Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 10 - Phòng Hoàng Bào
O
Cung Điện, trong phòng khách nhỏ của Sarah Heap. Septimus bắt đầu động cựa. Đầu nó kêu bưng bưng khi nó mở mắt ra, thắc mắc không biết mình đang ở đâu. Ánh sáng xám nhạt lọt qua những tấm rèm hoa hòe của Sarah và Septimus cảm thấy không khí vương vất cái ẩm ướt từ sông lùa vào. Chẳng phải là một buổi sáng khiến nó muốn thức dậy.
Jenna ngáp, vẫn ngái ngủ. Cô bé kéo tấm chăn đan lên trùm đầu và ước gì trời đừng sáng. Một cảm giác ảm đạm quái gở cứ trì néo cô bé xuống dẫu cô bé không hiểu tại sao. “Chào Sep. Anh khỏe chứ?” Cô bé lầm bầm.
“Ờờờ…” lờ đờ. “Anh đang ở đâu đây?”
“Trong phòng khách của mẹ,” Jenna mắt nhắm mắt mở.
“Ờ phải. Anh nhớ… Nữ hoàng Etheldredda...”
Jenna lập tức tỉnh như sáo, nhớ lại cái cảm giác gở gói ấy và ước gì mình đừng cảm thấy nó.
Đột nhiên Septimus sực nhớ ra điều nữa: bài kiểm tra Thực hành Tiên tri. Nó ngồi bật dậy, mớ tóc màu rơm chĩa ra lua tua, vẻ kinh hãi lóe trong đôi mắt xanh lá cây rực. “Anh phải đi đây, Jen, không kẻo trễ mất. Anh biết thế nào mình cũng rối trí với nó mà.”
“Rối trí cái gì?”
“Thực hành Tiên tri. Anh biết mà.”
“Dào, vậy thì đã sao?” Jenna ngồi dậy, cười toét. “Em đoán anh sẽ đậu là cái chắc.”
“Không chỉ có thế, Jen à,” Septimus ảo não. “Với bà Marcia thì không chỉ đậu là xong. Anh phải đi đây, kẻo…”
“Hê, này Sep. Anh chưa thể về được. Anh phải xem cái này trước đã. Em đã hứa rồi.”
“Hứa? Ý em hứa là sao?”
Jenna không đáp. Đủng đỉnh cô bé đứng lên và cẩn thận xếp tấm mền đan tay lại. Septimus thấy vẻ u ám và lo lắng trong mắt cô bé và quyết định không đẩy tình hình đi xa thêm nữa. “Ồ, đừng lo,” nó nói, miễn cưỡng bò ra khỏi cái giường xếp, “Anh sẽ xem cái gì đó trước rồi mới về. Nếu anh chạy nhanh thì sẽ kịp.”
“Cảm ơn, Sep,” Jenna nói.
Khi Jenna và Septimus đóng cửa phòng khách của Sarah lại đằng sau lưng, con ma nữ hoàng Etheldredda sà xuống qua mái trần, vẻ mãn nguyện đậu trên nét mặt đanh xảo của mụ. Mụ ngồi xuống ghế xô pha, cầm quyển sách Sarah để trên bàn lên và, với vẻ gớm ghiếc, bắt đầu đọc: “Tình yêu chân thật không lừa dối bao giờ?”.
Septimus và Jenna đi dọc theo Lối Dài – lối đi rộng chạy suốt chiều dài Cung Điện như xương sống. Nó vắng ngắt trong cái tù mù của buổi sáng sớm, vì đầy tớ Cung Điện đang lặng lẽ chuẩn bị công việc cho ngày mới ở đâu đó, còn những Cổ Nhân đủ mọi cấp bậc chiếm lĩnh Lối Dài vào ban đêm thì cứ sáng sớm ra là ngủ gật mất. Kẻ thì dựa dẫm vào ngưỡng cửa, người lại bằng lòng ngáy say sưa trên những chiếc ghế mối ăn dựng lỏng chỏng dọc theo hành lang, vốn làm chỗ nghỉ mệt cho những đôi chân không thể đi liền một mạch mà hết nổi quãng đường xa.
Một tấm thảm đỏ sờn vẹt trải lên những phiến đá cổ chạy dài ra trước mặt Jenna và Septimus như một con đường rộng thênh thang. Jenna luôn có cảm giác như Lối Dài kéo dài mãi mãi, mặc dù bây giờ nó đã vui mắt hơn ngày trước nhiều, kể từ khi cha Milo Banda của cô bé tha về đủ thứ của cải lạ đời từ những Vương quốc Xa xôi, và đem sắp đặt chúng trong từng ngóc ngách, xó xỉnh. Quả tình, ông Milo mãn nguyện với cái mà ông gọi là “thắp sáng nơi này” đến nỗi chẳng bao lâu sau ông lại lên đường thực hiện một chuyển hải hành khác, hầu tha về thêm nhiều kỳ trân bảo bối nữa.
Khi chúng đi ngang qua chỗ mà Jenna cho là quãng quái đản nhất – cái khoảnh ông Milo trưng bày mấy hộp sộ từ đảo Ăn Thịt Người vùng biểm Nam – Septimus chùng chình đi chậm lại, cứ như bị hút hồn.
“Đi đi, Sep,” Jenna phụng phịu. “Đừng dừng ở đây, chỗ này ớn sườn quá à.”
“Không phải cái đầu lâu làm mình ớn lạnh đâu, Jen. Mà là bức tranh kia kìa. Phải đó là hình nữ hoàng Etheldredda không?”
Đó là một bức vẽ toàn thân, nhìn hệt như người thật. Nét mặt đanh sắc của nữ hoàng Etheldredda nghênh ra nhìn Jenna và Septimus bằng cái thần thái thường nhật của mụ, đã được họa sĩ nắm bắt và chuyển tải một cách chính xác. Toàn thân mụ ngạo mạn đứng dựa vào phông cảnh nền là Cung Điện.
Jenna rùng mình. “Ba đã tìm thấy nó trong phòng Niêm Kín trên gác mái,” cô bé thì thầm như sợ bức chân dung nghe được. “Ba mang nó ra đây vì ba nghĩ nó làm kinh sợ những Đấu Thủ của ba. Em phải bảo ba cất nó lại mới được.”
“Ừ, càng sớm càng tốt,” Septimus nói. “Trước khi nó làm bọn đầu lâu sợ chết khiếp.”
Vài phút sau, Septimus và Jenna đã ở bên ngoài phòng Nữ hoàng trên đỉnh tháp cuối Cung Điện. Cánh cửa cao vàng chói, với những họa tiết màu xanh ngọc bích đẹp mắt nhấp nhánh trong luồng bụi của ánh nắng ban mai. Jenna lấy chiếc chìa khóa vàng to lớn nạm ngọc ra khỏi dải thắt lưng da đeo chồng lên tấm khăn buộc màu vàng của mình. Cẩn thận, cô bé tra chìa khóa vào lỗ khóa nằm ở giữa cánh cửa.
Septimus đứng lùi lại nhìn Jenna đút chìa khóa vào nơi mà theo nó thấy là một bức tường trơn trống lốc và nứt nẻ thì đúng hơn. Điều này chẳng làm cho Septimus bất ngờ, bởi vì nó biết mình không thể nhìn thấy cánh cửa phòng Nữ hoàng. Chỉ những hậu duệ của nữ hoàng mới thấy được nó mà thôi.
“Anh sẽ đợi em ở đây, Jen.”
“Không được, Sep. Anh phải đi với em.”
“Nhưng…” Septimus phản đối. Jenna chẳng nói gì – chỉ quay chìa khóa và nhảy qua bên kia khi cánh cửa đổ sập xuống như một chiếc cầu rút. Xong, cô bé nắm tay Septimus và kéo về phía mà đối với Septimus là một bức tường rắn chắc.
Septimus kháng cự. “Jen, em biết là anh không thể vào đó mà.”
“Vào được chứ, Sep. Để em dắt anh vào. Cứ nắm lấy tay em và đi theo em.” Jenna lôi Septimus tới trước. Nó thấy cô bé biến dần qua bức tường cho đến khi chỉ còn thấy mỗi bàn tay duỗi ra sau và níu chặt tay nó. Thật là điều quái dị nhất mà Septimus từng thấy, và theo bản năng nó lùi lại, không sẵn lòng để bị lôi qua tường, dù người lôi là Jenna. Nhưng một cú giật nóng nảy kéo nó mạnh đến nỗi mũi nó vập vào bức tường… à, chọc xuyên vào tường. Thêm một cú giật cương quyết tiếp theo và Septimus thình lình thấy mình ở trong phòng Nữ hoàng.
Thoạt đầu Septimus chỉ trông thấy nhập nhoạng, bởi vì không có cửa sổ và căn phòng được thắp sáng duy nhất bằng chiếc lò sưởi nhỏ đốt than. Nhưng khi mắt nó đã quen với bóng tối, Septimus kinh ngạc. Căn Phòng nhỏ hơn nó nghĩ nhiều – đúng ra là hơi chật. Đồ đạc làng nhàng, chỉ có một chiếc ghế cũ kỹ và một tấm thảm rách đặt trước lò sưởi. Thứ duy nhất đáng nhìn đập vào mắt Septimus là căn buồng cũ ăn vào hốc lõm của bức tường trên đó khắc hàng chữ vàng quen thuộc: ĐỘC DƯỢC BẤT ĐỊNH VÀ ĐỘC DƯỢC ĐẶC BIỆT. Giống hệt như căn buồng trong mái tranh của dì Zelda ở đầm Cỏ Thô, và nó khiến Septimus bất giác thèm món bánh mì kẹp bắp cải của dì Zelda quá chừng.
Cả Septimus lẫn Jenna đều không trông thấy người ngự trên chiếc ghế bên lò sưởi – đó là một con ma phụ nữ trẻ. Quay qua xem khách nào tới, người phụ nữ nhìn Jenna với niềm hạnh phúc vô ngần. Quanh mái tóc đen dài của mình, con ma cũng đội một chiếc vòng vàng nhỏ giống hệt chiếc Jenna đang đội. Bộ hoàng bào vàng và đỏ dành cho nữ hoàng của bà thấm bết máu từ tim bà rỉ ra. Khi đã ngắm Jenna no mắt, nữ hoàng hướng tia nhìn qua Septimus, thu tóm bộ áo chẽn với áo thụng Học Trò xanh lá cây và đôi mắt xanh lá cây rực của nó, đặc biệt chú ý đến dải đai lưng Học Trò Pháp sư Tối thượng màu bạc. Dường như hài lòng cho rằng Septimus xứng hợp làm bạn đồng hành của con gái mình, người phụ nữ trẻ thả lỏng ra ngồi thư thái trở lại trên ghế.
“Ở đây tức cười quá,” Septimus lào khào, nhìn trơ trơ vào cái ghế trống trơn.
“Em biết,” Jenna đáp ra điều hãy im đi. Hồi hộp nhớ những lời của nữ hoàng Etheldredda, cô bé nhìn quanh căn phòng, thầm mong nhìn thấy con ma mẹ mình. Cô bé nghi có vệt lờ mờ gì đó trong ghế bành, nhưng nhìn kỹ lại thì cô bé chẳng nhìn thấy gì nữa. Tuy nhiên, Jenna lắc đầu cho ý nghĩ về mẹ thoát khỏi óc mình.
“Đi,” cô bé giục Septimus.
“Đi đâu, Jen?”
“Vào buồng của dì Zelda,” Jenna mở cánh cửa vào buồng và đợi Septimus.
“Ồ, tuyệt quá, em định đưa anh tới dì Zelda hả?”
“Đừng hỏi lôi thôi nữa, Sep,” Jenna hơi sẵng giọng. Septimus tuy ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo cô bé vào buồng, và Jenna đóng cửa lại sau lưng. Người phụ nữ trẻ trên ghế mỉm cười, sung sướng nghĩ con gái mình sẽ đi qua lối Nữ hoàng để thăm Người Giữ Đầm ở đầm Cỏ Thô. Con bé, mẹ Jenna nghĩ, sẽ trở thành nữ hoàng tốt đây. Khi Thời Điểm Thích Hợp đến.
Nhưng, mẹ cô bé không biết, Jenna không đi tới đầm Cỏ Thô. Vừa đóng cửa lại đằng sau Septimus, Jenna liền thì thào. “Tụi mình sẽ không đi thăm dì Zelda đâu.”
“Ố,” Septimus ngẩn tò te thất vọng. Thế rồi nó hỏi, “Sao em phải nói thầm thế?”
“Suỵt. Em không biết. Có một cửa sập ở đâu đây. Anh có thấy nó không, Sep?”
“Em cũng không biết tụi mình sẽ đi đâu à?” Nó hỏi Jenna.
“Không. Này, anh chiếu nhẫn của anh vào đây coi? Em nghĩ nó giống cái cửa sập của dì Zelda.”
“Em bí mật quá đi, Jen,” Septimus vừa nói vừa chiếu Nhẫn Rồng cho nó thắp sáng sàn nhà. Đúng vậy, cửa sập trong buồng Độc dược Bất định và Độc dược Đặc biệt của nữ hoàng giống hệt cửa sập ở chỗ dì Zelda.
Jenna cẩn thận nhấc cái vòng vàng dày lên mà lôi (cái vòng ở chỗ dì Zelda chỉ bằng đồng). Cửa sập dễ dàng bật lên êm ru, Jenna và Septimus sợ hãi ngó vào khoảnh hố.
“Giờ sao?” Septimus thì thào.
“Tụi mình phải xuống,” Jenna đáp.
“Xuống đâu?” Septimus hỏi, bắt đầu ngại ngần
“Phòng Hoàng Bào. Đó là căn phòng bên dưới. Em đi trước nhé?”
“Không, Để anh đi trước cho. Đề phòng… với lại, anh có nhẫn phát sáng.” Septimus hạ thấp người chui qua cửa sập, và thay vì cái thang gỗ ọp ẹp dòng xuống từ cửa sập của dì Zelda, nó thấy hẳn một dãy cầu thang bạc tinh xảo, mặt cầu thanh dát vàng, hai bên có những con tiện tay vịn bằng gỗ đào hoa tâm bóng láng. Đành phải leo giật lùi vì bậc thang bậc nào bậc nấy dốc đứng như thang của một con tàu, Septimus gọi với lên Jenna, “Được đấy, Jen. Anh nghĩ vậy.”
Đôi ủng của Jenna thò qua cửa sập, Septimus xuống hết thang và chờ ở dưới sàn. Khi Jenna nhảy xuống khỏi bậc thang bạc cuối cùng, và bàn chân cô bé vừa chạm mặt sàn đá hoa cương đẹp đẽ, thì hai cây nến to tướng ở chân cầu thang chợt bùng sáng lên.
“Oa!” Septimus ấn tượng. “Ở đây đẹp hơn trên kia, Jen.”
Phòng Hoàng Bào của nữ hoàng còn thích mắt hơn nữa – lộng lẫy tráng lệ mới đúng. Lớn hơn căn phòng phía trên do tháp nở rộng ra ở tầng dưới. Những bức tường dát toàn vàng lá, chói lói – mặc dù đã hơi xỉn đi qua nhiều thế kỷ – sáng hừng hực dưới ánh nến. Ngay bức tường đối diện cầu thang bạc dựng một tấm gương, đúng ra là tấm kính, trông cũ xì, lộng khung vàng chạm trổ cầu kỳ, nhưng dường như nó rất ít được sử dụng, bởi vì lớp gương tráng đã bong tróc phần lớn sau bao năm ở nơi ẩm thấp. Tấm kính tối đục, chỉ lòa nhòa phản chiếu duy nhất hình một ánh nến.
Dọc khắp các bức tường đóng đầy những chiếc móc bạc vững chãi, mang đủ mọi hình thù phức tạp khác nhau. Cái thì trông giống cổ thiên nga, cái thì tựa cổ rắn, lại có cái hình như là chữ viết tắt tên của nữ hoàng đã khuất núi xa xưa nào đó và tên bạn đời của bà đan lồng vào nhau. Có móc trống trơn, trong khi có móc treo áo choàng, áo thụng, phản ánh những kiểu mẫu khác biệt, thịnh hành qua các thế kỷ trước, nhưng tất cả đều cùng một màu truyền thống là đỏ và vàng kim mà các nữ hoàng của Lâu Đài luôn mặc.
Điều khiến Jenna kỳ mộ – dù Septimus không để ý – là không một chiếc áo nào bị bám bụi cả. Hết thảy đều trông mới tinh tươm tựa hồ như vừa mới được toán thợ may của Cung Điện may xong.
Bị quyến rũ đến mê hoặc, vì vốn yêu thích quần áo xa hoa, Jenna đi thơ thẩn khắp phòng, rà ngón tay lên từng chiếc áo thụng mà suýt xoa. “Chao ôi, mềm rượi à, Sep… Ối, cái này, vải lụa hảo hạng… Trông cái viền lông thú này đi, nó còn đẹp hơn cả áo khoác mùa đông của bà Marcia nữa, hả?” Jenna nhấc hẳn một tấm áo choàng len tốt ra khỏi chiếc móc bạc nạm ngọc lục bảo, xoắn thành hình chữ J. Cô bé ướm thử lên vai – một tấm áo đẹp tuyệt trần, mềm, mượt và mịn, gấu áo viền lông thú màu đỏ. Nó vừa khít với cô bé. Miễn cưỡng không muốn mắc nó trở lại cái móc đơn độc, Jenna bèn tháo khuy áo ra và choàng hẳn nó vào người. Nó gợi nhắc cô bé nhớ đến tấm áo choàng xanh da trời của Lucy Gringe mà chính cô bé đã mặc cách đây không lâu, và mới rồi lại được trao vào tay một cô Lucy mừng rú lên sững sờ.
“Nhìn này, nó hợp với em dễ sợ luôn. Cứ như là may cho em vậy. Coi đây, quà anh Nicko tặng em hợp quá.” Jenna cài chiếc kim vàng lên áo, nó cũng mang hình chữ J, mà Nicko đã mua của một thương nhân ở Bến Cảng tặng cô bé nhân dịp sinh nhật vừa qua.
“Ờ đẹp, Jen,” Septimus nói, nó chẳng thấy áo xống thú vị ở chỗ nào và nghĩ phòng Hoàng Bào hơi ngột ngạt. “Nè, tốt hơn em hãy chỉ cho anh cái mà em muốn anh coi đi chứ?”
Jenna giật mình trở lại thực tại. Trong thoáng vừa qua, cô bé đã quên khuấy mụ nữ hoàng Etheldredda độc địa. Cô bé chỉ tấm kính đen đen. “Nó đó, Sep. Giờ thì anh phải nhìn vô đó. Em đã hứa vậy rồi.”
Septimus chột dạ. “Hứa với ai?”
“Nữ hoàng Etheldredda,” Jenna khổ sở lí nhí. “Đêm qua. Mụ chờ em ngoài cửa.”
“Ồ,” Septimus lầm bầm. “Ra vậy. Nhưng nhìn vào gương thường hay có những việc quái gở xảy ra lắm, Jen. Nhất là gương cũ. Anh nghĩ mình không nên nhìn vào đó.”
“Làm ơn đi, Sep,” Jenna nài nỉ. “Làm ơn đi mà. Đi.”
“Sao vậy?” Septimus thấy vẻ khiếp hãi trên mặt Jenna. “Jen… có chuyện gì vậy?”
“Bởi vì nếu anh không nhìn vào đó, thì mụ ta sẽ…”
“Sẽ làm gì?”
Jenna trắng bệch. “Mụ sẽ Đảo Ngược phép Giành Lại. Lúc nửa đêm. Anh sẽ chết đuối vào lúc nửa đêm nay.”