Nguyên tác: Night Watch
Số lần đọc/download: 2149 / 39
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Chương 12
Đ
ến sáng Thứ hai, quần jean của Brittany cuối cùng cũng khô và họ đã có thể ra ngoài nếu muốn.
Mới đầu Wes có một chút lo lắng khi họ đến căn hộ của anh vào sáng sớm Chủ nhật. Nơi này không hẳn là gọn gàng và ngăn nắp. Thậm chí dù còn mới, nó hoàn toàn thiếu hơi ấm và không khí vui vẻ như căn hộ của cô ở L.A.
Anh đã gom tất cả quần áo, rửa qua bát đĩa bẩn và đổ gạt tàn trong lúc cô tắm. Anh mở hai hộp thuốc lá và ném chúng vào chậu nước, nhúng đẫm nước trước khi vứt vào thùng rác.
Ý nghĩ hút một điếu trong khi cô đang tắm không hề có trong đầu anh. Ít nhất không nhiều hơn 2 hoặc 3 giây - một điều phải nói là cực kì tuyệt diệu.
Thay vào đó, anh nhìn quanh, băn khoăn không biết làm thế nào để khiến cho nơi này dễ chấp nhận hơn trong mắt Brittany. Chúa ơi, căn hộ của anh thật là xấu xí.Anh chẳng biết làm gì với đống poster phim khoa học viễn tưởng dán không đóng khung trên tường, hay những món đồ secondhand sờn rách và phai màu - bao gồm một cái ghế sọc vuông xanh tím dường như đang gào lên rằng chủ nhân của nó không chỉ không có thẩm mỹ mà còn không có cả cuộc sống nữa. Bởi vì, thực sự, không ai có thể dành nhiều thời gian trong phòng với cái ghế đó mà không phát điên. Nó như thông báo rằng căn hộ này thực ra chỉ là một nơi Wes đến để ngủ lúc này hay lúc khác. Đây không phải nhà của anh.
Nhưng lo lắng của anh đã không thành sự thật. Họ dành cả ngày Chủ nhật trong phòng ngủ.
Trên giường của anh.
Brittany đã gọi cho chỗ làm và bạn cùng lớp để báo rằng có chuyện xảy ra với Andy, và cô không thể trở về L.A trong vài ngày tới. Vì vậy chẳng có gì để làm ngoài việc chờ Andy báo tin.
Cậu bé đã gọi vài lần vào di động của Wes, cuộc mới nhất chỉ mới sáng nay. Dani có cuộc gặp mặt với bác sĩ riêng của cô ở San Diego, vào lúc chiều muộn hôm nay. Thứ ba họ sẽ trở về L.A. Luật sư khu vực đó muốn gặp mặt Dani và thảo luận về khả năng cô bé khởi kiện. Họ hiện đang có thêm một lời buộc tội nữa cho Dustin Melero và lời khai của Dani sẽ làm cho vụ việc thêm rõ ràng.
Dĩ nhiên mọi việc luôn luôn tồi tệ trong một vụ tấn công tình duc. Đó sẽ là trận chiến "anh nói, cô ta nói". Danh tiếng của Dani, lịch sử tình dục - thực ra, toàn bộ cuộc sống riêng tư của cô - sẽ bị săm soi bởi những người chỉ cố chứng minh rằng cô ấy sẵn sàng quan hệ tình dục với Melero.
Đúng thế. Cô ấy rất vui lòng để bị gãy xương sườn. Cô ấy chắc chắn đã thích mê lên được.
Tin tốt là Dani chưa từng có tai tiếng gì cả. Cô ấy, như Wes đã nói ngày trước, là một trinh nữ công khai. Cô ấy đã khá là kiên quyết với quyết định chờ đợi cho một mối quan hệ tình dục. Và cô bé không chỉ nói điều đó với những đứa trẻ khác. Cô còn nói với bác sĩ và người hướng dẫn ở trường đại học của mình.
Bởi vì cô là một "cô bé ngoan", có khả năng lời khai của cô sẽ có ích cho việc kết tội Dustin Melero.
Tuy nhiên, Brittany vẫn tức giận đến bốc khói. Sau cuộc gọi của Andy, cô phải xả bớt cho hả giận. "Vậy em sẽ quay lại L.A, rồi trong một tuần nữa, khi kì nghỉ của anh kết thúc và anh đã rời đi, giả dụ em đang đi bộ về nhà từ bệnh viện vào lúc tối muộn, và em bị tấn công. Giả như em bị lôi vào trong ngõ và bị cưỡng bức."
Wes rụt lại, ngồi xuống cạnh cô trên giường. "Anh không muốn nói chuyện đó. Tại sao thay vào đó chúng ta không nói là em sẽ không bao giờ đi bộ một mình về nhà vào buổi tối?"
Cô thở dài một cách cường điệu. " Em chỉ lấy mình làm ví dụ thôi, nhưng không, anh nói đúng, chuyện đó sẽ không xảy ra bởi vì em rất cẩn thận. Em sẽ bắt taxi nếu đã quá muộn để gọi Andy đến đón."
"Tốt lắm."
"Okay, vậy thay vào đó giả dụ rằng em cuối cùng cũng nhận lời ăn tối với Henry Jurrik - anh ta là chuyên gia về phổi ở bệnh viện. Anh ta mời em khoảng một tháng một lần." Cô cười. "Anh ta đã ghi nó vào lịch hay sao ấy. Chính xác như đồng hồ."
"Hắn ta là bác sĩ à?" Wes hỏi, cố gắng không tỏ ra ghen tuông, nhưng thất bại thảm hại.
Brittany hôn anh. "Em có nguyên tắc không đi với bác sĩ," cô bảo anh. "Nhưng chỉ là giả dụ thôi, cứ cho rằng em mất trí và đồng ý đi ăn tối với anh ta. Chúng em đi ra ngoài, anh ta đèo em về nhà. Tiễn em đến cửa. Anh biết đấy. Muốn vào trong, nhưng em không mời anh ta, dĩ nhiên, vì mới chỉ là cuộc hẹn đầu tiên. Anh ta chẳng tinh tế gì cả và cố hôn em, vì vậy em ngoảnh đầu đi - anh biết đấy, em nhất quyết đã đưa cho anh ta tín hiệu không sex tối nay, đồ ngốc. Nhưng anh ta khăng khăng, và cuối cùng em phải nói thẳng, không. Thế nhưng Andy không ở nhà, nên anh ta đẩy em vào trong và cưỡng bức em."
"Đây thật là một cuộc nói chuyện khó chịu," Wes nói.
"Yeah, well, chuyện này luôn xảy ra với phụ nữ," Britt bảo anh với khuôn mặt nghiêm nghị mà anh đã nhận thấy và yêu thích. Cô muốn nói về chuyện này, vậy họ sẽ nói về nó. Khó mà hình dung được có ai cưỡng bức được cô khi trông cô như thế, nhưng Wes biết quá rõ rằng mặc cho thái độ kiên cường đó, chính anh có thể chế ngự được cô với một tay bị trói ở sau lưng.
"Nó đã xảy ra với Dani," cô tiếp tục. "Cô bé nói không, và Melero nói thật xui xẻo. Cô ấy chống cự tới mức gãy cả xương sườn. Nó đã xảy ra, Wes."
"Tốt nhất chuyện đó không bao giờ xảy ra với em."
Cô lại hôn anh. "Đừng lo. Em rất cẩn thận. Nếu em có đi ăn tối với ai, hoặc là em sẽ tự lái, hoặc là em sẽ đảm bảo Andy ở nhà."
"Em đã không cẩn thận như vậy với anh," anh đáp lại. "Em còn mời anh vào nhà."
"Đừng có chuyển chủ đề. Ý của em là sau đó, em có thể tới chỗ cảnh sát và khởi kiện, nhưng D.A có thể sẽ không chấp nhận, bởi vì luật sư bào chữa của tên khốn kia sẽ đào bới mọi điều xấu xa về em - bao gồm cả sự thật rằng em chưa hề sống chính xác như nữ tu những năm qua - đặc biệt là những ngày qua. Em đã tự nguyện ngủ với anh. Và anh không phải là người đàn ông duy nhất em có mối quan hệ ngắn hạn với sau khi li hôn. Họ cũng sẽ phát hiện ra Kyle. Và, oh yeah, trước khi em kết hôn, khi còn ở đại học, em đã có hai mối tình, đều nồng nhiệt hơn - mỗi cái vài tháng, nhưng chúng làm cho danh sách còn dài hơn. Vì vậy họ sẽ cố chứng minh rằng em là loại đàn bà phóng đãng, ngủ lang. Chắc chắn là em cũng đã muốn bác sĩ Jurrik."
"Thật tồi tệ," anh đồng ý. " Nhưng anh nghĩ bồi thẩm đoàn sẽ nhìn em và thấy..."
"Những gì anh nói là nếu em trông không đứng đắn, em sẽ không gặp may mắn? Thật không công bằng."
"Em nói đúng, không có tý nào."
"Thậm chí nếu em có ngủ với mọi đàn ông em từng gặp," Brittany nói, "thậm chí nếu em là gái điếm, không vẫn có nghĩa là không."
"Em nói hoàn toàn đúng." Anh hắng giọng. "Em thực sự có hai mối tình ở đại học nồng nhiệt hơn, uh, những gì chúng ta đang có ở đây à?"
Cô mỉm cười với anh. "Ý em là về mặt thời gian," cô nói. "Em không biết về phía anh, nhưng chuyện này giữa em và anh rất khác những gì em từng làm. Ý em là, em nghĩ trong vòng ba ngày nay, em đã làm tình nhiều hơn cả quãng thời gian kết hôn của mình."
Wes bật cười, nhẹ nhõm. "Tốt. Anh đã hơi lo lắng một chút. Như thể anh chưa làm việc thật tốt hay gì đó."
"Anh đã làm việc của mình rất tuyệt," cô cười toe toét bảo anh. "Còn bây giờ chúng ta sẽ làm gì, bánh ngọt? Em có xoay xở được việc giữ anh khỏi nghĩ liên tục đến thuốc lá không? "
"Chắc chắn rồi." Anh hôn cô, và lại thế nữa. Khao khát. Chết tiệt, anh không thể có đủ cô.
Có thể đó là vì anh biết sẽ có ngày kết thúc cho chuyện của họ, vì anh chỉ có cô cho đến cuối kì nghỉ.
Chúa ơi, anh không muốn kì nghỉ của mình kết thúc.
"Chúng ta ra ngoài thôi," cô nói. "Báo nói rằng có một lễ hội ở chỗ gọi là Thị trấn San Diego cổ tối nay. Chúng ta đến đó và nhảy cho đến khi nóng người lên rồi trở về và làm tình trên cái ghế tím gớm ghuốc trong phòng khách của anh.
Wes cười. "Cái gì? Tại sao?"
"Anh cần lý do chính đáng để giữ nó lại trong phòng khách," cô bảo anh, cười vang khi nhảy ra khỏi tầm với của anh. "Anh cần có một kỉ niệm nóng bỏng với nó, để mà khi có người đi vào và nhìn thấy, anh có thể nói, ‘Tôi giữ cái ghế đó vì có lý do.’ Và khi họ nhìn anh, anh có thể cười mà nói "Mmmm, yeah. Tôi biết nhìn nó như đấm vào mắt, nhưng, ông biết đấy, tôi thực sự thích cái ghế cũ đó.’"
Điện thoại reo, Britt nhấc lên. "Ngôi nhà xấu xí của Wes Skelly. Tôi giúp gì được cho ngài?" Một khoảng lặng. "Xin chào?" cô nói. Cô chìa ống nghe cho Wes. " Em nghĩ em đã dọa cho họ sợ."
"Skelly," anh nói vào điện thoại, nhưng chỉ có một tiếng click như thể ai đó ở đầu bên kia đã cúp máy.
"Xin lỗi."
"Không," anh nói. "Đừng lo. Anh nghĩ có vấn đề gì đó ở công ty điện thoại. Anh đã nhận rất nhiều những cuộc như vậy ở chỗ em. Nếu đó là từ đội, họ đã để lại lời nhắn. Còn Andy sẽ gọi vào di động anh. Ngoài ra, anh sẽ nhận ra giọng em." Anh hôn cô. "Vậy em có muốn ra ngoài không?"
"Anh thì sao?"
"Yeah," anh nói. "Thị trấn San Diego cổ không quá xa. Chúng ta có thể đi bằng mô tô của anh."
Mắt Brittany mở to. "Mô tô của anh? Thật sao?" Cô đã bị hấp dẫn khi nhìn thấy nó đậu trong chỗ để xe. "Anh có thừa một cái mũ bảo hiểm không?"
"Dĩ nhiên." Wes tìm thấy ủng trong tủ và đi vào.
"Anh có hứa sẽ đi thật chậm không?"
Anh mỉm cười với cô. "Ý muốn của em là mệnh lệnh của anh."
Wes Skelly không phải là người nhảy giỏi nhất thế giới. Nhưng những gì anh thiếu về phong cách và độ sáng tạo, anh bù đắp lại bằng sự nhiệt tình. Bên cạnh đó, một số đàn ông - nên mãi mãi giữ cho vô danh, Quentin - còn từ chối thẳng thừng việc nhảy thử.
Và thẳng thắn mà nói, khi anh cười với cô theo cách anh đang làm, chẳng còn quan trọng nữa việc Wes có bước nhảy uyển chuyển nhất trên sàn hay không.
Anh xích lại gần hơn để có thể nói trực tiếp vào tai Brittany, để cô có thể nghe thấy tiếng anh trong giàn âm thanh của ban nhạc salsa. "Em có muốn uống gì đó không? Hay...Anh biết rồi. Có một nơi ở góc đường có bán kem."
Cô để anh kéo mình ra khỏi sàn nhảy.
Nơi này đông nghịt người. Thậm chí ra khỏi sàn nhảy rồi, đám đông vẫn còn dày đặc. Nhưng mọi người đều đang mỉm cười và tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ.
Khi họ đã ra khỏi khu vực loa của ban nhạc, cô nói, "Anh biết khá rõ đường lối quanh đây nhỉ."
Anh liếc nhìn cô. "Yeah. Anh đã đến đây...một vài lần."
"Thị trấn San Diego cổ?" Cô nhướng mày. "Em không thể đoán được anh có hứng thú với một ngôi làng bảo tàng lịch sử."
"Yeah, well..." Anh thực sự đang đỏ mặt à? "Anh có hứng thú, em biết không, với lịch sử. Anh thích đến những nơi như thế này."
"Thật à?" Cô dừng lại, có ai đó va vào cô. "Xin lỗi." Cô kéo Wes ra khỏi dòng giao thông.
"Nó thật là ngu ngốc, anh biết," anh nói.
"Không, đâu có," cô đáp lại.
"Yeah, không," anh nói. "Anh biết không phải là ngu ngốc khi đến đây. Ý anh là, thật ngu ngốc khi giữ bí mật chuyện này. Chỉ là...anh có tiếng xấu trong đội, em biết không? Xăm hình. Mô tô. Nói năng báng bổ. Anh đã cố giữ đứng đắn trước mặt em."
"Và em rất cảm kích việc đó," cô nói. "Nhưng em không hiểu. Anh không nghĩ anh được phép thông minh sao? Đến những nơi ngoài bể bơi và quán bar có những cuộc thi áo phông ướt?"
Anh cười. "Không phải vậy." Anh cố gắng tìm đúng từ. "Hầu hết những anh chàng trở thành SEALs đều thông minh đến đáng ghét. Giống như, em biết không, Harvard, cậu ta thực sự đã học ở Harvard. Anh nói cho em nghe, những tên đó rất giỏi. Thậm chí cả Bobby - cậu ấy đọc rất nhiều. Cậu ấy luôn luôn gợi ý sách cho anh đọc, nhưng...Thấy không, anh đọc rất chậm. Ý anh là, cậu ấy đọc xong một quyển sách trong khoảng một tuần, còn anh thì mất hai tháng. Có thể. Vì vậy anh mang nó theo mọi lúc mọi nơi, và anh bắt đầu cảm thấy...Anh không biết."
"Cái gì?" cô hỏi. "Anh bắt đầu cảm thấy cái gì?"
Anh nhìn chằm chằm vào cô, và cô biết anh đang quyết định xem thực sự anh tin cô đến mức nào.
"Ngu ngốc," cuối cùng anh thừa nhận, và trái tim cô nhảy lên đến tận cuống họng. Việc anh nói với cô những điều này còn tuyệt vời hơn cả anh nói yêu cô. Gần như thế. "Anh đã phải làm việc trầy trật mới trở thành chuẩn úy, Britt. Bobby, cậu ấy làm việc đó dễ dàng như trở bàn tay. Tất cả những thứ đọc viết rác rưởi ấy - xin lỗi nhé - đều quá khó với anh."
"Anh có mắc chứng khó đọc không?" cô hỏi.
"Không," anh nói. Anh gượng cười. "Anh ước gì mình có cái cớ đấy. Anh chỉ là...rất chậm."
"Có thể chỉ là khi đọc thôi," cô nói. "Những lúc khác...em không nghĩ vậy, Wes. Em chưa từng thấy ai nhanh trí như anh - điều đó có nghĩa là thông minh đối với em. Vì vậy, chuyện đọc không dễ dàng với anh thì sao? Điều đó không làm anh trở thành ngu ngốc. Anh chỉ cần học theo cách khác. Như việc tới những nơi thế này và đi tham quan. Bằng cách đó anh có thể nghe được lịch sử thay vì phải cày một cuốn sách cũ kĩ bụi bặm nào đó."
Nụ cười của anh đã có vẻ thật hơn. "Yeah, anh biết. Anh xem rất nhiều trên Kênh Lịch sử. Và thỉnh thoảng còn nghe đọc sách trên băng."
Chúa ơi, anh chắc chắn để kể cho cô những điều chưa từng nói cho ai. Có thể là cả bạn thân nhất của anh, Bobby.
Bây giờ trái tim của cô không còn chỉ ở cuống họng nữa, nó đang nở phồng ra và làm cho cô mất khả năng nói.
Như thế lại tốt, bởi vì nếu không cẩn thận, cô có thể sẽ nói cho anh biết cô yêu anh, càng yêu anh hơn mỗi phút họ ở bên nhau.
Thay vào đó, cô hôn anh. Cô cố gắng hôn anh thậm chí chỉ ngọt ngào bằng một nửa lần đầu tiên anh hôn cô ở nhà Amber Tierney.
"Anh có thể nói với em bất cứ chuyện gì, nhưng em vẫn thích anh, huh?" anh nhẹ nói.
"Yeah," Brittany nói. "Anh có thể nói với em bất cứ thứ gì, và chuyện cũng không đi xa hơn."
Mắt của anh xanh thật xanh. "Cảm giác thật tốt," anh nói. "Thứ lòng tin đó. Và đó là từ hai phía, em biết không."
Cô gật đầu. "Em biết." Cô mỉm cười. "Nhưng em không có bí mật."
"Thật không?"
Không. Cô yêu anh. Nhưng đó là một bí mật cực kì to lớn mà cô sẽ không sẻ chia với bất cứ ai. Thế nhưng...
"Okay," cô nói. "Anh thật sự muốn nghe...?"
"Nếu em tin anh."
Cô tin anh, không hề do dự. "Nếu em trúng xổ số, em sẽ có con. Em sẽ đến ngân hàng tinh trùng và, anh biết đấy, lấy về một phần."
Anh mỉm cười. "Điều này không gây choáng hay thậm chí làm anh ngạc nhiên, em biết không."
"Well, gee, xin lỗi vì quá dễ đoán đến vậy."
"Đó không phải ý anh muốn nói," anh đáp lại. "Chỉ là...có thể anh đã biết được về em rất rõ những ngày qua...Nhưng anh biết chắc nếu em trúng xổ số, em sẽ không tiêu nó vào ô tô thể thao - trừ phi có thể là mua cho anh và em gái em."
Cô bật cười.
"Vậy là, em thật sự sẽ làm điều đó, huh? Nếu em có tiền," anh nói, "em sẵn sàng trở thành bà mẹ độc thân?"
"Vâng. Nhận nuôi Andy khiến em nhận ra rằng trẻ con quý giá đến mức nào, và em thực sự muốn được nuôi một đứa trẻ từ giây phút nó sinh ra," cô nói. "Còn về việc trở thành bà mẹ độc thân, em đã là như thế được 7 năm rồi. Em nghĩ em đang làm rất tốt. Ý em là, Hoàng tử Bạch mã sẽ không thể còn đến vào lúc này, cho nên..."
Wes nhìn vào đám đông và gật đầu. "Yeah, anh đoán là không."
Chết tiệt.
Đây đáng nhẽ là lúc anh nên vuốt tóc cô, hôn cô và bảo rằng anh chính là Hoàng tử bạch mã của cô, và anh đang ở đây.
Chúa ơi, cô vẫn còn hi vọng vào một kết thúc tốt đẹp như trong cổ tích.
Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Ngốc nghếch.
"Trẻ con làm anh sợ chết khiếp," anh thú nhận. "Anh đã trông Liz và Shaun lúc chúng được sinh ra. Anh không sợ thay tã -đó không phải ý anh muốn nói. Chỉ là...em yêu chúng quá nhiều, và..."
"Và có lúc chúng sẽ chết trước anh," Brittany nói. "Giống như Ethan, đúng không?"
"Yeah," anh nói. "Giống như Ethan. Em biết không, anh đã từng tham gia chương trình Anh trai vài năm trước."
Cô cười. "Okay, cưng, 10 phút trước, điều đó có thể làm em ngạc nhiên, nhưng bây giờ thì không đâu. Em đoán là chúng ta đã hòa. Tại sao anh lại tham gia?"
"Đó là sinh nhật của Ethan," anh kể cho cô, "và anh cảm thấy thật tồi tệ, nên...anh đến đó và đăng kí. Họ chấp nhận và ghép anh với một cậu nhóc - Cody Anderson. Anh đã từng đưa cậu bé đến đây, sau đó bọn anh luôn mua kem ăn. Nó là...Cậu nhóc rất ngoan. Anh thực sự thích nó - Nó cũng là một tên gây rối thực thụ - anh có thể lo việc đó. Bọn anh hòa hợp rất nhanh. Cậu nhóc thích đến đây. Nó thích giả vờ động tác rút súng lục, em biết không? Nhưng cũng không sao. Sau đó mẹ nó tái hôn và họ chuyển đến Seattle, và...đáng nhẽ anh phải gọi lại cho trụ sở và nhận người khác, nhưng anh đã không làm vậy. Nó quá..." Anh lắc đầu. "Nó giống như nhận nuôi một con cún mới sau khi con cún cũ, em biết đấy, chạy mất hay gì đó."
Cô ôm anh. "Em rất tiếc."
"Yeah, anh cũng rất tiếc. Anh không định biến thành thảm hại trước mặt em. Anh chỉ..." Anh thở dài. "Anh không biết, Britt. Anh không nghĩ anh có thể chịu đựng được trẻ con."
"Well, anh còn rất nhiều thời gian."
Không giống phụ nữ, đồng hồ của họ kêu tích tắc to hơn khi gần đến 40, như Brittany.
"Anh không biết," Wes lại nói. "Anh đang nghĩ về việc cắt ống dẫn tinh. Em biết đấy, đảm bảo cho nó không bao giờ xảy ra."
Whoa. "Như vậy thì cực đoan quá. Có thể anh nên xác định với Lana trước khi làm điều đó."
Anh lặng giữ ánh mắt cô trong vài giây thật dài. Sau đó anh ngoảnh đi và cười. "Em đúng là người duy nhất trên thế giới này dám nói về điều đó - về cô ấy, em biết đấy - nói thẳng trước mặt anh như thế."
"Cô ấy dường như rất đặc biệt," Brittany khẽ nói.
Wes gật đầu. "Yeah. Nhưng cô ấy sẽ không bao giờ bỏ Quinn, nên..."
"Anh không biết điều đó."
"Yeah, anh biết," anh nói. "Cô ấy thực sự nghĩ cậu ta chỉ lừa dối có hai lần." Anh chửi thề nho nhỏ. "Có mà hai trăm lẻ hai ấy. Bọn anh có nói một chút về chuyện đó tối hôm trước nhưng anh không thể kể sự thật cho cô ấy. Anh chỉ...Cô ấy dường như...anh không biết, hi vọng, anh đoán là thế, rằng cậu ta sẽ thay đổi."
"Có lẽ em nên nói với cô ấy," Brittany gợi ý.
Cô là gì vậy, ngu ngốc? Cô thực sự muốn Wes và Lana hạnh phúc mãi mãi về sau?
Đúng vậy. Ai đó có thể như thế. Và cô yêu Wes đủ nhiều để mong cho anh hạnh phúc.
"Em sẽ kể cho cô ấy," Britt nói. "Em sẽ nói chuyện với Harlan trước, xem cậu ấy có biết Quinn không..."
"Cậu ấy biết," Wes nói. "Nhưng..."
"Em sẽ nói với Lana rằng Harlan kể cho em nghe - như thế cô ấy sẽ không đổ tội cho anh. Anh biết đấy, cái chết cho người truyền tin hay đại loại như thế. Em không phiền nếu cô ấy nổi giận và ghét em luôn đâu."
Anh lắc đầu. "Không. Britt, anh không muốn em làm vậy, okay?"
"Tại sao lại không?"
Anh vẫn chỉ lắc đầu. "Xem này, chúng ta sẽ đi mua kem hay làm gì?"
"Nghĩ về điều đó đi, cưng," Brittany nói. "Có thể anh sẽ thực sự có được những gì mình muốn."
"Ngay bây giờ anh chỉ muốn ăn kem - và một điếu thuốc lá," anh bảo cô, đẩy lưng cô vào đám đông đang chen lấy đường đi trên vỉa hè.