Số lần đọc/download: 1193 / 60
Cập nhật: 2018-01-29 23:07:33 +0700
Chương 10
“V
ậy là sắp tới lúc anh không còn tìm đến đây nữa rồi…”
Nàng nói như kết luận khi vừa ngồi xuống. Nàng nở một nụ cười buồn, ánh mắt nhìn ra xa xăm. Tại sao nàng lại xuất hiện trở lại trước mắt tôi? Đã bao nhiêu lâu rồi chúng tôi mới lại đi bên nhau như thế này? Tới khi tôi nhớ ra được những điều đó thì tôi và nàng đã dừng lại nghỉ chân trên chiếc ghế đá bên lề con phố cũ, và tôi đã vừa kể cho nàng nghe xong cuộc gặp gỡ của mình với Q.
“Sao em lại nói vậy?”, tôi tưởng như đã nghe điều này từ nàng quá nhiều lần rồi, lần nào tôi cũng cảm giác cần phải hỏi lại.
“Thế giới ngoài kia đã giống hiện thực hơn đối với anh rồi, chẳng phải vậy sao?”
“Không, đó không phải là hiện thực của tôi…”, có điều gì đó khiến tôi không dám nhìn vào mắt nàng khi nói lên điều đó. Như thể không nghe thấy lời tôi nói, nàng khẽ khàng co chân lên khỏi mặt đường và bắt đầu đu đưa người trên mép ghế. Như một đứa trẻ.
“Này, hứa với em một điều đi!”
Tôi gật đầu. Đây là lần đầu tiên nàng yêu cầu tôi một điều gì đó. Và lại là một lời hứa.
“Khi anh trở lại thế giới kia, hãy nhớ về góc phố này… và tìm ra nó ở ngoài đó nhé!”
Nàng chầm chậm nhìn một lượt góc phố nhỏ xung quanh chúng tôi, như muốn thâu lại hết thảy khung cảnh ấy. Tôi làm theo nàng, tự nhủ nếu có khi nào bắt gặp một góc phố như thế này, chắc chắn tôi sẽ nhận ra. Tôi gật đầu. Khi ấy, tôi đã không hiểu ra được điều nàng muốn nói, nhưng sau cùng, tất cả những gì tôi sẽ kể sau này chỉ là tôi đã thực hiện lời hứa ấy như thế nào.
***
Happy Time ngày làm việc đầu tiên đông một cách kì lạ. Ba nhân viên lễ tân – gã mặt choắt và hai người trẻ hơn, một nam một nữ – xoay trở thoăn thoắt, vừa nói vừa viết mà vẫn không làm dịu đi được bầu không khí nôn náo nóng hừng hực. Gã mặt choắt nhận ra khi tôi vừa bước vào phòng, ra hiệu cho tôi ngồi đợi. Tôi cởi áo khoác rồi ra một ghế đợi, cùng dãy với một cô gái, một người phụ nữ trung niên và một cụ ông. Tôi hơi cúi đầu chào họ trước khi ngồi xuống. Người phụ nữ và cụ ông cũng ngẩng lên gật đầu lại với tôi, còn cô gái ghế bên cạnh không tỏ vẻ gì là để ý tới tôi, vẫn tiếp tục chú mục vào cuốn sách rộng bản để trên đùi. Mái tóc đen dài rủ xuống che khuất toàn bộ gương mặt cô. Tôi cũng chẳng lấy đó làm phiền,
- Chà, Băng đấy hả em? – Một người đàn ông mập mạp có khuôn mặt đỏ lựng chợt xuất hiện trước mặt cô gái, giọng cợt nhả – Đến gia hạn hợp đồng đấy à?
Sau này tôi mới biết hắn chính là giám đốc của Happy Time – A. Cô gái ngẩng lên nhìn hắn trong nửa giây rồi lại cúi xuống ngay. Ánh mắt cô lộ ra khỏi làn tóc dài trong nửa giây ấy, tôi chưa bao giờ thấy một ánh mắt nào tăm tối và lạnh lẽo đến thế. Như thể cô đã mang ánh mắt ấy từ khi mới sinh ra và đã được đặt tên theo đó vậy. A cười hềnh hệch, đưa bàn tay nải chuối mắn có vẻ định chạm lên mặt cô gái, nhưng cô đã nhanh tay gạt ra, tặc lưỡi một vẻ hằn học. Hắn nhún vai ra vẻ thoải mái rồi quay sang ông cụ.
- Bác ơi, bác chờ đã lâu chưa ạ? – Hắn nhắc lại to hơn khi ông cụ có vẻ không nghe ra – Bác chờ đã lâu chưa ạ?
- Mới tới thôi bác ạ – Người phụ nữ vọt miệng đáp thay – Bác thông cảm, ông nhà tôi điếc lắm.
- Ô thế ra chị với bác đây là…
- Bố chồng tôi bác ạ. Nay tôi đưa ông đi gắn connector đây.
- Bộ phát hay bộ nhận hả chị? Để em bảo các em nó cho bác làm trước.
- Bộ phát bác ạ…
- Hả?
Tôi bất giác ngẩng lên, nhưng cô gái bên cạnh đã phản ứng mạnh hơn.
- Cái gì?
Cô gạt cuốn sách trên đùi sang một bên. Tôi vội vàng đỡ lấy theo phản xạ và nhận ra đó là một cuốn giáo trình photo môn phê bình văn học.
- Cô… cô nói cái gì cơ? Lắp bộ phát cho ông già tám mươi tuổi? Cô bị điên à?
Mặt người phụ nữ tái đi dưới lớp phấn sáp, môi bà giật giật, đầu day qua day lại như thể câu trả lời đang lơ lửng đâu đây. Cô gái đứng hẳn dậy, giọng càng lúc càng tỏ vẻ tức giận.
- Làm cả đời rồi đến lúc về già nghỉ ngơi cũng không được nữa hay sao! Cô nghĩ gì mà lại định bắt ông đi ngủ… ngủ thuê hả?
- Kìa, em…
A ái ngại vỗ vỗ lên vai cô gái, nhưng cô một lần nữa mạnh bạo gạt tay hắn ra. Một nửa căn phòng thốt nhiên im lặng dõi theo câu chuyện. Ngay cả những người đang làm thủ tục trên bàn lễ tân cùng quay đầu lại lắng nghe.
- Kìa mọi người – A quay sang bốn hướng cười giả lả – tiếp tục công việc đi chứ! Có gì…
- Ừ thì cũng già rồi…
Một giọng điềm đạm chợt cất lên, từ người mà không ai ngờ được. Đôi mắt ông cụ nheo nheo, ánh nhìn mờ đục hướng vu vơ về phía trước, lời đáp có thể hướng tới bất kì ai.
- Mãi không chết được, sống lâu cũng khổ con khổ cháu… Chẳng làm được gì cả, chỉ có ngủ thôi… Ngủ mà ra tiền được đỡ cho con cho cháu thì cũng tốt. Ngủ thay được cho con cho cháu khoẻ mạnh làm ăn, học hành thì cũng tốt…
Lời nói đứt quãng nhưng mạch lạc, không đầu đuôi mà lại thật thâm trầm. Sự tĩnh lặng trong căn phòng như đã mang một ý nghĩa khác. Người phụ nữ dùng khăn tay chấm lên mắt, giọng nghèn nghẹn.
- Chẳng biết ông cụ nghe ai nói có dịch vụ này, lại được anh nhà tôi ngày nào cũng kêu thiếu ngủ, mệt mỏi, thế là ông cứ nằng nặc đòi đi gắn máy. Cả nhà can không được… Khổ tôi không cơ chứ? Ông ơi, có ai coi ông là gánh nặng đâu cơ chứ?!
- Tôi còn sống thì tôi không sống vô nghĩa, chị Hồng ạ! – Ông cụ hạ giọng, tay vỗ nhè nhẹ lên đùi con dâu – Các anh các chị đừng trách nhà em nó! Là tôi muốn thế đấy chứ! Các anh các chị cũng phải cho ông già này góp gì cho xã hội chứ hả?
Rồi ông cụ cười lớn, giọng cười hào sảng đến khó tin. Tuy rằng trong cái hào sảng ấy cũng có gì đó khiến một kẻ như tôi cảm thấy đắng nghét. A làm một động tác cúi đầu đầy bộ tịch trước mặt ông cụ.
- Thay mặt Happy Time, con xin trân trọng cảm ơn nhiệt tình của cụ! Chắc chắn giấc ngủ của cụ sẽ cống hiến cho xã hội nhiều thời gian quý báu để tiến lên!
Ông cụ hấp háy mắt, gật gù một điệu nghễnh ngãng mơ màng. Ông đã trở lại làm ông cụ điếc lác! Ấy cũng là dấu hiệu đóng lại sự vụ. Mọi người lần lượt quay lại với công việc của mình. A ra dấu mời ông cụ và người phụ nữ lên thẳng bàn lễ tân làm thủ tục. Cô gái chợt gọi với theo khi người phụ nữ dìu bố chồng mình đi lên trước.
- Cô ơi… cho con xin lỗi…
- Không sao đâu, con gái ạ! – Bà cười khó nhọc – Cũng tại nhà cô…
Cô gái đứng tần ngần hồi lâu, kể cả khi họ đã đi khuất vào khu nhà trong. Rồi chợt nhớ ra, cô quay lại nhìn quanh quất, cuối cùng đối diện với tôi khi tôi đưa trả cô cuốn sách.
- À… em xin!
Ánh mắt cô gái hút tôi vào trong một giây. Ánh mắt sâu thẳm, chứa đựng nhiều hơn là vẻ tăm tối lạnh lùng. Một gương mặt người ta sẽ chỉ lướt qua giữa hàng vạn người trên dòng đời, nhưng sẽ khó mà rời mắt khi đã dành ra hơn một giây nhìn vào.
- Không có gì!
Tôi đáp, bất giác thấy tay mình nắm chặt lại cuốn sách. Cô gái nhận ra điều đó, cô khẽ nhíu mày rồi quay mặt đi thở hắt ra một hơi. Nhận ra mình đang tỏ ra khiếm nhã, tôi vội buông cuốn sách ra, bập bùng lời xin lỗi. Lần này thì cô không đáp gì cả.
***
- Cắt hợp đồng à? – Gã mặt choắt gật gù khi tôi nói về Q – Cậu không bảo thì mình cũng phải thông báo! Thực ra cô Trang Phương đã đến trung tâm báo ngừng hết hợp đồng với trung tâm rồi.
- Ô thế ạ? Trông cô ấy thế nào hả anh?
- Thế nào? Bình thường, khoẻ. Sao?
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, biết rằng những điều mình nhắn lại đã được ghi nhận. Đối diện với tôi, gã mặt choắt chép miệng nhiều lần ra chiều tiếc rẻ. Cũng phải thôi, những ba hợp đồng.
- Thế là tính ra giờ cậu còn có hai hợp đồng thôi đấy – Hắn lật qua lật lại một vài trang hồ sơ – Có muốn nhận thêm không? Mình sẽ thu xếp ưu tiên.
Vì một lẽ gì đó, tôi lắc đầu. Tôi nghĩ về điều mình đã hứa với nàng, về những điều tôi và Q đã chia sẻ với nhau. Không, không phải lúc này để có thêm những hợp đồng ngủ thuê.
- Kí gia hạn hợp đồng này! – Hắn chuyền sang cho tôi một bản hợp đồng, và loay hoay với bản còn lại – Bản đấy thì khách kí rồi đấy, cậu kí vào phần cậu thôi! Còn bản này, bản này thì… A, đây rồi! Bảo chị ấy sang bên này em ơi!
Hắn gọi với sang bàn lễ tân bên cạnh, nơi một nữ khách hàng đang được chăm sóc. Cậu lễ tân nói gì đó với khách hàng của mình, và cô gái đứng lên tiến sang bàn chỗ chúng tôi. Tôi nghe bụng mình thót lên một cái thật kì cục khi nhận ra cô gái vừa ngồi xuống bên cạnh mình, lần thứ hai.
Hợp đồng gia hạn được hoàn thành chóng vánh, quá chóng vánh để tôi kịp nói điều gì với L. Cô gái im lặng trong suốt một vài phút đó, đơn giản làm theo những hướng dẫn của gã mặt choắt. Tôi kín đáo quan sát cô, tự hỏi điều gì đã khiến một cô gái như L quyết định bước vào đây và kí một hợp đồng ngủ thuê. Có phải đây cũng lại là một người trẻ tham vọng giống như J hay Q?
Tôi bước theo L ra khỏi trung tâm khi chúng tôi đã xong việc. Tôi đi sau cô một vài bước chân, lần theo hình dáng mảnh mai trước mặt mà đuổi theo những suy nghĩ trong đầu mình. Qua hết một con phố, cô gái bất chợt dừng bước, quay ngoắt lại. Không phản ứng kịp, tôi thấy mình đã tới quá gần với cô. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào tôi, cô nói, giọng kìm nén:
- Này, anh đang theo dõi tôi đấy à?
- Ơ, tôi không… – Tôi ấp úng – Tôi chỉ…
- Anh rẽ lối nào?
- Ơ, đằng này… – Tôi chỉ bừa sang con đường ngang bên trái.
- Thế thì tôi đi thẳng!
Cô đáp gọn rồi lại quay lưng bước tiếp. Tôi đứng sững, nghe tim mình vẫn chưa hết nện ầm ầm trong lồng ngực. L đã đi tới góc đường, con số 20 màu đỏ trên cột đèn tiếp tục đếm lùi. 6. 5. 4…
- Từ từ đã! – Tôi gọi theo cô, sợ rằng đây sẽ là cơ hội duy nhất – Cho tôi hỏi một câu được không?
- Gì vậy? – L quay nghiêng đầu, nhìn tôi chỉ bằng một mắt.
- Ờ, tại sao… Tại sao cô lại tới Happy Time? Tại sao lại cần thuê người ngủ thay?
- Đấy không phải việc của anh!
L lạnh lùng đáp, không thêm một lời, cô bước xuống hàng vạch vôi khi đèn xanh đã bật sáng cho người đi bộ. Tôi đứng nhìn theo cô cho tới khi cô sang tới lề đường đối diện rồi quay lưng đi về phía ngược lại. Khi đó, tôi không biết rằng sẽ không quá lâu nữa trước khi chúng tôi gặp lại nhau, trong một hoàn cảnh tréo ngoe khó ngờ.