Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Barbara Mcmahon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2194 / 16
Cập nhật: 2015-12-15 07:56:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hời gian trôi qua chậm chạp. Molly không còn vui thích những thứ bình thường mà trước đây nàng lấy làm thích thú nữa. Cái gì cũng làm cho nàng nhớ đến Tell hết. Từ cảnh đẹp trên vịnh khi đứng trong sân nhìn ra cho đến thú bơi lội ở câu lạc bộ bãi biển, cái gì cũng gợi đến kỷ niệm buồn. Chỗ nào ở Acapulco mà nàng chưa đến với Tell không?
Chỉ có ngôi nhà của Luis Alverado. Mà nàng thì không thích nối lại sợi dây liên lạc với chàng thanh niên điển trai này. Nàng thà làm xong công việc, rồi đi bách bộ cho khuây khỏa nỗi lòng trong những ngày cuối cùng còn hơn.
Đã có lần nàng tự hỏi không biết có khi nào nàng chán cảnh đứng trong nhà nhìn ra ngoài không, và nàng không chán thật. Nhưng bây giờ thì cảnh này làm cho nàng đau đớn hơn là sung sướng. Nàng nhớ lại cái đêm đầu tiên nàng thấy người khách lạ hiện ra tróng bóng tối, thoạt tiên anh ta làm cho nàng khiếp sợ, nhưng rồi anh đã làm cho nàng tò mò muốn tìm hiểu. Anh chỉ cho nàng xem những khách sạn ở bên kia vịnh, đã nói cho nàng biết những chiếc du thuyền.
Nàng đứng tựa vào lan can, nhìn ra cảnh mặt trời lặn trên vịnh, bầu trời nhuốm màu hồng, màu hoa cà và màu tím. Nàng thấy xa xa một chiếc du thuyền lộng lẫy ánh đèn, sáng trưng, đang từ từ di chuyển, và nàng nghe được cả tiếng âm nhạc trên tàu.
“Tin anh đi Molly. Tin là anh sẽ lo lắng cho em” - Những lời Tell đã nói còn vang mãi đến tai nàng. Nàng muốn tin vào lời anh lắm chứ, nhưng bây giờ anh còn trẻ, còn mạnh, liệu đến lúc già thì sao đây? Liệu anh có muốn cưới nàng không? Liệu anh có chết yểu như bố nàng không? Rồi để lại cho nàng đứa con, hay tệ hơn nữa, nhiều đứa con, để nàng chăm sóc, nuôi nấng?
“Em cũng khỏe mạnh mà” - Nàng không cảm thấy mình khỏe mạnh. Nàng lại thấy lo sợ. Sợ nàng đánh mất cái gì quý báu, nhưng cũng sợ phải tin một người vô tư lự như Tell. Nàng cần sự ổn định và cần có cuộc sống đảm bảo. Nàng không chịu được cảnh may rủi trong sòng bạc.
Nhưng nàng cũng khỏe đấy chứ, nàng đã tự mình vươn lên từ cảnh nghèo nàn để có được cuộc sống đầy đủ. Có lẽ số phận của nàng không hẩm hiu như mẹ nàng. Có thể nàng cứ yêu một người, cùng người ấy làm việc để xây dựng một cuộc sống, một người để cùng chia sẻ ngọt bùi cho đến đầu bạc răng long. Có thể anh ta không chết yểu và không để nàng sống trong nghèo khổ.
“Em có tài, khéo léo... em không nghèo được đâu...” - Nàng có thể xin làm thư ký ở nơi nào cũng được, người ta rất cần thư ký. Nàng làm việc rất cần mẫn, rất giỏi. Bà Beverly đã nhiều lần khen ngợi nàng, mà bà ta là một bà chủ khó khăn.
“Tin anh đi, tin anh đi, tin anh đi...” - Những lời ấy cứ vang vọng mãi trong óc nàng. Molly không còn nhìn thấy cảnh mặt trời lặn nữa, không còn thấy những màu sắc huy hoàng trên bầu trời nữa; nàng chỉ còn thấy khuôn mặt rám nắng của Tell mà thôi. Nàng nghe thấy giọng anh nói, giọng trầm trầm uy nghiêm, khiến nàng phải tin anh, phải nghe lời anh, phải nhớ đến anh. Chắc anh không để nàng thất vọng đâu.
Nàng có làm được việc ấy không?
Nàng phải làm gì để thay đổi hoàn cảnh nhỉ? Rồi nàng phải chịu cảnh cô đơn lâu dài ư? Nàng mong mỏi người yêu, muốn cùng sống với anh, muốn anh cùng sống với nàng ư? Thật nàng đã lầm lẫn khi trả lời không với anh; nàng điều chỉnh lại được không?
Nàng yêu anh. Nàng chấp nhận điều đó. Nàng có tin anh được không? Lòng nàng đã quyết, nàng không làm ngược lại được lòng mình. Khi đã quyết định dứt khoát, nàng cảm thấy yên ổn trong lòng.
Nàng muốn nói chuyện với Tell, muốn anh biết nàng đã đổi ý, nàng không thể sống mà thiếu anh. Nàng yêu anh. Nàng muốn sống cùng anh. Thật khốn khổ, tại sao anh lại ở xa xôi đến thế khi nàng quyết định một việc quan trọng trong đời như thế này?
Nàng chậm rãi trở về phòng. Nếu nàng không nói chuyện được với anh, có thể Miguel biết địa chỉ của anh, xem thử anh có muốn nàng đến với anh không.
Mà nếu anh muốn thì sao nhỉ?
Nàng không muốn bận tâm đến câu hỏi ấy.
“Tell thân yêu. Em sẽ đến. Em nhớ anh quá, không thể nào sống xa anh được. Anh đã nói em tin anh đi. Em tin. Em tin anh với cả cuộc đời em, tương lai em, với tấm lòng của em. Em yêu anh, Tell à. Nếu anh vẫn còn muốn em đến với anh, xin anh vui lòng cho em biết anh ở đâu. Yêu anh, Mollly”.
Nàng đọc lại bức thư, lời lẽ như thế này có quá cấp tiến không nhỉ? Nàng mỉm cười, nhớ lại những lần anh chọc ghẹo nàng vì nàng quá đoan trang đứng đắn. Gửi bức thư như thế này có đứng đắn không? Theo nàng thì bức thư rất thiếu đứng đắn, nhưng nàng vẫn phải gởi thôi, cho dù thiếu đứng đắn đi nũa, thì nó cũng là phương tiện duy nhất mang lại cho nàng hạnh phúc.
Nàng bỏ thư vào phong bì rồi đi xuống tiền sảnh. Trời đã tối, người nhân viên trực đến ngồi sau bàn cho nàng biết Miguel đang phiên nghỉ, ngày mai mới đến làm việc. Anh ta có giúp được không nhỉ?
Molly buộc lòng phải nói với người nhân viên rằng nàng muốn nhờ Miguel cho biết một địa chỉ. Anh ta lấy chiếc phong bì rồi ghi trên một tờ giấy, để cả hai thứ lên bàn chờ ngày mai Miguel đến.
- Anh ấy sẽ lo cho cô, thưa cô. - Anh ta cười với nàng, không tỏ vẻ gì ngạc nhiên trước yêu cầu kỳ lạ của nàng hết.
Đêm ấy nàng thấy lòng nhẹ nhõm khi đi ngủ. Rồi Tell sẽ nhận được thư, rồi nàng sẽ được tin anh. Nàng phải tin anh mới được!
Sáng hôm sau, Miguel gọi điện thoại đến cho nàng.
- Thưa cô, tôi đã nhận cái thư cô nhờ tôi gởi cho ông Hardin rồi... Tôi không biết địa chỉ của ông ấy mà tôi đang có, liệu có dùng được hay không đây. Tôi biết địa chỉ này đã lâu rồi. Ông ấy có thể dời đi chỗ khác lắm.
Molly cảm thấy nản chí. Nàng đã quá tin tưởng Miguel biết cách liên lạc với Tell.
- Anh cứ gởi đến địa chỉ anh hiện có giúp tôi. Nếu ông ấy đã dọn đi chỗ khác, có lẽ người ta sẽ gởi tiếp đến địa chỉ mới thôi. Cám ơn anh lắm, anh Miguel - Nàng cúp máy. Bây giờ chỉ còn vấn đề thời gian nữa thôi. Thời gian và may mắn đúng địa chỉ.
Công việc về cuốn sách sắp tới hồi kết thúc. Theo những biến cố xảy ra thì Molly có thể nói rằng tướng Pershing đang đến hồi sắp chấm dứt sự nghiệp của mình. Bà Beverly đọc không mệt mõi, và mấy ngón tay Molly gõ liên hồi. Vì sắp chấm dứt rồi, cho nên nàng lại gắng theo bà cho kịp.
Một buổi sáng bà Beverly bước vào phòng với vẻ rất long trọng, bà đứng bên cạnh Molly. Bà lấy điệu bộ rất kịch, đưa cho cô thư ký cuộn băng. Bà nói.
- Cuốn cuối cùng.
- Xong rồi à? Nhanh quá! - Molly lẩm bẩm nói, vừa đưa tay lấy cuốn băng.
- Đúng thế, nhưng nhờ tôi đã có kế hoạch trước rồi mới đọc ra sau. Được thế là vì tôi đã bỏ công nghiên cứu sẽ viết cuộc đời ông ta như thế nào. Mà đây mới chỉ là quyển đầu thôi. Chúng ta còn phải làm việc trong nhiều tuần nữa. Nhưng tôi rất hài lòng đã hoàn tất được cuốn này. Tôi thấy kiệt sức rồi.
Bà Beverly nói xong, bước ra ngoài sân.
Molly đưa cuốn băng vào máy. Bây giờ nàng sẽ biết được những cảnh cuối cùng của cuộc đời Black Jack, và rõ phần kết thúc mà bà Beverly đã biết. Chỉ còn lại công việc biên tập và hiệu đính, nhưng công việc chủ yếu của cuốn sách coi như đã hoàn thành. Molly cảm thấy xúc động khi đọc đến phần cuối. Trước mắt còn phải hiệu đính và trau chuốt câu văn, nhưng ít ra thì nàng cũng biết được phần kết thúc.
Nàng làm xong trang cuối cùng ngay trước giờ cơm tối.
Bà Beverly đang ngồi trên sân, đưa mắt nhìn ra ngoài vịnh, cầm trên tay một ly rượu mạnh.
- Cháu làm xong rồi. Tác phẩm thật tuyệt, thưa bà. - Molly vừa nói vừa ngồi xuống trên chiếc ghế dựa bên cạnh bà, nàng rất chân thật khi ngợi khen bà.
- Cám ơn cô. Sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây. - Bà Beverly đáp, mỉm cười nhìn cô thư ký.
- Rời đây? Để đi đâu?
- Về nhà. Bà chị tôi vừa gọi điện thoại đến cho tôi. Chị ấy đoán tôi đã xong việc, cho nên chị muốn tôi ghé đó trước khi về L.A. Tôi đã trả lời chúng ta sẽ đi vào sáng mai, ở chơi với bà ấy ít hôm rồi về L.A. Còn nhiều việc trong cuốn sách này ta cần phải làm trước khi tôi đưa cho nhà in, nhưng cuốn tiếp theo mới gay cấn. Chúng ta sẽ giam mình ở nhà tôi tại Malibu để làm ngày làm đêm cho xong đấy.
- Nhưng... cháu tưởng chúng ta còn ở đây một thời gian nữa.
Molly hoảng hốt ra mặt. Tell không biết nàng ở đâu. Nếu nàng đi khỏi đây, làm sao anh tìm ra nàng? Nàng hy vọng ít hôm nữa sẽ nhận được tin anh. Nàng không thể ra đi được. Nàng bèn nghĩ ngay ra biện pháp đối phó. Nàng phải gởi ngay cho anh một bức thư khác nữa, báo cho anh biết kế hoạch đã thay đổi. Nếu nàng nghĩ đến chuyện bà Beverly ra đi một cách vội vã như thế này, thì chắc nàng đã ghi địa chỉ nhà nàng trong thư cho anh biết rồi. Đã một tuần qua rồi. Nàng không biết anh nhận được thư nàng chưa? Anh có thay đổi ý định không nhỉ? Hay là thư anh phúc đáp hiện đang trên đường đến đây?
- Không cần phải ở lại đây nữa. Tôi đã hoàn tất cuốn sách, cô đã in ra giấy xong, đêm nay ta gói ghém đồ đạc vào va-li. Ngày mai ta sẽ đi chuyến bay lúc 10 giờ. Chúng ta sẽ đi chơi đâu ở Acapulco đêm cuối cùng này nhỉ?
Molly hẳn phải trả lời, vì bà Beverly đã đứng dậy để đi thay quần áo, nhưng nàng không còn tâm trí đâu để mở miệng cho được. Trí óc nàng quay cuồng. Nàng phải viết thư cho Tell ngay lập tức, nàng ước chi nàng biết chỗ anh ở để tìm đến nhỉ. Ước chi nàng vẫn còn ở Acapulco khi anh đến gặp nàng nhỉ. Bây giờ thì nàng phải chờ thêm một tuần nữa hay là cũng một thời gian như vậy mới mong nhận được tin anh. Mỗi ngày như dài bất tận thế này. Cũng phải mất hàng tuần nữa nàng mới hy vọng nhận được thư trả lời của anh. Nàng mong muốn nhận được tin anh ngay bây giờ thôi.
Hai người ăn trong một nhà hàng nằm trên bờ hiên. Món tôm hùm thật ngon, nhưng Molly không muốn nuốt. Nàng mải mê ngắm cảnh Acapulco lần cuối. Hôm nay là đêm cuối cùng của nàng ở thiên đàng kỳ diệu này, nàng muốn ghi nhớ tất cả, cho dù chuyện không hay đã xảy đến cho nàng. Acapulco là nơi nàng rất yêu thích.
Nàng nhớ lại đêm cuối cùng với Tell, nàng ước chi có can đảm chấp nhận lời đề nghị ra đi với anh, nàng ước chi được gặp lại anh trước khi anh về. Ước chi nàng cả gan cùng đi với anh, nhưng chắc nàng phải ở nán lại để làm cho xong cuốn sách. Dù sao nàng cũng đã mang ơn bà Beverly rất nhiều.
Khi hai người về đến phòng, nàng vội vã thu dọn đồ đạc rồi viết một bức thư nữa gửi cho Tell. Sáng mai nàng sẽ nhờ Miguel gởi giúp, và có thể Tell sẽ gọi điện đến cho nàng khi nàng đã đến L.A. Nàng quên không hỏi bà chị của bà Beverly ở đâu - nếu ở California thì có lẽ Molly không cần phải ở lại đấy, mà đi thẳng về nhà ăn cơm luôn cũng được.
Sáng hôm sau, hai người dừng lại ở phòng trực để trả chìa khóa phòng và hoàn lại chiếc xe jeep màu xanh trắng sặc sỡ. Taxi sẽ đưa họ ra phi trường. Molly thừa cơ hội này để gặp Miguel. Anh ta lại đến phiên nghỉ. Carlos đang có mặt ở đấy.
Molly buồn bực vô cùng. Nàng hỏi:
- Hôm nay Miguel có đến không? - Nàng ngoái đầu nhìn lui để xem bà Beverly có theo dõi nàng không.
- Dạ không, thưa cô, hôm nay anh ấy nghĩ. Anh ấy nghỉ hai ngày mới đi làm lại. Cô cần gì à?
- Anh có biết ông Hardin không?
- Dạ không, chắc tôi không biết ông ấy. Ông có ở đây không?
- Không. Tôi... Ông ấy không còn ở Mexico nữa. Hiện ông ở Texas. Miguel biết địa chỉ của ông ấy. Tôi muốn gởi cho ông ấy một lá thư.
- Rất tiếc là tôi không biết ông ấy, thưa cô.
- Tôi có thể gởi lá thư lại đây để nhờ Miguel gởi giúp, được không?
- Dạ được chứ, tôi sẽ nói lại với anh ấy.
Không hài lòng những gì vừa xảy ra, nhưng nàng thấy không còn cách nào khác hơn là gởi lại đây lá thư và kèm theo hai peso tiền tem. Nàng cười cám ơn anh ta rồi vội vàng đến với bà Beverly, vừa khi chiếc taxi chạy đến.
Chạy theo con đường Carretera Escenica, vịnh Acapulco nằm phía sau lưng họ. Chẳng mấy chốc họ chạy lên ngọn đồi cuối cùng, thế là cảnh thành phố xinh đẹp biến mất khỏi tầm mắt. Dọc theo con đường này, Molly và Tell đã lái xe ra bãi Revolcadero để cưỡi ngựa trên bãi. Hai mắt nàng đầy ngấn lệ. Ngày hôm ấy khi nghe anh nói anh sẽ ra về, nàng mới thấy hạnh phúc tan tành mây khói. Mặc dù nàng đã nặng lời nghi ngờ anh, nhưng anh vẫn muốn nàng cùng đi với anh. Nàng ước chi nàng đã bằng lòng đi với anh.
Qua khỏi chỗ rẽ, nàng thấy khách sạn Acapulco Princess tráng lệ vươn cao trên bờ bể ở phía trái. Rẽ qua đoạn đường cao tốc, chiếc taxi chạy vọt về phía phi trường.
Molly nhìn cảnh vật lòng buồn rười rượi. Hai bức thư có đến được tay Tell không nhỉ? Liệu anh có còn muốn gặp nàng nữa không sau khi nàng đã cương quyết chối từ lời yêu cầu nàng đi với anh? Nếu anh không muốn nàng đi thì sao? Làm sao nàng chịu đựng cho được?
Nàng thẫn thờ khi leo lên chiếc phản lực cơ bóng láng. Hai người tìm chỗ ngồi, rồi nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn những dãy đồ nâu thẫm của xứ Mexico. Chỉ vài phút nữa thôi là họ rời khỏi đây và chuyện gặp gỡ Tell ở đây đi vào dĩ vãng. Nàng mong sao Miguel đã gởi thư nàng đúng địa chỉ của anh.
Máy bay cất cánh êm ái, Molly ngắm cảnh thành phố một lần chót khi chiếc máy bay vòng quanh vịnh Acapulco rồi hướng ra phía Bắc. Nàng ngồi ngửa ra ghế dựa, đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám nàng vừa mua ở phi trường, lòng phân vân không biết họ đi đâu và chuyến đi bao lâu. Sau một hồi lâu không đọc được chữ nào, nàng đành không đọc nữa.
- Bà chị của bà hiện ở đâu? - Nàng hỏi bà Beverly khi thấy bà cứ loay hoay trong ghế để tìm thế ngồi cho thoải mái.
- Ở Texas. Chúng ta bay đến Dallas, rồi sẽ có máy bay chuyển tiếp đưa chúng ta đi Laredo. Sẽ có người đến đón chúng ta ở đấy để đưa về trang trại.
- Trang trại à?
- Ờ, Sally sống ở trại. Tôi xuất thân ở đấy. Lớn lên ở đấy. Tell có lẽ sẽ đến đón chúng ta, nó ở gần phi trường nhất.
- Tell à?
Molly hết sức kinh ngạc. Nàng cảm thấy như nàng khám phá ra điều gì rất quan trọng, tim nàng đập liên hồi. Nàng quay qua nhìn bà Beverly đăm đăm.
- Tell Hardin đấy. Cô đã gặp nó một lần ở Acapulco rồi mà.
- Đúng thế, bà... ơ... đã khuyên cháu lánh xa anh ấy - Molly cố nhắc lại chuyện này - Có phải bà biết anh ấy ở Texas không?
- Cưng ơi, tôi biết nó từ ngày nó lọt lòng. Nó là cháu tôi mà, là con trai đầu của chị Sally!
Molly ngẩn người ra. Nàng nhìn chằm chằm bà Beverly, hầu như không thể nào tin vào tai mình nữa, tâm trí nàng bấn loạn lên. Nàng tiếp:
- Tell Hardin là cháu bà à? Nhưng bà đã nói với cháu là anh ấy chỉ biết quậy mà thôi.
- Ồ, thì đúng thế đấy, nó là thằng quậy mà. Quậy các cô gái trẻ đẹp. Nó mê gái lắm. Gái cũng mê nó. Nó thường bỏ người ta hết. Nhưng nó là thằng nông nổi phóng túng. Xuất thân trong gia đình giàu có, nó xài phí tiền bạc, theo tôi thì nó bị gái chài hết. Nó nhẹ dạ tin người, không hiểu thế nào là lời hứa chân thật, không hiểu thế nào là tình nghĩa trăm năm. Tôi nghĩ là nó đã hai lần yêu đương khắn khít, nhưng rồi con gái chỉ biết có tiền của nó. Nó thất vọng, cho nên tôi nghĩ là chắc nó sẽ không lấy vợ đâu. Cô quá xinh đẹp không thể để cho Tell quậy phá được. Thành ra tôi có cảnh cáo cô nên tránh xa nó đi là vậy. Cô quá thơ ngây, quá đứng đắn, không nên để cho nó đùa cợt mua vui. Nó hẳn chỉ là đồ quậy phá đối với một người như cô.
Tell cũng đã cho là nàng đứng đắn. Anh thường chọc ghẹo nàng như thế. Thế mà anh đã yêu cầu nàng cùng đi với anh. Nhưng lại không đá động gì đến hôn nhân hết.
- Anh ấy giàu à? - Nàng tự hỏi - Tại sao anh ấy không nói cho nàng biết nhỉ? Phải chăng anh chỉ đùa cợt mua vui với nàng như lời bà Beverly đã nói? anh biết đối với nàng, cuộc sống đảm bảo là điều rất quan trọng, thì tại sao anh không nói cho nàng biết?
- Giàu chứ, nhưng cứ nhìn vào cách nó sống ở Mexico thì chắc cô không nghĩ ra đâu. Nó thích cắm trại hơn là ở trong một khách sạn, thích ăn mặc như đồ vô công rồi nghề và chọn các quán ăn rẻ tiền để ăn. Nó nói đó là phương pháp giúp nó tìm ra được người chân chính. Tôi chắc nó chê bai em út trong nhà toàn là.. ngợm cả, không biết có phải thế không? Bố của chúng, anh Jim, đã cho chúng nó mỗi đứa một số tiền để lập nghiệp. Tell đã sử dụng tiền chia gia tài ấy rất giỏi, nó mua một trang trại, lại còn làm lợi nhờ trang trại nữa.
- Thì ra anh ấy làm chủ trang trại, chứ không phải làm công ở đấy. - Molly nói, như chỉ nói với mình.
- Nó làm việc chết bỏ mà. Nhưng nó lại có tình cảm rất mãnh liệt. Vì thế nó đã xuống tận Acapulco để tìm tôi cho được. Sally đã cho nó biết tôi đến đây, vì thế là nó ghé đến để xem cho chắc tôi có được khỏe mạnh không. Quả vậy, gia đình tôi cứ xem như tôi không đủ sức lo lắng cho mình. Thế nhưng, tôi chỉ gặp nó có một lần thôi. Chắc sau lần ấy, nó về nhà liền.
Không, anh đâu có về. Molly khẽ thở dài. Nhưng nếu anh về sau hôm ấy, thế mà lại hay hơn.
- Tôi không biết tại sao chị Sally lại muốn tôi ghé lại đây, nhưng vì chị ấy ít khi đòi hỏi tôi điều gì hết, cho nên tôi nhân thể ghé lại thăm chị luôn. Chúng ta sẽ ở lại đây ít hôm chơi, vừa sửa chữa lại và hoàn tất cuốn sách. Cô sẽ thích nhà cửa của gia đình chị ấy cho mà xem, nhà xây trên đồi, vùng quê xinh đẹp, không giống như L.A đâu. Thế nhưng tôi lại thích L.A.
Molly nhìn ra cửa sổ, tâm trí quay cuồng. Nàng không tài nào định tâm để xem cảnh vật được. Từ lúc nàng bước chân lên máy bay, tâm trí nàng đã bay bổng tận đâu đâu. Nàng hết sức lo lắng khi phải ra đi mà không được gặp Tell, thì nay tình hình lại hoàn toàn thay đổi, chỉ vài giờ nữa thôi là nàng lại gặp anh.
“Tin anh đi”, anh đã nói như thế. Nàng mỉm cười; nàng đã tin anh. Nàng đã quyết định theo anh trước khi nàng biết anh là ai, trước khi nàng biết anh có thể đảm bảo cho nàng cuộc sống ổn định đầy đủ, một cuộc sống nàng hằng ao ước. Trước khi biết sự thực về anh, nàng đã tin vào trái tim của nàng, đã gởi cho anh lời hứa hẹn rồi.
Tim nàng đập nhanh hơn, một nụ cười duyên dáng rộng mở trên khuôn mặt nàng. Chốc nữa nàng lại thấy anh, mọi việc lại tốt đẹp. Nàng sẽ nói cho anh biết nàng rất yêu anh. Anh có vui sướng khi đọc thư nàng không? Có phải chính mẹ anh thu xếp chuyến đến thăm này của nàng và bà chủ không, hay là chính Tell nhờ mẹ anh thu xếp?
Moly nôn nóng cả người. Sự thất vọng ê chề trong mấy ngày qua bỗng tiêu tan hết. Chỉ chốc nữa thôi là nàng lại gặp anh rồi.
Hai người dừng lại một chốc ở Dallas, Molly dành thì giờ này để trang điểm lại một chút và chải tóc tai cho gọn gàng. Háo hức trước chuyến hội ngộ đầy triển vọng, nàng nôn nóng khi phải chờ đợi như thế này, nhưng nàng cố che dấu tình cảm để bà Beverly khỏi trông thấy. Nàng mặc bộ áo quần nàng đã dùng để đến Mexico, bộ áo quần Tell đã thấy vào đêm đầu tiên hai người gặp nhau ở trên sân sau. Liệu anh có nhớ ra không nhỉ? Nàng lại ao ước nàng mặc cái áo mới mua và quần cụt, nhưng mà đi xa thì phải ăn mặc như thế này mới đứng đắn.
Chuyến bay ngắn ngủi từ Dallas đến Laredo chỉ bay trong một thoáng là đến, và Molly cùng bà Beverly đi vào phi cảng có điều hòa không khí. Đưa mắt nhìn số người đến đón, tim Molly hồi hộp khi nàng trông thấy Tell cao lớn đứng sau đám đông, trông anh cao ngạo nghễ đứng tách xa mọi người. Mắt anh đang dán chặt vào mắt nàng.
Nàng mỉm cười đưa tay vẫy chào, lòng tràn ngập hạnh phúc, mặt hớn hở vui tươi. Nhưng ánh mắt anh sao kỳ lạ thế, sao anh có vẻ như thờ ơ lãnh đạm thế? Anh không cười đáp lại mà chỉ nheo nheo hai mắt như thể anh đang định nói cái gì. Nàng phập phồng nao nức. Anh trông tuyệt diệu quá. Nàng quá đỗi vui sướng khi gặp lại anh.
Anh vẫn cao ráo như lúc nào, mặc chiếc quần jean bó sát vào người và chiếc sơ-mi kẻ ô vuông màu xanh trắng. Anh mang giày chăn bò, nắm cái mũ chăn bò trên tay. Molly say sưa nhìn anh, tình yêu dường như lộ cả ra ngoài.
- Chào Tell. - Nàng e lệ nói khi hai người đến gần anh.
Anh gật đầu chào, cúi người hôn lên má dì anh rồi nói:
- Xin chào dì Beverly, chào Molly.
- Này cháu, mẹ cháu muốn cái gì mà phải cần dì ghé lại thăm đấy? Mẹ cháu không đến thăm dì ở L.A được hay sao? - Bà Beverly hỏi, ngước mắt nhìn đứa cháu trai cao lớn.
- Dì hỏi mẹ cháu thì biết, thưa dì. Cháu chỉ đến đón dì thôi. - Anh không rời mắt khỏi Molly. Nhưng hình như anh không được hạnh phúc khi gặp lại nàng. Nàng cảm thấy như thế. Nàng phân vân không biết phải chăng phải đợi đến khi hai người đứng riêng ra anh mới tỏ thái độ sung sướng? Có lẽ anh không muốn nói trước mặt bà dì của anh. Chắc anh đã nhận được lá thứ của nàng rồi? Nàng có tỏ ra quá đường đột không nhỉ? Nàng thấy nghi ngại quá. Không biết có phải vì rượu vang và vì ánh mặt trời mà anh đã nói như thế không? Phải chăng mọi chuyện đã xảy ra trong một chuyến đi nghỉ hè, cho nên anh không muốn gia đình biết?
- Ta về chứ?
Molly gật đầu rồi đi cách xa bà Beverly. Thật nàng không hiểu nổi. Tại sao Tell không sung sướng khi gặp nàng? Anh đã đề nghị nàng đi với anh kia mà; anh đã đổi ý rồi ư? Nàng thấy hoang mang vô cùng.
Nàng lại ước sao nàng đã không cùng đi với bà Beverly. Đáng lẽ nàng nên xin bà cho nàng về nhà, rồi đợi bà Beverly ở đấy kia. Và đợi thư của Tell luôn nữa. Nếu anh không muốn nàng thì tình thế khó xử biết bao. Nàng tái mặt, tránh không nhìn vào anh.
Molly và bà Beverly phải đi nhanh qua phi trường để theo kịp Tell. Anh tìm hành lý của hai người và chỉ trong một lát, hành lý đã chất hết lên chiếc xe tải lớn của anh.
- Cô ngồi ở giữa đi, Molly, tôi muốn ngồi bên cửa sổ. - Bà Beverly nói, rồi ngồi tựa người vào bên cửa.
Tell mím chặt môi, nhưng anh vẫn không nói gì khi Molly leo lên xe ngồi vào giữa. Sau khi bà Beverly đã lên xe, anh đóng cửa lại rồi đi vòng quanh qua phía bên kia, leo lên xe.
Chân anh chỉ cách chân Molly có vài phân; nàng có thể cảm thấy hơi nóng toát ra từ chân anh trong trời chiều nóng bức. Mỗi khi anh quành tay lái, tay anh chạm nhẹ vào tay nàng. Nàng nhích ra một chút, ngạc nhiên trước phản ứng của anh, cánh tay nàng lại nhột nhạt khi chạm vào tay anh. Anh giận mình ư? Có phải anh không muốn nói chuyện với nàng trước mặt bà Beverly không?
- Người trong nhà ra sao? - Bà Beverly hỏi khi xe ra đến đường cao tốc.
- Bình thường cả. Diane ở nhà với cháu bé. Ellie sẽ về vào cuối tuần. Dì ở chơi bao lâu? Tell hỏi, không đả động gì đến Molly cả.
- Không biết nữa. Tùy mẹ cháu thôi. Dì đã làm xong cuốn sách, có thể mất vài hôm để sửa chữa lại cho hoàn hảo. Dì thích làm một mạch cho xong. Về L.A. rồi hãy hay. Dì rất vui đến thăm đứa bé, chắc nó lớn lắm rồi so với độ dì đến thăm mới đây.
Hai dì cháu tiếp tục nói chuyện không đả động gì đến Molly hết. Họ nói chuyện về gia đình, về bạn bè quen biết trong vùng. Molly nhìn thẳng ra phía trước, nhìn lên mặt đường, nàng mê mẩn khi lần đầu tiên được thấy cảnh Texas. Tuy vậy, luôn luôn nàng nghĩ đến Tell đang ngồi bên cạnh nàng, anh chỉ cách nàng có mấy phân, hai bàn tay khỏe mạnh của anh đang nắm chặt tay lái. Nàng luôn luôn nghĩ đến việc hình như anh không sung sướng khi gặp nàng. Có gì sai trái ư? Có phải anh nghĩ là nàng không muốn để cho bà Beverly biết? Nàng cảm thấy mình có lỗi vào cái đêm cuối cùng ấy. Nhưng bây giờ nàng biết nói gì đây. Có lẽ đợi đến khi hai người gặp riêng hẵn hay. Chắc chắn thế nào hai người cũng có cách đứng riêng vài phút.
Tell bỏ đường cao tốc rẽ vào một con đường trải nhựa dài vắng vẻ, hai bên đường có giăng dây kẽm gai để ngăn trâu bò đang gặm cỏ trong đồng khỏi ra đường. Molly mãi nhìn xe chạy vào trong một sân trại rộng rãi, giữa sân là một nông trại lớn xây theo kiểu cổ có cổng vào đồ sộ. Tell cho xe dừng lại rồi nhảy xuống.
Anh mở cửa xe, giúp bà dì xuống xe rồi nhìn Molly. Nàng lết qua trên ghế ngồi, váy hơi lật lên vì di chuyển, nàng đỏ mặt, cố kéo váy xuống. Anh đưa tay nắm tay nàng, giữ yên trong tay anh một lát, rồi kéo nhẹ tay nàng để giúp nàng xuống xe. Nàng nắm chặt mấy ngón tay anh, nhưng anh rụt tay lại.
- Ôi, Beverly, rất sung sướng thấy dì đến. - Một phụ nữ tóc muối tiêu từ trong nhà vội vã bước ra, ôm choàng lấy bà Beverly. Bà ta không cao hơn người em gái mấy. Bà ta quay lại nhìn Molly, tươi cười chào đón nàng.
Bà Beverly giới thiệu hai người:
- Đây là cô Molly Spencer, thư ký của em. Molly đây là chị tôi, Sally Hardin.
- Rất hân hạnh được đón cô, Molly. Tell, sao con chưa lấy hành lý của Molly và của dì Beverly xuống, rồi mời Molly lên phòng? Mẹ anh vỗ tay anh rồi cùng bà em gái vừa đi vào nhà, vừa nói đến cháu chắt và ai sẽ cùng ăn cơm tối trong gia đình.
Tell lấy va-li của Molly ở sau thùng xe, rồi bước lên mấy bậc thang dẫn lên cửa vào nhà. Anh nói:
- Nhờ cô mở cửa ra, chúng ta sẽ đi thẳng lên thang lầu.
Anh đợi Molly giữ cánh cửa chắn để bước vào, rồi đi trước dẫn đường. Molly bước theo anh, nàng cảm thấy lạc lõng, bơ vơ.
Anh leo thang lầu dẫn lên tầng hai, đi khoan thai dọc theo hành lang đến phòng ngủ cuối cùng nằm ở bên phải. Anh đẩy cửa mở ra, vào phòng, rồi ném mấy cái túi xách xuống giường. Molly theo anh bước vào.
- Cô làm gì ở đây? - Tell hỏi, giọng gay gắt vừa đứng thẳng người lên, rồi đi vòng qua Molly đến đóng cửa lại.
Tim nàng đập loạn xạ trong lồng ngực, hai má đỏ bừng.
- Anh không ngạc nhiên khi gặp em sao? - Nàng hỏi để đánh trống lãng.
- Không, tôi biết cô đến mà. Vả lại, cô đâu ngạc nhiên khi gặp tôi.
- Bà Beverly đã cho em biết anh là ai rồi.
- Tôi rõ rồi.
Molly ngước nhìn mặt anh, nàng run lên khi thấy nét mặt đanh lại của anh. Nàng thốt lên:
- Tell này!
- Cái gì? - Anh nhìn nàng, hai mắt xám lạnh lùng, cơ hàm căng lên.
- Em rất vui sướng khi gặp anh. - Nàng đáp, giọng nhỏ nhẹ. Khi thấy anh không trả lời, tim nàng như ngừng đập, nàng quá đỗi bàng hoàng. Nàng đã làm gì sai trái ư?
Molly nhìn quanh phòng. Phòng trang hoàng thanh nhã, trên các cửa sổ và trên giường đều treo màn vải có in hình hoa văn màu sắc mát mắt. Nền nhà lát gỗ quý, đánh bóng sáng choang, và tấm thảm bện lát bên chân giường có màu sắc hài hòa với màu sắc trong phòng.
Nàng hít vào một hơi rồi lại nhìn anh. Nàng nói tiếp:
- Anh đã nói, nếu em đổi ý thì hãy cho anh biết.
- Em là người cơ hội chủ nghĩa, Molly à. Em chỉ cần người giàu thôi. Phải chăng vì thế mà bây giờ em vui mừng khi gặp lại anh?
- Không! - Nàng bước lui, đến gần cánh cửa đóng kín. Em muốn gặp lại anh trước khi em biết anh có tiền. Em đã nhờ Miguel báo cho anh biết thế. Anh ấy nói anh đã đi rồi, em... Em đã gởi thư cho anh.
- Hay đấy chứ, Molly! Thư đâu nào? Thế em biết anh không phải là dân chăn bò nghèo từ khi nào?
- Bà Beverly nói cho em biết trên máy bay, Molly cảm thấy bụng quặn đau. Mọi việc xảy ra không như nàng nghĩ. Tell nhìn nàng với ánh mắt xem ra như anh không thích nàng. Còn đâu nữa người thanh niên vô tư lự, vui vẻ đáng yêu mà nàng đã gặp ở Acapulco? Còn đâu nữa chàng thanh niên đề nghị nàng đi theo?
- Như thế nghĩa là mọi việc đều tốt đẹp rồi. Em đã tìm ra được người đủ tiền để bảo đảm cuộc sống của em, còn anh có vợ, phải thế không?
Nàng từ từ lắc đầu, nhìn chăm chăm vào anh, hai mắt mở to hốt hoảng. Nàng nói thì thào trong miệng:
- Anh đã đề nghị em đến với anh kia mà?
- Đúng thế. Anh muốn em đến với anh khi em chưa biết anh có tiền. Anh muốn em tin tưởng vào anh, muốn anh và vì anh thôi, chứ không phải vì anh có tiền cho em tiêu xài thả cửa. Điều này rất quan trọng đối với anh, Molly à. Anh muốn được yêu vì anh, chứ không phải vì tiền của anh.
- Chính em yêu anh vì anh đấy, Tell à.
- Từ khi nào thế?
- Từ trước khi anh ra về, trước lâu. Chỉ có điều là em không nói ra đấy thôi! Từ khi anh ra về, em thấy em quá nhớ anh, em quá yêu anh, em muốn đi với anh biết bao, muốn có anh bên em biết bao. Em viết thư cho anh nhiều ngày rồi. Hôm nay khi đi trên máy bay, bà Beverly mới nói cho em biết anh là cháu của bà ấy.
- Xem ra đúng lúc quá nhỉ! - Anh đáp, vẻ mỉa mai.
- Thật đấy.
- Anh làm sao biết được?
- Anh cứ hỏi bà Beverly đi, bà ấy sẽ nói cho anh biết.
Anh đẩy nhẹ nàng sang một bên rồi mở cửa. Chỉ sải hai bước chân, anh đã ra đến hành lang và bỏ đi.
Molly đứng yên tại chỗ, mặt mày thất sắc. Nàng đã đến với anh mà anh lại không muốn nàng nữa. Anh không tin nàng yêu anh vì anh, chỉ tin nàng yêu anh vì tiền. Nước mắt tuôn như mưa trên mặt nàng.
Cảm Xúc Cảm Xúc - Barbara Mcmahon Cảm Xúc