Số lần đọc/download: 8637 / 24
Cập nhật: 2021-08-28 15:42:56 +0700
Chương 11 -
B
à Khánh Hà lật nhẹ quyển "Uyên ương gãy cánh", những giòng chữ bằng mực đen lả lướt vẫn còn nguyên màu cùng năm tháng, nó như một bằng chứng thiêng liêng của một mối tình. Dầu thỉnh thoảng bà vẫn mang chúng ra đọc, song lần nào bà cũng xúc động như được đọc lần đầu tiên.
"Người chính là tình yêu. Ai mà giận được tình yêu". Đúng vậy, ai mà giận được tình yêu cho dù tình yêu có thể làm người ta khắc khoải cả một đời.
Thức vừa huýt gió vừa xếp lại những quyển sách ở kệ bên. Ngoài quầy, nơi vừa bị một nhóm sinh viên xóc tung lên. Nhìn bộ điệu của anh, chắc ai cũng tưởng anh là chủ tiệm. Trong khi đó, Tùng Chi hết sức nhàn hạ, cô dán mắt vào quyển catalogue thời trang anh Phương vừa mang về hồi sáng và … không thèm để ý tới xung quanh, cô biết đã có người đáng tin cậy trông quầy hộ mình rồi.
Xem thời trang mãi cũng chán, vì biết chẳng có kiểu nào thích hợp với mình, Tùng Chi xếp quyển catalogue lại và bó gối nhìn Thức. Trông anh y như một tên lái sách thực thụ đang kiểm kê sách.
Suy nghĩ này khiến cô tủm tỉm cười. Ngay lúc ấy Thức quay lại, anh nheo mắt:
- Chuyện gì vui thế Chi?
Tùng Chi so vai:
- Tôi không nghĩ anh thích sách đến như thế. Nhìn anh giống ông chủ ghê.
Thức gật gù:
- Kinh doanh sách là một việc hay. Biết đâu chừng sau này tôi sẽ mở một nhà sách lớn nhất thành phố. Nhà sách của tôi không chỉ bán sách mới mà còn là nơi trao đổi, trưng bày những quyển sách cũ, là nơi hội ngộ của những người thích sưu tầm sách.
Tùng Chi hóm hỉnh:
- Ý tưởng độc đáo. Nếu nó thành hiện thực chắc nhà tôi phải dẹp tiệm.
Thức nói:
- Trước khi biến ước mơ thành hiện thực, tôi phải mời dì Vân hợp tác chớ đâu dám mở nhà sách một mình. Nhưng nói thật ý tưởng này không phải của tôi.
Tùng Chi tò mò:
- Vậy của ai? Oanh Nhi hả?
HanThức ngần ngừ vài ba giây mới nói:
- Đó là ý tưởng của cô Khánh Hà và cô ấy đang ấp ủ kế hoạch mở một công ty văn hóa trong đó bao gồm một hệ thống các nhà sách rải rác các thành phố lớn.
- Chà! Muốn thế chắc phải đầu tư nhiều vốn?
- Đương nhiên. Nhưng cô ấy có khả năng mà. Hơn nữa, công ty nào lại không gồm nhiều cổ đông cùng đầu tư. Nếu nhận thấy có lợi, người ta sẽ bỏ vốn ra ngay.
Tùng Chi hỏi:
- Anh có định … bỏ vốn không?
Thức so vai:
- Nếu em định mở nhà sách, tôi sẽ góp vốn với em.
Tùng Chi bĩu môi:
- Hổng dám đâu!
- Sao thế?
Tùng Chi đáp cụt ngủn:
- Hổng thích!
Thức trêu:
- Không thích mở nhà sách hay không thích … chú Thức?
Tùng Chi khịt mũi:
- Anh tự trả lời được mà.
Thức cười:
- Vậy là em không thích làm bà chủ nhà sách. Hơi bị uổng, nhưng thật hạnh phúc cho tôi.
Tùng Chi ấm ức:
- Mồm mép!
Rồi sực nhớ trước đây vì lỡ lời nói Hòa “đểu” mà phải trả giá, Tùng Chi bất giác đưa tay che miệng.
Cô lúng túng:
- Xin lỗi …
Thức nói:
- Người xin lỗi lẽ ra là tôi. Tôi đã đùa hơi lố. Tôi đã đặt để Chi trước điều em ghét.
Tùng Chi chớp mi. Cô không ghét như cô đã nhiều lần nói khi ai đó nhắc tới Thức, nhưng cô cũng không thể cải chính. Thôi thì cứ lặng thinh mặc Thức phân bua như anh đúng là đang có lỗi.
Chi nhỏ nhẹ:
- Từ giờ trở đi, chúng ta không đề cập tới vấn đề ưa ghét nữa. Anh đồng ý chứ?
Thức gật đầu:
- Đồng ý, nếu điều đó làm em vui.
Tùng Chi chuyển đề tài:
- Ba anh đã nối liên lạc với cô Khánh Hà chưa?
- Rồi! Ngay sau khi tôi gặp cô ấy. Dù chưa gặp mặt, nhưng tôi biết hai người rất vui và xúc động. Tôi cũng rất vui. Cô Hà có điện thoại cho tôi, nói về chuyện sách, hai cô cháu hợp gu lắm.
Thức nhìn cô:
- Có một lần cô Hà hỏi thăm em …
Mặt Tùng Chi vụt tái xanh, cô chưa kịp hỏi gì thì có tiếng xe dừng trước quầy. Ngước lên cô thấy Hòa. Bỗng dưng Chi ngồi yên như hoá đá, cô bối rối đến mức không biết phải làm sao. Đứng lên chạy vào nhà để tránh Hòa cũng không được, mà chào hỏi thì Tùng Chi chẳng mở miệng để thốt lên lời.
Khác với Tùng Chi, Hòa vẫn ung dung tự tại, anh cười rất tươi và rất quyến rũ khiến Tùng Chi nghe tim mình đập thình thịch.
Với một dáng vẻ hết sức lịch thiệp, Hòa bước về phía Chi, giọng thật êm.
- Anh biết thế nào giờ này em cũng ở đây. Mà có em, thế nào cũng có Thức.
Để lên kệ hai quyển sách. Hòa nói:
- Gởi em mấy quyển sách, thông tin mới nhất về tin học đó.
Tùng Chi cố gắng dửng dưng:
- Cám ơn! Em không cần những thứ đó.
Hòa thản nhiên:
- Anh biết! Nhưng đó là tình cảm chân thành của anh. Không cần cũng nên giữ để làm kỷ niệm.
Rồi không đợi biết phản ứng của Tùng Chi ra sao, Hòa quay sang Thức, giọng quyền hành:
- Chúng ta vào quán. Tôi có tí chuyện cần nói với anh.
Thức cười khẩy. Hừ! Hòa tưởng mình là ai vậy? Anh lạnh lùng:
- Tiếc là tôi không thích.
Hòa nhấn mạnh:
- Không thích hay sợ?
Thức trừng mắt:
- Sợ à! Sao tôi phải sợ anh chứ?
Hòa ngạo nghễ:
- Mày quyến rũ Tùng Chi để cô bé quay lưng với tao, tao có thể chịu đựng được, nhưng mày chạm tay tới mẹ tao, tao sẽ giết mày.
Thức sững sờ vì những lời của Hòa. Trấn tỉnh lại, anh nói:
- Anh điên rồi mới nói như thế.
Hòa nhìn Thức bằng cái nhìn tóe lửa:
- Có người con nào không điên khi thấy mẹ ruột bị săn đón, tán tỉnh bởi một kẻ bằng tuổi con mình. Mẹ tao thừa tiền, thích phỉnh nịnh, mày chỉ cần uốn ba tất lưỡi khen thơ của bà có hồn, văn của bà xúc tích thế là muốn gì chả được.
Thức cố giữ bình tĩnh:
- Nói như anh là xúc phạm đến cô Hà trước tiên. Anh sai rồi!
Hòa gằn:
- Không cần biết sao hay trúng, nhưng tao cấm mày tiếp tục quan hệ với mẹ tao. Nhớ đó!
Ném cái nhìn của mình về phía Tùng Chi, Hòa dịu giọng:
- Lẽ ra anh không nên nói những lời như vậy trước mặt em. Khổ là anh không dằn lòng được. Anh xin lỗi, nhưng đó là sự thật thô bỉ nhất. Em hãy cẩn thận khi giao thiệp với hạng người này.
Hòa vừa dợm bước đã bị Thức đứng chận trước mặt, Thức đanh giọng:
- Chỉ có anh là thô bỉ khi nghĩ xấu về mẹ mình. Anh phải rút lại những gì vừa nói.
Hòa khinh khỉnh:
- Có những chuyện đó nữa sao? Tao chưa đập vào mặt mày là vì còn nghĩ đến Tùng Chi.
Thức lạnh tanh:
- Mày phải xin lỗi tao vì những lời sỉ nhục đấy.
Hòa thách thức:
- Nếu không, mày làm gì được tao?
Không nói thêm một tiếng nào, Thức lừ lừ bước tới. Tùng Chi hoa cả mắt khi hai người lao vào nhau. Cô không biết làm sao can thiệp mà chỉ biết đứng bên ngoài la thất thanh, khi Thức bằng một đòn judo đã quật ngã Hòa nằm dài trên đất.
Những người đàn ông ở những hàng quán gần đó chạy tới can. Họ lôi hai người lúc này vẫn còn đang hung hăng như hai con bò tót ra hai nơi.
Hòa chỉ tay vào mặt Thức:
- Tao không bỏ qua chuyện này đâu.
Tùng Chi quày quả bước vào trong. Cô vừa sợ, vừa xấu hổ trước bao nhiêu cặp mắt đang hướng về mình. Chắc họ nghĩ hai người đánh nhau vì Chi. Rồi họ sẽ đồn đại chuyện … giành gái cho mà xem. Rõ là nhục!
Đoán được tâm trạng của cô, Thức vội bước vào theo cô:
- Anh rất tiếc đã không nhịn được.
Tùng Chi vẫn còn run:
- Động chân động tay đâu phải là cách giải quyết hay nhất. Thú thật vừa rồi tôi sợ quá.
Thở dài, Chi nói:
- Tại sao Hòa lại nghĩ bậy bạ như vậy chứ? Hòa còn hăm sẽ không bỏ qua chuyện này, tôi thấy lo.
Thức trần giọng:
- Anh không … động tay động chân nữa. Chi không phải lo cho Hòa. Anh hứa đấy.
Tùng Chi làm thinh. Cô chỉ đau đớn khi nghĩ tới Hòa, chớ không hề lo cho anh. Hòa là người cao ngạo, để bụng những chuyện sỉ diện. Chỉ một lời buột miệng của Tùng Chi thôi, cô đã phải trả giá, thì chắc chắn Hòa sẽ tìm cách rủa cái nhục bị Thức quật ngã hôm nay.
Thức lại nói tiếp:
- Anh sẽ giải thích với dì Vân, Luyện và Phương rằng đây là mâu thuẫn riêng giữa anh với Hòa, chớ không hề liên quan đến em.
Tùng Chi nghẹn lời:
- Nhưng Hòa cố tình dựng chuyện để sỉ nhục anh trước mặt tôi. Anh ấy thật đáng trách.
Bỗng dưng Chi muốn khóc hết sức. Lẽ nào bản chất của Hòa ti tiện đến thế? Anh quá tệ khi bộc lộ con người thật của mình trước mắt Tùng Chi.
Thức vỗ về:
- Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, em sẽ thấy nhẹ lòng.
Tùng Chi gượng gạo:
- Tôi có nghĩ gì đâu.
Thức mỉm cười khích lệ:
- Vậy thì vào làm việc với anh, sách rách nhiều lắm, mình phải dán lại thôi.
Tùng Chi cố pha trò:
- Chà! Lên giọng giống ông chủ ghê. Thưa ông, tôi phải dán quyển nào đây?
Thức đưa Chi bộ Anh Nam sử lược:
- Đây! Bộ sách này cực quý đó, dán lại xong tha hồ cho ông Luyện hét giá trên trời.
Tùng Chi khen:
- Anh thẩm định sách tài ghê. Mà anh thích sách cũ từ hồi nào vậy?
Thức chuyển tông xưng anh ngọt xớt:
- Anh không nhớ nữa. Nhưng chắc sở thích ấy bắt đầu từ tủ sách của ba anh để lại. Trong đó có bộ "Chiến tranh và Hòa bình" bị thiếu một quyển. Anh bức rức lắm, nhưng không biết làm sao. May nhờ bạn bè chỉ, anh đến các cửa hàng sách cũ trong thành phố. Lùng sục cả tháng trời anh mới tìm đủ trọn bộ. Rồi từ đó máu mê sách cũ lậm vào người. Hễ có thời gian là phần xác dắt phần hồn anh đến các cửa hàng sách cũ để tìm kiếm.
Im lặng một chút, Thức nói tiếp:
- Anh đặc biệt thích những cuốn sách xưa có lời tặng ghi ở trang đầu. Thường là những lời bày tỏ tình cảm một cách nồng nàn, qua đấy anh biết rằng ngày tháng năm đó có một chàng yêu một nàng mà không dám ngỏ lời trực tiếp, bèn mượn sách thay lòng.
Nhìn Tùng Chi, Thức xa xôi:
- Mới hay dù xưa nay sách cũng hỗ trợ cho những mối tình, dù mối tình không thành, sách vẫn mãi là kỷ niện đẹp. Với nhiều người, trong đấy có cả bà Khánh Hà, sách là một gia tài, một kỷ vật mà mỗi lần lật trang sách cũ sẽ thấy hồn người xưa …
Tùng Chi tấm tắc:
- Nói nghe hay thật! Lần đầu tiên tôi nghe có người nêu lên vai trò tích cực hết sức độc đáo của một quyển sách kiểu như thế.
- Nhưng đúng phải không?
Tùng Chi liếc xéo Thức, cô chợt nhận ra anh là người sâu sắc, thâm trầm chứ không cao ngạo nhưng hời hợt như Hòa. Chỉ nhớ tới bờ vai vững chải của anh, bờ vai rộng ấy đã có một lần cô ngã đầu vào nức nở. Tùng Chi đã khóc cho riêng mình, nhưng cô không khóc trong cô đơn mà bên cạnh cô có một người sẵn lòng chia sẻ.
Giọng Thức ấm áp vang lên:
- Anh từng đọc từ trang đầu của một quyển sách cũ câu này: "Hãy cho người khác nhiều hơn họ mong đợi, và hãy làm điều đó bằng cả tấm lòng". Anh có cảm giác mình đang làm điều đọc từ trong trang sách ấy bằng cả tấm lòng. Còn Tùng Chi, em nghĩ sao?
Tùng Chi hóm hỉnh:
- Tôi nghĩ rằng: “Im lặng đôi khi là câu trả lời hay nhất “
Bất giác cả hai người cùng cười. Tùng Chi ngỡ ngàng nhận ra Thức gần gũi với mình biết bao, vậy mà lâu nay cô lại cố tình loại anh ra khỏi tâm hồn để nghĩ mãi tới một người không nên nghĩ.
Tùng Chi uể oải nhìn những dòng xe xuôi ngược trên phố. Suốt một tuần nay cô hết ra rồi lại vào ngóng trông Thức, nhưng chẳng thấy anh đâu. Chi buồn rầu thơ thẩn không khác gì lúc thất tình Hòa. Và cũng như vậy, Chi không dám mở miệng hỏi thăm ai xem Thức đang ở đâu, sao bỗng dưng anh biến mất như chưa từng bao giờ có mặt trên đời này.
Người duy nhất Tùng Chi có thể dò dẫm là Oanh Nhi. Nhưng con nhỏ chảnh ấy dạo này rất thấy ghét. Vào lớp nó toàn ngồi chen vào với bọn con trai, giờ về không về với Chi mà theo bọn chúng vào mấy quán internet để tán gẫu qua mạng.
Tối đến, Chi gọi điện thoại, mới nói bâng quơ dạo đầu vài câu nó đã ong ỏng than bận rồi gác máy nghe dội vào đầu côm cốp.
Tùng Chi ức lắm, cô đâm ra giận cả hai chú cháu Oanh Nhi mà không biết vì lý do gì.
Người Chi giận đến đau buốt ngực là Thức, anh biến đi đâu mất và không nói với Chi một lời chia tay nào. Bao đêm trằn trọc, Tùng Chi không nhớ được mình có làm gì khiến Thức hết muốn ghé chơi không? Cô tin anh không phải người nhỏ nhặt, chấp nhất những câu bông đùa cỏn con để lẳng lặng giã từ nơi anh từng nói rất yêu thích như vầy. Nhưng tại sao? Tại sao Thức không tới nhỉ?
Nhạc từ quán cà phê cứ vang ra da diết:
"Chiều nay còn mưa sao em không lại? Nhớ mai trong cơn đau vùi làm sao có nhau, hằn lên vết đau … "
Quán xá vắng ngắt, phố xa ngơ ngác buồn. Hàng me già đơn độc thả những chiếc lá vàng nhỏ xíu khiến hồn Tùng Chi cứ rưng rưng. Cô xếp lại mấy bộ sách và bâng khuâng nhớ.
Từ xe ôm, dì Vân bước xuống, bà cao giọng bảo:
- Con về đi!
Tùng Chi lại dõi mắt ra đường:
- Con ở lại với dì cho vui.
Bà Vân kêu lên:
- Ngồi suốt từ sáng tới giờ, chưa mệt à? Không khéo lăng đùng ra xỉu thì khổ chứ vui hổng nổi.
Tùng Chi phụng phịu:
- Dì làm như con thích xỉu lắm vậy.
- Ai bảo con thích đâu.
Rôi bà thắc mắc:
- Dạo này sao con siêng thế? Dì chẳng nghe con nạnh nẹ với thằng Phương, thằng Luyện, đã vậy kêu về nghĩ ngơi lại không chịu. Hơi bị ngộ nghen.
Tùng Chi chép miệng:
- Giờ này về nhà không có ai, con buồn đến chết.
Bà Vân thản nhiên … đuổi:
- Chết cũng phải về, không thì mẹ mày lại bảo dì Vân bóc lột anh em bây.
Tùng Chi xịu mặt:
- Dì đuổi, con đành đi thôi.
Nhìn Tùng Chi giận dỗi dắt xe, bà Vân nói:
- Đi đường cẩn thận đó.
- Vâng.
Ấm ức, Chi phóng xe đi, thay vì về nhà, cô quyết định ghé nhỏ Oanh Nhi, miệng lầm bầm, cô vái trời cho nhỏ chảnh ấy có ở nhà … Và lời lầm bầm của cô đã ứng.
Oanh Nhi trong chiếc váy củn cởn ra mở cửa cho cô, con bé nói như reo:
- Mới nhắc Tùng Chi, Tùng Chi đã xuất hiện. Linh thật!
- Mày nhắc tao làm gì?
- Người khác nhắc mày chứ không phải tao.
Định hỏi “người nào?”, Tùng Chi đã kịp ngậm miệng lại khi thấy chiếc Future màu xám bạc của Thức dựng ở góc sân.
Nhi lấp lửng:
- Nhà tao đang có khách, thêm mày đúng là vui nha.
Tùng Chi ra vẻ ngạc nhiên:
- Chú Thức mà là khách à?
Oanh Nhi nheo nheo mắt:
- Chú Thức là người nhà, tao muốn nói tới "nàng" của chú ấy kìa. Nào, vào đây tao giới thiệu … bà con cho biết nhau.
Tùng Chi khựng lại, cô ấp úng:
- Có người lạ, tao không vào đâu.
Oanh Nhi nhăn nhó:
- Ai đâu mà lạ. Mà trước lạ sau quen, ngại quái gì chứ.
Tùng Chi đành bước theo Nhi. Cô nhớ lại cảnh mình từng chịu đựng khi thấy Hoàng Lan ngồi kế Hòa một cách tình tứ mà khổ tâm.
Chỉ cần bước vào trong, Chi sẽ mục kích màn kịch như thế, nhưng diễn viên là hai người khác. Chao ơi! Sao cô phải bị làm khán giả bắc đắc dĩ hoài vậy?
Chỉ mới tưởng tượng, Tùng Chi đã sốc. Cô dứt tay mình ra khỏi tay Oanh Nhi xăm xăm bước về phía dựng xe.
Cố gắng lắm, Chi mới nói được cả câu:
- Hôm khác tao ghé, giờ tao phải đi chợ …
Oanh Nhi cười cười:
- Coi vậy mà nhát. Nhưng tao nắm được tẩy của mày rồi. Muốn đi chợ thì cứ đi, tao không giữ mày lại đâu. Biến nhanh lên đi … thỏ.
Tùng Chi xìu xuống như bông gòn gặp mưa. Không ngờ Oanh Nhi đành đoạn đuổi mình như vậy, cô đang muốn nó năn nỉ mình, vừa muốn bỏ về thật. Nhưng nếu Oanh Nhi nhiệt tình, Tùng Chi sẽ nghĩ lại không chừng. Giờ mà hạ mình bước vào phòng khách thì còn gì là Tùng Chi nữa.
Mím môi, cô gạt chân chống xe, ngay lúc đấy Thức xuất hiện ở ngưỡng cửa. Khác với mọi ngày, hôm nay trông anh thật lịch sự với áo sơ mi kẻ ô nhỏ màu nhạt và cà vạt xanh đậm, mặt đầy vui sướng. Anh cười rạng rỡ với Chi. Cô không sao cười đáp lễ cho tròn nụ khi kế bên Thức là một cô gái đẹp.
Chắc … mẩm là "nàng" của Thức rồi. Tùng Chi gượng gạo gật đầu chào. Cô gái mặc jupe màu mận chín thì thào gì đó vào tai Thức rồi quay vào trong.
Tùng Chi nghe giọng Thức vang lên như từ nơi nào xa xăm:
- Sao vội thế Tùng Chi?
Cô nuốt nghẹn xuống:
- Ừ, vội. Vội lắm cơ. Tôi đi đây.
Rồi không đợi chú cháu Oanh Nhi kịp nói thêm lời nào, Tùng Chi phóng xe đi.
Cô không về nhà mà vào quán cà phê cô với Oanh Nhi từng gặp Trung và bà Khánh Hà. Chọn chỗ ngồi khuất sau bụi thủy trúc, Chi gọi cà phê rồi rưng rưng khi nhận ra sự lẻ loi của mình. Rốt cuộc Tùng Chi vẫn là một kẻ nông nổi, bồng bột, cô luôn chủ quan trước sự chăm sóc của một người khác phái để rồi vỡ mộng.
- Chào! Tùng Chi ….
Cô hết hồn khi bị gọi đích danh, ngẩng lên Chi thấy Trung. Anh chàng trông trẻ trung, phá phách với chiếc áo body vàng cam tươi rói chói chang đang nhìn cô như thương hại.
Không đợi Chi mời, Trung ngồi xuống:
- Sao lại solo buồn quá vậy?
Tùng Chi nói dối:
- Tôi đang chờ bạn đấy chứ.
- Cô nhỏ vẫn thường đi chung à?
Chi không trả lời, cô bâng quơ:
- Anh trung thành với cái quán có vẻ cổ lỗ này quá nhỉ.
Trung so vai:
- Tôi không thích mọi sự đổi thay dù đó chỉ là một chỗ ngồi. Còn Chi thì sao mà lại chọn nơi này?
Tùng Chi khuấy nhẹ ly cà phê:
- Tôi … tôi không biết chỗ nào nữa hết.
Trung nheo mắt:
- Vẫn còn nhiều quán khác như Đồng Vọng chẳng hạn.
Tùng Chi cay đắng:
- Lẽ ra anh đừng cho tôi biết ở Sài Gòn có một quán cà phê như thế.
Trung đốt thuốc, anh rít một hơi rồi nói:
- Thử một điếu nhé?
Chi rúm người lại:
- Cám ơn.
Trung bật cười:
- Nhìn Tùng Chi lúc này khó ai tin em từng … nã tôi không thương tiếc. Mà sao hôm đó em chằn quá vậy?
Tùng Chi liếm môi:
- Tự vệ thôi.
Trung nghiêng người về phía trước:
- Nhưng rốt cuộc người khiến em tổn thương đâu phải là tôi.
Tùng Chi lạnh tanh:
- Nếu anh muốn ngồi ở đây hãy nói chuyện khác đi.
Trung nhịp tay lên bàn:
- Đương nhiên tôi muốn ngồi ởđây. Nào, Chi muốn tôi nói chuyện gì? Chuyện về anh bạn Thức nhé? Anh ta là một tay khá đấy, nếu không đâu thâu tóm được tình cảm của mẹ tôi và làm ông Hòa điên tiết lên vì ghen.
Tùng Chi bỉu môi:
- Anh cũng tăm tối như anh Hòa.
Trung bắt bẻ:
- Sao lại tăm tối? Em cụ thể xem nào?
Tùng Chi khó khăn mở miệng:
- Anh Hòa cho rằng … rằng anh Thức có … có …
Trung nhấn mạnh:
- Có tình ý với mẹ tôi chứ gì? Ối dào! Ông Hòa đúng là khéo tưởng tượng. Nhưng ổng cũng có lý của ổng khi nói thế.
Tùng Chi dài giọng:
- Lý gì ác vậy?
Trung lại rít thuốc. Nhả khói thành những vòng tròn điệu nghệ song, Anh mới nói:
- Chi không biết đâu. Mẹ tôi có mộng làm nhà thơ. Bà cũng làm được một số bài rồi chạy vạy đăng báo này báo kia, rồi gia nhập Câu Lạc Bộ này, Hội nhà thơ nọ. Ba tôi và ông Hòa rất ghét kiểu văn nghệ nghiệp dư này, nên có vài lần lên tiếng phê phán. Mẹ tôi phản ứng lại bằng cách sống tự do để gởi trọn phần đời còn lại cho niềm đam mê như bà vẫn nói.
Trung nhếch mép chua cay:
- Thế là ba tôi mất vợ, anh em tôi mất mẹ vì sự nghiệp thơ ca cuối đời của bà. Tôi luôn tôn trọng sự lựa chọn của mẹ và chấp nhận sự thật đắng cay rằng mình không bằng văn chương thơ phú, song anh Hòa thì không. Bởi vậy anh luôn bất đồng với mẹ.
Tùng Chi vẫn khó chịu:
- Bất đồng đâu có nghĩa người đáng con cháu như Thức có tình ý với bác Hà. Thật là vớ vẩn hết chỗ nói. Lẽ nào bác gái không nói ba anh Thức ngày xưa là bạn thân của bác?
Trung nhíu mày:
- Bạn thân à? Thân cỡ nào? Ông ta tên gì?
Tùng Chi bưng ly cà phê lên uống. Cô ân hận sao mình lại nhiều chuyện.
Thấy Chi lơ đi, Trung lại nhắc lại câu vừa hỏi. Chi nhỏ nhẹ:
- Anh nên tìm hiểu từ bác gái. Tôi chỉ biết tới đó thôi.
Trung đốt tiếp điếu thuốc thứ hai. Là một người thông minh, anh nối kết mấu chốt của câu chuyện một cách mau chóng rồi nói:
- Ba Thức chắc là người từng đề tặng mẹ tôi rất nhiều sách?
Tùng Chi lấp lửng:
- Có thể là thế.
Trung so vai:
- Chỉ là cố nhân thôi. Mà cố nhân thường là nguồn hứng bất tận. Chà! Chắc sắp tới mẹ tôi lại ra tuyển tập thơ mới quá.
Tùng Chi ngạc nhiên vì cách nói tửng tửng của Trung. Dường như anh không quan tâm về cách sống của bà Hà. Anh không như Hòa đặt nặng vấn đề danh dự của cá nhân và gia đình. Trung có vẻ thoải mái vì nghệ thuật. Chắc anh giống tính mẹ, còn Hòa giống tánh ba. Nhưng anh em Trung giống ai cũng không liên quan tới Chi, cô nghĩ ngợi làm gì nhỉ?