Số lần đọc/download: 2371 / 12
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Chương 11
B
ạch Vân tiến về phía Tú và Thảo đang kiểm sổ sách tại phòng khách. Ngồi sát bên Tú, Bạch Vân choàng tay và tựa cằm lên chàng.
Tú khó chịu nhưng lời chàng vẫn dịu dàng:
- Em cần gì ở anh? (dĩ nhiên là chứ t#2 kia rồi, hổng lẽ "t#1" tình này à)
- Chuyến này anh chưa cho tiền em? (see? thấy chưa? bít ngay mờ)
Thảo nhận ánh mắt từ Tú đưa sang như hỏi ý nàng. Thảo biết được ý đồ của Bạch Vân, nàng chán nán thói đời. Bạch Vân xem tình yêu và sự gắn bó với Tú gần như mua bán.
Nhưng nàng cố gắng giữ nét thản nhiên vui vẻ:
- Xin lỗi chị Vân.... vì em không biết sau mỗi chuyến hàng anh Tú giao tiiền cho chị, nên hai ngày nay không có anh ấy, em đem số tiền ấy mua gỗ rồi. Nếu chị cần, em sẽ trả bớt số gỗ lại cho chú Liêm để lấy tiền cho chị chi dụng. Ngược lại, khôgn cần lắm thì để kỳ sau em đưa gấp đôi... được không chị?
Bạch Vân đƯa mấy kiểu thiệp cưới ra cho Tú xem, mắt nàng trừng Thảo như muốn xé nàng ra từng mảnh cho thỏa căm giận trong lòng:
- Đám cưới của chúng tôi còn bốn tuần nữa là cử hành... thế mà thiệp chưa in, đồ cưới chưa sắm... cô không thấy tôi cần tiền đến thế nào sao? Nếu chồng tôi không có ở nhà, cô có thể bàn tôi mà. Tại sao cô tự ý, xoay trơ một mình... ai biết được! Nhất là số tiền mà tôi cần có hiện giờ, cô tính sao đây? (thì hổng đưa.. coi làm gì được nhau.. xí)
Thảo gượng cười ngọt ngào đáp:
- Đâu cần gì chị phải rối lên vậy. Em có thể mượn chú Liêm hoặc thiếu chú ấy lại một chuyến dể đưa đủ cho chị tất cả số chi phí cần dùng mà. Đâu cần chị phải nặng lời như vậy, em mua gỗ số lời cũng có phần của chị mà.
- Dĩ nhiên rồi, chẳng lẽ anh Tú làm giùm cho cô hưởng... Hay là cô cất số tiền của tôi để đám cưới bị trì hoãn lại?
Thái độ ngúng nguẩy liếc ngang, ngó dọc của bạch Vân khiến tự ái của Thảo bừng dậy.
Tú không dằn lòng được, chàng gắt gỏng:
- Bạch Vân! Em làm gì tra gạn gắt gao vậy? Em cần bao nhiêu tiền? Số vàng kỳ rồi anh đưa em đâu? Xài gì mà mau vậy? Vấn đề cưới hỏi, thiệp mời, ba tổ chức thì em nên xin tiền ba lo đi. chuyến này, anh khôgn cho em đâu.
- Tại sao vậy? Anh bênh cô Thảo vì lý do gì? Hai người một phe à?
- Hừ! Nói hồ đồ như vậy em không thấy ngường sao? Thảo lấy gỗ thêm là có lợi cho anh trong đó em có hưởng không? Tiền em xài từ đó đến nay ở đâu có vậy?
Bạch Vân liếc chàng:
- Anh là chồng em, anh phải lo cho em, đó là chuyện đương nhiên rồi. Em chỉ ghét cô Thảo, tại sao thay anh làm chuyện ấy, cô có ý gì?
Thảo gằn giọng:
- Ý chị muốn nói gì thì đúng hơn?
- Ý tôi à? Cô can đảm nghe chứ?
- Dĩ nhiên là can đảm, tôi hỏi chị là tôi tự biết cách đối phó mà.
- Cô thừa biết Tú là chồng của tôi mà, chúng tôi được gia đình đồng ý và sắp sửa tổ chức đám cưới, cô phải biết cô đâu cần nhiều tiền để mua sắm, cô cố tình sử dụng số tiền ấy gây khó cho tôi là sao? Có phải cô khôgn muốn đám cưới này diễn ra để nhường cơ hội cho cô thực hiện ý mình không hả?
Thảo giận run nhưng nàng cố gắng giữ nét bình thản dù bàn tay nàng lạnh ngắt vì bất mãn:
- Chị nói thẳng ra đi, tôi muốn thực hiện ý gì chứ?
- Cô thừa thông minh để hiểu mà.
- Tôi không đủ tư tưởng để đoán được điều mờ ám mà chị đã áp đặt cho tôi. Chị hay nghĩ xấu về người khác lắm sao? Tại sao tôi phải ngăn trở đám cưới của chị chứ? Chi phí đám cưới đâu liên quan gì đến tôi. Tại sao tôi phải có bổn phận lo cho chị chứ?
Tú nghiêm mặt nói:
- Em không được lớn tiếng với Thảo. Vấn đề tiền bạc của anh đâu có liên quan đến Thảo mà em bắt cô ấy phải biết chứ? Kỳ cục qúa đi Bạch Vân à!
Bạch Vân cười gằn:
- Có nghĩa là cô Thảo chỉ liên quan đến mỗi mình anh thôi. Sự liên quan mật thiết ấy bắt nguồn từ đâu? Tự bao giờ vậy?
- Em hỏi với ý gì?
- Chẳng lẽ một người thông minh như anh lại không hiểu ý của em sao? Em đâu có dừng từ khó hiểu đâu, em học ít mà, không chừng anh và cô Thảo hiểu mà không dám nói ra thôi.
Thảo chống tay dưới cằm mắt nhìn Bạch Vân trân trối:
- Ý chị muốn nói gì, chỉ có chị rõ ngọn nguồn hơn ai hết, bởi chị lựa từng câu, suy nghĩ từng ngày mà. Tôi nghĩ rằng chị muốn làm khó tôi cho thỏa mãn lòng mình, chứ vấn đề tiền tôi sẽ chỉ trả lại cho trong ngày mai mà.
- Hừ! Nếu cô không ỷ lại sự thương yêu của chồng tôi là tiền bạc sòng phẳng sau mỗi chuyến về. Không có chồng, cô phải bàn với vợ chứ. Đằng này, cô tự ý phân phối. Cô nên nhớ Tú là chồng của tôi, của Bạch Vân chứ không phải của Xuân Thảo. Cô nhớ cho kỹ nhé cô bác sĩ!
Xuân Thảo cười nhẹ:
- Chị không cần phải nhắc nhở nhiều lần như thế, không chỉ riêng tôi mà tất cả thành phố này đều biết chị là vợ của Tú... nhưng chưa cưới! Chưa cưới, chị nhớ cho kỹ điều này, Bạch Vân à!
Bạch Vân trừng nàng:
- Chưa cưới nhưng rồi sẽ cưới. Cô đâu được cha mẹ chồng nuôi bao năm nay, còn hơn là thứ "mèo mã gà đồng" hẹn hè thầm lén, yêu thương âm thầm, tốt gì ngữ ấy. Nhất là yêu chồng người ta... không biết xấu hổ. Người ta sẽ phỉ nhổ loại gái hư ấy, cô biết không?
- Đúng vậy, họ sẽ cười hạng gái đi yêu chồng người ta. Nhưng hạng gái được gia đình chồng nuôi dưỡng, với cương vị đó lại đem lòng thầm lén tư tình với kẻ khác có đáng chê trách không vậy bà chí? Có đáng được chồng yêu không? Gái có chồng sắp cưới lại lừa chồng, lấy tiền gia đình chồng để mua ân ái, tư tình với kẻ khác. Vậy gia đình dòng họ của nguời đàn bà như vậy có đáng đạp xuống bùn nhơ không chị?
Bạch Vân xanh mặt:
- Hạng gái cho mình là trí thức lại lặn lội với chồng tôi ngày đêm có đáng trọng không? Tôi chưa nói, cô đừng vọng động.
- Trên pháp lý chị chưa là gì của Tú, nhƯ thế chị chưa đủ tư cách để bảo rằng tôi không có quyền yêu Tú, vì Tú chưa là chồng của chị bao giờ.
- Trong nhà này tôi không là vợ Tú, chẳng lẽ là cô sao?
- Chị là vợ Tú, có thể điều đó có trong mắt cha mẹ anh ấy. Thì chị có quyền đòi hai người ấy, bắt hai người cho chị sự dụng cương vị ấy với cha mẹ Tú. Còn với tôi, tờ kết hôn Tú cho tôi đủ để tôi đẩy chị ra khỏi cuộc đời anh ấy rồi.
- Cô dám... - Bạch Vân mấp máy hỏi.
- Tại sao không dám khi anh ấy và tôi còn độc thân và đã quá tuổi trưởng thành. Trước pháp lý, luật hôn nhân mới đủ điều kiện cho chúng tôi kết hôn mà không cần cha mẹ đồng ý kia mà.
Bạch Vân đỨng dậy hỏi nhanh:
- Cô đã làm điều đó với Tú à?
Thảo đứng dậy với thái độ nhẹ nhàng và nụ cười trọn vẹn nở trên môi:
- Chị sợ à? Mất Tú, chị cũng còn người kia mà, không cô đơn đâu mà ngại bà chị à... Nói chơi thôi, chứ tôi đâu dám vượt lễ giáo gia đình cướp Tú trên tay chị. Tú là miếng mồi ngon mà chị đang tận dụng mưu trí để giành lấy, tôi đâu nở đem buồn đến cho chị. Tôi chỉ muốn nói, chị đừng bao giờ sỉ nhục người khác, khi lưng mình còn nhiều vết thẹo dù chị cố tình giấu.
Bạch Vân căm giận bảo;
- Tôi không tha cho cô đâu, nếu cô quyết lòng phá rối chuyện vợ chông tôi. Cô nhớ đó!
- Giữa Tú và tôi chỉ có vấn đề mua bán chị đừng nghi ngờ lòng dạ chồng chị. Hạnh phúc có hay không là ở nơi chị. Chị yêu và chung thủy, nhất định chồng chị không thể yêu người khác được.
Bạch Vân cười gằn:
- Dù cô cố tình chiếm chồng tôi, cũng không qua mặt được tôi đâu.. Cô có giác quan thứ sáut hì tôi cũng có sự báo động từ đó. Tôi không lùi bước trước sự chiếm đoạt của cô đâu nếu có.
Tú kêu lên: (chùi... từ nảy em typed khoảng 5 phút gùi mà ông này nhịn hay ghê.. giờ mới lên tiếng)
- Bạch Vân! Em nói gì vậy?
- Em nói "Nếu anh và Thảo yêu nhau, quyết lòng loại em ra khỏi đời anh... em sẽ bóp nát trái tim, tâm hồn danh dự gia đình Thảo và anh ra từng mảnh vụn như hạnh phúc của tôi tan nát vậy. Cô Thảo hãy nhớ điều đó cho thật kỹ.
Bạch Vân bỏ đi sau khi để lại câu hăm dọa ấy... cho Thảo chua xót, ngậm ngùi thân phận mình... Giót giày vang mạnh trên sàn gạch như tiếng vỗ vào tim Thảo đánh thức nàng dậy sau một giấc mê dài.
Tú nhìn đôi mắt long lanh nước của Thảo, chàng vỗ về:
- Mặc cô ấy, em đừng giận! Tính đỏng đảnh nóng nảy cố hữu ấy không làm sao sửa được. Thảo! Bỏ qua đi em!
Thảo lặng im tiếp tục kiểm sổ trên từng bãi gỗ. Tú ngọt ngào an ủi:
- Thảo bỏ qua thái độ nông nổi trẻ con của Bạch Vân. Em tính đến đoạn nào rồi vậy Thảo?
Nàng xếp sổ lại đáp giọng lạnh lùng:
- Đến đoạn cuối cùng... anh thấy kết thúc được rồi phải kihông?
- Thảo! Em nghe anh nói Thảo à!
Nàng không quay lại:
- Cám ơn anh... quá đủ rồi,..
Thảo bước nhanh về phòng để lại khoảng trống lạnh lùng cho Tú... Chàng nhìn theo dáng mảnh khảnh của Thảo lòng yêu thương chua xót lẫn ngậm ngùi. Giá như Bạch Vân được hấp thụ phần nào tính tình của Thảo, chàng sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này không do dự. Đằng này, sự cưỡng ép của cha mẹ đem lại cho chàng sự ba\'t mãn tột cùng. Tú thở dài chán nản.
Tú nằm dài trên ghế với điếu thuốc trên môi.. đôi môi héo hắt mỗi khi nhớ về Thảo.
Tú khép đôi môi lại nhớ về dĩ vãng... (lúc còn cái thời.... chưa có "khơn" để qướn nên đành.... để không cho mát)... Ngày đó Tú còn là sinh viên trường kinh tế, Tú yêu Bích Vân, hai người cùng học một ban, giờ giấc trong ngày đều có nhau. Tình yêu kéo dài bốn năm, chàng nhiều lần đề nghị hôn nhân nhưng Bích Vân ngần ngừ mãi. Đến ngày kia, không dằn lòng nổi, Tú đến nhà Bích Vân mong gặp cha mẹ nàng để xin tiến đến hôn nhân. Chừng ấy, Tú mới hay Bích Vân đã đính hôn với ông bác sĩ già góa vợ lớn hơn nàng mười mấy mùa xuân. Quá đau khổ và tức giận, Tú tìm mọi cách gặp Bích Vân để nàng giải thích nguyên nhân nào khiến xui nàng phản bội tình yêu của mình..
Bích Vân nức nở bên Tú. Chàng đay nghiến:
- Anh hỏi sao em không trả lời? Em có yêu anh không? Hay anh là con cờ cho em giải buồn trong khoảng đời trống vắng đã qua? Lấy tình yêu của anh làm kinh nghiệm trong em để tô điểm cho hạnh phúc sau này của em phải không?
Bích Vân bị đôi tay của Tú bám siết bờ vai tròn ấy, nàng nghẹn ngèo bảo:
- Anh cứ giết em đi. Em không thiết tha cuộc sống đau khổ thế này. Anh Tú à! Đừng biếm bẻ, cay đắng với em. Em khổ lắm.
- Sao lại khổ! Em dùng lộn ngôn từ rồi đó. Chân em được lụa trắng lót đường cho em qua... nhà lầu kết hoa chờ em đến. Vòng tay kia ấm ấp sẵn sàng mở rộng chờ em vào để vui thú ái ân... Tiền và vàng giúp họ san bằng khoảng chênh lệch tuổi tác. Còn anh, đau khổ là anh đây, thằng sinh viên nghèo vơi bàn tay trắng không đủ sức giữ lấy tình yêu mà nó đã ấp yêu bao tháng ngày...
- Anh nói nữa đi...
Tú nhỏ giọng:
- Bích Vân! Anh không tiếc đã cho em tình yêu nồng nàn đó, dù em đáp trả cho anh nỗi thất vọng ê chề... cả nhục nhã nữa.
Bích Vân nghẹn ngào đáp:
- Anh cứ mắng em đi, em chấp nhận tất cả. Em biết thế nào ngày này cũng đến với em thôi... Nhưng anh hãy tin rằng: Em yêu anh chân thành. Em cho anh trái tim, tâm hồn từ ngày đó. Em chưa hề lừa dối anh điều gì. Anh Tú, đừng vì em mà đau buồn. Em không xứng đáng để anh khổ sầu như thế. Hãy quên em đi, Tú ạ!
Tú cay đắng:
- Đúng, phải quên em! Bằng mọi cách, phải quên em, vì anh không xứng đáng để nhớ em. Nhớ em đã có người thực hiện điều đó rồi. Người ta giàu có, sau bao nhiêu năm lăn lộn với cuộc đời nên người ta có quyền ôm ấp em vào lòng, kết vòng hoa cưới cho em cài, đúng không?
Bích Vân ôm mặt khóc:
- Đúng, rất đúng. Anh nói tiếp đi!
- Anh xin nói, nói với em lần cuối cùng. Bích Vân, quê hương anh núi cao, đất đỏ chân em sẽ dơ vì bụi bám. Và anh, thằng con trai không có sự nghiệp, làm sao cung phụng cho em cuộc sống cao sang sung sướng, nên em rời xa anh không luyến tiếc, xót thương một kẻ đã yêu em bằng trái tim nồng nàn chân thật... và đau khổ vì thất vọng!
Bích Vân gục đầu vào thành ghế khóc từng hồi trong đau khổ... Giọng nàng bi thảm, mắt hớng về Tú long lanh ướt:
- Anh đau khổ nhưng thời gian nào đó anh sẽ lãng quên. Còn em, gói đời trong bổn phận với kẻ chua lần quen, chưa hề có tình yêu trong chăn gối em sẽ ra sao đây. Cha mẹ quyết lòng bắt em xa anh, để tạo dựng cuộc đời bên ông chồng đã có sẵn cơ ngơi, hầu cuộc sống ông bà an nhàn lúc tuổi già nhờ sự giúp đỡ của chồng em.
- Vậy ư?
- Bên hiếu bên tình, em phải làm sao cho vẹn đôi bề... trong khi chúng mình hoàn toàn bất lực vì anh và em đều sống bằng đồng tiền do cha mẹ tài trợ... Anh bảo em phải làm sao đây khi định mệnh.
Tú cướp lời:
- Định mệnh, hoàn cảnh, đó chỉ là bức bình phong tốt đẹp để che chắn cho sự phản bội, phụ khó tham sang của hạng người thích địa vị như em thôi. Đừng dùng nước mắt đưa tiễn, xoa dịu nỗi chua xót của kẻ bị tình phụ như anh. Em hãy cười thật to vì lừa được thằng sinh viên khờ này, bởi bó nhìn đời bằng con đường thẳng, bằng,àu xanh hy vong.. Nó không ngờ trong chiếc áo dài trắng nguyên thủY kia có cả bài toán mà đáp số dành cho nó là khoảng tối mịt mùng trước mặt. Chào em, chúc em hạnh phúc bên ông chồng hào phóng đó.
Bích Vân nắm tay anh ghì lại. Nàng gục đầu trên vai anh, nước mắt thấm ướt áo Tú. Tú nghe tình yêu trong tim mình bốc cháy. Chàng ôm nàng, hai trái tim cùng thổn thức trong phút cuối cùng bên nhau.
- Anh đừng giận, hãy tha thứ cho em.. Em mãi mãi yêu anh. Dù mai này em về làm vợ người ta, nhưng linh hồn em mãi theo anh cùng trời cuối đất. Đây là lời yêu thương nhất xuất phát từ tim em, hãy nhận lấy nó... Em thao chồng với thể xác không hồn (chùi....ma). Hãy quên em mà làm lại cuộc đời. Đêm đêm, em sẽ cầu nguyện cho anh gặp người con gái tốt hơn em.. Hạnh phúc sẽ đến với anh mà. Tú, hãy tin em một lần thôi nghe anh!
Chia tay lần đó là vĩnh viễn không hề gặp nhau. Bích Vân theo chồng sang Pháp từ đó... Tú về Lâm Đồng với trái tim đầy chứng tích. Chàng được phân công vào xí nghiệp kinh doanh. Tú đi làm với tâm hồn mục rữa và thể xác rã rời. Tú càng buồn hơn khi nghe ba của chàng sẽ cưới Bạch Vân cho mình. Bạch Vân chỉ giống cái tên yêu thương đó thôi. Ngoài ra, nàng hoàn toàn khác từ tư tưởng, thái độ, ngôn ngữ và kiến thức.... Tú càng thất vọng hơn về người mà ba chàng bắt buộc cưới xin.
Tú bắt đầu theo ông Châu buôn gỗ, gởi biên chế lại cho cơ quan như trả mối tình dang dở ấy cho quãng đời ngày trước. Từ đó, Tú sống lặng lẽ, mặc cho bà chàng sắp đặt, dù lòng Tú chưa hề để ý đến nếp sống cũng như cách giao tế của Bạch Vân thế nào... Cho đến lúc gặp Thảo, trái tim chàng hồi sinh... một điều mà chính bản thân chàng cũng không ngờ đến. Mọi cảm xúc, rung động, hồi hộp lo sợ mất nàng hình như lúc nào cũng chiếm lấy chàng... và kéo dài đến hôm nay.. Tình yêu đến với chàng đủ mùi cay đắng, không biết đến bao giờ mới thôi buồn đau và nụ cười nở trên môi chàng trọn vẹn.
"Đêm Cao nguyên mưa buồn
Tình yêu em đến muộn
Cho tim anh se thắt
Cho lòng anh đau thương
Tim anh luôn réo gọi
Tên một loài cỏ đêm
Trọn đời anh vẫn nhớ
Thầm gọi mài tên em"