Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: nguyễn quang
Upload bìa: nguyễn quang
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2025-08-02 16:31:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ai hôm sau, Dậu gặp Hường trên vỉa hè đường Tự Do đối diện với Sài gòn Departo. Đôi mắt con bé sưng húp. Tai nó bôi đầy thuốc đỏ. Mặt mũi nhem nhuốc. Nó bồng một thằng nhỏ còn bẩn thỉu hơn nó. Dậu bắt ái ngại. Nước mắt nó ứa ra. Kể từ ngày rời xóm tội ra sống ở vỉa hè, chưa bao giờ Dậu biết khóc. Chẳng có gì làm nó mủi lòng đến phát khóc. Mà hôm nay, nhìn Hường lếch thếch bồng thằng «cốc» con đi ăn mày. Dậu đã xúc động.
...
Vì Hường vẫn còn mong ngày về quê hương và Dậu đang ứa nước mắt thương sót Hường.
Hường, mụ trùm cốc đập mày, hả?
– Không.
– Tại sao mày khóc sưng cả mắt?
– Em chờ anh.
Dậu bối rối. Nó đưa tay quệt nước mắt:
– Tao quên không dặn mày là tao đi xoay tiền mua giấy máy bay hai hôm mới về.
Hường đặt thằng nhỏ xuống hè, cầm tay Dậu, dắt nó vào gần tủ kính hiệu giầy Bata.
– Anh xoay được tiền chưa?
– Rồi.
– Đủ tiền mua giấy máy bay cho em không?
– Dư là đằng khác. Hường hớn hở:
– Dư mua nổi cái giầy cho anh nữa không? Dậu đáp bừa:
– Nổi chứ.
Đôi mắt Hường lại rực sáng. Dậu không còn thấy đôi mắt chim khuyên ấy sưng húp nữa. Nó nắm chặt tay Dậu:
– Anh đưa em về không? Dậu gật đầu:
– Tao sẽ đưa mày về.
Dậu không để ý tới nỗi sung sướng của Hường nữa. Con bé sẽ đau khổ gấp bội. Đôi mắt nó sẽ sưng húp hơn, sẽ mù vì tuyệt vọng. Lần này không phải tại chiến tranh. Mà tại Dậu hứa láo. Nó chẳng có đồng nào dính túi. Nỗi sung sướng của Hường ví như những nhát cuốc bổ xuống giòng-sông-trái-tim của Dậu. Tai Dậu ù đi. Mắt nó hoa lên. Nó nhìn sang bên kia đường. Người ta ra vào Sàigòn Departo tấp nập quá. Những cái bóp lủng lẳng trên tay các bà, các cô làm sáng mắt Dậu, làm rạo rực tâm hồn nó.
Anh dựng cho em căn nhà mới nhé!
– Ừ.
– Đưa em về quê ngay bây giờ đi!
– Khoan, mày ngồi đây đợi tao cái đã. Tao qua đường có chút việc.
Dậu băng qua đường. Hường chẳng hiểu nó băng qua đường làm gì. Nó đâu biết nổi toan tính của Dậu. Thằng mối quên tất cả mọi bí quyết mối của đàn anh nó. Nó quên luôn cả thủ tục thông thường là muốn mối trôi lọt, cần phải có đứa «cản», đứa «chạy». Người bị «mối bím» có khi tri hô, cảnh sát vồ được dân mối nhưng không lấy lại được tiền. Tiền đã chuyển cho thằng khác chạy mất tiêu rồi. Và tiền đó dùng để «đi tắt» cho thằng mối vô «ấp». Dậu quên tất cả chỉ vì giấc mơ hồi hương của Hường, con bé mà mấy tháng trước nó đã hắt hủi, xua đuổi, ghê tởm. Nhưng con bé lại đã khiến nó bồi hồi xao xuyến, khiến nó thèm biết quê hương, thèm có quê hương. Và nó yêu quê hương như Hường đã yêu. Quê hương nó mơ tưởng không phải là quê hương ấu thơ Chuồng Chó của nó. Quê hương ấy có biển xanh, trời xanh.
Biển và trời đều mênh mông, bát ngát. Quê hương ấy có mầu xanh của lá cây và hy vọng, có hương thơm của hoa cỏ và tình người... Quê hương ấy, Dậu nhất định sẽ tới nơi. Và nó nghĩ rằng hễ nó tới thì chiến tranh chấm dứt. Nó khát khao được lênh đênh trên chiếc thuyền ra khơi, đánh cá. Nó không thích sống ở vỉa hè, suốt đời lo sợ nữa. Nó cần có tương lai.
Một tiếng kêu thất thanh:
– Ăn cắp. Ăn cắp! Bắt lấy nó!
Những bước chân chạy huỳnh huỵch trên vỉa hè. Có cả tiếng tu huýt của cảnh sát. Hường vụt đứng dậy. Nó thấy Dậu chạy. Một chiếc xe đạp cảnh sát vừa đến, chạy vọt rồi ép vô lề. Dậu bị thộp cổ. Cái bóp trong tay nó rớt xuống vỉa hè. Cảnh sát túm ngực áo Dậu, đẩy Dậu lên xe. Mặt nó tái nhợt. Nó cố kiễng chân nhìn sang bên kia đường kiếm Hường. Con bé đã bỏ rơi thằng nhỏ, chạy theo. Nó đứng bên đây đường. Đôi mắt nó sũng ướt mở căng. Nó cũng cố kiễng chân cho cao nhìn rõ Dậu. Thằng mối đã nhìn thấy con bé cộc. Nó la lối:
– Hường ơi, Hường!
Con bé không mở miệng được. Môi nó mấp máy. Nước mắt nó ứa ra, chảy nhễ nhòa trên khuôn mặt lem luốc.
– Anh sẽ ra tìm em, anh sẽ có tiền, anh sẽ đưa em về quê...
Lần đầu tiên Dậu xưng anh và gọi Hường là em. Chiếc xe dzíp rồ máy, đưa Dậu về bót. Hường ngước mắt trông theo. Nó chỉ còn mơ hồ nghe tiếng Dậu vọng lại.
– Rồi quê hương mình sẽ hết chiến tranh.
DUYÊN ANH
(Phú Nhuận sau biến cố
Mậu Thân 1968)
Ánh Mắt Trông Theo Ánh Mắt Trông Theo - Duyên Anh Ánh Mắt Trông Theo