Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: tongkimlinh
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2314 / 4
Cập nhật: 2015-10-26 18:46:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
i Nga thuyết phục Tử Quân cả buổi, cô mới đồng ý đến dự sinh nhật em họ của Ngạ Bởi Tử Quân cho rằng: Cô chưa quen Bảo Ân, đến dự ngại lắm.
- Tử Quân đi với mình cho vui. Bảo Ân từ xa mới về sống ở thành phố này, chưa quen ai. Sinh nhật lặng lẽ, con bé ấy buồn tội nghiệp lắm.
Nài nỉ, van lơn mãi, Tử Quân mới chịu dời gót ngọc. Ái Nga mừng lắm, cô trang điểm nhanh nhanh sợ đến trễ, Tử Quân mà đổi ý là ở nhà luôn. Tội cho sự ngóng trông của Bảo Ân biết chừng nào.
- Trời đất à! Sao nhỏ chưa son phấn gì cả vậy?
Tử Quân đưa lược vuốt đuôi tóc, bảo:
- Vậy là được rồi. Đi dự tiệc sinh nhật bạn bè thôi mà, có cần phải diện như lên sân khấu trình diễn không vậy?
- Sao lại không?
- Chẳng lẽ Ái Nga đưa Tử Quân đi làm mai sao sợ bên đàng trai không chọn chứ.
Ái Nga cười nheo mắt:
- Ngày thường, Nga thường khen Tử Quân đẹp, học lại giỏi. Khi thi chọn hoa khôi trường, Tử Quân không những đẹp, mà còn ứng xử xuất sắc nữa. Nay có dịp đưa nhỏ về thăm Bảo Ân...
- Sắc đẹp tàn tạ rồi Nga quê chứ gì?
- Hiểu ý người ta rồi còn bày đặt "ẹo" nữa. Làm ơn ngồi lại cho "nô tài" điểm phấn để nương nương đến ra mắt chúa thượng. Mời.
Tử Quân ẹo người, nhại theo dáng ông ẹo như nô tài của Ái Ngạ Tiếng cười trong trẻo khiến không khí vui hơn.
- Tử Quân là "thằng quân nhỏ", chứ không phải là nương nương đâu à.
- Dương Qúy Phi còn chưa chịu ngồi giùm nữa. Bộ bị động kinh sao nhỏm lên, nhỏm xuống vậy bà.
Tử Quân ngồi trước gương cười, mặc cho Ái Nga trang điểm. Cô xuýt xoa:
- Trời ơi! Ái Nga à! Tử Quân đâu phải là cô dâu, trang điểm gì thấy ghê vậy.
- Đẹp mê hồn chứ ở đó mà ghê.
- Đủ rồi "má mì" à. Có cần em mang theo cây tỳ bà để gảy cho Thúc Sinh nghe không đây?
Ái Nga cười theo, đưa tay vuốt mũi cô.
- Lần này, ta gả mi cho "Từ Hải" đấy. Tuy là loạn đảng của thời bấy giờ, nhưng dù sao cũng là áp trại phu nhân, tung hoành ngang dọc, co kẻ hầu người hạ không "khoái" sao?
- Nhường cái oai phong ấy cho bà mai dong ấy.
Cô khoác áo theo Ái Nga.
- Tử Quân! Sao bà lau má hồng hết vậy, để mặt trắng bệch mà đi sao?
- Trắng tươi, trắng hồng, ai gọi trắng bệch. Làm như người ta chết vậy. Ái Nga à! Làm như sắp lên sân khấu đáng vai công chúa không bằng à. Còn chưa đi? Muốn tôi đổi ý không?
Ngồi sau lưng cho Ái Nga chở, Tử Quân tha hồ nghe cằn nhằn:
- Bà đó, người ta trang điểm cực lắm chứ bộ, vào phòng khoác xiêm y năm phút là đi đứt hà. Bực ghê đi!
- Hớ! Người đẹp rồi dù lá rách rưới, lem luốt vẫn đẹp mà, lo gì chứ. Để rồi xem, thế nào cũng có "thầy" theo xin "chứng chỉ" hà.
- Dù sao, Tử Quân cũng là đóa hồng nở giữa đám lục bình trôi. Ai không chú ý chứ.
- Dám lắm chứ bộ. Tử Quân mà, phải biết.
- Ờ! Người đẹp thì trang phục không thành vấn đề, đúng không?
Tử Quân áp mặt vào lưng của AN, gật gù:
- Chứ gì nữa.
Ái Nga cười cho xe chạy chậm lại và bảo:
- Nhưng nếu không mặc gì càng đẹp, càng được người ta chú ý, ngưỡng mộ hơn, đúng không?
- Đúng là bà đúng đó. Ăn với nói. Ai móc miếng bà vậy?
Tử Quân gắt giọng, Ái Nga cười khì:
- Thực tế là vậy mà. Nhỏ không thấy mấy bức tranh "hiện đại" bán giá cao và chạy hơn những bản vẽ đồng quê sao?
Tử Quân liếc cô hú lại:
- Bán chạy nhất khi nào người mẫu là Ái Nga kìa.
- Cũng có thể lắm chứ. Nhưng sốt tiêu thụ chắc dưới hoa khôi trười Ái Nga một bậc à.
- Ừm! Ráng đợi đi, bao giờ hàng tồn kho hết hẳn sẽ có tiền huê hồng cho tài quảng cáo của bà nhá.
Ái Nga không vừa:
- Chắc không phải đợi lâu đâu há.
- Ừm. Bà mở hàng mà. Hứ! Ham lắm. Có khi nào bị đòn không hở?
Ái Nga cười cho xe nhanh hơn:
- Chí cốt mà, ai nỡ hạ thủ chứ lỵ Nè, ôm nhá, tăng vận tốc đấy. Trễ rồi.
Tử Quân nhún vai:
- Sao không cà kê nữa uổng vậy?
Ái Nga nhìn đồng hồ rồi cho xe nhanh nhanh vì sợ trễ giờ.
Tử Quân ngỡ ngàng bởi biệt thự quá sang trọng, cách trang trí hợp thời không chê vào đâu được. Cô đứng đó ngắm đủ cả.
- Ái Nga à! Nhỏ có lộn địa chỉ không đây?
- Làm gì có. Nhà cậu của mình mà nhầm vào đâu được chứ? Vào đi, tiệc mở rồi đấy. Không chừng Bảo Ân cắt bánh rồi à.
- Cắt rồi thì vào dùng cũng đúng lúc lắm chứ bộ.
- Nhỏ có tinh thần ăn uống từ lúc nào vậy?
- Cái tật vào nhà giàu là Tử Quân muốn thưởng thức cao lương mỹ vị hà. Bỏ hoài tính ấy cũng không bỏ được.
AN nheo mắt cười với bạn. Bởi cô biết Tử Quân là tiểu thư con nhà giàu, dễ gì thích ăn uống, đó chỉ là lời nói cho vui thôi.
Cả hai vào đến thì bữa tiệc cũng vừa mới bắt đầu. Bảo Ân hôm nay diện thật đẹp trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 19 sang trọng và ấm cúng.
Qua Ái Nga, Tử Quân biết mẹ của Bảo Ân ly dị với ba từ khi cô bé còn nhỏ. Bà có gia đình khác và đã mất trong một tai nạn giao thông. Ông vẫn ở một mình nuôi anh em Bảo Ân từ đó đến giờ. Giờ lớn tuổi, ông trở lại Sài Gòn lập công ty để người anh của Bảo Ân quản lý. Ông muốn sống lại ngày tháng còn lại, nơi mà ông đã trải qua thời kỳ trai trẻ.
- Còn anh của Bảo Ân?
Đáp lại thắc mắc đó. Ái Nga cười, được dịp "nổ":
- Anh Hai đấy à. Ôi, đẹp trai không chịu được! Biết bao cô gái mê mẩn, đơn xin nhập hộ khẩu chắc cỡ kí lô trở lên à. Nhưng anh Hai khó tánh lắm, đâu có chịu kết với ai. Hết giờ làm việc là ra phố.
- Chi vậy? Ăn hàng à?
- Không dám đâu! Anh thích rong chơi ngắm phố, nhất là lúc hoàng hôn hay trời mưa lất phất ấy mà. Hình như anh thích một cô gái nào đó, nhưng mà cô ta thì chắng biết tí gì về anh cả.
- Tại sao vậy?
- Để tình cảm tự nhiên hơn. Biết thân thế, khó nhận định tình yêu chân thật có hay không ở người bạn gái đó. Anh không thích.
Tử Quân gật đầu:
- Cũng phải há.
- Ồ! Anh Hai vừa đến để cắt bánh với Bảo Ân kìa.
Theo tay Ái Nga chỉ, Tử Quân bắt gặp nét quen thuộc trên khuôn mặt của người ấy.
- Anh Hai... của Ái Nga đấy sao?
- Ừm... Tử Quân có quen à?
- Làm gì có... chứ... Ái Nga à! Anh ta là bà con với Nga à?
- Ừm. Tử Quân ngạc nhiên à?
- Có chút chút!
- Tại sao vậy? Có phải đẹp trai lắm không?
Ái Nga nhìn Tử Quân dò ý. Cô vuốt theo:
- Cũng có chút chút.
- Vậy là được rồi.
- Được gì?
Ái Nga cười giải thích:
- Mới đầu thì chút chút, dần dần quen thân rồi tất cả ở nhau đều toàn mỹ cả.
- Có thể.
- Thật phải không?
- Ờ, đến năm "ba ngàn", ánh mắt sẽ tha thiết hơn.
An bật cười trước ánh mắt nheo nheo của Tử Quân.
Khi bánh đã cắt xong, Bảo Ân được anh đưa đến từng bàn chào khách. Không ngời khi chạm mặt Tử Quân, anh mỉm cười, vẻ mừng rỡ khác thường.
- Thì ra là Tử Quân? Sao em biết đêm nay là sinh nhật của Bảo Ân mà đến vậy?
An đáp thay, trong khi Tử Quân lúng túng, ngỡ ngàng.
- Anh biết Tử Quân sao?
- Ồ! Biết chứ. Là bạn của em mà.
- Vậy là quen cả làng rồi. Tử Quân! Em dùng tự nhiên với Ái Nga nhá.
Anh đưa Bảo Ân dần đi chào khách dự, nhưng ánh mắt thỉnh thỏang liếc về Tử Quân, mỉm cười. Chạm ánh mắt của anh, cô vội quay đi, thoáng chút bối rối.
Nhạc trổi lên. Bảo Ân cùng bạn trai ra pistẹ Ái Nga được bạn Bảo Ân dìu đi. Tử Quân đưa ly nước ngọt lên môi, mắt nhìn từng đôi, từng đôi dìu nhau tay trong tay dưới anh đèn mờ nhạt, tình tứ một cách say mê.
- Tử Quân! Anh có thể ngồi cạnh em không?
Cô giật mình nhìn lên. Bất ngờ vì khuôn mặt anh cúi thấp xuống sát bên tai mình, Tử Quân hốt hoảng:
- Ơ... Ờ, đây là nhà của ông mà.
- Nhưng ai ngồi bên cạnh, em có quyền từ chối đúng không?
- Nếu biết người ta không thích thì đừng ngồi bên.
- Tử Quân à! Mình xem như bạn không được sao. Hay em sợ anh ngồi sát bên, tim rung động anh sẽ biết.
Bị khích, cô tự ái kéo ghế, nắm tay anh kéo ngồi xuống.
- Ngồi đi, có cần ôm vai tôi cho tai anh nghe tim tôi đập dễ dàng hơn không?
Anh ngớ ngẩn trước ánh mắt tròn xoe giận dỗi của cô.
- Em giận anh?
- Làm gì có quyền giận chứ. Anh là chủ mà.
- Tử Quân!
Anh nhẹ ngồi cách xa cô một khoảng, ngọt giọng:
- Anh biết em không hề ghét anh. Nhưng không biết vì lý do gì, em lại lạnh nhạt với anh. Trong khi anh luôn tôn trọng tình cảm của chúng ta.
- Chúng ta?
- Thật vậy mà. Đeo đuổi không mệt mỏi, bị em "kê" liên tục không chán nản. ngày qua, ngày tháng qua tháng, anh vẫn mong em đoái hoài.
- Anh đánh giá tôi quá cao đấy. Tôi làm sao sánh bằng cậu chủ, cho nên tôi không dám.
- Em mà không dám, chê anh thì có đó.
Tử Quân nhìn quanh mình, xoè bàn tay:
- Cơ ngời như vậy ai dám chê. Vả lại, tôi đâu thích quen ai, kể cả anh mà xứng với không.
- Không quen thì cũng đã quen rồi.
Cô quay lại cự nự:
- Quen từ lúc nào?
- Vậy mấy tháng qua, chúng ta không từng biết nhau sao.
- Chúng ta?
- Ừm. không chúng ta là gì đây. Mình ư? Vậy càng hay??
- Hay cho anh ham chứ.
Bất ngờ, Tử Quân nghe anh ta thốt lên:
- Ồ, Khả Di! Anh mới đến à. Mời ngồi.
Tử Quân nhìn cử chỉ vồn vã của anh ta là thầm biết ông khách này quan trọng thế nào rồi. Cô nghiêng mắt gật chào bởi anh ta giới thiệu về cô.
- Ồ, Vĩnh Hưng! Đây là bạn gái của cậu à. Xinh đẹp quá đi. Tôi biết mà, thì ra cậu từ chối Linda là vì cô bé này. Ồ! Xứng đáng quá chứ.
Khả Di vui vẻ, bắt tay và khen, một hơi không ngừng. Tử Quân ngạc nhiên, vẻ bất mãn nhìn Vĩnh Hưng. Anh hiểu ý nên lên tiếng.
- Khả Di! Cám ơn anh...
- Cám ơn gì chứ, mình là anh em mừng cho nhau không được sao?
Vĩnh Hưng cười lắc đầu, mắt nhìn Tử Quân:
- Không phải đâu. Nói chính xác là Tử Quân chưa phải là bạn gái cúa Vĩnh Hưng, đến lúc này, dù thằng em của anh thương rất mực đấy, Khả Di à.
- Ồ! Vậy sao?
Ánh mắt anh hướng về Tử Quân trân trối. Bất ngờ bị ánh mắt Khả Di chiếu thẳng, cô cúi mặt tránh né, bởi cái nhìn kỳ dị khác thường ấy. Chưa bao giờ cô có sự yếu đuôi này. Vĩnh Hưng trao ly nước ngọt cho Khả Di và mời:
- Anh uống đi đã.
- Ồ... Ờ, để anh... để anh mà.
Khả Di bối rối, lúng túng, trong khi Vĩnh Hưng nhìn anh. Tử Quân không sao lấy lại bình thản được, nên không dám nhìn lên. Tử Quân cố đè nén không để ai đó thấu lòng mình. Ngược lại, Khả Di thì thở phào, nhẹ nhõm như vừa bỏ đi gánh nặng trên vai.
- Tử Quân! Tên em là Tử Quân à?
Cô chớp mắt không đáp, tay vân vê chiếc khăn giấy trước mắt. Giọng ấm áp lạ thường:
- Vĩnh Hưng đeo đuổi em à?
Cô khẽ gật, không đáp. Khả Di mỉm cười, ngắm cô:
- Tử Quân!
Ngước lên, cô hỏi giọng yếu ớt:
- Anh gọi chi ạ?
- Ồ, không! Tên em đẹp, người càng quý phái hơn, nên buột miệng lặp lại tên em đấy mà.
Trước Vĩnh Hưng, Tử Quân chanh chua đến chừng nào, thì phút này cô e ngại, ngập ngừng chừng ấy.
- Tên tôi đâu có gì đẹp.
- Chó chứ. Ít nhất tên em, dáng em đẹp và đáng yêu đối với một người chứ.
- Như Vĩnh Hưng vậy à?
Cô bất chợt đáp, ánh mắt nhìn Khả Di. Anh gật gù trói buộc lại:
- Và ở em, ngày nào đó em sẽ yêu thích tên của ai suốt đời, chỉ có một mà thôi.
Cô cười, phô hàm răng thật đều, càng khiến cho ánh mắt Khả Di ắp đầy mơ ước.
Bảo Ân quay lại khẽ hỏi:
- Khả Di! Anh không đưa chị ra piste... nhạc trỗi lên rồi kìa. Còn ngồi đấy mãi sao, ông vua Tango?
Ái Nga tựa tay trên vai Tử Quân, bảo:
- Tử Quân, nhỏ gặp đối thủ rồi đấy.
Bảo Ân cười hỏi Ái Nga:
- Trong trường, bạn của chị nhảy hay lắm hả?
Được dịp, Ái Nga giới thiệu:
- Khỏi chê. Tử Quân vừa học giỏi, vừa đẹp, ứng xử lưu loát. Từng bước nhảy không ai thướt tha hơn được đấy.
Bảo Ân vẻ ngưỡng mộ. Ái Nga bị Tử Quân nhéo taỵ Cô cười khi ánh mắt Tử Quân cau lại:
- Có sao nói vậy mà. Đâu có thổi phồng mà nhỏ sợ bị hố. Hoa khôi học đường, người đẹp thời trang không là Tử Quân sao?
Khả Di mỉm cười, ánh mắt thật ấm:
- Không cần Ái Nga giới thiệu, anh cũng cảm nhận được điều tốt đẹp đó mà.
- Anh cảm?
- Thật đó. Mới gặp bạn của em mà anh muốn lụy rồi đây, đừng nói là ai.
Bảo Ân háy mắt:
- Anh ở giữa một lô đàn bà con gái, làm như từ đó đến giờ chưa biết phụ nữ là gì vậy.
Khả Di thật ngọt ngào:
- Đôi lúc gặp nhau mãi tình cảm không xao động. Biết đâu chỉ một lần mà người ta nhớ trọn đời thì sao.
Bảo Ân nhăn mũi cười trêu ghẹo:
- Nếu có ai đó đến cho anh tâm trạng ấy, chắc là trời sắp sập rồi à.
- Em nói thế, làm như anh là gã đàn ông vô tâm vậy?
Tử Quân hết để ý Khả Di, lúc quan tâm giọng châm biếm của Bảo Ân.
- Không phải là không có trái tim. Mà là tim anh qúa hào phóng chia cho mỗi cô một chút thôi: chỉ một vòng là chẳng còn gì. Giờ có đâu mà tặng, mà lụy chị Tử Quân chứ. Bộ tính kéo chị Quân nữa cho đủ một ngàn lẻ một sao?
Khả Di nhăn mặt:
- Đủ rồi nha Bảo Ân, dừng có đặt vào tâm tư Tử Quân dấu chấm đen dành cho anh. Tội nghiệp lắm nha, Bảo Ân.
- Tử Quân! Chị đẹp, đừng có tin anh ấy mà khổ thân đấy.
- Tử Quân! Em đừng có tin lời của Bảo Ân mà ghét anh nhá. Tuy mới gặp nhau, nhưng anh tin rằng: em hiểu và cảm nhận được những gì anh đang nghĩ mà.
Tử Quân có sự cảm nhận ấy thật sự, nhưng trước mặt mọi người... cô bối rối, nên im lặng. Ái Nga nhìn sang bên này, bên kia và lên tiếng.
- Tử Quân đã được Vĩnh Hưng đút đơn từ lâu rồi. Sợ anh có thành ý cũng đã muộn rồi. Là chỗ bạn bè, thôi thì nhận tình bạn đi nha.
Khả Di thông minh hơn lúc nào hết. Anh cười.
- Bảo Ân và Ái Nga lên tiếng, và hiện hữu Vĩnh Hưng là người của Tử Quân rồi... anh cù có thương, có ái mộ thế nào cũng phải đè nén trong lòng, chứ đâu có dám...
- Biết vậy thì tốt. Tử Quân là chị dâu của em. Ai dám hó hé với chị là bước qua xác chết của em đấy.
Bảo Ân cười vui vẻ, mắt hướng về Khả Di như hăm doa.. Anh nhún vai, giơ hai tay lên cao tỏ ý đầu hàng.
Vĩnh Hưng từ bàn xa xa nhìn lại. Bắt gặp cử chỉ của Bảo Ân cùng mọi người, anh cười thật hạnh phúc. Mọi người đều ra piste, chuyền nhau với tiếng cười giòn giã. Khả Di đưa tay, nhỏ nhẹ thuyết phục:
- Anh có thể dìu em một đoạn nhạc không?
An vỗ tay gật đầu thay lời Tử Quân.
- Tử Quân! Sao không dám ra chứ. Nhỏ sợ gì?
Bảo Ân cũng muống biết Tử Quân nhảy đẹp thế nào, nên khích cho cô ra sàn nhảy với Khả Di xem sao.
Tử Quân đành phải đưa tay khi Khả Di ân cần xoè trước mặt mình. Trong vòng tay Khả Di, lòng cô dao động, lâng lâng... không sao tả được. Anh nhìn cô khe khẽ gọi.
- Tử Quân!
-...
- Tử Quân!
Cô vẫn để mắt trên bâu áo không dám ngước lên. Vòng tay anh siết lại, giọng ấm áp len vào tai cô:
- Tử Quân! không hiểu sao anh bối rối khi gặp em. Em xinh đẹp, thánh thiện, như thiên thần nhỏ trong mắt anh. Tử Quân... em... sao thế? Em tránh né anh ư?
Tự nhiên cô rung động, môi mấp máy, bàn tay đầm mồ hôi bởi sự ấm áp từ 5 ngón trói buộc ấy chuyển sang. Cô thở nhẹ. Khả Di thì thầm:
- Có phải em xúc động không, Tử Quân?
Cô cắn môi lại, anh đưa tay nâng cằm Tử Quân mở to viền mi hướng về anh. Khả Di không sao che giấu cảm xúc trong lòng, đành gởi trọn lên mắt thôi.
Họ cứ thế, dìu theo tiếng nhạc bặp bùng. không ai nói với nhau lời nào cả đến khi ánh đèn vàng bật lên, họ trở về bàn, ánh mắt ngượng ngập, khi mọi người vỗ tay.
- Tử Quân! chị thướt tha, dịu dàng như cánh bướm vậy, Anh chị nhảy đẹp quá.
Tử Quân càng ngại ngùng hơn. cô đáp nhỏ:
- Thường thôi, đâu có gì.
Anh nghe Bảo Ân khen, cô cười, xen vào:
- Đã nói rồi mà. Tử Quân khoác soirée trắng y như tiên nữ trong bài "Thiên thai" vậy.
- Thật sao?
- Phải. Ở trường cấp ba ngày đó, văn nghệ là Tử Quân hạng nhất đấy, bởi mới có danh là "Hoa khôi".
Tử Quân nắm tay An, cằn nhằn:
- Đủ rồi. Đâu cần lên giọng quảng cáo như vậy chứ. Thôi, chúng ta về. Khuya rồi, mẹ mình trông đấy.
Khả Di nhìn Vĩnh Hưng từ xa và gợi ý:
- Hay để Vĩnh Hưng lái xe đưa em về, Tử Quân?
- Ồ! Không cần đâu. Ái Nga đưa em về được rồi.
Khả Di biết lúc nào nên cười, khi nào im lặng. Anh gật gù cười:
- Vậy cũng phải. Đi về có nhau. Đâu phải thấy trăng quên đèn chứ.
- Dạ, em cũng nghĩ vậy. Cám ơn anh nha.
Ái Nga theo ý Tử Quân, đành để hai chàng trai đứng lặng người trông theo với tình cảm gởi trọn lên mắt.
Không Dễ Gì Quên Không Dễ Gì Quên - Nguyễn Thị Phi Oanh Không Dễ Gì Quên