Số lần đọc/download: 1637 / 18
Cập nhật: 2015-11-22 21:56:11 +0700
Chương 10
B
iết máu ghen của Trâm cỡ nào rồi, nên Phước vội kể liền mọi chuyện. Tuy vậy xem ra Trâm vẫn chưa tin. Cô gặng hỏi lại:
- Không biết gì về cô ấy sao anh theo dõi làm gì?
Phước thành thật:
- Anh cũng chẳng hiểu sao lại như vậy? Hình như anh bị ai sai khiến hay sao đó... Kể cả việc anh mạo hiểm vào nghĩa trang cũng không do tự anh...
Trâm đâu biết chuyện bộ đồ gây ra cái chết của con chó lúc nãy, nên cô chụp nó lên và gí vào mũi của Phước:
- Anh xem, có phải mùi thơm của nó giống như mùi vừa rồi không?
Phước đành phải thú thật:
- Thì cô ấy vừa mới ở trong này!
Trâm ngơ ngác:
- Là sao? Anh nhân lúc em bị ngất rồi đưa cô ta vào phòng phải không? Trời ơi!
Phước hốt hoảng:
- Làm gì có! Cô ta... hiện ra!
Trâm giật mình:
- Cô... cô ta là... ma?
Tuy không rõ lắm, nhưng Phước vẫn gật đầu:
- Chắc là vậy!
Lời Phước vừa dứt thì từ ngoài cửa sổ vang lên giọng của cô gái:
- Đã cầm bộ đồ đó mà không mặc vào thì không khỏi mạng vong!
Trâm ngang bướng:
- Ai thèm mặc đồ của người khác!
Hai tiếng bốp chát vang lên trước sau, trong lúc Phước giật mình thì Trâm lảo đảo, ôm lấy mặt và rú lên! Dòng máu từ trong khoé miệng cô tuôn ra. Phước hốt hoảng:
- Sao vậy?
Trâm tru tréo:
- Sao anh đánh em?
Phước lắc đầu nguầy nguậy:
- Làm gì có! Anh có đánh em đâu?
Lại hai cái tát tiếp theo khiến Trâm ngã chúi xuống giường, lần này thì cô tin là không phải do Phước gây ra. Và cũng là lúc cô thất sắc:
- Vậy là... là ai đó đã đánh em!
Phước đoán được sự việc, anh lớn tiếng khấn:
- Tôi xin lỗi các cô, vợ tôi có lỡ lời, nhưng cô ấy không ác ý. Xin hãy tha cho...
- Mặc vào đi!
Trâm trở nên ngoan ngoãn lạ thường, cô thay đồ ngay trước mặt Phước mà không thấy ngượng. Lạ hơn nữa là bộ quần áo của Hồng Hạnh mà Trâm mặc vào lại vừa y. Phước phải buột miệng khen:
- Đẹp lắm!
Thấy ở túi áo có vật gì phồng lên, Trâm đưa tay rút ra một chiếc khăn tay trắng, trên đó có viết một dòng chữ bằng mực đỏ: Tới ngay địa chỉ này và làm đúng những gì người ta yêu cầu!
- Đưa anh xem, cái gì vậy?
Phước giằng lấy, nhưng khi anh cầm trên tay nhìn thì chẳng thấy chữ gì trên đó! Chính Trâm cũng ngạc nhiên:
- Chữ mới còn đây mà?
Cả hai nhìn nhau và tự dưng thấy rùng mình. Trâm run giọng:
- Em sợ quá... chắc là em không đi đâu!
Lời cô vừa dứt thì lại bị ngay hai cái tát nữa đau điếng! Nỗi sợ hãi đã lên tới cực điểm, Trâm nói gần như van lạy:
- Tha cho tôi, tôi sẽ làm theo...
Cô đưa mắt nhìn Phước như cầu cứu. Phước cũng chỉ biết nói:
- Em nhớ địa chỉ không, anh sẽ đưa em tới đó.
Dò theo địa chỉ ghi trong khăn tay, Phước lái xe vòng mấy lượt mà vẫn chưa tìm ra. Sau cùng anh phải dừng xe lại hỏi một bác đánh xe ngựa:
- Bác làm ơn chỉ giúp cháu đường Đợi Chờ là ở đâu?
Nghe Phước hỏi, ông lão đánh xe phá lên cười:
- Ai cho cậu cái địa chỉ này đúng là muốn thử trí thông minh của cậu rồi. Bởi ở thành phố này làm gì có tên đường đó!
Trâm buột miệng:
- Vậy chẳng lẽ địa chỉ ma sao?
Ông lão đáp:
- Địa chỉ không ma, nhưng đó là nơi ở... của ma!
Ông lão lại phá lên cười rồi mới nói tiếp:
- Địa chỉ thì đúng, nhưng cái tên đường thì người ta muốn đánh đố cô cậu. Vậy cô cậu có muốn tới đó không?
Trâm mau miệng:
- Dạ muốn, cháu phải tới!
Ông già nghiêm giọng:
- Đó là nghĩa địa thành phố. Nơi đó còn được người ta gọi vui là "Thành phố đợi chờ", cô cậu hiểu rồi chứ!
Đáp xong, ông ra roi cho ngựa chạy nhanh, Phước nhìn Trâm vừa lẩm bẩm:
- Anh đã tới đó rồi. Nơi đó có mộ cô Dã Lan...
Lát sau, Phước dừng xe trước cổng vào nghĩa địa, anh nhìn địa chỉ ghi ở cổng thì quả đúng như ông đánh xe ngựa vừa rồi nói. Lưỡng lự một lát, chính Trâm đã giục:
- Mình vào trong coi!
Phước miễn cưỡng bước theo với đầu óc hoang mang. Trâm hình như có người dẫn đường, cô đi thật nhanh và thỉnh thoảng còn quay lại giục:
- Anh đi nhanh lên!
Đã mấy lượt đi vòng nghĩa trang này nên Phước không khó để đi theo, nhưng việc Trâm đi sâu vào tận cùng khu vực có những dãy mộ làm cho anh phải lên tiếng:
- Em đi chi sâu quá vào đây vậy?
- Tìm chỗ của cô Hồng Hạnh!