Nguyên tác: Strictly For Cash (1951)
Số lần đọc/download: 1646 / 37
Cập nhật: 2017-05-20 08:52:05 +0700
Chương 12
P
hải chuồn khỏi đây một khi chưa muộn thôi, Della ạ,” tôi đề nghị.
Cô lấy một điếu thuốc châm hút rồi nhẹ nhàng đặt bật lửa xuống rồi nằm xuống chiếc giường xếp cạnh cửa sổ. Những tấm rèm cửa phủ kín, căn phòng chìm trong một thứ ánh sáng nhờ nhợ. Vẻ mặt cô trầm tư và đanh lại. Cô rít từng hơi thuốc dài rồi nhả vào khoảng không những vòng tròn khói trắng đục.
Tôi đứng giữa phòng, tay đút túi quần nhìn cô sốt ruột. Rồi cô quay lại nhìn tôi và nói:
“Johnny, anh sợ à?”
“Không phải sợ. Em hãy hiểu anh, sập tiệm rồi. Chúng ta đã tiến hành từng bước một nhưng không được gì cả. Anh hoàn toàn không thể kiểm tra giấy tờ sổ sách của lão. Và nếu có kiểm tra chăng nữa thì chúng ta cũng không có cách gì có được chìa khóa két. Ngay từ đầu, anh đã nghi ngờ tới thành công của chiến dịch này. Làm sao em có thể nghĩ là lão ta sẽ đồng ý giao chìa khóa két cho chúng ta cơ chứ?”
Della lắng lặng gảy tàn thuốc xuống thảm, mỉm cười một mình.
“Nói tóm lại là anh định bỏ cuộc chứ gì?”
“Không có con đường nào khác. Chả lẽ em chưa hiểu sao? Chỉ cần lão ta gọi điện thoại hỏi lão Hollenkhimer gì đó xác minh Rikka là người thế nào là chúng ta chết cháy.”
“Trong việc này tất nhiên có chút mạo hiểm. Thế anh tưởng em không lường trước mọi chuyện sao?”
Tôi nhìn Della ngạc nhiên.
“Vậy ra em cũng đã lường trước tình huống này ư?”
“Tất nhiên. Em thừa biết thế nào Reiner cũng gọi điện cho Hollenkhimer. Lão ấy đâu có ngu.”
Tôi bước tới gần cô.
“Thế em định sẽ làm gì một khi Reiner biết anh là ai nào? Rất có thể giờ này lão đã biết anh không phải là Rikka rồi đấy.”
“Thôi đi, anh đừng có nghĩ quẩn. Còn bao nhiêu việc quan trọng hơn phải nghĩ!”
“Đó là việc của em, em yêu. Còn anh, thế là đủ rồi. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu lão Reiner kể tất cả chuyện này với lão Hem hả? Lão sẽ cho tiến hành điều tra và sẽ tống chúng ta vào sau song sắt nhà tù vì tội mưu sát.”
“Ôi, anh Johnny tội nghiệp của em!” Della phì cười. “Anh đúng là đồ thỏ đế! Anh phải hiểu rằng, hơn ai hết, Reiner cũng muốn giấu chuyện Pol chết. Itta, Hem, Rikka và tất cả lũ ấy sẽ không để cho lão Reiner giữ nguyên vị thế cũ mà sẽ thi nhau xông vào cấu xé và lão thừa biết điều này. Vì vậy, lão Reiner sẽ làm mọi cách để giấu cho bằng được tin Pol đã chết cho đến khi lão nắm được tất cả quyền hành. Thành thử anh yên tâm đi, lão ấy sẽ không nói gì với lão đại úy Hem đâu. Bây giờ thì anh biết vì sao chúng ta chẳng có lý do gì để sợ lão Reiner ấy rồi chứ?”
“Nhưng Della ạ, Reiner là một đối tượng nguy hiểm. Giả sử lão im lặng nhưng lão sẽ làm gì với chúng ta nào?”
Della giơ cái chân tuyệt đẹp của cô lên ngắm nghía rồi nói bằng một giọng bình tĩnh lạ lùng:
“Em nghĩ lão đang tìm cách để gạt chúng ta ra khỏi cuộc chơi. Reiner là chuyên gia tổ chức các vụ tai nạn chết người. Anh sợ lắm không Johnny?”
“Hiện anh không muốn nói tới chuyện đó.”
“Anh hãy nghĩ cho kỹ đi. Reiner thực sự là một đối tượng rất nguy hiểm đấy. Chỉ cần lão tác động với đại úy Hem thôi là coi như đi đời nhà ma hết. Anh không tưởng tượng nổi lão Hem ấy vì tiền có thể làm những gì đâu.”
“Nhưng dù sao thì anh cũng không tin lão ta có thể giết người vì tiền.”
“Thì có ai nói đến chuyện giết người đâu! Em đang nói tới chuyện tai nạn mà.”
“Em nói thế là muốn ám chỉ điều gì? Anh có cảm tưởng là em đang có một kế hoạch gì đó, hãy nói ra cho anh nghe đi.”
“Chẳng có kế hoạch gì cả. Đơn giản là em muốn chỉ cho anh xem cái vương quốc giàu sang mà anh có thể được thừa kế thôi. Chả lẽ anh không nghĩ là tất cả cái vương quốc đó một lúc nào đó có thể trở thành tài sản của chúng ta chỉ cần chúng ta biết chìa tay ra? Tài sản của anh và của em, anh hiểu không?”
“Không.”
“Anh Johnny ạ, với sự giúp đỡ của em anh có thể trở thành chủ nhân của casino này. Rồi hai chúng ta sẽ tha hồ hốt bạc. Chả lẽ anh lại xem em là con ngốc để có thể tin là lão Reiner dễ dàng cho phép chúng ta đụng đến két tiền?”
Tôi lại cảm thấy sợ nên bước tới gần cô hơn.
“Có nghĩa là ngay từ đầu em đã mưu tính chuyện này? Thế thì sao em lại lôi kéo anh vào chuyện này? Còn chuyện mấy trăm ngàn đô la là em nói dối phải thế không nào?”
“Phải, em nói thế là vì muốn anh đến đây với em và để anh tận mắt nhìn thấy cái cơ ngơi này. Bây giờ, khi nhìn thấy rồi không lẽ anh không muốn có nó sao? Anh có thể có tất cả… Tất nhiên, nếu anh là một người đàn ông thực thụ chứ không phải là một thằng cha hèn nhát!”
Tôi đốt một điếu thuốc. Hai tay tôi run rẩy.
“Còn chuyện năm trăm ngàn đô la là có thật em hoàn toàn không nói dối anh. Số tiền đó là một phần vốn lưu động của casino này. Nhưng chúng ta không thể cuỗm số tiền đó và chuồn một cách dễ dàng được. Để chiếm số tiền đó trước tiên phải chiếm được casino.”
“Còn Reiner? Chúng ta sẽ làm gì với lão? Không lẽ em nghĩ là lão sẽ mở vòng tay đón anh, mời anh ngồi vào ghế điều hành và ngoan ngoãn rút lui? Như em vừa chứng kiến đấy, lão đâu có chịu?”
“Anh Johnny ạ, nếu anh là một người đàn ông thực thụ thì một tai nạn không may sẽ xảy ra với lão Reiner!”
Vậy là Della đã mở tất cả mọi con bài ra trước mặt tôi. Bây giờ thì tôi đã hiểu.
“Anh hãy thủ tiêu cái lão Reiner ấy đi,” cô nói tiếp, giọng thản nhiên như đang nói về một bản dự báo thời tiết. “Lúc bấy giờ cả cái vương quốc này sẽ rơi vào tay anh như… như một quả táo chín tự nhiên rụng xuống. Một khi Rikka tỉnh ra thì mọi chuyện đã muộn. Chỉ cần chúng ta đặt được tay lên sổ sách kế toán và két tiền là bọn khác sẽ phải thỏa thuận với chúng ta. Chúng ta sẽ lấy Lincoln Beach, Rikka sẽ chiếm Los-Angeles còn casino ở Paris thì cứ để lại cho Levinski.”
Della bước lại gần tôi, gần đến nỗi tôi ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ mái tóc cô. Cô đặt hai tay lên vai tôi và nhìn tôi chằm chằm.
“Thế bây giờ anh định làm gì, Johnny?”
Tôi định làm gì ư? Della đã phạm một sai lầm. Rõ ràng cô tưởng đã trói được tôi và tôi không sao giãy ra được. Nhưng Della đã nhầm to. Casino và cái vương quốc ăn chơi sang trọng này hấp dẫn thật nhưng liệu có nên chiếm đoạt bằng mọi giá không chứ?
“Vừa rồi em có nói tới chuyện tai nạn,” tôi nói. “Nhưng theo anh thì chúng ta đang bàn về một vụ mưu sát.”
Della vẫn nhìn tôi chằm chằm, mặt cô lạnh băng tựa hồ như được tạc bằng đá hoa cương.
“Hoặc là anh hoặc là Reiner, không còn sự chọn lựa nào khác đâu Johnny ạ. Chỉ cần lão ấy biết anh không phải là Rikka là anh sẽ nhận một viên đạn vào trán. Vì vậy, anh phải ra tay trước đi. Và cái đó không phải là cố sát mà chỉ là một hành động tự vệ hợp pháp của anh.”
Tôi lắc đầu.
“Thôi đừng có cố tự dốỉ lòng nữa! Đó là một vụ giết người!”
Della đẩy tôi ra, đứng dậy, đến bên cửa sổ nói mà không thèm quay mặt lại:
“Được thôi. Chúng ta sẽ giải thích với đại úy Hem rằng Reiner tự tiện rút tiền quỹ chi tiêu việc riêng. Em và anh được cử đến để kiểm tra sổ sách kế toán và tình trạng tài chính của casino. Reiner biết là bị lộ. Lúc bấy giờ lão sẽ làm gì nào? Sẽ đến bên cửa sổ phòng làm việc của lão trên lầu năm và thay vì dừng lại lão đã nhảy qua cửa sổ để mở rơi từ trên lầu xuống đất nơi sau đó hắn được người ta phát hiện đã chết vì vỡ sọ…”
“Và em nghĩ là đại úy Hem sẽ tin? Reiner không phải là hạng người hèn nhát để có thể nhảy lầu tự vẫn.”
“Mặc dù thế, Hem sẽ phải tin. Tất nhiên, để lão ta tin chúng ta cũng phải chi bộn tiền nhưng anh Johnny ạ, sau đó anh còn có cả giang sơn này cơ mà. Mà chuyện đâu có khó. Chỉ cần hẩy lão Reiner một cái qua cửa sổ là xong! Chả lẽ chỉ vì một chuyện vặt vãnh thế mà anh bắt em phải nói mãi!”
“Đây không phải là chuyện vặt, mà là giết người,” tôi chống đối. “Anh sẽ không bao giờ làm việc đó. Anh nhổ toẹt vào cái vương quốc này! Giết người không phải là vai tuồng của anh.”
Della ngồi xuống đi-văng cạnh tôi, nắm tay tôi kéo lại, nói:
“Anh ngồi xuống cạnh em đi và đừng nhìn em như thế. Anh có yêu em không nào?”
“Chúng ta sẽ không nói chuyện tình yêu,” tôi nói. “Em nên nghe anh nói thì tốt hơn. Anh không phải là thằng ngốc để không thể đoán biết hoạch của em. Anh biết rõ rằng, nếu không gạt bỏ được Reiner thì kế hoạch của em sẽ tan thành mây khói. Vì vậy, em cần một người để thủ tiêu Reiner và em đã chọn anh cho vai trò đó, cho rằng chỉ cần nhìn thấy cơ ngơi này với chiếc Limo sang trọng cùng với những thứ khác là anh sẵn sàng giết người. Anh hiểu em lắm, quỷ cái ạ! Nhưng em có biết thế nào là giết người không? Giết người sẽ ám ảnh anh suốt đời. Điều đó em phải biết chứ không chỉ nghĩ… Thậm chí nếu chúng ta có mua được đại úy Hem đi chăng nữa thì ngày nào chúng ta cũng còn phải nhìn nhau và cái ý nghĩ vì cơ ngơi này mà chúng ta đã giết Reiner sẽ không để cho ta thanh thản hưởng niềm vui sống trên cõi đời này. Hơn nữa, chúng ta cũng không có gì để bảo đảm rằng Hem sẽ im lặng suốt đời. Lão sẽ đòi cung phụng mỗi ngày một nhiều và cuối cùng chưa biết chừng có thể lão còn đòi có luôn cả cơ ngơi này. Và biết đâu gã sẽ buộc anh vào tội giết người, tống anh vào tù để dành lấy vị thế của anh, có thể lắm chứ? Không, em thân yêu ạ, anh không điên để có thể tự quàng thòng lọng vào cổ mình. Vì vậy, em đừng nói chuyện giết người với anh nữa. Anh sẽ không trở thành kẻ sát nhân vì em và vì tiền dù có là tất cả số tiền có trên thế giới này đi chăng nữa.”
Della ngồi im lặng nghe tôi nói, mắt long lên. Sau đó, cô đứng dậy đi lại gần, đặt tay lên vai tôi và nói:
“Chính anh cũng không tin những điều anh vừa nói ra mà Johnny! Tất cả hoàn toàn không phải thế. Bởi vì em yêu anh mà. Tốỉ qua, em đã không đủ sức cưỡng lại tình cảm của mình bởi vì em biết làm thế là rất nguy hiểm. Mọi kế hoạch của em có thể tan thành mây khói nhưng em đã không đủ sức để từ chối anh.”
Cô ôm choàng lấy cổ tôi, nói thêm:
“Ôi, anh yêu, anh làm em phát điên lên mất! Lần đầu tiên có một người đàn ông khơi gợi trong em những cảm giác mạnh mẽ thế này đấy. Hãy tin em đi! Em biết anh hoàn toàn đúng nhưng biết làm sao được, chúng ta đâu còn con đường nào khác!”
Della ôm ghì lấy tôi, kéo sát lại, hôn tôi tối tấp.
“Hoặc là chúng ta phải thủ tiêu Reiner hoặc là lão sẽ thủ tiêu chúng ta! Không lẽ anh không nghĩ đến điều đó? Anh và em không có gì để mất! Nếu chúng ta sống sót nghĩa là chúng ta gặp may. Hoặc là chúng ta hoặc là lão thôi, Johnny ạ! Ít ra, anh cũng phải hiểu điều đó chứ!”
Tôi đang định nói thì bị Della bịt miệng bằng một cái hôn dài.
“Thôi, đủ rồi đấy!” tiếng Reiner đột nhiên vang lên. “Mọi cái đều có thời điểm của nó.”