Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Don't Ever Get Sick At Granny's
Dịch giả: Phan Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 24
Cập nhật: 2018-06-15 18:08:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ôi ôm chặt bụng, nhắm mắt, vô vọng, chờ đợi một sự nổ tung. Nhưng không có gì xảy ra. Tôi hé một mắt rồi cả hai. Tôi vỗ nhẹ vào bụng.
Nó đã ngừng phình ra.
Phù! – Tôi thở hắt ra, nhẹ nhõm.
Tôi khẽ giữ tay trên bụng. Hình như nó đã bé bớt. Cứ như thể nó đã ngót đi.
Tôi lấy can đảm thử nhìn xuống chân. Do cúi quá thấp người tôi chúi về phía trước. Tôi mất đà, va vào nắm đấm cửa.
— Huỵch. – Nắm đấm cửa nện vào bụng tôi. Không khí trong bụng tôi trào ra đằng miệng. Ngay lúc đó bụng tôi bé hẳn đi.
Dạ dày tôi đã xẹp hẳn xuống. Tôi liếc xuống tay chân mình. Chúng cũng đã nhỏ lại.
May quá!
Tôi chạy lại chỗ gương soi xem thế nào. Người tôi đã trở lại kích cỡ ban đầu. Nhưng lớp lông bao phủ thì vẫn còn đó.
Tôi rùng mình. Trông tôi lúc này mới gớm ghiếc làm sao!
— Mẹ! – Tôi than thở. Cằm tôi run run trong gương. Tất cả những biến động mang tính số mệnh mà tôi phải gánh chịu đến quá dồn dập. – Ước sao có mẹ ở đây lúc này.
Mắt tôi mờ đi, đó là khi tôi đang cố nhớ lại một điều gì. Ngay trước khi người bị phình ra tôi đã khám phá ra một điều quan trọng.
Điều gì nhỉ?
Cánh cửa! Đúng rồi. Trước khi bị mọc lông tôi nhận thấy bà quên không khóa cửa.
Tôi không lãng phí thêm một giây nào than thở nữa. Tôi vội sải bước ra cửa.
Tôi đặt tay lên nắm đấm khẽ xoay. Cửa không khóa. Tôi hít một hơi rồi khẽ thở hắt ra. Được rồi!
Cuối cùng thì mọi cái sẽ rõ. Tôi mở cửa khẽ khàng, nín thở chờ đợi.
Không thấy bóng dáng bà. Không một tiếng động. Không gì cả.
Cẩn trọng hơn bao giờ hết, tôi lén nhìn ra phía sảnh lớn.
Trống không.
Tôi run rẩy thở khẽ, nhón chân ra khỏi phòng. Người tôi run lên từng chặp. Vừa sợ vừa hồi hộp.
Tất cả những gì phải làm lúc này là đi xuống gác rồi đi vào bếp, tôi tự nhủ. Vài giây trôi qua. Đã đến lúc hành động.
Chỉ mất vài giây là có thể xuống tới tầng dưới nhưng tôi thấy dài như thế kỷ. Mặt tôi nhăn lại căng thẳng cố giữ không phát ra tiếng động.
Tôi đi thật nhanh xuống dưới nhà.
Tôi đã bước tới bậc cuối cầu thang.
K-kích.
Bậc thang dưới chân tôi phát ra tiếng động.
Người tôi đông cứng. Bà có nghe thấy không?
Lan can cầu thang phía trên đầu tôi khẽ cọt kẹt.
Tôi nhắm mắt lại, chờ nghe tiếng chân bà. Nhưng chỉ có tiếng tim tôi đập thình thịch.
Tôi thận trọng bước nốt bậc thang cuối xuống tấm thảm trải sàn. Tôi lại rón rén đi vào bếp.
— Phải chạy ngay ra tủ lạnh. – Tôi tự nhủ. – Phải lấy được số điện rồi gọi đi.
Tôi dừng lại một chút để chắc chắn bà không có dưới nhà. Tôi chạy xuyên qua phòng khách vào bếp. Trong tâm trí tôi lúc này chỉ còn điều quan tâm duy nhất: mẩu giấy ghi số điện thoại của bố mẹ đính trên cửa tủ lạnh bằng một con chuột dính.
Mình sắp lấy được nó rồi! Sắp rồi!
Cuối cùng thì tôi cũng vào đến bếp. Tôi đi vòng qua quầy bếp tới chỗ tủ lạnh.
Tôi đã quen thuộc chỗ này rồi.
Con chuột dính nam châm! Nó vẫn ở đó dính trên cánh tủ lạnh.
Tôi nhảy tới tủ lạnh. Tôi vươn tay lần tìm mảnh giấy dưới con chuột nhưng giật nảy người. Con chuột vẫn ở đó nhưng mảnh giấy của bố mẹ thì đã biến mất.
— Số điện thoại, – tôi khẽ thốt lên, – đã biến mất rồi.
Xin Đừng Ốm Xin Đừng Ốm - R.l.stine Xin Đừng Ốm