Tác giả: Arthur Hailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Airport
Dịch giả: Dghien, Thái Hà
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần I .11
gay cùng thời điểm Elliott Freemantle đang tận hưởng thành công, một người từng là nhà thầu xây dựng, nóng tính, tên là D.O. Guerrero đang đầu hàng thất bại.
Guerrero đang ở cách sân bay mười lăm dặm hoặc hơn, trong một căn hộ khóa kín trong một khu nhà tồi tàn không có thang máy tại khu vực South Side của thành phố. Căn hộ nằm trên một quầy ăn trưa ồn ào, bần thỉu ở phố 51, cách khu các nhà kho không xa.
D.O. Guerrero là người đàn ông dáng cao gầy, lanh lợi, lưng hơi gù, với khuôn mặt tai tái và nhô ra, cằm nhọn. Y có đôi mắt sâu trũng, mệt mỏi, đôi môi mỏng nhợt nhạt và bộ ria mép màu hung nhạt. Cổ y gầy gò, với một cục yết hầu nổi bật. Đầu y đang hói dần. Y có đôi bàn tay lúc nào cũng run run, và ngón tay hiếm khi nằm yên. Y hút thuốc liên tục, thường châm một điếu thuốc mới từ khúc cuối cùng của điếu thuốc trước. Hiện tại y chưa cạo râu và áo bẩn, và đang toát mồ hôi, mặc dù căn phòng nơi y tự nhốt mình lạnh lẽo. Tuổi y năm mươi, nhưng trông như già hơn nhiều tuổi.
Guerrero cưới vợ đã mười tám năm nay. Theo một số tiêu chuẩn, cuộc hôn nhân của y tuy không thuộc số rực rỡ nhất, song cũng có thể coi là tốt đẹp. D.O. (người ta gọi y vắn tắt như thế trong phần lớn cuộc đời) và Inez Guerrero chấp nhận nhau một cách công bằng, và ý tưởng thèm muốn một người khác dường như không xảy ra với họ. D.O. Guerrero, trong mọi trường hợp, chưa bao giờ quan tâm nhiều đến phụ nữ; kinh doanh, và các hoạt động tài chính, chiếm lĩnh suy nghĩ của y nhiều hơn. Nhưng trong năm vừa qua, quan hệ vợ chồng giữa Guerreros và Inez bắt đầu rạn nứt, mặc dù chị đã cố gắng cũng không sao hàn gắn được. Đó là kết quả của một loạt các thảm họa kinh doanh ném gia đình từ chỗ sống tương đối sung túc xuống đến chỗ nghèo khổ, và cuối cùng buộc phải chuyển nhà - đầu tiên là căn nhà ở ngoại ô thoải mái và rộng rãi của họ, phải thế chấp nặng nề, chuyển đến một ngôi nhà kém sang trọng hơn, và sau đó lại chuyển đến thuê căn hộ hai phòng trống hoác, bẩn thỉu, đầy gián này.
Mặc dù Inez Guerrero không thích tình huống của họ, chị vẫn có thể can đảm chịu đựng tất cả mọi tai họa, nếu chồng chị không trở nên ngày càng ủ rũ, nóng tính một cách dã man và đôi khi không thể nói chuyện được. Vài tuần trước, trong một cơn thịnh nộ, y đã đánh Inez bầm tím mặt, và mặc dù chị đã tha thứ cho y, y sẽ không chịu xin lỗi cũng không nói gì về việc đó. Để tránh những cơn điên có thể còn tái diễn của y, chị đã gửi hai đứa con ở tuổi thiếu niên - một trai và một gái - đến ở với chị gái đã kết hôn ở Cleveland. Bản thân Inez vẫn ở lại với chồng, xin được công việc tiếp viên trong một tiệm cà phê. Mặc dù công việc rất vất vả và được trả lương thấp, nhưng ít nhất cũng đủ tiền ăn. Chồng chị dường như hoàn toàn không nhận thấy sự vắng mặt của con cái, hoặc chẳng quan tâm gì đến chị; tâm trạng của y gần đây là một sự thất vọng sâu sắc và khép kín.
Inez giờ đang đi làm. D.O. Guerrero ở trong căn hộ một mình. Lẽ ra y không cần phải khóa cửa phòng ngủ nhỏ nơi y đang ở, nhưng vẫn khóa để đảm bảo không ai có thể quấy rầy, mặc dù y sẽ không ở đó lâu.
Giống như một số người khác đêm nay, D.O. Guerrero sẽ sớm ra sân bay. Y đã giữ chỗ và rồi mua một vé trên Chuyến Hai của Trans America bay đến Rome đêm nay. Lúc này, chiếc vé nằm trong túi áo khoác ngoài của y đặt trên một chiếc ghế gỗ ọp ẹp cũng trong căn phòng đó.
Inez Guerrero không hay biết chút gì về chiếc vé đến Rome, cũng không có chút hiểu biết nào về lý do của chồng mình trong việc mua chiếc vé.
Vé Trans America khứ hồi thường có giá bốn trăm bảy mươi bốn dollar. Tuy nhiên, bằng cách gian lận, D.O. Guerrero đã vay được tín dụng. Y chỉ phải trả bốn mươi bảy dollar tiền mặt, là số tiền y kiếm được bằng cách đem cầm cố đồ trang sức cuối cùng của vợ - chiếc nhẫn của mẹ vợ (Inez vẫn chưa biết chuyện cái nhẫn bị mất) - và ký nhận sẽ trả số nợ, cộng với tiền lãi, bằng cách trả góp hàng tháng trong hai năm tới.
Tuy nhiên y hoàn toàn không có ý định trả món nợ này.
Không có công ty tài chính hoặc ngân hàng nào lại cho D.O. Guerrero vay để mua một vé máy bay đến Rome bằng giá vé xe buýt đến Peoria. Họ sẽ điều tra lý lịch của y kỹ lưỡng, và phát hiện ra rằng y có lịch sử mất khả năng thanh toán từ lâu, một khoản nợ cá nhân lâu đời và công ty xây dựng Guerrero Contracting Inc. của y đã bị phá sản một năm rồi.
Kiểm tra chặt chẽ hơn nữa về tài chính rối rắm của Guerrero có thể khám phá ra rằng trong tám tháng qua - sử dụng tên của vợ - y đã cố gắng huy động vốn cho đầu cơ đất đai, nhưng không thành công. Trong quá trình thất bại này, y lại phải gánh chịu nhiều khoản nợ hơn. Bây giờ, vì một số trò gian lận mà y đã làm cũng như việc y vẫn bị liệt vào số những người vỡ nợ, dường như đang đe dọa y sắp bị truy tố và chắc chắn là một án tù. Hơi nghiêm trọng hơn một chút, nhưng thực tế là ngay lập tức, là tiền thuê căn hộ này, thật tồi tệ, chưa thanh toán đã quá ba tuần và chủ nhà đe dọa trục xuất vào ngày mai. Nếu bị đuổi, họ sẽ không còn nơi nào để đi.
D.O. Guerrero đã hoàn toàn tuyệt vọng. Đánh giá tài chính của y là âm dưới không.
Mặc dù vậy, các hãng hàng không lại rất dễ dàng trong việc cho vay tín dụng. Ngoài ra, nếu một khoản nợ trở nên tồi tệ, họ thường ít khó khăn hơn trong các thủ tục thu nợ so với các công ty tài chính hoặc ngân hàng khác. Đây là chính sách có tính toán. Nó dựa trên thực tế trong những năm qua, là hầu hết những người đi máy bay có trả tiền vé, đã chứng tỏ họ là một bộ phận trung thực khác thường so với phần còn lại của xã hội, và tổn thất do nợ xấu của hầu hết các hãng hàng không đều thấp. Những kẻ rủi ro kiểu như D.O. Guerrero hiếm khi tìm cách giải quyết tình thế của mình bằng cách lừa lọc họ; vì thế các hãng bàng không - do thấy không cần thiết - đã không nghĩ ra một bộ máy cho phép họ có thể khám phá ra cái mưu kế mà Guerrero sử dụng.
Y loại trừ mọi cuộc điều tra tín dụng đáng nguyền rủa, bằng hai thủ thuật hết sức đơn giản. Đầu tiên, y tạo ra một giấy chứng nhận của một người sử dụng lao động, bằng loại giấy có in tiêu đề của một công ty không còn hoạt động mà y từng điều hành (không phải là công ty bị phá sản), địa chỉ của công ty là hộp thư bưu điện của y. Thứ hai, khi gõ giấy chứng nhận, y đã cố tình viết sai họ của mình, thay đổi chữ cái đầu từ “G” thành “B”, để khi kiểm tra tín dụng tiêu dùng thông thường của ông “Buerrero” nào đó, sẽ không có thông tin nào, thay vì dữ liệu có hại được ghi dưới tên chính xác của y. Để nhận dạng, y đã xuất trình thẻ An sinh xã hội và bằng lái xe, trên cả hai cũng đã cẩn thận thay “G” thành “B”, và sau khi mua được vé mới sửa lại đúng như lúc đầu. Một điểm khác mà y phải nhớ là trong hợp đồng tín dụng, y cố tình ký tên mập mờ, để không ai đoán ra là Guerrero hay Buerrero.
Lỗi chính tả đã không bị nhân viên bán vé phát hiện và vào ngày hôm qua y đã mua được vé máy bay dưới tên là D.O. Buerrero, và D.O. Guerrero đã cân nhắc cẩn thận điều này có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của y hay không. Y cho rằng không sao cả. Nếu có bất kỳ thắc mắc nào sau đó, lỗi sai một chữ cái, cả trên hợp đồng tín dụng và cả trên vé, dường như là lỗi của hãng hàng không. Không có gì để chứng minh y đã làm việc đó một cách cố ý. Trong mọi trường hợp, khi check-in tối nay, y dự định sẽ yêu cầu sửa lỗi chính tả này trong danh sách hành khách cũng như trên vé của y. Điều quan trọng là y phải được bay với đúng tên thật. Đó cũng là một phần trong kế hoạch của y.
Một phần khác trong kế hoạch của D.O. Guerrero là phá hủy Chuyến Hai bằng cách cho nổ tung nó. Tất nhiên y cũng sẽ tan xác cùng với máy bay. Biết thế, y vẫn quyết làm bởi y cho rằng, cuộc sống của y không còn ích lợi cho ai nữa, cho cả y lẫn người khác.
Nhưng cái chết của y lại có thể có giá trị, và y quyết định chắc chắn nó phải như vậy.
Trước khi lên chuyến bay Trans America, y sẽ mua bảo hiểm chuyến bay với giá bảy mươi lăm nghìn dollar, để cho vợ con là người thụ hưởng. Lấy lý do rằng từ trước đến nay y chưa làm được gì nhiều cho vợ con, nhưng bằng việc làm cuối cùng này của y sẽ là một hành động cao cả duy nhất dành cho họ. Y tin rằng những gì y đang làm là một hành động của tình yêu và sự hy sinh.
Trong tâm trí quẫn bách và mê muội - bị điều khiển bởi sự tuyệt vọng - y không hề nghĩ đến những hành khách khác cũng như phi hành đoàn của Chuyến Hai, tất cả sẽ phải chết theo y. Với lương tâm của một kẻ tâm thần, y coi những người khác chỉ là sự trở ngại có thể xảy ra trên đường thực hiện kế hoạch của y.
Y cảm thấy hình như y đã lường trước được mọi tình huống.
Việc làm cách nào để mua được vé của y sẽ không còn là vấn đề khi máy bay đã cất cánh. Không ai có thể chứng minh rằng y không có ý định trả món nợ trong hợp đồng tín dụng đã ký; và ngay cả khi giấy chứng nhận của người sử dụng lao động bị lộ - chắc rồi nó cũng bị phát hiện ra - nó không chứng minh được gì ngoại trừ việc y đã có được tín dụng bằng giấy tờ giả mạo. Bản thân điều đó không có liên quan đến một yêu cầu bảo hiểm sau đó.
Một điều nữa là y đã cố tình mua vé khứ hồi để cho mọi người thấy y không chỉ có ý định bay đến đó, mà còn để trở về. Còn chọn bay đi Rome, vì y có một người họ hàng ở Ý mà y chưa bao giờ gặp, nhưng thỉnh thoảng có nói về việc sẽ đến thăm, một sự thật mà Inez biết rõ. Vì vậy, ít nhất việc bay đi Rome có vẻ hoàn toàn logic.
D.O. Guerrero nghiền ngẫm trong đầu kế hoạch của y đã mấy tháng nay, trong khi hoàn cảnh y mỗi ngày một bế tắc hơn. Y đã nghiên cứu kỹ lịch sử các thảm họa hàng không, những trường hợp máy bay bị nổ do con người cố ý gây ra để được nhận tiền bảo hiềm. Con số những vụ như thế không ngờ nhiều đến mức đáng kinh ngạc. Trong tất cả các trường hợp được ghi nhận, cuộc điều tra sau vụ thảm họa đã tìm ra nguyên nhân gây nổ, vạch trần động cơ của thủ phạm và nếu những kẻ âm mưu vẫn còn sống, họ bị buộc tội giết người. Khi đó các chính sách bảo hiểm của những kẻ liên quan không còn giá trị.
Tuy nhiên, không có cách nào để biết có bao nhiêu thảm họa khác, mà nguyên nhân vẫn chưa được biết, là kết quả của sự phá hoại hay không. Yếu tố chính là có thu được các mảnh vỡ hay không. Bất cứ khi nào các mảnh vỡ được phục hồi, các nhà điều tra có kinh nghiệm sẽ ghép nó lại với nhau trong nỗ lực tìm hiểu bí mật của tai nạn. Và họ thường thành công. Nếu có một vụ nổ giữa không trung, dấu vết của nó vẫn còn, và bản chất của vụ nổ có thể được xác định. Do đó, D.O. Guerrero suy luận, kế hoạch của chính y phải ngăn cản sự phục hồi của đống các mảnh vỡ.
Chính vì lý do đó y đã chọn chuyến bay quốc tế bay thẳng khỏng nghỉ đến Rome.
Phần lớn cuộc hành trình của Chuyến Hai - Du thuyền vàng - là ở trên đại dương, nơi những mảnh vỡ từ một chiếc máy bay nổ tung sẽ không bao giờ được tìm thấy.
Sử dụng những tài liệu quảng cáo cho hành khách của hãng hàng không, trong đó hiển thị một cách thuận tiện các tuyến đường hàng không, tốc độ máy bay và thậm chí có một tính năng gọi là Lập biểu đồ vị trí của bạn, Guerrero tính toán rằng sau bốn giờ bay - với tốc độ gió trung bình - Chuyến Hai sẽ ở giữa Đại Tây Dương. Y sẽ kiểm tra tính toán và sửa đổi nếu cần thiết trong hành trình. Y sẽ làm được như vậy, trước tiên bằng cách lưu ý thời gian cất cánh chính xác, sau đó bằng cách lắng nghe cẩn thận những thông báo mà cơ trưởng luôn đưa ra trên hệ thống phát thanh về hành trình của máy bay. Với các thông tin đó, dễ dàng xác định chuyến bay có bị chậm so với lịch trình hay không, và chậm bao lâu. Cuối cùng, tại một điểm y đã chọn - tám trăm dặm về phía đông Newfoundland - y sẽ châm ngòi cho một vụ nổ. Nó sẽ đưa máy bay, và những gì còn lại của nó, lao thẳng xuống đại dương.
Không một mảnh vụn nào được tìm thấy.
Các mảnh vỡ của Chuyến Hai sẽ tồn tại mãi mãi, ẩn giấu và bí mật dưới đáy Đại Tây Dương. Sẽ không có cuộc điều tra nào, không có sự phanh phui nào về nguyên nhân máy bay mất tích. Người ta có thể tự hỏi, đặt câu hỏi, suy đoán; họ thậm chí có thể đoán ra sự thật, nhưng họ không bao giờ có thể biết rõ.
Còn yêu cầu trả bảo hiểm chuyến bay - trong trường hợp không tìm được bất kỳ bằng chứng phá hoại nào - sẽ được giải quyết đầy đủ.
Toàn bộ kế hoạch phụ thuộc vào yếu tố duy nhất là chất nổ. Rõ ràng nó phải đủ mạnh để phá hủy máy bay, nhưng không kém phần quan trọng là nó phải xảy ra đúng lúc. Vì lý do thứ hai D.O. Guerrero đã quyết định đích thân mang theo thiết bị nổ lên máy bay và tự kích hoạt. Bây giờ, trong căn phòng bị khóa, y đang lắp đặt thiết bị nổ với nhau, và mặc dù quen sử dụng chất nổ - với tư cách là một nhà thầu xây dựng - trong mười lăm phút vừa qua mồ hôi trên người y vẫn toát ra như tắm.
Quả bom có năm thành phần chính - ba thỏi thuốc nổ, một kíp nổ có dây nối và một viên pin, loại pin radio bán dẫn thông thường. Các thỏi thuốc nổ loại Du Pont Red Cross Extra - nhỏ nhưng cực kỳ mạnh mẽ, chứa bốn mươi phần trăm nitroglycerin; mỗi thỏi đường kính 1,25 inch và dài 8 inch. Chúng được dán vào nhau bằng băng dính đen và để ngụy trang, y nhét tất cả vào trong một hộp bánh quy Ry-Krisp, hở một đầu.
Guerrero cũng đã bày ra cẩn thận một số vật dụng khác trên tấm khăn trải giường rách rưới. Đó là một cái kẹp quần áo bằng gỗ, hai cái đinh ghim, một miếng nhựa trong một inch vuông và một đoạn dây điện. Chiếc máy bay sáu triệu rưỡi dollar sẽ bị phá hủy bởi cái thiết bị giá chỉ chưa đến năm dollar. Tất cả, bao gồm cả thuốc nổ còn thừa lại từ những ngày D.O. Guerrero còn làm nhà thầu xây dựng, đã được mua trong các cửa hàng kim khí.
Ngoài ra trên giường còn có một cái cặp ngoại giao nhỏ, vuông vắn thuộc loại mà các doanh nhân thường mang theo giấy tờ và sách vở khi đi máy bay. Chính trong cái cặp này, Guerrero sẽ nhét gói thuốc nổ vào. Sau đó, y sẽ xách nó trong suốt chuyến bay.
Tất cả đều vô cùng đơn giản. Thực tế, Guerrero tự nghĩ, nó đơn giản đến mức hầu hết mọi người, không có kiến thức về chất nổ, sẽ không bao giờ tin rằng nó hoạt động được. Nhưng nó sẽ hoạt động được, với sự tan vỡ, tàn phá khủng khiếp.
Y dùng băng dính dán hộp Ry-Krisp chứa chất nổ một cách an toàn vào bên trong chiếc cặp. Bên cạnh đó y cũng dán chặt cái kẹp gỗ và viên pin. Pin sẽ đánh lửa kíp nổ. Kẹp gỗ có gắn hai cái đinh ghim mỗi bên, có vai trò là công tắc, sẽ kết nối dòng điện từ pin vào thời điểm thích hợp.
Tay y run run. Y có thể cảm thấy mồ hôi nhỏ thành giọt trong những chiếc đinh ghim và trong áo sơ mi của y. Khi gắn kíp nổ, chỉ cần một sơ suất nhỏ, hoặc trượt tay là lập tức nổ tung ngay người y, căn phòng này và cả phần lớn ngôi nhà.
Y nín thở khi nối một đầu dây của kíp nổ và khối thuốc nổ vào một đầu viên pin và đầu dây thứ hai vào cái đinh ghim gắn vào một bên của chiếc kẹp.
Y dừng lại một lát khi nhận ra tim mình đập thình thịch, rồi dùng khăn tay lau hai bàn tay đẫm mồ hôi. Thần kinh và các giác quan của y căng như dày đàn. Bên dưới, y có thể cảm nhận được tấm nệm mỏng và lồi lõm. Chiếc giường sắt cứng cáp lại rít lên phản đối khi y dịch chuyển.
Y lại tiếp tục công việc. Hết sức cẩn thận, y nối dây điện từ viên pin vào cái đinh ghim ở bên còn lại của chiếc kẹp. Giữa hai chiếc đinh ghim chỉ có một mảnh nhựa trong suốt một inch vuông để ngăn chặn dòng điện đi qua và một vụ nổ.
Tấm nhựa trong, dày một phần mười sáu inch, có một lỗ nhỏ gần mép. D.O. Guerrero lấy vật cuối cùng còn lại trên giường - một sợi dây - và luồn một đầu qua lỗ trên tấm nhựa, sau đó buộc chặt, thận trọng không để tấm nhựa di chuyển. Đầu kia của sợi dây y luồn qua một cái lỗ khoan kín đáo, ra ngoài cái cặp, phía dưới tay cầm. Hơi thả lỏng sợi dây phía trong vali, y buộc một cái nút ở bên ngoài vừa đủ to để sợi dây khỏi tuột vào trong. Cuối cùng ở bên ngoài y cột sợi dây thành một vòng tròn cỡ ngón tay, giống như thòng lọng treo cổ thu nhỏ và cắt hết dây thừa.
Thế là xong.
Chỉ cần một ngón tay vào vòng dây và kéo nó lên! Bên trong cặp, mảnh nhựa sẽ tuột khỏi cái kẹp gỗ, và dòng điện sẽ kết nối các thành phần của quả bom. Và cuối cùng vụ nổ sẽ tàn phá tức thời bất kỳ ai hoặc bất cứ thứ gì ở gần đó.
Bây giờ sau khi đã thực hiện xong, Guerrero thư giãn và châm một điếu thuốc. Y mỉm cười mỉa mai khi nghĩ đến việc có nhiều người - bao gồm cả những tác giả truyện trinh thám - tưởng tượng việc chế tạo một quả bom phức tạp biết chừng nào. Trong những truyện y đã đọc, luôn có những cơ chế phức tạp, đồng hồ, cầu chì, dây điện đủ màu; hoặc khi nổ rít lên hay văng tung tóe, và có thể bị hỏng nếu ngâm trong nước. Trong thực tế chẳng cần phải phức tạp như vậy - chỉ có các thành phần đơn giản, dễ tìm mà y vừa ghép lại. Cũng không có gì có thể ngăn chặn tiếng nổ của loại bom của y - không phải nước, đạn, cũng không phải sự dũng cảm - một khi sợi dây được kéo lên.
Giữ điếu thuốc giữa đôi môi và nheo mắt vì khói thuốc, D.O. Guerrero đặt một số giấy tờ cẩn thận vào cặp, để che đi những ống thuốc nổ, cái kẹp, dây điện, pin và sợi dây. Y cố sắp xếp để đảm bảo rằng các giấy tờ sẽ không di chuyển trong cặp, nhưng sợi dây có thể di chuyển tự do. Thậm chí nếu vì lý do gì đó y phải mở cặp, những đồ vật bên trong trông vẫn hoàn toàn vô hại. Y đóng cặp và khóa nó lại.
Y nhìn cái đồng hồ báo thức rẻ tiền cạnh giường. Mới sau 8 giờ tối một vài phút, sớm hơn hai giờ so với giờ khởi hành chuyến bay. Đã đến lúc phải đi. Y sẽ đi tàu điện ngầm vào trung tâm thành phố, sau đó lên xe buýt sân bay đến nhà ga hàng không. Y chỉ còn đủ tiền cho việc đó và mua bảo hiểm chuyến bay. Lúc này y mới nhớ ra rằng còn phải tính đến thời gian để mua bảo hiểm ở sân bay nữa. Y nhanh chóng mặc áo khoác ngoài, kiểm tra xem vé đi Rome vẫn còn trong túi hay không.
Y mở khóa phòng ngủ và đi vào phòng khách tồi tàn, cầm theo cái cặp một cách cẩn thận.
Một điều cuối cùng phải làm! Một tin nhắn cho Inez. Y tìm thấy một mẩu giấy và một cây bút chì và sau khi suy nghĩ vài giây, viết:
Toâi seõ vaéng nhaø moät vaøi ngaøy.
Toâi ñi xa.
Toâi hy voïng sôùm coù moät soá tin töùc
laøm coâ ngaïc nhieân
Và ký tên “D.O.”
Trong một lúc y ngập ngừng, lòng dịu lại. Đó không phải là cách đánh dấu sự kết thúc của mười tám năm hôn nhân. Rồi y quyết định như thế là đủ; sẽ là sai lầm khi nói quá nhiều. Sau này, ngay cả khi không có mảnh vỡ nào từ Chuyến Hai, các nhà điều tra sẽ soi danh sách hành khách dưới kính hiển vi. Ghi chú, tin nhắn, cũng như tất cả các giấy tờ khác mà y để lại, sẽ được kiểm tra tỉ mỉ.
Y đặt mẩu thư trên bàn, nơi Inez không thể không chú ý đến nó.
Khi đi xuống cầu thang, D.O. Guerrero có thể nghe thấy những giọng nói và tiếng một máy hát tự động đang chơi từ quầy ăn trưa đầy dầu mỡ. Y bẻ cổ áo của chiếc áo khoác ngoài lên, tay kia cầm chặt chiếc cặp. Dưới tay cầm của chiếc cặp, gần với những ngón tay nắm chặt của y, vòng dây trông giống như cái thòng lọng treo cổ.
Bên ngoài, khi y rời khỏi tòa nhà South Side đi đến ga tàu điện ngầm, tuyết vẫn đang rơi.
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường