Nguyên tác: Don't Ever Get Sick At Granny's
Số lần đọc/download: 1107 / 25
Cập nhật: 2018-06-15 18:08:13 +0700
Chương 11
Mảnh giấy trên cánh tủ lạnh. Số điện thoại của bố mẹ tôi. Hy vọng duy nhất của tôi. Nó đã tan biến rồi.
Điên khùng, tôi đã lâm vào vòng luẩn quẩn.
Mẩu giấy có thể ở đâu đây?
Tôi nhìn khắp phòng bếp. Tôi lật cả tấm thảm lên. Tôi kiểm tra trên bàn và giá bếp phía trên bồn rửa. Vẫn không thấy.
Một cảm giác lo sợ xâm chiếm tôi. Có lẽ bà đã lấy mất số điện thoại. Hoặc tệ hơn thế, bà đã vứt đi rồi.
Thình. Thình. Thình.
Có tiếng chân bước trên cầu thang.
Bà! Bà đang đi lại đây. Tôi vội lẩn ngay dưới quầy bếp. Và khi đang định vòng qua tủ lạnh chạy sang phòng ăn, tôi chợt nhìn thấy có vật gì đó nằm trên sàn.
Một mẩu giấy.
Tôi nín thở quơ lấy nó.
Tay run run tôi khẽ vo tròn mẩu giấy lại. Trên đó tôi thấy chữ viết tay của mẹ tôi. Đúng là số điện thoại rồi.
Tôi muốn nằm lăn ra sàn vì vui sướng. Nhưng không còn thời gian. Bà sắp vào tới rồi.
Ngay khi tôi bò quang qua phòng ăn tôi cũng nghe tiếng bà đi vào bếp. Đôi giày y tá bằng cao su của bà nện mạnh trên tấm vải bố trải sàn.
Tôi nghe thấy bà mở tủ lạnh và lấy thứ gì đó ra khỏi ngăn đông lạnh. Vừa làm bà vừa hát nho nhỏ, đặt hết thực phẩm lên quầy bếp bà lại mở các ngăn đựng xoong chảo.
Bà đang chuẩn bị nấu bữa tối, tôi nghĩ. Tốt. Tôi sẽ đủ thời gian để gọi cho bố mẹ rồi ra khỏi ngôi nhà này.
Tôi bò theo tấm thảm trải phòng ăn sang phòng khách. Ở đây có để điện thoại nhưng tôi cũng chẳng dám gọi. Bà có thể nghe thấy.
Gọi bằng điện thoại trong phòng bà, tôi tự nhủ. Dứt khoát trong phòng bà phải để điện thoại.
Có tiếng va đập mạnh trong bếp, tim tôi như muốn nhảy khỏi ngực. Từng thớ thịt tôi rung lên. Bây giờ hoặc không bao giờ.
Tôi ngoái lại rồi phóng nhanh qua phòng khách. Phòng ngủ của bà nằm ở tầng hai gần cầu thang cuối sảnh. Tôi nhảy ba bước một chạy bay qua sảnh. Chạy qua phòng mình, tôi vào thẳng phòng bà. Cửa phòng đóng.
Cầu mong cửa không khóa, tôi khẽ cầu nguyện. Tôi cầm nắm đấm cửa.
Cửa phòng khẽ rung lên mở ra. Lần đầu tiên may mắn thuộc về tôi.
Phòng bà phủ kín bằng bốn tấm ảnh lớn. Bốn bức tường xung quanh để đầy những giá treo mũ các loại: những chiếc mũ rơm được trang trí bằng hoa quả nhựa, những chiếc mũ mưa và một loạt mũ kiểu y tá. Một cái hòm đặt dưới chân giường để mở. Trong đó tôi thấy đầy ắp những dụng cụ y tế.
Tôi nhận ra đó là những chiếc ống nghe, ống nghiệm thủy tinh và cả những ống tuýp cao su. Nhưng trong đó cũng có cả những dụng cụ tôi chưa từng thấy bao giờ. Tôi chỉ có thể hình dung bà sẽ làm gì với những thứ đó. Nghĩ đến đấy ruột gan tôi đã nhói lên một nỗi sợ.
Tốt hơn là mình phải nhanh lên. Trước khi mình phát hiện ra chúng còn dùng để làm gì.
Phòng bà có máy điện thoại. Nó được đặt trên chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh giường. Tôi vẫn còn may mắn.
Tôi rón rén đi trên sàn nhà. Bỗng sàn nhà lại cọt kẹt, tôi đứng sững, căng thẳng nghe ngóng. Bà vẫn đang ngân nga dưới bếp. Tôi ngồi mớm lên thành giường, cẩn thận giở tờ giấy. Tay tôi run tới mức tưởng như không đọc được giấy viết gì. Nhưng được rồi – Khách sạn Hampton, số 555-3498!
Vừa đặt tay lên ống nghe tôi lại nghe thấy một tiếng va đập mạnh. Tiếng động này rất gần. Ngay phía ngoài cửa phòng ngủ.
Ôi, không!
Phải trốn thôi!
Tôi vội thụp xuống tấm thảm dưới dân rồi bò xuống gậm giường, vừa lúc cánh cửa mở ra.
— Nào, không biết mình để đôi ủng cao su ở đâu đây? – Bà lẩm bẩm, đi lại phía cái hòm.
Ủng cao su à? Bà cần chúng làm gì nhỉ?
Đôi giày y tá trắng của bà chỉ cách mặt tôi mấy phân. Tôi nghe rõ tiếng bà lục lọi trong đống dụng cụ.
Tôi nín thở, cố không phát ra tiếng động.
Xin đừng nhìn thấy cháu! Xin đừng nhìn thấy cháu!
— Đây rồi! – Bà reo lên.
Ôi, thế là hết! – Tôi thất vọng. Thế là mình bị tóm rồi! Bà chắc chắn sẽ trừng phạt mình ngay bây giờ.
Tôi nhắm tịt mắt, chờ bà lôi mình ra khỏi gậm giường.
Nhưng không, không có gì xảy ra cả.
Tôi mở hé một mắt. Bà đang kéo một cái gì đó khỏi cái hòm. Đó là đôi ủng cao su. Bà chưa phát hiện ra tôi.
Tôi thở phào. Vẫn an toàn! Bà đã ra khỏi phòng, khép chặt cửa lại. Tôi bò ra và nhấc máy điện thoại.
Tất cả những gì phải làm là bấm bảy con số rồi cầu mong mọi việc suôn sẻ.
Tôi vui tới mức vừa bấm số tôi vừa khẽ ngân nga.
— Một hồi chuông, – tôi đếm. – hai hồi.
K-lích.
— Khách sạn Hampton đây. – Một giọng phụ nữ vang lên. – Tôi có thể giúp gì được quý ngài?
Tôi cười. Cuộc tra tấn kinh khủng này sắp kết thúc rồi.
— Cô có thể nối máy giúp cho phòng ông bà Ambler?
— Ambler ạ? – Người lễ tân hỏi lại. – Vâng, xin chờ chút, tôi sẽ kiểm tra.
Tôi sốt ruột gõ gõ tay lên mặt bàn, chờ người lễ tân đi gọi bố mẹ tôi. Làm ơn nhanh lên, tôi thầm giục.
— Ambler… Ambler. – Tiếng người phụ nữ lẩm bẩm. – Xin chờ một chút!
Tôi nghe có tiếng để máy xuống rồi lại nghe tiếng nhạc. Khi nào thì bố mẹ mình mới ra nghe máy đây? Sao nhân viên lễ tân lâu thế không biết?
Thình.
Có phải tiếng chân đi dưới sảnh không? Bà lại quay lại à?
Không. Không phải lúc này. Không phải đúng lúc tôi sắp gọi được bố mẹ. Tiếng chân đi khỏi.
Quá căng thẳng, tôi nằm phịch ra giường. Tôi hy vọng lấy lại được tinh thần.
Nhanh lên nào!
Cuối cùng thì cô nhân viên cũng quay lại.
— Tôi xin lỗi, thưa ngài, nhưng không có ai tên như vậy đăng ký phòng tại đây.
— Gì cơ? – Tôi bật lên. – Họ phải đăng ký rồi chứ. Cô đã đọc đúng tên họ chưa? Ambler? A-m-b-l-e-r.
— Vâng, nhưng tôi vẫn không tìm thấy.
— Nhưng họ chưa thể trả phòng được. – Tôi khẳng định. – Hôm nay chị tôi mới tập diễn mà.
— Họ chưa trả phòng, – cô nhân viên giải thích. – Bởi không có ai tên Ambler từng đặt phòng.