We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Khi Say Biết Sao Việc Trong Mộng - Đã Lầm Lại Lầm Hôn Lễ Thành
ân Đạt mời Thiên Tứ đi vào cái cửa ngang ở trên vách ấy qua con đường hẻm rộng lớn chừng năm thước và có bậc đá hẳn hoi. Đá và bậc đá cũng đều màu đỏ hai bên vách đều có khảm những viên ngọc có ánh sáng rất thần bí.
Đi hết đường hẻm ấy và cũng xuống tới bậc thang cuối cùng. Thiên Tứ đã thấy trước mặt sáng hẳn. Chàng định thần nhìn kỹ mới hay mình đã bước vào một căn phòng ăn rất xa hoa.
Phòng ăn ấy rộng chừng ba trượng bốn bên vách đều đóng bằng tơ lụa thêu tranh hồ thủy, hai bên vách tả hữu có bày hai cái giá quầy sơn xanh, trên đó bày toàn những chén tách bát đũa bằng vàng bạc và ngọc thực quý đến cực điểm.
Giữa phòng ăn có bày ba cái bàn vuông,mép bàn chạm ngọc và bày thành hình chữ Phẩm,mỗi một bên có bày một cái ghế bành lớn, rộng, chung quanh là mười hai cái ghế, ghế nào cũng có đề hai cái đệm bông bọc gấm vóc.
Về phía Nam có hai cái bình phong ghép bằng bốn tấm, tấm nào cũng vẽ hình rồng phượng.
Căn phòng này màu xanh nên khivào tới đó cảm thấy mát dịu vô cùng, lại thêm khi ngồi ở phía bắc lại còn được trông thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ trông đẹp như tranh vẽ.
Vân Đạt mời Thiên Tứ ngồi vào cái cạnh cửa sổ. Hai người vừa ngồi xuống xong,sau bình phong đã có bốn nữ tỳ mặc áo xanh tay bưng mâm ngọc tủm tỉm cười bưng thức ăn ra.
Tất cả có mười bốn món ăn món nào cũng để ở trên một cái đĩa bằng ngọc nho nhỏ, chỉ trông thấy cách xếp đặt của các món ăn đó,Thiên Tứ cũng đủ biết những món ăn ấy rất ngon và rất quý rồi.
Vân Đạt đích thân cầm cái ấm rượu lên rót một chén rượu màu xanh và thơm tho kỳ lạ mời Thiên Tứ và nói:
- Nào mời các hạ lại đây. Các hạ đã giáng lâm tệ viên,lão phu không có vật gì để kính mời. Đây là Bách Hoa Xuân của lão phu đích tay chế ra, mời các hạ nếm thử.
Thiên Tứ bình sinh không biết uống rượu bao giờ,nay thấy rượu của chủ nhân mời thơm tho và màu sắc lại đẹp mắt,hơn nữa chủ nhân lại ân cần mời mọc như vậy,chàng không tiện từ chối bèn nâng chén và đứng lên đáp:
- Tại hạ tới một cách rất đường đột,may mắn được lão hầu gia cho tiếp rước một cách long trọng như thế,trong lòng tại hạ rất cảm ơn. Nay,tại hạ mượn hoa hiến Phật,kính mời hầu gia uống một chén mới phải.
Vân Đạt thấy chàng nói như thế lại hiểu lầm,tưởng chàng đến đây định xin gởi rể,cho nên ăn nói mới lễ phép như thế. Vì vậy,ông ta mới cười ha hả đáp:
- Được được. Hiền điệt đã nói như vậy,nếu lão phu từ chối thì thật không cung kính chút nào.
Nói xong ông ta cầm chén lên uống cạn và dốc ngược cái chén ấy lên để tỏ rõ là mình đã uống hết. Thiên Tứ cũng bắt chước uống cạn chén. Chàng thấy rượu này vừa thơm vừa ngọt,tuy hơi mạnh một chút nhưng vẫn dễ uống lắm, liền khen ngợi:
- Rượu này ngon thật.
Vân Đạt thấy chàng khẳng khái như vậy lại tưởng chàng là người nghiện rượu,càng thích chí thêm,lại rót thêm một chén nữa đưa cho chàng và nói tiếp:
- Nào hiền điệt lại uống cạn thêm chén này. Chén này coi như là lão phu mời hiền điệt.
Thấy chủ nhân nói như vậy Thiên Tứ không tiện từ chối,lại uống cạn nốt chén đó,chàng cũng thấy không sao cả. Ngờ đâu lát sau sượu đã ngấm, mặt chàng đỏ như hoa đào, bụng nóng như lửa thiêu trong người rạo rực vô cùng. Vân Đạt thấy thế thoạt tiên cũng không để ý,vẫn mời chàng uống tiếp. Chàng lại uống cạn thêm ba chén nữa. Lúc này chàng đã thấy trong người nóng như lửa thiêu vậy.
Người nào uống rượu cũng vậy, đã say mà không chịu nhận là say. Thiên Tứ cũng thế, chàng càng say càng cười ha hả, lão hầu gia hỏi gì chàng cũng thành thật trả lời hết,tựa như kể chuyện người khác cho Vân Đạt nghe, chứ không phải kể lại cuộc đời hẩm hiu của mình. Vì không thấy chàng tỏ vẻ rầu rỉ chút nào. Chàng nói:
- Tại hạ,hà há… mồ côi cha mẹ từ hồi còn nhỏ, được bố mẹ nuôi đem về nuôi nấng dạy bảo hà hà… ở Ngưu Gia Loan sống trong đồng cỏ tám năm liền. Hà,hà… tại hạ thấy cuộc đời vô lo, vô lự ấy rất khoan khoái.
Vân Đạt biết chàng đã say,muốn nhắc nhở bảo chàng vận công lực để chống lại hơi men, nhưng vì chàng cứ luôn mồm nói nên ông ta không sao xen lời vào được. Chàng lại tiếp:
- Hà hà… nhưng hà hà… dưỡng phụ mẫu của tại hạ tại,hà hà… bị chết một cách thảm khốc. Lúc chết có dặn lại bảo tại hạ nên đi ra bên ngoài học nghề,hà hà…
Lúc này không cần lão hầu gia mời,chàng đã tự rót rượu và tự uống luôn. Vân Đạt thấy thế lo âu vô cùng,vội dùng tay đè lấy ấm rượu và nói:
- Hiền điệt đã uống nhiều rồi,nên biết rượu này của lão phu tuy rất dễ uống nhưng nó lạnh lắm,nếu say ít nhất cũng ngủ luôn một giấc tám hay mười ngày mới tỉnh. Hiền điệt…
Thiên Tứ trợn to đôi mắt lên, la lớn:
- Cái gì? Lão hầu gia bảo tại tạ đã say ư?
Vân Đạt là người từng trải, tấtnhiên phải biết rõ tâm lý của người như thế nào,cho nên ông ta vội an ủi Thiên Tứ rằng:
- Hiền điệt chưa say, nhưng…
- Lão hầu gia đã biết là tại hạ chưa say, saolại ngăn cản không cho tại hạ uống. Như vậy cũng gọi là cách đối xử với khách hay sao?
Nói tới đó chàng vội giơ tay ra cướp lấy ấm rượu,rót thêm một chén nữa uống cạn xong, lại nói tiếp:
- Rượu này ngon lắm. Lão hầu gia thật không hổ thẹn là Chủ nhân của Kim Toàn Viện,là người chuyên môn nấu rượu. Quả thật tại hạ bình sinh chưa hề được uống rượu ngon như thế bao giờ…
Nói tới đó chàng lại cười hi hí mấy tiếng,rồi kề miệng gần tai chủ nhân hạ thấp giọng xuống làm ra vẻ thần bí nói tiếp:
- Tại hạ nói cho hầu gia biết một chuyện này bí mật lắm. Đây là lần đầu tiên tại hạ uống rượu như thế này đấy. Lão hầu gia có tin không?
Vân Đạt thấy chàng say sưa như vậy, đang cảm thấy khó chịu nhưng vì lời nói của Thiên Tứ hồi nãy,ông ta không tiện ngăn cản,sợ chàng lại chê mình là thiếu lịch sự nên ông ta muốn xoay sang chuyện khác để Thiên Tứ khỏi nghĩ đến rượu nữa. Vì vậy ông ta vội nói:
- Tiểu nữ Thiến Thiến bị…
Thiên Tứ nghe thấy hai chữ Thiến Thiến liền ngẩn người ra, vội hỏi:
- Lão hầu gia nói gì thế? Thiến Thiến nào? Hà hà…Tại hạ không sao nhịn được cười rồi. Hà hà…
Vân Đạt thấy chàng nói như vậy trong lòng nghi ngờ,liền biến sắc mặt và hỏi lại:
- Có gì mà hiền điệt lại buồn cười như thế? Chả lẽ tiểu nữ đã đặt lầm tên chăng?
Thiên Tứ lại cười một tràng thật dài rồi mới trả lời:
- Xin lão gia chớ có lầm. Tại hạ buồn cười là…, có lẽ hai chữ Thiến Thiến đó rất hay, rất đẹp nên các thiếu nữ ở trên thiên hạ mới thích dùng cái tên ấy…
Tuy biết chàng đã say nhưng Vân Đạt vẫn hỏi vặn:
- Hiền điệt nói như vậy là nghĩa lý gì? Chả lẽ còn tiểu thư nào khác cũng tên là Thiến Thiến như là tiểu nữ hay sao?
- Ai bảo là không phải… Tuy tại hạ biết người không nhiều lắm nhưng… bình sinh đã gặp tất cả ba… ba thiếu nữ… mà đã có hai người… cũng tên là là… là…
Nói tới đó chàng đã ngáp dài một cái,rồi gục đầu xuống bàn ngủ vùi ngay.
Vân Đạt thấy thế,trong lòng trù trừ và nghĩ bụng:
- Con bé Tiểu Mai bậy thật! Sao lại đem thứ rượu cũ hơn trăm năm mời y uống như vậy? Sao lão phu phát giác y không biết uống, lão phu lại không khuyên ngăn ngay, bây giờ y đã say sưa như thế này cũng phải ngủ nguyên một giấc tám chín hay mười ngày mới tỉnh. Như vậy… biết xử trí làm sao đây?
Ông ta nghĩ như vậy nhưng không biết nên xử trí như thế nào. Vì một mặt,ông ta cảm thấy Thiên Tứ đã đủ tư cách làm con rể của ông, có thể làm cho con gái mình nằm liệt giường được hài lòng và đáng thừa kế gia tài giàu nhất nhì trong nước ông ta. Nhưng ông chưa yên tâm,vì sợ con gái mình không bằng lòng. Trước kia,đã có nhiều thiếu niên anh tuấn ham tiền đến ứng tuyển, ông ta nóng ruột muốn lấy chồng ngay cho con mình được hạnh phúc. Bằng không,quý hồ làm cho con mình được vui vẻ thì ông ta hài lòng lắm rồi.
Ngờ đâu,người nào đến ứng tuyển cũng bị con gái ông ta từ chối hết. Cho đến ngày hôm nay vẫn thế, ông ta cũng sợ con mình từ chối. Vì vậy, ông muốn đưa Thiên Tứ vào để cho con gái mình xem mặt trước,xem nó có bằng lòng hay không đã.
Nhưng Thiên Tứ lại say sưa như vậy thì làm sao đem chàng vào cho Thiến Thiến xem mặt được? Đang lúc ấy,bỗng có một cái bóng người màu tía lẳng lặng đi tới cạnh bàn,ông ta ngửng đầu lên nhìn, mới hay người đó là con sen hầu cận của con gái mình,tên là Tỷ Ngọc.
Tuy nó còn ít tuổi nhưng rất thông minh lanh lợi,bất cứ việc lớn nhỏ gì nó cũng đều làm được hết và chu đáo nữa. Nên ông vừa trông thấy Tỷ Ngọc thì cả mừng và hỏi:
- Tỷ Ngọc đến thật vừa đúnglúc, lão phu đang cảm thấy khó xử, ta xem y…
Ông ta vừa nói vừa chỉ Thiên Tứ và nói cho Tỷ Ngọc hay những điều mà ông ta đang thắc mắc.
Tỷ Ngọc nghe xong mỉm cười đáp:
- Tỳ nữ ở trên lầu nghe các người nói là mới có một thiếu niên rất đẹp trai đến ứng tuyển, tỳ nữ mới vội xuống xem. Ngờ đâu chàng lại say sưa như thế này nhưng chàng anh tuấn thực.Bây giờ lão hầu gia hãy cho người khiêng chàng lên lầu trước,để tiểu thư xem mặt chàng đã. Nếu tiểu thư bằng lòng,chờ chàng tỉnh lại là có thể thành hôn luôn với tiểu thư,còn không nếu tiểu thư không bằng lòng,thì đằng nào việc này chàng ta cũng không hay biết. Chờ chàng tỉnh lại rồi tặng cho chàng ít vàng bạc,rồi bảo chàng đi,như vậy có phải là xong không? Và người ngoài cũng không hay biết gì cả.
Thì ra hồi bấy giờ,thiếu nữ khuê các không được phép gặp mặt những người đàn ông xa lạ. Cho nên trước kia những người đến ứng tuyển, sau khi được Vân Đạt nhận thấy mãn ý rồi mới đưa vào cho tiểu thư phúc khảo và lần nào cũng thế,đều phiền phức hết sức. Vì trước hết,phải kiếm một họa sĩ vẽ hình của người đó xong,đưa vào trong khuê phòng để tiểu thư xem đã. Khi tiểu thư đã ứng ý rồi mới cho người đó đến gặp nhưng vẫn cách cái bình phong,để tiểu thư ngồi ở bên trong ngó qua khe bình phong xem trộm.
Làm như vậy có khi không đúng kiểu cũng có và cũng có khi xem không rõ nhưng vì lòng tự tôn,lần nào tiểu thư của nhà này cũng tỏ vẻ dửng dưng hết. Nên cũng đã có nhiều lần gọi nàng ra xem mặt,nàng cũng không thèm xem mà dù có miễn cưỡng ra xem,nàng cũng tỏ vẻ lắc đầu không ưng ý ngay.
Lần này Thiên Tứ ngẫu nhiên uống rượu say, người mê man bất tỉnh như vậy, có thể lợi dụng trong dịp may này khiêng chàng vào trong khuê phòng để cho tiểu thư được xem xét kỹ lưỡng. Như vậy,tiểu thư ưng hay không cũng không miễn cưỡng như những lần khác.
Vân Đạt thấy Tỷ Ngọc nói như vậy,liền vỗ tay cả cười và nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Tỷ Ngọc thông minh thực! Sao vừa rồi lão phu không nghĩ ra cách này…
Nói xong,ông ta ngẫm nghĩ giây lát lại nói tiếp:
- Theo kinh nghiệm nhận xét người của lão phu thì thanh niên này động như mây,ngồi như núi,mặt đẹp như Phan An,tài cao bái đầu,quả thật là nhân trung chỉ thượng,một vạn người chưa chắc đã kiếm được một người. Nếu Thiến Thiến mà không ưng nữa thì có lẽ nó cố ý làm khó lão phu thôi… Tỷ Ngọc,mi hãy bảo người khiêng y lên trên lầu,bất cứ tiểu thư có bằng lòng hay không,cứ để y ngủ yên ở đó… Đằng nào cũng vậy,hễ y tỉnh lại là cho hành lễ với Thiến Thiến luôn. Mấy ngày hôm nay…
Nói tới đó,lão hầu gia không biết nói năng ra làm sao nữa nên chỉ xua tay ra hiệu bảo Tỷ Ngọc gọi người đến khiêng Thiên Tứ lên thôi.
Tỷ Ngọc hiểu ý tủm tỉm cười, khẽ vỗ tay ba cái, liền có bốn thiếu nữ ở sau bình phong bước ra. Bốn thiếu nữ này tuổi cũng tương tự như Tỷ Ngọc chúng đi tới gần, chả cần phải dặn bảo gì hết, chúng đã người khiêng chân, kẻ khiêng tay, khiêng Thiên Tứ lên trên lầu luôn.
Thiên Tứ đang ngủ say,biết người mình bị khiêng đi nhưng vì hãy còn say sưa,chàng cứ tưởng tượng mình đang lơ lửng ở trên mây vậy và cũng tưởng tượng mình như đang lạc vào trong tiên cảnh và một đám tiên nữ đang quây quần cạnh người mình. Chàng chỉ trông thấy lờ mờ,định lớn tiếng kêu gọi Hàn Thiến Thiến,vì chàng lại tưởng tượng Hàn Thiến Thiến có mặt trong đám tiên nữ. Chàng định gọi nàng tới gần để hỏi xem bấy nhiêu năm nay nàng theo sư phụ đi những đâu.
Chàng lại tưởng tượng trong đó có cả Hoa Thiến Thiến nữa nên cũng định gọi Hoa Thiên Thiên tới để hỏi, sau chàng lại còn tưởng tượng cả Trương Thiến Thiến,con gái của chủ nhân Kim Toàn Viện cũng có mặt tại đó. Chàng thắc mắc vô cùng liền nghĩ bụng:
Nàng chẳng đang bị bệnh nặng là gì? Sao nàng lại tới đây?
Nhưng chàng thấy mình hết sức kêu gọi rồi mà mấy nàng đều làm thinh,không thèm trả lời mình. Các nàng chủ định đi qua liếc nhìn mình một cái thôi,nên chàng cảm thấy mình lẻ loi và buồn bực vô cùng. Chàng lại muốn rời khỏi tiên cảnh nhưng không hiểu tại sao mình lại uể oải không có một chút sức nào,cứ nằm yên ở trên mây đó. Chàng thử gượng ngồi dậy nhưng không sao được,rồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
***
Màn đen đã phủ xuống,trên mặt đất đã tối đen như mực, may thay mặt trăng đã từ từ kéo lên cảnh vật mới ló mặt dần.
Trong khuê phòng của Trương Thiến Thiến, tiểu thư con gái cưng của chủ nhân Kim Toàn Viện,trang hoàng rất lộng lẫy và lịch sự,không khác gì là cung điện của nhà vua. Trongphòng lại còn treo mấy bức tranh cổ rất quý giá,như tranh Quan Âm đứng ở trên tòa sen dưới chân sen đang nở.
Lại có một bức tranh Vương Mẫu phó hội bàn đào và một bức tranh Bát Tiên quá hải nữa. Bức tranh nào cũng treo từ trên đỉnh tường phòng xuống tận mặt sàn,nên vào trong phòng đó,người nào cũng tưởng như đang lạc vào tiên cảnh vậy.
Giữa phòng lại có một cái ao hoa rất lớn,trong trồng đủ các thứ hoa thơm cỏ lạ. Trên tường lại có một cái giá để những đồ cổ quí báu. Chỗ cuối phòng có kê một cái sập bằng ngọc vuông vắn,bề dài chừng hai trượng,các cọc màn đều chạm hoa tuyệt đẹp và cái màn bằng the mỏng trắng như tuyết.
Lúc ấy đang có một thiếu niên anh tuấn đang ngủ say,người đó chính là La Thiên Tứ. Cạnh giường lại có một cái ghế đu,đang có một thiếu nữ tuyệt đẹp gầy gò và xanh xao,nàng mặc một cái áo lụa màu phấn hồng thêu hoa, trên đầu có kết hai cái đuôi sam, đôi mắt đen trắng phân minh và khá to. Nàng cứ ngây ngất ngắm nhìn Thiên Tứ đang ngủ hoài và đang cau mặt lại hình như đang hờn giận thì phải?
Nhưng đôi mắt của nàng lại tỏ vẻ hớn hở,tay nàng đang cầm một cái khăn tay bằng lụa và cứ thắt nút rồi lại cởi ra luôn luôn. Cử chỉ ấy đủ tỏ thấy nàng đang kích động lạ thường.
- Sự thực trưa hôm đó,Thiên Tứ bị mấy nữ tỳ khiêng vào trong phòng nàng đến giờ,tấm lòng của nàng đã lắng xuống từ lâu,nay lại bỗng rạo rực như nổi sóng mà nàng chưa hề thấy bao giờ lại có hiện tượng lạ lùng như vậy. Trương Thiến Thiến tuổi mới mười bẩy, từ hai năm trước đây nàng cứ bị cha ép ra sau bình phong để nhìn trộm những người đàn ông lạ mặt luôn luôn. Trước đó, hồi nàng lên năm mẹ nàng đã qua đời, cha nàng bèn đưa nàng đi đây đi đó du ngoạn khắp nơi Trung Nguyên để tìm kiếm danh y. Nàng cũng không hiểu mình bị bệnh gì, cả thầy lang lẫn cha nàng đều giấu giếm không cho nàng biết rõ căn bệnh nhưng nàng rất thông minh cũng biết cuộc đời mình ngắn ngủi lắm,sắp sửa đi đến chỗ tử vong rồi.
Nàng không sợ chết, vì nàng đã chán nản không muốn sống một cuộc sống cứ nằm yên một chỗ như thế này hoài, nên nàng rất ghét hận cuộc đời mình sao tối đen. Nếu không phải vì cha già sống cô độc thì có lẽ nàng đã nghĩ cách tự hủy mình từ lâu rồi.
Vì lẽ đó mà nàng hết sức ngoan ngoãn nghe theo mọi sự cha nàng sắp đặt cho, dù nàng không bằng lòng chút nào.
Khi đidu lịch đường trưởng,nàng chỉ ngồi trong ngựa rất lộng lẫy đẹp đẽ cho những người thầy lang lạ mặt thăm mạch.
Những năm gần đây,nàng biết cha già đã tuyệt vọng nên không thấy đi khắp nơi để tìm kiếm lang y thăm mạch nữa,đồng thời nàng cảm thấy tính mạng của mình sắp kết thúc đến nơi.
Nàng yếu đến nỗi chải đầu cũng thở hổn ha hổn hển hồi lâu. Vì thế nàng cảm thấy không hứng thú sống còn nữa. Nàng nằm suốt trong khuê phòng,tuy xung quanh có một số nữ tỳ rất hoạt bát nhưng vẫn không sao nguôi ngoai nổi mối sầu uất của nàng. Trái lại,nàng cảm thấy mình thua mọi người đủ thứ nên nàng càng lo âu thầm lặng.
Nàng chỉ nằm ở trên giường nhìn phong cảnh ở ngoài,trừ khi nào cha nàng vào thăm,nàng mới gượng ngồi dậy, nói chuyện với cha đôi lời. Cha nàng thấy thế lại hết sức cổ võ con gái và một mặt lại gắng sức kiếm chồng cho nàng. Nhưng nàng không chịu để cho một thanh niên lạ mặt bỗng ở đâu tới phá tan cuộc sống yên tĩnh và tuyệt vọng ấy. Nhưng nàng không đang tâm cự tuyệt kỳ vọng của người cha,nên nàng phải miễn cưỡng ra ngoài khách sảnh để gặp những người lạ mặt đó,dù trước kia nàng phản đối không chịu.
Nhưng lần nào cũng thế, cha nàng chờ nàng xem mặt người đó và hỏi ý kiến,chỉ thấy nàng lắc đầu dài thôi. Tuy thấy người cha rầu rĩ và thất vọng mà nàng không thể nào giúp ích và khiến cha mình hài lòng được.
Vì phải xem mặt quá nhiều người,mà người nào cũng không ưng thuận và để tránh những sự phiền phức ấy,nàng bèn đưa ra một điều kiện với cha,là người nào phải có diện mạo như tiên đồng vẽ ở trên tranh và phải thái độ tao nhã như Lã tiên trong bức họa Bát Tiên thì nàng mới chịu xem mặt. Bằng không,đừng có làm phiền nàng mãi. Nhờ có điều kiện ấy,nàng mới được an nhàn đôi chút.
Đã hai năm rồi,chưa có một người nào đủ điều kiện như nàng đã mong muốn. Ngờ đâu ngày hôm nay,cha nàng lại không hỏi ý kiến của nàng mà đã cho khiêng một chàng say sưa vào trong khuê phòng và còn đặt chàng nằm lên trên giường ngủ của mình nữa. Nàng phẫn uất vô cùng,liền ra lệnh cho nữ tỳ khiêng ngay chàng nọ ra bên ngoài. Nhưng mấy nữ tỳ lại không nghe lời,cứ đặt chàng nọ nằm lên trên giường luôn.
Bất đắc dĩ nàng phải dùng cách tiêu cực để phản kháng. Cách phản kháng ấy là nàng nhất định không thèm ngó tới chàng lạ mặt kia. Không ngờ,bọn nữ tỳ lại đặt nàng ngồi vào cái ghế đu và để ngay bên cạnh giường. Tức quá nàng chết giấc luôn.
Khi nàng tỉnh lại,mặt trời đã bắt đầu lặn rồi,nàng thấy đói bụng đang định lên tiếng gọi nữ tỳ dọn cơm cho mình ăn,bỗng trông thấy mặt của thiếu niên lạ mặt đang nằm trên giường.
Nàng vẫn còn phẫn uất,nhưng khi nhìn kỹ thấy mặt chàng nọ rất đẹp. Haimá đỏ hồng,mặt to,tai lớn,mày rậm,mặt mũi thẳng,không khác gì mặt của một hình nhân mà nàng vẫn chơi,nên nàng giật mình đến thót một cái. Đồng thời nàng lại nhận thấy chàng này có vẻ quen thuộc,hình như đã gặp ở đâu rồi? Nàng suy nghĩ giây lát,bỗng tỉnh ngộ liền nghĩ bụng:
“Phải rồi,người này giống hệt người mà ta vẫn ước ao bấy lâu nay nên ta mới trông quen mặt như thế?”
Nàng lại tưởng mình nằm mơ,thử cắn đầu lưỡi thấy đau nhức,nàng mới biết đây là sự thật chứ không phải là giấc mơ. Nhưng nàng vẫn nghĩ tiếp:
"Tại sao chàng cứ ngủ say như thế? Chả lẻ chàng cũng yếu ớt như ta chăng? Nếu quả đúng như vậy thực là... Trời ban cho lương duyên".
Trương Thiến Thiến cứ ngẩn người ra ngắm nhìn chàng nọ hoài. Mãi mới thấy chàng lẩm bẩm nói những gì. Nhưng vì tiếng nói quá nhỏ,nàng không sao nghe thấy rõ.
Lúc ấy hai người cách xa nhau chừng hai thước thôi. Nhưng vì lần đầu tiên gần gũi đàn ông,Trương Thiến Thiến cứ thấy trống ngực đập rất nhanh, hai má đỏ bừng,hai tay mềm nhũn. Saulòng hiếu kỳ vẫn mạnh hơn sự sợ hãi,nàng đã dám cúi đầu xuống gần mồm chàng để nghe chàng nói gì? Lúc này nàng mới nghe thấy chàng kêu gọi:
- Thiến Thiến lấy nước cho tôi uống... Tôi khát lắm.
Nàng giật mình kinh hãi và bụng bảo dạ rằng:
"Lạ thực! Sao chàng lại biết tên của ta như vậy? Ừ phải rồi, có lẽ cha đã nói cho chàng hay cũng nên!... Nhưng chàng đang ngủ say,nếu chàng không mơ tới ta thì chàng nói mơ như thế này được?... Có lẽ đây là duyên kiếp do trời ban cho cũng nên?...
Nàng vừa nghĩ vừa ngượng,đứng dậy lê bước tới trước cửa sổ,cầm ấm nước lên để châm một chén cho chàng.
Từ chỗ ghế đu đi tới cạnh cửa sổ và đi trở lại như vậy chỉ được hơn hai trượng thôi nhưng với Thiên Thiên thì hầu như nàng đã đi một quãng đường dài hơn hai dặm rồi. Và không hiểu tại sao nàng không cảm thấy mệt mỏi chút nào? Đồng thời nàng còn cảm thấy rất sung sướng là khác nữa.
Vì nàng nhận thấy có người còn yếu ớt hơn mình mà phải nhờ vả mình như thế. Và đây cũng là lần đầu tiên nàng hãnh diện nhất. Mặc dù tay cầm cái ấm nước nặng chình chịch và phải thở hổn ha hổn hển, Thiến Thiến vẫn tươi cười và khoan khoái vô cùng. Nàng ngồi xuống mép giường,đưa cái chén vào mồm Thiên Tứ,để cho chàng uống từng hớp một.
Tuy chưa tỉnh lại,Thiên Tứ vẫn biết uống nước nhưng trông không khác gì đứa con nít uống sữa vậy. Thiến Thiến thấy thế,vẻ mặt càng tươi thêm,hai má lộ hai cái đồng tiền tức thì.
Tỷ Ngọc tay bưng cái khay rón rén đi tới cạnh giường,nó vẫn tưởng tiểu thư cũng đang ngủ say. Ngờ đâu,nó thấy tay nàng cầm chén nước hầu hạ chàng nọ như thế,trong lòng kinh ngạc suýt tí nữa thì thất thanh la lớn. Nhưng nó rất khôn ngoan,thấy thế chỉ hơi suy nghĩ một chút,đã lẳng lặng rút lui ra khỏi khuê phòng của tiểu thư ngay. Vì nó sợ tiểu thư hổ thẹn và chưa biết chừng còn nổi giận nữa. Khi ra tới cửa phòng khẽ ho một tiếng rồi vội hỏi:
- Tiểu thư đã dậy chưa? Bây giờ em dọn cơm vào tiểu thư xơi nhé?
Thiến Thiến nghe nói giật mình kinh hãi,vội quay trở về ghế đu ngồi xuống,giấu cái chân vào gậm ghế,nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Tỷ Ngọc đi tới gần,thấy nàng như thế tức cười thầm và còn thương hại nàng nữa. Nó liền nghĩ bụng:
"Tiểu thư hà tất phải vất vả như thế làm chi? Tiểu thư nên nhớ,chỉ còn một năm thọ thôi? Nếu tiểu thư yêu chàng thì cứ việc kết hôn với chàng để được hưởng lạc thú trong một năm ngắn ngủi có hơn không?
Chờ Tỷ Ngọc ra kéo tấm mành trúc lên, Thiến Thiến mới dám mở mắt ra,giả bộ ngáp ngủ một tiếng khẻ hỏi:
- Bây giờ là giờ gì thế,Tỷ Ngọc?
Tỷ Ngọc thở dài một tiếng,đáp:
- Bây giờ đã hoàng hôn rồi. Tiểu thư xơi cơm nhé?
- Lão Hầu gia đâu?
Vì ngày thường cha nàng vẫn vào trong phòng này ăn cơm với nàng. Hôm nay không thấy cha vào,nàng mới hỏi Tỷ Ngọc như thế.
Tỷ Ngọc tiến lại gần đáp:
- Lão hầu gia đã ăn rồi và còn dặn...
Thiến Thiến không đợi chờ Tỷ Ngọc nói xong đã vội xen lời khẽ bảo:
- Tỷ Ngọc,sao em còn chưa bảo người khiêng người này ra? Một người đàn ông nằm trên giường của ta như thế này còn ra cái thể thống gì nữa? Nếu người ngoài hay chuyện thì sau nay ta còn làm người làm sao...
Tỷ Ngọc cười thầm nhưng không dám lộ ra mặt,mà chỉ xua tay tỏ không làm gì được mà trả lời rằng:
- Lão Hầu gia đã nói rồi,quyết ý thâu La thiếu gia này để làm còn rể nên mới sai chúng em khiêng vào trong này,chứ không bảo chúng em khiêng ra. Thiếu gia đã là cô gia của tiểu thư như vậy là chuyện rất thường, chớ ai mà dám dị nghị...
Tuy trong lòng rất bằng lòng mà Thiên Thiên vẫn còn làm ra vẻ lo lắng nói tiếp:
- Làm như thế này sao được? Chưa hành lễ thì ngủ chung giường,ở chung phòng sao được?
- Tiểu thư nói như vậy là đã bằng lòng rồi. Em xin mừng tiểu thư...
Lỡ lời nói rõ tâm sự của mình cho Tỷ Ngọc biết, Thiến Thiến hổ thẹn vô cùng, cúi đầu xuống giây lát mới trấn tĩnh được:
- Tỷ Ngọc,đừng có nói bậy! Mau gọi người khiêng La thiếu gia ra ngoài, bằng không đi kiếm cha tới đây,để ta trực tiếp nói với cha.
Nàng ăn nói đúng đắn,Tỷ Ngọc không dám nói không nữa, đành phải trả lời:
- Lão Hầu gia có việc phải vào trong thành.Trước khi đi có dặn, không được khiêng cô gia đi đâu cả. Lão Hầu nói cô gia mới đến, hồi trưa lại uống quá say nên phải ngủ dầm mười bữa nữa mới tỉnh.
Lúc cô gia ngủ say chớ có khiêng đi lại,bằng không lại bị ngộ gió mà lâm bệnh. Vả lại tiểu thư đã bằng lòng vụ hôn nhân này rồi thì hà tất câu nệ những điều tiết ấy,nhỡ...
Thấy Tỷ Ngọc nói chàng nọ sẽ ngủ dăm mười bữa nữa mới tỉnh thì Thiến Thiến cảm thấy khó xử vô cùng nhưng cũng không muốn để cho Thiên Tứ ở lại trong phòng. Vì vậy,nàng cứ ngẩn người ra suy nghĩ. Tỷ Ngọc thấy thế đã vội nói tiếp:
- Tiểu thư,đêm nay tiểu thư hãy chịu khó cực một tý.Để lát nữa chúng em sẽ khiêng một cái ghế dài vào,rồi khiêng cô gia ra nằm trên ấy, chờ sáng mai lão Hầu gia về rồi cử hành hôn lễ ngay.
Thiến Thiến nhận thấy lời nói của Tỷ Ngọc rất phải và thấy Thiên Tứ say như thế quả thực không có gì bất tiện hết. Tỷ Ngọc không thấy nàng nói năng gì cả,cứ trố mắt lên nhìn Thiên Tứ, liềnnói tiếp:
Có phải tiểu thư lo ngại,ngày mai cô gia vẫn chưa tỉnh thì làm sao thành hôn phải không? Nhưng cô gia đã tới đây thành tâm cầu hôn tiểu thư, dù chưa tỉnh vẫn có thể cử hành hôn lễ với tiểu thư chứ không sao.
Sau đó Tỷ Ngọc thấy Thiên Thiên lộ vẻ vui mừng,y thị vội bưng khay để thức ăn và cơm đem tới cạnh ghế:
- Khuya lắm rồi,mời tiểu thư xơi chút cơm trước.
Thiến Thiến nhìn Thiên Tứ một hồi,rồi ấp úng hỏi:
- Tỷ Ngọc,...công... tử này tên là gì?
- Cô gia họ La tên là Thiên Tứ, nghe nói quê ở quan ngoại cha mẹ đã mất từ lâu. Vì vậy,lão Hầu gia mới định La công tử ở lại gửi rể và thừa kế gia tài của Kim Toàn Viện này.
Thiến Thiến hai má đỏ bừng nhưng mắt vẫn cứ liếc nhìn Thiên Tứ hoài.
Tỷ Ngọc chờ nàng ăn cơm xong,chải đầu cho nàng rồi mới dọn bát đũa. Trước khi ra khỏi phòng, nó còn nói:
- Tiểu thư hãy chờ một chút,tỳ nữ sẽ đi gọi mấy chị em tới đây khiêng ghế dài vào và khiêng cô gia sang nằm đó.
Thiến Thiến kêu "ủa",rồi khẽ đáp:
- Thôi khỏi cần phải phiền phức như thế nữa,cứ để công tử nằm ở đây cũng được. Nhưng... công tử không ăn uống thì saocũng được?
Tỷ Ngọc vội đỡ lời:
- Tiểu thư yếu ớt như thế thì làm sao ngủ trên ghế đu được? Đằng nào cái giường này cũng rộng lắm,tiểu thư cứ nằm ở một bên cũng không sao, để nữ tỳ nằm trên ghế này cho. Nếu cô gia có muốn ăn uống gì thì đã có nữ tỳ hầu hạ.
Thấy Tỷ Ngọc nói như vậy cũng có lý,nên Thiên Thiên chỉ cau mày lại suy nghĩ giây lát,rồi nói tiếp:
- Tối em vào ngủ trong này rất tốt.Và chuyện này không nên nói cho ai biết. Bằng không người ta sẽ cười cho đấy.
Tỷ Ngọc vâng lời đi ra luôn và kể cho Lão Hầu gia nghe tiểu thư đã bằng lòng rồi. Vân Đạt nghe nói hớn hở vô cùng,liền ra lệnh cho người nhà trưa mai cử hành hôn lễ luôn.
Ngày hôm sau,trong khi cử hành hôn lễ không mời một người nào đến dự lễ hết, chỉ có mấy người nhà với mấy nữ tỳ thôi. Bọn người nhà cũng biết rõ bệnh của Thiến Thiến không còn cách gì cứu chữa nên bất đắc dĩ lão chủ nhân mới phải làm như thế.
Tuy không mời một người nào cả,nhưng cũng có mấy chục mâm cỗ, mỗi mâm đều đầy người ngồi.Những người ngồi ăn đó đều là người nhà đầy tớ và nữ tỳ nữ công của Kim Toàn Viện cả.
Mọi người rất vui,ăn uống luôn ba ngày đêm. TrongKim Toàn Viện thật là vui vẻ vô cùng,còn tân lang ở trong tân phòng thì vẫn ngủ say như thường, nên chàng không hay biết một tý gì cả.
Cô dâu Trương Thiến Thiến thì rất cao hứng,dù nàng rất hổ thẹn nhưng vẫn không che lấp nổi sự hớn hở vui mừng đó. Tuy nàng rất yếu ớt nhưng sự phấn khởi ấy đã làm cho nàng không sao ngủ được,cả ngày nàng chỉ ngồi đó mà ngắm nhìn người chồng mới cưới thôi. Hễ thấy Thiên Tứ đòi uống nước thì nàng lại đứng dậy,rót cho chàng uống luôn.
Những ngày giờ đó qua rất chậm, một ngày hai ngày Thiến Thiến đợi chờ chồng mình thức tỉnh mà chờ mãi cũng không thấy Thiên Tứ tỉnh lại, càng thế nàng càng thấy thì giờ trôi chậm chạp thêm.
Trương Vân Đạt là người giàu sang nhất vùng nên tin này chưa đầy hai hôm đã đồn đi khắp nơi và cả hàng mấy trăm dặm rồi,nên những thị trấn ở quanh đó ai cũng bàn tán đến chuyện Trương Hầu gia mới cưới chồng cho con.Vì vậy mà bọn Tô Trị Toàn đuổi theo Xảo Yến cũng hay biết tin ấy.
Hãy nói Xảo Yến từ khi ở ngoài Da Cốc quan sắp đuổi kịp Thiên Tứ, ngờ đâu lại để cho chàng chạy thoát. Nàng vừa hờn giận vừa bực tức nhưng vẫn cứ thúc ngựa đuổi theo hoài. Khi tới Túc Châu thì trời đã hoàng hôn, nàng tưởng Thiên Tứ thể nào cũng ở trọ nơi đây nên nàng không hổ thẹn gì cả,đi khắp các khách sạn hỏi thăm xem có một người thanh niên với con bò lạc không?
Nhưng nàng rất thất vọng vì không ai thấy có một người nào đi với một con bò như vậy hết. Đồng thời,nàng lại lo đuổi kịp Thiên Tứ nhưng lúc ấy đã tối rồi,nàng đành phải hậm hực vào ở trọ trong khách sạn.
Sáng sớm ngày hôm sau,nàng lại lên đường đi luôn. Đi cho tới chiều tối mới đến trấn Trương Dịch,nơi đây cũng là một thị trấn lớn nên khách thương đi lại rất đông đúc và thương trường rất phồn thịnh.
Cũng như thường lệ,Xảo Yến cưỡi ngựa đi khắp các tửu lầu,trà quán tìm kiếm và hỏi thăm người thanh niên dắt con bò bạc,cho mãi đến khuya rồi nàng mới thất vọng vào ở trọ một khách điếm cuối cùng. Vì sự tìm kiếm chậm trễ ấy nên Hoa Thiên Thiên với ba cha con,sư đồ Trị Toàn mới đuổi kịp nàng.
Chiều tối hôm đó,bọn Trị Toàn các ngươi cũng đi tới thị trấn Trương Dịch,vừa vào đến trong thành đã kiếm khách sạn để nghỉ ngơi và ăn cơm trước.
Cơm nước xong, Hoa Thiến Thiến truyền lệnh cho các kỵ sĩ đi khắp nơi tìm kiếm Xảo Yến. Quả nhiên một tiếng đồng hồ sau,họ đi tìm thấy Xảo Yến,rồi để mười mấy người ở lại gần đó ngấm ngầm bảo vệ nàng.
Lúc ấy Xảo Yến vẫn chưa hay biết gì cả,cho tới khi Trị Toàn, Hoa Thiến Thiến, Tô Hãn với Kim Vũ bốn người đi đến phòng trọ và đẩy cửa vào nàng mới hay biết và kinh ngạc vô cùng.
Xảo Yến thấy Hoa Thiến Thiến cũng theo tới,có vẻ bực tức cho là Thiến Thiến đã hại mình. Nếu không có cha nàng ở đó thì có lẽ nàng đã tiến lên đánh Thiến Thiến hai cái bạt tai rồi.
Trị Toàn đang giận dữ khi vào tới trong phòng,trông thấy con gái mình vẻ mặt ngơ ngác và tiều tuỵ như thế,nhất là mặt lộ vẻ ai oán thì lại động lòng thương, bao nhiêu lửa giận đã bay đi hết.Nhưng vì có nhiều ngườinên y vẫn sầm nét mặt lại và khẽ khiển trách Xảo Yến không nên liều lĩnh như thế.
Ngờ đâu, ychưa nói được nửa câu,thì Xảo Yến đã khóc oà lên rồi. Mọi người thấy thế đều giật mình thót một cái, Kim Vũ liền lên tiếng hỏi nàng tại sao lại khóc lóc, bị ai hà hiếp như thế… Riêng Hoa Thiến Thiến thấy nàng ta khóc như vậy,đã biết nàng không đuổi kịp Thiên Tứ nên mới đau lòng như thế.
Thấy con khóc lóc như vậy,Trị Toàn cũng không tiện lên tiếng mắng chửi nữa mà chỉ thở ngắn than dài thôi.
Mãi saumọi người mới khuyên được Xảo Yến nín khóc,Trị Toàn cũng bảo nàng hãy trở về mục trường trước,chờ công việc nhà thu xếp xong đâu đấy, ysẽ đưa nàng vào Trung nguyên sau. Ngờ đâu Xảo Yến lại cực lực phản đối trở về Lũng Tây,thậm chí nàng cũng còn không muốn đi chung với các người nữa. Lý do của nàng là việc trong mục trường không có Trị Toàn trông nom không được và cũng không muốn cha già phải đi xa như vậy.
Lúc ấy Kim Vũ cho rằng võ công của mình đã học thành nên rất muốn được đi cùng với vợ chưa cưới vào Trung nguyên du ngoạn một phen và để được tích lũy kiến thức, biết những phong thổ và nhân vật của võ lâm.Nên y tán thành ý kiến của Xảo Yến và đề nghị cha nàng hãy trở về mục trường trước,để y đi cùng với sự muội vào Trungnguyên du ngoạn.
Tô Hãn cũng muốn theo nhưng y biết hiện giờ công việc của y rất bề bộn, cha y đã giao phó cho y cai quản khá nhiều việc rồi,nếu có muốn vào Trungnguyên,cha già cũng không cho mình đi đâu.Nhưng y vẫn hy vọng, vì vậy, y cũng khuyên Xảo Yến nên về mục trường trước chờ sắp xếp mọi việc xong y sẽ đi cùng.
Vì vậy, bốn cha con và thầy trò vô hình chung chia thành hai phe cự cải nhau hoài.
Riêng Hoa Thiến Thiến không phát biểu ý kiến gì,sau nàng thấy bốn người cứ tranh luận với nhau mãi mà không có kết quả gì hết nên nàng phải xen lời,khuyên cả gia đình họ Tô phải có một hành động thì hơn. Hãy cùng đi Tần Châu,đến nhà nàng ở chơi một thời gian rồi Trị Toàn với Tô Hãn về mục trường,còn Xảo Yến với Kim Vũ tiếp tục đi du ngoạn Trung nguyên như vậy có phải là hoàn toàn ổn thỏa haykhông?
Tuynhiên,ý kiến đó của nàng cũng không được hai phe chấp thuận, Xảo Yến không muốn đi cùng với Kim Vũ.Vì phen này nàng đi là muốn gặp Thiên Tứ,nếu để cho Kim Vũ cùng thì nếu tìm thấy Thiên Tứ thì phải làm sao? Nhưng nàng là người đa mưu,trước mặt cha thì nhất thời chưa nghĩ ra được cách gì để đối phó,nàng vẫn không muốn nói rõ ý cho mọi người hay.
Trị Toàn nghe thấy Hoa Thiến Thiến mời đi đến Hoa Gia Bảo liền nhận thấy chuyến đi này đằng nào cũng đã đi xa rồi,nếu không nhận lời một phen thì thế nào cũng bị cha của Thiến Thiến trách cứ, nên y mới phải nhận lời.
Quangày hôm sau,cả bọn mấy chục người rời khỏi thị trấn Trượng Dịch đi luôn. Vì đã tìm kiếm thấy Xảo Yến rồi,mà tiết trời khá mát mẻ cho nên mọi người chỉ đi thong thả thôi chứ không phóng nước đại như trước nữa.
Duychỉ có Xảo Yến thấy đi như vậy rất bất mãn nên tuy đi cùng mọi người nhưng nàng suốt ngày rầu rĩ,chẳng nói chẳng rằng gì cả. Ngày hôm sau đã tới Oai Võ,khi vào trong khách nghỉ chân, mọi người liền hay tin Thiên Tứ đã làm rể cho nhà họ Trương,chủ nhân Kim Toàn Viện ở Cam Châu.
Kim Vũ, Tô Hãn, hai người nghe nói chủ nhân của Kim Toàn Viện giàu có nhất nước đều hâm mộ và ghen tức thầm. Nhưng bề ngoài vẫn chửi đổng,bảo Thiên Tứ ham tiền bán cả tổ tiên. Trị Toàn hay tin đó mừng rỡ khôn tả,vì đã đoạn tuyệt được lòng si mê của con gái mình,nhưng một mặt y lại rất tiếc vì y thấy cao thủ như La Thiên Tứ mà lại bị chủ nhân của Kim Toàn Viện lôi cuốn mất. Chỉ có Hoa Thiên Thiên là kinh hãi vô cùng,đồng thời nàng cũng cho là tin này không đúng.
Tuy nàng quen biết Thiên Tứ không lâu,nhưng nàng biết rõ Thiên Tứ không phải là người tham ăn tham uống,ham tiền bạc như vậy.
Nhưng nàng lại thấy tất cả mọi người,dù Hán hay Hồi đều đem câu chuyện đó ra bàn tán như mắt họ đã trông thấy thật vậy,nên nàng không tin cũng không được. Vì vậy nàng thất vọng và đau lòng vô cùng.
Người phản ứng mãnh liệt nhất lại là Xảo Yến, trong thâm tâm nàng tưởng tượng như nàng bị lừa,nên nàng hận nàng hờn không riêng gì giận một mình Thiên Tứ mà còn giận với bất cứ một người đàn ông nào. Vì vậy tối hôm đó,nàng cáo ốm không ăn cơm chiều và đóng kín cửa phòng lại, đắp chăn giả bộ ngủ. Nhưng sự thực nàng có ngủ được đâu,trong đầu óc lúc nào cũng chỉ thấy hình bóng Thiên Tứ hiện lên.Nàng vừa hận vừa tức, sau cùng mới nghĩ cách báo thù. Trằn trọc suốt nửa đêm,nàng đã nghĩ ra được một cách để trả thù.Rồi sáng hôm sau,mọi người sửa soạn lên đường thì nàng lại đề nghị với Trị Toàn là về nhà ngay.
Phần vì thương con, phần vì người lớn tuổi bao giờ cũng quyến luyến gia đình nên thấy Xảo Yến đề nghị như vậy,y tán thành ngay và còn rủ cả Hoa Thiến Thiến đi Lũng Tây nữa.
Chuyến này ra đi,mục đích của Hoa Thiến Thiến là đi mua ngựa tốt, nhưng trải qua những chuyện vừa xảy ra,không hiểu tại sao nàng đã mất hết hứng thú mua ngựa tốt, đồng thời hùng tâm của nàng muốn làm cho gia thanh lừng lẫy cũng bị giảm mất rất nhiều. Nàng cứ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mình rất lẻ loi và vô duyên vô cớ lại nghĩ đến Thiên Tứ, nên nàng vừa hay tin Thiên Tứ đã làm rể cho nhà họ Trương ở Cam Châu,nàng không còn hứng thú gì đi chơi xa nữa.
Nàng cũng như Xảo Yến vậy, chỉ muốn được về nhà ngay. Nàng nhận thấy chỉ có người nhà là mới ban cho nàng những sự ấm áp thôi, nên nàng ta cự tuyệt lòng tốt ấy của Trị Toàn,mà chỉ phái tám kỵ sĩ đi theo Trị Toàn về Lũng Tây mua ngựa thôi. Thế là bọn người đó đã tách làm đôi, người đi ngược kẻ về xuôi.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu