Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp tử
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1730 / 16
Cập nhật: 2015-11-28 04:09:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ó đôi khi, ra đi chính là để cứu vớt tình yêu, bởi lẽ chúng ta lo sợ tình yêu sẽ lụi tàn quá sớm.
Liên tiếp mấy ngày sau, Bùi Tử Mặc không nghe bất cứ cuộc điện thoại nào của Vu Tranh, anh cung không hề trả lời bất cứ tin nhắn nào của cô ta. Anh cố tình né tránh, không muốn bản thân mình tiếp tục đắm chìm mình trong hoàn cảnh khó cả đôi đường.
Thậm chí vì muốn bồi đắp cho Đinh Thần mà ngày nào anh cũng ở bên cô, hôm nay anh còn cố tình hẹn cô cùng đi xem phim. Bộ phim “ Cừu vui vẻ và sói xám, con cọp cũng dũng cảm ” là do Đinh Thần chọn, chẳng rõ liệu có phải cô cố tình trêu đùa anh hay không
(Cừu vui vẻ và sói xám, con cọp dũng cảm là phần hai của bộ phim hoạt hình dài tập Trung Quốc có tên là Cừu vui vẻ và sói xám. Sói xám luôn luôn lên kế hoạch đển bắt bầy cừu về ăn thịt bằng nhiều cách khác nhau và thỉnh thoảng cải trang thành động vật khác hay phá cổng để bắt cừu. Luôn luôn muốn làm hài lòng vợ nhưng sói xám chưa bao giờ thành công)
Nghĩ đến Đinh Thần thì khóe môi cùng hàng chân mày Bùi Tử Mặc đều ánh lên nụ cười ấm áp, dịu dàng.
Người phụ nữ này đôi lúc lại ma mãnh chắng khác gì loại tinh tinh, có lúc lại xinh xắn thanh nhã, chẳng rõ từ bao giờ hình bóng cô đã chiếm trọn toàn bộ khoảng trống trong toàn bộ suy nghĩ của anh.
Bùi Tử Mặc đi lấy vé, Đinh Thần đi mua một cốc coca to cùng túi bỏng ngô,
“ Em thật giống trẻ con ” Bùi Tử Mặc cười nhạo cô.
Đinh Thần lườm anh: “ Lát nữa anh đừng ăn ”
“ Vậy coi sao được, lãng phí là việc làm đáng hộ thẹn ”
“ Một mình em ăn hết mà ”. Đinh Thần nhướng mày.
Bùi Tử Mặc nhướng mày học theo dáng vẻ của cô: “ Em không thể ăn quá nhiều thứ thực phẩm rác rười này ”
“ Em thích ”
“ Anh không thích ”
Đinh Thần nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của anh, cuối cùng chẳng nhịn được mà cười phá lên.
Đoạn đối thoại này nếu người ngoài nghe được chắc chắn sẽ nghĩ rằng tuổi tác hai người đều không quá đôi mươi.
Trong rạp chiếu phim, phần dông là những bậc phụ huynh dẫn theo con trẻ đi xem hoặc là đám học trò tụm năm tụm bảy đi cùng nhau, rất hiếm thấy đôi vợ chồng trẻ như hai người.
Bùi Tử Mặc xấu hổ vô cùng, anh cúi gằm đầu, thì thào rỉ tai nói với Đinh Thần: “ Em muốn chấn chỉnh anh cũng đừng lựa chịn cách này chứ! ”
Đinh Thần bật cười: “ Em đâu có chấn chỉnh anh, đây là sự hồn nhiên của trẻ thơ ”
Bùi Tử Mặc làu bàu, tỏ ý không hài lòng.
Khi bộ phim chiếu đến đoạn sói đỏ quỳ xuống van nài bầy cừu con tha cho tiểu sói xám lên xe phóng qua ngọn núi, mọi người ai cũng cất tiếng cười vang trước lời lẽ ấu trĩ trẻ thơ của tiểu sói xám nhưng Đinh Thần cảm thấy hốc mắt mình ẩm ướt.
Tình mẫu tử hết sức vĩ đại, chẳng can hệ gì đến chuyên chủng loài.
Bùi Tử Mặc đưa cho cô khăn giấy: “ Xem en ngốc chưa? ”
Đinh Thần ngượng ngùn quệt nước mắt
Điện thoại trong túi Bùi Tử Mặc rung chuông dữ dội, anh kiểm tra rồi thản nhiên ấn nút tắt.
Điện thoại tiếp tục rung chuông, anh lại ấn nút tắt.
Sau vài lần điện thoại không kêu nữa.
Bùi Tử Mặc từ từ thở hắt ra. Thẩm Hạo nói đúng, anh và Vu Tranh để vuột mất nhau thì dù cho có hàng trăm vướng mắc ràng buộc nhau cũng vô dụng, anh tiếp tục chăm chú xem phim, bộ phim này tuy dành cho trẻ con nhưng không thể không thừa nhận có vài chỗ đáng để cho người ta suy ngẫm.
Điện thoại rung thêm lần nữa, lần này là âm thanh báo hiệu có tin nhắn.
Một hàng chứ ngắn ngủi: “ Tử Mặc, em bệnh rồi, cầu xin anh đừng bỏ mặc em ”
Con tim Bùi Tử Mặc khẽ run rẩy, suy ngĩ trong giây lát, anh nhét điện thoại vào trong túi quần nhưng bất luận anh cố gắng thế nào cũng chẳng thể tập trung được vào màn hình lớn kia.
Đinh Thần nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi của Bùi Tử Mặc, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “ Sao thế? ”
“ Không có gì! ”
Đinh Thần không hỏi thêm nữa.
Bùi Tử Mặc đứng ngồi không yên, anh nhíu chặt mày. Từ đầu đến cuối anh chẳng thể nào làm được việc bỏ mặc Vu Tranh. Anh đã có quyết định, ghé satstai, anh nói với Đinh Thần: “ Công ty có việc, anh phải quay về ”
Đinh Thần chăm chú nhìn anh: “ Đừng nói dối em! ”
Khuôn mặt Bùi Tử Mặc ẩn dưới ánh đèn tăm tối u ám, anh ná tránh ánh nhìn sáng rực của Đinh Thần: “ Anh không nói dối em ”
Đinh Thần cười nhẹ nhàng: “ Vậy anh đi đi ”
Bùi Tử Mặc đặt nụ hôn lên trán cô: “ Xin lỗi em, anh không thể ngồi xem phim cùng em được ”
“ Không sao, công việc quan trọng, anh lái xe cẩn thận ”
Bùi Tử Mặc lại lần nữa vì chuyện lừa gạt Đinh Thần mà ủ rũ chán chường mãi không thôi, anh tìm cho mình một lý do đường hoàng chính đáng cũng bởi lẽ anh không muốn Đinh Thần nghi ngờ vô căn cứ, không muốn để cô đau lòng buồn bã. Anh tự nhủ với mình, đây là lần cuối.
Khi anh gõ cửa thì Vu Tranh lập tức mở cửa ngay, dường như cô đang đứng chờ anh.
Gương mặt cô thấp thoáng vài vệt đỏ ửng bất bình thường, nở nụ cười gượng gạo, toàn thân nghiêng ngả chao đảo, cô có thể ngã vật xuống đất bất cứ lúc nào.
Bùi Tử Mặc vội dìu cô dậy: “ Anh đưa em đến bệnh viện ”
Vu Tranh bướng bỉnh nói: “ Em không đi! ”
Tay anh đặt lên trán cô, nóng rực, Bùi Tử Mặc dứt khoát nói: “ Em phải đi! ”
“ Anh đừng lo cho em ”. Vu Tranh ra sức quát lên.
Bùi Tử Mặc lạnh lùng: “ Nếu không phải vì em nhắn tin gọi anh đến đây, em nghĩ rằng anh muốn lo cho em lắm sao?
Vu Tranh tức giận toàn thân run bần bật: “ Anh đi đi, nếu anh đã căm ghét em đến vậy thì để cho em tự sinh tự diệt đi ”. Cô đẩy Bùi Tử Mặc ra ngoài, bước chân liêu xiêu lảo đảo, cô suýt ngã xuống đất.
Bùi Tử Mặc cất tiếng thở dài sâu tận đáy lòng: “ Em vẫn bướng bỉnh hệt như trước kia ”
Vu Tranh cắn chặt môi, gương mặt khổ sở đáng thương.
“ Anh đưa em đến bệnh viện ”. Bùi Tử Mặc ôn tồn đề nghị
“ Em không muốn đi bệnh viện ”. Vu Tranh kiên quyết
Bùi Tử Mặc đành lực bất tòng tâm: “ Vậy em muốn sao? ”
Vu Tranh lặng im trong thoáng chốc rồi nói: “ Trong ngăn tủ có thuốc ”
“ Để anh lấy cho em ”. Bùi Tử Mặc tìm thấy chiếc hộp thiếc, theo trang giấy hướng dẫn sử dụng liều lượng, anh cho cô uống thuốc rồi nói: “ Giờ thì em lên giường nằm đi ”
Vu Tranh đứng bất động.
Bùi Tử Mặc chẳng hề nhuc nhích
Vu Tranh đầu có nặng trĩu gót chân nhẹ bẫng, toàn thân cô mềm nhũn ra, xét chi cùng cô chẳng thể nào lay chuyển được anh, vừa đi được vài bước về phía phòng ngủ thì đôi chân run rẩy, Vu Tranh nghiêng người tựa vào cửa thở dốc.
Bùi Tử Mặc chỉ còn cách bế cô lên giường, Vu Tranh mở to mắt trân trân nhìn anh.
Anh tìm giúp cô chiếc khăn dầy, rót nước cho cô, lấy đá, bóng dáng anh đi đến đâu, ánh mắt Vu Tranh di chuyển đến đó.
Bùi Tử Mặc bị ánh mắt nhìn chòng chọc của cô làm anh nổi cả da gà, anh cố ý làm ra vẻ thoải mái: “ Em ngủ một lát đi, anh sẽ không ăn trộm đồ của em đâu ”
Anh mắt Vu Tranh sâu kín thăm thẳm: “ Em sợ nhắm mắt rồi sẽ không trông thấy anh nữa ”
Cảm xúc tận đáy lòng Bùi Tử Mặc lộn xộn ngổn ngang, trước kia là vì cô rời bỏ anh, rũ bỏ tình cảm của hai người trong suốt mấy năm qua.Anh vì muốn quên Vu Tranh mà kết hôn với, giờ thì cô cứ bám rịt lấy anh mãi không tha, tội tình gì phải làm khổ sở cả hai như vậy.
“Tử Mặc, em muốn quay về bên anh! ”. Cô nói
“ Muộn rồi ”. Giọng Bùi Tử Mặc trầm lắng.
“ Anh không thể tha thứ cho em ư? ”. Đôi mắt của cô chùng xuống.
Giọng nói Bùi Tử Mặc có phần lạnh lùng: “Đây không phải là vấn đề tha thứ hay không mà là anh không thể từ bỏ Đinh Thần”
“Cô ta có gì tốt hơn em!”. Vu Tranh xúc động hỏi.
“ Có lẽ cô ấy chẳng có điểm nào bằng em, nhưng cô ấy chung tình với anh hơn em ”. hiểu rõ mình không nên nhắc đến nhưng vẫn không nhịn được, buông lời châm chích cô.
Vu Tranh phẫn uất cười: “ Anh luôn miệng nói là không hận em nhưng anh lại lôi chuyện cũ ra nói. Anh hãy tự hỏi mình xem, nếu anh không màng đến em, vì sao luôn day dứt mãi không quên được những chuyện quá khứ? ”
Bùi Tử Mặc giật mình, anh mở miệng nói khích cô phải chăng là vì bản thân anh vẫn để tâm chuyện đó, anh không muốn cả hai tái hợp phải chăng chính là vì sự phản bội trước đây của Vu Tranh.
Vu Tranh nghẹn ngào khóc rống lên: “ Tử Mặc, em không thể mất anh, không thể mất anh ”. Cả cuộc đời cô từ trước đến giờ chưa bao giờ nhỏ bé thấp hèn như lúc này, cô chẳng qua chỉ muốn tìm lại tình yêu đánh mất đã lâu của mình. Cô có làm điều gì sai trái đâu chứ, Bùi Tử Mặc thuộc về cô, mãi mãi là vậy.
Bùi Tử Mặc khó tránh khỏi trăm mớ cảm xúc ngổn ngang, nếu đã biết có ngày hôm này thì hà tất phải làm những chuyện trước kia. Anh ôm Vu Tranh đang khóc nức nở vào lòng mình: “ Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, lo cho sức khỏe bản thân trước đi ”
“ Em lo cho sức khỏe bản thân tốt thì anh sẽ cần em chứ! ”. Con tim Vu Tranh lần nữa nhen nhóm tia hy vọng.
Bùi Tử Mặc lăng im chẳng nói lời nào.
Vu Tranh cởi phăng chiếc áo ngủ.
Bùi Tử Mặc lập tức nhắm nghiền mắt: “ Em không mặc áo thì anh sẽ về ngay, sau này anh sẽ không đến đây nữa ”
Vu Tranh chụp lấy tay Bùi Tử Mặc, đặt tay anh lên sống lưng trần của mình: “ Tử Mặc, anh mở mắt nhìn em đi ”
Bùi Tử Mặc kiên quyết lắc đầu, dần dần, anh cảm nhận được bàn tay mình ó gì bất ổn, phần da thịt vốn mềm mại mịn màng vậy mà nay là những vết sẹo loang lổ. Anh mở to mắt nhìn trong sự kinh ngạc.
Phần trước ngực và sau lưng Vu Tranh đầy rẫy những vết thương, có vết thương do bị cắt, bị bỏng, thậm chí còn có dấu vết do roi da để lại. Vu Tranh che mặt, thổn thức không thành tiếng: “Tử Mặc, em rất hối hận vì đã rời bỏ anh, bọn họ không phải là người, bọn chúng vốn dĩ chẳng phải là người ”
Anh mắt lóe lên sợ hãi cùng đau đớn, lặng im chẳng thốt nên lời, hồi lâu sau anh mới cất tiếng hỏi: “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em có báo cảnh sát không? ”
Vu Tranh lắc đầu nguầy nguậy, hàng lệ không ngừng tuôn rơi: “ Đây là sự trừng phạt ông trời dành cho em, trừng phạt vì tội em sống trong phúc mà không biết phúc, trừng phạt em vì em đã rời bỏ anh ”
Bùi Tử Mặc ôm chặt lấy cô: “ Em từ từ kể anh nghe ”
“ Hắn lừa đưa em sang Canada, sang đó, em mới biết hắn vốn dĩ đã có vợ, chỉ muốn em làm người tình của hắn, lúc đầu hắn đối xử với em khá tốt nhưng về sau chuyện của bọn em đã bị vợ hắn phát hiện. Cả hai vợ chồng hắn liên hiệp lại ngược đãi em, chúng lấy đầu thuốc đốt cháy da em, dùng dao cứa vào da em, thỉnh thoảng còn lấy cả roi da quất em ”. Vu Tranh cảm xúc kích động, giọng nghẹn ngào: “ Em ở nơi đó lạ nước lạ cái, chỉ đành nhẫn nhịn ”. Vu Tranh nói giọng đứt quãng. “ Năm ngoái, hắn ta lại tìm thấy mục tiêu mới bên ngoài, vợ hắn ta tức giận xảy ra mâu thuẫn xung đột với hắn ta dữ dội, cả hai đều bị trọng thương nên em mới được trả tự do ”. Nói đến đây, khuôn mặt Vu Tranh đẫm lệ như sắp suy sụp.
Tâm trạng Bùi Tử Mặc lúc này hết sức phức tạp, vốn dĩ anh cứ ngỡ Vu Tranh dứt bỏ anh ra đi là vì có sự lực chọn tốt hơn, xưa nay anh chưa từng nghĩ rằng cô đã phải chịu quá nhiều khổ sở như vậy. Diện mạo bề ngoài cô sáng sủa, gương mặt tươi tắn rạng rỡ nhưng con tim cô từ lâu đã nát vụn thành trăm nghìn mảnh.
Vu Tranh sà vào lòng anh: “ Tử Mặc, em rất sợ, về nước cũng đã lâu nhưng em ngày nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy đám hung thần ác quỷ kia xuất hiện trước mắt em lần nữa ”
Bùi Tử Mặc xao xuyến, anh trìu mến xoa những vết thương trên người cô: “ Khppng đâu, sau này sẽ chẳng còn ai làm tổn hại em nữa ”
“ Em biết em đã chẳng còn xứng đáng với anh nữa nhưng em không cam lòng, em vẫn còn rất yêu anh, em vẫn luôn ôm hy vọng rằng mình vẫn còn có thể ở bên anh ”. Vu Tranh khóc lóc kể lể: “ Tử Mặc, không có anh em chẳng thể sống được dù chỉ một ngày ”
Bùi Tử Mặc vừa đau đớn vừa thương xót trước cảnh ngộ của Vu Tranh nhưng anh chẳng thể nào vì nguyên do đó mà hứa hẹn bừa bãi với cô bất cứ điều gì. Bùi Tử Mặc nhìn khuôn mặt khóc ướt lem nhen của Vu Tranh, anh hít một hơi thật sâu: “ Để anh lấy khăn lau mặt cho em ”
Vẻ xấu hổ cùng sự giận dữ giao thoa trong lòng Vu Tranh, bất luận cô cố gắng đến đâu thì Bùi Tử Mặc vẫn không mắc bẫy, cô đàng phải sử dụng chiêu cuối cùng này.
Bùi Tử Mặc nhúng khăn ấm quay trở lại thì Vu Tranh đang bước xuống giường, ngón chân đã xỏ vào dép.
“ Sao em ngồi dậy rồi? Em muốn lấy gì? Anh sẽ giúp em ” Bùi Tử Mặc vội nói.
“ Em muốn uống nước ”. Vu Tranh nói giọng yếu đuối, cơn khóc lóc kể lể vừa rồi khiến cô kiệt sức, lúc này muốn đứng vững vàng quả là lực bất tòng tâm.
Bùi Tử Mặc tiến đến trước đón nhận cơ thể mềm mại yếu ớt, ánh mắt Vu Tranh mơ màng, toàn thân kiệt sức mệt mỏi, cô đè cả trọng lượng toàn thân vào người anh, Bùi Tử Mặc gắn sức dìu cô lên giường: “ Em nằm đi, để anh đi rót nước ”
Vu Tranh rút một túi giấy nhỏ đặt trên kệ tủ đầu giường, nhanh tay nhét xuống dưới gối.
Bùi Tử Mặc đưa cốc nước cho cô, Vu Tranh cố ý nhõng nhẽo: “ Em quen dùng chiếc cốc nước xanh da trời ”
“ Người bệnh là trên hết ”. Bùi Tử Mặc véo chóp mũi của Vu Tranh
Nhân lúc Bùi Tử Mặc ra ngoài rót nước, Vu Tranh chẳng chút do dự trút thuốc an thần trong túi giấy vào nước.
Bùi Tử Mặc đưa cho cô cốc nước xanh da trời, chu đáo nói: “ Cẩn thẩn nóng! ”
“ Vâng ”. Vu Tranh nhấp một ngụm nhỏ, khẽ nói: “ Ly nàu anh uống đi ”
Bùi Tử Mặc chẳng chút hoài nghi, lại thêm anh bận rộn cả buổi tối, quả thực miệng khát lưỡi khô, anh uống một hơi cạn cốc.
Vu Tranh lẳng lặng quan sát sắc mặt anh, khóe môi cô nhếch lên.
Đến khi Bùi Tử Mặc nheo mắt ngáp liên hồi thì Vu Tranh chớp ngay cơ hội rơi vào vòng tay anh, cô chẳng chút ngần ngừ cắn lên môi anh, khiến hình ảnh ôm hôn của hai người mặc định dừng lại trong ký ức trước khi chìm vào giấc ngỉ mêm man của Bùi Tử Mặc
Tiếp sau đó, Vu Tranh giở mánh khóe cũ, khóa điện thoại của Bùi Tử Mặc.
Dù giữa anh và cô không có chuyện gì xảy ra thì riêng việc đêm nay anh không về nhà cũng đủ tác thành mọi chuyện cho cô rồi.
Đinh Thần vừa xem ti vi vừa chờ Bùi Tử Mặc, cô bất giác ngủ thiếp đi lúc nào không hay
Đến khi tỉnh dậy, vai đau lưng nhức, cô nhìn đồng hồ treo tường, lúc này kim đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng, Bùi Tử Mặc vẫn chưa về.
Cô không khỏi có phần lo lắng.
Lơ đãng lật vài trang tạp chí, cô quyết định gọi điện thoại cho Bùi Tử Mặc, dù anh bận rộn, vất vả đến đâu thì chuyện trò vào câu có lẽ cũng không thành vấn đề.
Chuyện đáng kinh ngạc chính là điện thoại của Bùi Tử Mặc trong tình trạng khóa máy
Nụ cười nhợt nhạt chợt vụt tắt trên mặt Đinh Thần, không thể trách cô là kẻ nhỏ mọn, bất kỳ ai rơi vào tình huống này cũng đều cảm thấy khó chị huống hồ Bùi Tử Mặc là kẻ từng có tiền án.
Cô ấn tìm số điện thoại Quốc Tế Hồng Kỳ trong danh bạ, gọi thẳng vào số nội bộ của Bùi Tử Mặc, không có người nghe máy.
Đinh Thần cười khổ sở, cảm giác lạnh lẽo đến thê lương quấn lấy cô, hàng chân mày nhíu chặt lộ vẻ ưu sầu, con tim cô bỗng chốc thắt lại. Cô nhìn nụ cười rạng rỡ của Bùi Tử Mặc trong ảnh cưới khổ lớn, chợt cảm thấy anh rất đỗi xa lạ.
Đinh Thần cụp mắt, vẻ mặt chẳng chút cảm xúc, như đang ngấm ngầm chịu đựng lại như đang do dự lưỡng lự điều gì. Không phải cô nên tin lời Bùi Tử Mặc chứ không nên suy đoán vô căn cứ hay sao? Chỉ cần tin tưởng anh tuyệt đối vô điều kiện thì cô mới có dũng cảm tiếp tục kéo dài cuộc hôn nhân này.
Nhưng cũng chính vì còn khả năng khác, con tim cô thắt lại.
Đinh Thần không thể nào tiếp tục ngồi đây chờ đợi thêm nữa, cô đứng dậy thay quần áo, tay cầm chìa khóa bước ra khỏi cửa.
Nhân viên bảo vệ bãi đậu xe hỏi cô giọng hoài nghi: “ Trễ thế này mà cô còn ra ngoài à? ”. Ông còn làm ra vẻ thông minh hỏi: “ Chắc là cậu Bùi lại uống say nên cô đi đón cậu ấy! ”
Đinh Thần đành mỉm cười.
Cô chậm rãi lái xe, dọc đường cô để mắt nhìn làn xe phía đối diện, cô lo sợ mình sẽ bỏ qua bóng dáng xe Bùi Tử Mặc/
Khoảng thời gian đó, cô gọi mấy cuộc điện thoại nhưng anh vẫn khóa máy.
Mãi tận khi cô lái xe đến Quốc Tế Hồng Kỳ, cô vẫn không ề nhận được bất kỳ tin tức nào của Bùi Tử Mặc. Ai đó nói rằng, đôi lúc không có tin tức gì chính là tin tốt lành. Đinh Thần khâm phục bản thân mình, lúc này mà cô vẫn còn tâm trạng để nói đùa.
Đinh Thần ngẩng cổ lên nhìn, ánh đèn trên tầng ba mươi vẫn sáng, cô thầm vui mừng khấp khởi trong lòng, chắc là Bùi Tử Mặc vẫn đang tăng ca.
Sau khi làm thủ tục đăng ký ghi tên, cô đi thẳng vào trong thang máy. Cánh cửa lướn khép hờ, cô đưa tay đẩy nhẹ, đi về phía có ánh đèn.
Anh sáng lói hắt ra từ phòng làm việc phía trong.
Đinh Thần muốn đem lại bất ngờ cho Bùi Tử Mặc, cô nhón nhẹ bước chân, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa tiến vào trong. Thoáng chốc, toàn thân cô cứng đờ, ngiwx nguyên động tác đẩy cửa.
Diệp Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên: “ Đinh Thần, sao lại là cậu? ”
Sắc mặt Đinh Thần biến sắc, cô cất giọng trầm bổng: “ Mình tướng là Bùi Tử Mặc ”
“ Sau khi hết giờ làm, anh ấy không trở lại đây nữa ”. Diệp Tử thẳng thắn trả lời. “ Vì ca này đột xuất xảy ra chuyện, đang nghĩ cách cứu chữa nên mình mới phải vội vàng đến đây vào giờ này ”
“ Nói vậy là anh ta lại gạt mình ”. Đinh Thần miễn cưỡng nở nụ cười thật hết sức khó coi.
Môi Diệp Tử mấp máy: “ Có thể là anh ấy đi với khách hàng. Tính chất công việc anh ấy và mình không giống nhau, tăng ca cũng không nhất thiết phải ở công ty. ” Diệp Tử cố ý nói cười thoải mái nhưng Đinh Thần chỉ tập trung ánh mắt nhìn vào khuôn mặt cô mà chẳng nói lời nào.
“ Đinh Thần, cậu ngồi xuống đi ”. Diệp Tử sợ khi thấy bộ dạng này của Đinh Thần
Cuối cùng thì Đinh Thần cũng mở miệng: “ Cậu đừng nói giúp anh ta! ”
Diệp Tử cất tiếng cười giếu cợt: “ Sao mình phải giúp anh ta, cậu cũng biết là xưa nay mình và anh ta có thù hằn mà ”. Tay Diệp Tử chạm vào lòng bàn tay Đinh Thần. Cô nói giọng kinh ngạc: “ Tay cậu lạnh quá! ”
“ Vậy ư? ”. Đinh Thần thoáng chốc ngẩn ngơ, bản thân cô hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Diệp Tử vội rót cốc nước ấm cho cô: “ Cậu uống ngụm nước cho ấm bụng ”. Đinh Thần làm theo lời cô, Diệp Tử tiếp tục vỗ về cô: “ Cầm cho ấm tay ”
Cô gật đầu
Diệp Tử nhìn bộ dáng thất thần như đi vào cõi tiên của Đinh Thần, cô bèn khép cuốn sổ lại, gọi cho Bùi Tử Mặc.
Đinh Thần thản nhiên nói: “ Vô ích thôi, anh ấy không mở máy ”
Diệp Tử không chịu từ bỏ hy vọng, sau một hồi gọi thử, quả thực khóa máy, cô cất tiếng chửi rủa: “ Chết tiệt thật ”
Đinh Thần chau mày, cô chẳng rõ bản thân mình đau ở đâu, dường như là cánh tay rồi cơn đau đớn lan nhanh khắp tứ chi, cũng có thể toàn thân cô không hề đau đớn, có chăng thứ đau đớn chính là con tim cô. Cô đặt cốc trà xuống: “ Diệp Tử, cậu cứ làm việc đi, tớ về trước đây ”. Đinh Thần vừa cất bước thì hoa mắt chóng mặt, cô ngã lăn sóng soài trên mặt đất.
Diệp Tử khiếp sợ đến mức hồn bay phách lạc. “ Đinh Thần, Đinh Thần cậu sao thế? ”
Đinh Thần chẳng chút phản ứng.
Diệp Tử gọi điện thoại cho Hướng Huy, tốn công sức của chín con bò hai con hổ mới có thể dìu Đinh Thần ngồi lên ghế, tay cô run bần bật: “ Đinh Thần, cậu đừng dọa mình nhé, mình nhát gan, không chịu nổi đâu! ”
Hướng Huy không để Diệp Tử chờ quá lâu, anh chạy đến rất nhanh, lúc này Đinh Thần dần tỉnh táo trở lại, Diệp Tử vuốt ngực thở dốc: “ Đinh Thần, vừa rồi cậu làm mình sợ chết khiếp ”
Đinh Thần kiệt sức mỉm cười, gương mặt tái mét, phờ phạc.
Hướng Huy liền cắt ngang lời: “ Đinh Thần, em nhất định phải nhập viện! ”
Đinh Thần phản đối theo phản xạ: “ Không cần phiền phức như thế ”
Diệp Tử hoàn toàn phớt lờ cô: “ Bọn mình phải khênh cậu đi ”
Đinh Thần vỗ vào người cô: “ Mình không đi không được hay sao? ”
Diệp Tử nói: “ Hướng Huy, anh cõng cô ấy đi! ”
“ Em tự đi được mà ” Đinh Thần nóng nảy nói.
Diệp Tử không ép cô, cô cẩn thẩn dìu Đinh Thần đi.
Đinh Thần bước đi chậm rãi, Diệp Tử lo ngại cô bị ngã lần nữa nên không dám buông Đinh Thần ra.
Bước ra khỏi thang máy, cả hai đều mệt lả đến nỗi toát mồ hôi.
Hướng Huy lái xe lại gần, chở cả hai người đến bệnh viện HS gần đó.
Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ cấp cứu cầm kết quả xét nghiệm máu rồi nói: “ Không có chuyện gì nghiêm trọng cả, bệnh nhân do mệt mỏi quá độ dẫn đến cơ thể suy nhược, cần phải nghỉ ngờ nhiều mới có thể giữ cho em bé khỏe mạnh ”
“ Em bé? ” Đinh Thần lặp lại.
Diệp Tử và Hướng Huy sửng sốt trong giây lát.
Bac sĩ nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên: “ Bản thân mình có thai cô cũng không biết sao? ”
Đinh Thần quả thực không biết, chu kỳ nguyệt san của cô xưa nay vốn không đều, vì vậy mà lần này gần hai tháng chưa đến kỳ kinh cô hoàn toàn chẳng để tâm.
Vị bác sĩ lắc đầu: “ Sau này không được phép lơ là như vậy nữa, phải chú ý đến chế độ ăn uống và nghỉ ngơi, không được cảm cúm. Phải rồi, nhà cô có nuôi thú nuôi không? ”
Đinh Thần lắc đầu.
“ Vậy thì tốt! ”. Vị bác sĩ cười vui vẻ hòa nhã: “ Cô chưa uống thuốc Vitamin B1 đúng không? ”
“ Chưa ạ ”. Đinh Thần ấp úng nói.
“ Để tôi lấy cho cô hai hộp, uống sau khi ăn ”
Đinh Thần gật đầu rồi lại lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngác
Bác sĩ bật cười: “ Vui quá phải không? Lần đầu tiên làm mẹ ai cũng thế cả! ”
Đinh Thần chẳng biết mình nên nói gì, đứa con đến đột ngột, cô chưa chuẩn bị đủ tinh thần để đón nhận.
“ Tôi kê đơn thuốc cho cô, sáng mai cô còn phải làm thủ tục siêu âm nữa ”
Tinh thần Đinh Thần lúc này hoảng loạn, bác sĩ gọi cô hai lần nhưng cô chẳng hề phản ứng.
Diệp Tử vội nhận lấy đơn thuốc: “ Cô ấy vui quá ấy mà, bác sĩ đừng trách cô ấy ”
Bác sĩ phẩy tay: “ Tôi quen rồi ”
Đinh Thần lấy thẻ bảo hiểm y tế để đi thanh toán thì bị Diệp Tử giật phăng lại: “ Cậu ngồi yên đấy đi, để mình đi ”
“ Cậu nóng lòng thế sao? ”
“ Bà thím của tôi ơi, hiện giờ cậu không chỉ có một mình đâu! ”. Diệp Tử siết lấy cánh tay cô: “ Cậu ngồi yên cho mình nhờ đi ”
Hướng Huy cười: “ Hay là để anh đi cho, em ngồi đây với Đinh Thần đi ”
“ Cũng được! ”. Diệp Tử gật gù.
Diệp Tử mặc cả: “ Nói trước rồi đấy, mình phải là mẹ nuôi đấy ”
“ Được ”. Đinh Thần cũng cười theo
Diệp Tử không nén được nỗi oán hận: “ Cậu cũng thật là, đã có thai lại còn chạy kung tung khắp nơi ”
“ Mình chẳng phải là không biết đó sao, sau này mình sẽ không làm thế nữa! ”. Đinh Thần mỉm cười. “ Mình không lo cho sức khỏe của bản thân thì cũng phải lo cho con chứ! ”. Cô nghĩ kỹ rồi, đứa con là món quà đáng quý mà ông trời ban cho cô, cô sẽ trân trọng mối lương duyên này.
Diệp Tử nói: “ Cậu về nhà mau báo với Bùi Tử Mặc tin vui này, mình háo hức chờ xem bộ dạng phấn khích của anh ta ”
Nụ cười của Đinh Thần thoáng lộ vẻ gượng gạo. Có lẽ đứa bé chính là sợi dây hàn gắn hòa dịu lại mối quan hề giữa cô và Bùi Tử Mặc sao?
Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh - Diệp tử Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh