Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 13
Cập nhật: 2017-09-18 10:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ường đại ca nhổ râu sạch sẽ, chải đầu chỉnh tề, lại còn lấy nước thay dầu bóng vuốt cho tóc sáng bóng lên, thay một cái áo đã giặt, phấn khởi triệu tập phòng giam lại để xử án. Thực ra, việc xử án này cũng là trò chơi, chẳng qua để đám tù nhân thay nhau xét xử, nếu có thể thì tái hiện lại tình huống trong vụ án, ví dụ như tù trộm cướp thì biểu diễn phá khóa trộm xe, vượt nóc băng tường, tù lừa đảo biểu diễn chiêu đánh tráo tiền giả hoặc đánh tráo quân bài, tù móc túi lại biểu diễn thuật “thần công hai ngón”: bao gồm lấy tiền xu trong chậu nước sôi, chưa đợi bạn nhìn rõ, năm đồng tiền xu đã bị gắp ra khỏi chậu, ngón tay còn không hề bị bỏng... Mọi thứ quả đều đã khiến tôi mở mang tầm mắt.
Tôi thấy những người già trẻ lớn bé này diện mạo chẳng có gì đặc biệt, kỳ thực đều là những cao thủ ở đây rèn giũa, trao đổi kinh nghiệm, tố chất phạm tội tổng hợp ngày càng nâng cao.
Xem mọi người biểu diễn xong, Cường đại ca chiếu ánh mắt về phía Chơi gái, ý chừng bây giờ đến lượt anh rồi.
Chơi gái giật mình, mặt đỏ gay, lúng túng giả vờ ngơ ngác ngó ra đằng sau, thấy đằng sau không có ai, thực sự không còn có thể lấy gì ra mà thay thế bèn nói lấp liếm đã muộn rồi, đi ngủ thôi, ngủ thôi.
Đầu sỏ phòng giam nhấc bàn tay lên:
“Sao? Không nể mặt anh em à? Không coi anh em ra gì hả?”
“Các anh em, chuyện của tôi chỉ có thể làm chứ không thể nói ra, làm sao diễn lên sân khấu được? Với lại anh em chắc chắn cũng xem băng phim con heo rồi, còn không biết chuyện đó sao?”
“Hôm nay cánh ta chính là muốn xem phim đó đây.”
“Xem phim nổi ba chiều!” Có người hô theo.
“Tuổi tôi đã thế này...”
“Không phải một bên háng của ông có nốt giang mai sợ chúng tôi nhìn thấy đấy chứ?”
Cả đám cười ầm lên. Giờ tôi mới nhận ra, hôm nay Cường đại ca nói năng không nhũn nhặn, thiếu thiện cảm, đại khái là có ý dập tắt chí khí của đối phương. Thực ra, Chơi gái tuy khoác lác phóng đại nhưng cũng không thể gọi là quá hư hỏng, ít nhất thì đối với anh em cũng được coi là rộng rãi, Cường đại ca vì sao không rộng lượng được với người ta? Tôi không dám nói ra câu ấy, đành nhìn Chơi gái ngượng nghịu một hồi, không dám kháng lệnh, loáng quáng cởi quần một tí, coi như làm để đối phó. Cường đại ca thấy mọi người đều cười, không nói gì nữa, hút hết điều thuốc rồi đi ngủ.
Cũng còn may, hôm nay Mắt lác không quá làm khó đối phương, đại khái là cũng để ý tuổi tác và thân phận của Chơi gái. Nhưng những ngày tiếp theo, Chơi gái có chút thấp thỏm không yên, không còn nói đến chuyện dự án mới và kêu gọi đầu tư nữa, dường như một lần cởi quần trước đám đông để lộ ra cái đồ chơi nhỏ như củ hành ấy, đã làm cả phòng giam hết sức ngạc nhiên, thất vọng và xem thường, đúng là không còn thể diện gì nữa, nếu còn nói chuyện cải cách mở cửa thì không được thích hợp lắm. Ông ta cứ thấp tha thấp thỏm, đứng ngồi không yên, chỉ liên tục gặp gỡ luật sư và cảnh sát, một ngày lên phòng gặp tới mấy lần, có lúc còn đứng ở cửa thì thầm với cảnh sát một hồi, dáng vẻ rất thần bí, còn mượn điện thoại di động của người đó gọi điện thoại.
Gọi xong điện thoại ông ta rất vui mừng, mặt mũi rạng rỡ hẳn. Tôi hỏi vì sao vui thế, ông ta vung tay nói luật sư của mình rất khá, bạn bè cũng giúp đỡ nhiều, mất mấy chục nghìn tệ mượn người chạy án, giải quyết mắc mớ. Bây giờ tình hình rất tốt, con trai cả của phó tỉnh trưởng đã ra mặt hỏi tới, khoảng mấy hôm nữa là có thể ra rồi. Ông ta không kìm được khoe khoang: Hễ ra tù là ông ta có thể đi quán thịt chó uống bia. Trên đời chỉ có thịt chó ăn ngon nhất, đặc biệt là chó con, từ trong lồng lôi ra, lông tơ mơn mởn, lấy gậy đập cho hộc máu tươi, lập tức cạo lông bỏ vào nồi.
Nếu không phải tôi cố sức đánh mắt ra hiệu, ông ta có thể còn tiếp tục mơ màng ngu ngốc và nguy hiểm như thế. Sau đó tôi nói với ông ta, Cường đại ca rất yêu chó, đặc biệt là thích nuôi chó béc-giê, đúng lúc ấy gã vừa đi tới, chỉ có điều không nói chuyện chó.
“Anh nói mấy hôm nữa anh có thể ra tù?”
“Ừ, nhanh thôi nhanh thôi.”
“Chính xác là mấy hôm?”
Chơi gái cười giả lả: “Khoảng chừng... năm ba hôm nữa.”
“Năm ba hôm? Năm hôm hay là ba hôm?”
“Chắc là... năm hôm.”
“Đấy là anh nói đấy nhé.”
“Là tôi ước chừng, con số ước chừng ấy mà.”
Cường đại ca hừ một tiếng.
“Được, tôi cho anh năm hôm. Anh nhớ đấy, nếu trong vòng năm hôm mà anh không ra khỏi đây, coi như anh phá vỡ hợp đồng.”
Đối phương không hiểu lắm ý tứ câu nói này, ngoảnh nhìn tôi. Tôi cũng không rõ lắm, quay nhìn đầu lĩnh, thấy gã vừa huýt sáo vừa tiến về góc tường, lại tiếp tục tập chống đẩy.
Không khí trong phòng trở nên buồn tẻ. Mọi người cảm thấy điều gì đó, tỏ ra xa cách với Chơi gái, chí ít cũng không qua lại với ông ta. Chơi gái cũng cảm thấy điều này, lúc nào mắt cũng lộ vẻ bất an và nghi hoặc: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngày tiếp ngày, ngày lại tiếp ngày, lúc ông ta phát hiện ra bánh quy của mình không còn ai ăn nữa, cũng không ai tìm tới nói chuyện chạy án, ông ta liền thử đến lấy lòng đại ca phòng giam, tặng đối phương một cái áo len, dù gì thì cũng là một kỷ niệm cùng chung hoạn nạn.
Chiếc áo len xem ra chất lượng không tồi, đối phương không hề từ chối.
Tối ngày thứ năm, Chơi gái tắm xong, vừa xoa chút dầu dưỡng tóc, cầm khăn bông vui vẻ từ trong nhà vệ sinh bước ra, đột nhiên phát hiện trong phòng giam im phăng phắc, mấy chục cái đầu quây thành vòng tròn, đều đang nhìn ông ta.
“Các cậu...”
“Không đánh bài nữa à? Nào nào nào, bộ tú-lơ-khơ đâu rồi?” Không thấy ai đáp lại nụ cười của mình, ông ta bối rối.
“Quỳ xuống!” Bỗng có người tức giận hét lên.
Rất nhiều tiếng người cũng hô theo: Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ xuống!... Sợ quá, Chơi gái loạng choạng, còn chưa nhìn rõ trước mắt xảy ra chuyện gì, hai đầu gối đã đập xuống đất rồi, mái tóc vừa được xoa dầu rũ xuống trước trán.
“Sao hôm nay mày vẫn còn ì ra ở đây? Vẫn ở đây mạo lĩnh cơm tù của chính phủ nhân dân?” Cường đại ca bước tới nghiêm giọng hỏi.
“Tôi sắp ra rồi, sắp ra rồi mà, chỉ là...”
“Mày lừa dối anh em chúng tao, làm bọn tao rất bực mình, rất đau đớn, có biết không?” Cường đại ca đã dùng sai một tính từ.
“Các anh em, những người anh em tốt ơi, có gì thì từ từ nói.”
Cường đại ca không thèm để ý, đưa mắt nhìn tôi, bảo tôi lấy một tờ giấy lót bao thuốc lá nhàu nhĩ mở ra đọc:
Ngụy Hiếu Hiến, ái nam ái nữ, bốn mươi tám tuổi, người Yên Đài tỉnh Sơn Đông, vì tội chơi gái bị sở cảnh sát bắt giam chịu án.
Trong dòng chảy vĩ đại xây dựng hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa, dưới xu hướng đẩy mạnh và mở rộng cải cách mở cửa, trên con đường lớn thênh thang của các dân tộc toàn quốc đoàn kết nhất trí muôn người một lòng chấn hưng Trung Hoa, tội phạm Hiến, thân làm cán bộ nhà nước mải mê trêu ghẹo phụ nữ, hãm hại thiếu nữ, thực là không thể dung thứ. Tội phạm này trong thời gian giam giữ còn cự tuyệt cải tạo, chống lại pháp luật, ba hoa khoác lác, thực hiện nhiều phi vụ giao dịch rửa tiền, lợi dụng quan hệ chạy án, dùng những lợi lộc nhỏ làm thoái hóa những phạm nhân cách mạng, hòng mong thoát khỏi chế tài pháp luật thần thánh, đúng là trong mắt không còn vương pháp, tội tăng thêm tội, có ảnh hưởng vô cùng xấu, không đánh không thể làm nguôi lòng oán giận của nhân dân.
Vì kỷ cương luật pháp nghiêm túc, thưởng phạt phân minh, theo công lao mà chia phần, thiện ác đều có báo ứng, căn cứ vào điều 1001 hình pháp phòng số 9 trại giam thành phố XX tỉnh XX nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nay phán quyết bị cáo Hiếu Hiến khổ dịch nửa tháng, hàng ngày cọ nhà xí ba lần, quét phòng hai lần. Hình phạt phụ: tước quyền lợi chính trị chung thân, dùng lược đánh đốt ngón tay năm mươi lần.
Bản án này đương nhiên là tác phẩm thừa lệnh của tôi. Khi đó Cường đại ca còn muốn liệt thêm rất nhiều tội danh nữa như: khoác lác, hay cười giả vờ, ăn nhiều sơn hào hải vị, tàn sát chó vị thành niên vân vân, vượt quá giới hạn của pháp luật, không tính được vào tội nào, tôi phải ra sức phản đối mới không ghi thêm vào đó. Rất nhiều từ ngữ tục tĩu, thô thiển vì tôi kiên quyết từ chối nên cuối cùng mới không bị đưa vào văn bản.
Ông Ngụy dở khóc dở cười: “Các người đừng đùa nữa, tôi bị bệnh tim...”
“Làm gì có chuyện đùa? Tao chỉ hỏi mày, có chống án không?”
“Xin các anh chớ có làm bừa. Thêm một người bạn thêm một đường đi, thêm một kẻ thù thêm một bức tường cản lối. Chúng ta đều là những kẻ lưu lạc chân trời, cùng phòng sao lại đấu đá lẫn nhau? Tôi đã nói rồi còn gì? Cường đại ca là người thông cảm và tinh thần trách nhiệm nhất, tôi nhất định sẽ báo đáp, hậu tạ các vị. Án của các anh em tôi đều ghi nhớ trong lòng. Tôi với quản giáo Xa, quản giáo Lưu, quản giáo Lôi ở đây đều là bạn tốt của nhau, tôi cũng quen trưởng trại giam mới tới đây. Không phải tôi nói khoác đâu, nhất định sẽ giúp đỡ được nhiều cho anh em...”
“Mày không chống án hả?” Cường đại ca ngắt lời đối phương, ngoắc ngoắc tay với lão Đường vịt, để lão đảm nhận vai luật sư biện hộ theo đúng kế hoạch. Nhưng lão Đường vịt chỉ là một nông dân nấu rượu lậu, mới học qua tiểu học, làm sao biết biện hộ thế nào? Lão ta hỉ mũi một cái, nói phạm nhân Ngụy Hiếu Hiến dáng mạo trong sạch hiền hòa, cũng có thể coi là một chút ưu điểm, nhưng chẳng có liên quan gì tới tình tiết vụ án. Sau đó lão nói về tính hợp lý của việc mua dâm: “Ông ta ăn một bụng đầy thịt đầy cá, không lăng nhăng một tí thì làm thế nào? Ông ấy ăn cơm không mất tiền, uống rượu không mất tiền, ngồi xe hơi cũng không mất tiền, thế cái đống giấy bạc chất đầy nhà đến mốc meo làm sao mà tiêu hết? Không chui vào ổ gái điếm thì còn chui vào chỗ nào nữa? Ối mẹ ơi, các anh có cáu cũng chẳng tác dụng gì, các anh phải lôi được tiền của ông ấy ra cơ!...” Những lời này nghe giống giọng biện hộ, kỳ thực là chửi mắng, thậm chí còn chua cay hơn cả lời buộc tội. “Ông mày đây nấu rượu lậu, cả năm nơm nớp đề phòng, vất vả cực nhọc cũng chỉ cất được một mái tranh, lấy được mỗi một mụ vợ, làm sao so được với vợ ông ta hôm nào cũng là cô dâu mới, ở đâu cũng có nhạc phụ nhạc mẫu nhỉ...” Cái này thì càng lạc đề thêm.
Theo cách biện hộ này, kết quả phán quyết thế nào hẳn đã rõ ràng. Phán quyết của tòa án nhân dân phòng số 9 không những không giảm nhẹ tội hình, mà ngược lại còn tăng số lần đánh đốt ngón tay từ năm mươi cái lên thành một trăm cái, khiến ông Ngụy vừa nghe mặt đã trắng bệch ngã xuống, toàn thân nhũn như một đống bùn.
Trong tiếng cười và hoan hô, hình phạt được thực hiện. Ông ta bị mấy người xốc lên lôi đến bên giường, bắt quỳ xuống giơ hai bàn tay ra đặt lên giường, cứ như bày trên thớt để đợi đao phủ. Cá đực lấy ra một cái lược nhỏ, thổi phù phù vào sống lược, đánh mạnh từng nhát một lên đốt tay của ông Ngụy. Một, hai, ba, bốn, năm... Những người xung quanh đồng thanh đếm, mỗi lần hô là ông Ngụy lại kêu ối một tiếng. Mới đánh được hơn mười cái mà mấy ngón tay ông ta đã đầy máu, sưng vù và tím bầm lại, giống củ cải ngâm xì dầu.
Thấy áo lót của ông ta ướt đẫm, nói thực tôi cũng có chút thương cảm, tôi phát hiện không chỉ mình mà còn có vài người cũng có vẻ không yên. Ngay cả Cá đực cũng quay đầu lại để chờ chỉ thị của Cường đại ca: “Ba mươi nhăm cái rồi, thôi nhé? Hay là phạt nó ít tiền?”
“Đúng rồi, đúng rồi, phạt nó hai thùng thịt vịt muối!” Có người phụ họa theo.
Đại ca quát một tiếng lớn: “Đả nó tử!”
Giờ khắc đó gã đã điên tiết quá đến nỗi quên cả tiếng phổ thông. Theo lời người giải thích sau đó, câu tiếng địa phương ấy nghĩa là: “Đánh chết nó!”
Báo Cáo Chính Phủ Báo Cáo Chính Phủ - Hàn Thiếu Công Báo Cáo Chính Phủ