Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Mitsuyo Kakuta
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1761 / 82
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hu nghĩa trang nằm nghiêng bên sườn núi rộng đến không ngờ. Khoảng cách giữa các ngôi mộ nhỏ hẹp, nối nhau ngoằn ngoèo như mê cung. Tôi siết chặt cánh tay bố bằng tất cả sức lực của các đầu ngón tay. Tôi dỏng tai hết cỡ để cố lắng nghe xem có tiếng khóc ri rỉ nào quanh đây không đến mức đau cả hốc tai.
- Trời mà sáng thì chỗ này vàng rực nhỉ. Được chôn ở đây cũng sướng. À, nhưng leo dốc cao thế này nên chắc chẳng ma nào đến viếng. Mà cũng không hẳn, nhìn kìa, hoa cúng cũng nhiều ghê, ái chà, có cả rượu nữa, bánh nếp đậu nữa, cũng đáng kể đấy chứ.
Bố thong thả chỉ trỏ những ngôi mộ, bên trái rồi lại bên phải, và bình luận. Quả thật, trong ánh sáng mờ mờ, trước mấy tấm bia đá xám cắm đầy các loại hoa đỏ, vàng, tím và những bình thủy tinh đựng thứ chất lỏng trong suốt. Tôi không hề có tâm trí để ý đến những thứ ấy.
Bố rẽ trái, rẽ phải trên con đường hẹp giữa những ngôi mộ. Có cảm giác như ai đó đang nói bằng một giọng yếu ớt trên đầu, tôi ngẩng lên thì chỉ thấy lá cây dày đặc trên cành cao, đong đưa như một bức tranh vẽ bóng.
- Chuyện lúc nãy, có thật không nhỉ?
Cảm thấy bất an khi không nói gì nên tôi hỏi. Lòng thầm mong bố trả lời “đương nhiên là không rồi” nhưng bố lại nói:
- Chắc thật!
Tôi im lặng. Xung quanh trở nên yên tĩnh hẳn. Cảm giác như những ngôi mộ đang âm thầm chiếu ánh mắt sắc lạnh theo dõi những kẻ xâm nhập trái phép về phía chúng tôi.
- Không biết cô gái đó tìm ai?
Tôi đã không muốn nhắc đến chuyện đó nữa vậy mà bố vẫn tiếp tục.
- Ưm!
- Chắc là người yêu rồi. Hẳn đã thề thốt, hay muốn nhắn gửi gì đó. Không biết bây giờ còn đi tìm không ta?
Vẫn để tôi bấu chặt cánh tay, bố rẽ góc rồi thình lình im bặt. Tôi theo sau bố vài bước, cũng nín thở.
Tuy rẽ góc nhưng con đường hẹp giữa những ngôi mộ vẫn cứ kéo dài, trên ngôi mộ trong một góc xa có ánh sáng le lói. Thứ ánh sáng nhỏ như đèn cầy, lung linh, yếu ớt. Và chập chờn như đang đi lững thững giữa không trung.
- Ui, Haru! Đau quá!
Hình như tôi đã bấu bố rất chặt. Thay vì thả ra, tôi dùng cả hai tay nắm chặt cánh tay bố.
- Gì vậy? Đèn cầy à? Hay ai đang thắp đèn?
Bố nói và dò dẫm từng bước một đến chỗ ánh lửa đó. Tôi đã mở miệng để nói “quay lại đi bố, đừng đến đó, về thôi” nhưng không thành tiếng, miệng cứ lập bập mãi không thôi.
Từng bước, từng bước, chúng tôi tiến dần đến ngôi mộ. Lá cây cười trên đầu. Hẳn lúc chập tối, có ai đó đã đến đây trước chúng tôi rồi cắm hoa, thắp đèn cầy thôi mà. Chắc chắn là vậy. Nhưng sao đèn cầy vẫn sáng nhỉ. Gió có thổi mà? Mà đèn cầy thường sáng chập chờn vậy ư? Mà thôi, chắc chắn là cây đèn cầy này dài lắm đây, là loại thắp mấy tiếng cũng không tắt rồi. Với lại, gió thổi nhẹ hều thế này sao làm tắt được. Tôi vừa tự hỏi tự trả lời một mình vừa dò dẫm tiến lên phía trước như bị bố kéo đi. Toàn thân nổi da gà, cảm nhận được làn gió mềm mại lướt qua.
- Haru!
Bố thì thầm giọng thật nhỏ. “Không phải đèn cầy!”
Đến cách ngôi mộ chừng mấy mét rồi mà khi nghe bố nói vậy, tôi muốn tè ra quần, dụi mặt sát vào lưng bố đến mức thiếu điều bẹp cả mũi.
- Là đom đóm!
Tôi nghe tiếng bố phát ra từ lưng, thật gần. Tôi liền khe khẽ thò mặt qua nách bố.
Lần đầu tiên tôi thấy loài sinh vật đó. Có chừng mấy con đậu trên những cành cây là là bên cạnh ngôi mộ chứ không phải ngay trên ngôi mộ của dòng họ Tanaka. Lũ đom đóm ấy, chúng còn nhỏ hơn cả đầu ngón tay út của tôi, tỏa ra thứ ánh sáng trắng trắng xanh xanh, vài giây lại vụt tắt. Ngay lập tức, con bên cạnh lại vụt sáng, chừng vài giây rồi lại tắt ngúm như bị hút đi mất. Tôi và bố nín thở ngắm nhìn ánh sáng kỳ lạ đó. Chỗ này điểm sáng, chỗ kia lóe lên, cứ lập lòe mãi không dứt. Ánh sáng yếu ớt yên tĩnh đó như hút toàn bộ âm thanh xung quanh và cứ lập lòe, chập chờn tắt, sáng, tắt, sáng. Cứ như đêm Giáng sinh không âm thanh. Như một ngày hội mừng không hề có trên cõi đời này.
Tôi Bị Bố Bắt Cóc Tôi Bị Bố Bắt Cóc - Mitsuyo Kakuta Tôi Bị Bố Bắt Cóc