Nguyên tác: On The Road
Số lần đọc/download: 0 / 23
Cập nhật: 2023-06-22 21:34:15 +0700
[10]
C
ũng tối hôm ấy tôi móc được Carlo ra và ngạc nhiên khi nghe hắn kể rằng hắn và Dean cũng vừa ở Central City về.
“Các ông làm gì ở đấy?”
“Ờ, thì đi loanh quanh các quán bar, rồi Dean chôm được một cái ô tô, và bọn này hạ sơn với tốc độ chín mươi dặm một giờ.”
“Sao tôi không nhìn thấy các ông?”
“Đâu có biết ông cũng ở đấy.”
“Thôi được rồi, anh bạn này, tôi định té đi San Francisco bây giờ.”
“Nhưng Dean đã dành Rita cho ông tối nay.”
“Thế thì tôi hoãn chưa đi vội.” Tôi hết nhẵn cả tiền. Tôi viết cho bà cô một lá thư để xin năm mươi đô và nói đây là món tiền cuối cùng cháu nhờ vả cô, sau này cháu xin hoàn lại khi tìm thấy con tàu kia.
Rồi tôi đi tìm Rita Bettencourt và đưa nàng về nhà. Sau khi nói chuyện chán trong căn phòng ngoài tối om, tôi lôi nàng vào phòng ngủ. Đó là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, giản dị, chân thật và rất sợ chuyện chăn gối. Tôi nói với nàng rằng chuyện ấy là tuyệt trần và tự nhiên. Tôi muốn cho nàng bằng chứng. Nàng cho phép tôi chứng minh điều đó nhưng vì quá sốt ruột nên tôi đã chẳng chứng minh được gì cả. Nàng thở dài trong bóng đêm. “Em đợi chờ gì ở cuộc đời này?” tôi hỏi nàng, bởi vì tôi vẫn có thói quen hỏi các cô gái một câu như vậy.
“Em cũng chả biết nữa,” nàng nói. “Giản đơn là đứng bên bàn và cố làm vừa lòng khách.” Nàng ngáp dài. Tôi đặt tay lên miệng nàng và bảo em đừng có ngáp. Tôi cố nói để nàng hay là cuộc đời này và tất cả những điều tôi và nàng có thể cùng làm với nhau khiến tôi vô cùng phấn khích; tôi cứ nói phứa vậy trong khi vẫn trù tính sẽ đi khỏi Denver trong hai ngày nữa. Nàng ngán ngẩm quay mặt đi. Hai chúng tôi nằm ngửa ra giường, nhìn lên trần nhà và tự hỏi không hiểu Thượng đế đã làm ăn ra sao mà khiến cho cuộc đời buồn làm vậy. Chúng tôi lên một kế hoạch mơ hồ về việc hẹn gặp nhau ở Frisco.
Thời gian của tôi ở Denver sắp chấm dứt, tôi cảm thấy rõ điều ấy khi cuốc bộ đưa nàng về nhà, lúc quay lại, tôi nằm dài xuống bãi cỏ trước một nhà thờ cũ kỹ cùng với một toán bụi đời, nghe họ nói chuyện tôi lại muốn nhỏm dậy và trở lại đường lớn. Bất cứ lúc nào cũng có thể có ai đó bật dậy đi theo xin đểu tiền người qua đường. Họ nói mùa gặt hái đang rộ ở mạn Bắc. Trời ấm nóng và dịu dàng. Tôi lại muốn đi tìm Rita để nói với nàng một lô chuyện, và lần này thì phải làm tình đến nơi đến chốn khiến nàng nguôi ngoai nỗi sợ đàn ông. Con trai con gái nước Mỹ không có được cuộc sống sung sướng với nhau và rất kỳ cục ở chỗ đùng một cái lao vào làm tình mà không có chim chuột cưa cẩm, không tâm sự giãi bày, bởi vì cuộc đời là thiêng liêng và mọi khoảnh khắc đều quý giá. Tôi nghe thấy tiếng chuyến tàu Denver-Rio Grande kéo còi tu tu vang đến tận núi và những muốn theo xa nữa các ngôi sao của mình.
Major và tôi, hai thằng buồn bã ngồi buôn chuyện lúc nửa đêm. “Ông đã đọc cuốn Những ngọn đồi xanh châu Phi chưa? Đó là cuốn hay nhất của Hemingway đấy.” Thằng nọ chúc thằng kia may mắn. Sẽ gặp lại nhau ở Frisco. Tôi tóm được Rawlins dưới một gốc cây tối thui ở ngoài phố. “Chào, Ray. Bao giờ gặp lại nhau?” Tôi đi kiếm Carlo và Dean - bặt vô âm tín. Tim Gray giơ tay lên trời nói, “Vậy là ông đi, Yo.” Chúng tôi vẫn gọi nhau là Yo. “Ừ,” tôi nói. Mấy ngày sau, tôi cứ lang thang ở Denver. Dường như mọi gã bụi đời ở phố Larimer đều có thể là bố của Dean Moriarty cả; ông già Dean Moriarty, gã Thợ thiếc như người ta thường gọi. Tôi vào khách sạn Windsor, nơi cả hai bố con nhà này từng sống qua, nơi Dean từng hết hồn khi bị thằng ma cô cụt ngồi xe lăn cùng phòng đánh thức; lão ầm ầm lao qua phòng trên cái xe lăn để sờ vào thằng bé. Tôi nhìn thấy mụ bán báo nhỏ thó, chân ngắn ngủn đứng ở góc phố Curtis và phố 15. Tôi lang thang quanh những tiệm nhảy rẻ tiền đìu hiu trên phố Curtis; qua bọn nhóc con mặc quần jean với sơ mi đỏ; qua những vỏ lạc, rạp chiếu bóng, cửa hiệu bắn súng. Bên kia con phố lấp lánh là đêm tối và bên kia đêm tối là miền Tây. Tôi phải đi thôi.
Rạng sáng thì tôi gặp Carlo. Tôi đọc một phần cuốn nhật ký to đùng của hắn rồi ngủ ở đấy, sáng ra, trời mưa phùn và u ám, thằng Ed Dunkel mét tám bước vào cùng với Roy Johnson, một thằng điển trai, và Tom Snark, thằng thọt, một tay cờ bạc có máu mặt. Mấy thằng ngồi xuống và mỉm cười bối rối nghe Carlo Marx đọc những bài thơ điên khùng tuyệt vọng như thường lệ của hắn. Tôi ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi. “Ôi những con chim của Denver!” Carlo kêu lên. Tất cả nối đuôi nhau ra ngoài, men theo một ngõ nhỏ rải đá đặc trưng của Denver, giữa những lò đốt rác đang tỏa khói nghi ngút. “Tôi từng chơi đẩy vòng trong ngõ này,” Chad King nói với tôi. Tôi những muốn được nhìn thấy hắn chơi cái trò này, được nhìn thấy Denver cách đây mười năm, khi bọn chúng còn con nít, vào một buổi sáng ngập ánh mặt trời, anh đào nở hoa, giữa mùa xuân tươi đẹp ở vùng núi Rocky, đẩy vòng dọc theo những con phố vui tươi đầy hứa hẹn - phải, cả nhóm. Còn Dean thì, rách rưới và cáu bẩn, cứ cô đơn rình rập bên ngoài, tức tối điên lên.
Roy Johnson và tôi đi dưới mưa phùn; tôi đến chỗ con bồ thằng Eddie để lấy lại cái áo len ca rô, cái áo hắn “quên không trả” hồi ở Shelton, Nebraska. Nó nằm đó, bất động, như gói trong nó tất cả nỗi buồn trên đời. Roy Johnson nói hắn sẽ gặp tôi ở Frisco. Mọi người đều đi Frisco. Cô tôi đã chuyển tiền lên. Mặt trời nhô ra và Tim Gray bám càng tôi lên xe điện đến bến xe khách. Tôi mua vé đi San Francisco, tiêu ngoéo mất nửa số tiền năm mươi đô và đến hai giờ chiều thì lên xe. Tim Gray vẫy chào tạm biệt. Xe rời khỏi những khu phố đầy hứng khỏi đã thành huyền thoại của Denver. “Thề có Chúa, sẽ có dịp mình quay trở lại nơi này, xem thử điều gì sẽ xảy ra,” tôi tự hẹn mình. Trong cú điện thoại vào phút chót, Dean nói rằng hắn và Carlo có thể sẽ gặp lại tôi ở Bờ biển; tôi cứ nghĩ ngợi mãi và nhận ra mình chưa nói được với Dean quá năm phút trong suốt thời gian lưu lại Denver.