Nguyên tác: Le Petit Nicolas A Des Ennuis
Số lần đọc/download: 0 / 67
Cập nhật: 2023-03-26 22:34:21 +0700
Chương 11: Cây Nhà Lá Vườn
Ông Moucheboume sẽ đến ăn tối ở nhà tôi hôm nay. Ông
Moucheboume là sếp của bố, và ông ấy sẽ đến cùng với bà
Moucheboume, và đấy là vợ của sếp của bố.
Đã mấy ngày liền ở nhà tôi cứ bàn tán suốt về cái bữa ăn tối hôm
nay, và sáng nay, cả bố và mẹ đều rất là căng thẳng. Mẹ hơi bị bận
bịu, và hôm qua bố còn chở mẹ đi chợ bằng ô tô, và bố thì chả mấy
khi làm như vậy. Còn tôi, tôi thấy việc này rất chi là hết xảy, thật
giống y như lễ Giáng sinh vậy, nhất là khi mẹ nói rằng mẹ đang vắt
chân lên cổ mà vẫn không kịp!
Và chiều nay, khi tôi đi học về, nhà cửa đã được quét dọn và đồ
đạc không có bọc trông lạ kinh. Tôi vào trong phòng ăn, và thấy cái
bàn được nối thêm cho dài, và khăn phủ bàn trắng cứng ơi là cứng,
và ở bên trên là những cái đĩa ăn xung quanh viền vàng mà nhà tôi
gần như không bao giờ dùng để ăn. Thế rồi trước mỗi cái đĩa ăn lại có hàng đống ly, có cả những cái ly dài mỏng tang, và cái đó thì
làm tôi ngạc nhiên lắm bởi vì những thứ này chưa bao giờ ra khỏi
tủ kính. Thế rồi, tôi buồn cười ghê, vì tôi thấy rằng sắp xếp như thế
nhưng mẹ đã quên mất một bộ đồ ăn. Thế là tôi chạy vào trong bếp,
và ở đó tôi thấy mẹ đang nói chuyện với một bà mặc đồ đen đeo tạp
dề trắng. Mẹ xinh ơi là xinh với mái tóc chải đẹp dã man.
- Mẹ ơi! tôi kêu lên. Mẹ quên không đặt một cái đĩa ở trên bàn!
Mẹ rú lên một tiếng, thế rồi mẹ quay phắt lại.
- Nicolas! mẹ bảo tôi, mẹ đã yêu cầu con không được hét lên như
vậy và không được chạy vào nhà như một đứa man rợ rồi kia mà.
Con làm mẹ hết hồn và mẹ không cần phải căng thẳng thêm nữa
đâu.
Thế là tôi bèn xin lỗi mẹ, đúng là mẹ có vẻ bị căng thẳng, thế rồi
tôi giải thích cho mẹ một lần nữa về cái vụ thiếu đĩa ở trên bàn.
- Ồ không, đĩa không hề thiếu đâu, mẹ bảo tôi. Con đi làm bài
tập đi và để cho mẹ yên.
- Có mà, một cái đĩa bị thiếu mà, tôi nói. Có con, có bố, có mẹ,
có ông Moucheboume, với lại có cả bà Moucheboume; tổng cộng là
năm người, thế mà chỉ có bốn cái đĩa, cho nên khi mình ra bàn ăn,
nếu mẹ, hay bố, hay ông Moucheboume, hay bà Moucheboume mà
không có đĩa ăn thì sẽ lại sinh chuyện mất!
Mẹ thở dài đánh thượt một cái, mẹ ngồi xuống một cái ghế đẩu,
mẹ nắm lấy hai tay tôi và mẹ nói rằng tất cả các đĩa ăn đã sắp đủ
rồi, và rằng tôi sẽ rất là ý tứ, rằng một bữa tối như thế thì sẽ chán ngắt, và chính bởi thế mà tôi sẽ không ăn cùng bàn với mọi người.
Thế là tôi bắt đầu khóc, và tôi nói rằng một bữa tối như thế chả có
gì là chán, rằng trái lại ăn như thế còn làm tôi vui kinh lên được, và
nếu mà tôi bị cấm không được vui vẻ với mọi người thì tôi sẽ tự tử;
thật đấy chứ đừng có mà đùa, nói cho cùng!
Thế rồi bố đi làm về.
- Thế nào, bố hỏi, mọi thứ đã xong chưa?
- Không, chả xong gì cả, tôi kêu lên. Mẹ không muốn dọn đĩa
của con ra bàn để con vui vẻ cùng với cả nhà! Thế thật là bất công!
Thật là bất công! Thật là bất công!
- Thôi! Tóm lại là tôi cũng chán ngấy lên rồi, mẹ hét lên. Suốt
mấy ngày rồi tôi đã phải làm lụng vì cái bữa tối này, và tôi cũng
đã lo sốt vó lên rồi! Được! Cứ vậy đi! Tôi sẽ không ngồi ở bàn ăn
nữa! Thế đấy! Nicolas cứ ngồi ở chỗ của tôi, có vậy thôi! Tuyệt vời!
Moucheboume với cả Moucheboume, tôi phát ớn lên rồi! Các người
cứ tự thân vận động, tôi xin kiếu!
Và mẹ đóng cửa bếp đánh rầm một cái và đi ra, và việc đó đã
làm tôi ngạc nhiên đến nỗi tôi ngừng khóc luôn. Bố lấy tay lau mặt,
và bố thấy cái ghế đẩu trống thì liền ngồi xuống, và rồi bố nắm hay
tay tôi:
- Nicolas, con giỏi thật! bố bảo tôi. Con đã khiến mẹ khổ sở lắm
rồi đấy. Có phải con cố tình muốn như vậy?
Tôi nói rằng không phải, tôi không muốn làm cho mẹ khổ sở,
điều mà tôi muốn chỉ là ăn uống vui vẻ cùng bàn với mọi người.
74
DRAFT
Thế là bố bảo tôi rằng ăn ở bàn đó sẽ chán ngắt, và rằng nếu tôi
không gây chuyện và tôi chấp nhận ăn trong bếp thì ngày mai bố sẽ
đưa tôi đi xem phim, với cả sở thú nữa, với cả chúng tôi còn đi ăn
quà chiều, với cả tôi sẽ còn có quà nữa.
- Quà là cái ô tô nhỏ màu xanh trong tủ kính cửa hàng ở góc phố
bé nhé? tôi hỏi.
Bố bảo tôi rằng được, thế là tôi nói đồng ý, bởi vì tôi rất là thích
quà và thích làm vui lòng bố với mẹ. Thế rồi bố đi tìm mẹ, và bố trở
vào bếp cùng với mẹ và bố bảo mẹ rằng mọi việc đã được sắp xếp
ổn thỏa và rằng tôi rất là đàn ông. Và mẹ nói rằng mẹ đã biết chắc
tôi là một chàng trai lớn tướng và mẹ ôm hôn tôi. Hết sảy cực. Thế
rồi bố hỏi xem món nhập bữa được chưa, và cái bà mặc đồ đen đeo
tạp dề trắng lôi từ trong tủ lạnh ra một con tôm hùm rất khủng chỗ
nào cũng đầy xốt mayonnaise, giống như cái con ở lễ ban thánh thể
lần đầu của đứa em họ Félicité của tôi ấy, cái lần ấy tôi đã bị đau
bụng, và tôi liền hỏi tôi có được ăn một tí không, nhưng bà mặc đồ
đen đeo tạp dề trắng đã cất con tôm hùm lại vào trong tủ lạnh và
bà ấy bảo rằng món đó không dành cho trẻ con. Bố cười, và bố bảo
rằng sáng mai tôi sẽ được ăn cùng với bữa cà phê sáng, nếu như
vẫn còn thừa, nhưng mà cũng đừng có hy vọng quá.
Họ cho tôi ăn trên cái bàn ở trong bếp, và tôi được ăn ô liu, xúc
xích nhỏ nóng hổi, quả hạnh, thịt nấm đúc khuôn bột, và một ít xa
lát hoa quả. Không tồi.
- Thôi được rồi, bây giờ thì con sẽ phải đi lên phòng, mẹ nói. Con
sẽ mặc bộ pyjama sạch sẽ, bộ màu vàng ấy, vì bây giờ vẫn còn sớm
75
DRAFT
nên con xem chuyện cũng được. Khi nào ông bà Moucheboume đến
thì mẹ sẽ lên gọi, để con xuống chào ông bà ấy.
- Ờ... Em cho rằng việc đó là cần thiết lắm à? bố hỏi.
- Dĩ nhiên rồi, mẹ nói. Chúng ta đã nhất trí về chuyện này rồi.
- Tại là vì, bố nói, anh sợ rằng Nicolas lại giở trò linh tinh.
- Nicolas lớn tướng rồi và nó sẽ không giở trò linh tinh đâu, mẹ
nói.
- Nicolas, bố nói với tôi. Bữa tối này đối với bố rất quan trọng.
Thế cho nên con sẽ phải rất lịch sự, con sẽ chào này, và chỉ khi được
hỏi thì con mới trả lời thôi này, và nhất là không được giở trò linh
tinh. Con hứa chứ?
Tôi hứa ngay, bố lo lắng như vậy thật là buồn cười. Thế rồi tôi
lên phòng. Sau đó tôi nghe thấy tiếng người ta bấm chuông ngoài
cửa, và người ta reo lên, thế rồi mẹ đến phòng tôi.
- Con hãy mặc cái áo ngủ mà bà đã cho con hồi sinh nhật và đi
nào, mẹ bảo tôi.
Tôi thì lại đang đọc dở một quyển chuyện cao bồi hết sảy, cho
nên tôi nói rằng tôi không thích xuống nhà đâu, nhưng mẹ đã trợn
mắt lên nhìn tôi, và tôi thấy rằng bây giờ không phải là lúc để đùa.
Khi chúng tôi xuống phòng khách, ông và bà Moucheboume đã
ở đó rồi, và khi bọn họ nhìn thấy tôi, bọn họ bắt đầu kêu lên hàng
đống phát.
- Nicolas cứ cương quyết đòi xuống gặp ông bà, mẹ nói. Xin ông
76
DRAFT
bà thứ lỗi, nhưng tôi không muốn tước mất niềm vui này của cháu.
Ông và bà Moucheboume lại kêu lên hàng đống phát nữa, còn
tôi, tôi chìa tay ra bắt, tôi nói xin chào buổi tối, bà Moucheboume
hỏi mẹ rằng tôi đã bị sởi chưa, ông Moucheboume hỏi thằng bé học
ở trường tốt chứ, và tôi thì rất chi là cẩn thận vì bố cứ nhìn tôi suốt.
Thế rồi, tôi ngồi xuống một cái ghế, trong lúc người lớn nói chuyện.
- Ông bà biết đấy, bố nói, chúng tôi đón tiếp ông bà không khách
sáo gì đâu, toàn là cây nhà lá vườn cả.
- Nhưng chính thế chúng tôi lại càng vui, ông Moucheboume nói.
Ăn cơm tối ở nhà là tuyệt vời nhất! Nhất là với tôi, đến phát oải vì
lúc nào cũng phải đi tiệc tùng, suốt ngày tôm hùm xốt mayonnaise,
với các thứ cầu kì sang trọng này nọ.
Tất cả mọi người đều cười, thế rồi bà Moucheboume nói rằng bà
ấy không muốn thêm việc cho mẹ, người hẳn đã bận bịu chăm sóc
gia đình mình lắm rồi. Nhưng mẹ nói không đâu, rằng đó là một
niềm vui, và rằng mẹ đã được chị giữ trẻ phụ giúp cho rất nhiều.
- Bà may thật đấy, bà Moucheboume nói. Tôi dị ứng với mấy
người giúp việc! Ở nhà tôi ấy à, rất đơn giản, bọn họ xong việc thì
về.
- Ồ, chị này nhà tôi thì rất là tốt, mẹ nói. Chị ấy ở cùng với chúng
tôi từ lâu rồi, và điều quan trọng là chị ấy yêu trẻ lắm cơ.
Thế rồi, cái bà vận đồ đen đeo tạp dề trắng bước vào và bà ấy
nói rằng mẹ đã được phục vụ
1
. Ồ, tôi ngạc nhiên quá đi, bởi vì tôi
1Chị bếp hẳn đã nói: Madame est servie, vốn là lời mời ra bàn tiệc kiểu cách lịch sự,
77
DRAFT
không biết rằng mẹ cũng chẳng ngồi ăn cùng với mọi người.
- Nào, Nicolas, lên giường! bố bảo tôi.
Thế là tôi chìa tay ra bắt tay bà Moucheboume và tôi bảo với
bà ấy: "tạm biệt bà ạ", tôi chìa tay ra bắt tay ông Moucheboume và
tôi bảo ông ấy: "tạm biệt ông ạ", tôi cũng chìa tay ra bắt tay bà mặc
đồ đen đeo tạp dề trắng và tôi bảo bà ấy: "tạm biệt bà ạ", rồi tôi đi
ngủ.