I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: tongkimlinh
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2314 / 4
Cập nhật: 2015-10-26 18:46:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ĩnh Hưng thưa với ba về tình cảm của mình dành cho Tử Quân. Giờ anh cảm thấy không thể sống thiếu bóng dáng cô gái nhỏ ấyđược. Ba anh dịu dàng hỏi:
- Con thật lòng yêu chứ. Phải suy nghĩa cho kỹ đã.
- Dạ, thật đó ba. Trải qua bao cuộc tình, con biết tình dành cho Tử Quân nặng thế nào mà. Ba hãy tin con.
Ông gật gù trầm giọng.
- Còn Linda thì sao? Con bé bảo sẽ đến thăm con đậy
Thật lâu, Vĩnh Hưng phân bày:
- Ba à! Với Linda, con đam mê hơn là tình yệu Cô ta cũNg đâu ca6~n con cưới, thích thì đến, bao giờ ch'an lại tìm tình nhân mới. Linda không biết yêu là gì. Cô thích bên ngoài và tiền thôi. Với Tử Quân... thì hoàn toàn khác.
- Là sao?
- Con yêu nhiều lắm, không dám nắm tay... chỉ gởi tình qua ánh mắt thôi. con thật sự muốn cô bé ấy thuộc về mình mãi mãi, tình trong con không bao giờ thay đổi. Ba gặp rồi sẽ thấy Tử Quân đẹp dịu dàng, thanh thoát thế nào mà.
Ông nhìn con trai mình diễn tả tâm ý bằng mắt, cả khuôn mặt thay đổi liên tục, vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết. Bấy nhiêu đó là ông biết tình cho con trai mình dành cho cô gái ây nhiều đến dường nào rồi.
- Con bé là con nhà ai vậy?
Vĩnh Hưng mắt sáng lên, hớn hở đáp:
- Ba bằng lòng rồi sao?
- Con gái Tây phương xem tình chồng vợ nhẹ hơn bông, nên ba không muốn con kết hôn với họ, bởi khi chia tay không đơn giản chút nào. Còn ở đây, tình cảm đặt trên vật chất nhiều hay ít, nhưng...
- Nhưng sao ba?
Vĩnh Hưng nôn nóng. Ông cười ngọt ngào hơn:
- Nhưng phải dò ý xem cô ấy và gia đình có vui lòng chấp nhận con không đã. Đâu đó đàng hoàng mình mới tiến tới chư".
- Nhất định là họ bằng lòng rồi.
- Sao con biết?
Vĩnh Hưng cười vẻ tự tin:
- Ba xem. Cơ ngơi như mình ở đây đâu dễ gì ai có được. Có cô gái nào từ chối chiếc ghế chủ nhân này chứ.
Cau mày, ông gắt gỏng:
- Con đánh giá người ta có quá đáng không? Trong tình yêu, chưa hẳn có tiền đầy túi là được người ta yêu đâu con. Sự rung động của trái tim không tùy thuộc vào bất cứ khía cạnh nào. Còn chấp nhận hôn nhân dễ dàng là đâu phải tình, mà là vì tiền, con hiểu không?
Vĩnh Hưng vẫn tin ở nhận xét của mình:
- Với Tử Quân con tin, một khi có ba đứng ra lo liệu.
- Con đã biết chắc cô yêu và chấp nhận?
- Con tin rằng cơ ngơi này, ngoại hình của con, không cô gái nào từ chối được cả. Ba giúp con dọ hỏi ý gia đình. Nghe Ái Nga cho biết Tử Quân chỉ còn mẹ, bà đang trông coi một công ty, nhưng công ty ấy đang thời kỳ suy sụp. Dạo này, Tử Quân đi kèm tại tư gia để đóng học phí đó ba.
- Con bé học gì?
- Dạ, đại học ngoại ngữ năm thứ hai.
- Giỏi quá vậy.
Vĩnh Hưng cười khoe khoang:
- Cô bé xinh, duyên dáng nhưng cũng chanh chua lắm.
- Dữ vậy sao?
- Nói chuyện tếu lắm. Một khi chống đối rồi... thì cay như ớt, châm biếm không ai bằng.
Ông cười gật gù:
- Vậy mới trị được tính hào hoa, bướng bỉnh của con chứ. Để ba nhờ Ái Nga đưa đến gặp mẹ của con bé xem sao?
- Bao giờ ba đi, để con chuẩn bị quà cho gia đình họ?
- Tử tế vậy sao?
Vĩnh Hưng cười, vẻ ngượng ngập:
- Muốn cưới con gái người ta thì phảI lo thủ tục chứ bạ Ai cũng vậy mà.
- Theo ba, chỉ cần hai người yêu nhau là đủ rồi. Hôn nhân, lễ lộc rườm rà, đó chỉ là hình thức mà thôi. Nhưng buổi sơ giao thì quà cáp phải có chút chút mới phải phép tắc chứ.
Vĩnh Hưng cười nét mặt hiện hẳn niềm vui. Anh nắm tay ba, khẽ kể:
- Con tin rằng, sự ngỏ lời của ba, bên ấy sẽ vui lòng chấp nhận.
- Con nghĩ vậy à?
- Dáng của ba còn phong độ lắm, không chừng bà ấy kết ba thì sao. Hai cha con mình dang tay lo cho mẹ con Tử Quân, có phải hạnh phúc vô vàn không?
Ông cười buồn khẽ khoát tay:
- Ba về đây, mong tìm lại một người bạn đã xa nhau lâu lắm rồi không gặp. Chứ chuyện vợ chồng, tình yêu, quá chán ngán, ba không muốn bước vào nữa. Chỉ mong hai con sớm được vui vẻ hạnh phúc bên người mình yêu mà thôi.
Vĩnh Hưng thương sự cô độc của ba bao năm qua.
- Mẹ con phụ tình ba và bà đã trả cái giá ấy lâu rồi. Ba cũng nên tìm ai đó gắn bó, chia sẻ buồn vui trong tháng ngày còn lại. Một mình có ích gì chứ.
- Con không biết đâu, một khi trong lòng đã có hình ảnh người yêu, mình trân trọng rồi, dù có chung sống với ai đi nữa, cũng không co ý nghĩa gì. Cho nên ba không muốn sống miễn cưỡng với bất cứ ai là vậy đó.
- Ba yêu mẹ con vậy sao?
Không muốn con trai biết tình cảm trong lòng, ông sợ con sẽ thất vọng hơn khi biết sự thật về mình về mẹ của nó. Ông gượng cười:
- Bao giờ có gia đình, con sẽ biết tình yêu thế nào mà.
Vĩnh Hưng nhướng mắt cười khì:
- Ba à! Con trai của ba mới bước đầu vào... đường yêu rồi đấy. Tử Quân, xứng đáng lắm... ba biết không?
Vỗ đầu con, ông cười âu yếm:
- Thấy bộ mặt hớn hở của con là ba biết thế nào rồi. Thôi đi, mai ba gặp Ái Nga rồi hẵng tính.
- Thật hả ba?
- Có khi nào ba để con thất vọng đâu. Về phòng nghỉ đi nhá. Mai đưa ba sang gặp Ái Nga đã.
Vĩnh Hưng nghiêng người hôn lên má ông thật kêu, cho người cha này biết sự nôn nóng, vui mừng quá đầy có trong con trai mình. Ông vuốt tóc con, lòng vui hơn, bởi con thuyền thích phiêu bạt nay đã chịu khép mình vào bến đỗ rồi. Ông cũng muốn xem con bé Tử Quân ấy ra sao, mà có đủ khả năng quật ngã cánh buồm lang bạt này vậy.
o O o
Mấy hôm nay, Tử Kỳ luôn ở cạnh mẹ, bà ngã bệnh từ lúc cô kế toán tham lam công quỹ và số lượng hàng xuất khẩu bị giảm đi bởi chất lượng mồi ngày một tồi tệ hơn do công nhân xén bớt.
- Mẹ à! Đừng buồn nữa, để con nghiên cứu tất cả hồ sơ bên giao dịch, từ đó con sẽ thay mẹ quản lý. Hy vọng mọi sự phát triển tốt đẹp hơn, mẹ đừng lo lắng nữa.
Bà thở dài:
- Ba con lúc còn sống, công ty mỗi ngày mỗi tốt đẹp hơn. Khi ông nhắm mắt, tin tưởng giao cho mẹ để sau này trao lại cho con. Nay mẹ bất tài để công ty cho bọn người xấu thao túng, giờ còn gì đâu nữa. Ba con nơi ấy chắc đau lòng lắm.
Tử Kỳ cúi đầu nhỏ giọng:
- Không phải lỗi tại mẹ, mà là con. Là trai, con phải gánh vác thay mẹ điều hành tất cả. Mẹ yếu đuối lẫn đau buồn làm sao gồng gánh được chứ. Mẹ yên tâm nghỉ ngơi đi. Con sẽ vực dậy công ty về cho mẹ mà.
- Con bằng lòng bỏ phòng thí nghiệm ấy rồi sao?
Bà kêu lên. Tử Kỳ gật nhẹ:
- Con lo cho gia đình mình trước. Sau khi đâu đó ổn định rồi, có thời gian con tiếp tục nghiên cứu. Mẹ lo gì, có chí ắt thành.
- Còn công việc ở viện Pasteur thì sao?
- Con nghỉ một thời gain rồi hẵng tính. Chỉ cần mẹ khỏe và em Tử Quân khỏe là đủ rồi. Gia đình vui vẻ, hạnh phúc con vui, làm việc gì chẳng thành công chứ.
Bà nắm tay Tử Kỳ mỉm cười:
- Chỉ cần con chịu làm, mẹ tin thành công sẽ có. Làm trai phải bản lãnh trên thương trường. Sau này kinh tế ổn định, hạnh phúc sẽ trọn vẹn hơn. Ở viện, lương không bao nhiêu, làm sao con lo cho gia đình được. Mẹ già rồi, có con thay thế mẹ vui lắm.
- Vậy mẹ ráng tịnh dưỡng, tất cả để con lo. Vả lại, có ông ngoại hỗ trợ, con lo gì.
- Ông ngoại già rồi, không còn nhanh nhẹn như ngày nào nữa. Con nên học hỏi ngoại kinh nghiệm và tìm hiểu thị trường rồi chờ thời cơ mới bắt tay vào việc. Hai là đến công xưởng tìm cho ra kẻ chủ mưu tráo hàng thật dưa hàng dỏm vào. Đồng thời củng cố chất lượng lại cho ra sản phẩm tốt hơn xưa, hiểu không.
Tử Kỳ không muốn mẹ cho biết mình đã tìm ra manh mối và kẻ đứng ra tráo vật liệu, để lấy sự chênh lệch giữa hàng cao cấp và hàng dỏm mà chi xài cho cá nhân. Tử Kỳ thương ông ngoại đã hết lòng giúp anh. Ngoại dặn: đừng cho mẹ Tử Kỳ biết. Để khi anh nắm quyền công ty, tất cả khâu sản xuất sẽ được kiểm tra chặt chẽ. Nhất là kho chứa hàng, sẽ thay người và đổi chất liệu. Thà lỗ ban đầu để hàng tốt hơn, bán chạy hơn. Thời gian sẽ bù đắp lại sự lỗ lã hiện nay.
Chính Tử Kỳ cũng không ngờ trong khi ông ngoại Hùng thì hết lòng lo lắng, giao dịch các cơ sở thu muạ Còn ngoại Hoàng luôn móc nối với thủ kho để tráo hàng, lấy tiền ăn nhậu.
Bà mẹ thì không sao ngờ được:
- Con sao vậy Tử Kỳ?
- Dạ, đâu có gì mẹ. Con đang tính mình phải làm sao để củng cố công ty lại sớm hơn cho mẹ vui.
Bà vuốt nhẹ tay con gật gù:
- Mẹ biết con là người có chí. Mong rằng ba con vui hơn, khi biết Tử Kỳ không làm ông thất vọng.
Tử Kỳ định bước đi. Bà gọi lại:
- Tử Kỳ! Mẹ có một chuyện muốn kể cho con nghe.
- Chuyện gì khiến mẹ lo lắng vậy?
Nuốt giọng bà nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Tử Kỳ à! Con biết gã kính nhốp quen với Tử Quân không? Nghe Ái Nga bảo ngày nào cũng đón em con hết đó.
- Dạ biết.
- Anh ta thế nào?
- Về mặt nào mẹ?
- Đủ phương diện.
Tử Kỳ cười tỏ vẻ dễ dãi:
- Đâu cần gì ngoài tình thương dành cho em Quân trọn vẹn thôi mẹ à. Tử Quân lém lỉnh, khôn ngoan và bướng bỉnh đâu thua ai. Con nghĩ, anh chàng này thương em ấy thật lòng, mới kiên nhẫn đeo đuổi lâu như vậy mẹ.
- Gia đình anh ta thế nào, con biết không?
Anh nhìn bà, cười cười:
- Mẹ hỏi Ái Nga rồi mà.
- Nhưng con bé đâu kể thật bằng với con.
Tử Kỳ ngượng ngập:
- Ái Nga thích con, đâu dám dối mẹ. Thật sự là anh ta con một, nhà giàu, công ty xe gắn máy khá thuận lợi. Có cô em gái, mẹ mất, ba ở vậy nuôi hai anh em từ bé. Nếu Tử Quân về nhà ấy, tất cả đều tốt.
- Mẹ muốn con và Ái Nga kết hôn trước, Tử Kỳ à.
- Dạ, chưa phải lúc đâu me.
- Sao vậy Tử Kỳ?
- Tự con chưa thật sự yêu cô ấy.
- Vậy con yêu ai?
Mắt quay đi, cố tránh sự chú ý của mẹ:
- Con chưa dò ý người ta. Bao giờ có kết quả sẽ báo và nhờ mẹ lo cho con hôn sự của con.
Bà thở dài:
- Tử Kỳ! Lần này mẹ bệnh nhiều, nên muốn kể cho con nghe chuyện đời con. Để sau này có xảy ra chuyện gì, hay mẹ có nằm xuống, con cũng biết mà cư xử ra sao cho phải.
Tử Kỳ nắm tay bà, vẻ lo lắng sợ hãi.
- Mẹ... mẹ đừng làm con sợ mà.
Gượng cười bà lắc đầu:
- Không có gì. Tự mẹ muốn kể cho con nghe vậy mà.
Tử Kỳ gật nhẹ. Bà cười vuốt tay con.
- Tử Kỳ à! Con thật ra không phải là máu thịt do mẹ sinh ra. Mẹ con là người phụ nữ tốt, nhưng trong mắt bà, cha con không tốt, nhất là nội của con.
- Con biết cả rồi mẹ à.
Bà ngơ ngẩn nhìn anh. Tử Kỳ chớp mắt:
- Con biết từ ngày ba con sắp nằm xuống...
- Thật sao? Vậy là mẹ mừng rồi. Mẹ sợ con đau lòng, chán ngán tình đời nên không đành lòng kể lại. Nay biết con đã rõ cội nguồn mà vẫn cố gắng đứng lên, mẹ an tâm rồi. Con không trách mẹ chứ, Tử Kỳ?
Anh nhìn bà, ánh mắt thật buồn:
- Con biết cội nguồn và thương mẹ hơn. Lúc nào mẹ cũng lo lắn, chăm sóc và tạo điều kiện cho con học tập hơn các bà mẹ khác. Cảm ơn lòng bao dung, thương yêu của mẹ. Nếu mẹ là ai khác chẳng biết bây giờ con ra sao nữa.
- Nếu ai đứng ở hoàn cảnh mẹ cũng phải cư xử vậy thôi. Bao năm qua, mẹ áy náy, không biết mẹ con thế nào mà thư từ bặt tin. Có nhờ người tìm, nhưng mẹ của con không còn ở chỗ cũ. Vậy con thu xếp, liên lạc sao với sứ quán bên ấy để tìm mẹ con về đây vui sống bên nhau.
- Mẹ không sợ con thương người sinh ra mình, rồi nhẹ tình với mẹ sao?
- Không. Mẹ nào cũng là mẹ. Chỉ sợ mẹ đối với con không tốt thôi. Chứ con có đối với mẹ như thế nào, mẹ cũng không có gì buồn cả, Tử Kỳ à.
Tử Kỳ xúc động:
- Đêm ấy, nghe ba kể lại tất cả, con cảm động cách xử sự của mẹ lắm. Mẹ của con chắc cũng mang tâm trạng như con vậy.
- Đâu có gì. Mẹ cũng là đàn bà mà, không đồng cảm với mẹ của con sao được. Bà là người vợ kiên cường, có tư cách và bao dung. Nếu không, dễ gì để cha con gặp nhau chứ. Đối với người phụ nữ tốt, làm sao mẹ có thể bạc đãi được chứ.
Tử Kỳ cắn môi. Bà tiếp:
- Ông bà nội con quá ích kỷ, bảo thủ nên mẹ con đau khổ thiệt thòi bao nhiêu năm quạ Đây là cơ ngơi của bà, thế mà không hưởng được, mẹ chẳng có gì, mà lại được làm bà chủ. Hỏi bất công với bà bấy nhiêu chưa đủ sao. Mẹ đành lòng nào đem khổ đến cho bà nữa chứ.
- Cảm ơn mẹ đã nghĩ như thế.
Bà thở dài nhỏ giọng:
- Công ty có suy sụp nhưng vốn của mẹ Ở ngân hàng nước ngoài không ít. Từ nay, con phải thay đổi nhân viên ở phòng sản xuất. Mẹ khuyên con nên giảm đi số người lớn tuổi. Giúp họ số tiền và tuyển nhân viên trẻ vào.
- Con cũng có ý đó, nhưng ngại họ đã gắn bó với công ty lâu năm, giờ thay đổi con thấy khó xử lắm.
- Có gì khó xử. Cả ông ngoại Hoàng cũng không nên giao thiệp.
- Mẹ...
- Chính vì ngoại nên mọi vấn đề xáy ra tồi tệ như vậy. Mẹ tin ở sự sáng suốt có ớ con. Về phòng suy nghĩ lại đi há.
Tử Kỳ ngập ngừng. Bà vẫy tay cười:
- Phải cứng rắn khi cần con ạ. Mẹ thất bại là do tính lưỡng lự của đàn bà đấy. Cố gắng lên đi nhá. Mẹ ủng hộ con đó, Tử Kỳ.
Bóng chàng trai khuất sau cánh cửa, bà thở nhẹ nhõm, môi thì thầm:
- Tử Du! Anh yên tâm rồi chứ. Tử Kỳ đã thay anh quản lý rồi. Trao quyền cho con lòng em vui lắm. Em tin rằng con sẽ thành công hơn em nhiều, Tử Du ạ.
Không Dễ Gì Quên Không Dễ Gì Quên - Nguyễn Thị Phi Oanh Không Dễ Gì Quên