Số lần đọc/download: 2944 / 157
Cập nhật: 2017-08-27 07:34:52 +0700
Phần Hai
N
ếu có ai đó đang quan sát trong khi chuyến tàu tám giờ ba mươi xình xịch lăn bánh vào ga và dừng lại xì hơi nước mù mịt, hẳn họ không hề thấy gì bất thường ở nó: chẳng có gì bất thường ở những người soát vé và những người gác cửa toa loay hoay mở các then cửa rồi kéo cửa mở vào trong; ở đám đông đàn ông và phụ nữ, một số mặc quân phục, hối hả tuôn ra từ các cửa toa rồi hòa lẫn vào đám đông ken chặt dưới sân ga; thậm chí ở cả tám đứa trẻ mệt mỏi nặng nhọc bước xuống từ một trong các toa hạng nhất của đoàn tàu rồi đứng chớp mắt trong ánh sáng mờ mịt dưới ke ga, quay lưng vào nhau, xúm lại thành một vòng để che chở lẫn nhau, ngây người ra trước không gian mênh mông ồn ã mù mịt khói chúng đang đứng.
Vào một ngày bình thường, bất cứ nhóm trẻ nào trông có vẻ bơ phờ ngơ ngác như lạc đường thế này hẳn cũng được vài người lớn nhân hậu tìm đến hỏi xem có chuyện gì xảy ra, hay chúng có cần giúp đỡ hay không, hay bố mẹ chúng ở đâu. Nhưng ngày hôm nay trên ke ga đông nghịt hàng trăm đứa trẻ, tất cả đều có vẻ bơ phờ ngơ ngác. Vì thế, không ai để ý nhiều tới cô bé con với mái tóc nâu xõa rối và đôi giày có khuy cũng như chuyện đôi giày của cô bé không chạm hẳn xuống mặt đất. Không ai để ý đến cậu bé có khuôn mặt tròn vành vạnh đội mũ mềm có lưỡi trai, hay con ong mật bay ra từ miệng cậu, tìm hiểu thứ không khí ám muội khói bên ngoài, rồi bay lại vào trong nơi nó đã từ đó bay ra.
Không có ánh mắt nào dừng lại lâu ở cậu bé với đôi mắt thâm quầng, hay nhìn thấy hình nhân bằng đất sét nhô lên từ túi áo sơ mi của cậu bé chỉ để bị cậu dùng ngón tay ấn xuống. Cũng tương tự với cậu bé chỉn chu trong bộ đồ đầy bùn nhưng được cắt may rất đẹp và đội một chiếc mũ chóp cao bị ép móp méo, khuôn mặt ủ rũ hốc hác vì mất ngủ, cậu ta đã không cho phép mình chợp mắt dù chỉ chốc lát vào ban ngày vì quá sợ những giấc mơ của mình.
Cũng không ai làm gì hơn một cái liếc mắt đến cô gái vạm vỡ mặc áo khoác và chiếc váy giản dị, có thân hình như xây bằng gạch và đang cõng trên lưng một chiếc rương to gần bằng người mình. Không ai trong số những người thấy cô gái có thể đoán được cái rương nặng kinh khủng đến mức nào, hay nó chứa gì bên trong, hay vì sao có một loạt lỗ nhỏ được trổ vào một bên thành. Hoàn toàn bị bỏ qua không ai nhìn đến là cậu bé đứng cạnh cô gái, quấn kín người trong khăn quàng và mũ trùm áo khoác đến mức không hở ra chút da thịt nào, cho dù lúc này là đầu tháng Chín và trời vẫn còn ấm.
Rồi còn có cậu bé người Mỹ, nom bình thường đến mức gần như chẳng đáng để mắt tới; với vẻ bề ngoài quá bình thường khiến ánh mắt mọi người thờ ơ bỏ qua cậu – ngay cả khi cậu quan sát họ, chân đứng kiễng lên, cổ vươn ra, ánh mắt lướt qua khắp ke ga như một người cảnh vệ. Cô gái cạnh cậu ta đứng với hai bàn tay úp vào nhau, che giấu một tia lửa bướng bỉnh viền quanh móng tay cô đỏ hồng, điều thỉnh thoảng vẫn xảy ra khi cô bực mình. Cô gái cố vẩy vẩy ngón tay như người ta tìm cách dập tắt một que diêm, rồi thổi vào nó. Thấy không ăn thua, cô đưa ngón tay ngậm vào miệng và để một bụm khói bay ra từ mũi. Cũng không ai trông thấy chuyện đó.
Trên thực tế, không ai để ý nhìn đám trẻ từ toa hạng nhất của chuyến tàu lúc tám giờ ba mươi xuống đủ kỹ lưỡng để nhận ra điều gì đặc biệt ở chúng. Và như vậy cũng tốt.