Nguyên tác: Call Me Irresistible (Wynette, Texas #5)
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:11 +0700
Chương 10
T
ối đó, trên đường đi làm về, Meg ghé qua cửa hàng đồ cũ của thị trấn. Cô thích các cửa hàng mang phong cách vintage đẹp đẽ nên đã quyết định rẽ vào. Lại thêm một tờ rơi đỏ treo trên cửa sổ quảng cáo cuộc đua Giành được kỳ nghỉ cuối tuần cùng Ted Beaudine. Cô đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch kiểu cổ. Không gian màu vàng tươi bên trong cửa hàng thoang thoảng mùi mốc, đúng không khí quen thuộc của hầu hết cửa hàng đồ cũ, nhưng đồ đạc được sắp xếp hợp lý, những chiếc rương cổ bàn cổ vừa dùng làm điểm trưng bày vừa được coi như phương tiện chia khu. Meg nhận ra nhân viên đứng quầy là bạn của Birdie, Kayla, cô nàng tóc vàng đã đứng sau bàn tiếp tân khách sạn trong ngày nhục nhã nọ của Meg.
Bộ váy không tay hoạ tiết rằn ri màu xám với hồng của Kayla hiển nhiên không phải hàng bán lại. Cô ta đi kèm đôi giày gót nhọn và một bộ vòng tay tráng men đen có tua rua. Cho dù sắp đến giờ đóng cửa, lớp trang điểm của cô ta vẫn hoàn hảo không tì vết - đường kẻ mắt, xương gò má đánh phấn tạo khối, đôi môi nâu bóng, hiện thân của nữ hoàng sắc đẹp Texas. Cô ta không buồn ra vẻ không quen biết Meg, và giống như tất cả những người khác trong cái thị trấn ngu ngốc này, chẳng quan tâm gì đến chuyện tỏ ra tế nhị. “Nghe nói Spencer Skipjack đã để mắt đến cô,” cô ta nói trong lúc bước ra khỏi giá nữ trang.
“Nhưng tôi không để mắt đến ông ấy.” Liếc nhanh qua hàng hóa trong cửa hàng, có thể thấy những bộ đồng phục thể thao tẻ nhạt, quần áo đi lễ với những gam màu nhẹ cùng áo nỉ già nua trang trí hình bí ngô Halloween cùng các nhân vật hoạt hình, tất cả đều chẳng hợp mấy với nữ hoàng thời trang này.
“Thế cũng không có nghĩa là cô không thể tỏ ra tử tế với ông ấy,” Kayla nói. “Tôi tử tế với ông ấy đấy chứ.”
Kayla chống tay lên hông. “Cô có ý thức được khu sân golf nghỉ dưỡng ấy sẽ tạo ra bao nhiêu việc làm cho người dân thị trấn này không? Hoặc sẽ mang đến bao nhiêu cơ hội kinh doanh mới?”
Chẳng cần tốn công nhắc đến hệ sinh thái cũng bị nó hủy hoại làm gì. “Hẳn là kha khá.”
Kayla nhặt lại một chiếc thắt lưng bị rơi ra khỏi giá. “Tôi biết người dân nơi này không hẳn vui mừng trải thảm chào đón cô, nhưng tôi dám chắc tất cả mọi người sẽ đánh giá cao nếu cô không bám lấy nó làm cái cớ để bêu xấu chúng tôi với Spencer Skipjack. Có một số chuyện quan trọng hơn nhiều so với ôm ấp nỗi oán hận vặt vãnh.”
“Tôi sẽ nhớ rõ điều đó.” Đúng lúc quay người rời đi, Meg bất chợt nhìn thấy một thứ, một cái áo sơ mi nam màu xám cùng áo đồng bộ và quần soóc túm eo. Bộ đồ này là phiên bản cải tiến phá cách của phong cách thời trang hè thập niên 1950, và cô bước lại gần để xem cho kỹ hơn. Khi nhìn thấy cái mác, cô không thể tin nổi vào mắt mình. “Đây là đồ Zac Posen.”
“Tôi biết.”
Cô chớp chớp mắt nhìn bảng giá. Bốn mươi đô? Cho một bộ trang phục ba món của nhà thiết kế Zac Posen? Lúc này cô không thừa bốn mươi đô, ngay cả khi vừa nhận được món tiền boa của Ted, tuy nhiên, đây là một món hời không thể tin nổi. Treo ngay cạnh đó là một bộ váy phong cách đột phá với phần corset phía trên được thiết kế hài hoà giữa gam màu xanh và hồng cam nhạt, nếu còn mới ít nhất cũng phải hai ngàn đô la, nhưng giờ chỉ có giá một trăm. Cái mác mang tên chú cô, Michel Savagar. Cô nghiên cứu những bộ quần áo khác trên giá và phát hiện ra một bộ váy lụa bó màu xanh ánh vàng in hình cái đầu bị kéo dài của một người phụ nữ trong tranh Modigliani, một chiếc áo khoác kiểu origami ấn tượng cùng quần bút chì màu xám thép, thêm một bộ váy ngắn Miu Miu màu đen trắng. Cô lôi một cái áo khoác len nữ tính màu hồng tím được móc hình những bông hoa hồng ra khỏi giá, hình dung nó được đi kèm với áo phông, quần bò và giày thể thao Chuck Taylors.
“Đồ đẹp, đúng không?” Kayla hỏi.
“Rất đẹp.” Meg đặt cái áo len dài về chỗ cũ và lướt ngón tay lên một chiếc áo khoác Nar Rodriguez.
Kayla nhìn cô với ánh mắt gần như tinh quái. “Phần lớn phụ nữ không có thân hình phù hợp để mặc những bộ đồ này. Phải thật cao và gầy mới được.” Cảm ơn mẹ! Meg làm một phép tính nhẩm chớp nhoáng, và mười phút sau, cô bước ra khỏi cửa hàng với chiếc váy ngắn Miu Miu và bộ váy bó Modigliani.
Hôm sau là Chủ nhật. Hầu hết nhân viên đều ăn trưa qua quýt trong phòng caddy hoặc ở một góc bếp, nhưng cô không thích cả hai nơi đó. Thay vào đó, cô thẳng tiến tới bể bơi, mang theo chiếc sandwich bơ lạc cô làm buổi sáng. Lúc đi ngang qua sảnh ăn, cô liếc thấy Spencer, Sunny và Ted đang ngồi bên một cái bàn dưới bóng ô. Sunny đặt tay lên cánh tay Ted, còn Ted có vẻ tuyệt đối mãn nguyện khi để mặc nó ở vị trí đó. Anh đang say sưa nói trong lúc Spencer lắng nghe chăm chú. Không ai để ý thấy cô.
Bể bơi đông nghịt các gia đình đang tận hưởng kỳ nghỉ dài cuối tuấn. Ý thức được mình chỉ là một nhân viên thấp kém, cô tìm một chỗ trên bãi cỏ trong góc gần cửa hàng đồ ăn vặt, tách hẳn những người khác. Lúc cô đang ngồi khoanh chân trên bãi cỏ thì Haley xuất hiện, mang theo một cốc nước in logo câu lạc bộ màu xanh. “Em mua cho chị một cốc Coca này.”
“Cảm ơn.”
Haley để xõa mái tóc vừa phải buộc lên theo kiểu đuôi ngựa theo yêu cầu của công việc và ngồi xuống cạnh Meg. Cô đã cởi hết đám cúc trên chiếc áo phông nhân viên màu vàng, nhưng nó vẫn phủ trên ngực cô. “Ngài Clements và các con trai chơi lúc một giờ. Dr Pepper và Bud Light nhé.”
“Tôi thấy rồi.” Sáng nào Meg cũng kiểm tra kỹ lịch chơi với hy vọng cải thiện được tiền boa nhờ việc ghi nhớ những cái tên, khuôn mặt cũng như đồ uống ưa thích của các thành viên. Cô không hẳn được đón chào nồng nhiệt, nhưng chẳng có ai ngoại trừ cha của Kayla, Bruce, đả động đến việc loại bỏ cô, mà theo cô suy đoán, cô còn tồn tại là nhờ mối quan tâm của Spencer Skipjack hơn là từ chất lượng phục vụ của mình.
Haley nhìn chăm chăm chiếc vòng cổ ngắn nằm bên trong cổ áo thun đáng ghét đang để mở của Meg. “Chị có món nữ trang đẹp nhất đấy.”
“Cảm ơn. Tôi vừa làm nó tối qua.” Cô đã làm chiếc vòng cổ nhỏ phá cách bằng cách tập hợp các mẩu nữ trang dùng lại: cái mặt khảm xà cừ từ chiếc đồng hồ Hello Kitty vỡ, mấy hạt thủy tinh hồng nhỏ xíu cô tháo từ chiếc hoa tai lẻ cặp, cộng thêm một con cá bạc trông như thể được tách từ một chùm chìa khóa. Bằng ít keo và dây kim loại, cô xỏ chúng lại thành một món đồ thú vị, phù hợp tuyệt đối với sợi dây lụa đen được cô cắt ngắn lại.
“Chị sáng tạo thật,” Haley nói.
“Tôi thích nữ trang. Mua nó, chế tạo nó, đeo nó. Khi đi du lịch, tôi thường tìm đến chỗ các thợ thủ công địa phương để quan sát họ làm việc. Tôi đã học hỏi được rất nhiều.” Cô ngẫu hứng tháo sợi dây ra. “Này. Chúc vui nhé.”
“Chị tặng nó cho em à?”
“Sao lại không chứ?” Cô buộc chiếc vòng quanh cổ Haley. Vẻ đẹp hiện đại khác thường của nó góp phần làm thanh thoát bộ mặt trang điểm quá lố của cô. “Tuyệt quá. Cảm ơn nhé.”
Món quà đã cởi mở phần nào bản tính dè dặt của Haley, và trong lúc Meg ăn, Haley kể rằng đến mùa thu sẽ nhập học tại trường Cao đẳng Cộng đồng của hạt. “Mẹ muốn em đến Đại học Texas. Vì chuyện này mà mẹ cứ la lối suốt, nhưng em sẽ không đi đâu.”
“Tôi thấy ngạc nhiên vì em không thẳng tiến đến thành phố lớn đấy,” Meg nói.
“Ở đây cũng đâu tệ quá đâu. Zoey và Kayla lúc nào cũng bảo bọn họ thích chuyển tới Austin hay San Antonio, nhưng họ chẳng bao giờ động một ngón tay làm thật đâu.” Cô nhấp một ngụm Coca. “Ai cũng bảo ngài Skipjack bị chị ám rồi.”
“Ông ta bị ám bởi những mối quan hệ nổi tiếng của tôi thôi, và ông ta đeo đuổi kinh lắm. Nói riêng giữa chúng ta với nhau thôi nhé, tôi vẫn đang cố đẩy ông ta ra bằng cách nói với ông ta rằng tôi đang yêu Ted.”
Đôi mắt to của Haley mở lớn hơn nữa. “Chị đang yêu Ted?”
“Chúa ơi, không. Tôi khôn ngoan hơn thế nhiều. Để đối phó với ông ta ngay trong tích tắc, tôi chỉ có thể nghĩ được thế.”
Haley dùng mắt cá chân xới một túm cỏ lên. Cuối cùng, cô nói, “Chị đã bao giờ yêu chưa?”
“Tôi cứ tưởng mình đã yêu vài lần rồi, nhưng hóa ra lại không phải. Em thì sao?”
“Trong một thời gian, em đã có tình cảm với anh chàng cùng khóa. Kyle Bascom. Năm sau anh ấy cũng tới trường Cao đẳng Cộng đồng của hạt.” Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường cửa hàng đồ ăn vặt. “Em phải quay lại làm việc đây. Cảm ơn vì chiếc vòng cổ nhé.”
Meg ăn nốt chiếc sandwich, tóm lấy một xe golf trống rồi đánh xe quay lại điểm phát bóng mười bốn. Đến lúc bốn giờ, sân golf bắt đầu vắng dần, thành ra cô chẳng còn gì khác để làm ngoài trăn trở về các thất bại của mình.
Tối đó, khi đậu chiếc Rustmobile trước nhà thờ, cô phát hiện ra một chiếc xe lạ đỗ cạnh bậc thềm. Khi cô bước ra ngoài xe, Sunny Skipjack xuất hiện từ góc rẻ vào khu nghĩa địa. Cô ta đã thay bộ đồ màu vàng cúc vạn thọ mặc lúc ăn trưa thành quần soóc, áo trắng và đeo cặp kính râm đỏ thẫm. “Cô không thấy phiền khi sống ngoài này một mình à?” Cô ta hỏi.
Meg nghiêng đầu về phía nghĩa địa. “Họ khá vô hại mà. Mặc dù có mấy tấm bia đen cũng làm tôi lạnh cả người.”
Sunny tiến lại gần hơn, di chuyển bằng một nhịp đong đưa càng làm nổi bật vòng hông tròn lẳn và bộ ngực căng tròn của cô ta. Cô ta không thuộc dạng phụ nữ bị ám ảnh vì không có dáng người gầy như que củi, và Meg thích điều đó ở cô ta. Điều khiến cô không thích là thái độ hung hăng ra vẻ cô ta sẵn sàng đì cho đến chết bất cứ kẻ nào dám cả gan đối đầu với mình.
“Tôi sẽ không từ chối một chai bia lạnh đâu,” Sunny nói. “Hai tiếng vừa rồi, tôi đã đi với cha tôi và Ted. Chúng tôi đã lê khắp khu đất Spencer đang tính mua.”
“Không có bia đâu, nhưng tôi có trà đá.”
Sunny không thuộc kiểu người thỏa hiệp với thứ thấp hơn đòi hỏi của mình, vậy nên cô ta từ chối. Đang mong được đi bơi nên Meg quyết định giải quyết nhanh chóng mọi chuyện. “Tôi có giúp gì cô được không? Như thể cô không biết...” Sunny định cảnh báo cô tránh xa cha cô ta ra.
Sunny đợi một lúc lâu quá mức rồi mới trả lời. “Bữa tiệc ngày mai... quy định ăn mặc như thế nào nhỉ? Tôi đoán là cô biết.”
Một cái cớ đến là khập khiễng. Meg ngồi xuống bậc thềm. “Chúng ta đang ở Texas. Cánh phụ nữ định diện thật bảnh.”
Sunny cơ hồ không để ý. “Sao con gái Jake Koranda lại dừng chân ở một thị trấn tỉnh lẻ như thế này nhỉ?”
Meg có lý do chính đáng để chế nhạo cái thị trấn tỉnh lẻ này, nhưng Sunny chỉ đơn thuần tỏ ra hợm hĩnh thôi. “Tôi muốn thay đổi không khí nên mới rời L.A.”
“Thay đổi khá lớn nhỉ,” Sunny nói.
“Đôi khi thay đổi chính là điều ta cần. Theo tôi nó sẽ giúp chúng ta nhìn nhận cuộc sống của mình theo cách mới.” Và chẳng phải cô đã biến thành một nhà triết học khôn ngoan hay sao?
“Tôi chẳng muốn thay đổi gì ở cuộc sống của mình hết.” Sunny trượt chiếc kính râm đỏ lên trên đỉnh đầu, để hai bên gọng kính đầy những lọn tóc nâu dài ra khỏi khuôn mặt cô ta và làm lộ rõ những đường nét giống Spencer. Họ có cùng cái mũi nổi bật, bờ môi dày và mùi của quyền lực. “Tôi thích mọi thứ y như cái cách vốn có của chúng. Tôi có chân trong hội đồng quản trị tại công ty của cha tôi. Tôi thiết kế sản phẩm. Đó là một cuộc sống tuyệt vời.”
“Ấn tượng đấy.”
“Tôi có bằng kỹ sư cơ khí và bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh,” cô ta bổ sung, cho dù Meg không hỏi.
“Tuyệt.” Meg nghĩ đến bằng cấp mà cô chẳng có trên bất cứ lĩnh vực nào. Sunny ngồi xuống bậc thềm phía trên cô. “Từ khi đến đây, có vẻ như cô đã khuấy động thị trấn này.”
“Đây là thị trấn nhỏ mà. Dễ bị khuấy động lắm.”
Sunny lau vết bẩn dính trên mắt cá chân hẳn đã dính vào cô ta trong lúc khám phá khu đất. “Cha tôi nói khá nhiều về cô đấy. Ông ấy thích phụ nữ trẻ.” Cuối cùng cô ta cũng đi vào trọng điểm chuyến viếng thăm ngày hôm nay, và Meg không thể nào vui vẻ hơn được nữa.
“Rõ ràng họ cũng thích ông ấy,” Sunny tiếp tục. “Ông ấy thành đạt, dễ gần và thích vui vẻ. Ông ấy cứ nói về cô suốt, nên tôi biết chắc cô đã thu hút được sự quan tâm của ông ấy. Tôi mừng cho cả hai người.”
“Cô mừng á?” Meg không ngờ tới chuyện này. Cô muốn một đồng minh chứ không phải một bà mai. Cô câu giờ bằng cách tháo dây giày. “Có lẽ tôi đã bị bất ngờ đấy. Cô không lo về... những kẻ đào mỏ à? Có lẽ cô đã nghe tin tôi bị cạn túi rồi.”
Sunny nhún vai. “Cha tôi lớn rồi. Ông ấy có thể tự chăm sóc bản thân. Chuyện cô là một thách thức chỉ càng làm ông ấy thấy cô hấp dẫn hơn thôi.”
Điều Meg không mong muốn nhất chính là việc ấy. Cô bỏ chân khỏi giày, tháo tất ra và cẩn trọng nói, “Thật lòng tôi không hợp với những người đàn ông già hơn đâu.”
“Có lẽ cô nên cho một người trong số đó thử xem sao.” Sunny đứng dậy khỏi bậc thềm và bước xuống ngang chỗ Meg. “Tôi sẽ thẳng thắn với cô nhé. Cha tôi đã ly dị mẹ tôi gần mười năm rồi. Ông ấy đã lao động cật lực cả đời, và ông ấy xứng đáng được hưởng niềm vui. Vậy nên đừng lo tôi sẽ cản đường cô. Tôi chẳng có gì lăn tăn nếu hai người vui vẻ với nhau đâu. Và ai mà biết được chuyện này có thể dẫn tới đâu chứ? Ông ấy chưa bao giờ keo kiệt với những người phụ nữ hẹn hò cùng ông ấy đâu.”
“Nhưng...”
“Hẹn gặp cô ngày mai tại bữa tiệc nhé.” Nhiệm vụ đã hoàn thành, cô ta bèn tiến thẳng tới chỗ chiếc xe cho thuê.
Khi cô ta lái xe đi, Meg bình tĩnh trở lại. Sunny hiển nhiên đã nghe tin về mối tình cảm công khai Meg dành cho Ted, và cô ta không thích nó. Cô ta muốn giữ cho Meg bận rộn với cha cô ta để cô ta rộng đường mà cột Thánh quyến rũ bên cạnh mình. Nếu biết sự thực, cô ta hẳn chẳng lãng phí thời gian làm gì.
Meg không gặp mấy khó khăn để tìm ra tòa dinh thự theo phong cách Maroc nơi Shelby và Warren Traveler đang sống. Theo tin đồn, Kenny và Torie không vui vẻ gì khi cha họ cưới một phụ nữ nhỏ hơn ông ta ba mươi tuổi lại tình cờ là chị em cùng hội nữ sinh của Torie. Ngay cả sự chào đời của đứa em trai cùng cha khác mẹ cũng chẳng xoa dịu được họ, nhưng từ đó đến nay, mười một năm đã trôi qua, cả Kenny và Torie đều đã kết hôn, và dường như mọi chuyện đều đã được tha thứ.
Một đài phun nước khảm những viên đá màu ấn tượng nằm phía trước ngôi nhà được trát vữa màu hoa hồng với mái ngói răng cưa như được bê ra y nguyên từ câu chuyện nghìn lẻ một đêm. Một người phục vụ dẫn cô băng qua một dãy cửa gỗ chạm trổ nằm dưới những ô cửa sổ mái vòm. Lối trang trí nội thất theo kiểu miền quê nước Anh quả là một sự bất ngờ trong một ngôi nhà đậm đặc nét kiến trúc Maroc như thế, nhưng chẳng hiểu sao những tấm vải hoa sặc sỡ, những bức tranh săn thú và đồ nội thất Hepplewhite tuyền màu trắng được Shelby Traveler lựa chọn lại khá hiệu quả.
Hai cánh cửa khảm những viên đá màu dẫn ra sân hiên với những bức tường trát vữa cao, những chiếc ghế băng dài phủ vải với tông màu rực rỡ, những chiếc bàn họa tiết sặc sỡ chất những chiếc xô đồng tràn lan hoa xanh, trắng, đỏ kết hợp với những lá cờ Mỹ loại nhỏ. Cây cối rợp bóng râm cùng hệ thống làm mát bằng hơi nước giúp khách khứa được thoải mái dưới hơi nóng buổi chiều muộn.
Meg liếc thấy Birdie Kittle và Kayla đang túm vào một chỗ với người bạn thân của Kayla, Zoey Daniels, hiệu trưởng trường tiểu học của thị trấn. Vài nhân viên câu lạc bộ đang hỗ trợ công tác phục vụ, và Meg vẫy tay chào Haley, lúc này đang bê một khay thức ăn khai vị. Kenny Traveler đứng cạnh một phụ nữ hấp dẫn có mái tóc xoăn nâu óng và gò má bầu bĩnh. Nhờ đã biết từ bữa tiệc trước hôn lễ, Meg nhận ra cô chính là vợ anh, Emma.
Meg tắm rửa trong phòng thay đồ nữ, dùng ít sản phẩm dưỡng tóc để tạo nếp cho mái tóc xoăn, thoa sơn môi và trang điểm mắt, rồi thay bộ váy bó màu xanh ánh vàng mua từ cửa hàng đồ cũ. Với cái đầu phụ nữ bị kéo dãn trong tranh Modigliani được in trên mặt trước, bộ váy không cần phải đi kèm vòng cổ, nhưng cô vẫn không cưỡng lại được mà đính thêm hai cái vòng nhựa đặc màu tím to cỡ đồng xu vào hai bên hoa tai triều Tống. Sự kết hợp kịch tính giữa cổ điển và hiện đại đã làm tôn lên bức họa Modigliani và mang đến ấn tượng tổng thể vừa hào nhoáng vừa lịch sự. Ông chú Michel của cô hẳn sẽ hài lòng.
Vài mái đầu bắt đầu quay lại khi cô xuất hiện, nhưng cô ngờ rằng không phải bắt nguồn từ cặp hoa tai ngoại cỡ của cô. Cô đã xác định sẵn tinh thần sẽ phải nhận thái độ thù địch từ cánh phụ nữ, nhưng cô không lường trước được những ánh mắt thích thú họ thỉnh thoảng trao cho nhau khi nhìn thấy bộ váy bó của cô. Nó vừa vặn không chê vào đâu được, lại có vẻ rất hợp với cô, vậy nên cô chẳng thèm quan tâm.
“Tôi có thể lấy giùm cô thứ gì để uống không?”
Cô quay sang, thấy một người đàn ông dong dỏng tầm quá bốn mươi có mái tóc nâu thẳng hơi rối và đôi mắt xám mênh mang có thể nhìn thấy rất rõ xuyên qua chiếc kính gọng kim loại. Anh ta khiến cô liên tưởng đến một giáo sư dạy văn. “Thạch tín chăng?” cô hỏi.
“Tôi không nghĩ sẽ cần đến nó đâu.”
“Tùy anh thôi.” “Tôi là Dexter O’Connor.”
“Không phải chứ!” Câu nói bật ra trước khi cô có thể ngăn lại được, nhưng cô không thể tin nổi người đàn ông có vẻ sách vở này lại là chồng của Torie Traveler O’Connor quyến rũ. Đây hẳn phải được xem là sự cọc cạch của thế kỷ rồi.
Anh mỉm cười. “Rõ ràng cô đã gặp vợ tôi rồi.”
Meg nuốt nước bọt. “Ờ... Chỉ là...” “Torie là Torie, còn tôi... không được sao?” Anh nhướng mày.
“Chà, ý tôi là... Có lẽ chuyện đó cũng hay, đúng không? Tùy thuộc vào cách anh nhìn nó như thế nào?” Cô vừa xúc phạm vợ anh một cách không chủ tâm. Anh đợi, nụ cười kiên nhẫn nở trên môi. “Tôi không có ý nói Torie không tuyệt vời...” Cô ngập ngừng. “Về cơ bản, Torie là người tử tế duy nhất tôi từng gặp ở thị trấn này, nhưng cô ấy rất...” Meg chỉ khiến cho mình bị lún sâu hơn, và cuối cùng cô đành đầu hàng. “Chết tiệt thật. Tôi rất tiếc. Tôi từ L.A. đến, vậy nên không biết cách cư xử cho lịch sự. Tôi là Meg Koranda, có lẽ anh đã biết rồi, và tôi quý vợ anh.”
Sự thích thú của anh trước vẻ bối rối của cô có vẻ mang ý tán thưởng nhiều hơn là sự độc địa. “Tôi cũng thế.”
Đúng lúc đó, Torie bước tới nhập hội cùng họ. Cô trông đẹp đến chói lóa trong chiếc áo thêu không tay kiểu Tàu màu đỏ và chân váy ngắn màu xanh hoàng gia để lộ đôi chân dài rám nắng. Sao một quả pháo nở như thế này lại có thể cưới một người đàn ông với tác phong điềm đạm, đầy học thức thế kia được nhỉ?
Torie móc tay vào khuỷu tay chồng. “Thấy chưa, Dex. Giờ gặp Meg rồi, anh có thể thấy cô ấy đâu có giống một con khốn như miêu tả của mọi người chứ. Ít nhất em không nghĩ vậy.”
Dex trao cho vợ nụ cười khoan dung và trao cho Meg nụ cười thương cảm. “Cô sẽ phải thứ lỗi cho Torie thôi. Cứ trong đầu nghĩ gì là cô ấy buột ra miệng hết. Cô ấy không ngăn được. Cô ấy đã bị nuông chiều quá mức rồi.”
Torie toét miệng cười và nhìn người chồng thông minh sáng láng của mình bằng ánh mắt chứa chan tình cảm khiến Meg ngạc nhiên đến nghẹn cả họng. “Em chẳng hiểu tại sao anh lại nghĩ thế là vấn đề, Dex.”
Anh vỗ vỗ bàn tay cô. “Anh biết là em không hiểu mà.”
Meg nhận ra cô đã hoàn toàn sai khi nảy sinh ấn tượng ban đầu rằng Dexter O’Connor là một anh chàng cả tin. Anh cư xử hòa nhã, nhưng anh không phải kẻ ngốc.
Torie thả tay chống ra túm lấy cổ tay Meg. “Tôi đang phát chán lên rồi. Đã đến lúc giới thiệu cô với vài người rồi. Chắc chắn chuyện đó sẽ khuấy động không khí lên cho xem.”
“Thật lòng tôi không nghĩ là...”
Nhưng Torie đã lôi cô tiến về phía vợ của Kenny Traveler, đang diện bộ váy màu cam tươi tắn với gấu váy được viền những cánh hoa tạo nên từ các lỗ tròn nhỏ. Màu sắc ấm áp làm nổi bật đôi mắt nâu và mái tóc xoăn vàng của cô.
“Công nương Emma, hẳn là chị vẫn chưa gặp Meg Koranda một cách chính thức,” Torie nói. Và rồi, với Meg. “Chỉ nói riêng cho cô biết nhé... một trong những người bạn thân nhất của Công nương Emma chính là mẹ Ted, Francesca. Tôi cũng chơi với bà ấy nữa, nhưng tôi có tư tưởng khoáng đạt hơn nhiều. Công nương Emma cũng ghét cay ghét đắng cô hệt như những người khác vậy.”
Vợ Kenny chẳng buồn chớp mắt trước nhận xét thẳng thừng của Torie. “Cô đã khiến Francesca khổ sở rất nhiều,” cô nói với Meg bằng chất giọng Anh trầm, nhanh và rõ ràng. “Tuy nhiên tôi không nắm rõ được toàn bộ tình hình, nên ‘căm ghét’ là một từ quá mạnh, nhưng Torie vốn vẫn luôn tự hào vì biết cách tạo kịch tính mà.”
“Cô không yêu cách nói của chị ấy sao?” Torie rạng rỡ mỉm cười với người phụ nữ nhỏ nhắn ấy. “Công nương Emma là người coi trọng sự công bằng.”
Meg quyết định đã đến lúc cho đám phụ nữ ăn nói thẳng thừng này một lượng nhỏ loại thuốc chính họ đang dùng. “Nếu việc tỏ ra công bằng với tôi gây ra nhiều rắc rối quá, Công nương Emma ạ, thì tôi cho phép chị gạt bỏ các nguyên tắc của mình sang một bên đấy.”
Cô ấy thậm chí còn chẳng chớp mắt. “Chỉ gọi Emma thôi,” cô nói. “Ở đây mọi người đều biết tôi không có tước hiệu gì, họ gọi thế chỉ là để bày tỏ sự tôn trọng thôi.”
Torie nhìn cô vẻ khoan dung. “Hãy nhìn nhận vấn đề theo cách này nhé. Nếu cha tôi mà là Bá tước đời thứ năm của Woodbourne giống như cha cô, chắc như bắp là tôi sẽ tự gọi mình là Công nương đấy.”
“Cô vẫn luôn tỏ rõ thế rồi.” Cô hướng sự chú ý trở lại với Meg. “Theo tôi hiểu, ngài Skipjack rất hứng thú với cô. Liệu có phiền không nếu tôi hỏi cô có định lợi dụng điều này để chống lại chúng tôi không?”
“Ồ, hấp dẫn đấy,” Meg nói.
Ted bước ra hiên cùng Spencer và Sunny. Anh mặc quần soóc nâu tẻ nhạt cùng áo phông trắng cũng tẻ nhạt không kém có in logo Phòng Thương mại trên ngực. Có thể đoán trước được, một vạt nắng đã chọn đúng lúc đó để cắt ngang qua tán cây và đổ hết ánh sáng lên người anh, khiến anh như thể vừa bước vào trong một dải sáng lấp lánh. Lẽ ra anh nên tỏ ra ngượng ngùng.
Haley nghiêm túc thể hiện vai trò trợ lý cá nhân của anh. Cô bỏ mặc người đàn ông đứng đuổi đang với tay về miếng cánh gà rán trên khay thức ăn cô cầm để chạy tới bên cạnh phục vụ Ted.
“Ồ,” Emma nói. “Ted đây rồi. Tốt hơn hết tôi nên ra bể bơi xem bọn trẻ thế nào thôi.”
“Shelby đã cử ba nhân viên cứu hộ trực sẵn rồi,” Torie nói. “Chị không muốn đối mặt với anh ấy thì có.”
Emma khịt mũi. “Cuộc đua giành một kỳ nghỉ cuối tuần với Ted hoàn toàn là ý kiến của Shelby, nhưng cô biết thừa cậu ấy sẽ đổ lỗi cho tôi mà.”
“Chị là chủ tịch hội Những người bạn của Thư viện.”
“Mà tôi đã định nói trước với cậu ấy rồi đấy chứ. Tin tôi đi tôi không hề biết họ tung tờ rơi ra sớm thế.”
“Em nghe nói cuộc đấu giá đã thu được ba nghìn đô rồi,” Torie nói.
“Ba nghìn bốn trăm,” Emma đáp lại, có vẻ hơi choáng váng. “Nhiều hơn mức chúng ta có thể thu được ở cả tá hội chợ bánh nướng. Và tối qua Kayla gặp rắc rối với trang web đó, chứ không thì tiền đấu giá đã cao hơn nữa rồi.”
Torie nhăn mũi. “Có lẽ tốt hơn hết đừng nhắc đến chuyện trang web với Ted. Dễ chạm tự ái lắm đấy.”
Emma cắn cắn cái môi dưới đầy đặn, rồi lại thả ra. “Tất cả chúng ta đều lợi dụng Ted quá nhiều.”
“Anh ấy chẳng lấy làm phiền đâu.”
“Anh ấy có phiền đấy,” Meg nói. “Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại kiên nhẫn chịu đựng các vị đến thế?”
Torie phẩy tay phản bác. “Cô là người ngoài cuộc. Cô phải sống ở đây thì mới hiểu được.” Cô nhìn chằm chằm sang bên kia hiên về phía Sunny Skipjack, mát mẻ và khêu gợi trong chiếc quần trắng và áo tunic màu xanh lơ khoét ngực để lộ kha khá hai bầu ngực hấp dẫn. “Chắc chắn cô ta đang khiến Ted bận rộn ra trò. Nhìn xem kìa. Cô ta đang cọ hết cả ngực vào cánh tay anh ấy kìa.”
“Cậu ấy có vẻ thích thú đấy chứ,” Emma nói.
Có phải thế không? Với Ted thì ai mà nói được chứ? Chỉ mới ba mươi hai tuổi, và trên cánh tay anh không chỉ gánh trọng lượng bộ ngực của Sunny Skipjack mà còn cả sức nặng của toàn thị trấn.
Anh quan sát đám đông và gần như lập tức phát hiện ra Meg. Cô cảm thấy những đốm sáng trong lòng cô bắt đầu sáng lấp lánh.
Torie gạt hết tóc ra khỏi cổ mình. “Cô đang tự đặt mình vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi đấy, Meg. Spencer đang nóng lòng muốn tóm lấy cô. Trong lúc đó, con gái ông ta lại đang dùng ngực mình để vây lấy đối tượng yêu đương của cô. Tình huống nan giải thật.” Và rồi, để phòng ngừa Emma bỏ lỡ mất trọng điểm, “Meg nói với Spencer cô ấy yêu Teddy.”
“Ai mà lại không chứ?” Hàng lông mày thanh tú của Emma cau lại. “Tôi đến nói chuyện với cậu ấy thì hơn.”
Nhưng Ted đã đẩy hai cha con Skipjack sang cho Shelby Traveler để anh có thể thẳng tiến tới chỗ vợ Kenny. Tuy nhiên, trước tiên, anh chậm rãi lắc đầu đánh giá Meg.
“Chuyện gì?” Cô hỏi.
Anh nhìn Torie và Emma. “Có ai định nói với cô ấy không?”
Torie cào tóc. “Không phải tôi.”
“Tôi cũng không,” Emma nói.
Ted nhún vai, và trước khi Meg kịp hỏi anh đang nói về chuyện gì, đôi mắt anh đã găm chặt lấy cô. “Spencer muốn gặp cô, và cô nên hợp tác thì hơn. Mỉm cười với ông ta, hỏi ông ta về đế chế ống nước của ông ta. Thành công đích thực của ông ta về hệ thống toilet Cleaner You mới khi Meg nhướng mày lên nhìn anh, anh xoay sang phía Emma. “Về phần chị...”
“Tôi biết rồi. Tôi chân thành xin lỗi. Thật đấy. Thật sự tôi đã định nói trước với cậu về cuộc đua đó.”
Torie chọc đầu ngón tay được cắt tỉa lên vai anh. “Đố anh dám phàn nàn đấy. Mức đặt giá giờ đã lên tới ba nghìn bốn trăm đô rồi. Anh đâu có con nên làm sao có thể hình dung được thư viện có ý nghĩa đến thế nào với những đứa trẻ bé bỏng đáng yêu trong thị trấn của chúng ta vẫn nức nở hàng đêm trước khi đi ngủ vì không có cuốn sách mới nào.”
Anh không cắn câu. “Chi phí các cô phải trả sẽ ngốn sạch sành sanh cả ba nghìn bốn trăm đô đó cho xem. Có ai tính chuyện đó không?”
“Ồ, chúng tôi đã tính toán hết mọi chi phí rồi,” Emma nói. “Một người bạn của Kenny đã tình nguyện cho mượn máy bay riêng của ông ta, thế là đã xong khoản vé máy bay đi San Francisco nhé. Còn mạng lưới người quen của mẹ anh sẽ giảm giá cực sốc chi phí khách sạn và nhà hàng. Tất nhiên chỉ cần chúng ta nói với bà ấy là chúng ta cần hỗ trợ.”
“Tôi sẽ không đánh cược vào sự giúp đỡ của bà ấy đâu.”
“Ngược lại là đằng khác. Bà ấy sẽ thích ý tưởng này lắm cho xem... sau khi tôi chỉ ra rằng cuộc đấu giá này đã thành công trong việc giúp anh thanh lọc tâm trí khỏi...”
Trong lúc Emma đang tìm từ thích hợp, Meg nhảy vào giúp đỡ. “Sự sỉ nhục tầm cỡ quốc gia? Sự mất thể diện giữa chốn công cộng? Chẳng khác gì kẻ yếu đuối?”
“Cô nói thế mà được sao,” Torie phản đối. “Cô mới là người phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Tôi đâu phải người đá vào cái mông tội nghiệp của anh ấy,” Meg nói. “Sao các vị không thể nhét nổi thực tế đó vào trong cái đầu bã đậu của mình nhỉ?”
Cô đợi một câu trả đũa thể nào cũng vang lên. Rằng mọi chuyện vẫn đang êm đẹp cho tới khi cô xuất hiện. Rằng cô đã tàn nhẫn lợi dụng tâm lý cô dâu của Lucy. Rằng cô ghen tị và muốn giành Ted cho riêng mình. Nhưng thay vào đó, anh lại phẩy tay không để ý đến lời cô mà tập trung vào Emma. “Lẽ ra chị nên hiểu rõ hơn chứ đừng có hùa theo cái cuộc đấu giá ngu ngốc này.”
“Đừng có nhìn tôi như thế chứ. Cậu biết thừa tôi thấy khổ sở thế nào mỗi khi cậu cau mày còn gì. Cứ đổ lỗi cho Shelby ấy.” Emma đảo mắt quanh hiên để tìm mẹ chồng. “Có vẻ ai đó đã biến mất rồi. Đồ hèn nhát.”
Torie chọc vào sườn anh. “Ừ... Ồ... Đối tượng mới nhất của anh đang tiến đến chỗ này đấy. Cùng với cha cô ta.”
Meg có thể thề là cô đã nhìn thấy Ted cau mày, chỉ có điều thật ra cô chỉ nhìn thấy anh uốn miệng nở một trong những nụ cười tẻ nhạt chẳng chút bất ngờ. Nhưng trước khi cha con Skipjack tới kịp chỗ anh, một tiếng hét đã xé ngang không khí ồn ào trong bữa tiệc.
“Ôi Chúa ôi!”
Mọi người ngưng trò chuyện, quay hết lại xem âm thanh đó bắt nguồn từ đâu. Kayla đang nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc smartphone vỏ kim loại màu đỏ, còn Zoey nhón chân nhòm qua vai cô ta. Một lọn tóc tuột ra khỏi búi tóc bới cao khi cô ta ngẩng đầu lên.
“Ai đó vừa nâng mức đặt giá lên cả ngàn đô rồi!”
Đôi môi đỏ thắm của Sunny Skipjack nhếch thành một nụ cười mỉm hài lòng, và Meg thấy cô ta nhét điện thoại di động vào trong túi áo tunic. “Quỷ tha ma bắt,” Torie lẩm bẩm. “Leo đến mức đó thì sẽ làm thâm hụt nghiêm trọng khoản thu nhập được tự ý chi tiêu của tôi mất.”
“Cha!” Với một tiếng kêu khổ sở, Kayla bỏ Zoey lại mà lao qua đám đông về phía cha mình. Vừa mới sáng hôm đó, Meg đã mang cho Bluce Garvin một ly soda cam mà chẳng được một xu tiền boa nào. Kayla chộp lấy tay cha cô ta, giận dữ trao đổi.
Nụ cười lười nhác của Ted trông run run.
“Cứ nhìn vào mặt tươi sáng của vấn đề đi,” Meg thì thầm.
“Các cô bé cậu bé thân yêu ở Wynette đang tiến gần hơn tới tương lai được cuộn mình cùng cuốn sách mới của John Grisham.”
Anh phớt lờ cô mà quay sang Torie. “Đừng có nói với tôi là cô cũng đang tham gia trò đấu giá đấy nhé.”
“Tất nhiên tôi đấu giá rồi. Anh tưởng tôi sẽ từ bỏ cơ hội nghỉ ngơi cuối tuần tại San Francisco tránh xa lũ trẻ nhà tôi sao? Nhưng Dex sẽ đi cùng chúng ta.” Một cánh tay nóng rực vòng quanh eo Meg, cùng với đó là mùi nước hoa đậm đặc phát ngấy. “Cô vẫn chưa lấy nước này, cô Meg. Tôi phải giúp cô thôi.”
Ông vua ống nước trông chẳng khác gì Johnny Cash, vào khoảng năm 1985. Màu bạc trên mái tóc đen dày của ông ta sáng lên, và chiếc đồng hồ đắt đỏ của ông ta lấp lánh trên cái cổ tay đầy lông lá. Mặc dù đa phần cánh đàn ông đều mặc quần soóc, ông ta lại mặc quần dài màu đen cùng áo phông thiết kế riêng để lộ một túm lông nhỏ dưới cổ áo để hờ. Trong lúc áp tải cô đi ra xa khỏi mọi người, ông xoa tay vào eo cô. “Hôm nay trông cô y như một ngôi sao điện ảnh vậy. Bộ váy đẹp đấy. Cô đã bao giờ gặp Tom Cruise chưa?”
“Tôi chưa bao giờ có được niềm vinh hạnh đó.” Đó là một lời nói dối, nhưng cô sẽ không để ông ta bẫy mình vào một cuộc trò chuyện về mọi ngôi sao cô từng gặp. Liếc từ khóe mắt, cô thấy Sunny đang mỉm cười táo bạo với Ted và Ted mỉm cười đáp lại. Một mẩu đối thoại giữa hai người đầy tâm trí cô trôi dạt.
“... Và với phần mềm của tôi,” Ted nói, “giúp các cộng đồng cải thiện hiệu suất sử dụng năng lượng. Cân bằng tải trọng động lực.”
Cách Sunny liếm môi khiến câu đáp của cô ta chẳng khác gì một hành động khiêu dâm. “Tối ưu hóa cơ sở hạ tầng sẵn có. Thông minh thật đấy, Ted.”
Họ nhanh chóng nhập thành nhóm bốn người. Sunny, như Meg quan sát, hoàn hảo không chê vào đâu được. Nóng bỏng, thông minh, hoàn mỹ. Cha cô ta rõ ràng ngưỡng mộ cô ta, và ông ta không ngừng quảng cáo đến mức buồn nôn những thành tích của cô ta, từ điểm GRE cho tới các giải thưởng thiết kế cô ta giành được cho công ty. Ted giới thiệu họ với mọi người, mà hóa ra trò đấy lại hay ho đến bất ngờ, vì ngay cả Birdie, Kayla và Zoey cũng phải tỏ ra lịch sự với Meg trước mặt cha con Skipjack. Ngay cả ở Hollywood, cả đời cô cũng chưa bao giờ được bủa vây giữa thái độ nịnh bợ đậm đặc như thế.
“Wynette là bí ẩn được giữ gìn cẩn trọng nhất ở Texas đấy,” Birdie rung giọng nói. “Chắc chắn đây chính là thành phố của Chúa.”
“Chỉ cần bước dọc phố thôi, ta cũng có thể tình cờ gặp được Dallie Beaudine hay Kenny Traveler,” Kayla nói. “Cứ thử kể ra xem còn có thành phố nào khác có thể xảy ra chuyện tương tự hay không.”
“Không đâu có thể sánh với phong cảnh của chúng tôi,” Zoey nói, “và người dân Wynette biết rõ cách mang lại cảm giác thoải mái cho những người bạn mới.”
Meg có thể tranh cãi về luận điểm cuối cùng này, nhưng một bàn tay không phải của Spencer đã nhéo vào khuỷu tay cô ra ý cảnh cáo.
Đến lúc món thịt nướng sẵn sàng, Sunny đã cư xử với Ted như thể với một người bạn trai lâu năm. “Anh phải đến Indianapolis mới được, đúng không cha? Anh sẽ yêu nó cho xem. Không thành phố nào ở miền Trung Tây bị đánh giá dưới tầm như nó.”
“Tôi cũng nghe thế đấy,” ngài thị trưởng đáp lại với đủ mọi sắc thái ngưỡng mộ.
“Sunny đúng đấy.” Spencer âu yếm nhìn con gái. “Và tôi đoán là Sunny và tôi đã quen biết hầu hết mọi người ở thị trấn rồi.”
Kayla bước tới ve vãn Ted và tuyên bố rằng mức đấu giá vừa tăng thêm năm trăm đô. Vì cô ta có vẻ vui vẻ trước chuyện này, Meg ngờ rằng nó có dính líu đến cha cô ta. Sunny có vẻ không bị đe dọa, cả bởi mức đấu giá cao hơn lẫn mái tóc vàng rực của Kayla.
Khi Zoey nhập hội cùng họ, Ted giới thiệu cô ta với cha con Skipjack. Mặc dù không lộ liễu như Kayla, nhưng cứ nhìn cô ta dán mắt vào Ted, chẳng có gì để nghi ngờ cảm xúc của cô ta đối với anh. Meg muốn bảo cả Zoey lẫn Kayla hãy tỉnh táo lại đi. Rõ ràng Ted thích họ, và cũng rõ ràng chẳng kém là cảm xúc của anh chẳng tiến xa hơn. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy hơi tiếc cho cả hai người phụ nữ. Ted đối xử với tất cả phụ nữ - Meg là ngoại lệ duy nhất - như thể họ là những sinh vật vô cùng đáng ao ước, vậy nên chẳng lạ khi họ kiên trì bấu víu hy vọng.
Sunny đã thấy chán. “Tôi nghe nói ở đây có bể bơi đẹp lắm. Anh chỉ cho tôi được không, Ted?”
“Ý hay đấy,” anh nói. “Meg cũng đang háo hức muốn ngó qua đây. Chúng ta đi cùng luôn.”
Nếu không nhận ra động cơ thực sự của anh thì có lẽ Meg đã cảm ơn anh vì cố gắng không để cô lại với Spencer. Anh không muốn ở một mình với Sunny.
Cả nhóm thong thả đến bên bể bơi. Meg gặp người chủ trì bữa tiệc, cha của Kenny, Warren Traveler, trông giống hết phiên bản thô ráp hơn và lớn tuổi hơn của người con trai. Vợ ông, Shelby, bước ngang qua, trông chẳng khác gì một cô nàng bình hoa di động, mà Meg biết thừa ở Wynette đây rất có thể là một ấn tượng nhầm lẫn, và quả thật, cô đã nhanh chóng biết được Shelby Traveler là Chủ tịch Hội đồng quản trị tại ngôi trường nội trú Anh Emma Traveler làm hiệu trưởng hồi xưa.
“Trước khi cậu bắt đầu gào lên với tôi Shelby nói với Ted, “cậu nên biết rằng Margo Ledbetter đã làm cho anh một băng thử giọng và gửi tới chương trình tại chương trình Anh chàng độc thân[5] rồi. Có lẽ anh nên bắt đầu thực hành nghi thức tặng hoa đi.”
Ted cau mày, một dây pháo bùng nổ, và Meg ngả người sát vào, vừa đủ để thì thầm, “Anh thật sự cần phải rời khỏi thị trấn này rồi.”
Cái cơ nhỏ mà cô đang dần trở nên quen thuộc bắt đầu kêu tích tắc ở góc quai hàm anh, nhưng anh chỉ mỉm cười vờ như không nghe thấy gì.