We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4917 / 19
Cập nhật: 2015-11-23 12:52:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
ịch...
Nam Giao ném bịch tiền dầy lên bà trước mặt Trác:
- Có đủ năm trăm triệu cho anh rồi đó hãy ly dị với San San đi.
Trác nhìn cọc tiền dày và ngước mắt nhìn Nam Giao chế giễu:
- San San quan trọng với mày như vậy sao?
- Đừng nói nhiều, hãy viết giấy trả tự do cho cô ấy đi! Xem như những nợ nần mẹ cô ấy thiếu, tôi trả đủ hết, không có lý do nào anh buộc cô ấy phải ở bên anh, làm việc trả nợ cả. Anh muốn cô ấy trả cả đời cô ấy sao?
- Được! Có năm trăm triệu thì tao giữ cô ta lại làm gì. Cô ta... nhão nhoẹt rồi.
Giọng Trác đểu cáng:
- Để xem có thiếu không! Lỡ như bên ngoài là tờ năm trăm mà bên trong là giấy trắng, tao không ký giấy đâu nhé.
- Tôi không lật lọng như anh.
- Được.
Trác hết hàm ra hiệu cho đàn em mình kiểm tiền, xong bỏ vào cặp táp, anh ta móc ra tờ giấy:
- Đây là giấy nợ, tao trả tự do cho cô ta! Nhưng có một điều tao cần nói cho mày biết, mày là thằng ngốc.
Nam Giao lạnh lùng cầm tờ giấy bỏ vào túi áo, toan quay lưng đi tìm San San, Trác dang tay ra ngăn lại:
- Mày vội gì dữ vậy Nam Giao? San San trước hay sao cũng là của mày.
Đứng lại nghe tao nói cho hết đã!
Nam Giao khó chịu:
- Anh còn muốn gì nữa? Nên nhớ từ nay tôi không chạm vào anh, anh cũng không nên kiếm chuyện với tôi.
- Nhưng công an sẽ kiếm chuyện với mày.
Nam Giao sừng sộ:
- Anh hãm dọa à? Nên nhớ, anh chẳng có sạch sẽ gì đâu, kinh doanh gái mãi dâm, tù có ngày.
- Chuyện này mày không cần lo cho tao mà nên lo cho mày. Bọn thằng Tèo nói với tao cái chết của cha vợ mày là do mày mướn nó. Mày chơi bẩn, thuê ba chục triệu một mạng người, nhưng đưa hai chục rồi muốn xù, nó đang đi tìm mày đấy.
Nam Giao giật bắn người, hai hàm răng anh ta nghiến vào nhau. Đồ khốn kiếp! Những gì anh làm đều không qua mắt thằng khốn kiếp này. Bắt gặp cái giật bắn người của Nam Giao, biết mình bắt được điểm yếu của đối phương, Trác khoái chí:
- Nếu như bây giờ tao đi báo công an cho họ bắt mày thì San San cũng phải sống dựa vào tao mà thôi.
- Đồ khốn kiếp!
Nam Giao lao vào toan đánh Trác, nhóm đàn em đã ngăn lại. Trác cười khẩy:
- Người của tao đông lắm. Mày muốn làm đại ca hả, không dễ đâu Nam Giao. Đi đi!
Bọn đàn em cửa Trác đẩy Nam Giao ra cửa:
- Cút đi, đồ thỏ đế mà muốn làm đại ca. Lẽ ra mày nên về nhà lấy lòng vợ mày để được có tiền, hơn là học đòi làm đại ca. Ngu quá!
Nam Gìao bị đẩy ngã chúi nhủi, tức giận quay lại quát Chí Tường:
- Sao mày không làm nên tích sự gì vậy, đồ ăn hại.
Chí Tường sầm mặt:
- Anh đã sai mất rồi! Càng đi càng sai, tôi không muốn đi với anh nữa, thà tôi về công ty làm tài xế.
- Khốn nạn? Mày để thằng Sầm Giang ngồi trên đầu mày.
- Sầm Giang chưa bao giờ là ông chủ tôi cả. Từ nay anh tự lo liệu đi.
Chí Tường bỏ đi thẳng, mặc cho Nam Giao quát mắng thô tục đằng sau. Đã đến lúc anh cần quay về với tình bạn xưa cũ. Nam Giao đã đi quá sai, sai cả ngàn dặm. Có thể San San đáng thương khi bị Trác áp chế nhưng mỗi người phải tự biết vươn lên.
Không còn Chí Tường để sai khiến, Nam Giao tức giận hét tướng lên:
- Mày sẽ hối hận vì bỏ tao. Đồ khốn...
Đang hét, Nam Giao im bặt vì một chiếc xe tấp lại và những người trên xe nhảy xuống. Công an! Hai người công an kè hai bên Nam Giao:
- Nam Giao! Anh đã bị bắt. Có người tố cáo anh chủ mưu đốt xe tổng giám đốc Trương. Mời anh về phòng công an.
Cái còng số tám bập vào tay Nam Giao. Anh điếng người la lên:
- Không phải tôi! Không phải tôi...
Một sự thật làm cho Sầm Giang lẫn Hương Thủy bàng hoàng. Nam Giao là chủ mưu trong vụ đốt xe của ông Trương. Đổi lại thâm án lo lắng là một hành động dã man. Hương Thủy không còn chịu nổi những áp lực, đau đớn ăn năn.
Nếu như ngày đó cô không mềm lòng để Nam Giao chinh phục cô thì đâu xẩy ra cơ sự.
Sáng nay phòng điều tra cho Hương Thủy gặp Nam Giao, anh một mực kêu oan:
- Hương Thủy! Em đừng tin họ, họ muốn em bỏ anh.
Hương Thủy lắc nhẹ đầu. Cho đến giây phút này Nam Giao vẫn phủ nhận những việc mình làm. Cô lắng lặng đặt lên bàn một vật. Nam Giao nhìn lên bàn, cái máy ghi âm nhỏ xíu. Giọng Hương Thủy đau đớn:
- Của anh đúng không? Anh biết ba sẽ cùng Sầm Giang đi làm đi chúc, cho nên anh thuê người hại ba. Tiếc là ba đã làm di chúc sớm hơn một giờ. Anh Nam Giao, tại sao như vậy hả?
Nam Giao xỉu xuống:
- Anh cần tiền, cần nhiều tiền. Anh muốn cứu San San.
- Vì muốn cứu chị ấy mà anh làm tất cả mọi chuyện dù kinh khủng hay xấu xa?
- Hương Thủy! Em biết anh rất yêu San San mà.
- Vậy còn em, em là gì của anh?
- Anh...
Nam Giao cúi đầu không đáp. Hương Thủy cố ngăn dòng nước mắt:
- Anh đã thật sự ra khỏi trái tim của em. Con của chúng ta cũng không còn nữa vào cái đêm em chạy đuổi theo anh. Em rất đau đớn, song có lẽ em nên mừng vì con không còn nữa, nó không nên ra đời khi cha của nó không hề mong có nó tồn tại trên đời.
Hương Thủy bước nhanh ra khỏi phòng, cô không muốn mình khóc trước Nam Giao, hay là chứng kiến giọt nước mắt ân hận của anh. Hương Thủy không muốn một lần lại mềm lòng...
Một năm sau...
Hôm nay ngày một năm ông Trương mất, trên bàn thờ là bình hoa huệ trắng, cả Hương Thủy và Sầm Giang đều kính cẩn đứng trước linh vị.
Một năm đã đi qua, những đau khổ ngày nào chìm trong quá khứ, tên Nam Giao là cái gì đó đã rất xa.
Thật lâu, Sầm Giang lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng:
- Ngày mai em có tham dự trại hè không? Nên đi! Những gì u ám hãy cho đi qua!
Hương Thủy cúi đầu đáp thật khẽ:
- Em đi chứ. Còn anh?
- Nếu em đi anh... cũng đi.
Sầm Giang cười, trông nụ cười của anh thật rạng rỡ, hình như anh đang rất vui:
- Hương Thủy này! Anh tin là ba sẽ rất vui khi thấy anh và em giữ vững công ty như ngày nào ba còn sống.
- Tất cả công lao của anh, chứ em có làm gì đâu.
- Nhưng em góp ý cho anh những sai sót mà anh không nhận ra vì chưa có kinh nghiệm.
Hương Thủy lảng ra:
- Bây giờ mùa hè ở ngoài Mũi Né chắc tuyệt lắm hả anh?
- Anh chưa đi bao giờ, lần này là lần đầu.
- Cho nên cả công ty cùng đi vui hè với anh luôn.
Sầm Giang cười vui vẻ:
- Cũng nên có chính sách đãi ngộ công nhân chứ. À, em cũng nên mang theo áo ấm đề phòng thời tiết thay đổi đột ngột.
- Anh nên lo cho anh kìa... À này! Ngày hôm qua, ngoại than phiền với em.
Sầm Giang nhăn mặt:
- Lại chuyện không chịu cưới vợ chứ gì. Gấp gì vậy không biết!
- Gấp chứ! Ngơại nói năm nay anh hai mươi sáu rồi. Ở tuổi anh, người ta đã lấy vợ sinh con.
- Nhưng muốn lấy một người vợ, trước tiên anh phải yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu anh.
- Chị Hoa Mai rất có tình cảm với anh.
Sầm Giang nhún vai:
- Thôi đi! Người đâu chưa thấy người đã nghe tiếng. Cô ta nói suốt thế nên ông trời bắt ốm.
- Ngoại nói... - Hương Thủy trêu những người thon thả mới mau sinh con.
Hay là anh chịu Minh Nguyệt không, em làm mai cho?
- Anh nói thôi à nghen! Đâu heo toàn là mỡ với da, thích ăn đầu heo lắm hả?
Rồi vờ giận dỗi, Sầm Giang đi ra ngoài mà trong bụng ấm ức. Lẽ nào cô không biết là anh còn yêu cô, mãi mãi trong trái tim anh chì có mình cô.
Sầm Giang không nghe tiếng thở dài kín đáo của Hương Thủy. Anh còn ở hoài như vậy là cô càng khổ tâm. Sao cô không biết anh còn yêu cô. Còn cô không cho phép mình đến với anh, vì mặc cảm cứ đầy ngập trong cô.
- Anh Sầm Giang, mở cửa!
Hoa Mai đứng bên ngoài cổng rào lắc cửa. Sầm Giang làm như không nghe bỏ đi vào nhà:
- Em vừa nhắc đến Hoa Mai là cô ta đến, ra mà mở cửa!
Hương Thủy tròn mắt:
- Anh mới ở ngoài vào, sao không mở cửa?
- Bạn của em chứ đâu phải bạn của anh.
- Bạn của em, anh mở cửa giùm không được?
- Không!
Sầm Giang đáp tỉnh queo rồi đi luôn lên lầu vào phòng đóng cửa lại. Xui thật. Vậy là anh phải giam mình trong phòng sáng nay rồi! Nhưng nào có yên, không quá nửa giờ Hoa Mai lên lầu gô cửa phòng anh ầm ầm:
- Anh Sầm Giang! Ngày chủ nhật mà giam mình trong phòng hả? Ra mau!
Không thôi, em không để anh yên đâu.
Điệu này có ở trong phòng cũng không yên thân. Sầm Giang làm vẻ ngái ngủ và uể oải ra mở cửa:
- Cô làm cái gì ầm ĩ vậy hả?
- Không ẩm ĩ thì anh chịu mở cửa à! Em và Hương Thủy đổ bánh xèo, xuống phụ một tay đi.
Sầm Giang nhăn nhó:
- Thèm ăn bánh xèo thì ra chợ mua, làm gì cho cực khổ không biết!
- Bánh xèo ngoài chợ không ngon. Mau phụ đi mà.
Hoa Mai ôm cánh tay Sầm Giang lôi đi Sầm Giang phải đi theo.
- Nè! Cô buông tay ra đi, lảm gì mà như áp giải phạm nhân vậy hả?
- Buông ra để anh vào phòng đóng cửa lại ha? Em đâu có ngu.
Hoa Mai cười khúc khích:
- Hương Thủy! Mình điệu anh chàng này xuống rồi nè. Cậu cứ bắt cứ sai thẳng tay đi.
Hương Thủy mỉm cười:
- Cậu bảo mình như vậy, nếu mình làm thật, cậu có đau lòng không?
- Chút chút.
Hoa Mai nép đầu để tựa má vào cánh tay Sầm Giang, âu yếm:
- Em sẽ đau lòng chút chút. Nhưng không sao, người ta nói... "đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn".
Sầm Giang nổi quạu:
- Nè! Tôi mà lấy cô, có nước lấy bông gòn nhét vào lỗ tai hay là chọc màng nhĩ cho điếc. Nếu không, cái lỗ tai của tôi bị cô tra tấn.
Hoa Mai xịu mặt:
- Anh nói năng gì không vì tình em chút nào vậy?
Hương Thủy xen vào xoa dịu:
- Anh Giang nói đùa thôi, cậu không biết anh ấy là người thích đùa sao?
- Nói đùa gì như... búa tạ xán vào mặt người ta... ghét.
Sầm Giang rút tay ra và đưa mắt lừ Hương Thủy một cái. Cô cười nụ quay đi, nhưng mà... không bỏ tật, tạo cơ hội cho Hoa Mai gần Sầm Giang:
- Anh Giang! Lặt rau giùm em. Còn Hoa Mai, cậu gọt dưa nhé.
- Còn cậu làm gì?
- Pha bột. Hay cậu muốn thái thịt.
Sầm Giang nhanh nhẹn:
- Thái thịt để anh làm cho.
Cái bánh đầu tiên được thành hình, Hoa Mai cuốn một cái với rau đưa vào miệng Sầm Giang:
- Anh Giang ăn thử xem, em pha nếm đó chắc chắn tuyệt vời.
Sầm Giang nhủ lòng. Được! Em muốn gán cho Hoa Mai cho anh, thì anh làm vừa lòng em. Sầm Giang vờ há họng ra ăn miếng bánh Hoa Mai đút. Anh...
cắn cả tay cô, Hoa Mai ré lên:
- Nè, ăn bánh thôi chứ!
- Ăn luôn cả bàn tay tài giỏi dịu dàng của cô thì mới ngon. Mai mốt đổ bánh xèo cho bà ngoại tôi ăn mỗi ngày nghen!
Sầm Giang nháy mắt một cái, cái nháy mắt ngụ ý như một lời hẹn. Hoa Mai đỏ mặt và cũng thầm sung sướng. Anh ấy thích mình rồi sao? Cô dạn dĩ ngồi sát hơn vào Sầm Giang và đùa với anh.
- Đổ bánh cho bà ngoại ăn mỗi ngày...cũng có điều kiện đấy.
- Điều kiện gì thế?
- Bà ngoại là...
- Thì là bà ngoại.
Sầm Giang cướp lời, anh đưa vào miệng Hoa Mai miếng chanh, làm cho cô hét lên:
- Chua quá! Cái anh này!
- Hoa Mai! Cô nói tình yêu chua hay ngọt?
- Có cả hai vị, khi yêu nhau thì ngọt không thể tả, và khi ghét nhau thì chua như chanh phải không?
- Đúng, đúng.
Sầm Giang cười khanh khách và chỉ có anh mới thấy Hương Thủy đang cúi đầu và như chăm chỉ đổ bột vào cái chảo kêu lên thành những tiếng "xèo xèo"...
Màn đêm đang buông xuống bên ngoài. Sầm Giang còn thơ thẩn ngoài vườn, anh không cảm thấy buồn ngủ mà một sự trống trải. Ngước nhìn lên cao, anh thấy ánh đèn từ phòng của Hương Thủy sáng lên. Có lẽ cô đang soạn quần áo chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Anh và cô chung sống dưới một mái nhà, mỗi ngày cùng đến công ty với nhau, những tình anh em và bè bạn chỉ như thế thôi.
Hương Thủy cố tình tạo một khoảng cách với anh. Tại sao vậy em? Em vẫn nhận sự chăm sóc của anh mà.
Rút điếu thuốc trong túi áo, Sầm Giang châm lửa đốt xong rít một hơi dài, trầm tư trong suy nghĩ trong nỗi buồn. Anh không thấy ánh đèn trên cao đã tắt, không gian thật tĩnh lặng, chỉ có mùi hương hoa nguyệt quế thoang thoảng. Ánh trăng non như sắp khuất chìm vào đám mây trắng, để lại một màu nhờ nhờ tối.
Hương Thủy đang bước chậm ra ngoài. Trời khá tối, một ánh lửa lập lòe trong đêm, lúc là đóm nhỏ đỏ rực, lúc lại tắt ngúm như ma trơi. Hơi sợ, Hương Thủy đứng lại đưa tay lên ngực trấn an. Sầm Giang đi ngủ từ chiều rồi mà. Hôm nay trông anh rất vui, uống khá nhiều bia, có Hoa Mai có tài chọc anh cười, cô thấy anh cười rất giòn.
Ừ, anh nên cưới vợ đi cho khoảng cách giữa em và anh đỡ ngại ngùng.
Đốm lửa lại sáng lên, Hương Thủy vừa kịp nhận ra Sầm Giang qua đốm sáng của điếu thuốc giống như ma trơi làm chảy đỏ hòn than trong đêm. Cô hấp tấp định quay đi, Sầm Glang đã lên tiếng:
- Em vẫn chưa ngủ à? Ngày mai năm giờ phải đi sớm đó. Ngủ sớm thì mới có sức khỏe đi du lịch chứ!
Hương Thủy đành đứng lại. Không hiểu sao cái cảm giác ấm ức ban chiều lại dâng lên, cô hỏi lại anh bằng giọng lạnh nhạt:
- Còn anh, nói người ta sao chưa đi ngủ?
- Bận... nhớ...
- Nhớ...Hoa Mai à? Cô ấy đã sẵn sàng chờ anh ngỏ lời là cưới.
- Anh không nhớ cô ấy! Em hiểu sai hay cố tình hiểu sai vậy?
- Em hiểu đúng.
- Em đâu phải là anh. À, mà cho là em hiểu đúng đi, nhưng em đã cố tình hiểu sai. Chi vậy?
Lúng túng, Hương Thủy lùi lại:
- Em đi ngủ đây.
- Nói chuyện chưa xong mà!
Sầm Giang đưa tay ra níu khuỷu tay Hương Thủy lại, bất ngờ nên cô ngã vào ngực, anh và Sầm Giang... ôm lấy giữ luôn.
- Đừng tránh né anh nữa!
- Sầm Giang... buông ra đi!
- Em muốn vun Hoa Mai vào cho anh, trong lúc em biết là chưa bao giờ anh hết yêu em kia mà.
- Em không... xứng đáng với anh đâu.
- Bỏ cái mặc cảm không đáng có đó của em đi.
Vòng tay Sầm Giang mỗi lúc siết Hương Thủy vào sát anh hơn nữa, cho cô một hơi ấm dễ chịu. Hương Thủy nửa muốn đẩy ra, nửa lại ngập ngừng. Cô ngước mắt cố nhìn vào mắt anh, ánh sáng lù mù nhưng cô vẫn nhận rõ ánh mắt anh thật dịu dàng yêu thương. Một chút tóc rủ trên trán tạo cho gương mặt anh thêm quyến rũ và buồn bã.
Hai người nhìn nhau thật lâu rồi bất chợt anh cúi xuống đáp môi anh trên môi cô, nụ hôn cho Hương Thủy cảm giác đê mê. Cô không còn dối lòng mình được nữa, là cô có yêu anh để sự đê mê làm chết lịm cả lòng mình.
Nụ hôn dài thật lâu, đôi môi anh nâng niu môi cô, không vụng dại như lần đầu tiên anh hôn cô. Bàn tay anh khẽ nhích lên âu yếm vén mái tóc cô:
- Anh biết là em có yêu anh. Nụ hôn của em nãy giờ không nói dối được anh đâu.
- Nhưng mà Sầm Giang, em không xứng đáng với anh.
Hương Thủy nghẹn ngào, nước mắt cô chảy ra, Sầm Giang âu yếm uống cạn:
- Trong tình yêu không có chữ xứng đáng hay không, mà quan trọng là em yêu anh và anh yêu em. Tại sao lại tự dằn vặt mình khi em có yêu anh.
Lấp tiếng nức nở của cô là nụ hôn, môi anh tìm môi cô, yêu thương và trân trọng.
- Cô dâu lần này đừng chạy trốn nữa. Dù em có chạy trốn, anh nhất định giữ em lại như thế này nè.
Vòng tay siết chặt hơn nữa, Hương Thủy vờ kêu lên:
- Đau...
Anh trừng phạt em cái tội muốn làm bà mai. Ngày hôm nay bộ tưởng anh không biết em ăn thật nhiều bánh xèo, ăn cho khỏi... ấm ức nhìn Hoa Mai lo cho anh à?
- Ai nói em ấm ức? Đừng có suy bụng ta ra bụng người nghen!
- Em không ấm ức thì anh ấm ức, cho nên tối nay nhất định phải hôn cô nhỏ và...
Anh vụt buông cô và quỳ xuống chân cô:
- Hương Thủy! Chúng mình cưới nhau đi!
Hương Thủy lúng túng:
- Anh Giang!
- Em chỉ nên gật đầu hay là lắc đầu.
- Em...
Hương Thủy sụp xuống, cô khẽ gật nhẹ. Lập tửc toàn thân cô được nhấc bổng lên, anh ôm cô quay tròn:
- Nào cô dâu! Lần này thì cô không chạy đi đâu được!
Môi anh tìm môi cô, nụ hôn cho Hương Thủy cảm giác ngất ngây...
Cô Dâu Chạy Trốn Cô Dâu Chạy Trốn - Thảo Nhi Cô Dâu Chạy Trốn