Nguyên tác: Amazing Grace
Số lần đọc/download: 1214 / 21
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:16 +0700
Chương 11
M
elanie có kế hoạch trải qua ngày cuối tuần bên hồ bơi. Đây là cách nghỉ ngơi xả stress hoàn hảo sau chín ngày căng thẳng tinh thần. Nàng nghĩ nàng ít bị căng thẳng hơn những người khác. So với những người bị thương tích, mất người thân yêu, mất nhà cửa, nàng sung sướng hơn nhiều, lại còn hữu dụng vì trong thời gian này nàng đã làm việc trong bệnh viện của trại. Và nàng đã gặp Tom.
Như đã tiên đoán, Jake không gọi nàng từ khi họ trở về, việc này làm cho nàng sung sướng vô cùng. Ashley có gọi đến nhiều lần, cô ta nói chuyện với mẹ nàng, nhưng Melanie không trả lời. Nàng nói với mẹ rằng nàng đã dứt khoát.
- Con không nghĩ làm thế với cô ta là quá đáng à? - Mẹ nàng nói khi Melanie đang sơn móng tay bên cạnh hồ bơi. Hôm ấy trời rất đẹp. Pam đã mời người đến massage cho nàng vào xế chiều. Sống cuộc sống quá nhàn rỗi và hưởng thụ, nàng cảm thấy tội lỗi, nàng ước chi được quay lại được bệnh viện trại để làm việc với Maggie và gặp Tom. Bây giờ về với cuộc sống quen thuộc ở L.A, nàng muốn có công việc gì đấy để làm. Nàng nhớ cả hai người.
- Con không nghĩ rằng việc đó là vì lỗi của Jake hơn là lỗi của Ashley ư? - Janet thích Ashley, bà hứa với cô ta khi nào về nhà bà sẽ nói với Melanie và mọi việc sẽ ổn thoả hết. Theo Melanie thì mọi việc không ổn như bà nghĩ.
- Ashley lớn rồi, cô ấy bằng lòng làm thế kia mà. Nếu cô ta đã nghĩ đến tình bạn, nghĩ đến con, chắc cô ta đã không làm thế. Cô ta không quan tâm đến tình bạn. Và bây giờ con cũng không.
- Đừng trẻ con. Hai đứa là bạn bè từ khi mới lên ba mà.
- Theo quan điểm của con thì sự trung thành là điều đáng quí. Con nghĩ cô ta không thế. Cô ta cứ lấy anh ấy, còn con thì thôi, chấm dứt hẳn. Chuyện này buồn thât đấy. Con nghĩ tình bạn đối với cô ta chẳng nghĩa lý gì, không phải như con. Biết thế càng tốt. - Melanie không nhượng bộ.
- Mẹ đã nói với Ashley mẹ sẽ nói chuyện với con và mọi việc sẽ yên ổn. Con không muốn mẹ trở thành kẻ ngớ ngẩn, kẻ nói láo chứ? - Mẹ nàng hỏi, nhưng sự can thiệp của bà chỉ làm cho Melanie cương quyết thêm. Nàng thích sự trung thực và lòng chung thủy. Nhất là cuộc sống nàng đang sống, mọi người đều muốn lợi dụng nàng, thừa cơ đục nước béo cò. Nàng đã tin tưởng họ, nhưng hoá ra họ là đồ cặn bã của xã hội, ngay cả Jake. Nhưng nàng không ngờ người bạn thân của mình lại có thể hành động đê hèn như thế, nàng không chấp nhận. Nàng giận mẹ vì đã cố thuyết phục nàng làm ngược lại.
- Con đã nói rồi, mẹ. Con dứt khoát. Cứ như thế mà sống. Khi gặp cô ta con sẽ chào hỏi tử tế, nhưng mọi thứ khác thì đường ai nấy đi.
- Làm thế là quá căng với cô ta, - Janet buồn rầu nói. Melanie không thích việc mẹ nàng bênh vực cho hành động của Ashley.
- Đáng ra cô ta phải nghĩ đến điều này trước khi chui vào túi ngủ của Jake. Con nghĩ cô ta đã ngủ với anh ta suốt tuần. - Janet im lặng một phút mới nói.
- Mẹ khuyên con nên suy nghĩ lại.
- Con đã suy nghĩ rồi. Ta nói sang chuyện khác thôi. Janet buồn bã bỏ đi. Bà đã hứa sẽ gọi Ashley nên bây giờ bà không biết phải ăn nói làm sao. Bà không thích nói cho cô ta biết rằng Melanie đã dứt khoát. Theo Melanie thì tình bạn mười sáu năm giữa hai người đã chết. Bà biết, khi Melanie cảm thấy bị phản bội, nàng rất cương quyết. Trước Jake, một người bạn trai khác đã lừa dối Melanie, và một người trợ lý nàng tin tưởng đã ăn cắp tiền của nàng. Chiều đó Janet gọi Ashley, bà nói Melanie cần có thời gian để nguôi giận, vì nàng còn bị tổn thương. Ashley đáp cô ta hiểu, và khóc ròng. Janet hứa sẽ gọi lại cô ta. Ashley như đứa con gái thứ hai của bà, nhưng cô ta không còn là cô em gái của Melanie nữa khi đã ngủ với Jake. Ashley hiểu Melanie quá rõ, nên cô ta biết rằng mình sẽ không được nàng tha thứ.
Khi người thợ làm móng tay móng chân cho Melanie xong, nàng nhảy xuốg hồ bơi. Nàng bơi mấy vòng thì người huấn luyện viên đến. Pam đã chuẩn bị trước cho nàng mọi việc rồi mới về nhà. Sau khi người huấn luyện viên đã xong việc, Janet mua thức ăn Trung Hoa làm sẵn mang đến, nhưng Melanie chỉ ăn hai cái trứng luộc. Nàng nói nàng không đói và cần giảm cân. Thức ăn ở trại tạm trú rất béo và ngon. Bây giờ nàng cần giữ thân hình thon mảnh để trình diễn trong vài tuần sắp đến. Nghĩ đến việc Tom và em gái của anh sẽ đến dự, nàng cười một mình. Nàng chưa nói cho mẹ nàng biết về chuyện của anh, vì nàng nghĩ còn lâu anh mới đến. Anh còn ở San Franccisco một thời gian nữa. Nhưng bà Janet hình như đọc được suy nghĩ của con, nên khi Melanie ăn trứng trong bếp, bà đã hỏi về anh ta. Mẹ nàng ngốn thức ăn Trung Hoa rất nhiều, bà nói trong chín ngày qua bà đói meo. Nhưng thực ra không phải thế. Mỗi lần nàng gặp mẹ là thấy bà ăn bánh cam vòng, kem que, hay một bao khoai tây chiên. Trông bà có vẻ như đã tăng thêm năm pound, nếu không muốn nói là mười.
- Chắc con không yêu anh chàng con gặp trong trại chứ? Anh chàng kỹ sư ở Berkeley đấy. - Bà đã không thèm quan tâm đến Tom, nên Melanie rất ngạc nhiên khi thấy bà nhớ đến cả bằng cấp của anh ấy.
- Mẹ đừng lo chuyện đó, - Melanie thản nhiên đáp. Nàng nghĩ việc này không liên quan gì đến mẹ, vì hai tuần nữa nàng đã hai mươi tuổi rồi. Theo nàng, nàng đã khôn lớn, đủ sức chọn người yêu cho mình. Nàng biết mình đã mắc nhiều sai lầm trong quá khứ, như chuyện với Jake. Tom hoàn toàn khác, nàng thích làm bạn với anh, cuộc sống của anh lành mạnh hơn cuộc sống của Jake rất nhiều.
- Con nói thế nghĩa là sao? - mẹ nàng lo lắng hỏi.
- Nghĩa là anh ấy rất dễ thương. Con lớn rồi, có lẽ con sẽ gặp anh ấy. Con hy vọng thế, nếu anh ấy gọi.
- Nó sẽ gọi. Nó mê con. Dù sao thì con cũng là Melanie Free.
- Việc ấy có gì khác đâu? - Nàng hỏi lại và cảm thấy buồn.
- Khác rất nhiều. Mọi người trên thế giới này đều thấy rất khác. Ngoại trừ con. Con không nghĩ con đã hạ mình một cách quá đáng ư? Này, rời vấn đề con là ngôi sao ra khỏi thân phận làm người, con đã có DNA ngôi sao trong máu. Mẹ tin anh chàng này mê con không phải con là người bình thường đâu. Ai muốn đi chơi với đồ vô danh tiểu tốt? Đi chơi với ngôi sao như con, anh ta sẽ rất tự hào.
- Con không nghĩ anh ta tự hào tự hiếc gì hết. Anh ấy là người nghiêm túc.
- Chán quá! - Mẹ nàng thốt lên với vẻ ngán ngẩm.
- Anh ấy thông minh. Con thích những người thông minh. - Thực vậy, nàng không ân hận về việc này.
- Vậy thì việc con chấm dứt với Jake là điều hay. Anh ta làm cho mẹ nổi điên suốt cả chín ngày qua. Anh ta lè nhè mãi.
- Con nghĩ mẹ thích anh ta chứ! - Melanie có vẻ ngạc nhiên.
- Mẹ cũng nghĩ thế, - Janet đáp. - Vào lúc chúng ta ra về, mẹ rất đau đớn vì anh ta. Nhiều người khi gặp chuyện khủng hoảng như thế này thường có những hành động không tốt. Anh ta là một trong số đó. Anh ta chỉ nghĩ cho mình.
- Ashley cũng là một trong số đó. Mẹ không nên xen vào chuyện rắc rối này làm gì. Nếu cô ta đã ngủ với Janet thì cứ để cô ta lấy anh ta. Cô ta cũng là loại chỉ biết yêu bản thân mà thôi.
- Có lẽ con nói đúng. Nhưng đừng cắt đứt hợp đồng với Ashley. - Melanie im lặng, nàng về phòng sớm. Căn phòng được trang hoàng bằng xa tanh hồng và trắng do mẹ nàng thiết kế. Ngay cả con gấu bông cũng được bọc bằng lông màu hồng. Melanie đã yêu cầu trang hoàng đơn giản thôi, nhưng bà không nghe. Janet nói nàng phải có phòng ngủ như thế. Nhưng ít ra Melanie cũng thấy căn phòng rất dễ chịu, nhất là khi nằm xuống giường, nàng thấy rất êm ái. Bỗng nàng có cảm giác tội lỗi khi nhớ đến cảnh mọi người sống trong trại tạm trú ở San Francisco. Nàng nghĩ có người còn ở đấy hàng tháng trời, trong khi nàng nằm trên giường phủ bằng lông và xa tanh. Dù sao sống như thế này cũng sai, ngay cả khi tin rằng mình có quyền. Vả lại, nếp sống như thế này là của mẹ nàng, chứ không phải của nàng. Càng ngày Melanie càng nhận thấy rõ ràng như thế.
o O o
Vào chiều thứ bảy, khi Melanie và đoàn người của nàng bay về L.A thì Seth Sloane ngồi trong phòng khách, nhìn vào không gian. Đã chín ngày trôi qua sau trận động đất, họ sống cô lập với thế giới bên ngoài. Seth không biết đây là hạnh phúc hay là cảnh sống trong địa ngục. Ông không có tin tức gì từ New York hết.
Ngày cuối tuần hết sức căng thẳng. Trong cơn tuyệt vọng, ông cố xua đuổi hết mọi lo nghĩ ra khỏi tâm trí để chơi với con. Từ mấy hôm nay, Sarah không nói gì với ông. Ông cũng không thấy bà, và ban đêm khi bà để con vào giường xong, bà liền biến vào phòng khách.
Sáng thứ hai, mười một ngày sau trận động đất, Seth đang ngồi uống cà phê trong bếp, thì máy Black Berry ở trên bàn bên cạnh ông bỗng hoạt động trở lại. Đây là cơ hội để Seth có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, ông bèn chụp lấy máy. Ông nhắn tin cho Sully ngay, hỏi anh ta chuyện gì đã xảy ra. Hai phút sau, anh ta trả lời.
Câu trả lời của Sully rất vắn tắt: - Uỷ ban Điều tra đã tìm đến tôi. Tiếp theo sẽ là anh. Họ lấy tài liệu ở ngân hàng. Chúc may mắn. - Mẹ kiếp, Seth chửi thề nho nhỏ, rồi gởi tin nhắn cho Sully tiếp.
- Họ có bắt anh không? - Ông hỏi.
- Chưa. Tuần sau, họ sẽ bắt chúng ta, anh bạn ạ. Chúng ta thua rồi. - Đây là lời xác nhận mà ông lo suốt cả tuần. Nhưng dù biết chuyện gì sắp xảy ra, Seth vẫn cảm thấy ruột gan thắt lại khi đọc hàng chữ cuối cùng. Câu “Chúng ta thua rồi” chưa nói hết sự thể, nhất là nếu họ có tài liệu làm bằng chứng ở ngân hàng của Sully. Ngân hàng của Seth vẫn còn đóng, nhưng chắc không còn lâu.
Ngân hàng đã mở cửa vào ngày hôm sau, luật sư của Seth nói là ông đừng làm gì hết. Seth phải đi bộ đến nhà ông ta, vì ông không thể nói chuyện bằng điện thoại. Bây giờ bất cứ Seth làm gì, người ta đều có thể buộc tội ông nhiều hơn, nhất là từ khi Sully bị điều tra. Nhà của ông luật sư của Seth bị thiệt hại nặng, nên phải đợi đến thứ sáu Seth mới gặp ông ta được. Tuy nhiên, hai tuần sau ngày động đất, hai nhân viên mật vụ của cơ quan FBI xuất hiện tại nhà Seth. Sarah mời họ vào phòng khách và bà đi tìm chồng. Ông đang ngồi trong văn phòng trên lầu, suốt hai tuần qua ông đã ngồi ở đây với sự khiếp sợ. Bây giờ việc điều tra đã bắt đầu, không biết kết quả sẽ đến đâu.
Các nhân viên FBI nói chuyện với Seth suốt hai giờ liền, họ hỏi ông về Sully ở New York. Ông từ chối trả lời những câu hỏi về mình, nếu không có luật sư hiện diện, và cố nói về Sully ít chừng nào hay chừng ấy. Họ doạ sẽ bắt ông ngay tại chỗ nếu ông không chịu trả lời những câu hỏi về bạn mình. Khi họ ra về trông Seth tái mét mặt mày. Nhưng ít ra ông không bị bắt. Ông nghĩ, không chóng thì chầy ông cũng sẽ vào tù thôi.
Khi họ về rồi, Sarah vội hỏi chồng: - Họ nói gì thế?
- Họ muốn biết về Sully. Anh không nói nhiều, ít chừng nào hay chừng ấy.
- Họ nói gì về anh? - Sarah lo lắng hỏi.
- Anh cương quyết không nói về chuyện này khi không có sự hiện diện luật sư. Ho nói họ sẽ trở lại. Và dĩ nhiên là thế.
- Bây giờ chúng ta phải làm gì? - Seth mừng vì nghe vợ dùng từ “chúng ta”, ông không biết vì đấy là thói quen hay vì bà có ý đứng cùng phe với ông. Ông không dám hỏi. Bà không nói chuyện với ông cả tuần nay. Bây giờ ông không muốn bà tiếp tục như thế.
- Henry Jacob chiều nay sẽ đến đây. - Cuối cùng đường dây điện thoại đã hoạt động lại được. Nhưng ông lo sợ không muốn nói chuyện với ai. Ông chỉ gọi cho Sully một lần, mà nói bóng gió khó hiểu. Nếu cơ quan FBI điều tra ông, thế nào họ cũng cài máy nghe lén điện thoại, và ông không muốn làm cho tình hình vốn đã xấu càng xấu thêm.
Ông luật sư đến và ngồi với Seth trong văn phòng gần bốn giờ. Họ nói đến tình hình hiện tại rồi Seth kể cho ông ta biết hết mọi sự, và khi kể xong, luật sư không hy vọng gì. Ông ta nói họ đã có hồ sơ của Seth tại ngân hàng, ông sẽ bị mời ra trước Đại bồi thẩm đoàn và bị buộc tội. Luật sư tin chắc Seth sẽ bị đưa ra toà. Ông ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng việc điều tra sơ khởi của FBI không phải là dấu hiệu tốt.
Ngày cuối tuần thật kinh hoàng đối với Seth, ông không thể ra phố được. Ông ngồi ở nhà chờ đợi mọi chuyện xảy đến. Sáng thứ hai, trưởng văn phòng FBI địa phương gọi Seth qua máy Black Berry của ông. Ông ta nói rằng các phòng làm việc của cơ quan còn đóng, nên ông ta yêu cầu Seth và luật sư gặp họ tại nhà của Seth vào chiều hôm sau. Ông ta nhắc Seth nhớ đừng đi khỏi thành phố vì ông đang bị điều tra. Ông ta còn nói cho Seth biết rằng, Sully đã ra trình diện trước Đại bồi thầm đoàn ở New York trong tuần này.
Ông xuống bếp tìm Sarah, bà đang cho con trai ăn, mặt cậu bé vấy đầy xúp táo. Sarah đang kể chuyện cho các con nghe, cuốn “Sesame Street”[6] đang mở ra để cạnh đấy. Họ đã có điện trở lại vào ngày cuối tuần, nhưng nhiều khu trong thành phố vẫn chưa có. Họ ở trong một số ít vùng may mắn, có lẽ vì khu vực họ ở được ưu tiên. Ông thị trưởng ở cách đấy vài khối phố, mà khu này lại không bị hư hại nhiều. Một vài cửa hàng đã mở lại, hầu hết đều là siêu thị và ngân hàng.
[6] Con đường thần kỳ.
Khi nghe Seth nói ngày mai họ sẽ họp với cơ quan FBI, Sarah hoảng hốt. Tin hay duy nhất cho bà là bà có thể từ chối không làm chứng điều có hại cho ông, vì bà là vợ ông. Nhưng bà không biết gì về chuyện này. Ông không nói cho bà biết về chuyện chuyển tiền bất hợp pháp tại quỹ đầu tư đa chiều. Chuyện này xảy đến cho bà một cách hết sức bất ngờ.
- Anh sẽ làm gì? - Bà nghẹn ngào hỏi.
- Anh sẽ gặp họ với Henry vào ngày mai, không có lựa chọn nào khác. Nếu anh từ chối, tình hình sẽ thêm xấu hơn, họ có thể lấy lệnh của toàn án để bắt buộc anh. Chiều nay, Henry sẽ đến để chuẩn bị mọi thứ. - Seth đã gọi vị luật sư của mình ngay khi nói chuyện xong với cơ quan FBI, và bảo ông ta phải đến ngay.
Chiều hôm đó, Henry Jacoba đến với vẻ mặt buồn rầu, lo lắng. Sarah mở cửa cho Henry, dẫn ông ta lên lầu, đến phòng khách nơi Seth đang đợi. Ông ngồi lo lắng nơi bàn làm việc, thỉnh thoảng nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ.
Sau khi đã nói chuyện vắn tắt với Sarah, ông lên phòng và đóng cửa. Bà khẽ gõ cửa rồi mời Henry vào.
Seth đứng dậy chào ông luật sư, mời ông ta ngồi, rồi thở dài và ngồi xuống. - Cám ơn ông đã đến, Henry. Tôi hy vọng trong chiếc cặp của ông có chiếc đũa thần. Chỉ chiếc đũa thần mới có thể làm cho tôi thoát khỏi vụ bê bối này. - Ông vuốt tóc. Người luật sư buồn rầu ngồi xuống ghế trước mặt ông.
- Có thể, - Henry lập lờ đáp.
Henry đã giải quyết nhiều vụ như thế này. Seth đã nhiều lần tham vấn ông ta những thông tin chi tiết về việc làm sao để ông che đậy những việc mờ ám đã làm trước đó. Vị luật sư của Seth không ngờ ông có ý ấy trong đầu. Dựa theo kinh nghiệm trong nghề, Henry tin rằng Seth không làm điều gì sai trái. Ông khâm phục Seth siêng năng, cẩn thận, cho đến bây giờ ông mới thấy được sự thật của vấn đề. Henry không bình luận gì về việc của Seth, nhưng ông biết rõ Seth đang lâm vào tình thế nghiêm trọng và có khả năng bị kết tội nặng.
- Tôi đoán trước đây ông đã làm như thế này, - Henry nói. Seth gật đầu. Henry khéo léo hỏi tiếp: - Nhiều lần không?
- Bốn lần rồi.
- Có ai tham gia với ông không?
- Không. Chỉ có một người bạn cũ ở New York. Chúng tôi là bạn bè từ thời học trung học. Tôi hoàn toàn tin anh ta. Tôi nghĩ bây giờ vấn đề này không quan trọng nữa. - Seth cười đau khổ, rồi ném cây bút ra bàn. - Nếu trận động đất mắc dịch không xảy ra, thì lần này chúng tôi cũng bình an. Ai ngờ được việc đời? Chúng tôi đã tính toán thời gian rất chính xác, nhưng rủi thay là các kiểm toán viên nhà đầu tư của anh ấy đến kiểm tra anh ấy ngay sau những kiểm toán viên của tôi đến kiểm tra tôi. Nếu trận động đất không xảy ra, thì vấn đề này đã được giải quyết ổn thoả. - Tiền bạc nằm đóng băng trong ngân hàng, khiến kế hoạch của họ bị phát hiện.
Suốt hai tuần, Seth đã bó tay với số tiền của các nhà đầu tư Sully nằm trong tài khoản của ông. Nhưng trận động đất đã làm cho tội ác của họ bị phát hiện. Việc Seth làm là hoàn toàn bất hợp pháp. Họ đã nói láo với hai nhóm đầu tư, tạo ra ảo tưởng là họ có rất nhiều tiền trong tài khoản, và họ đã bị lật tẩy. Henry không ngạc nhiên - nghề của ông ta là biện hộ cho những người như Seth - nhưng ông ta cũng không có cảm tình với Seth sau những gì ông đã làm. Seth thấy được điều này trong ánh mắt ông ta. - Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây? - Seth hỏi một cách thẳng thừng. Sự hốt hoảng hiện ra rõ trên gương mặt của ông ta.
Henry không trả lời, nhưng Seth muốn biết. Ông đang lo sợ. Đại bồi thẩm đoàn tuần này sẽ họp ở New York để kết tội Sully, do công tố viên liên bang yêu cầu khẩn cấp. Seth biết ông cũng sẽ bị ngay sau đấy, vì ông đã nghe cơ quan FBI ở đây nói cho biết rồi.
- Seth à, rõ ràng họ đã có bằng chứng buộc tội ông rất xác đáng, - Henry đáp. Ông ta không có cách gì che giấu Seth về chuyện này. - Họ đã có bằng chứng cụ thể để buộc tội ông, đó là tài khoản của Sully trong ngân hàng.
- Henry đã bảo Seth đừng đụng đến số tiền. Vả lại ông không thể lấy số tiền đó được, không có chỗ nào để ông chuyển tiền đến. Tài khoản của Sully đã bị đóng băng ở New York. Còn ông không thể lấy ra sáu mươi triệu đô la tiền mặt, rồi dấu nó trong va li ở dưới gầm giường. Bây giờ ít ra, số tiền vẫn nằm yên ở đây. - Cơ quan FBI sẽ nhân danh Uỷ ban điều tra của tòa án để điều tra ông. Và sau đó, khi họ tường trình việc điều tra, tôi nghĩ chắc chắn họ sẽ mở phiên tòa trước Đại bồi thẩm đoàn. Thậm chí họ không yêu cầu ông có mặt, nếu họ có đủ bằng chứng để buộc tội ông. Nếu đại bồi thẩm đoàn quyết định truy tố, họ có lẽ sẽ bắt ông, và ra phán quyết ngay. Sau đó mới đến công việc của tôi. Nhưng chúng ta vẫn còn nhiều cách khác. Đừng nghĩ đến chuyện chối cãi trước toà. Nếu bằng cớ đã rõ ràng như ban ngày, tốt hơn hết là ông phải hợp tác với họ. Nếu nhận tội, chúng ta có thể cho họ đầy đủ thông tin để họ buộc tội bạn ông ở New York. Nếu Uỷ ban điều tra bằng lòng việc này, và họ cần chúng ta, có lẽ ông sẽ được giảm nhẹ tội hơn. Nhưng tôi không muốn làm ông đi lầm đường. Nếu điều ông nói là thật, và họ có thể chứng minh được, tôi nghĩ ông sẽ phải đi tù. Cứu ông ra khỏi vụ này là rất khó, cực kỳ khó. Ông đã để dấu vết quá rõ, cả một số tiền lớn. Gian lận đến sáu chục triệu đô la không phải là việc nhỏ đối với chính phủ. Họ sẽ không tha thứ cho việc này đâu. - Bỗng ông ta hỏi sang chuyện khác: - Ông có thành thật trong vấn đề thuế má không?
- Vấn đề này rất quan trọng, Sarah cũng đã hỏi Seth về chuyện này. Nếu ông mắc tội trốn thuế nữa, ông sẽ đi ở tù rất, rất lâu.
- Hoàn toàn thành thật, - Seth đáp, vẻ bị xúc phạm. - Tôi không gian lận về thuế má. - Chỉ gian lận với các nhà đầu tư của mình và của Sully thôi. Henry nghĩ đây có lẽ là danh dự của kẻ cướp.
- Thế là tốt, - Henry chua chát nói. Seth vội hỏi:
- Tôi sẽ bị kết án như thế nào, Henry? Nếu tình hình xấu nhất, tôi phải ở tù bao lâu?
- Xấu nhất ư? - Henry hỏi lại và suy nghĩ một lát. Ông ta nghĩ đến những tội trạng tòa sẽ nêu ra để buộc tội Seth - Cũng khó nói. Luật pháp và Ủy ban điều tra của tòa rất căng về tội lừa bịp người đầu tư... tôi không biết. Nếu không thành khẩn nhận tội, thì hai mươi lăm năm, có thể ba mươi năm. Nhưng không đến nỗi như thế đâu, Seth. Chúng ta có thể dựa vào nhiều yếu tố khác để mong giảm nhẹ tội. Tệ nhất cũng có lẽ từ năm đến mười năm. Nếu may, chúng ta rút xuống còn hai đến năm năm. Tôi nghĩ với tội trạng như hiện thời thì bản án như thế là nhẹ nhất rồi.
- Ở trong nhà tù liên bang ư? Ông có nghĩ họ sẽ cho tôi bị quản thúc ở nhà không? - Seth nói, vẻ sợ hãi. - Tôi có vợ con. - Henry nghĩ đáng ra Seth phải nghĩ đến điều này trước đó mới phải, nhưng ông không nói ra. Seth đã ba mươi bảy tuổi, vì quá tham lam và thiếu trung thực nên đã hại đến gia đình và cả đời ông ta. Việc này không hay, ông không muốn Seth có ảo tưởng là ông sẽ cứu ông ta khỏi những việc mà ông ta đã làm. Cơ quan mật vụ liên bang sẽ không nương tay cho ông ta. Họ ghét những người như Seth, những kẻ tham lam ích kỷ, cứ nghĩ mình ở ngoài vòng luật pháp. Luật lệ bảo vệ quỹ đầu tư đa chiều, và những tổ chức như thế được thành lập để bảo vệ những nhà đầu tư khỏi bị những tên như ông ta ăn cướp. Công việc của Henry là biện hộ cho thân chủ mình, dù muốn hay không. Trong trường hợp này có lẽ ông không cứu được Seth nhiều.
- Tôi cũng tin họ sẽ du di để cho ông được quản thúc ở nhà. - Henry thành thật đáp. Ông không muốn nói láo với Seth. Ông không muốn làm cho ông ta quá sợ hãi, nhưng cũng phải nói thật trường hợp này cho ông ta biết.
- Có thể tôi sẽ giúp ông ra khai ở tòa sớm. Nhưng khỏi đi ở tù thì chịu. Seth à, tôi nghĩ ông phải đương đầu với thực tế là ông phải đi tù một thời gian. Hy vọng không lâu lắm. Vì ông và Sully đã vi phạm lỗi lầm quá lớn, cho nên hai người phải trả giá đắt, trừ phi tôi nghĩ ra được biện pháp gì làm cho họ bằng lòng giảm nhẹ tội của ông. Nhưng dù được thế, ông cũng không tránh khỏi việc bị trừng phạt.
- Buổi sáng sau trận động đất, Seth cũng đã nói với Sarah như thế. Ngay khi trận động đất xảy ra và điện thoại không hoạt động, ông biết mình thất bại rồi. Henry đã nói lại cho Seth biết như thế. Họ nêu rõ các chi tiết của vấn đề, và Seth đã thành thực. Seth phải thế thôi. Ông cần sự giúp đỡ của luật sư, và Henry hứa chiều mai sẽ đến họp với các nhân viên FBI cùng với Seth. Đại bồi thẩm đoàn chắc giờ này đang họp ở New York để buộc tội Sully. Henry ra về lúc sáu giờ, và Seth ra khỏi văn phòng, vẻ kiệt quệ.
Ông xuống lầu tìm Sarah trong bếp, bà đang cho các con ăn. Parmani đang giặt áo quần. Khi Seth bước vào, Sarah có vẻ lo lắng.
- Ông ta nói sao? - Giống Seth, bà hy vọng có một phép lạ. Chỉ có phép lạ mới có thể cứu ông. Seth ngồi phịch xuống ghế, buồn bã nhìn các con rồi nhìn bà. Molly đang muốn đưa cho ông xem cái gì đấy nhưng ông không để ý. Ông đang nghĩ đến nhiều chuyện khác.
Ông quyết định nói cho bà nghe trường hợp tệ nhất trước. - Ông ta nói anh có thể lãnh án tù ba mươi năm. Nếu may mắn, và họ muốn hợp tác với anh, thì có lẽ từ hai đến năm năm. Chắc anh phải bán Sully để được như vậy, dù thực ra anh không muốn làm thế. - Seth thở dài, rồi nói tiếp: - Nhưng có lẽ anh phải làm vậy. Anh đang ở đường cùng.
- Anh ta cũng vậy. - Bà không thích Sully. Bà nghĩ ông ta là người xấu. Nhưng Seth cũng thế. Ông muốn bán đứng bạn mình, làm thế lại còn xấu hơn nữa. - Nếu anh ta bán đứng anh trước thì sao? - Seth không nghĩ đến điều đó. Sully bị thẩm vấn trước ông kia mà. Rất có thể là ngay lúc này Sully đã ký kết với ủy ban điều tra và cơ quan FBI. Ông ta sẽ để mất cơ hội. Seth cũng đã quyết định sau khi nghe vị luật sư nói việc này. Ông không muốn bị ở tù ba mươi năm, ông muốn làm bất cứ điều gì có thể được để cứu mình. Cho dù việc đó có hại đến bạn ông. Sarah thấy rõ điều này hiện ra trên mặt chồng, bà cảm thấy ghê tởm, không phải vì ông muốn bán Sully, theo bà thì anh chàng này đáng đời như thế, nhưng bà ghê tởm vì không có gì là thiêng liêng đối với ông hết, các nhà đầu tư của ông, bạn bè và ngay cả vợ con của ông cũng không. Điều này cho bà thấy rõ con người của Seth.
- Em thì sao? Em sẽ đứng ở phía nào trong việc này?
- Seth lo lắng hỏi vợ sau khi Parmani đã đưa các cháu lên lầu để tắm. Nãy giờ họ nói chuyện có Molly nghe, Ollie thì còn quá nhỏ.
- Tôi không biết, - Sarah đáp, vẻ trầm tư. Henry đã nói với ông rằng điều quan trọng là có bà đến tham dự các buổi tòa hỏi cung và khi tòa mở phiên xử. Bất cứ cái gì chứng tỏ có sự lưu tâm của gia đình đều quan trọng đối với họ.
- Anh rất cần em có mặt ở các phiên toà, - Seth thành thật nói, - và ngay cả sau đó. Anh có thể đi tù một thời gian dài. - Nghe ông nói, nước mắt bà ứa ra, bà đứng dậy đem các dĩa ăn của con đến bồn rửa. Bà không muốn để các con thấy bà khóc, ngay cả chồng bà. Nhưng Seth đi theo bà đến chỗ bà đứng - Sarah, đừng bỏ anh. Anh yêu em. Em là vợ anh. Em không thể bỏ rơi anh lúc này được.
- Seth van xin vợ.
- Tại sao trước đây anh không nghĩ thế? - Bà nói nhỏ, nước mắt chảy xuống má. Bà đang đứng tại phòng ăn sang trọng, đẹp đẽ trong ngôi nhà bà thương mến. Vấn đề khó khăn của bà trong tình trạng hiện tại không phải là việc cứu ngôi nhà, mà là bà đã lấy một người quá thiếu chân thật đến nỗi phá hoại cuộc sống và tương lai của họ, rồi bây giờ nói ông cần bà. Ông cần bà cái gì? Và các con họ, ông cần gì? Nếu ông đi ở tù ba mươi năm thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra cho họ? Bà và các con sẽ sống như thế nào?
- Anh xây dựng cơ đồ này cho chúng ta, - Seth nói nho nhỏ. - Anh xây dựng cơ đồ này cho em, Sarah à, và cho các con. - Ông huơ tay một cách thờ thẫn về phía lầu.
- Anh nghĩ anh cố làm giàu cho nhanh, nhưng tất cả đã tan thành mây khói. - Ông cúi đầu xấu hổ. Nhưng bà biết ông đang lôi kéo bà, giống như ông muốn phản bội bạn, hai việc này thật giống nhau. Ông chỉ nghĩ đến gì có lợi cho mình. Còn tất cả họ đều là vật hy sinh.
- Anh đã xây dựng cơ đồ này một cách bất chính. Điểm khác biệt là ở đấy, - Sarah đáp. - Không phải là vì chúng tôi. Anh làm vì anh, anh muốn giàu có, muốn thành công, bất kể bằng cách gì như cướp tiền của người khác. Nếu đi tù ba mươi năm, các con sẽ ra sao. Lâu lâu chúng mới đến thăm anh một lần. Lạy Chúa, với chúng anh xem như đã chết, bà nói vẻ giận dữ thay vì chỉ đau đớn và sợ sệt thôi.
- Cám ơn nhiều, - Seth nói, mắt ánh lên vẻ hằn học. - Đừng nói chuyện đó nữa. Tôi sẽ dùng tiền tôi có để thuê luật sư giỏi biện hộ và nếu cần, tôi sẽ kháng án mãi. - Nhưng cả hai đều biết rằng không chóng thì chầy Seth phải trả giá cho tội ác của mình. Họ đã bị lột mặt nạ. Nhưng Sarah không muốn ông ta đem vợ con đi theo xuống vực thẳm. - Em nghĩ sao về câu “sướng khổ có nhau”?
- Tôi không nghĩ câu này sẽ hợp vào tình cảnh của chúng ta hiện tại. - Sarah đáp, giọng run run.
- Câu này có nghĩa trong trường hợp chồng gặp cơn hoạn nạn thì vợ phải chia sẻ với chồng. Tôi đã cố xây dựng một cuộc sống giàu sang cho chúng ta, Sarah à. Một cuộc sống tốt đẹp, thoải mái. Tôi không nghe em phàn nàn về việc tôi mua ngôi nhà này và để cho em trang hoàng nó bằng những đồ nội thất đắt tiền, và mua cho em vô số đồ nữ trang, áo quần, mua ngôi nhà ở Tahoe, máy bay. Tôi không nghe em kêu ca thế là quá nhiều. - Bà không tin ông ta đã nói vậy. Bà cảm thấy ghê tởm.
- Tôi đã nói như thế là quá nhiều, và tôi lo sợ, - bà nhắc. - Anh làm giàu quá nhanh. - Bây giờ cả hai đều biết tại sao họ mau giàu. Seth đã làm giàu một cách không chính đáng và bây giờ ông sắp rơi xuống đáy vực. Có thể bà cũng bị vạ lây khi ông đã huỷ hoại cuộc đời của họ.
- Tôi không thấy em đưa lại tôi đồng nào, hay ngăn cản tôi làm việc ấy, - Seth trách bà. Bà nheo mắt nhìn ông ta.
- Tôi mà ngăn cản được anh à? Tôi nghĩ anh đã cố lao đầu vào công việc này là do tham lam, ích kỷ, dù hậu quả ra sao thì ra. Anh đã vượt qua ranh giới của pháp luật, và bây giờ tất cả chúng ta phải trả giá.
- Tôi sẽ đi tù một mình, Sarah, em khỏi lo.
- Anh trông mong cái gì khi làm điều phi nghĩa như thế? Anh không phải là người anh hùng, mà là kẻ lừa bịp. Anh chỉ như thế thôi. - Bà lại khóc và ông bước nhanh ra khỏi phòng, đóng mạnh cửa lại. Ông không muốn thấy bà khóc. Ông chỉ muốn biết bà có đứng kề vai sát cánh với ông khi chuyện không may xảy đến không. Đòi hỏi vậy là quá nhiều, nhưng ông nghĩ ông đáng được như thế.
Đêm đó thật dài và buồn bã cho cả hai người. Seth ngồi trong văn phòng, khoá chặt cửa cho đến bốn giờ sáng, còn Sarah ở phòng khách. Đến năm giờ sáng, ông nằm ngủ trên giường cho tới trưa. Ông dậy đúng giờ để mặc áo quần dự họp với luật sư và nhân viên FBI. Sarah đã đưa các con ra công viên. Bà vẫn không có xe đi sau khi đã mất cả hai chiếc trong trận động đất, nhưng Parmani có chiếc Honda cũ, họ đã dùng nó để đi mua sắm đồ lặt vặt.
Khi họ từ công viên trở về, Sarah nảy ra một ý, bèn hỏi Parmani bà có thể mượn xe của chị để đi mua đồ được không. Bà nói chị hãy giúp đem các bé về nhà cho chúng ngủ một lát. Người đàn bà Nepal tốt bụng trả lời, chị rất sung sướng được cho bà mượn xe. Chị nghĩ có chuyện gì đấy bất ổn đã xảy ra cho họ, nhưng chị không biết và cũng không muốn hỏi. Chị nghĩ có lẽ Seth đã gian díu với ai, hay vợ chồng họ có chuyện lục đục với nhau. Việc Seth sắp bị kết án đi tù, hay chuyện họ có thể mất nhà đối với chị là hết sức khó tin. Theo chị biết, họ trẻ, giàu có và vững vàng, chính Sarah cách đây hai tuần rưỡi cũng nghĩ như thế. Bây giờ bà nghĩ họ chẳng còn gì nữa. Không chóng thì chầy Seth sẽ bị bắt. Việc ông ta đi tù là không thể tránh được, bà chỉ không biết là lúc nào thôi.
Khi Parmani cho bà mượn xe, Sarah lái xuống đồi ở phía bắc Divisadero. Bà rẽ phải sang Đại lộ Marina rồi lái qua Crissy Field để vào Presidio. Bà đã gọi Maggie qua điện thoại di động, nhưng máy đã tắt. Bà không biết Maggie còn làm ở bệnh viện của trại không, nhưng bà cần có người để chia sẻ mọi chuyện. Bà không thể nói cho bố mẹ nghe về tai hoạ mà Seth đã gây nên. Mẹ bà chắc sẽ nổi điên, và bố bà sẽ phẫn nộ với Seth. Còn nếu tình hình trở nên xấu như họ đã lo sợ, thì bố mẹ bà đọc trên báo cũng sẽ biết. Bà nghĩ nên nói cho họ trước khi báo chí đăng, nhưng chưa đến lúc. Bây giờ bà cần người để chia sẻ nỗi thống khổ của mình. Bà biết rõ chính xơ Maggie là người đáng tin cậy nhất.
Sarah bước ra chiếc Honda cũ nát để ở ngoài bệnh viện trại, rồi đi vào trong. Bà sắp hỏi người ta xem xơ Mary Magdalen có còn làm việc ở đây không, thì bỗng bà thấy xơ vội vã đi về phía sau phòng, tay ôm một đống vải lanh và khăn dùng trong việc phẫu thuật, đống vải cao hơn xơ rất nhiều. Sarah đi theo xơ và khi thấy bà, xơ rất kinh ngạc.
- Sarah, gặp bà thật tuyệt quá. Chuyện gì đưa bà đến đây? Bà bệnh à? - Phòng cấp cứu của các bệnh viện trong thành phố đã hoạt động trở lại, nhưng bệnh viện trại ở Presidio vẫn còn được sử dụng. Tuy nhiên, bệnh viện không bận rộn như mấy ngày trước đây.
- Không... tôi không sao... tôi... xin lỗi... xơ có rảnh để nói chuyện không? - Maggie thấy mắt Sarah có vẻ lo buồn, xơ liền để chồng vải lanh sạch xuống chiếc giường trống.
- Ta đi. Tại sao chúng ta không đến ngồi nghỉ một lát trên bờ biển?
- Cám ơn xơ, - Sarah đáp. Bà đi theo Maggie. Họ ra đường, đến lối đi xuống bờ biển. Ra đến nơi, họ ngồi xuống cát, cả hai đều mặt quần jeans. Mặt nước trên vịnh yên tĩnh, sáng long lanh. Lại thêm một ngày đẹp trời nữa. Tháng năm này trời đẹp nhất, Sarah nghĩ thế mặc dù hiện bà thấy thế giới có vẻ rất u tối. Nhất là thế giới của bà và Seth.
- Chuyện gì xảy ra thế? - Maggie hỏi nho nhỏ và nhìn vào mắt Sarah. Bà có vẻ bối rối, đôi mắt để lộ sự buồn rầu da diết. Maggie đoán hôn nhân của họ gặp vấn đề. Khi Sarah đem con đến bệnh viện, trông bà buồn như có chuyện gì đó rất tồi tệ đang xảy ra. Trông bà ta như người mất hồn.
- Tôi không biết bắt đầu từ đâu. - Sarah đáp. Sarah cố tìm lời lẽ thích hợp nói tiếp, nhưng trước đó, nước mắt bà đã ứa ra. Bà không lau nước mắt, trong lúc này, vị nữ tu lặng lẽ cầu nguyện. Xơ cầu xin cho những gánh nặng trong lòng Sarah được tan biến đi. - Chính Seth...
- Cuối cùng bà cất tiếng nói, và Maggie không ngạc nhiên.
- Đã xảy ra chuyện rất khủng khiếp... một chuyện rất sai trái... và... sẽ bị bắt. - Magie không nghĩ ra là chuyện gì, xơ tự hỏi phải chăng ông ta đã ngoại tình và Sarah biết được.
- Ông ấy nói cho bà nghe về chuyện đó à? - Maggie nhẹ nhàng hỏi.
- Phải. Vào đêm xảy ra động đất, khi chúng tôi về nhà, và sáng hôm sau. - Sarah nhìn vào mắt Maggie trước khi kể hết câu chuyện cho xơ nghe. Maggie giữ kín chuyện của mọi người và chỉ nói cho Chúa nghe khi cầu nguyện thôi. - Seth đã làm một việc phi pháp... Anh ấy chuyển tiền quỹ của người khác vào quỹ đầu tư đa chiều của mình. Anh ấy sắp chuyển trả tiền ấy lại vào quỹ của họ thì xảy ra chuyện động đất, các ngân hàng phải đóng cửa. Anh ấy biết việc này sẽ bị phát hiện trước khi ngân hàng mở cửa lại. - Maggie im lặng, xơ quá kinh ngạc. Chuyện này còn rắc rối hơn chuyện mà xơ đã nghĩ rất nhiều.
- Thế đã bị phát hiện chưa?
- Rồi, - Sarah gật đầu với vẻ khổ sở. - Đã bị phát hiện. Ở New York, vào thứ hai sau trận động đất. Việc này đã được báo cáo lên Uỷ ban Điều tra của Tòa án. Và họ đã tiếp xúc với cơ quan FBI ở đây. Mọi việc đang được điều tra, và có lẽ anh ấy sẽ bị Đại bồi thẩm đoàn kết án trước toà. Nếu bị kết án, Seth sẽ phải ở tù ba mươi năm. Có thể nhẹ hơn, nhưng đây là một vụ quá tồi tệ. Và bây giờ Seth nói sẽ bán đứng người bạn đã giúp anh ấy làm việc đó. Anh này cũng đang bị điều tra ở New York. - Bà khóc ròng và nắm tay bà xơ trong tay mình. - Maggie... tôi không biết Seth là ai. Anh ấy không phải là người như tôi đã nghĩ. Anh ấy là kẻ lừa bịp, gian lận. Tại sao anh ấy làm việc này?
- Bà có nghi ngờ chút nào không? - Maggie lo lắng cho Sarah. Quả đây là chuyện rất kinh khủng.
- Không, không nghi ngờ gì hết. Tôi nghĩ anh ấy là người thành thật, và vì quá thông minh nên thành công. Chúng tôi đã xài quá nhiều tiền, anh ấy nói tiền làm ra thì cứ tiêu. Bây giờ tôi không biết tiền ấy có phải là của chúng tôi hay không. Chỉ có Chúa mới biết được anh ấy đã làm gì. Và chỉ có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Có lẽ chúng tôi sẽ mất nhà... nhưng tệ hơn hết là chúng tôi mất anh ấy. Anh ấy đã bị kết tội. Anh ấy sẽ không bao giờ thoát được. Seth muốn tôi kề vai sát cánh với anh ấy. Seth nói tôi đã kết hôn với anh ấy thì phải “sống chết có nhau”... Nếu anh ấy đi ở tù thì mẹ con tôi sẽ như thế nào?
- Maggie nghĩ rằng Sarah còn trẻ, dù có chuyện xảy ra thì bà cũng có thể bắt đầu lại cuộc đời. Nhưng rõ ràng việc chấm dứt với Seth là quá khủng khiếp. Ngay cả với Maggie, xơ cũng thấy việc đó là khủng khiếp.
- Sarah, bà có muốn kề vai sát cánh với chồng không?
- Tôi không biết. Tôi không biết mình muốn gì và nghĩ gì. Tôi yêu anh ấy, nhưng bây giờ tôi không biết mình đã yêu ai, lấy ai suốt bốn năm nay, hay quen biết ai hai năm trước đó. Anh ta là người gian lận. Nếu tôi không tha thứ cho Seth thì sao?
- Chuyện ấy lại khác - Maggie khuyên. - Bà có thể tha thứ cho chồng bà, nhưng không ở lại với ông ta. Bà có quyền muốn kết bạn với ai tuỳ ý. Sự tha thứ lại là một chuyện khác, tôi tin với thời gian bà sẽ tha thứ. Bây giờ có lẽ còn quá sớm, bà không quyết định được những vấn đề quan trọng. Bà cần đợi một thời gian để tình cảm của mình ổn định. Cuối cùng bà có thể quyết định ở lại với ông ta hay không. Bây giờ bà chưa quyết định được.
- Anh ta nói tôi phải ở lại, - Sarah đáp, vẻ bối rối vì đau khổ.
- Ông ta không có quyền nói vậy, mà chính bà mới có quyền đó. Sau khi đã làm nhiều sai trái, ông ta đòi hỏi bà như thế là quá đáng. Chính quyền đã gặp ông ta chưa?
- Cơ quan FBI hiện đang đến gặp anh ấy. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Bà phải đợi thôi.
- Tôi không biết tôi có bổn phận gì với anh ấy, hay tôi có bổn phận gì với con cái và bản thân tôi. Tôi không muốn theo anh ấy đi xuống hố thẳm, tôi không muốn có chồng là tù nhân hai ba mươi năm, hay thậm chí năm năm. Tôi không biết nên làm gì. Chắc cuối cùng tôi sẽ ghét anh ấy vì chuyện này.
- Sarah, tôi hy vọng bà sẽ không ghét chồng bà. Bà không cần ghét ông ta, làm thế bà chỉ đau khổ thôi. Ông ta có quyền kêu gọi tình yêu, sự tha thứ của bà, nhưng không có quyền làm hại đời bà và các con bà.
- Nếu vẫn làm vợ Seth, thì tôi có bổn phận gì với anh ấy? - Mắt Sarah lộ vẻ đau đớn. Maggie cảm thấy rất thương xót cho bà, thực ra là thương cho cả Seth. Họ đang gặp chuyện bê bối kinh khủng, và dù chồng bà đã làm gì, baf cũng tin rằng ông ta đau khổ hơn bà rất nhiều. Bà đã nghĩ đúng.
- Bà có bổn phận thông cảm và chia sẻ với chồng bà, chứ không nên hy sinh cuộc đời của mình. Bà không thể cho ông ta cả cuộc sống của bản thân bà. Dù ông ta nói gì thì bà vẫn có quyền quyết định có ở bên cạnh ông ta hay không. Bà có quyền bỏ đi nếu việc đó hợp với bà và các con bà. Bây giờ bà chỉ có bổn phận duy nhất với chồng là tha thứ. Còn các thứ khác tuỳ bà. Sự tha thứ đủ nói lên tấm lòng vàng của bà rồi. Điều này sẽ làm cho cả hai người được thanh thản. - Maggie cố đưa ra những lời khuyên thực tế, xuất phát từ lòng tin mãnh liệt của mình, dựa trên tình yêu, lòng bác ái và sự tha thứ. Đấy là tinh thần cao cả của Đấng Cứu Thế.
- Tôi chưa bao giờ gặp hoàn cảnh như thế này,- Maggie thành thật xác nhận. - Tôi không muốn đưa ra lời khuyên không hay, mà tôi chỉ nói điều tôi nghĩ. Mọi sự quyết định đều do ở bà, nhưng bây giờ còn quá sớm, không nên quyết định vội. Không biết bà còn yêu Seth không, nhưng nếu còn yêu, tất cả đều do bà lựa chọn. Tôi thấy cứ để cho ông ta đi tù là điều hay cho bà và các cháu. Ông ta phải trả giá cho sai lầm của mình, một sai lầm rất lớn. Bà không có lỗi lầm gì. Nhưng trong mức độ nào đó, bà cũng có liên hệ. Dù bà quyết định ra sao, thì điều này cũng không phải dễ cho bà.
- Đúng thế. Seth nói rằng có lẽ chúng tôi sẽ bị tịch thu nhà. Hay có thể anh ta sẽ bán nó để có tiền lo cho luật sư.
- Bà sẽ đi đâu? - Maggie lo lắng hỏi. Rõ ràng Sarah đã cảm thấy bế tắc nên mới tìm đến xơ. - Bà có gia đình ở đây không? - Sarah lắc đầu.
- Bố mẹ tôi ở Bermuda. Tôi không đến ở với họ được, vì quá xa. Tôi không muốn đem các con đi xa khỏi Seth. Tôi cũng chưa nói cho bố mẹ tôi biết chuyện này. Tôi nghĩ nếu chúng tôi mất nhà, tôi có thể tìm mướn một căn hộ nhỏ, rồi phải kiếm việc làm. Tôi không làm việc từ khi lấy chồng, vì muốn ở nhà với con, việc này rất tuyệt. Nhưng chắc tôi không còn lựa chọn nào khác. Nếu tôi đi kiếm việc chắc sẽ được, vì tôi có bằng Cử nhân Quản trị Kinh doanh. Tôi và Seth gặp nhau khi học tại trường Kinh doanh ở Stanford. - Maggie cười, xơ nghĩ rằng chồng Sarah có lẽ đã quá lạm dụng tấm bằng kinh doanh của mình. Nhưng ít ra Sarah cũng đủ sức tìm việc làm tốt để nuôi thân và các con. Vấn đề quan trọng là hôn nhân của họ, nếu Seth bị kết tội thì tương lai của ông ta rất đen tối. Việc này là đương nhiên.
- Nếu muốn thế, bà sẽ làm được thôi. Rõ ràng Seth đã phạm tội, bà phải tìm cách giải quyết như thế, chỉ một điều là bà có tha thứ và muốn ở lại với ông ta không. Sarah, hãy cầu nguyện cho việc này đi. - Xơ Maggie giục bà. - Câu trả lời sẽ tự nhiên đến, có lẽ nó sẽ đến nhanh hơn bà tưởng. - Maggie nhớ khi xơ cầu nguyện điều gì, câu trả lời xuất hiện nhanh hơn lòng mong đợi của xơ, khiến nhiều lúc xơ phải ngạc nhiên. Nhưng xơ không nói thế với Sarah.
- Seth nói anh ấy muốn tôi có mặt ở phiên toà. - Sarah buồn bã kể. - Tôi sẽ có mặt ở đấy. Tôi cảm thấy mình có bổn phận như thế. Nhưng làm vậy sẽ rất khủng khiếp. Báo chí sẽ gọi anh ấy là đồ ăn cướp, quả thật, anh ấy là thế. - Chuyện này quá nhục nhã.
- Đừng để lòng tự trọng quyết định cho bà, Sarah, - Maggie dặn. - Hãy quyết định vì tình thương. Nếu được thế, việc này sẽ làm cho mọi người hạnh phúc. Mà cũng chính vì thế mà bà đến đây. Câu trả lời đích đáng, sự quyết định chính xác, tương lai tốt đẹp cho bà và các con đều tuỳ thuộc vào điều này, dù Seth có được kể đến hay không. Ông ta mãi mãi là bố của các con bà, ông có quyền đó. Vấn đề là ông ta có chiếm được tình yêu của bà lại hay không thôi. Và quan trọng nhất là bà có còn yêu ông ta sau tất cả những gì xảy ra hay không.
- Tôi không biết. Tôi không biết Seth là ai. Tôi cảm thấy như mình đã yêu một người trong mộng từ sáu năm nay. Tôi không biết anh ấy có thật không. Tôi không ngờ anh ấy là người gian xảo như vậy.
Hai người nhìn ra vịnh, và Maggie nói:
- Người ta thường làm những việc rất kỳ lạ, ngay cả những người mà mình nghĩ là mình hiểu và thương yêu. Tôi sẽ cầu nguyện cho bà, - xơ nói chân thành. - Và bà cũng phải cầu nguyện, để Chúa giúp bà tìm ra lời giải đáp. - Sarah gật đầu. Bà quay qua nhìn xơ và mỉm cười.
- Cám ơn xơ. Tôi biết nếu nói chuyện với xơ, tôi sẽ được nhẹ người. Tôi chưa biết mình sẽ làm gì, nhưng tôi đã cảm thấy an tâm hơn. Khi đến tìm xơ, lòng tôi đã cuống cuồng điên loạn.
- Thỉnh thoảng hãy đến thăm hay gọi điện cho tôi. Tôi còn ở đây một thời gian khá lâu. - Trại có nhiều việc cho xơ làm, vì sau trận động đất, nhiều người mất nhà cửa phải đến tạm trú ở Presidio nhiều tháng trời. Đây là nơi rất phù hợp với nhiệm vụ của một người nữ tu. Xơ đã đem đến cho mọi người tình thương và lòng bác ái. Lời khuyên cuối cùng xơ nói với Sarah là: - Hãy mở rộng tình thương. Đó là điều quan trọng nhất trong đời. Hãy nhớ thế. Đó mới chính là tấm lòng vàng của con người.
Khi hai người đứng ngoài bệnh viện của trại, Sarah ôm ghì lấy xơ và nói: - Cám ơn xơ. Tôi sẽ liên lạc với xơ thường xuyên.
- Tôi sẽ cầu nguyện cho bà, - Maggie cam đoan với Sarah. Khi bà lái xe về, xơ vẫy tay chào. Thời gian hai người nói chuyện với nhau đã làm cho Sarah yên tâm.
Bà lái xe về trên Đại lộ Marina, theo hướng nam, lên đồi ở Divisadero. Bà dừng xe khi thấy hai nhân viên FBI ra về, bà mừng vì không có mặt ở nhà. Bà đợi họ lái xe đi rồi mới vào. Luật sư Henry đang bàn công việc với Seth. Bà cũng đợi ông ta ra về rồi mới vào văn phòng của chồng.
- Em đi đâu nãy giờ vậy? - Ông hỏi, vẻ kiệt sức.
- Tôi đi hóng mát một chút. Mọi việc như thế nào rồi?
- Rất xấu. Họ không nương tay. Họ đề nghị tuần sau sẽ đưa ra bản cáo trạng. Chuyện sẽ rất căng. Nếu hôm nay có em ở đây, anh sẽ dễ chịu hơn. - Mắt ông lộ vẻ trách móc. Chưa bao giờ bà thấy ánh mắt của ông hậm hực như thế. Bà nhớ lời Maggie, cố thương xót ông. Ông đang gặp lúc khó khăn, bà nên thương xót ông như lời Maggie đã nói.
- Nhân viên FBI có muốn gặp tôi không? - Bà hỏi.
- Không. Anh nói với họ là em không biết gì về chuyện này. Em không làm việc cho anh. Họ không thể buộc em khai những lời chống lại anh. - Sarah yên tâm khi nghe ông nói vậy. - Anh chỉ muốn em ở bên cạnh thôi.
- Tôi ở đây, Seth. - Ít ra là bây giờ. Bà có thể làm việc đó.
- Cám ơn, - Seth đáp. Bà ra khỏi phòng, lên lầu để gặp các con. Ông không nói gì thêm nữa, ông úp mặt vào lòng hai bàn tay, khóc nức nở.