Đông Dương phô ra trước mặt họ: “Vụ ám sát hèn hạ tại hẻm Éden”. “Chúng ta sẽ truy đuổi quân khủng bố đến cùng,” Cao ủy D’Argenlieu tuyên bố. “Bọn chúng là kẻ thù số một của hòa bình. Chừng nào khủng bố chưa dừng, làn sóng của tình hữu nghị sẽ còn bị đám bọt thù hận bao phủ.”
Pierre được một người mà cậu đã biết rõ tên cũng như những trò nực cười đón tiếp, người đầu tiên tự cho mình là tướng De Gaulle trong khi công trạng chính của anh ta là theo thủ lĩnh của phong trào nước Pháp tự do từ khá sớm để lấy lòng trung thành bù cho sự ngu dốt của mình.
Bắt tay một cách hờ hững, liếc mắt thoáng qua và nhanh gọn, vài lời nói đại khái, rồi Pierre quay xuống qua cầu thang chính của dinh Norodom, sửng sốt khi đi qua hai hàng lính canh khiến nơi này như cái cung điện bằng giấy của một ông hoàng sinh nhầm thế kỷ. Cậu kể lại hết những điều đó cho Carlisle không chút hoài nghi.
“Thế còn quý bà Blaizot xinh đẹp?”
Pierre lúng túng, đỏ mặt, không biết nên nói hay im lặng. Như cái bối rối khi bị bắt quả tang ngay trước khi phạm tội, không phải chỉ là ham muốn - chính nó cũng đã là một tội. Pierre được mẹ nuôi nấng với tư tưởng đúng đắn về mặt thần học nhưng khắt khe về mặt thực hành đến nỗi trong một số lĩnh vực ý định bị xem nặng như hành động.
“Tôi rất kính trọng bà ấy,” cậu nổi khùng, như sắp hành xử bốc đồng và hơi chút hung hăng.
Tiếng cười của Carlisle ngăn cậu lại.
“Thế là bị mắc bẫy rồi! Cậu nói cho tôi nhiều điều hơn những gì tôi hỏi. Tôi chỉ thấy theo một cách nào đó thì mắt cô ả như ngấu nghiến nhìn cậu... Vậy hai người có gặp lại nhau không? Có thú vị không?”
Pierre cắn môi, mở miệng định nói, song lại im lặng.
“Anh bạn trẻ của tôi ơi, ở đây ai chẳng làm những gì mình thích và thói đạo đức giả thì che đậy những vụ xấu xa nhất. Vậy nên cuộc gặp gỡ giữa một kẻ thấp cổ bé họng với phu nhân của một trong những kẻ quyền lực nhất xứ thuộc địa thì tôi đâu có đánh giá trên phương diện đạo đức. Hơn nữa, cậu là người Pháp, nói thế nào nhỉ, ngoại tình chẳng phải là di truyền sao. Nhưng - vì có một chữ nhưng - trong trường hợp cụ thể này cám dỗ ấy có cái dư vị dễ dàng nhận thấy của sự ngốc nghếch.”
Pierre nhìn gã chằm chằm, cảm thấy mình ngớ ngẩn hơn bao giờ hết. Cái câu mỉa mai của Carlisle càng ngấm vào cậu hơn khi cậu biết điều đó là thật.
“Không nên nói từ ‘thuộc địa’ cậu ấp úng.
- Cứ theo lẽ ấy, thì không nên nói đến cả từ ‘ngoại tình’ nữa. Nhưng có một phụ nữ ngoại tình thì sẽ có một người đàn ông ngoại tình.
- Không nên nói từ ‘thuộc địa,’ Pierre lặp lại như trẻ con.
Carlisle thở dài thành tiếng, ngao ngán giơ hai bàn tay đã điểm đồi mồi lên trời.
“Tùy cậu thôi. Dù bị nhiều người coi là một con điếm, Cleopatra vẫn có một sức cuốn hút khôn cưỡng của phương Đông đối với Marcus Antonius. Vậy với cậu thuộc địa là thế nào?”
Pierre nhún vai:
“Chẳng gì cả.”
Carlisle im lặng một lát.
“Trở lại vấn đề của chúng ta, gã nói tiếp, có nghĩa là về những người An Nam, tôi không chắc rằng các cậu có được cái tự do nội tâm cần thiết để cho họ sống như họ đòi hỏi, cho họ nền hòa bình nếu họ có thể, hoặc chém giết lẫn nhau nếu họ phải làm. Chúng ta biết điều đó.
- Mặc anh muốn nghĩ cao siêu thế nào thì nghĩ.
- Cậu kiêu căng làm sao, Garnier bé nhỏ của tôi, cậu đúng là người Pháp rồi! Cậu không thấy là trước mặt cậu có cái chủng tộc quý hiếm nhất đó sao: Người Anh thân Pháp. Người không chỉ uống rượu vang Pháp mà còn ăn như người Pháp, nói tiếng Pháp và hiểu Berlioz hơn các cậu...”
Carlisle giữ được sự bình tĩnh hoàn hảo. Không chỉ thấy bối rối, nảy sinh từ một cảm xúc mà cậu biết mình không thể kiểm soát được, Pierre còn bị giày vò bởi cái mong muốn gần như cuồng nhiệt được ở cùng ả. Để kết thúc đáp trả lời đả kích của Carlisle, cậu vẫy một chiếc xe kéo rồi rời khỏi bàn mà hầu như không chào, để lại gã người Anh sửng sốt, vui thú. Chỉ vài giây sau Pierre đã ở trên đường Lagrandière.
Cậu không nghĩ đến Tikho nữa. Cậu xấu hổ. Cậu lau mồ hôi đang chảy trên trán. Tất cả những gì cậu muốn là làm tình, và cảm giác chắc chắn có một người đang chờ đợi mình, ẩm ướt, khao khát, vẫn còn xa lạ, tất cả sự miên man của làn da nâu ấy, tất cả sự kháng cự bền bỉ ấy, tất cả những lời lẽ hứa hẹn ấy, lời đảm bảo một sự thoải mái vô hạn, tất cả những điều ấy kéo dài cả giờ bắt nguồn từ ảo ảnh tuyệt đối và gần như không thể chịu nổi, ở đó cậu quay cuồng với kế hoạch trong đầu, theo cái cách của một vị thần bé nhỏ trong thần thoại, chim cửng to ra trước. Tất cả đều được cân nhắc kỹ, cậu xứng đáng với cái biệt danh “Cửng-cu” được đám bạn đặt cho mà giờ chỉ có mỗi Carraz vẫn còn sử dụng, đôi lúc, để chọc tức cậu. Lúc này cậu cửng đến mức, một cách lộ liễu, cậu không thể xuống xích lô mà không bị cả phố Lagrandière biết rằng đó là ngày cương cứng.
Cậu vừa đẩy cánh cửa thì Inès làm hiệu giận dữ đuổi cậu ra, thì thầm vào tai cậu vài từ gấp gáp bảo cậu đi ra bờ sông và lên chiếc xe con đang đợi ở đó. Cậu trở ra và đứng ngây người một lát trên vỉa hè, bị xáo trộn không phải bởi tình huống kỳ quặc mà bởi sự dữ dội gần như phẫn nộ mà ả thể hiện. Sau đó cậu làm theo chỉ dẫn, đi bộ đến đầu đường. Một chiếc xe màu đen đỗ ở góc đường, vẫn để máy nổ. Cậu lên xe mà không tự chất vấn mình thêm nữa. Chẳng có gì đúng với kịch bản của cậu, mà theo một kiểu khác, hơi đáng lo ngại, nhưng không nhất thiết làm mất đi trạng thái hưng phấn trong cậu. Chiếc xe đi qua bến Le-Myre-de-Villiers(1) và xoay một vòng rộng rồi quay lại qua phố Paul-Blanchy. Cậu chỉ nhìn thấy cái gáy đen thui của người lái xe, hẳn là một người Khmer, anh ta không hề quay lại phía cậu lấy một lần và cũng không nói với cậu một lời nào. Họ lại dừng trước cửa phòng tranh, Inès vào xe ngồi cạnh cậu và ra hiệu đột ngột bảo lái xe tiếp tục đi. Ả nói nhỏ với cậu vài lời trước khi ngả người trên ghế, nhắm mắt lại, và không nhìn Pierre lấy một lần.
“Tôi không biết tại sao mình lại làm tất cả những chuyện này, cuối cùng ả nói. Chắc hẳn tôi bị điên rồi.
- Tôi không nghĩ là cô điên. Dù sao cũng không điên hơn tôi.
- Pierre, tôi chẳng thấy anh khôi hài đâu.
- Tôi cũng không cố làm thế.”
Cậu muốn hé cửa sổ xe nhưng cô thậm chí không để cậu kịp đưa tay ra. Ả hét lên:
“Anh muốn chết à?
- Tôi xin lỗi. Tôi rất tiếc.
- Tôi xin lỗi... Tôi không muốn tha thứ cho anh. Tôi không thích cái giọng kiểu này, cái kiểu như rên rỉ này. Tôi không thích những người yếu đuối. Tôi nghĩ là mình đã nhầm: chúng ta quay về thôi.
- Tôi sẽ không để cô làm thế.”
Cậu nói nhỏ, nhưng chậm rãi nhấn mạnh từng từ. Ả không trả lời nhưng một tiếng thở dài buột khỏi miệng. Cậu tiếp tục thử vận may của mình.
“Tôi đã trải ba ngày núp dưới bùn lầy và trong những ruộng lúa, tôi chứng kiến những người ngã xuống bên cạnh mình, những người vừa mới trở thành đồng đội của mình và khi trở lại Sài Gòn, tôi phát hiện ra rằng người bạn đồng hành hằng ngày với tôi cũng đã chết, có thể là chết thay cho tôi. Ngay cả một người như cô vẫn thích - mạnh mẽ, vững chắc, có thể hơi tàn ác - có thể cũng không thoát được chuyện này.”
Vẫn không nhìn ả, cậu biết là do phép mầu nhiệm mà người phụ nữ cậu say đắm đã trở lại, người phụ nữ với giọng nói trầm nhỏ nhẹ là hiện thân của tất cả phụ nữ khác.
“Anh ta nói tôi cần phải dè chừng cô.
- Ai nói điều đó?
- Bạn tôi, Tikhomirov. Người đã chết. Anh ta nói rằng...”
Cậu định nói “rằng cô là một con điếm,” nhưng một chút tỉnh táo còn lại khiến cậu mím môi lại đúng lúc.
“Rằng sao?”
Lần này, cậu buộc mình phải nhìn thẳng vào ả.
“Không có gì, cậu nói, anh ta không nói gì.”
Cậu không nhận ra là chiếc xe đã rời khỏi thành phố, không phải qua một trong ba con đường cậu đã biết, mà qua những con đường đất, nơi cậu nhanh chóng từ bỏ ý định tìm các điểm mốc. Không phải quang cảnh thân thuộc với những ruộng lúa hay những cánh rừng cao su; cũng không phải những cảnh vật mà cậu đã khám phá khi đi về hướng Bắc, những hàng chè dày sít hay những hàng cây cà phê. Đó là sự kỳ diệu của những vườn cây ăn quả, cây xoài, cây ổi, cây chanh xen giữa là những bụi chuối già. Lần này chính ả là người mở cửa sổ; một làn gió nhẹ tràn vào cùng hơi nóng ẩm. Một con dang bay vụt lên và tiếp tục hành trình trên bầu trời đang chuyển từ màu ghi sáng sang màu chì, trong khi phía Tây những dải màu tím chuyển thành màu đỏ và đen.
Lúc ở nhà Blaizot, cậu đã thấy Inès trong bộ đồ cắt may màu đen nghiêm chỉnh; tới đây ả đã thay chiếc áo dài màu đỏ thắm, có điểm đây đó lấp lánh những cánh hoa mảnh mai thêu chỉ vàng. Trông chẳng khác nào một bức chân dung - cứ như ả bước ra từ một bức tranh cho cậu.
“Tôi đã...”
Ả nói với giọng rất khẽ.
“Tôi đã sợ đến nỗi...”
Theo bản năng, cậu hiểu là mình chẳng có gì để nói, vì cậu chẳng thể làm gì để giảm bớt nỗi sợ và chính cái điểm yếu ấy thu hút ả, như ả đã thổ lộ cho cậu biết. Cậu nắm lấy tay ả và ả để yên như thế; bàn tay ấm nóng và uể oải.
Trong lúc ngồi, ả để lộ một mảng da nâu nhỏ hình tam giác ngay phía trên eo, và khi cậu nhìn thấy, cái khe này đã choán hết chân trời của cậu. Cậu lần tay xuống chỗ bị lộ ra mà cậu đoán là nóng bỏng. Cậu lướt qua lớp vải lụa và cuối cùng cũng chạm đến nó. Họ không cử động nữa, để mặc cho những cú xóc trên đường quyết định, hai cơ thể trơ ì và lúc lắc, như những cái xác, vẫn còn nóng ấm và bám vào sự sống.
Cậu chỉ dùng một ngón tay để lần tới điểm đã định; hơi nóng mà cậu nhận được như một luồng điện truyền từ bàn tay, qua cánh tay căng cứng, co quắp, dâng lên như làn sóng khắp cơ thể cậu. Đến lượt mình, cậu nhắm mắt lại, để khỏi tuột mất cái cảm giác ấy, để nó hoàn toàn chiếm lĩnh và không nghĩ đến bất kỳ điều gì lúc này.
Rồi đột nhiên mọi thứ dừng lại. Ả dứt ra khỏi cậu và bước xuống xe.
Cậu đi theo qua một lối nhỏ trồng toàn hoa phượng trước hiên một ngôi nhà gỗ có vẻ như bị bỏ hoang. Rồi họ băng qua cây cầu uốn lượn quanh dòng nước nông nơi thế nào cũng có những chú lươn béo tròn ve vẩy. Ả đi phía trước cậu, trên một lối đi nhanh chóng bị biến mất giữa những bồn hoa và ao sen. Ả leo ba bậc lên một căn chòi cũng bằng gỗ. Tì khuỷu tay xuống lan can ả chỉ cho cậu dòng sông.
Dù bị mất phương hướng khi ra khỏi thành phố, cậu vẫn biết rằng đây chỉ có thể là sông Sài Gòn. Nhưng nó không còn cái màu xám xịt, nặng nề, đầy phù sa mà bờ sông dường như xanh hơn và tươi tốt hơn. Cứ nhìn đi nếu cô muốn, nhưng ta cần phải yêu nhau. Cậu đã cảm thấy cái thèm muốn này.
Dưới ánh chiều tà soi trên bầu trời thấp thành hai làn sóng, một màu đỏ và một màu xanh lơ, chỗ mà màu đen đang chiếm lĩnh từng giây, cậu hình dung ra cái vẻ lười nhác của những triền cát, bóng đen của con thuyền ba lá, hình bóng một chiếc thuyền buồm. Trong ký ức vẫn còn tươi mới của cậu, những hình ảnh về xứ sở này đã kịp khắc sâu và phai nhạt: việc gặp lại chúng khơi dậy nỗi đau đã biết trước về sự mất mát.
“Chào mừng đến châu Á,” ả thì thầm với vẻ mỉa mai nhẹ nhàng, có lẽ thế, cậu quyết định không lưu tâm.
Ả đột ngột hôn cậu rất nhanh khiến cậu ngạt thở, gần như bị ả chiếm hữu: cơ thể ả áp sát lấy cậu, mịn màng, bóng lên vì mồ hôi tích tụ. Ả dâng cái điểm lõm giữa cơ thể cho cậu và cậu luồn vào, rên rỉ, chao đảo, van vỉ, hạnh phúc. Tất cả tối đen xung quanh, chỉ trừ đàn chim bay, những bóng hình ẩm ướt lướt qua và cơ thể ả bao bọc trong màu đỏ quấn lấy cơ thể cậu. Khi mở mắt ra, cậu thấy ánh mắt ả không cười và cậu không thể đoán được gì ở tận trong sâu thẳm đôi mắt ấy. Ả là người phụ nữ đã yêu cầu cậu cứu giúp nhưng cũng là người phụ nữ tàn nhẫn có thể hủy diệt cậu. Ả vừa là thiên thần vừa là con điếm của cậu, người tình về đêm, là con người thất thường, khi thì làm cậu đau đớn, lúc lại ngâm cậu trong hồ nước hương nhài. Cậu chẳng cần phải lờ con người này đi, xếp nó vào trong góc tâm hồn lo lắng, để nuôi dưỡng ảo tưởng chiếm hữu con người kia của ả: cậu thấy ả có tất cả trong một con người, vừa thống trị vừa phục tùng, vừa thân quen, vừa lạ lẫm, sẵn sàng ban phát dịu dàng và cả những móng vuốt, đang sống trong yêu đương bất tận mà tạm bợ lần đầu tiên. Có những phần trên cơ thể ả mà cậu không dám chạm tới - ngực, mông và phần kín - và cậu mê mệt trong miệng, cổ và hõm vai ả, tất nhiên cả cái hõm bên sườn mà cậu đã thấy nửa kín nửa hở lúc trên xe và giờ đây cậu đang ngấu nghiến nó cả bằng tay cùng đôi môi.
Không thể giữ cho mắt mở hay nhắm hẳn, cậu nhìn thấy ả trong những hình ảnh ngắt quãng của một điệu múa uyển chuyển, nơi sự lạc điệu không thể xâm nhập và nơi mà ả luôn làm chủ. Cậu chẳng có gì phải phàn nàn: ả là một người tình thơ ngây, cậu không ham muốn sở hữu hay thống trị, cậu đang ở trong trạng thái lo lắng hạnh phúc đến kinh ngạc.
Ả kéo lớp vải lụa xuống đủ để lộ ra vùng nước đen của cơ thể ả và cậu ngay lập tức giúi vào, không để bản thân kịp tự hỏi xem chuyện ấy đến như thế nào. Cậu có một cảm giác tự hào phù phiếm - nếu mày nhìn thấy tao, Carraz, nếu mày nhìn thấy thằng bạn thân Cửng-cu của mày... Ả leo lên lan can, dang rộng đùi, và khi ả vừa bật cười, cậu liền dừng lại, không biết ả có đang chế nhạo mình không, rồi ả đấm tay trên ngực, bằng một giọng làu nhàu ả nói rằng anh thật ngu ngốc, và anh là cậu chàng dại dột tội nghiệp em muốn anh trong em làm sao em ham muốn làm sao và em muốn anh yêu em làm sao và thêm nữa và hôn em đến đứt lưỡi cả cơ thể ả ướt át, ướt át trong chỗ kín, tất nhiên, và trong miệng và trong lời nói, Inès cứng rắn bị người tình làm tan chảy, một ả điếm, cậu nhịp nhàng cùng ả, để ả phán đoán mọi thứ, ép sát vào cậu, ghìm cậu lại, giữ cậu giữa chừng hay hối thúc cậu ép sát ả trong một chuyển động điên cuồng, và cùng tất cả hành động ấy ả không ngừng nói trong khi cậu chả dám thốt ra lời nào, còn ả không gì làm xiêu lòng được: em thích những gì anh nhận những gì anh cho em thích cái khoái lạc trong mình em thích lúc anh sắp kết thúc em thích vẻ ngạc nhiên của anh, em thích mọi thứ, chàng lính, em thích mọi thứ của anh. Quả là ả có vẻ ham mê mọi thứ, còn cậu chẳng có thời gian, chưa từng có, để nghi ngờ. Một người đàn ông muốn trở thành một người tình tuyệt vời và đòi hỏi cái nghệ thuật đó những điều tinh tế cao nhã và nhẹ nhàng, những hiểu biết về cơ thể nằm ngoài tầm với của anh ta; nhưng ả đã giúp cậu vượt qua cái ý nghĩ này và cho cậu duy nhất những gì ả muốn, trong thời gian mà ả muốn.
Ánh mắt cậu đôi khi vượt qua phía bên kia, trong bóng tối của dòng sông và ra đến tận đại dương, và một ảo ảnh cứ dai dẳng: bóng của một người chèo thuyền đang đứng, mái chèo trong tay, bất động giữa hai dòng nước. Cậu nghe tiếng động cơ một con tàu xa dần.
Ả gác đùi lên cổ cậu và vừa thấy cầu nối cơ thể ả, cậu liền cuồng nhiệt hôn hít, liếm láp, và uống cạn, trong sự dập dềnh ướt át và yểu điệu mà ả dẫn dắt cậu đến khi hết cơn khát. Khi cậu đã sắp chán chê, ả bật xuống đứng dưới đất và bám lấy tay vịn. Đến lượt cậu ôm lấy ả, thực sự buông mình theo ý định chế ngự ả, hay ít nhất là tìm thấy nhịp điệu của ả, thích thú với việc phát hiện ra rằng mọi nhịp điệu đều thú vị. Dần dà, cậu tiến sát chỗ cổ ả và vẫn muốn nói với ả những lời dịu dàng ấy, không biết ả có nghe thấy không, có đắm chìm trong những tiếng lẩm bẩm của mình hay không. Thế là cậu bắt đầu bằng một câu rối rắm “anh yêu em” nhưng ả không đáp lại, ít nhất là bằng lời, mà chỉ ưỡn người thêm nữa, và ban tặng cho cậu những chuyển động nhanh liên tiếp khiến cậu như tan biến, và trong khi ả vẫn chưa hết khoái lạc, cậu tiếp tục nói anh yêu em, nói mãi không biết chán thì ả đã dứt ra khỏi cậu và lau chùi bằng hai tay, liếm láp ngón tay một cách thích thú những gì mà lần đầu tiên cậu vừa để lại trong cơ thể một người đàn bà.
Với chiếc quần tụt dưới mắt cá chân và chiếc áo sơ mi ka ki ướt đẫm, cậu cảm thấy kỳ cục và bối rối, đồng thời có cảm giác như bị đuổi khỏi chốn thiên đường mà cậu vừa đặt chân tới. Ả cúi xuống liếm một nhát lên của quý của cậu.
“Một chàng lính cừ khôi, ả nói, một chàng lính cừ khôi!”
Cậu như bị đóng băng còn ả bắt đầu cơn cười không thể dừng lại được. Cậu vặn vẹo tìm cách thoát khỏi cái ôm ghì của ả nhưng ả không buông tha, tiếp tục liếm láp, chàng lính cừ khôi. Khi tưởng như sắp nổ tung vì nhục nhã thì cậu cuối cùng cũng thoát ra được. Ả đứng thẳng dậy, vẫn chưa hết cười, và cậu tát ả.
“Em xin lỗi,” ả nói.
Cậu lúng búng vừa vì giận dữ vừa vì sợ.
“Đừng bao giờ...”
Cậu không nói hết câu. Đừng bao giờ làm sao? Một cách nhẹ nhàng, từ tốn, ả nhặt quần áo rải rác khắp nơi và mặc vào cho cậu.
“Anh lại đây,” ả nói.
Ả kéo cậu đến chỗ dòng sông, trên bờ cát, chỗ chằng chịt rễ sú và dừa nước, chỗ mà giờ đây bóng người chèo thuyền đã mất hút. Ả nắm tay cậu dẫn vào trong khu vườn không đèn điện chỗ những bồn hoa có thể từng là ao, chỗ có hoa súng đá. Họ đi qua cây cầu kiểu Nhật và tiếp tục rẽ vào lối đi dẫn đến ngôi nhà gỗ.
Trên hiên nhà có hai chiếc ghế bằng gỗ tếch và một chiếc bàn nhỏ. Ả làm hiệu cho cậu ngồi xuống chờ ả. Cậu thở hổn hển như một con thú mệt lử vì bị săn đuổi. Cậu thèm muốn ả nhưng cơn thèm muốn đã trốn vào bên trong và cậu đã có thể ngủ thiếp đi ngon lành, dưới làn gió hiu hiu thổi từ sông vào, cuối cùng cũng có chút dịu mát thoảng qua.
Khi quay trở lại, ả quỳ gối sau lưng cậu và vòng tay che mắt cậu. Từng ngón tay ả lần trên làn da và miệng cậu, không dữ dội, nuôi dưỡng những giấc mơ mà cậu tưởng vẫn đang có. Ả vòng tay quanh đầu và gối đầu lên đùi cậu.
“Thêm một phút nữa, ả thì thầm, em chỉ cần một phút nữa thôi...”
Ả ngồi im, tận hưởng từng khoảnh khắc.
“Sau này, ả nói, cho dù có chuyện gì, nếu em hỏi về chuyện này, hãy nói với em là em không ngủ mơ nhé.
- Còn em, em sẽ nói với anh như thế chứ?
- Điều ấy không quan trọng với anh bằng đối với em.”
Cậu nắm tay ả và cắn nhẹ ngón tay cái.
“Em yêu anh,” cuối cùng ả nói.
Còn cậu, anh chàng tội nghiệp, tim đập loạn nhịp, bởi lẽ dù cậu không biết tình yêu là gì thì cậu vẫn biết lời nói ấy chứa đựng một năng lực hoang dại và vô biên. Mẹ kiếp, cậu mắm môi tự nhủ, con điếm, thiên thần, mèo con, tình yêu - tất cả những từ này đều chung một nghĩa.
Cầu Ô Thước Cầu Ô Thước - Antoine Audouard Cầu Ô Thước