Số lần đọc/download: 3968 / 7
Cập nhật: 2015-09-14 01:54:48 +0700
Chương 11
K
hi Lập Duy đưa Trúc Giang về đên nhà thì đèn đuốc trong nhà vẫn còn sáng trưng, nhưng công ngoài thì đã khoá chặt. Nắm chặt tay Trúc Giang, Lập Duy khuyến khích cô:
- Em gọi cửa đi!
Hít vào một hơi thật sâu như đẻ lấy thêm dũng cảm, Trúc Giang đưa tay lên nhấn mạnh vào nút chuông điện. Một hồi chuông reao vang trong đêm tối khiên cô giật mình dù cho tiếng chuông này chẳng lạ lùng gì đối với cô.
Tiếng chuông đã tắt, thế mà hai người đợi một lúc khá lâu mà cũng chẳng thấy air a mở cổng. Trúc Giang quay sang nhìn Lập Duy, đôi mắt cô ngập đầy nước long lanh trogn bóng đêm. Vẫn nắm chặt tay Trúc Giang, Lập Duy vừa định bảo cô bấm chuông lần nữa thì cánh cổng được mở ra, Hoài là người mở cổng.
Trông thấy Lập Duy đứng bên cạnh Trúc Giang, Hoài nghiêm mặt hỏi:
- Sao giờ này mày mới đưa Trúc Giang về?
Lập Duy chỉ tay vào Trúc Giang, giải thích:
- Tại cô này sợ quá cứ khóc hoài,t ao phải dỗ dành mãi mới nguôi đó.
Hoài lại quay sang em gái:
- Em liệu lời mà giải thích với mẹ, nãy giờ Trúc Duyên đang khóc lóc với mẹ đó.
- Tao sẽ giải thích với hai bác và Trúc Duyên, Hoài ạ. Trogn chuyện này Trúc Giang không có lỗi gì hết.
Lập Duy điềm đạm nói, Hoài gật đầu:
- Phải rồi, tao nghĩ là mày cần phải có trách nhiệm trong việc này. Thật tao cũng không biết nói sao, đứa nào cũng là em, tao cũng chẳng biết bênh đứa nào bỏ đứa nào cả!
Lập Duy lắc đầu:
- Mày không cần phải bênh tụi tao, chỉ cần mày không phản đối là được rồi.
- CHuyện đó thì đương nhiên rồi, đứa em nào thì tao cũng thương hết, đâu có chuyện tao phản đối. Nhưng mà này, mày có thật lòng với em gái tao không đó Duy?
- Mày tin tao đi, Hoài ạ. Tao thật lòng thương yêu Trúc Giang, tuyệt đối không có chuyện tao dối gạt cô ấy đâu.
Hoài gật đầu:
- Vậy thì được rồi, hai người vào đi. Nhớ bình tĩnh nhé.
- Yên chí đi Hoài, tao biết mình phải làm gì để tìm kiếm và nắm vững hạnh phúc của mình rồi!
Dựng xe trong sân, Lập Duy nắm chặt tay Trúc Giang đi sau lưng Hoài vào nhà. Trong nhà ông bà Nghiêm cùng với Trúc Duyên đang ngồi im lặng nhưng nét mặt người nào cũng có vẻ căng thẳng.
Vừa trông thấy Lập Duy và Trúc Giang, Trúc Duyên đã lên tiếng ngay:
- Đó, ba mẹ coi, đâu phải là con đặt điều đâu. Về đến đây mà họ còn nắm tay nahu như để trêu gan con kìa.
Trúc Giang giật mình nhìn xuống, quả đúng như lời Trúc Duyên vừa nói, tay cô vẫn còn nằm gọn trong bàn tay cứng cáp của Lập Duy. Hoảng sợ, Trúc Giang vội vã rút manh tay về.
Hành động của Trúc Giang không qua khỏi đôi mắt bà Trúc đang chăm chú nhìn từ lúc cô mới bước vào nhà. Bà vỗ nhẹ vào tay Trúc Duyên:
- Bình tĩnh nào con, để mẹ hỏi cho rõ ràng - Quay sang Trúc Giang, bà nghiêm giọng hỏi - Chuyện đã sờ sờ ra như thế, chắc là mẹ không cần phải rào đón nữa nhỉ? Vậy con giải thích coi chuyện này là như thế nào đây Trúc Giang?
Cúi gầm mặt không dám nhìn ai, Trúc Giang lí nhí:
- Thưa mẹ, con không…
Trúc Giang nghẹn lời, cô không biết phải nói như thế nào để bào chữa cho mình. Trước mặt cả gia đính, cô thấy mình mang đầy một cảm giác tội lỗi, làm sao cô có thể mở miệng ra được?
- Sao không nói được phải không? Còn nói được gì nữa, mày khốn nạn quá mà, dám cướp cả bạn trai của chị mình, thật là đẹp mặt.
Trúc Duyên lại lên tiếng, những lời cô nói ra thật nặng nề mà Trúc Giang không có cách nào cãi lại được khiến cô chỉ còn biết rơi nước mắt.
Nhìn Trúc Giang như thế, Lập Duy không chịu được. Anh không thể nào đứng im mãi khi mà mẹ con bà Trúc cùng nhau áp đảo Trúc Giang. Anh cố lấy giọng nhỏ nhẹ:
- Thưa hai bác, chuyện này…
Lập Duy mới nói tới đó thì Trúc Duyên đã cắt ngang:
- Để cho nó trả lời, việc gì anh phải nói hộ nó?
Lập Duy vẫn điềm tĩnh trước thái độ cộc cằn của Trúc Giang:
- Chuyện này là do tôi gây ra, để tôi giải thích với mọi người.
Ông Nghiêm lên tiếng:
- Trúc Duyên, con để cho cậu Duy nói. Còn cậu, cậu nói cho rõ ràng vấn đề này đi, cậu muốn tính chuyện nghiêm túc hay là muốn đừa cợt với hai đứa con gái tôi đây?
- Thưa hai bác, trước hết cháu xin lỗi hai bác là cháu đã không nói rõ và lại có những hành động làm cho Trúc Duyên hiểu lầm. Thật ra, cháu cũng chưa hẳn là có ý định theo đuổi cô ý. Vì thế những lúc Trúc Duyên gọi điện nhờ cháu đưa đi, đón về, hay những lúc cùng nhau đi chỗ này chỗ nọ, cháu chỉ nghĩ là cháu đi cùng một người em gái hoặc là một người bạn để vui chơi mà thôi. Thật ra mà nói, Trúc Duyên là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, nếu như có một người vợ như thế thì còn gì hơn nữa nên lúc sau này, cháu cũng có ý đinh tìm hiểu cô ấy. Nhưng rất tiếc là cháu đã nhận ra rằng cháu và cô ấy không hợp với nhau. Cũng may là cháu chưa ngỏ ý và cũng chưa làm điều gì tổn thương đến Trúc Duyên, thậm chí một cái nắm tay cũng không có. Thời gian gần đây, cháu lại có cơ hội gần gũi với Trúc Giang qua những lần viếng thăm ông nội cháu đang bị bệnh, nên cháu đã nhân ra rằng tình cảm của cháu đã dành cho cô ấy. Cháu cũng đã định là sẽ nói rõ cho Trúc Duyên hiểu tất cả nhưng chưa kịp nói thì đã xảy ra chuyện. Dạ, tất cả câu chuyện chỉ có thế, nếu có lỗi trong chuyện này thì người đáng bị trách móc là cháu chứ Trúc Giang không liên quan, hai bác và Trúc Duyên đừng trách cô ấy.
Bà Trúc cau mặt nghe Lập Duy với vẻ không bằng lòng:
- Cậu nói sao mà nghe dễ dàng vậy, con tôi đâu phải món hàng mà cậu thích thì chọn mà không thích thì thôi. Cậu đã từng đi chỗ này chỗ nọ với Trúc Duyên, nay cậu bảo con tôi ăn nói làm sao với mọi người khi mà cậu lại tuyên bố là yêu em gái nó.
- Tất cả cũng là tại con Giang đó mẹ, con với anh Duy vẫn vui vẻ, có gì là không hợp nhau đâu. Chỉ tại mấy lúc gần đây, nó làm bộ chăm sóc ông nôi của anh ấy nên mới có cơ hội quyến rũ anh ấy mà thôi. Thực sự thì anh Duy đâu có yêu thương gì nó, anh ấy chỉ bị nó mê hoặc trong lúc nhất thời mà thôi. Đàn ông mà, có ai lại không lăng nhăng một chút chứ thật ra người mà anh ấy chọn chính là con.
Ông Nghiêm lặng thinh lắng nghe câu chuyện, bây giờ mới lên tiếng:
- Trúc Duyên, con không được gán tội cho em con như vậy, chỉ tại cậu Duy không biết cách cư xử cho rõ ràng mà thôi. Bây giờ, cậu trả lời cho tôi biết là cậu định giải quyết bằng cách nào?
- Thì như cháu đã thưa với hai bác rồi là chuyện giữa cháu và Trúc Duyên chỉ là chuyện hiểu lầm, cháu thành thật xin lỗi hai bác và Trúc Duyên. Còn chuyện cháu với Trúc Giang, cháu thành thật thương yêu cô ấy, xin hai bác chấp thuận.
Ông Nghiêm quay sang vợ:
- Bà nghĩ sao?
Bà Trúc suy tính trong đầu thật nhanh, chưa chắc gì tình cảm của Lập Duy đối với Trúc Giang là thật như lời anh vừa nói. Có lẽ chỉ vì con bé thường xuyen ra vào chăm sóc cho ông nội của Lập Duy tận tình quá nên anh cảm động mà hiểu lầm chăng. Trogn khi đó, Trúc Duyên lại ngang bướng không chịu vào thăm ông Thiện nên Lập Duy giận mà nghĩ thế. Bây giờ chỉ cần tách Lập Duy và Trúc Giang ra và tạo điều kiện cho Trúc Duyên gần gũi hơn, bà không tin là Lập Duy không nghiêng về phía con gái bà.
Vì thế, bà Trúc lắc đầu:
- Tôi không muốn có sự thay đổi nào ở đây hết, từ trước tới giờ, cậu Duy là bạn với con Duyên thì bây giờ cũng thế. Cũng tại cậu đã làm cho nó yêu cậu rồi, tôi không muốn cậu làm nó thất vọng rồi chị em nó ghét nhau.
Lời lẽ của bà Trúc hết sức vô lý, ngay cả Hoài cũng không thể nào chấp nhận được mà phải lên tiếng:
- Mẹ Ơi, mẹ nghĩ lại đi, chuyện tình cảm làm sao mà ép buộc được. Nãy giờ Duy nó đã nói rõ rồi, chuyện giữa nó và Trúc Duyên chỉ là hiểu lầm thôi mà. Bây giờ nó đã thực sự thương yêu Trúc Giang, mẹ đừng ngăn cấm tịu nó nữa.
Bà Trúc quắc mắt lên nhìn Hoài:
- Chuyện này con đừng can thiệp vào, đã không bênh vực em mình thì thôi, con còn chà đạp nó nữa hở?
Hoài nhăn mặt:
- Mẹ Ơi, mẹ nói gì khó nghe thế? Đứa nào chẳng là em gái của con, con chẳng muốn bênh vực đứa nào bỏ đứa nào hết, chỉ muốn giải quyết cho êm đẹp thôi.
- Nếu con muốn êm đẹp thì để yên cho mẹ giải quyết, mẹ cũng chỉ muốn cho mọi việc được rõ ràng thôi - Thế nào, bây giờ tôi cho cậu được tự do lựa chọn, hoặc là cậu trở lại với Trúc Duyên như cũ, chuyện của ngày hôm nay kể như không có, còn nếu không thì mọi quan hệ của gia đình tôi và cậu kể như chấm dứt. Cậu không quen biết gì với gia đình tôi hết, và ngược lại, gia đình tôi cũng không hề biết đên cậu.
- Bác ơi, sao lại như thế?
- Mẹ Ơi!
Cả Lập Duy và Trúc Giang cùng bật lên tiếng kêu một lượt. Ngay cả ông Nghiêm cũng không thể làm thinh được nữa:
- Kìa bà, như thế sao được. Chuyện tình cảm mà, đâu thể ép buộc được.
- Sao lại không được? Cậu Duy đã quen với Trúc Duyên đây bao lâu rồi, thế mà bây giờ chỉ một câu nói hiểu lầm mà cắt đứt được hay sao? Còn Trúc Giang quen với nó bao nhiêu ngày đâu mà lại nói là yêu nhau? Trúc Giang à, con còn nhỏ, con dễ ngộ nhận lám, chuyện chưa có gì thì cắt đứt cho sớm đi, con sẽ không đau khổ mấy, đừng có kéo dài không tốt đâu.
Trúc Giang chạy đến bên mẹ, cô nắm tay bà Trúc van nài:
- Mẹ Ơi, con với anh Duy yêu nhau thật lòng mà mẹ, mẹ đừng ngăn cản tụi con.
Bà Trúc lắc đầu:
- Mẹ không nghe con đâu, con đừng nói nhiều, vô ích. Cậu Duy à, tôi đã nói rồi đó, cậu cứ chọn đi, tôi chỉ muốn tốt cho các con tôi mà thôi, tôi không muốn chị em nó oán trách nhau.
Lập Duy khẩn khoản:
- Bác ơi, nhưng mà cháu yêu Trúc Giang thật lòng, chỉ có ở bên cô ấy, cháu mới thấy hạnh phúc. Còn với Trúc Duyên, cháu chỉ coi cô ấy như bạn thì có miễn cưỡng cũng không đem lại kết quả gì đâu.
- Như vậy là cậu đã quyết định rồi?
Bà Trúc gằn giọng hỏi lại, Lập Duy gật đầu:
- Vâng thưa bác! Và cháu quyết định bảo vệ tình yêu của mình.
- Vậyt hì tôi cũng trả lời cho cậu biết, tôi không chấp nhận. Và cậu cũng đừng mong thay đổi ý định của tôi.
Trúc Giang bật khóc:
- Mẹ Ơi, mẹ đừng như vậy mà.
Bất nhẫn trước thái độ qua đáng của vợ, ông Nghiêm lên tiếng:
- Mẹ nó à, cho dù cậu Duy đâu yêu đứa nào thì rồi cậu ấy cũng là con rể của mình mà. Mẹ nó đừng khó khăn quá như vậy, đừng làm cho cả hai đứa phải đau khổ.
Quay phắt lại nhìn ông Nghiêm, bà Trúc quăc mắt:
- Sao, có thật là đứa nào cũng là con của mình hay không? Ông Nghiêm à, ông nghĩ như vậy được nhưng tôi thì không đâu. Dẫu sao thì tôi cũng chỉ có một trái tim người mẹ mà thôi, tôi phải bảo vệ con tôi chứ.
Ông Nghiêm nổi giận trước lời lẽ của vợ, ông nắm chặt hai tay như để kềm chế bớt sự nóng giận của mình:
- Bà đừng có quá đáng, con cái nó lớn rồi, nó biết sự tự chọn hạnh phúc cho mình. Bà đừng có đối xử không công bằng như vậy.
- Sao, tôi không công bằng à? Vậy mọi người có công bằng với tôi không? Hai mươi mấy năm nay, tôi đã nín nhịn rồi, bây giờ tôi không thể im lặng được nữa. Tôi đã từng bị cướp mất tình yêu, bây giờ là lúc tôi đòi lại công bằng cho tôi và bảo vệ tình yêu cho con tôi.
Ông Nghiêm run người lên vì giận, ông nhìn bà Trúc như muốn đốt cháy bà ra từ lửa giận trong mắt ông:
- Bà còn nói nữa hả? Ai cướp mất tình yêu của bà? Tôi nói cho bà biết, chính bà làm mất đi tình yêu của bà chứ không ai cướp của bà hết.
Cơn giận đã làm cho ông Nghiêm lẫn bà Trúc không còn kiềm chế được mình nữa, cả hai đều muốn nói ra cho hết sự bức dọc của mình. Trúc Giang kinh hãi nhìn cha mẹ, cô không thể nào ngờ được câu chuyện lại xảy ra như thế này. Chưa bao giờ cô thấy ông Nghiêm giận dữ như thế, điều này khiến cô càng thấy lỗi lầm của mình quá lớn.
Trúc Giang bật khóc, cô níu chặt tay bà Trúc;
- Mẹ Ơi, mẹ đừng như vậy mà. Con không dám cãi mẹ nữa đâu.
Bà Trúc hất tay Trúc Giang ra, hét lên:
- Cô buông tay tôi ra, tôi không phải là mẹ cô, cô đừng gọi tôi là mẹ nữa.
- Mẹ Ơi, mẹ đừng giận con. Con xin lỗi mẹ.
- Tôi không giận cô, mà tôi căm ghét cô. Đã hai mươi mấy năm nay, tôi đã phải giấu kín đi sự căm ghét đó trong lòng để mà giả vờ thương yêu cô. Tất cả chỉ vì các con tôi thôi, tôi không muốn chúng sống trong hoàn cảnh bất hạnh. Nhưng mà ngày nay, tôi không thể nín nhịn được nữa rồi, cô đã học được cái cách quyến rũ đàn ông, cướp tình yêu của người khác y như mẹ của cô năm xưa vậy. Tôi thật không dám làm mẹ của cô nữa.
Bà Trúc cứ hét như một người lên cơn điên loạn, không cần biết đến những người xung quanh. Bà mặc kệ Ông Nghiêm tái mặt lại vì giận dữ, mặc kệ sự ngỡ ngàng của những người còn lại. Bà nói hết, nói như để tuôn hết ra những ấm ức đã dồn nén trong lòng từ bao nhiêu năm nay.
Ông Nghiêm hét lên:
- Bà điên rồi, bà điên thật rồi.
Bà Trúc gật đầu:
- Đúng là tôi điên rồi, nhưng không phải bây giờ tôi mới điên àm tôi đã điên từ hai mươi mấy năm rồi. Chính vì tôi điên nên tôi mới nuôi con của kẻ thù suốt bằng ấy năm trời. Nhưng bây giờ thì tôi đã tỉnh rồi, tôi không điên nữa đâu, tôi không điên để mà thương yêu, bồng ẵm con của kẻ đã cướp đi tình yêu của tôi.
Trúc Giang lại khóc:
- Mẹ Ơi, mẹ bình tĩnh lại đi mẹ.
- Cô không cần phải tỏ ra quan tâm tới tôi, tôi không phải là mẹ cô. Tôi đã cố nén lòng để nuôi cô bằng ấy năm trời, nay cũng quá đủ rồi.
- Mẹ Ơi, mẹ đừng giận con nữa, con biết lỗi của con rồi.
- Cô chẳng có lỗi gì với tôi hết, bởi vì tôi không phải là mẹ cô. Cô muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa cô mới tim điều đó là sự thật?
- Con không tin đâu, chỉ vì mẹ giận con nên mới nói như vậy thôi.
Trúc Giang nghẹn ngào, một nỗi đớn đau mơ hồ nào đó đang bóp nghẹt tim cô. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà mẹ lại nỡ lòng hắt hủi cô như thế hay sao? Cô và chị Duyên cùng là con gái của mẹ, thế mà tại sao tình cảm của mẹ dành cho mỗi người lại đối nghịch với nhau như thế?
- Tôi nói cho cô biết, tôi không có cái diễm phúc được đẻ ra cô đâu. Cô chỉ là một đứa con hoang, con hoang. Cô nghe rõ chưa?
Sét đánh bên tai cũng không làm Trúc Giang kinh hoàng như bây giờ, khi mà những lời bà Trúc nói như những ngọn roi sắc buốt quất mạnh vào mặt cô. Trúc Giang mở to hai mắ như muốn rách cả hai khoé, thế mà cô không nhìn rõ một thứ gì. Mọi vật như lung tung, như ẩn như hiện trong mắt cô. Chỉ trong vực thẳm âm u. Cô không muốn tin, không muốn tin những điều bà Trúc vừa nói lại là sự thật.
Nhưng ngay lập tức, điều nghi ngờ của Trúc Giang đã được ông Nghiêm xác nhận ngay. Không còn nín nhịn được nữa, ông Nghiêm sấn tới và tát thật mạnh vào mặt bà Trúc, ông rít lên:
- Bà thật là tồi tệ, bà không còn là một con người nữa:
Trúc Giang nhìn cha, cô như một kẻ sắp chết đuối đi tìm chiếc phai cứu nạn:
- Ba ơi, ba nói đi ba, những gì mẹ vừa nói không đúng, phải không ba?
Ông Nghiêm nín lặng nhìn con gái, ánh mắt ông đau đớn. Chỉ cần như thế thôi, Trúc Giang cũng hiểu điều àm bà Trúc vừa nói là sự thật. Cô gục xuống, đớn đau đã làm cô không còn sức lực nữa rồi.
Lập Duy cũng ngồi thụp xuống bên Trúc Giang, anh vòng tay ôm chặt vai cô, an ủi:
- Trúc Giang, bình tĩnh lại đi em, chuyện đó không đúng đâu.
Trúc Giang lắc đầu:
- Anh tránh xa em đi, em chỉ là con hoang, anh nghe rõ chưa?
- Anh không quan tâm đến điều đó, anh chỉ biết anh yêu em vì em là em mà thôi.
- Bây giờ thì tình yêu của anh cũng không thể giúp em được nữa rồi. Bây giờ em chỉ muốn chết, muốn chết mà thôi.
Ông Nghiêm hốt hoảng, ông ngồi xuống nắm chặt tay Trúc Giang:
- Cõn đừng nghĩ quẩn, Trúc Giang. Con là con của ba, là đứa con của tình yêu giữa ba và người ba yêu. Chính con mới là hạnh phúc của ba mà.
Câu nói của ông Nghiêm lại làm cho bà Trúc nổi điên lên, bà hét lên:
- Đi, mày mau cút ra khỏi nàh tao. Tao không chứa chấp mày nữa, mày đúng là tai hoa. của tao mà.
Không còn chịu đựng được nữa, Trúc Giang bật lên tiếng khóc, cô đứng phắt dậy đư mắt ngơ ngác nhìn mọi người rồi bỗng dưng cô bỏ chạy ào ra ngoài.
Hành động bất ngờ của Trúc Giang khiến không ai kịp phản ứng. Lập Duy là người tỉnh táo lại trước tiên, anh gọi to:
- Trúc Giang, em đừng chạy!
Hoài đập mạnh vào tay Duy:
- Mày chạy theo nó mau đi.
Lập Duy phóng theo Trúc Giang, để lại trong phòng khách một ông Nghiêm ôm đầu đau đớn, một bà Trúc bẽ bàng và anh em Hoài vẫn còn ngẩn ngơ vì những điều vừa mới xảy ra.
Trên chiếc băng đá kê trong khoảng vườn nhỏ của gia đình Hạ My, Trúc Giang co cả hai chân lên ghế. Vòng hai tay quanh đầu gối, cô ngồi co ro như một con mèo nhỏ. Bên cạnh cô, Lập Duy vẫn kiên nhẫn đợi chờ.
Thật lâu, Trúc Giang mới ngước lên, cô nhìn Lập Duy bằng một đôi mắt sưng đỏ vì khóc:
- Anh về đi, anh Duy. Em không sao đâu.
Choàng tay qua vai Trúc Giang, Lập Duy dỗ dành:
- Em đừng buồn nữa, Trúc Giang. Vào rửa mặt mũi lại anh đưa đi chơi cho khuây khoa? nào.
Trúc Giang lắc đầu:
- Em không đi đâu, anh Duy. Em còn lòng dạ nào mà đi chới bây giờ được nữa.
- CHuyện có gì đâu mà em buồn mãi thế? Dẫu sao thì đó cũng là việc của người lớn, em bận tâm mà làm gì.
Trúc Giang nhắm mắt lại, thế mà những gì xảy ra tối qua vẫn như đang diễn ra trước mắt cô. Lúc đó, cô đã hoảng loạn chạy ào ra đường mà không biết là chạy đi đâu. Cô chỉ biết là mình phải tránh xa căn nàh đó, nơi đã cho cô biết được sự thật vô cùng tàn nhẫn mà hai mươi mấy năm qua, cô vẫn không hề biết được một mảy may nào.
Đã bao nhiêu năm nay, Trúc Giang vẫn cứ ngiữ như cô cũng có một gia đình hạnh phúc như bao nhiêu người khác. Cô cũng có cha có mẹ, có anh có chị như mọi người. Nào có ngờ đâu, mẹ là mẹ của người ta, anh chị cũng chẳng hoàn toàn là anh chị của mình. Trong con người cô, chỉ có một nửa dòng máu là có liên quan đến họ mà thôi, còn lại một nửa kia là dòng máu mà họ hận thù. Cô không bao giờ ngờ rằng mình lớn lên đây là nhờ vào lòng thương hại của người khác.
Trúc Giang cứ cắm đầu chạy, cô lao mình trong bóng tối để rồi cô tưởng như mình đang đi dần vào ngõ tối âm u. Cũng may là Lập Duy đã theo được cô, anh đã vỗ về an ủi, và cũng chính anh đã đưa cô về đây, nếu không, cô thật không thể nào biết được là mình sẽ đi đến nơi nào.
Suốt ngày hôm nay, Trúc Giang đã nằm vùi với bao nhiêu là nước mắt, Lập Duy không thể kề cận mãi bên cô, vì ông bà nội của anh đang cần tới anh. Một mình trong căn phòng của Hạ My, Trúc Giang càng cảm nhận được nỗi cô đơn của mình. Cô thấy mình đã mất hết, chẳng còn lại gì ngoài nỗi đớn đau cho thân phận của mình. Cuộc đời đúng là trớ trêu, Trúc Giang tưởng đâu cô đã tìm được hạnh phúc cho mình, thì chỉ vài tiếng đồng hồ sau, cô đã phải chấp nhận nỗi bất hạnh của mình.
Cho đến bây giờ, Trúc Giang cũng vẫn cố tìm cho mình một lời lừa dối. Cô tự cho rằng chỉ vì muốn bênh vực Trúc Duyên mà bà Trúc đã nói ra những điều không có trong cơn nóng giận. Nhưng rồi gương mặt giận dữ của ông Nghiêm, cùng cái tát tai ông dành cho bà mà lần đầu tiên cô mới được chứng kiến, đã nói cho Trúc Giang biết là cô đừng có tìm cách tự huyễn hoặc mình nữa. Rằng tất cả những điều vừa xảy ra tối qua chính là sự thật, một sự thật đớn đau mà dù cho cô có tìm đủ mọi cách để chối bỏ thì nó cũng vẫn là sự thật.
Một bóng người thấp thoáng ngoài cửa khiến Lập Duy đứng lên, anh nói:
- Chắc là Hạ My về đó, đê anh ra mở cửa cho cô ấy.
Trúc Giang lơ đãng gật đầu, chắc là Hạ My không yên tâm về cô nên nghỉ làm về sớm đây. Lúc sáng, Hạ My đã định nghỉ để ở nàh với Trúc Giang nhưng cô cương quyết bắt bạn đi làm. Hạ My đã miễn cưỡng đi làm sau khi bắt Trúc Giang hứa hẹn đủ điều. Trúc Giang đã gật đầu lia lịa cho bạn yên tâm, nhưng rồi cô lại nằm vùi cho đến khi Lập Duy đến gọi.
Lập Duy trở lại, theo sau anh là một người nào đó, Trúc Giang cũng không cần biết. Tiếng Lập Duy cất lên bên tai Trúc Giang:
- Hoài đến này, Trúc Giang!
Mãi đến lúc này, Trúc Giang mới ngước nhìn lên. Trông thấy Hoài, cô ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh Hoài biết em ở đây mà tìm?
- Duy nói, anh cũng định đến từ sớm rồi nhưng ngoài cửa hàng cứ lu bu mãi nên không đi được. Cái thằng này, nó cứ bỏ mặc cho một mình anh xoay xở, mệt ơi là mệt.
Vừa nói, Hoài vừa hất mặt về phía Lập Duy. Anh cười:
- Rồi mày còn mệt dài dài, vì lúc này tao phải về phụ với ông nôi, không có thì giờ để ra cửa hàng đâu, giao luôn cho mày đó.
Hoài kêu lên:
- Ý, đây có được! Tao còn công việc của tao nữa chứ - Rồi anh lại thấp giọng - Nhưng mà thôi, chuyện đó để tính sau đi, giờ lo chuyện này đã. Sao rồi Út Giang, buồn từ tối qua đến giờ đã đủ chưa? Giờ thì về với anh chứ? Ở nhà người ta mãi đâu có tiện.
Nói xong, Hoài nhìn Trúc Giang chờ đợi. Cô lắc đầu:
- Rồi em sẽ về, nhưng chưa phải lúc này đâu.
Hoài kêu lên:
- Sao thế, Trúc Giang? Em còn giận mẹ à? Đừng như thế Trúc Giang ạ, mẹ cũng đã hối hận rồi, từ tối hôm qua đến giờ mẹ chỉ có khóc thôi.
- Em không giận mẹ. Suy cho cùng ra mẹ cũng đâu có lỗi gì. Em lại càng phải cảm phục mẹ hơn mới đúng vì em không phải là máu mủ của mẹ, thế mà mẹ đã nuôi em hơn hai mươi mấy năm nay, vẫn đầy đủ tình thương như con mẹ đẻ ta. Nếu không có chuyện này xảy ra thì liệu em có biết được sự thật không?
- Vậy thì tại sao em lại chưa chịu về?
- Vì em chưa tìm được bình tĩnh cho tâm hồn của mình. Từ tối qua đến giờ, em cứ tự hỏi mình sinh ra đời để làm gì khi mà ngay chính người sinh thành ra em cũng nhẫn tâm bỏ rơi em không một tiếng hỏi han, không một lần tìm kiếm. Nếu như thế thì bà sinh ra em làm gì? Hay em chỉ là nỗi hận của bà, cho nên lỡ tạo ra em rồi, bà đã vội vã bất bỏ em?
Hoài xót xa nhìn em gái, nó buồn đến thế hay sao? Đâu rồi cô em gái yêu đời của anh? Trước mặt anh giờ đây chỉ là một cô gái xanh xao, rũ rượi với buồn phiền. Oan nghiệt đã mấy mươi năm, người lớn tạo ra bây giờ đâu lại do cô gánh chịu.
Vòng tay ôm chặt em gái vào lòng với tất cả ước muốn chở che, bảo bọc. Hoài nhỏ nhẹ khuyên can:
- Em đừng như thế mà, Trúc Giang. Mẹ em không bỏ em đâu, chỉ vì hoàn cảnh mà bà phải rời xa em thôi. Hai mươi mấy năm nay, bà cũng đau đớn, cũng cô độc nơi xư người, cũng thèm một tiếng gọi mẹ Ơi.
Trúc Giang mệt mỏi lắc đầu:
- Anh đừng an ủi em, anh Hoài ạ. Nếu như mẹ em thương em thì tại sao bao nhiêu năm nay, bà không một lần tìm gặp em?
- Bà đã trở về tìm, và em đã có lần gặp mặt rồi nhưng không biết đấy thôi.
Trúc Giang ngạc nhiên nhìn anh. Đột nhiên hình ảnh người phụ nữ hôm nào lại hiện lên trong trí óc cô. Chẳng lẽ…
Hoài vô tình không biết những gì đang diễn ra trong đầu Trúc Giang, anh trầm giọng kể:
- Sáng nay, ba đã kể hết mọi chuyện đã xảy ra cách đây hơn hai mươi năm cho anh nghe. Thật ra, ngày ấy, người mà ba yêu chính là mẹ em chứ không phải mẹ anh. Nhưng vì ông bà nội không chấp nhận mẹ em nên ba đành phải cưới mẹ anh theo lời của ông bà nội. Dù đã cưới vợ nhưng tình yêu vẫn mãnh liệt trong lòng ba nên trong một phút yếu lòng, ba và mẹ em đã không cưỡng được lòng mình mà gây nên hậu quả. Chẳng may mẹ anh biết được, bà đòi đưa chuyện dan díu giữa ba và mẹ em ra bêu rếu. Nến cuối cùng, để bảo vệ danh dự của cha mình là một nhà giáo, mẹ em đành phải nát lòng giao con cho mẹ anh và bỏ đi biệt tích với lời hứa của mẹ anh là sẽ coi em như con ruột của bà.
- Thế còn ba, sao ba không bảo vệ mẹ em?
- Lúc đó ba làm sao mà lên tiếng được. Mặc cảm tội lỗi nước mắt của hai người đàn bà làm cho ông đành phải làm thinh mặc cho hai người sắp xếp. Bởi vì mẹ anh, dù ba không yêu nhưng mẹ cũng không có chút lỗi lầm nào với ba, thử hỏi ba làm sao mà sứt bỏ được? Nhưng mà kể từ ngày đó, ba sống chỉ vì bổn phận với an hem mình mà thôi.
- Nhưng mà mẹ em là ai? Sao anh lại biết bà đã về tìm em? Bao nhiêu năm nay bà ở đâu, tại sao đến ngày nay mới tìm?
- Em đnừg trách mẹ, bởi vì lời hứa với mẹ anh, mae mẹ em bỏ đi thật xa. Bao nhiêu năm nay, bà ở nước ngoài, vẫn chỉ sống một mình chứ không lập gia đình. Không phải là bà không có điều kiện mà chỉ vì trái tim của bà đã dành hết cho người đàn ông cũ và đứa con thơ mà bà đã phải dứt ruột rời xa. Nay bà tìm về, cũng không dám lên tiếng nhận em đâu, mà bà chỉ muốn nhìn thấy em một lần rồi lại vĩnh viễn ra đi. Thật sự bà không muốn quấy động cuộc sống bình yên của em đâu. Bà đã để lại cho ba một số tiền rất lớn, ba sẽ trao lại cho em vào ngày em lập gia đình, coi như là bà chuộc lại sự thiếu sót đối với em.
Trúc Giang gục đầu vào vai Hoài, cô nghẹn ngào:
- Em vẫn không thể tin đây là sự thật, anh Hoài ạ. Em vẫn cứ tưởng mình đang sống trong một giấc mơ hãi hùng.
Hoài vỗ về em gái:
- Mọi chuyện đã qua rồi, em ạ. Em đừng buồn nữa. Rồi đây em sẽ gặp được mẹ em, em sẽ lại có được tình thương.
- Mẹ em ở đâu, hở anh?
- Hiện giờ ẹm em đang ở khách sạn, bà dự định trở về Úc trong tuần tới. Nhưng khi sáng nay anh đến gặp, bà vui mừng đến rơi nước mắt và nói là sẽ xin gia hạn để ở lại với em một thời gian. Rồi sau đó, bà sẽ trở về bên đó thu xếp công việc để về đây mãi mãi.
- Thế còn ở nhà mình thì sao?
- Nhà mình thì buồn lắm, ba mẹ không nói với nhau một lời. Ba thì đóng cửa ở luôn trong phòng, còn mẹ thì cũng ở trong phòng Trúc Duyên, cả hai mẹ con cứ rù rì gì với nhau không biết nữa, nhưng cứ thấy anh thì bà lại khóc.
- Vậy em mẹ có nói gì em không?
Hoài lắc đầu:
- Không, cũng không thể trách mẹ được. Từ trước tới nay, mẹ chỉ biết nuông chiều Trúc Duyên, nó muốn gì là được cái nấy, lần này cũng không ngoại lệ.
- Vậy là mẹ vẫn cho là em giành giật tình yêu với chị Duyên hay sao?
- Em cũng hiểu cho mẹ, bà luôn bị ám ảnh vì câu chuyện năm xưa, lại thêm tác động của Trúc Duyên nữa nên mới xảy ra cơ sự.
Trúc Giang buồn rầu:
- Vậy thì căn nhà đó đâu còn chỗ cho em, anh còn gọi em về mà làm gì!
- Tuy mẹ như thế nhưng còn bà và anh nữa chứ, ở đó cũng là nhà của em mà. Nghe lời anh về nhà đi em.
- Em chưa về bây giờ đâu, em không biết phải nói gì với chị Duyên. Rồi lại còn mẹ, em không muốn mẹ khó xử. Anh cứ để em ở đây với Hạ My một thời gian, cũng may là gia đình nó không ở đây, cũng dễ cho em.
Hoài băn khoăn nhìn em gái:
- Em ở đây rồi ăn uống thế nào? Lại còn quần áo nữa, em lấy đâu cái mà thay? Hôm qua em đâu có mang theo cía gì?
Trúc Giang cười buồn:
- Mấy chuyện lặt vặt đó em tự lo được mà anh. Bây giờ em đâu còn là Trúc Giang của ngày hôm qua nữa. Anh cứ yên tâm đi, em của anh không sao đâu.
Suốt buổi nói chuyện của an hem Trúc Giang, Lập Duy tránh đi chỗ khác. Giờ vừa trở lại, nghe được vài câu cuối của hai an hem, Lập Duy xem vào:
- Mày yên tâm đi Hoài, Trúc Giang ở đây tao sẽ tới lui chăm sóc cho cô ấy. Nếu bây giờ mà cô ấy về nhà tao cũng ngại tới lui lắm.
Hoài gật đầu:
- Thôi được rồi, em tạm ở đây ít bữa cũng được, có Lập Duy săn sóc cho em anh cũng đỡ lo. Nhưng nhớ là có cần gì phỉa gọi anh ngay nhé.
- Em biết rồi, anh nhớ lo cho ba mẹ, đừng bận tâm đến em, em không sao đâu.
Trúc Giang dặn Hoài, anh hỏi lại:
- Em có cần anh lấy cái gì ở nhà mang đến cho em không? Như áo quần, sách vở chẳng hạn, chẳng lẽ em cứ mặc mãi quần áo của Hạ My hay sao?
Trúc Giang lắc đầu:
- Không cần mấy thứ đó đâu, em ra ngoài mua đỡ vài bộ là được rồi, anh chỉ cần lấy cho em cái túi xách và cái cặp hồ sơ hôm qua em để trên bàn để mai em đi làm.
Hoài đứng lên:
- Sáng mai anh mang đến cho, còn bây giờ thì anh phải về để nói cho ba biết tình hình của em thế nào. Từ tối qua tới giờ, ba lo cho em lắm đó. Ba cứ sợ em buồn quá đâm ra thất vọng rồi nghĩ quẩn.
- Anh nói với ba là em bình tĩnh lại rồi, ba không cần phải lo cho em như vậy.
Hoài về rồi, Lập Duy đóng cổng rồi qua vào ngồi bên Trúc Giang. Cô hỏi:
- Hôm nay anh có vào công ty không?
Lập Duy nghiêng mặt sang nhìn Trúc Giang:
- Đã nhớ đến công việc rồi cơ à? Anh tưởng đâu em cứ lo khóc mà không còn nhớ đến điều đó nữa chứ.
Trúc Giang lương Lập Duy một cái:
- Lại trêu ghẹo em nữa đó hở? Em chỉ lao khóc bao giờ?
- Lại còn chối nữa, hai mắt xưng húp lên đây mà còn không chịu là khóc. Nè khóc một bữa nay thôi nha, em khóc riết mặt mũi sưng húp lên coi xấu xí lắm, biết không?
Lập Duy nâng cằm Trúc Giang lên ngắm nghía, cô nguẩy đầu sang một bên, dằn dỗi:
- Ừ, em xấu xí như vậy đó, ngồi bên em làm gì?
Lập Duy bật cười:
- Cái tật đanh đá cũng không bỏ được hở em?
- Đã là tật rồi thì làm sao mà bỏ được. Anh không chịu được thì đừng quen với em nữa.
- Nhưng mà lỡ thương rồi làm sao mà không quen cho được.
Vừa nói, Lập Duy vừa choàng tay qua vai Trúc Giang kéo cô ngồi sát vào mình. Nương theo đà kéo của Lập Duy, Trúc Giang dựa đầu vào vai anh, cô buồn buồn hỏi:
- Anh thương em làm gì cho khổ hở anh? Bây giờ anh đã biết thân thế em như vậy ròi, anh còn thương em nữa không?
Vuốt nhẹ mái tóc Trúc Giang, Lập Giang nghiêm chỉnh nói:
- Anh thương em vì em chính là em, đâu phải là vì thân thế của em đâu. Vả lại, đó cũng đâu phải là điều xấu đâu mà em ngại?
Trúc Giang chợt nghẹn lời:
- Tối qua anh không nghe mẹ em nói đó sao, em là con hoang mà!
- Em đừng để tâm những lời bác nói trong lúc nóng giận mà tự làm khổ mình. Em không nên lấy đó làm niềm đau mà em phải hãnh diện mới đúng chứ, vì em chính là kết quả của tình yêu mà.
Trúc Giang bâng khuâng:
- Cho đến bây giờ em cứ vẫn không muốn tin đó là sự thật anh ạ. Hôm qua em vẫn còn oán hận mẹ em vì nghĩ rằng mẹ đã nhẫn tâm bỏ rơi em mà đi. Nhưng hôm nay nghe anh Hoài kể lại chuyện ngày trước, em mới thấy nhẹ lòng. Nhưng em cũng không thể tưởng tượng được là khi gặp mẹ ruột của em, em sẽ phải cư xử như thế nào nữa.
- Em cứ sống thật với lòng mình, anh tin là cô bé của anh sẽ có cách cư xử thật tuyệt vời.
- Anh biết không, có lẽ em đã gặp mẹ em rồi đấy.
Lập Duy ngạc nhiên hỏi lại:
- Em gặp mẹ em rồi à? Hồi nào? Ở đâu?
- Ở nhà em, anh ạ! Hôm đó em đi làm về thì gặp một người phụ nữ đang ngồi nói chuyện với ba mẹ em. Khi mẹ em bảo em vào trong, em thấy bà có vẻ qyến luyến em lắm. Lúc đó thì em cũng vô tình, không nghĩ đến, nhưng mà sau này em cứ nhớ lại bà và thấy có một cảm giác lạ lắm.
- Đó là sự thiêng liêng của tình cảm mẹ con đấy em ạ, anh tin là khi mẹ con em gặp nhau, em sẽ rất hạnh phúc.
Trúc Giang mơ màng:
- Không biết lúc ấy em sẽ thế nào anh nhỉ?
- Thì em sẽ nhào vào lòng mẹ mà nhõng nhẽo chứ còn thế nào nữa.
Lập Duy cười cười trêu người yêu, Trúc Giang đánh mạnh vào tay anh:
- Thôi đi, lúc nào cũng kiếm chuyện chọc em không hà. Nè, anh không vào bệnh viện hở?
Lập Duy lắc đầu:
- Hôm nay anh đã dặn cô út vào với nội rồi. Với lại bà nội cũng đã khoẻ, anh cũng đỡ lo.
- Còn ông thì sao? Có đỡ hơn chút nào không?
Lập Duy lắc đầu:
- Tình hình ông nội không được khả quan cho lắm, có lẽ ông sẽ bị liệt nửa người.
- Như vậy thì ông sẽ không làm việc được nữa.
- Vì vậy anh mới lo đây này, bác Hai và ba anh người nào cũng có công ty riêng, làm sao mà lo bên nà được.
- Hình như ý ông nội anh là muốn anh về làm việc cho ông mà.
- Thì nội anh tính vậy nhưng anh không muốn về vì anh ngại, không muốn để ai nói đến mình. Nhưng tình hình này thì có lẽ là muốn yên thân cũng không được rồi.
Lập Duy thở dài thườn thượt, Trúc Giang khuyên nhủ:
- Anh phải ráng giúp nội anh mới được, chứ nếu không thì ông Định sẽ làm công ty nguy mất.
- Thì đó, sáng nay lúc anh đến, ông ấy cũng định làm dữ nhưng anh cũng đâu có nhượng bộ. Vì vậy mà ông ấy giận dữ bỏ đi mà còn buông lại lời hăm doa. nữa đó.
- Anh phải cẩn thận anh ạ, nhiều khi tức quá ông ấy làm liều thì khổ.
Lập Duy trấn an người yêu:
- Dượng Định không dám làm gì anh đâu, ông ấy thuộc loại "miệng hùm gan sứa" mà. Nhưng mà thôi, nõi mãi chuyên này chán chết, nói chuyện hai đứa mình đi nha.
Trúc Giang nũng nịu:
- Tụi mình thì có gì đâu để nói?
Lập Duy trợn mắt:
- Ai bảo em hai người yêu nhau không có chuyện gì để nói? Cả đống chuyện ấy chứ. Này nhé, chuyện đám cưới nè, chuyện con cái nè…
Trúc Giang đỏ bừng mặt, cô cấu mạnh vào tay Lập Duy, miệng hét lên nho nhỏ:
- THôi đi, anh nói nhảm nhí quá đi.
Ngắm gương mặt đỏ lựng lên của người yêu trong bóng chiều nhạt nhoà, Lập Duy thú vị mỉm cười. Cô bé sửng cồ lên cãi nhau với nah đã biến đâu mất rồi, giờ chỉ còn đây cô gái đang e thẹn khi nghe nói chuyện tình yêu.
Nắm bàn tay bé nhỏ của Trúc Giang, Lập Duy âu yếm:
- Giang này, hôm nào anh đưa em về thăm mẹ anh nhé!
Trúc Giang kêu lên:
- Sao vội thế anh, chúng mình mới quen nhau đây thôi, em còn chưa chuẩn bị gì hết cơ mà.
Lập Duy thương yêu nhìn Trúc Giang:
- THì anh có bắt em về ngay đâu, anh nói trước cho em chuẩn bị tinh thần mà. Em biết không, mẹ anh rất mong anh có người yêu vì vậy mà biết có em, chắc là mẹ mừng lắm.
Trúc Giang ngậo ngừng:
- Anh khoan nói với mẹ anh đã nha anh Duy!
Lập Duy ngạc nhiên:
- Sao thế? Em ngại cái gì?
- Thì chuyện gia đình em đang lộn xộn đó, anh để cho mọi việc xong xuôi cho em bình tĩnh lại đã.
- Được rồi, là anh nói vậy thôi chứ anh sẵn sàng chờ em đến bao giờ cũng được mà. Còn bây giờ, em vào chuẩn bị đi, anh đưa em đi ăn cơm.
- Em chưa đói anh ạ, mình ngồi đây chơi đợ Hạ My về đã, có được không anh?
- Được chứ, anh chỉ sợ em đói thôi.
Trúc Giang dựa hẳn vào Lập Duy, trong vòng tay a nh, cô thấy hồn mình bình yên quá. Trúc Giang ước sao thời gian sẽ ngưng lại ở khoảnh khắc này, đẻ mãi mãi cô được yên bình trong vòng tay người cô yêu thương.