Số lần đọc/download: 3973 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 12:52:20 +0700
Chương 11
V
ậy là Mỹ Hằng đã vào làm ở công ty được hơn 2 tháng. 2 tháng đối với cô dài hơn cả thế kỷ. Công việc buộc cô phải ngồi 1 chỗ làm cô chán nản. Nhưng vì có sự dòm ngó của ông Hoàng Lâm nên cô phải giả vờ hăng hái làm việc.
Có tiếng mở cửa và ông Phi Long bước vào. Ông đặt tập hồ sơ lên bàn và hỏi Mỹ Hằng:
- Hằng! Có gì không vui hay sao mà mặt mày ảm đạm thế?
Mỹ Hằng ném cây bút vào hc bàn, cô nhăn nhó:
- Con chả hiểu sao mà mẹ cứ bắt con phải đi làm. Nhìn đống hồ sơ cao nghiệu con đã thấy chóng cả mặt.
Ông Phi Long cưới nói:
- Mẹ Hằng vì lo cho Hằng nên mới làm thế. Bộ Hằng không thích làm việc chung với chú Long ư?
Trước mọi người trong công ty thì ông Long xưng hô với Mỹ Hằng bằng con cháu. Nhưng lúc chỉ có 2 người, ông chỉ gọi tên cô.
Mỹ Hằng cũng không có ý kiến gì, vì ông vẫn còn trẻ chỉ ngoài 40 chứ mấy. Với lại bao nhiêu việc của cô đều do ông cánh đáng. Mà ông lại tỏ ra rất hào phóng trong việc đưa cô đi mua sắm. Nên cô cảm thấy thoải mái khi ở bên ông.
Mỹ Hằng chớp mắt làm duyên:
- Hằng thích chứ, nhất là việc của Hằng đã có chú làm thế. Còn nữa mỗi lần đi ra ngoài với chú thật thú vị.
Ông Long ngừng viết, ngẩng lên nhìn cô:
- Chỉ là những chuyện bình thường mà Hằng cho là thú vị ư?
Mỹ Hằng kêu lên:
- Như vậy mà chú Long cho là thường. Đi ăn trưa thôi mà vào toàn những nhà hàng sang trọng. Bao nhiêu cặp mắt nhìn theo thèm muốn. Chú không thấy như thế là thú vị à?
Giọng ông nham hiểm:
- Được. Nếu Hằng thích thì từ nay thường xuyên chú Long sẽ mời Hằng đi nhà hàng bất cứ lúc nào Hằng muốn.
Mắt Mỹ Hằng sáng lên;
- Chú Long nói thì phải giữ lời đó.
Ông Phi Long bỡn cợt:
- Không ai nỡ hứa lèo với cô gái xinh đẹp như Hằng cả. Để Hằng tin, trưa nay hết giờ làm việc chú Long mời Hằng đi ăn và luôn tiện vào siêu thị mua vài món quà tặng Hằng. Hằng thấy thế nào?
Mỹ Hằng hớn hở, chạy đến ôm cánh tay ông.
- Chú Long thật là điệu nghệ nha. Chưa có ai hào phóng đối với Hằng như chú, kể cả mẹ. Mẹ hay cằn nhằn khi thanh toán cho Hằng hóa đơn mua hàng lắm.
- Các bà thường hay tiết kiệm, Hằng nên thông cảm cho mẹ. Nhưng từ nay Hằng có nhu cầu gì, chú Long sẵn sàng đáp ứng. Khỏi phải xin mẹ.
Cô tròn mắt nhìn ông:
- Bộ chú Long giàu lắm hả?
Ông Phi Long cười bí hiểm, vuốt nhẹ má cô giọng lấp lửng:
- Không giàu bằng ba cháu, nhưng chú dư sức làm cho Hằng vừa ý nếu như Hằng tuyệt đối nghe lời chú.
Mỹ Hằng cong đôi môi đỏ chót lên, nói 1 cách chắc chắn:
- Chuyện này dễ ợt. Miễn chú đừng bắt Hằng chúi mũi vào những con số, thì chuyện gì Hằng cũng hứa với chú cả.
Ông Phi Long gật đầu hài lòng:
- Được rồi. Bây giờ để chú Long làm việc. Hằng ngồi chơi đợi chú. Hết giờ làm việc, chúng ta đi dùng bữa.
Mỹ Hằng về bàn mình lấy chiếc giỏ khoát lên vai:
- Hằng có việc ra ngoài 1 tí. Ba có hỏi, chú Long nói giùm Hằng sẽ về liền.
- Ừ. Có đi thì về sớm, đừng để chú đợi.
Mỹ Hằng búng tay điệu nghệ:
- Ô kê. Hằng không để chú đợi đâu.
Nói rồi cô nhún nhảy đi ra ngoài, mang theo mùi nước hoa thơm nức cả mũi.
Ông Phi Long nhìn theo dáng cô với đôi mắt nham hiểm. Con cừu non đã bắt đầu sụp bẫy. Bây giờ ông còn chờ gì nữa mà không ra tay.
Ngã người ra ghế thở khoan khoái. Ông thầm tội nghiệp cho con bé xinh đẹp có cái đầu rỗng tuếch. Giờ này kiếm chuyện để đi đàn đúm với lũ bạn, chứ ngữ cô mà có công việc gì.
Ông mỉm cười độc ác khi tưởng tượng tới ngày ông Hoàng Lâm tuyên bố phá sản và giải thể công ty. Lúc đó ông sẽ đứng ra mua lại hết cổ phần và công ty của ông Hoàng Lâm.
Đương nhiên ông sẽ trở thành tổng giám đốc thay thế ông Hoàng Lâm. Ông nghiến răng tức tối, phần hùn của ông đâu phải nhỏ. Trong khi ông ấy là 1 tổng giám đốc đầy quyền hành, biết bao kẻ dưới quyền. Trong lúc ông chỉ ngồi được ở vị trí trợ lý. Ông không cam tâm để ông Hoàng Lâm ngồi mãi trên chiếc ghế tổng giám đốc. Bằng mọi giá ông phải hất lão già ấy đi.
Chắc chắn ông ta sẽ phải đau khổ mà chết mất. Nếu như biết được người tiếp tay cho ông lại là bà vợ yêu quí và cô con gái riêng của bà.
Ông Phi Long bật cười khoái trá khi tưởng tượng tới ngày ông bước lên ngôi vị cao nhất của công ty.