Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 879
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2094 / 27
Cập nhật: 2015-07-31 11:48:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Người Anh Em Từ Tấm Bé.
hức vụ mới của Phạm Hồng Vũ là cán bộ của ban Nhân sự của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, biên chế cán bộ.
Vốn Phương Văn Phong có thể sắp xếp Phạm Hồng Vũ làm một Phó trưởng ban, tuy trên thực tế vẫn là thân phận của một nhân viên, nhưng treo chức danh Phó trưởng ban thì lớn nhỏ cũng được coi là lãnh đạo. Phạm Hồng Vũ dù sao cũng là con trai của Phó chủ tịch huyện, lại từ Văn phòng Địa ủy xuống, lần này thuận nước going thuyền, làm ơn mà chẳng hề mất chút công sức nào. Tuy nhiên Phương Văn Phong lại không làm.
Phạm Hồng Vũ trong lòng rất rõ ràng, đó là bởi vì Phương Văn Phong sợ sẽ đắc tội với lãnh đạo Địa ủy.
Phương Văn Phong là cán bộ cấp Phó phòng, lối mòn trong quan trường đương nhiên là hiểu rõ.
Phạm Hồng Vũ từng là cán bộ của Văn phòng Địa ủy, điều đó không sai, hắn là con trai của Phạm Vệ Quốc, điều này cũng không sai. Nhưng lần này rõ ràng là hắn bị đá ra khỏi Văn phòng Địa ủy, từ đó có thể biết được, đối phương chẳng hề nể nang Phạm Vệ Quốc một chút nào. Một người có thể coi thường Phó chủ tịch huyện như vậy thì Phương Văn Phong có thể đắc tội được sao? Hơn nữa, Phương Văn Phong chỉ là Phó bí thư Đảng ủy của nhà máy, chứ không phải là Bí thư. Nếu như sắp xếp cho Phạm Hồng Vũ một chức quan, thì còn phải đợi Bí thư Kiều và Giám đốc Ngô gật đầu mới được.
Còn Phạm Hồng Vũ thì chẳng vấn đề gì.
Lần này nếu như có thể qua được, đợi không lâu sau nữa, khi phát sinh phong ba chính trị, Khâu Minh Sơn bảo vệ được chức vụ của mình, chắc chắn lúc đó sẽ nhớ tới hắn. Hắn ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp Vũ Dương, chẳng qua chỉ như một người khách qua đường mà thôi. Một ‘thiên tài’ như vậy thì Khâu Minh Sơn làm sao lại không quan tâm đến được? Hắn có được làm Phó trưởng ban ở đây hay không không hề quan trọng. Nếu như đặt cửa sai, Khâu Minh Sơn không thể thoát được vận đen đủi, bị cho thôi chức thì Phạm Hồng Vũ cả đời cũng trở đên u ám theo. Cho dù lúc này hắn được làm Phó trưởng ban thì đến lúc đó người ta cũng lôi hắn xuống mà thôi.
Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ lợi thế như vậy, đương nhiên không khỏi khiến Phạm Hồng Vũ có cảm giác không ưa đối với gã.
Lão Vương và Kiều Phượng thì lại hoan nghênh hắn thật lòng.
Lão Vương cười ha hả nói:
- Hồng Vũ à, về nhà máy Cơ khí nông nghiệp này công tác thì coi như là đã về nhà rồi. Ở đây thiếu cháu thì cũng thiếu đi nhiều tiếng cười đấy…Buổi chiều chúng ta cùng đi ăn một bữa, để bày tỏ sự hoan nghênh đối với cháu.
Lão Vương là người phúc hậu, không quá để ý đến việc lãnh đạo đối với Phạm Hồng Vũ như thế nào. Dù sao ông cũng chỉ là một trưởng ban cỏn con, nói là quan nhưng thật ra cũng chỉ là lính mà thôi. Đại lãnh đạo của Địa ủy, cũng sẽ không vì ông thân mật với hắn mà sẽ gây phiền phức cho ông.
Nếu như vậy thì còn gọi gì là lãnh đạo chứ?
Kiều Phượng cười nói:
- Trưởng ban Vương chắc lại muốn đến chăm sóc việc kinh doanh của Triệu Ca đây mà.
Trưởng ban Vương nói:
- Ở chỗ đó giá cả vừa phải, món ăn cũng ngon, lại là người từ nhà máy chúng ta đi ra, vì sao chúng ta không đến đó để ủng hộ chứ?
- Ha ha, Trưởng ban Vương, không sợ chị dâu ghen à?
Kiều Phượng cợt nhả nói.
Trưởng ban Vương cũng cười nói:
- Tôi thì chẳng sợ cô ấy ghen đâu. Con người của lão Vương này thế nào, có ai mà không biết chứ? Chị dâu cô là yên tâm thật sự đấy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Nghe nói Triệu Ca mở một nhà hàng nhỏ từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội đi nếm thử tay nghề của cô ấy. Tôi thì không có bạn gái, cho nên không sợ bị ghen.
- Hi hi, Hồng Vũ, cậu không sợ bị ghen, tôi thì lại lo có người sẽ ghen với cậu đấy.
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc nói:
- Câu này có ý gì vậy?
- Cậu không biết à, chỗ của Triệu Ca rất đông khách, đặc biệt là đám trai trẻ kia kìa. Xung quanh xa gần đều đến chỗ cô ấy ăn cơm, nhưng thật ra ấy à chỉ đến vì người ta xinh đẹp mà thôi. Trông đẹp trai như cậu, hiện thân ở quán của Triệu Ca, thì không sợ những người đó ‘ăn’ mất sao?
Câu nói này khiến mọi người bật cười ha hả, không khí của văn phòng lập tức trở nên thoải mái vô cùng.
- Anh hai!
Đang nói đùa, thì ngoài cửa của ban Nhân sự bỗng vang lên một giọng nói.
- Hạ Ngôn?
Phạm Hồng Vũ lập tức nhảy dựng lên.
Đứng ở cửa, là một người đàn ông cao lớn, ngực rộng eo thon, trông rất oai phong. Trên người mặc một bộ quần áo lao động màu xanh, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ dũng mãnh của gã. Đây chính là người bạn chơi với nhau từ tấm bé với Phạm Hồng Vũ.
Hạ Ngôn là “hung thần” của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, thậm chí là của cả Thành Nam Quan, từ nhỏ cho đến lớn, đã mang tiếng là thành phần bất hảo rồi. Đánh nhau ẩu đả, không thiếu bất cứ việc xấu nào, hơn nữa còn rất ‘lòng lang dạ sói’, bất kể là gạch, đá, gậy gộc gì cũng có thể dùng để đập vào đầu người khác được. Thời còn đi học, Hạ Ngôn và Phạm Hồng Vũ đã trở thành bộ đôi ‘tiếng nổi như cồn’.
Chỉ có điều, sức học của Hạ Ngôn không bằng Phạm Hồng Vũ được, sau khi tốt nghiệp cấp 3, không thể thi đỗ đại học được, sau đó xin được vào nhà máy Cơ khí nông nghiệp làm thợ nguội. Từ khi Phạm Hồng Vũ đến Văn phòng Địa ủy công tác thì hai người không còn gặp nhau nữa.
Tin tức Phạm Hồng Vũ bị phân công về nhà máy Cơ khí nông nghiệp công tác đã truyền đi khắp cả nhà máy, Hạ Ngôn vừa nghe thấy đã lập tức ném chiếc kìm trong tay xuống, chạy một mạch đến thẳng văn phòng của ban Nhân sự.
- Hạ Ngôn…trông cậu vẫn chắc chắn nhỉ?
Phạm Hồng Vũ đập đập vào ngực Hạ Ngôn, cười ha hả nói.
Ở thế giới kia, người anh em tốt này, đã trải qua không ít vất vả. Bởi vì luôn bệnh vực kẻ yếu cho nên đã chịu không ít thiệt thòi, thậm chí còn bị đi lao động cải tạo hai năm, trở về không được bao lâu, thì nhà máy Cơ khí nông nghiệp lại đóng cửa, nên lại trở thành kẻ thất nghiệp. Sau đó, phải ra ngoài làm công cho người ta, làm việc vặt, khuôn vác…công việc gì cũng đã từng làm qua. Mới hơn bốn mươi tuổi mà tóc đã bạc đi không ít rồi.
Lúc này, bỗng nhiên gặp Hạ Ngôn khỏe mạnh vạm vỡ như vậy, thì Phạm Hồng Vũ không thể kiềm chế cảm xúc của mình được.
- Anh Hai, nói gì vậy? Trông em lúc nào mà chẳng chắc chắn?
Hạ Ngôn có chút không hiểu, tuy nhiên sau đó lập tức nói:
- Anh Hai, nghe nói anh về nhà máy này công tác rồi hả? Ha ha, thật là tốt quá.
Trưởng ban Vương và Kiều Phượng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều lắc đầu cười khổ.
Từ cơ quan Địa ủy bị giáng chức xuống nhà máy Cơ khí nông nghiệp mà còn tốt sao?
Trong đầu Hạ Ngôn không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cười lớn, nói:
- Đi đi, anh hai, đi ăn cơm đi. Chúng ta gọi cả Đóa Đóa đi nữa, đi đến chỗ quán của chị Ca, món trứng ốp la ở chỗ chị ấy, đúng là quá ngon.
Đóa Đóa cũng là một trong số những người bạn chơi cùng với nhau từ thuở nhỏ, tên đầy đủ là Lưu Đóa Đóa, là hàng xóm và cũng là bạn gái của Hạ Ngôn. Phạm Hồng Vũ biết, nếu như không xảy ra biến cố gì lớn, thì mấy năm sau, Đóa Đóa sẽ trở thành vợ của Hạ Ngôn.
Trưởng ban Vương liền cười ha hả với Kiều Phượng.
Chỉ cần nói đến ăn cơm, là mọi người nghĩ đến ngay đến quán của Triệu Ca.
- Đóa Đóa không phải đang đi học sao?
Phạm Hồng Vũ hỏi một câu.
Trong trí nhớ của hắn, lúc này Đóa Đóa vẫn còn đi học.
- Không sao, tí em sẽ lấy xe đạp đi đón cô ấy, dù sao cũng không xa mà. Mọi người cứ gọi món ăn trước, bọn em sẽ ra sau.
Hạ Ngôn nói xong, không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời liền lập tức xoay người chạy đi mất.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười lắc đầu nói.
Tính tình Hạ Ngôn là như vậy, lúc nào cũng vội vàng.
Thời tiết tháng mười mát mẻ, đi bộ cũng khá là hợp lý. Trưởng ban Vương vừa nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, vừa âm thầm quan sát, phát hiện thần sắc Phạm Hồng Vũ vẫn nhẹ nhàng như thường, không có chút nào là giả bộ cả. Ông khẽ gật đầu, công tử của Phó chủ tịch huyện này quả là có ý chí lớn, nếu như là người khác, thì không biết sẽ suy sụp thế nào rồi. Đâu có thể vẫn vui vẻ cười nói giống như Phạm Hồng Vũ được chứ.
Quán của Triệu Ca nằm ở bên cạnh một con phố cũ, chỉ đi một lát là đã đến.
Năm 1986, phố huyện Vũ Dương vẫn còn rất nghèo nàn, ngoài nhà khách Huyện ủy ra thì chẳng có nhà hàng nào nên hồn cả. Quán ăn nhỏ của Triệu Ca, là thuê của nhà dân, khá là nhỏ hẹp. Có mấy chiếc xe đạp đang dựng ở ngoài. Chứ không được náo nhiệt, xe cộ chật ních giống như trong trí tưởng tượng của Phạm Hồng Vũ.
- Chị Kiều, chỗ này hữu danh vô thực, đâu có được như những gì chị nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói với Kiều Phượng.
Kiều Phượng cười nói:
- Thế này là tốt lắm rồi đấy, quán khác ấy à, chẳng có mống nào đến ăn đâu.
Đây đúng là sự thật.
Nhà hàng hay khách sạn quan trọng là dựa vào lượng nhân khẩu lưu động. Vũ Dương hẻo lánh như vậy, lại không có nhà máy hay khu công nghiệp gì cả, ngày bình thường ngoài số nông dân lên huyện mua bán vài thứ, hoặc đến nhà người thân chơi ra thì cơ bản chẳng hề có nhân khẩu lưu động. Hơn nữa, thời điểm đó, túi tiền của mọi người cũng chẳng dư dả gì, cho nên đang tự nhiên ai lại ra quán ăn cơm làm gì chứ.
- Triệu Ca, khách đến rồi.
Trưởng ban Vương vừa bước vào cửa, lập tức nói to.
Diện tích của quán ăn tổng cộng chỉ có khoảng bốn chục mét vuông, đặt vài ba cái bàn nhỏ, hai ba chục người ngồi, có một cô bé chừng mười lăm tuổi vội vàng bưng trà, rót nước, và bưng thức ăn cho khách.
- Ồ, Trưởng ban Vương, đến rồi à.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Triệu Ca vừa xào rau vừa ngó đầu ra, ánh mắt chợt sáng lên.
- Ồ….Hồng Vũ cũng đến à.
- Chị Ca Nhi.
Phạm Hồng Vũ cười, chào Triệu Ca một câu.
Triệu Ca quả thật rất xinh đẹp, dáng người thon thả, mặt mày như vẽ, mặc dù có đội chiếc khăn trùm đầu, đeo tạp dề, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến dung nhan xinh đẹp và đường cong mê người của cô.
Kiếp trước, mọi người cùng nhau sống ở một nhà máy bao nhiêu năm, Phạm Hồng Vũ thấy lạ mà không lạ, nhưng cũng không quá để ý. Cách hai mươi mấy năm, đột nhiên lại nhìn thấy Triệu Ca với vẻ xinh đẹp như vậy, trong lòng không khỏi bị lung lay.
- Mọi người cứ ngồi trước đi, tôi sẽ đem đồ ăn lên ngay.
Triệu Ca nhìn mọi người một cái, nói.
- Được, cô cứ đi việc đi. Chúng tôi không vội, còn đang đợi người mà. Đợi chút nữa Hạ Ngôn và Đóa Đóa đều qua.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
Quyền Lực Tuyệt Đối Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính Quyền Lực Tuyệt Đối