Số lần đọc/download: 1025 / 1
Cập nhật: 2017-11-18 21:15:09 +0700
Chương 10: Người Đàn Ông Tràn Đầy Ý Muốn Bảo Hộ
B
ước vào không phải ai khác, mà chính là Cố phu nhân.
Làm nữ chủ nhân của nhà họ Cố, lời bà nói ra có quyền uy tuyệt đối, mà Cố Trinh Trinh, không khỏi hơi kiêng kỵ mẹ ruột của mình.
Cố phu nhân mặc một chiếc váy theo phong cách Ba Tư, trang sức xinh đẹp, trang điểm lại không giống như một vị phu nhân, ngược lại lại giống như một người phụ nữ trung niên tầm thường vội vàng ăn mặc đẹp cho bản thân vậy.
Vào giờ phút mà Cố phu nhân bước vào, Cố Tử Mạt liền nghe được tiếng cười chê bật ra từ khóe miệng của kẻ giả mạo.
Người đàn ông này, thật đúng là cái gì cũng dám cười!
Cô không nhịn được trừng mắt liếc anh một cái, ý bảo anh không nên tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ, anh vẫn vẻ mặt như thường, là người duy nhất trong phòng không có áp lực, anh cười lạnh với Hà Ân Chính bị đạp ngã ra đất, vân đạm phong khinh nói: " Còn không nhanh đứng dậy."
Cố Tử Mạt cũng không tự giác chế giễu Hà Ân Chính nói: " Người mù, anh nằm ngửa ra ở đó, thì cho rằng sẽ có người thương hại anh sao? Còn không biết tự đứng lên, đỡ mất mặt xấu hổ!" Lời này của cô, vừa đúng ăn khớp với câu kia của anh ta, ‘ lúc đầu là tôi bị mù ’.
Bị cô nói như vậy mặt Hà Ân Chính lúc đỏ lúc trắng, lại liếc mắt nhìn sang Cố Trinh Trinh, cũng thấy vẻ mặt cảnh cáo của Cố Trinh Trinh, lúc này mới uốn éo người bò dậy, giống như là một chú rùa vụng về.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Cố phu nhân vừa vào cửa, nhìn thấy tình hình ngay, con gái nuôi của bà đột nhiên về nhà, còn mang về một người đàn ông xa lạ không biết thế nào, mà người con rể tương lai mà bản thân bà vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, đang bị cái người đàn ông xa lạ kia khi dễ.
Điều này sao có thể không khiến cho bà khiếp sợ?!
Cố Trinh Trinh mất hết mặt mũi, vốn dĩ hôm nay thấy đúng là ngày mẹ cô đi tụ họp với những vị phu nhân kia, cho nên cô mới dám để cho Cố Tử Mạt về nhà, sau đó lôi kéo Hà Ân Chính âm thầm giải quyết phiền toái.
Nhưng bây giờ, kế hoạch của cô đã bị sụp đổ hoàn toàn rồi.
Cô hướng ngay ánh mắt cầu xin về phía Cố Tử Mạt, nhẹ nhàng lắc đầu với chị ấy, chỉ hy vọng Cố Tử Mạt sẽ không nói chuyện mang thai cho Cố phu nhân.
Hà Ân Chính cũng luống cuống, lúc này tính ngang ngược càn rỡ cùng thói khôn vặt của anh ta hoàn toàn mất hiệu lực, chỉ có thể khổ sở cầu xin Cố Tử Mạt, "Tử Mạt, van em, nể tình tình cảm trước kia của chúng ta, em trăm ngàn lần không thể nói ra."
Cố Tử Mạt nhìn bộ dáng khuất phục nịnh hót của Hà Ân Chính, trong lòng ngũ vị tạp trần, so sánh với Hà Ân Chính đang nói lời ác độc một phút trước, cô càng khiếp sợ với Hà Ân Chính không hề có một chút tôn nghiêm nào vào giờ phút này hơn.
Ai có thể tin tưởng, người đó đã từng làm họa sĩ cầm cọ vẽ?!
Hai hình ảnh đối lập, càng biểu hiện bộ mặt đáng ghét của tên đàn ông khốn kiếp này!
Ác nhân có ác nhân trị, mặt cô không đổi sắc, quyết định tiếp tục đóng vai người ác này, vừa muốn mở miệng, tay nhỏ bé liền bị một bàn tay ấm áp cầm lấy, cô nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lại thấy anh lên tiếng nói, "Chuyện Tử Mạt mang thai không phải là chuyện nhỏ, phải có người cho cô ấy một cái công đạo, có cái công đạo rõ ràng, chúng tôi cũng dễ làm quyết định cho bước tiếp theo."
Người đàn ông này, hoàn toàn là một bộ dáng bảo hộ ‘ để tôi đóng vai ác cho’.
Nói tới đây, anh ta dừng lại một chút, con mắt đen cố ý nhìn về phía Cố Trinh Trinh, "Cố tiểu thư, cô nói có đúng không?" Giọng nói trầm thấp trong trẻo như đàn vi-ô-lông-xen, nhưng lời nói ra lại là từng bước ép sát.
Trong đôi con ngươi màu đen, ánh sáng cũng càng ngày càng bén nhọn.
Cố Trinh Trinh nhìn cái người đàn ông mà mọi cử động đều có thể khiêu khích tiếng lòng của mình, trong lòng vừa kích động lại kiêng kỵ, dưới khí thế áp bức cường đại của anh ta, đúng là không thể phản bác.
Cố phu nhân nghe thấy, lại thấy vẻ mặt mọi người ở đây khác nhau, lập tức sáng tỏ, ánh mắt quét qua bụng của Cố Tử Mạt, tiếp theo lại phóng đến trên người Hà Ân Chính, "Ân Chính, cậu nói cho tôi nghe một chút, đây là chuyện gì xảy ra! Con gái nhà họ Cố chúng tôi, cũng không thể mặc cho cậu khi dễ như vậy được!"
Ngại vì có người ngoài ở đây, bà không thể không che chở con gái nuôi của mình, chỉ có thể lên tiếng trách cứ hỏi.
Hà Ân Chính liên tục lùi lại, hết lần này đến lần khác bị hỏi vấn đề đó, nhưng anh hoàn toàn không có lời nào để giải thích mọi chuyện, mọi quyền chủ động đều thuộc về Cố Tử Mạt, anh cực kỳ bối rối, chỉ có thể xin Cố Trinh Trinh giúp đỡ, "Trinh trinh, em phải tin tưởng anh, anh thật sự không có mà."
Trong đầu Cố Trinh Trinh cũng là một mảnh hỗn loạn, chuyện đã ồn ào đến mức này, cô hoàn toàn không có năng lực để kết thúc nó, huống chi, chuyện quan hệ bất chính của cô và Hà Ân Chính vốn dĩ còn chưa có yên tĩnh hẳn.
Cô không nói nổi một câu, chỉ có thể đau lòng quay đầu đi chỗ khác, làm ra vẻ chị em một lòng với Cố Tử Mạt, nói, "Anh làm việc có lỗi với chị, chính là có lỗi với em, hiện tại anh vừa có lỗi với chị, lại có lỗi với em."
"Vu cáo! Đây rõ ràng là vu cáo! Cố Tử Mạt, đều là cô, đây đều do cô thiết kế đúng không, cô mang thai đứa bé của người đàn ông này, rồi cố ý đổ oan lên người tôi! Cô đừng mơ tưởng vu oan cho tôi, cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta đi bệnh viện làm kiểm tra!" Hà Ân Chính chó cùng dứt giậu, chĩa mũi nhọn về phía Cố Tử Mạt kêu oan.
Sau khi Cố phu nhân nghe xong, cũng không phân biêt được là ai đúng ai sai, im lặng nghĩ đến bệnh viện kiểm tra cũng là biện pháp khả thi.
Trong lòng Cố Tử Mạt bực tức, tên đàn ông khốn kiếp này thế nhưng hắt nước bẩn lung tung lên người cô, thật đúng là kẻ đê tiện không gì sánh được, không nhịn được tức giận tiến lên chỉ vào mũi của anh ta mà mắng to, "Hà Ân Chính, đồ khốn kiếp! Đồ vô sỉ! Đồ tiện nhân!"
Lời này cô đã nhịn rất lâu, cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận nói ra ở nhà họ Cố, chỉ là mắng đến phần sau, cô đã hết từ ngữ rồi.
"Đừng tức giận, đừng nóng vội." Người đàn ông đi cùng cô bước nhanh về phía trước, mạnh mẽ giữ chặt cô, lấy một loại tư thế bảo hộ ôm trọn lấy bả vai của cô, tránh cho Hà Ân Chính không từ thủ đoạn sẽ đánh cô.
Cuối cùng thì tâm tình của cô cũng có chỗ phát tiết, lại nghĩ đến sự vô tình vô nghĩa của Hà Ân Chính đối với cô trước kia, tâm trạng vô cùng không ổn định, cô không nhịn được mà nhỏ giọng khóc sụt sùi.
Người đàn ông thấy cảm xúc của cô thay đổi, kịp thời xoay người của cô lại, ôm lấy cô, để đầu cô tựa vào ngực của mình, sau đó quét mắt nhìn mọi người một vòng, nói với Cố phu nhân: " Mặc dù nhà họ Cố không phải là một gia tộc lớn, nhưng tóm lại cũng coi như là người có máu mặt, nếu con gái nhà họ Cố bị đưa đến bệnh viện làm kiểm tra, tiết lộ tin tức ra ngoài, chẳng phải nhà họ Cố sẽ bị mọi người khinh thường sao?!"
Thân thể Cố phu nhân không khỏi chấn động, câu nói của người đàn ông này không thể nghi ngờ đã đâm trúng điểm yếu của bà, nhà họ Cố ở thành phố này không tính là danh môn thế gia, nhưng là bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư (nhìn lên không đủ nhìn xuống lại có thừa), địa vị xấu hổ, những gia đình như thế rất coi trong mặt mũi, nếu mặt mũi đã mất rồi, nhất định thanh danh cũng mất sạch, việc làm ăn trên thương trường cũng sẽ gặp vấn đề.
Thấy Cố phu nhân để lộ cảm xúc, đôi mắt hồ ly của người đàn ông nhàn nhạt nheo lại, không nhanh không chậm rèn sắt khi còn nóng nói, "Nếu anh Hà vẫn cường điệu Tử Mạt mang thai đứa bé của Lục Duật Kiêu tôi đây, cũng không cần làm như vậy, tôi đưa Tử Mạt trở về trước, sau đó đề nghị anh Hà trong vòng hai ngày hãy chứng cớ đến, hai ngày sau nói rõ ràng với chúng tôi.”
"Lục...... Lục Duật Kiêu?" Cố phu nhân vốn dĩ không để ý đến lời đề nghị mà anh nói, toàn bộ ý nghĩ đều đặt vào ba chữ “Lục Duật Kiêu”, phải biết, hiện nay tại thành phố này, ba chữ này có ý nghĩa như thế nào!