Số lần đọc/download: 1057 / 20
Cập nhật: 2016-03-17 13:45:34 +0700
Chương 10
T
ôi trở lại tìm Nhiệm vào buổi chiều. Một buổi chiều thân thể tôi còn ê ẩm như bầu trời thấp đục. Chính tôi cũng không ngờ mình còn đủ can đảm tìm trở lại căn phòng mà ở đó, tôi đã biến thành đàn bà sau một khắc hôn mê, rã rượi. Tôi nhớ khi chàng lái xe đưa tôi về nội trú, dọc đường chúng tôi không nói với nhau một lời nào. Hình như cả hai cùng có một nỗi ngượng ngập, một niềm ăn năn hối tiếc âm thầm với hành động đã qua. Không ai muốn nhìn lại cái mình tự coi như một lỡ lầm, dù trong lúc lỡ lầm, mình đã không nhìn nó như thế, nếu không thể nói được là ngược lại. Vẻ bần thần hiện rõ trên gương mặt chàng tái xanh. Nét tinh anh, đã biến mất. Ngay cả tia nhìn của chàng, những tia nhìn mà mới cách đây khoảng vái tiếng đông hồ đã khiến tôi phải rùng mình, luống cuống, khi ấy, cũng chỉ tỏa ra một vẻ mệt nhọc, lờ đờ. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán chàng, như những hạt mè lép, làm tối thêm hai con người ẩn sâu trong hốc mắt tối với hàng lông mày dán ép, suôi đơ. Tôi lúc ấy cũng lềnh bềnh trong cảm giác xa lạ với chính mình. Tôi đã thành một kẻ khác. Một kẻ nào đó, không ăn nhập chút gì tới tôi vài tiếng đồng hồ trước. Óc tôi chỉ ghi nhận mỗi một điểm là cơn nhức buốt ì ì khuấy động khắp cùng thân xác. Đến phút đó tôi vẫn còn ảo tưởng rằng mình vừa trải qua một giấc mơ hãi hùng khủng khiếp. Giấc mơ đã phơi trần tôi trên một hàng cọc sắt nhọn. Những chiếc cọc sắt quái ác mỗi giây một cắm vào lưng tôi mềm nhão. Từ lưng, nó xuyên qua bụng rồi từ chân, xói ngược lên ngực, tẻ ra hai tay,xéo lên đến má và cuối cùng, dừng lại ở đầu. Cái cảm giác đê mê khi được chàng ghì xiết, khi môi chàng di động, lần tìm trên da măt tôi đã tan biến ngợp chìm, mắt tăm ngay khi những đầu nhọn đó xuất hiện. Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trong lòng chàng tự bao giờ, những giọt nước mắt không biết từ đâu đã ướt một khoảng áo trước ngực. Những giọt còn lại vẫn tiếp tục lăn đi, lăn đi từ hai khóe mắt tôi cay xót. Tôi sượng sùng cúi mặt, vùng thoát khỏi vòng tay chàng. Nhiệm cũng bật dậy tức thì nhoài người chụp lấy vai tôi. Tôi xấu hổ, tủi thân úp mặt vào hai bàn tay xòe rộng. Tôi không hiểu mình hành động như vậy để làm gì. Để làm gì khi tất cả đã mở tung đã ngỏ hết, và nhất là đã mất cái bí nhiệm duy nhất của một đời đàn bà. Người ta thường có những hành động không nhắm tới mục đích nào hay hành động chỉ có nghĩa thuần túy là một hành động mà thôi. Nhiệm dìu tôi vào phòng tắm. Chàng bảo, Nữ nên tắm một chút cho nó mát. Tắm đi rồi anh sẽ đưa Nữ về. Chàng trở ra lấy cho tôi bánh sà phòng và chiếc khăn tắm. Tôi đóng cửa buồn tắm, tần ngần ngắm mình trong gương. Chưa bao giờ tôi lại thấy mặt tôi trơ trẽn và vô duyên đến thế. Nó bì bì như một miếng bánh mì bị chương nước. Tôi cảm tưởng đời tôi từ phút đó tùy thuộc nơi chàng. Cái mà tôi phải giữ để dành quyền chủ động đòi mình hoặc tôi cho hoặc chàng cướp mất. Dù đã cho hay để bị cướp mất thì trách nhiệm vẫn thuộc phía tôi, tôi không muốn đổ lỗi cho chàng.
Không ai có thể trách nhiệm về cuộc đời mình ngay cả mình.
Tôi không ân hận, không hề ân hận, tôi thành thật nói vậy, vì tôi vẫn quan niệm một khi yêu, tôi sẽ không tiếc, không tiếc bất cứ cái gì có nơi tôi. Tại sao lại tiếc nhỉ? Khi cái quan trọng nhất là tâm hồn mình, là trái tim mình thì đã trao gửi cả cho người ấy. Tôi cho là mọi đắn đo suy tính đều không phải bản chất của tình yêu. Tôi không đủ can đảm tự hiếng dâng, nhưng tôi cũng không từ chối lời khẩn khoan van xin của người tình. Có thể tôi sẽ bị lừa. Tôi sẽ bị phản bội. Điều ấy làm sao mình biết trước! Có điều chắc chắn là tôi đã thực với tôi, khi tôi yêu. Tôi đã sống hết, sống cạn đời mình vì cuộc tình mình. Và sau phút đó, tôi cảm thấy một điều khác lạ, khác lạ vì hình như tình yêu trong tôi nó không chỉ còn là những nhớ nhung lo âu vơ vẫn nữa. Nó biến thành cái gì có tính thiêng liêng, có tính cách quyết định sự sống còn của đời sống. Tôi cảm thấy yêu và thương chàng hơn. Dù muốn hay không, kể từ giờ phút đó, chúng tôi đã mặt nhiên chấp nhận sự ràng buộc đời nhau. Tôi mỉm cười với ý nghĩ này. Tôi nghĩ tới lúc được chính thức sống với chàng, nghĩa là được làm vợ chàng. Bỗng dưng tôi trở nên hăng hái và tin tưởng ở tương lai, một tương lai không biết có không nhưng tôi cả tin là có. Phải có chứ. Sao lại không? Tôi cởi quần ác lúc chàng đánh diêm hút thuốc. Tiếng lửa bốc cháy xèo xèo, cùng lúc với những tia nước lạnh từ ống hoa sen bắn vào người tôi, lạnh lan, xuôi tuột. Tôi mặc cho chúng chảy, chảy mãi, thành từng dòng trên thân thể tôi mỗi phút một bừng bừng nở lớn...
Lúc ngừng xe cho tôi xuống, chàng ấp úng dặn: Sớm mai anh đi Sông Cầu, hai ngày mới lại trở về. Anh mong nếu Nữ tin nơi anh thì trở lại thăm anh vào buổi chiều. Chiều nào cũng được. Anh sẽ đợi mãi mãi cho đến hết công tác ở đây. Tôi nghĩ giọng chàng thiếu tự tin bởi chàng không hy vọng tôi trở lại. Điều đó đúng lắm. Chính tôi lúc ấy cũng không hề tơ tưởng tới chuyện tìm đến nơi chàng ở, ấy thế mà bây giờ tôi đã đi. Tôi ngạc nhiên về tôi không ít, bởi tôi thấy rõ ràng không một động lực nào thúc đẩy tôi đến với chàng hết. Trạng thái tâm hồn tôi, cho đến phút này, hoàn toàn bình tĩnh, thản nhiên có phần lạnh lùng. Tôi trốn ra khỏi nội trú có lẽ tại vì tôi đang buồn. Tôi muốn dời khỏi trong thôi, cũng được, miễn phải tạm dời xa nó. Cảnh chiều xuống từ từ vàng ối trên mặt biển từ hơn năm nay đối với tôi thật quen thuộc, nhưng mấy hôm nay, khi không tôi thấy sợ cái màu vàng ối đó. Màu vàng pha lẫn những tia máu tươi đỏ nhức mắt đã làm tôi chóng mặt, muốn nôn. Tôi cảm tưởng như tất cả cái màu chết úa đó rơi xuống vì sự có mặt của tôi vì thấy được nỗi cô đơn trống trải trong lòng tôi. Tôi thấy thật rõ, thật rõ mặt trời xuống thấp, xuống thấp. Những tia nắng màu máu tươi như dồn soi tất cả về phía tôi. Nó làm nghiêng đi cái ban công tôi đang đứng. Nó nhấc bổng thân tôi lên, hai chân nhẹ hẫng, chới với. Mỗi khi cơn sóng ào ào tới là một lần, tôi nghe mình tạt lùi vào trong. Hai tay tôi vẫn nắm chặt thành lan can, nhưng hiển nhiên là người tôi bị hất tung về phía sau. Chiều nào tôi cũng bị cái cảm giác sóng nhồi như thế. Và chiều nào tôi cũng không thể kiềm chế mình đừng bước ra khỏi phòng, tới dựa nơi lan can. Riêng buổi chiều này, mặt trời hình như xuống thấp hơn mọi bữa. Tôi thấy nó xuống sát mặt nước và những tia máu đỏ gay gắt hơn, màu vàng úa vì thế cũng đậm hơn trên cảnh vật. Tôi thấy hoang mang quá đỗi. Không thể dừng được nữa. Tôi phải dời khỏi nơi đây. Ít nhất trong thời gian mặt trời xuống biển. ít nhất trong thời gian thân tôi bị nhuộm vàng và những tia máu đỏ chiếu ngược từ dưới thấp, hắt lên người tôi. Tôi có cảm tưởng như nó muốn đốt cháy, muốn bật tung, muốn soi thủng lớp quần áo mà tôi đang mặc trên người. Chỉ có một cách là: đi khỏi, đi khỏi. Không thể khác hơn. Không thể vòa phòng trong lúc này. Không thể được. Từ ngày có mặt chàng ở thị trấn, tôi không thể ngồi đâu yên được mười phút. Chỉ một lát, một lát thôi, tôi đã thấy tôi lạc vào con phố lớn duy nhất của thị trấn. Con phố mà cách đây ba hôm tôi đã đi với Nhiệm. Tôi đã theo chân chàng vào nơi chàng trọ. Tới lúc này tôi mới cảm thấy lúng túng, phân vân. Thế là thế nào? Chàng sẽ nghĩ sao nếu thấy tôi đi lang thang? Chàng sẽ nghĩ sao nếu người gõ cửa phòng chàng là tôi. Trong khi thâm tâm, tôi không hề nghĩ vào thị trấn với mục đích tìm kiếm chàng. Tôi đi thật chậm và giữ cho mình vẻ thản nhiên dửng dưng bằng cách ngắm nghía cửa hàng bày đồ lậu của mấy " người bạn bên kia đại dương" ăn cắp bán ra ngoài. Dù tôi đã cố gắng bước những bước thật ngắn, mà ngôi khách sạn chàng ở chỉ một thoáng đã hiện ra trong tầm mắt. Tôi định băng qua đường, tránh để khỏi đi ngang qua cửa khách sạn, nhưng tôi lại tặc lưỡi nghĩ bụng: Mình có làm gì đâu mà phải lo sợ như vậy. Bộ mình là tội phạm hay sao. Ý nghĩ này làm tự ái tôi bốc dậy, tôi lạnh lùng bước tới. Bất ngờ tôi nhìn thấy chú bồi mặc quần áo trắng ngồi ngay như tượng trên chiếc ghế đẩu ở trên bực thềm bước vào khách sạn làm bao nhiêu can đảm nghị lực phút chốc tiêu tan. Tôi có cảm tưởng như ánh mắt thằng bé đã soi thấu suốt tâm trạng tôi. Hai gót chân tôi ríu lại. Không muốn bước. Tôi ngượng ngùng ngó xuống. Những hòn gạch ô vuông đã phai màu, từ đỏ ngả rêu xám. Tôi cố gắng bước mau cho qua khỏi tầm mắt nó, nhưng tôi vẫn bị cái cảm tưởng là ánh mắt nó đang bám riết sau lưng. Tôi mơ hồ cảm thấy nó mỉm cười. Phải rồi, in là nó mỉm cười. Nụ cười của nó làm tôi bực mình khó chịu. Phản ứng tự nhiên cho tôi ý nghĩ đã thế thì mình vào, cứ vào, chết choc gì mà sợ. Ý nghĩ vừa bén dạy trong óc chân tôi đã tự động quay gót. Làm như chân tôi chỉ chờ có thế. Tôi vuốt lại nếp tóc chậm rãi bước lên từng bậc tam cấp. Thằng bé lễ phép đứng dậy, chắp hai tay trước ngực. Nó hỏi tôi cần gặp ai. Tôi bảo cho gặp ông thiếu úy đi công tác ngoài Sông Cầu mới về. Nó cười, nụ cười ngây thơ, non nớt chứ không tinh ranh như tôi tưởng. Nhìn sát mặt, thằng bé chỉ chừng chín mười tuổi thôi. Nó còn nguyên vẻ ngớ ngẩn của một đứa trẻ mới thoát từ vùng thiếu an ninh về, mặc dù bộ đồng phục trắng và nước da xanh mét, cho nó vẻ thông minh, sáng nước. Nó gọi tôi bằng bà và trả lời ông ấy về từ hôm qua, hiện có trên phòng để cháu đưa lên. Tôi tính bảo nó thôi khỏi, nhưng lặng im theo chân nó. May là tôi không từ chối sự dắt đường của thằng bé chứ không phiền biết chừng nào, bởi chàng không còn ở phòng số mười ba nữa, chàng đã về phòng số bảy, ngay đầu thang bước lên, bên tay trái. Tiếng thằng bé gõ cửa dội vào tai tôi, nhát hừng như chính tiếng tim tôi đập, không đều và mạnh. Cánh cửa hé mở. Chàng không ló mặt nhưng tôi nghe rõ tiếng chàng hỏi thằng bé, giọng hơi khó chịu: Gì đó chú? Thằng bé ấp úng chỉ về phía sau. Tôi sượng sùng muốn chín đỏ cả người. Chàng mở lớn cánh cửa, thấy tôi, vụt tươi sắc mặt, chàng mừng rỡ. Trời, Nữ, thật không ngờ. Không thể ngờ. Chàng lập lại nhiều lần mấy tiếng ấy. Thằng nhỏ luồn mình cúi đầu lui ra. Chàng sực nhớ là quên mời tôi vào, vội vàng xin lỗi và mở hết cánh cửa đưa tay ra hiệu. Dáng điệu chàng lúng túng, hơi có vẻ ngố nghế một cách tội nghiệp. Tôi mỉm cười khép khép. Chàng định đóng cửa, tôi bảo đừng, để hé đi anh, Nữ chỉ có thể ở đây một lát, phải về trường trước khi trời tối, không có phiền lắm. Đi thế này là liều quá rồi đấy. Chàng giương to mắt có vẻ thất vọng, không lâu được một chút nữa sao Nữ?
Cũng muốn lắm chứ. Nếu không thì đâu có lần mò tới đây. Nhưng nội quy nhà trường không cho. Chẳng biết vì sao tôi không nói thế, mà lại hỏi Nhiệm: Lại tìm anh thế này Nhiệm có ý nghĩ coi thường Nữ không? Chàng bất thần ôm xiết lấy tôi, những ngón tay khô khẳng khiu xoa xoa trên tóc tôi. Chàng giấu mặt sau gáy, hơi thở gấp gáp làm tôi nhột nhạt: Lần sau đừng hỏi anh như vậy nghe Nữ. Hỏi anh như vậy là Nữ có ý coi thường anh, có ý khinh anh đấy. Nếu Nữ có lo ngại thì sự lo ngại ấy, cũng chỉ vì tình yêu, vì muốn còn mãi mãi tình yêu ấy. Anh hãy hiểu cho Nữ. Nhiệm hỏi tôi ăn cơm chưa. Tôi đáp, chưa, nhưng không đói. Tôi kể cho chàng nghe là từ ngày chàng đến đây, chiều nào tôi cũng cảm thấy buồn và bồn chồn một cách lạ lùng. Làm như có một cái gì đang đe dọa mà tôi không nhìn thấy rõ nó. Nhiệm bảo: Anh đã tưởng không bao giờ Nữ trở lại nữa. Anh định nếu đến ngày anh dời khỏi đây mà Nữ vẫn chưa trở lại thì trước khi đi, anh sẽ lại thăm Nữ lần chót tại trường học, nếu không thì sẽ viết một lá thư dài. Lá thư hay sự lại thăm đó, có nghĩa như một châm dứt, một vĩnh biệt, một chấm dứt hoàn toàn mọi liên hệ giữa chúng mình, tuy riêng thâm tâm anh, anh hiểu là không có cách nào để quên được Nữ. Không cách nào xóa nhòa một khi hình bóng đã hiển linh trong tâm thức. Tôi hỏi chàng: Thế bây giờ anh còn muốn chúng mình xa nhau không? Người ta bảo cuộc tình chỉ đẹp khi nó dang dở. Anh nghĩ thế nào? Chàng cười. Nụ cười nửa miệng xa vắng và mơ hồ lãng mạn như chính câu hỏi của tôi. Thơ hay văn, nó có đời sống riêng của nó và nó chỉ có nghĩa trong thế giới riêng đó mà thôi. Người ta thường lầm lẫn khi đồng hóa hay rập khuôn đời sống thực với đời sống không tưởng, tôi cũng cười như vậy, phải chăng anh muốn nói Nữ không tưởng? Đâu, anh đâu muốn nói thế. Anh muốn nói điều xa hơn điều đó. Chẳng hạn sự chung sống... Tôi thấy nóng bừng ở hai tai. Tôi có ao ước gì hơn ngoài điều ấy. Đúng thế tôi đã chẳng từng nói rằng người phụ nữ nào khi yêu cũng chỉ ước ao được lấy người mình yêu dù lấy để rồi phải sống một đời khổ cực vất vả. Nếu tình yêu là một khung trời ngát xanh thì hạnh phúc chính là con chim lạ bay cao lạc trong khoảng trời hy vọng đó. Tôi đưa mắt nhìn ra khuôn cửa mở vào lòng con phố. Nắng đã tắt hẳn. Đèn đã bật sáng. Những tiếng động ì ào từ dưới thấp vẳng đưa lên, đều đều như giọng nói chàng vẫn thoảng đưa bên tai. Tôi không phân biệt những điều chàng nói, chỉ biết chàng nói nhiều thật nhiều và đều. Hơi thở chàng cũng theo nhịp đập của lồng ngực phà từng hơi vào cổ tôi thoát chạy xuống ngực... Người tôi gai lạnh cơ hồ muốn sốt. Mà có lẽ tôi muốn nóng lạnh thật đó. Tôi sờ tay lên trán mình. Cái nóng hầm hập chui qua những đốt tay tôi rung động. Cảm giác chóng mặt lại ùa đến làm tôi xây xẩm lảo đảo đứng không vững. Chàng vội đỡ tôi ngồi xuống mép giường. Chàng nói: In là Nữ bị sốt. Tôi gật đầu. Chắc thế. Chàng bảo tôi cứ tự nhiên, nằm nghỉ giường đó và đứng dậy quày quả đi ra ngoài. Tôi không rõ chàng đi đâu, toan gọi giựt lại thì cánh cửa đã khép kín sau chiếc lưng dài hơi cong cong. Tôi nhớ trong một lá thư gửi cho tôi mới đây, nói về gia đình, chàng bảo, anh chị em chàng ai cũng gù lưng vì ông cụ gù lưng. Tôi viết thư trả lời chàng, đến đoạn đó tôi nói đùa: anh bị gù giống ông cụ, chứ không phải ngồi khuya thức đêm viết thư và tưởng nhớ cô Miện sao. Khi nhận được lá thư tiếp sau, chàng không đá động gì tới câu hỏi của tôi, chỉ nói "Nữ có trí nhớ tốt lắm!" Chưa một ai khen tôi như thế. Chàng là người duy nhất khen tôi có trí nhớ dai. Tôi chẳng thấy đáng hãnh diện gì với lời khen đó cả.Bởi đời sống trong lúc này, người ta phải cố quên bớt đi, có quên bớt mới sống nổi, thế mà quả thực mình có trí nhớ dai như vậy thì đúng là một bất hạnh rồi còn gì nữa. Tôi ngả mình xuống nệm, đầu gối lên chiếc gối còn vương mùi hơi chàng. Tôi cầm tờ nhật báo lên, chưa coi được chữ nào mắt đã sụp xuống. Hơi thở khò khè nặng và cổ họng khô rát. Tôi mơ màng thấy chàng đưa tôi về thăm gia đình chàng ở Sài-gòn. Mẹ chàng nhiều tuổi rồi nhưng trông bề ngoài cũng chưa có vẻ gì già lắm.Bà cụ tiếp chúng tôi ở phòng khách giữa cả chục con mắt tròn xoe ngơ ngác của lũ cháu con ông anh chàng. Lát sau, anh chàng ra và bà cụ lui vào phòng trong. Hai anhem chàng nói chuyện với nhau và không hề đá động gì đến tôi. Một lát người chị dâu chàng, không biết từ đâu, đột nhiên xuất hiện. Chị mặc bộ đồ lụa xanh, trông tươi mát và hạnh phúc tràn đầy, nụ cười duyên dáng. Chị dâu chàng kéo ghế ngồi cạnh tôi. Chị bảo tôi có nghe chú ấy kể chuyện về cô. Bà cụ tôi cũng muốn chú ấy lập gia đình để bớt đi lăng nhăng vừa hại người, tốn tiền mà lại làm người khác lúc nào cũng nơm nớp lo âu. Tôi cười bảo với chị rằng: Tôi làm được gì một khi tính chàng như vậy. Tôi yêu chàng và chỉ biết là mình yêu. Chàng cũng có nói với tôi về chuyện chung sống. Tôi còn phân vân vì e người ta lấy nhau vì tình yêu, nhưng sống lại thường bằng trách nhiệm bổn phận. Những cái đó không phải là tình yêu, nó giết chết tình yêu.
Đặc tính của sự chung sống làm bật dậy căng ra lớn phồng lên những chiếc gai nhọn ẩn sâu trong lớp lông mịn là hạnh phúc những ngày đầu. Tôi nghĩ nên ở xa nhau để còn thấy nhau là chim là thỏ chứ đừng vội lại gần để chỉ còn nhìn thấy nhau như nhím như chuột. Chị chàng bảo tôi cứ lo nghĩ vẩn vơ thê chứ, rồi đâu cũng vào đấy cả cho mà coi. Tôi không đáp bụng thầm nghĩ: thì chừng nào hoàn cảnh bắt buộc mình phải nhìn người yêu là chuột là nhím lúc đó hãy hay. Một khi chưa đến độ phải như vậy thì cứ khoan. Khoan đã. Chi vội.
Đúng là tôi đã mâu thuẫn với tôi từ quan niệm căn bản mà tôi không biết. Đời sống xuất hiện dưới mắt ta, mỗi phút một khác, và những ý nghĩ của chúng ta về những cảnh đời đó, cũng vì thế mà đổi thay, như một dòng nước, tưởng nó đứng yên mà thực sự có giây phút nào nó ngừng chuyển động. Tôi cho rằng mình khó có thể là một chủ thể tự chủ, bất biến. Chị chàng nói thêm về một số tính tình đặc biệt của chàng. Tôi vẫn chỉ biết cười lặng lẽ và không có ý kiến. Cô người làm bưng khay nước trà ra. Lúc tôi vừa đưa tay, nhận ly mời từ tay chị dâu chàng thì Nhiệm đẩy cửa bước vào, kéo theo một cơn gió lạnh làm tôi choàng mắt. Bóng tối đã từng lớp dày trong căn phòng. Chàng bật đèn và đem lại cho tôi ly nước. Tôi gượng cười ngồi dậy. Nhiệm xé miếng giấy nylon bọc những viên thuốc đỏ, đưa tôi, bảo uống. Tôi cảm động vì cử chỉ săn sóc của chàng. Tôi nói: Lại thăm anh mà làm phiền anh quá. Chàng không đáp, đặt tay lên trán tôi. Cơn sốt có lẽ đã giảm phần nào. Tôi nghe trong người bớt choáng váng. Tôi uống liền một lúc ba viên thuốc. Chàng âu yếm theo dõi từng cử động nhỏ.Tôi bảo chàng đừng nhìn tôi như vậy. Nữ sợ con mắt nhìn của anh lắm. Thế à. Chàng trả lời và ghé môi hôn tôi. Nước còn láng một lớp mỏng trên môi tôi mọng đỏ. Tôi mím môi nuốt những giọt nước cuối cùng còn sót lại trong miệng. Những giọt nước ấy đem theo mùi thuốc lá cay cay lẫn mùi hơi chàng hắc hắc quen quen.
Không biết sức nặng của nụ hôn dài hay thân thể chàng ấn tôi ngã xuống nệm. Tôi không phản kháng, không chống đỡ và cũng không chút tỏ lộ đồng tình. Không thể dùng lời để diễn tả cảm giác tôi lúc đó mà dù cố gắng mấy, cũng chỉ vô ích thôi. Bởi tình yêu không đem lại cho ta những gì khả dĩ có thể dạy lại cho người khác. Nó lầm lì, nó quánh đặc, nó nhiễn tan, nó lạnh lùng hoảng hốt. Nó như đêm, nó như ngày. Nó là ánh sáng, nó là khí trời, nó là độc dược.. Không có lời để nói. Không thể nói là vì tôi không còn là tôi, là tôi lúc đó...
Dưới thấp, những tiếng động vẫn ì ào vọng lên, có thể là chúng muốn nói một điều gì đó với ai kia nhưng chắc chắn không phải với chúng tôi. Không phải với chúng tôi ít nhất, cũng là lúc này.