Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Dailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1995 / 20
Cập nhật: 2015-12-04 14:23:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
uộc họp ở văn phòng vào ngày thứ ba đã khiến Jessica về nhà trễ. Cô vội vã đi dọc theo hành lang, hy vọng sẽ có đủ thời gian để tắm và thư giãn trước khi Brodie đến. Đến cửa căn hộ của mình, cô thổi bay những sợi tóc vương quanh mắt mình và đút chìa khóa vào ổ.
Nhưng cửa không được khóa. Jessica chắc chắn rằng mình đã khóa kỹ khi đi làm sáng nay. Cô thận trọng mở cánh cửa và nhìn quanh bên trong. Điều đầu tiên cô chú ý là mùi thịt bò quay thơm lừng. Cô nhíu mày lại. Có phải Brodie đang ở đây không? Có phải anh đã đến sớm và thuyết phục người quản lý chung cư mở cửa cho mình vào không?
Bước vào trong, cô đóng cửa lại. "Xin chào? Có ai không?", cô gọi to. Một người phụ nữ trẻ đang lúi húi trong bếp, "À, đã đến giờ em về rồi".
"Jordanna!", Jessica nhìn chằm chằm vào chị mình. "Chị đang làm gì ở đây vậy?".
"Ngạc nhiên không!". Chị cô cười to. "Anh Tom và chị đang đi nghỉ. Mẹ và cha tình nguyện trông coi bọn trẻ, nên bọn chị đã đến đây hai tuần để thư giãn!".
Trước khi Jessica có thể lấy lại được trạng thái bình thường, chị gái đã lại gần ôm chặt lấy cô. "Nhưng chị đang làm gì ở đây?".
"Bọn chị đang trên đường đến Memphis để thăm anh Justin, rồi sẽ đến New Orleans để thăm cha mẹ chồng. Bọn chị đã quyết định ghé ngang qua đây tối nay để thăm em. Này, mọi người đã không gặp em kể từ Giáng sinh rồi đấy", chị Jordanna giải thích, lùi lại một bước để nhìn cô kỹ hơn. "Em trông khác quá, đã thay đổi nhiều rồi". Đôi mắt xanh, hơi nhạt hơn màu mắt của Jessica một ít, đang nhìn cô với vẻ hiểu rõ. "Phải là một người đàn ông thôi".
Miệng Jessica trở nên khô khốc. "Thì cũng có một người", cô miễn cưỡng thừa nhận.
"Em sẽ phải kể cho chị về anh ta. Vào bếp với chị đi". Jordanna cầm lấy tay và kéo cô vào bếp. "Chị vừa muốn bỏ thêm một ít khoai tây và cà rốt vào món thịt quay".
"Em... em muốn đi tắm. Đã một ngày rồi còn gì, và...".
"Tom đang sử dụng phòng tắm". Chị cô vô tình đã cản trở con đường lẩn trốn của cô. Cà rốt và khoai tây rửa sạch đang ở trong rổ. Khi Jessica đến lại gần đó, chị cô phản đối, "Rót một ly cà phê rồi ngồi xuống ghế uống và nghỉ ngơi đi. Chị sẽ lo bữa tối".
Jessica làm theo lời chị và nhìn Jordanna mở lò viba, một mùi thơm lừng bốc lên. Đây là lần đầu tiên cô quan sát chị mình kỹ lưỡng sau nhiều năm. Thiên chức làm mẹ và sự chững chạc đã tác động đến vóc dáng của chị ấy, tuy vẫn còn thon thả nhưng ở bụng đã xuất hiện một chút mỡ thừa. Mái tóc được nhuộm màu bạch kim và cắt ngắn ôm lấy khuôn mặt trái xoan dễ thương và làm nổi bật thêm đôi mắt xanh của chị ấy. Thân thiện và cởi mở, đó là những tính cách tuyệt vời nhất của Jordanna. Bỗng nhiên Jessica cảm thấy tủi thân.
"Bọn trẻ thế nào?".
"Tất cả đều khỏe mạnh. Julie phải niềng răng, việc ấy làm nó khó chịu. Chị có thể nhớ...".
Nhưng Jessica không muốn nghe phần còn lại. Cô đang tự hỏi Brodie ở đâu và liệu có cách nào để cô có thể liên lạc để nói cho anh biết mình sẽ không đi ăn cùng anh tối nay. Bằng mọi cách, cô phải ngăn anh đến đây, nhưng cô vẫn băn khoăn về động cơ của mình. Anh không bao giờ cho cô số điện thoại di động và cô cũng chưa từng hỏi về nó.
"Jessica, em có nghe chị nói không?".
Bất ngờ, cô nhìn lên. "Em xin lỗi. Em đang suy nghĩ vẩn vơ. Chị đã nói gì thế?".
"Chẳng có gì hết", Jordanna cười lớn. "Người đàn ông trong cuộc đời em lần này là ai vậy? Chị có biết người đó không?".
"Tốt hơn là không", một giọng nói quen thuộc cất lên từ ô cửa khi Tom Radford bước vào bếp, giúp Jessica tránh được việc phải trả lời câu hỏi. Cô không hề kể về Brodie cho bất cứ ai trong gia đình trừ chú cô. Cô không biết phản ứng của họ sẽ ra sao, nhất là chị cô. "Chào, Jessica. Cứ mỗi lần anh gặp em, em lại trông đẹp hơn đấy", Tom chào cô.
"Em nghĩ đó là do Jessica đang yêu đấy", Jordanna trêu cô.
"Anh nghĩ cô ấy đang xấu hổ", Tom nhận xét, đứng cùng phe với vợ để chọc Jessica. Cô cố ý phớt lờ những lời trêu đùa của họ. "Thật vui khi gặp lại anh, Tom", cô chào anh rể, một người đàn ông cao ráo, điển trai với mái tóc nâu và bụng hơi mập. "Em không hề nghĩ đó là anh chị. Khi thấy cửa bị mở khóa, suýt chút nữa em đã gọi cảnh sát. Em đã nghĩ trộm đột nhập vào nhà mình", Jessica nói dối.
"Đó là ý của Jordanna đấy. Anh đã muốn gọi điện thoại để báo cho em biết bọn anh sẽ đến thăm, nhưng chị gái em nghĩ sẽ vui hơn nếu làm cho em bất ngờ", Tom giải thích.
"Thật sự rất bất ngờ", Jessica thừa nhận. "Anh Justin có biết anh chị sẽ ghé thăm anh ấy không?".
Jordanna tiết lộ họ cũng sẽ gây bất ngờ cho anh trai cô nữa. Sau đó, Tom kể về những kế hoạch ở New Orleans, những nơi họ sẽ đi và những người thân họ sẽ ghé thăm. Jessica cảm thấy thời gian đang trôi qua vùn vụt, cô vẫn chưa thể tìm ra được cách để liên lạc với Brodie.
"Jessica, em có một ít lá nguyệt quế nào không?", chị cô mở tủ bếp, tìm kiếm.
"Trong tủ bếp bên trái bồn rửa ấy", Jessica hướng dẫn.
Nhưng Jordanna dừng lại ở tủ bếp sát bên. "Có một chai rượu whisky ngô ở đây. Anh có thể tin không, Tom? Cô em gái nhỏ của em cất rượu trong tủ đấy!".
"Em đã lớn rồi, Jordanna", cô bình tĩnh trả lời.
"Phải, em đã trưởng thành rồi", Tom tán thành, "Và chẳng có gì không tốt khi có một chai rượu whisky ngô ngon cả. Vợ yêu, hãy rót cho anh một ly", anh yêu cầu.
"Cha mẹ có khỏe không?", cô đánh trống lảng sang chuyện khác.
"Khỏe. Tom đưa cha đi chơi gôn cùng anh ấy vào tháng 1 và bây giờ thì cha đã mê nó rồi. Cha đã có một bộ gậy chơi gôn và đang muốn mua thêm một bộ mới nữa", Jordanna trả lời khi mở tủ lấy ly.
Dây thần kinh của Jessica căng gần như muốn đứt khi nghe chị kể rằng mẹ mình đã tự may đệm lót cho bộ ghế ở phòng ăn. Những chuyện đại loại như thế đối với Jessica không quan trọng.
Chuông cửa reo và tim Jessica như muốn nhảy lên cổ họng.
"Để em mở cho", cô nói và cố gắng điều khiển đôi chân run rẩy đi ra phòng khách.
Lần này cô không mở rộng cửa cho Brodie. Cô chỉ mở hé nó và đứng chặn ngay lối vào. Da mặt cô tái nhợt, hơi thở trở nên yếu ớt. Cô cảm thấy thật khó để đối diện với đôi mắt khó hiểu của anh.
"Có một điều đã xảy ra, Brodie. Em e rằng mình không thể đi ra ngoài ăn cùng anh tối nay được", Jessica vội vàng nói, cố gắng giữ cho giọng của mình thật nhỏ.
Cái cau mày càng làm nổi bật thêm nét mặt khó chịu của anh. "Là gì thế? Có chuyện gì không ổn à?". Anh giơ tay ra đẩy cửa vào. Ngay lập tức cô cố gắng giữ chặt nó nhưng chợt nhận ra rằng mình không đủ mạnh bằng anh.
"Không có gì không ổn cả. Chỉ là em có một vài người khách bất ngờ thôi", cô giải thích khi anh bước qua cửa. "Em sẽ nói cho anh biết sau, nhưng em...".
"Jessica, trong bếp có ít nấm nào không?", Jordanna đi vào phòng khách và thình lình ngừng lại.
Ánh mắt của Brodie chuyển về phía Jordanna, khuôn mặt anh từ từ bừng sáng lên một nụ cười khi nhận ra Jordanna. Jessica quan sát sự thay đổi và cảm thấy tim mình tan nát.
"Jordanna! Không thể nào. Em còn đẹp hơn ngày xưa đấy", anh nói. Giọng của anh ngọt ngào và thân thiết.
"Brodie phải không?", Jordanna nhìn chằm chằm vào anh. Đầu cô ngẩng lên. "Brodie Hayes phải không? Không thể nào!".
"Nhưng là sự thật đấy". Anh bước về phía trước, cầm tay cô lên hôn, một cử chỉ diễn ra tự nhiên như là khi anh bắt tay với một người đàn ông khác vậy. "Sau ngần ấy năm, anh nghĩ em đã quên anh rồi chứ".
Jessica quan sát nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt chị mình với cái nhìn ấm áp của Brodie. Chẳng có nét lo lắng hay sợ hãi gì trên khuôn mặt chị ấy cả. Thật ra, Jordanna dường như còn bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của anh nữa.
"Em không hề quên anh", Jordanna quả quyết với anh. Không ai trong họ chú ý đến Jessica đang đứng gần đó, mải mê cười nói về sự gặp lại của mình. "Anh thế nào? Anh đã ở đâu? Từ đó đến giờ, anh làm gì?", Jordanna như thể muốn biết tất cả về cuộc sống của anh.
"Jordanna, anh đã tìm thấy một ít nấm cho em rồi này". Tom bước ra và dừng lại khi thấy vợ mình đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt. "Xin chào". Anh trông có vẻ bình thản, ngay cả khi Brodie vẫn đang còn nắm tay Jordanna.
"Anh đã bao giờ gặp Tom, chồng em chưa?", Jordanna hỏi với vẻ gần như đã biết chắc chắn câu trả lời. "Tom, đây là Brodie Hayes. Còn đây là chồng em, Tom Radford".
"Tôi không nghĩ chúng ta đã từng gặp nhau". Brodie thả tay Jordanna ra để bắt tay Tom. "Chào, Tom".
"Tôi sẽ coi anh như là một người bạn cũ của Jordanna vậy", Tom mỉm cười nói.
"Đúng vậy". Brodie ngước qua nhìn Jordanna. "Tôi đã cố gắng rất nhiều để theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy đã chọn anh".
Jessica muốn la lên và dậm chân để nói với họ rằng Brodie đến đây là để gặp cô. Nhưng ngặt một nỗi là anh đã không để ý đến cô ngay khoảnh khắc nhìn thấy Jordanna. Đó là những gì cô đã lo sợ từ trước, chỉ là cô không dám đối mặt với nó mà thôi.
"Anh đến đây làm gì vậy?", Jordanna tò mò hỏi.
Nhưng Tom chính là người đã đưa ra câu trả lời. "Anh có phải là người đàn ông bí ẩn của Jessica không?", anh đùa.
"Ồ!", Jordanna lấy tay che miệng biểu lộ sự kinh ngạc. "Anh đang hẹn hò với Jessica à?".
"Phải và sự thật là bọn anh đã lên kế hoạch sẽ đi ăn cùng nhau tối nay". Lần đầu tiên kể từ lúc gặp lại Jordanna, Brodie quay mặt lại nhìn Jessica. Anh dường như muốn cô tham gia vào cuộc trò chuyện đang diễn ra rôm rả. Cô nặng nề nhấc chân bước lại, niềm kiêu hãnh không cho phép cô để lộ sự đau khổ của mình. "Đến bây giờ cô ấy mới cho anh biết là kế hoạch đã bị hủy".
"Jessica, em không cần phải hủy buổi hẹn hò của mình chỉ vì anh chị đến đây". Tom cau mày lại.
"Nhưng anh chị chỉ ở đây tối nay thôi. Khi nào thì em mới có cơ hội để trò chuyện với anh chị một lần nữa chứ?", Jessica khăng khăng biện minh cho hành động của mình.
"Anh chị không hề muốn làm thay đổi những kế hoạch của em, Jessica", chị cô giải thích. "Hãy ở lại đây ăn tối, Brodie. Bọn em có thịt bò quay trong lò viba, đủ cho tất cả chúng ta ăn mà".
"Không!", Jessica nói mà không hề nghĩ giọng của mình nghe như thế nào. Cô nhận thấy đôi mắt sắc lạnh của Brodie đang nhìn mình chằm chằm. Và cô không dám đối diện với chúng. "Em biết anh bận rộn như thế nào. Em chắc chắn anh còn cần đi đến một nơi nào đó hơn ở đây".
"Anh đã nghe lời khuyên của Drew và sắp xếp lại thời gian của mình nên bây giờ anh không còn bận rộn nữa", anh nói với cô. "Chẳng còn nơi nào khác anh cần phải đến cho đến trưa mai".
"À, em nghĩ có một vài loại giấy tờ hay những bản báo cáo tài chính anh cần phải xem xét", Jessica cố gắng tìm một lý do để anh đi.
"Một người không thể cứ mãi làm việc được", Tom lên tiếng. "Brodie, cứ ở lại đây ăn tối cùng chúng tôi".
"Có vẻ như em bị áp đảo rồi, Jessica", Brodie nói, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. "Anh đã có hai lời mời ở lại đây ăn tối rồi đấy".
"Đương nhiên, anh luôn được chào đón ở đây mà", cô nói dối. Cô muốn anh đi khỏi đây và... tránh xa khỏi chị cô. "Chỉ là em đã nghĩ anh có thể có một vài việc quan trọng hơn cần làm".
"Chẳng có gì cả, anh vui vì em muốn anh ở lại". Quai hàm anh bạnh ra khi anh thốt ra câu nói sau cùng bằng một giọng châm chọc.
"Làm sao mà hai người lại gặp được nhau?", Jordanna hỏi, không để ý đến cái nhìn nặng nề giữa Brodie với em gái mình.
"Anh tình cờ nhặt được Jessica ở một góc đường khoảng hai tháng trước". Anh cố ý nhấn mạnh câu trả lời của mình để chọc tức cô. Khi nhìn thấy tia nhìn bốc lửa trong mắt của Jessica, anh mỉm cười. "Bọn anh tình cờ gặp nhau trên đường. Lần đầu tiên khi thấy cô ấy, anh đã nghĩ đó là em đấy, Jordanna. Chỉ một vài phút sau anh mới nhận ra đó chỉ là nét giống nhau bên ngoài thôi".
Jessica muốn chết - điều đó chẳng khác nào anh thừa nhận anh đã tưởng lầm cô là Jordanna và cô cảm thấy thật bẽ mặt.
"Xin lỗi", cô lên tiếng. "Em nghĩ mình sẽ đi kiểm tra thức ăn cho bữa tối".
Jessica quay vào bếp. Và Jordanna, mặc dù đã khăng khăng lúc trước rằng sẽ chuẩn bị bữa tối, vẫn ở lại phòng khách với Tom và Brodie. Cô có thể nghe tiếng họ trò chuyện, cười nói vui vẻ. Cơn ghen chạy dọc theo từng mạch máu của cô.
Thịt nướng đã được lấy ra khỏi lò khi Jordanna bước vào để giúp em gái mình một tay. Jessica liếc nhìn chị mình khi cô lấy một cái đĩa ra khỏi tủ chén để đặt thịt nướng vào. Ngay khoảnh khắc ấy, Jessica cố gắng để không căm ghét chị mình.
"Bàn đã được dọn rồi", Jessica nói với chị. "Chị có thể lấy tô để đựng khoai tây và cà rốt".
Jessica không quan tâm liệu Jordanna có nhận ra giọng nói cáu gắt của cô không. "Chắc chắn cuộc sống của Brodie bây giờ rất tốt, phải không?", chị cô hỏi.
"Phải. Chị hay em sẽ làm nước sốt đây?", Jessica không muốn bàn luận về Brodie với chị mình.
"Để chị làm cho. Bột mì để đâu?", Jordanna hỏi và khi mở tủ bếp để tìm theo lời Jessica, cô nói: "Anh ấy thật sự là một người đàn ông rất hấp dẫn".
"Trước đây chị đã không hề nghĩ như thế mà", Jessica nhắc chị. Cô cũng chẳng để chị mình có cơ hội trả lời khi bưng đĩa thịt nướng ra bàn ăn. "Anh giúp em cắt thịt nhé, Tom", cô hỏi và tránh nhìn vào Brodie.
Bữa ăn thật sự là một cực hình đau khổ khi cô phải nghe Jordanna và Brodie kể về quá khứ. Tom cũng là một phần của nó nên anh cũng tham gia vào cuộc nói chuyện. Chỉ có Jessica là không thuộc về nó và cô cũng không phải là một phần trong cuộc trò chuyện của bữa tối. Cô là một người thừa và cảm thấy nhức nhối đến tận xương tủy. Cô chuẩn bị bữa tối, dọn bàn khi ăn xong, mang món tráng miệng và cà phê ra, nhưng lại bị bỏ rơi giống như người giúp việc.
"Mọi thứ giống như chỉ mới ngày hôm qua thôi, Brodie ạ", Jordanna thở dài khi nhận lại những tấm ảnh mà cô cho anh xem về các con của mình, rồi cất chúng vào ví. "Nhưng em đã có hai con, cũng gần bằng tuổi chúng ta khi anh đến nhà mời em đi chơi với anh".
"Phải và em đã làm anh thất vọng tràn trề". Brodie hồi tưởng lại. "Anh là một chàng trai không thuộc về thế giới của em. Chẳng có gì ngạc nhiên khi em không muốn giao du cùng anh".
"Em cũng không biết nữa". Jordanna ngẫm nghĩ. "Anh xuất thân từ đâu cũng không quan trọng lắm. Nếu khi ấy em vẫn chưa quen Tom, em có thể đã chấp nhận đề nghị của anh rồi".
Jessica không muốn nghe điều này. Cô đột nhiên đứng dậy. "Xin lỗi. Em sẽ đi rửa chén đĩa".
"Chúng ta có thể làm việc ấy sau cũng được, Jessica", Jordanna phản đối.
"Em phải rửa ngay bây giờ", Jessica cố chấp. "Đã trễ rồi và em...".
"Jessica nói đúng. Cũng đã khá trễ rồi", Brodie nói. "Anh đã quấy rầy ngày tụ họp của gia đình cũng khá lâu rồi. Đã đến lúc anh nên về". Anh đứng dậy và nhìn thẳng vào Jessica.
Cố gắng giữ phép lịch sự xã giao, cô nói, "Em sẽ tiễn anh".
"Cám ơn em". Có một sự mỉa mai trong giọng nói của anh. Anh nắm lấy tay cô như thể hy vọng cô sẽ thay đổi ý định. Jessica đứng lặng người khi anh ôm cô và chào tạm biệt chị với anh rể cô.
Không khí dường như trở nên u ám, nặng nề khi họ bước ra đến cửa mặc dù Brodie đã cố gắng làm cho mọi thứ bình thường trở lại. Anh lấy trong túi áo ra một hộp nhỏ. "Đây. Anh đã không có cơ hội tặng cho em sớm hơn", anh nói.
Jessica nhận lấy món quà. Cô muốn ném nó vào mặt anh hoặc nói anh hãy tặng nó cho Jordanna nhưng đã trễ và cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
"Đó là một chuỗi ngọc trai", Brodie nói khi thấy cô không mở hộp quà ra.
"Em sẽ mở nó sau. Cám ơn anh". Một câu trả lời lạnh nhạt kèm theo nụ cười gượng của cô.
Quai hàm anh bạnh ra, lỗ mũi anh phập phồng vì giận. Rồi anh liếc nhìn vào căn phòng gần đấy nơi có cặp vợ chồng đang cố gắng không chú ý đến anh và cô ngoài cửa.
"Anh sẽ gọi cho em", anh nói và nghe có vẻ giống như một lời đe dọa. Jessica nhẹ nhàng gật đầu, nhưng Brodie không nhìn cô. Anh đang mở cửa và bước ra, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Jessica rùng mình và quay vào.
"Anh ấy đi rồi à?", Jordanna hỏi cô, "Tay em cầm cái gì thế? Quà à?".
"Vâng ạ". Jessica nhìn hộp quà. Ngón tay cô cũng trắng như màu giấy gói quà vậy.
"Vậy thì mở nó ra đi. Em không muốn biết đó là gì à?", chị cô giục, bước vào phòng khách với cô. Nếu nói không, Jessica sẽ phải nhận những câu hỏi mà cô không muốn trả lời. Cô miễn cưỡng xé lớp giấy gói và mở hộp quà ra.
"Ngọc trai!", Jordanna thốt lên. "Đẹp thật!".
"Có phải dịp đặc biệt hay gì đó không?", Tom hỏi.
"Không, không phải dịp đặc biệt gì hết". Jessica nhìn vào chuỗi ngọc trai, nhưng cô cũng chẳng buồn đụng đến nó. "Brodie chỉ tặng cho em thôi".
"Em thật may". Chị cô mỉm cười, rồi quay sang nhìn chồng và làm bộ than phiền, "Tại sao anh không bao giờ mua cho em những món quà như thế khi chúng ta hẹn hò chứ?".
"Anh không muốn nuông chiều làm cho em hư. Hơn nữa...". Tom liếc nhìn chuỗi ngọc trai, đánh giá, "khi ấy, anh cũng không kiếm được nhiều tiền như anh ta bây giờ".
Sau đó, Jessica bị chất vấn bởi những câu hỏi về Brodie, có những câu cô lảng tránh trả lời, có câu cô trả lời thật. Thật là một sự giải thoát khi thời gian trôi qua và cô có thể thoát khỏi vòng vây của chị và anh rể mình để vào phòng ngủ. Chiếc giường êm ái đang mời gọi, nhưng giấc ngủ vẫn đang ở tận đâu đâu.
Sáng hôm sau, Jessica giả vờ mình rất tiếc khi chị mình phải rời khỏi đấy. Cô thậm chí còn nói dối rằng mình ước gì Jordanna có thể ở lại thêm vài ngày nữa.
Một giờ sau khi Tom và Jordanna rời khỏi nhà cô để đến Memphis, Jessica đã có mặt ở văn phòng, dằn vặt tự trách mình vì đã ghen với chị gái. Cô mất tập trung vào công việc đến nỗi hầu như mọi thứ mình làm đều sai. Đến 10 giờ 30 phút sáng hôm ấy, cô gục đầu xuống bàn, úp hai tay vào mặt. Màn hình máy vi tính của cô bị treo, cô mất tất cả những dữ liệu chưa kịp lưu vào máy và nhân viên kỹ thuật lại xin nghỉ vì bị bệnh.
Cô chắc chắn mình đã mất hết tinh thần làm việc và tự hỏi làm thế nào mình có thể cầm cự cho hết ngày hôm nay đây.
Cửa phòng cô mở và Brodie đang bước vào, cao lớn và mạnh mẽ trong khi cô cảm thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Cô nhìn anh chằm chằm, nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.
"Anh đến đây làm gì?". Cô thở hắt ra.
"Đến để đưa em đi ăn trưa", anh trả lời.
"Nhưng tối qua anh đã nói là sẽ có một cuộc hẹn lúc trưa nay mà. Để lần khác đi, gọi hoặc gửi mail cho em trước".
"Chúng ta sẽ bay đến Nashville để ăn trưa. Anh đã hứa sẽ chở em đi một vòng bằng máy bay phản lực của anh, nhớ không?". Một bên lông mày nhướng lên ngạo mạn, nhưng anh trông rất hấp dẫn.
"Nhưng em không thể...".
"Em có thể", Brodie cắt ngang lời phản đối của cô. "Anh đã nói chuyện với chú em rồi và ông ấy cũng không phản đối nếu em nghỉ một vài giờ đồng hồ đâu. Đừng quên hợp đồng quảng cáo của Janson Boats đã đem lại lợi ích cho công ty chú em như thế nào. Lấy giỏ xách đi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu".
Jessica hấp tấp trước lời yêu cầu của anh. Trước khi có thể cân nhắc kỹ lưỡng, cô đã bị kéo ra khỏi văn phòng, vào trong chiếc xe đang đợi sẵn và đang trên đường đi đến sân bay. Đến lúc ấy thì đã quá trễ để cô từ chối. Cô nhìn vào hai bàn tay đang đặt trên đùi và thầm trách mình thật ngốc nghếch.
"Anh nghĩ Tom và Jordanna đã đi từ sáng sớm nay rồi".
"Phải", cô trả lời lạnh lùng.
Anh nhìn cô sắc lạnh. "Tại sao em lại muốn lảng tránh anh tối qua?".
Cô bắt đầu cảm thấy có lỗi. "Đừng ngốc thế! Em không hề muốn lảng tránh anh", cô nói dối. "Em hiểu rõ cách anh làm việc mà. Em đã nghĩ anh thà nghỉ ngơi còn hơn là ngồi nghe cuộc nói chuyện nhàm chán về gia đình em".
"Anh không hề thấy nhàm chán".
Jessica nuốt khan, cảm thấy nhói đau như bị dao cắt phải thịt. Không, Jordanna không hề làm anh cảm thấy nhàm chán. Chị cô chưa bao giờ khiến anh nhàm chán cả. Cô cảm nhận được anh đang nhìn mình và biết rằng mình phải trả lời.
"Em hy vọng thế", cô nói nhỏ khi anh dừng xe ngay trước nhà chứa máy bay. Chiếc phản lực cá nhân tuyệt đẹp đang đậu trên thềm đế máy bay bằng bê tông.
Brodie nhanh chóng giới thiệu Jessica với phi công chính, Jim Kent và phi công phụ, Frank Murphy, trước khi cô bị kéo vào bên trong.
Bên trong không giống như những chiếc máy bay chở khách, mà giống như một căn phòng nhỏ với hai cái bàn nhẹ, vài chiếc ghế nhẹ và một cái đi văng. Brodie giúp cô ngồi vào một chiếc ghế và thắt dây an toàn.
"Em chưa bao giờ được bay với một chiếc phản lực Lear phải không?". Anh ngồi xuống cạnh cô.
Chiếc máy bay chạy ra đường băng. Jessica có thể cảm thấy gia tốc rất lớn từ những động cơ phản lực.
"Đương nhiên là rồi. Cả triệu lần rồi ấy chứ".
Anh cười tươi.
"Nó rất thoải mái. Có đủ không gian cho anh, Cliff hay Drew bàn bạc công việc. Còn có vòi sen ở phòng rửa mặt nữa". Anh vẫn tiếp tục nói chuyện với cô khi máy bay đã lao lên bầu trời. "Anh có thể nằm nghỉ trên chiếc đi văng hoặc tự pha thức uống và lấy một ít thức ăn nếu anh muốn đóng vai tiếp viên hàng không".
Jessica nhìn anh. "Có phải anh đang cố gây ấn tượng với em không?".
"Em có thấy ấn tượng không?", Brodie hỏi ngược lại, miệng cong lên.
"Có", cô thừa nhận.
"Tốt".
"Mất bao lâu mới đến được Nashville?".
"Chỉ là chuyến bay ngắn thôi. Sau khi chúng ta cất cánh, bay lên theo độ cao đã được chỉ định so với mặt nước biển, cứ bay là là như thế, rồi Jim sẽ bắt đầu hạ cánh". Anh nhìn cô tinh nghịch.
"Không có đủ thời gian để giành giải thưởng Mile High đâu". "Đó là gì?". Cô hỏi thẳng. "Đó, Mắt Xanh", Brodie tháo dây an toàn, đứng thẳng dậy như một ngọn tháp sừng sững bên cạnh cô, "là một giải thưởng dành cho những cặp đôi ngủ với nhau trên cao, cách xa mặt đất một dặm".
Giọng cười chậm rãi trong họng anh nói rằng anh đã thấy những hơi thở phập phồng trên ngực Jessica. Tay anh đỡ phía sau đầu cô, ngửa mặt cô lên. Có một cái gì đó đầy mê hoặc trong ánh mắt anh nhìn cô. Rồi anh từ từ hôn cô thật lâu và đắm đuối, làm tan chảy sự kháng cự của cô với đôi môi nóng bỏng của mình.
Jessica đáp lại, niềm kiêu hãnh của cô đã bị Brodie đánh bại. Khi anh ngẩng đầu lên, cô cảm thấy như bị mê man và run rẩy.
"Muốn uống cái gì đó không?", anh đề nghị. "Cà phê? Hay trà?". Hay là anh, cô tinh ranh nghĩ thầm.
"Không", cô từ chối.
Trong khi anh tự đi lấy một ít cà phê cho mình, cô ngồi yên lặng trên ghế. Cô nhận ra mình đang tự hỏi có bao nhiêu người phụ nữ đã từng nhận được giải thưởng Mile High từ anh. Bụng cô sôi lên từng hồi.
Một chiếc xe hơi được thuê đang đợi sẵn ở sân bay Nashville, nơi họ sẽ ăn trưa cùng với một người lạ mặt. Cuối cùng, Brodie chở cô quay lại sân bay và giúp cô vào máy bay ngồi một mình để quay về Chattanooga.
"Tuần sau anh sẽ gọi cho em", anh nói khi hôn tạm biệt cô.
Cô sẽ đợi anh. Cô có cảm giác rằng mình sẽ luôn đợi anh.
Điểm Hẹn Của Tình Yêu Điểm Hẹn Của Tình Yêu - Janet Dailey Điểm Hẹn Của Tình Yêu