Nguyên tác: Amazing Grace
Số lần đọc/download: 1214 / 21
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:16 +0700
Chương 10
S
áng hôm sau, Tom và xơ Maggie đến tiễn những người trong trại ra về. Họ dùng hai xe bus đưa học sinh đi học để chuyên chở mọi người ra phi trường. Thức ăn đã được chuẩn bị cho những người lên đường. Tom và một số công nhân làm việc trong phòng ăn tập thể chuyển lên xe lúc sáu giờ sáng. Mọi việc đều đã sẵn sàng.
Giờ phút chia tay rất buồn, khiến mọi người rơi nước mắt, dù họ sung sướng khi được ra về. Họ hứa sẽ gọi điện thoại, viết thư, hay đi thăm nhau. Những người sống ở Presidio đã chia sẻ cùng nhau bao nỗi vui buồn và đau đớn. Họ sẽ mãi mãi chia sẻ nhau những nỗi niềm ấy.
Khi Jake, Ashley và những người khác lên xe, Melanie vẫn đứng nói chuyện với Tom. Janet thúc giục con gái, thậm chí bà không thèm chào Tom. Bà vẫy tay chào hai người phụ nữ đến tiễn bà đi. Những người khác ao ước họ cũng sẽ được trở về nhà, mặc dù nhà cửa họ đã bị đổ nát. Những người ở tại L.A may mắn được ra về và trở lại cuộc sống bình thường, nhưng phải mất một thời gian lâu, những người ở San Francisco mới được như thế.
- Cẩn thận nhé, Melanie, - Tom nói nhỏ. Anh ôm nhẹ nàng và hôn nàng. Nàng không biết Jake có thấy không, nhưng nàng không cần lưu tâm. Chuyện giữa họ đã hết, và đáng ra đã hết từ lâu mới phải. Nàng nghĩ khi về lại L.A. thế nào anh ta cũng xài ma tuý. Nàng không cần quan tâm đến việc đó nữa.- Khi nào anh về Pasadena, anh sẽ gọi em.
- Anh cũng phải cẩn thận, - Melanie đáp nho nhỏ và hôn nhẹ lên môi anh, rồi nhảy lên xe. Khi nàng đi qua Jake, anh ta hằn học nhìn nàng. Everett đứng ngay phía sau nàng trước khi lên xe. Ông chào Maggie, bà ra hiệu cho ông thấy bà đang giữ cái thẻ của ông trong túi mình.
- Giữ cái ấy cho kỹ, Maggie, - ông nói. - Nó sẽ đem may mắn đến cho bà.
- Tôi luôn luôn được may mắn, - bà đáp và cười với ông. - Tôi đã thật may mắn khi gặp ông, - bà nói thêm.
- Tôi cũng thế. Chúc bà bình an và hãy cẩn thận. Tôi sẽ liên lạc với bà, - ông ta hứa và hôn lên má bà, nhìn vào mắt bà một lát rồi bước lên xe.
Everett mở cửa sổ xe gần chỗ ông ngồi, vẫy tay chào Maggie khi xe chạy. Bà và Tom đứng nhìn theo một hồi lâu rồi trở về với công việc của mỗi người. Maggie buồn, lặng lẽ đi vào bệnh viện, lòng phân vân không biết có bao giờ bà gặp lại Everett hay không, bà nghĩ rằng nếu không gặp thì đấy là do ý Chúa. Bà cảm thấy bây giờ bà không có quyền đòi hỏi nhiều cho mình. Bà đã ở bên cạnh ông trong một tuần vừa qua, dù bây giờ không gặp lại ông, bà vẫn phải vui vẻ với công việc. Bà sờ cái thẻ cai rượu trong túi, rồi bắt tay vào công việc với sự hăng hái để khỏi nghĩ đến ông. Bà nghĩ mình không được phép như thế. Ông đã trở về với cuộc sống của ông, và bà cũng phải trở về với cuộc sống của mình.
o O o
Chuyến xe đưa họ đến phi trường hoá ra lâu hơn dự kiến rất nhiều. Trên đường vẫn còn nhiều vật cản, phần lớn đường sá vẫn còn nhiều nơi bị hư hỏng. Những đường tránh đều bị sập, nhiều tòa nhà cao tầng đã trở thành bình địa, tài xế xe buýt phải lái chạy vòng quanh rất xa để đến phi trường. Nhiều nơi trong phi cảng bị thiệt hại nặng. Hành khách rất ít, vì chỉ có một vài chiếc máy bay đến thôi. Chiếc máy bay của họ đang đợi ở trên đường băng, sẽ cất cánh vào lúc một giờ. Mọi người đăng ký lên máy bay, trông người nào người nấy như dân tị nạn. Họ đã mất thẻ tín dụng, chỉ có một ít còn tiền mặt. Những ai cần tiền mua vé, Hội Chữ Thập Đỏ sẽ trả cho họ. Pam còn giữ thẻ tín dụng của Melanie nên cô trả hết tiền vé cho đoàn người của họ. Khi đó, Janet nói bà và Melanie phải ngồi vé hạng nhất.
- Không cần làm thế, mẹ à, - Melanie đáp. - Con muốn ngồi với những người khác.
- Con làm thế sau khi đã hy sinh cho họ ư? Đáng ra họ phải đưa máy bay đến chở chúng ta mới phải. - Janet quên rằng nhiều người khác cũng đã trải qua cơn hoạn nạn như họ. Everett đang đứng gần đó, ông dùng thẻ tín dụng của tòa báo để trả tiền vé. Ông nhìn Melanie. Nàng cười và tròn xoe đôi mắt khi Ashley cùng Jake đi qua. Bất cứ khi nào Ashley đến gần người bạn cũ, trông cô vẫn có vẻ ngượng ngùng. Jake thì đầy vẻ ngán ngẫm.
- Lạy Chúa, tôi rất nôn về lại L.A. - Jake gầm gừ nói. Everett nhìn anh ta với nụ cười trên môi.
- Còn chúng tôi rất muốn ở lại đây, - Everett châm biếm, và Melanie cười, nhưng trường hợp của ông ta và nàng thì đúng như thế thật. Cả hai người đều không muốn xa nơi đây.
Nhân viên hàng không đang giúp đỡ họ rất tích cực. Họ biết những người này đã trải qua những cảm giác khủng khiếp, nên đối xử với hành khách như những nhân vật quan trọng, chứ không chỉ với Melanie và đoàn thân cận của nàng thôi. Theo lý thuyết, ban nhạc của Melanie còn dùng vé của ban tổ chức buổi lễ bao, nhưng vé của họ đều bị mất hết ở khách sạn. Pam sẽ tìm biện pháp giải quyết sau này. Còn bây giờ, người nào cũng muốn nhanh về nhà. Họ không có cách gì để báo cho gia đình biết họ bình an vô sự từ khi xảy ra trận động đất, ngoại trừ Hội Chữ Thập Đỏ đã tận tình giúp đỡ. Bây giờ hãng hàng không đảm trách công việc này cho họ.
Họ ngồi vào chỗ xong, máy bay cất cánh. Khi đó, phi công liền chúc mừng họ. Ông ta nói, ông hy vọng chín ngày qua không làm cho mọi người quá sợ hãi. Nhiều hành khách đã rơi nước mắt. Everett chụp Melanie và đoàn người của cô những tấm ảnh cuối cùng. Họ rất khác xa với lúc mới đến. Melanie mặc chiếc quần lính, buộc lưng bằng sợi dây, chiếc áo thun chắc của người đàn ông nào đó to hơn nàng gấp mười lần. Janet vẫn mặc áo quần mà bà đã mặc sau hậu trường buổi lễ. Chiếc quần bằng Polyester bà mặc khi mới đến, bây giờ bà vẫn mặc lại, nhưng bà đã thay áo lao động lấy ở nơi bàn cứu trợ, giống như mọi người khác. Bà mặc cái áo có kích nhỏ nên chật ních. Nó trông không hợp với chiếc quần Polyester và đôi giày cao gót. Bà nhất quyết không chịu đi dép kẹp như mọi người trong trại. Pam mặc nguyên cả bộ đồ lính do đội Vệ binh Quốc gia đưa. Còn những nhân viên và nhạc công trong đoàn mặc áo quần lao động như phạm nhân. Everett tin tấm ảnh chụp họ sẽ được tờ Scoop đăng, có thể là lên trang bìa. Tấm ảnh này rất tương phản với những tấm mà ông đã chụp Melanie khi nàng trình diễn trong buổi lễ. Khi ấy nàng mặc áo dạ hội bằng lưới và xêquin lóng lánh, mang giày đẹp. Melanie nói chân nàng như chân nông dân, móng chân nàng bây giờ đã lấm đầy đất bụi trong trại khi nàng chạy quanh trong đôi dép kẹp bằng cao su. Everett còn mang đôi giày cao cổ chăn bò da đen như da thằn lằn.
Hành khách trên chuyến bay được phục vụ rượu sâm banh, cocktail và bánh qui xoắn. Chưa đầy một giờ sau, máy bay hạ cánh ở phi trường L.A giữa tiếng reo hò và nước mắt. Họ đã sống chín ngày trong sự kinh hoàng. Có người gặp nguy hiểm có người không, nhưng hầu hết đều trải qua những giây phút khủng khiếp. Melanie nhận ra trong số họ có nhiều người đã được Maggie khâu vết thương. Chỉ trong vài ngày mà nàng có cảm giác rằng họ đã khâu vết thương cho hết một nửa trại. Nghĩ đến chuyện đó, nàng nhớ Maggie. Nàng định khi điện thoại hoạt động trở lại, nàng sẽ gọi cho bà.
Chiếc máy bay chạy đến chỗ cuối cùng của đường băng, và khi họ bước ra, cả một hàng rào phóng viên nhà báo đang đợi. Họ là những người sống sót đầu tiên của trận động đất ở San Francisco trở về L.A. Ở đây còn có máy quay phim của đài truyền hình, và khi Melanie vừa ra cổng, họ nhào đến nàng. Trông nàng hơi choáng váng. Mẹ nàng đã bảo nàng chải tóc, đề phòng khi có phóng viên chụp ảnh, nhưng nàng không quan tâm. Nàng sung sướng được về nhà, nhưng nàng không nghĩ nhiều về chuyện này khi còn ở trong trại. Ở đấy nàng quá bận công việc.
Các nhiếp ảnh viên còn nhận ra Jake, họ chụp ảnh anh ta, nhưng anh ta đi qua Melanie mà không nói một tiếng. Jake nói với những người đứng gần đấy rằng không biết anh ta có gặp lại nàng không, và chắc còn lâu mới gặp lại. May thay, không có nhà báo nào nghe anh ta nói thế.
- Melanie!... Melanie!.. Đến đây... Sao thế?... Cô sợ không?... Cô có bị thương không?... Nào, cười lên... Cô tuyệt quá! - Everett tự hỏi một cách châm biếm rằng: mới mười chín tuổi ai mà không thích thế? Họ không thấy Ashley đâu hết trong đám đông. Cô ta đã đi phía sau để đợi Janet và Pam như bao nhiêu lần trước. Các nhạc công đều ra về sau khi đã chào từ giã Melanie và mẹ nàng. Họ nói với nàng rằng họ sẽ gặp nàng tại buổi diễn tập vào tuần sau. Pam nói cô ta sẽ gọi họ để ấn định ngày giờ. Buổi ghi âm tiếp theo của Melanie sẽ diễn trong vòng một tuần nữa.
Họ phải mất nửa giờ mới chen lấn qua đám đông phóng viên và nhiếp ảnh để đến chỗ xe taxi đậu ở vỉa hè. Lần đầu tiên trong nhiều năm, không có xe Limousine đợi họ. Melanie muốn đi khỏi đám báo chí ngay. Everett đóng cửa xe, vẫy tay chào và nhìn họ ra về. Ông không làm sao không nghĩ đến cuộc sống gian khổ của họ trong tuần qua. Khi Melanie đã đi, đám báo chí cũng biến mất. Melanie đi xe đầu với Pam, còn Ashley đi chiếc thứ hai với Janet. Jake đã về một mình từ lâu. Còn các nhạc công thì mạnh ai nấy lo.
Everett nhìn quanh một lát, lòng ông sung sướng khi được trở về, mặc dù không muốn. L.A không có gì thay đổi. Khó mà tin cuộc sống ở đây vẫn bình thường như thế này. Người ta không thể tưởng tượng được rằng cuộc sống ở San Francisco đã gần như ngừng lại, còn ở đây mọi việc vẫn bình thường. Everett cảm thấy điều này thật kỳ lạ. Ông lên taxi, đưa cho tài xế địa chỉ một nơi có buổi họp Hội Cai Rượu. Ông muốn đến đó trước khi về nhà. Buổi họp rất kỳ diệu. Ông đã kể cho mọi người ở đấy nghe về trận động đất, về buổi họp hội cai rượu mà ông đã tổ chức ở Presidio, rồi trước khi chấm dứt, ông buột miệng nói mình đã yêu một nữ tu. Sau đó, khi ông đứng dậy để ra về, nhiều người đã đến hỏi ông về trận động đất, và một người bạn thân đã hỏi chuyện ông.
- Này ông bạn hãy nói về chuyện oái oăm ấy đi. Chuyện ấy sẽ giải quyết như thế nào?
- Không giải quyết được, - Everett đáp.
- Bà ấy có rời tu viện để theo anh không?
- Không. Bà ấy thích làm nữ tu.
- Vậy anh tính sao?
Everett ngẫm nghĩ một lát mới đáp: - Tôi vẫn tiếp tục sống một mình. Đến dự họp hội cai rượu mỗi tuần. Và yêu bà ấy mãi mãi.
- Như thế có ổn cho anh không? - Người bạn thân lo lắng hỏi.
- Phải ổn thôi, - Everett đáp. Nói xong, ông bước ra khỏi phòng họp và gọi taxi về nhà.