When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11322 / 30
Cập nhật: 2015-07-24 08:01:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ì út Lành vừa gọi điện báo cho Thu Dung biết vừa lo chăm sóc cho Hoàng Anh.
Dì lấy khăn lau và thay quần áo cho Hoàng Anh:
- Đi đầu trần ngoài mưa, ướt hết cả người, bị cảm lạnh rồi cũng nên.
Với kinh nghiệm của người từng trải, dì Út Lành mua thuốc cảm cho Hoàng Anh, dì đắp ấm chu đáo cho cô cháu gái rồi nấu cô cháu hột gà giảm cảm cho Hoàng Anh ăn.
Hoàng Anh gục hẳn muốn buông xuôi tất cả. Dì Út Lành mang thuốc và cháo đến:
- Hoàng Anh dậy ăn cháo uống thuốc đi con.
Hoàng Anh lắc đầu chán nản:
- Con không ăn không uống thuốc đâu dì.
Dì Út Lành vỗ về:
- Con bị cảm phải ăn cháo và uống thuốc cho mau khỏi. Nếu không thì nằm mẹp luôn đó.
Vừa nói, dì Út Lành vừa bưng chén cháo múc đút cho Hoàng Anh.
Không để cho dì Út nhọc lòng, Hoàng Anh đành phải gượng dậy ăn mấy muỗng cháo mà thấy miệng khô đắng.
Dì Út Lành đưa đưa mấy viên thuốc cho Hoàng Anh, thấy bỏ thuốc vào miệng rồi, dì mới yên tâm.
Hoàng Anh nằm vật xuống nói lý nhí:
- Sao dì cứ phải chăm sóc cho con hoài. Dì thật vất vả!
Dì Út cười hiền hậu:
- Vậy thì con hãy ráng hết bệnh đi.
Hoàng Anh có muốn bệnh đâu. Thật chán nản! Đầu óc Hoàng Anh thấy nặng nề, choáng váng và cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Thu Dung đi thu hình cùng nhóm múa minh họa đến chiều tối mới về đến.
Sáng hôm sau, Thu Dung đến shop Thanh Xuân thăm Hoàng Anh:
- Hoàng Anh bệnh sao hả dì Út?
- Nó mắc mưa nên bị cảm lạnh.
- Nó đỡ chưa dì?
- Đỡ nhiều rồi. Hôm qua không chịu ăn cháo uống thuốc, dì phải ép mãi đó.
Thu Dung tặc lưỡi:
- Con nhỏ này kỳ thật!
Dì Út Lành nói với Thu Dung:
- Dì thấy con nhỏ có chuyện gì buồn. Con hãy an ủi nói giùm dì!
- Dạ!
Thu Dung bước vào phòng của Hoàng Anh, giọng tíu tít kêu lên:
- Đỡ chưa Hoàng Anh? Dậy đi chơi với ta!
Hoàng Anh nằm trên giường bệnh lắc đầu:
- Ta chẳng đi đâu cả. Mi mới đến hả Dung?
- Ta mới đến!
Thu Dung trả lời mà mắt nhìn Hoàng Anh nhưng đang muốn đọc trong tâm tư tình cảm của cô bạn.
Hoàng Anh bị cảm cúm. Cơn cảm cúm không nặng lắm nhưng Hoàng Anh suy sụp hẳn. Nét mặt bơ phờ xanh xao, đôi mắt Hoàng Anh thâm quầng. Mới bệnh đó mà vẻ tươi vui rạng rỡ thường ngày biến mất.
- Ta có mua kẹo và xí muội cho mi nè!
Hoàng Anh cười buồn:
- Ta có phải con nít đâu mà mi mua kẹo dụ?
Thu Dung lý sự:
- Ta có thèm dụ dỗ mi đâu. Biết mi bị cảm hay đắng miệng, ta mua kẹo và xí muội cho ngậm không biết ơn còn nói.
- Vậy hả!
Hoàng Anh vừa ngừng tếu. Thu Dung nhanh nhẹn lột vỏ bỏ ngay viên kẹo trái cây vào miệng cô bạn.
Hoàng Anh ré lên:
- Trời ơi! Ta nuốt mắc cổ rồi!
Thu Dung tỉnh bơ:
- Mắc cổ chưa ta đưa đi bác sĩ móc... họng!
Hoàng Anh hậm hực:
- Con quỷ! Mi đừng ác quá!
Chọc cho Hoàng Anh cười, Thu Dung thấy nhẹ và dễ chịu hơn, rồi cô khuyên nhủ bạn:
- Mi hãy cố gắng cho mau khỏi bệnh. Thấy mi suy sụp, ta khổ tâm hết sức.
Hoàng Anh trách bạn:
- Tại mi chứ tại ai?
- Ta hổng có làm gì đâu nha!
- Mi báo hại ta dở khóc dở cười.
Thu Dung cười cười:
- Mi gặp Huy Nam rồi hả?
- Đừng nhắc đến hắn?
- Không nhắc Huy Nam thì nhắc đến ai?
Hoàng Anh tỉnh bơ:
- Nhắc đến Lam Vũ của mi đi!
- Lam Vũ thì có gì mà nhắc?
- Sao không rủ anh Lam Vũ đến đây chơi?
Thu Dung đáp vội:
- Đi thăm bệnh một mình ta đủ rồi. Vả lại, ta có chuyện riêng muốn hỏi mi.
- Chuyện gì bí mật vậy hả?
- Chuyện đính hôn!
- Nếu của mi với Lam Vũ thì nói!
- Ta chưa đâu. Chờ ta đính hôn thì làm ké luôn!
- Con a đầu, đừng giỡn! Ta đang tức tức mi đây!
- Tức gì hả?
Huy Nam đính hôn với Thúy Ái rồi, mi còn xúi giục ta làm gì hả con a đầu?
Thu Dung bật cười khanh khách, tiết lộ:
- Chuyện đính hôn của Huy Nam với Thúy Ái chỉ lả giả. Chính sếp Huy Nam nhờ ta tung tin đồn thất thiệt.
Hoàng Anh ngồi bật dậy véo vào vai Thu Dung:
- Con khỉ! Mi tiếp tay với kẻ địch làm gì hả?
Thu Dung cười tỉnh queo:
- Sếp nhờ tung tin thì ta làm theo lời sếp thôi. Thúy Ái sắp sang Paris học múa Balê hiện đại ba năm. Thật ra, Thúy Ái với Huy Nam chỉ là bạn. Cô ta cũng có người yêu rồi.
- Cô ta có ai, ta đâu quan tâm.
- Mi phải biết chứ!
- Biết gì hả con a đầu?
Thu Dung nghiêng đầu ngó Hoàng Anh, chậm rãi nói:
Biết là Huy Nam chỉ có yêu một mình Hoàng Anh. Anh Nam muốn thử lòng mi đó mà.
Hoàng Anh phồng má lên:
- Thử! Thử cái gì hả?
- Thử xem mi có yêu... không! Thì ra có yêu, người ta mới tức Thúy Ái...
Hoàng Anh nghe mặt mũi nóng rần. Cô đập vai Thu Dung túi bụi:
- Con a đầu! Mi hại ta hả?
Thu Dung giơ tay lên:
- Xin thề! Xin thề! Chỉ cứu giúp chớ không hại người.
Hoàng Anh trêu Thu Dung:
- Mi có đứng trước đoàn luật sư hay ông tòa án đâu mà xin thề dữ vậy hả?
Thu Dung cười rúc rích:
- Ta đang đứng trước lương tâm của mi đó.
Thu Dung tròn miệng:
- Ổ, sao lạ vậy? Ta luôn làm việc vì công tâm, vì người khác.
- Vì ông sếp hắc ám của mi hả?
- Sao hắc ám hả? Tốt đẹp cả rồi mà!
- Tốt đẹp gì hả? Ta tức sôi gan đây này...
Hoàng Anh chợt khựng lại có nên nói với Thu Dung không? Nói ra điều đó chỉ khiến Hoàng Anh thêm bẽ bàng xấu hổ.
Tuy nhiên, đối với Thu Dung là bạn thân Hoàng Anh không có gì phải giấu.
Hoàng Anh tố Huy Nam một hơi:
- Ta đến công ty gặp Huy Nam. Anh ấy xem ta như người chưa hề quen biết, đón tiếp ta với thái độ lạnh lùng thờ ơ, khép kín.
- Có lẽ anh Huy Nam đang bị công việc chi phối.
- Mi khỏi làm luật sư biện hộ cho anh ta!
Thu Dung thản nhiên:
- Bị kết tội phải có luật sư bào chữa chứ!
- Bộ mi tính vào nhà ông luật sư sao nói chuyện nghề nghiệp vậy hả?
Thu Dung nheo mắt với Hoàng Anh:
- Mi mới là người vào chứ hổng phải ta.
- Ta hổng vào đâu cả.
- Để rồi xem, đừng tuyên bố sớm nghe nhỏ!
Hoàng Anh nhăn trán:
- Đừng có đánh trống lảng! Ta đang tức tức mi đấy.
- Tức ta hả?
- Còn hỏi nữa!
- Tức ta thì cười trừ.
- Cười hổng nổi. Đánh mi hà!
Thu Dung cười trêu:
- Đừng có bạo lực nghe, còn có pháp luật đó.
- Khi người ta tức giận thì không còn nhớ đến pháp luật.
- Trời đất! Con nhà luật sư mà nói thế hả?
Hoàng Anh vặn lại:
- Ai con nhà luật sư hồi nào hả mi?
Thu Dung tinh nghịch:
- Mi chứ ai!
Hoàng Anh lắc đầu:
- Ta không nghe mi nữa, chỉ muốn đánh mi thôi.
Thu Dung nháy mắt với Hoàng Anh:
- Mi đang bệnh, nhắm đánh ta nổi không đó?
- Không nổi cũng đánh!
Thu Dung cười xòa khi Hoàng Anh với tay qua vai cô. Cô nắm lấy bàn tay Hoàng Anh.
Bây giờ Thu Dung cũng bớt lo khi thấy Hoàng Anh đã tươi tỉnh.
Dì Út Lành bước vào mang thuốc cho Hoàng Anh:
- Uống thuốc thêm đi con! Bệnh mà lười uống thuốc quá Thu Dung cầm lấy mấy viên thuốc đưa cho Hoàng Anh:
- Nhỏ Hoàng Anh nhõng nhẽo muốn cho dì chăm sóc đó dì Út.
Dì Út dứ trán Hoàng Anh:
- Lớn rồi không được nhõng nhẽo nghe.
Hoàng Anh miệng mỉm cười:
- Chỉ nhõng nhẽo với dì thôi. Con mà không nhõng nhẽo là dì Út buồn đó.
- Con nhỏ này!
Thu Dung nhắc:
- Nè, uống thuốc đi tiểu thư!
Hoàng Anh đang uống thuốc, bất chợt chiếc điện thoại di động của Thu Dung có tín hiệu. Cô lướt mắt xem rồi nói với dì Út Lành:
Dì Út với con đi chợ nha.
Dì Út Lành ngạc nhiên:
- Đi chợ hả?
Thu Dung chạy đi lấy giỏ xách:
- Đi chợ nua chút gì về nấu bồi dưỡng cho Hoàng Anh.
Hoàng Anh ngăn lại:
- Thôi khỏi, nấu nướng làm gì mắc công. Ta đã ăn cháo rồi.
- Ăn cháo rồi thì bây giờ phải ăn bồi dưỡng.
Nói xong, Thu Dung nắm tay dì Út Lành đi ra.
Hoàng Anh cũng đi ra theo cửa.
Dường như trời sắp chuyển mưa. Hoàng Anh bảo:
- Sắp mưa, dì Út với Thu Dung đừng đi!
Thu Dung tươi cười:
- Mưa một chút rồi hết mà. Đi dì Út!
Dì Út Lành chẳng biết nghe theo ai. Dì nói với Thu Dung:
- Chờ chút hết mưa rồi đi con.
- Mưa bụi không ướt đâu dì!
Dì Út Lành nhớ ra:
- A, để dì xách cây dù.
Thu Dung đùa đùa giọng:
- Nhanh lên dì ơi, kẻo tan chợ đấy!
''Chợ búa nhóm suốt cả ngày có tan đâu mà lo không biết''. Dì Út Lành nghĩ thế nhưng cũng lập đật bước đi theo Thu Dung.
Hoàng Anh lẩm bẩm:
- Hai người này lạ ghê! Trời mưa mà cũng đi, cản không được.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa.
Trời mưa nặng hạt dần. Lá rơi xao xác trước sân. Nhìn cảnh lá rơi lác đác trong mưa không hiểu sao lòng Hoàng Anh như chùng xuống rưng buồn.
Hoàng Anh cất tiếng hát khe khẽ:
"Chiều mên mông Ngọn heo mây xao xác Lá vàng lác đác bay Ơi chiếc lá rơi Cho lòng chơi vơi.
Chiếc lá rơi Bên đường Người về Vấn vương...".
Bái hát quen thuộc ngân vang càng khiến Hoàng Anh buồn chông chênh.
Mưa ơi cứ rơi, dù Hoàng Anh đang lạnh.
Chợt cô thấy cần phải làm một việc gì cho thanh thản để đầu óc khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Nhớ ra, cô đứng bật đậy đi về phía các manơcanh vô tri, vô giác. Cầm chiếc lông gà nhỏ xíu, cô tỉ mỉ quét bụi cho chúng.
Hoàng Anh nhẹ nhàng, ân cần chăm sóc các manơcanh như đối với người thật vậy.
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo vang, Hoàng Anh nhấc ống nghe lên.
Một giọng nam rất quen thuộc:
- Alô! Hoàng Anh hả?
Rồi chẳng nói thêm gì cả, tự dưng bên kia cúp máy...
Hoàng Anh ngớ ngẩn, không biết ai gọi hỏi gì. Cô chẳng đoán được giọng nam trầm ấm quen quen đó là ai. Anh chàng nói nhanh và cô cũng chẳng kịp trả lời.
Rời máy điện thoại, Hoàng Anh tiếp tục quét bụi cho các manơcanh Bất ngờ, một anh chàng ướt sũng nước mưa bước vào shop thời trang.
Theo quán tính nghề nghiệp, là một cô chủ lịch thiệp, Hoàng Anh bước ra cửa mỉm cười đon đả:
- Chào anh! Anh mua hàng hả? Cứ chọn đi!
Gương mặt kiên nghị lại và nụ cười ấm áp của Huy Nam làm Hoàng Anh sựng lại, thừ người ra một giây rồi cô lắp bắp giọng hỏi một câu mà không biết mình đang nói gì:
- Đến sắm thêm đồ cho Thúy Ái phải không?
Nhìn trừng Hoàng Anh một cái, Huy Nam cười cười rồi khẽ giọng:
- Tôi mới vừa tiễn cô ấy ra sân bay.
Hoàng Anh buột miệng:
- Vậy hả!
Huy Nam nói thật thản nhiên:
- Dù tôi với Thúy Ái có gần gũi làm việc chung hay cách xa thì mãi mãi cũng chỉ là người bạn thân.
- Chứ không phải...
Hoàng Anh ngập ngừng buông giọng rồi chợt ngừng ngay câu nói.
- Chứ không phải là cô đã nghe tin tôi sắp đính hôn với Thúy Ái chứ gì?
Người đâu mà dễ tin quá vậy.
Ngượng không thể tả, Hoàng Anh quay ngoắt đi nơi khác.
Nhìn cơn mưa sắp tạnh ngoài sân, cô chợt ngẫm nghĩ rồi cười một mình:
''Người gì đâu mà khó ưa chưa từng có, toàn là gây cho người ta sự hiểu lầm mà thôi, thấy ghét.'' Hoàng Anh len lén nhìn vào trong, thấy Huy Nam vẫn giữ nguyên nụ cười lúc nãy trên môi và các manơcanh như cũng cười tươi nhìn cô đang e thẹn...
Tự nhiên Hoàng Anh thấy lòng nhẹ hẳn đi...
Tay trong tay, đôi tình nhân đi dạo bên nhau dưới hàng cây xanh.
Nắng chiều dát vàng lấp lánh trên cành lá biết.
Gió thổi lao xao, những chiếc lá đưa cho Hoàng Anh.
- Tặng em.
Hoàng Anh nũng nịu:
- Tặng gì hả anh?
Chiếc lá rơi.
Bên đường Người về Vấn vương...
Hoàng Anh thích thích những lời tình tứ của Huy Nam. Cô hân hoan đón nhận chiếc lá rơi trên tay Huy Nam:
- Ôi, tuyệt quá!
Huy Nam nắm chặt bàn tay bé bỏng của Hoàng Anh. Giọng ngọt ngào âu yếm:
Em có biết chiếc lá rơi bên dường để cho anh về vấn vướng không?
Ánh mắt sáng lung linh, Hoàng Anh vờ hỏi:
- Vấn vương ai hả?
- Ai, em không biết hả?
Đôi môi đỏ mọng của Hoàng Anh trễ xuống:
- Em hổng biết?
Vuốt mũi Hoàng Anh, Huy Nam cười cười tình tứ:
- Cô gái này nè!
Tim Hoàng Anh bồi hồi đập rộn. Lòng cô như một nốt nhạc vui.
Cô cười nũng nịu đáp lời Huy Nam:
- Em hả! Vậy mà em hổng biết.
- Hổng biết nè! Hổng biết nè!
Bất chợt Huy Nam ghì chặt Hoàng Anh, hôn đắm đuối lên môi cô. Nụ hôn cháy bỏng yêu thương như kéo dài bất tận.
Hoàng Anh muốn ngộp thở ngượng không thể ta, cô đẩy anh ra:
- Kìa anh! Ngoài đường mà!
Huy Nam cười ranh mãnh:
- Ngoài đường vắng không có ai thấy mình yêu nhau đâu em.
- Xí! Anh ẩu quá!
- Ẩu đâu bằng em.
- Em sao hả?
- Em là một cô gái rắc rối luôn gây sự Hoàng Anh chống chế:
- Anh phải làm sao đó người ta mới rắc rối gây sự với anh.
- Làm sao là làm sao hả?
Huy Nam nheo mắt:
- Anh chẳng làm sao cả. Chỉ có em mới... ''khó ưá'.
Hoàng Anh vờ hỏi:
- Em... ''khó ưá' hả?
- Khó ưa và rắc rối. Mà sao anh lại yêu cô gái rắc rối này nhỉ?
Huy Nam thì thầm những lời ấm áp bên tai Hoàng Anh. Đôi môi hồng của cô hé mở như cánh hoa e ấp, ngát hương thơm. Huy Nam gắn môi lên môi cô, nụ hôn nồng nàn chất ngất men yêu...
- Tình yêu không thể giải thích được hả em?
Hoàng Anh thỏ thẻ:
- Nhiều lúc nghĩ lại thấy em kỳ với anh.
- Thôi, đừng nghĩ chuyện cũ nữa em ạ. Chỉ có tình yêu của chúng mình là mãi mãi tồn tại.
Bây giờ Hoàng Anh đã đón nhận rồi, tình yêu của anh. Một tình yêu nguyên vẹn.
Cô ngước mắt nhìn Huy Nam một cách ấm áp và thốt lên:
- "Có một từ giải thoát chúng ta khỏi mọi đau đớn trong cuộc sống. Đó là "tình yêu"...".
Huy Nam thì thầm:
- Em là tình yêu thánh thiện của anh!
Bỗng dưng Hoàng Anh đẩy Huy Nam ra:
- Xí! Ghét anh ghê!
- Ghét anh hả? Sao vậy?
Hôm người ta đến công ty ''Sao sáng''...
- Anh lạnh nhạt không thèm trò chuyện chứ gì?
Hoàng Anh nguýt anh một cái rõ dài:
- Hứ! Người có gì đâu mà khó ưa chưa từng có!
- Cho đáng!
- Cho đáng nè! Đáng nè!
Xấu hổ, Hoàng Anh đấm đấm lưng Huy Nam túi bụi.
Nắm nhẹ bàn tay cô, Huy Nam bộc lộ:
- Thấy em đến công ty, anh mừng đến phát điên lên vậy đó.
Hoàng Anh ngượng nghịu hỏi:
- Mừng mà mặt lạnh như vậy đó hả?
- Lạnh như vậy để biết rằng anh đã có một tình yêu.
- Anh thật là...
- Khó ưa...
Huy Nam tiếp lời Hoàng Anh, rồi năn nỉ cô:
- Hãy ưa anh đi mà.
- Khó ưa...
- Không ưa hả? Anh bắt cóc suốt đời đó!
Hoàng Anh nũng nịu:
- Ai cho bắt cóc hả?
- Anh cầu hôn!
Huy Nam trả lời một cách âu yếm và cọ cọ cằm tóc Hoàng Anh.
Lại một cơn gió thổi qua. Chiếc lá vàng rơi trên tóc Hoàng Anh.
Huy Nam nhặt chiếc lá. Trịnh trọng đặt vào bàn tay Hoàng Anh:
- Chiếc lá vàng rơi thay cho chiếc nhẫn đính hôn em nhé!
Hoàng Anh đặt chiếc lá lên môi hôn.
Huy Nam khẽ đùa giọng:
- Ôi, sao mà anh thèm được như chiếc lá kia quá!
Hoàng Anh cười cười:
- Thèm thì biến hóa đi anh.
- Anh không có phép mầu của ông phù thủy.
- Vậy khỏi làm chiếc lá hén anh!
Mắt Huy Nam nhìn Hoàng Anh sáng lấp lánh - Anh quyết định rồi, làm người để được em yêu...
Hoàng Anh thấy lòng dịu lại, rộn ràng niềm vui.
Hạnh phúc về quanh đây. Hạnh phúc như đóa hoa tỏa ngát hương thơm bên đời Hoàng Anh.
Lễ đính hôn của Hoàng Anh- Huy Nam và Thu Dung- Lam Vũ được tổ chức trọng thể tại nhà hàng Lan Đình lộng lẫy.
Hoàng Anh bảo Thu Dung rất có công hàn gắn sự cách ngăn của cô và Huy Nam nên lễ đính hôn của hai người cần phải được tổ chức cùng một lúc.
Tất nhiên hai chú rể gật đầu đồng ý cái rụp. Hai chú rể Huy Nam và Lam Vũ mặc veston cùng màu cài hoa giống như nhau. Hai cô dâu cũng soirée trắng lộng lẫy giống như nhau.
Khách mời tham dự tiệc rất ngạc nhiên, hai cặp, hai buổi lễ đính hôn chứ không phải một.
Giá mà hai cô dâu, hai chú rể là anh em sinh đôi, chị em sinh đôi thì hay và ngộ nghĩnh không thể tả.
Hoàng Anh hóm hỉnh:
- Lúc đó phải đãi tiệc ở nhà hàng "Sinh đôi" mới thích hợp.
Dì Út Lành hôm nay được làm chủ hôn cho Hoàng Anh cũng mừng vui khôn xiết.
Hoành Anh nhìn luật sư Nam Trí mà xấu hổ không thể tả về chuyện hiểu lầm cũ.
Cũng may là cô chưa bày tỏ sự phẫn nộ đối với ông mà luôn chì chiết nặng nhẹ Huy Nam thôi.
Mọi người đã xí xóa cho Hoàng Anh và quên hết chuyện cũ, cô cũng phải quên...
Bây giờ đây, luật sư Nam Trí là cha chồng. Hoàng Anh càng kính trọng ông.
Cô không bao giờ quên công ơn to lớn của ông... đã giúp đỡ mẹ con cô.
Nếu ai còn nhắc đến chuyện này, Hoàng Anh ngượng không chịu được.
Buổi lễ đính hôn bắt đầu. Thủ tục nghi thức diễn ra...
Huy Nam âu yếm đeo chiếc nhẫn đính hôn vào ngón tay Hoàng Anh:
- Từ nay anh bắt cóc em rồi đó.
Hoàng Anh nhìn anh nũng nịu:
- Xí! Ai cho bắt cóc hả?
- Em chịu đeo nhẫn đính hôn rồi nè!
- Anh cũng chịu đeo rồi đó.
Huy Nam hóm hỉnh:
- Anh đeo để chúng ta mãi mãi là của nhau.
Hoàng Anh gật đầu tán thành lời Huy Nam:
- Từ đây chúng ta là của nhau.
Huy Nam nheo một bên mắt hỏi Hoàng Anh:
- Làm vợ anh rồi, em có khiếu nại gì không?
Hoàng Anh đỏ mặt:
- Làm vợ hả? Chưa mà!
- Bắt đầu từ nay! Chúng ta đã đính hôn rồi.
Huy Nam trả lời rồi hỏi lại:
- Em có khiếu nại gì không?
- Khiếu nại anh là con của luật sư Nam Trí Ngượng quá, Hoàng Anh giấu mặt vào vai Huy Nam:
- Cái anh này kỳ ghê!
Huy Nam tinh nghịch:
- Anh đâu cô kỳ ghê! Anh định thông báo cho em việc này!
- Việc gì hả anh?
Huy Nam nở nụ cười thật tươi:
- Anh muốn nói là chẳng những có con trai luật sư Nam Trí mà còn có cháu nội luật sư Nam Trí nữa.
- Cháu nội đâu hả?
Huy Nam chỉ vào Hoàng Anh:
- Thì em lo!
Hiểu ý Huy Nam, Hoàng Anh ré lên:
- Ôi, cái anh này kỳ ghê!
- Sao kỳ?
- Mới đính hôn mà nói bậy quá!
Huy Nam cười cười:
- Đính hôn rồi sẽ đám cưới. Ba bảo tháng sau đó em.
Hoàng Anh như đi trong mơ, niềm vui hạnh phúc dâng đầy khiến cô không thể thốt nên lời. Xin dang tay đón nhận hạnh phúc về bên em...
Tình Ca Và Cơn Mưa Tình Ca Và Cơn Mưa - Hoàng Thu Dung Tình Ca Và Cơn Mưa