Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mark Haddon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ace Lê
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 204 / 8
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Brừm... Brừm...
ôi hít một hơi sâu. Chắc hẳn họ về muộn thôi mà. Mẹ vẫn ở công sở. Becky thì ở trường. Còn bố thì đang...
Bố đang ở đâu nhỉ? Tôi đã biến mất một lúc lâu còn gì. Chắc bố đã gọi điện tới trường tôi. Hoặc gọi cho bố mẹ Charlie. Mà có thể ông đang ở bên đó không chừng. Có thể ông đang nói chuyện với gã trinh sát Hepplewhite. Mà cũng có thể ông đang bị nhốt trong một căn hầm đâu đó.
Tôi gọi vào di động của ông. Chẳng ai nhấc máy. Tôi đi qua phòng khách, mở cửa kính ban công, bước ra nhìn xuống dưới. Biết đâu bố đang trên đường về nhà ngay lúc này. Nhưng bãi đỗ xe vẫn trống trơn.
Cánh cửa đằng sau tôi chợt mở trượt ra. Tôi quay phắt lại. “Bố ạ?”
Chính là lão già trong quán ăn Thuyền trưởng Gà. Vẫn bộ con lê đó. Vẫn mái tóc muối tiêu cắt tỉa gọn ghẽ. Vẫn chiếc vòng đồng đeo dưới tay áo sơ mi trắng.
“Tao rất tiếc, James ạ,” lão nói giọng ôn tồn. “Nhưng mày biết quá nhiều.”
“Bố mẹ tôi đâu?” tôi đứng tựa sát vào lan can, giọng tôi chợt khản đi. “Các người đã làm gì họ?”
“Bố mày đang ở đồn cảnh sát ấy. Mày đã chạy trốn khỏi trinh sát Hepplewhite, nhớ chứ? Nhưng tao đồ rằng họ không hề biết mày đã biến đi đâu.” Lão lắc lắc đầu tỏ vẻ buồn bã. “Còn chị mày thì đang hú hí với gã tình nhân lười tắm rửa ấy.”
“Ông... ông... ông...” tôi cảm thấy thật nhỏ nhoi, cô độc và sợ hãi.
“Vĩnh biệt James. Thật không may, giờ là lúc mày xuống lỗ rồi.”
Tôi lấy hết sức lao thẳng vào ngực lão, làm lão loạng choạng lui về sau, rồi tôi quay ra nắm lấy hàng lan can. Có lẽ tôi phải trèo ra ngoài và đu xuống ban công nhà bà Rudman bên dưới. Tôi bèn đu một chân lên.
“James, James, James...” lão thở dài, nắm chặt cánh tay tôi và kéo tôi vào ban công. “Đừng có phí sức. Mày có nhìn thấy cái xe Volvo đỏ kia không?”
Tôi ngó xuống. Một chiếc Volvo đỏ đang đậu ngay cổng chung cư. Một gã đàn ông trong bộ com lê xám nhạt cực đắt tiền đang đứng dựa vào nắp xe. Một gã nữa, cũng bận một bộ com lê xám nhạt cực đắt tiền, đứng gần đó, chân đá đá vài viên sỏi.
“Kể cả nếu mày có thoát khỏi tay tao,” lão nói, “thì mày cũng không qua khỏi cầu thang dưới kia đâu.”
Người tôi tê dại. Có vẻ như chống cự cũng vô ích.
Thế rồi tôi nghe thấy một tiếng ồn quen thuộc. Dù nó cách xa vài con phố liền, nhưng ở đâu tôi cũng có thể nhận ra ngay tắp lự. Mặt Rỗ đã tháo bộ giảm thanh ra. Nghe như một chiếc xe tăng đầu đàn đang phóng sáu mươi dặm một giờ. Chính là con xe hiệu Moto Guzzi.
“Ta hãy vào nhà rồi tính chuyện,” lão già bấu chặt tay và kéo tôi vào phía cửa. “Để không ai nhìn thấy.”
Tôi lại với tay ra bám lấy lan can. Giá tôi gắng gượng thêm vài phút cho tới khi Becky và Mặt Rỗ chạy lên cầu thang. Giá tôi...
“Mày bắt đầu làm tao khó chịu rồi đấy,” lão vừa nói vừa nậy những ngón tay tôi ra khỏi lan can và tống cổ tôi qua cánh cửa trượt vào trong phòng. Ánh sáng xanh dương lại xuất hiện trong mắt lão, liên tục chớp nháy như điên.
Tôi bám lấy màn rèm cửa, màn rơi toạc khỏi thanh treo. Tôi bám lấy ghế bành, ghế lật ngửa tùng phèo. Tôi bám lấy cái tủ ly, ngay lập tức chúng tôi bị bao phủ trong một đám mưa bút bi, linh kiện máy bay điều khiển bằng sóng và những chiếc đĩa trang trí mẹ mang từ đảo Crete và đảo Majorca về. Trong khi bị lôi xềnh xệch qua phòng, tôi vội xoáy lấy con dao bấm trên bàn điện thoại, quay người lại đâm phập một nhát vào cẳng chân lão già.
Lão im không nói gì. Không thèm kêu la. Cũng chẳng nhăn nhó. Lão lẳng lặng rút con dao ra, ngưng lại một lúc, rồi dùng một tay ấn tôi vào tường, bàn tay kia gập lại hình càng cua, chĩa thẳng cách mặt tôi có vài phân. Năm quầng điện quang xanh nóng rực xuất hiện trên đầu những ngón tay lão.
Đó cũng là lúc cửa trước bật mở. Becky bước vào, nhìn thấy tôi đang bị ghim chặt vào tường, la thét dữ dội như một con mèo bị kẹp đuôi vào chiếc máy tán.
“Gì thế?” Mặt Rỗ bước vào theo sau.
Cả bốn người chúng tôi đứng đó nhìn nhau trong vài giây đồng hồ, không ai biết mình nên làm gì tiếp theo.
Thế rồi lão già giương bàn tay phát sáng về phía Mặt Rỗ. “Thằng kia. Cấm xía vô.”
“Làm gì đi chứ!” Becky hét lớn.
Và Mặt Rỗ chỉ cần có thế. Gã vuốt mấy lọn tóc đầy mồ hôi dầu khỏi mắt, ưỡn căng ngực ra dõng dạc, “Chưa có đứa nào dám cấm thằng này xía vô cái gì nhé.” Rồi gã chĩa bàn tay ra đúng kiểu kung fu, nhảy nhảy về phía trước và gầm lên như kẻ chuẩn bị chặt chém nguyên một chiếc phi cơ ra nhiều mảnh nhỏ.
Lão già mặc com lê bèn thả tôi ra để rảnh tay phòng vệ. Gì chứ mấy khoản kung fu này Mặt Rỗ hơi bị cừ. Gã chặt một phát vào cạnh cổ lão già, làm cho lão chới với ngửa người vào cánh cửa bếp đằng sau, ngã lộn nhào và mắc dính vào cái cầu là quần áo. Tôi nghĩ bụng, đây là lần đầu tiên tôi thấy Mặt Rỗ trông sáng bừng hạnh phúc như thế.
Becky chụp lấy cổ áo tôi mà hét toáng lên, “Cái quái quỷ gì thế này hả Jimbo?”
“Mang em ra khỏi đây!” Tôi thở dốc. “Mang em ra khỏi đây đã!”
“Hượm đã!” bà chị cương quyết. “Mày phải giải thích cái đã.”
Chẳng có giải với thích gì cả. Thay vào đó, bà chị tôi lĩnh trọn hai bàn tay xanh màu điện quang lên hai bả vai. Một trong hai gã đi xe Volvo đã leo lên trên này xem có chuyện gì mà lâu thế. Trong mắt hắn nảy lên những tia pháo hoa xanh da trời.
“Oái!” Becky la làng, quay ngoắt lại sau.
Hai vệt bàn tay cháy xém in rõ trên áo khoác của chị ấy và mùi da cháy bốc lên nồng nặc.
“Áo tôi!” chị ấy rít inh lên. “Nhìn xem ông đã làm gì áo tôi thế này!”
Cái mũ bảo hiểm vốn đang treo lủng lẳng trên tay bà chị, lập tức được lượn một vòng qua vai và phi cái chát vào đầu kẻ mới xuất hiện, làm hắn lé cả mắt, lảo đà lảo đảo rồi ngã vật xuống thành một đống.
Becky quay sang tôi liến thoắng, “OK, Jimbo, mày thắng rồi. Giải thích sau cũng được. Ta chuồn khỏi đây mau.”
“Cảm ơn nhé,” tôi vớ lấy thêm một cái túi ngủ nữa trên tủ ly.
Becky nhìn cái túi hỏi. “Mình đi đâu đây? Ngoại ô Mông Cổ à?”
“Cũng có thể lắm,” tôi đáp.
Tôi quay sang và thấy cái tủ lạnh chao nghiêng rồi đổ sầm xuống sàn một tiếng long trời.
“Terry!” Becky hét lên. “Anh không sao chứ?”
Bản mặt xấu xí ló ra sau cánh cửa. “Đương nhiên là không sao rồi!” Đoạn lại tiếp tục nhảy vào cuộc ẩu đả.
Becky nhặt cái mũ bảo hiểm của Mặt Rỗ lên, vứt cho tôi và nói, “Cầm lấy.”
Tôi vớ luôn lấy áo khoác của gã cho đủ bộ.
Suốt dọc đường chạy xuống cầu thang Becky cứ lải nhải không thôi, “Điên rồ quá đi. Điên hết cả rồi.”
“Em biết,” tôi đáp. “Em biết. Làm ơn. Cứ tiếp tục đi đi.”
Chúng tôi chạy ngang qua bãi đỗ xe, và tôi cuống cuồng nhồi nhét đống hành lý vào cốp con Moto Guzzi. Chỉ đến khi khóa cốp lại tôi mới chợt nhớ ra gã đàn ông mặc com lê xám nhạt đắt tiền còn lại, lúc này hắn đang chạy về phía chúng tôi.
“Becky!” tôi thét lớn. “Cẩn thận kìa!”
Bà chị ngoảnh đầu nhìn. “Trời đất, Jimbo, đám bạn mày nhìn tử tế quá nhỉ.”
Rồi chị tôi nhảy lên xe. Tôi cũng nhảy theo. Kẻ truy đuổi chúng tôi nhận ra rằng gã cũng cần phương tiện đi lại, bèn chạy ngược về chiếc Volvo đỏ. Chúng tôi vội cài chốt mũ bảo hiểm.
“Chị đã lái xe này bao giờ chưa đấy?” tôi hét lên.
“Dĩ nhiên là chưa. Terry có cho ai đến gần nó đâu.”
“Ôi trời.”
“Thì ai chả phải có lần đầu!” chị ấy hét đáp trả.
Chiếc Volvo vào động cơ, rít số lùi, rồi lao đến chỗ chúng tôi như một chiếc phi cơ chiến đấu, xịt khói xối xả từ hai bánh sau.
“Giữ chặt vào!” Becky hét.
Tôi ngước mắt lên ban công và thấy một cái ghế trong bộ bàn ăn bay thẳng ra khỏi cửa sổ. Thế rồi đầu tôi giật mạnh ra đằng sau trong khi mông đít bị kéo cật lực về phía trước, và chúng tôi khởi hành.
Với tư cách là một tay lái học việc thì Becky cũng rất cừ. Còn xét với tư cách là một tay lái học việc đang bị một gã hung tợn đeo bám trên con Volvo đỏ, bà chị quả đã đạt tới mức xuất thần.
Chúng tôi hết lạng lách lại gầm rú rồi xòe trượt. Chúng tôi cưỡi cả lên vỉa hè và tí ti nữa thôi là đâm phải một chiếc xe tải chở kem. Tôi quay đầu lại thấy con Volvo kia cũng lạng lách, gầm rú và xòe trượt ngay sát đuôi chúng tôi. Chúng tôi nhảy bốc đầu qua một mô đất đầy cỏ và bay trên không một quãng dài kinh hoàng. Chúng tôi hạ cánh xuống mặt đường, trượt vòng qua một bến xe buýt và lạng trở lại đường cái.
Chiếc Volvo cũng vậy. Khi Becky giảm tốc độ để phóng xuống xa lộ hai chiều, vượt qua nhà máy nước và kho chứa sữa, tôi lại liếc ra sau thì thấy chiếc xe đang rượt sát biển số của chúng tôi có vài mét.
“Nhanh lên Becky!” tôi thét lên. “Hắn đuổi kịp rồi.”
Chẳng rõ bà chị lãng tai hay là giở chứng muốn thể hiện tay nghề, mà chiếc xe bỗng đột ngột ngoặt sang bên phải, cắt ngang trước mặt một xe tải lắp trục đang bon bon lao tới sau lưng, trượt khỏi xa lộ và đâm xuyên vào hàng cây trồng dọc dải phân cách.
Tôi nhắm tịt mắt lại. Đám cành cây cào vào vành lưỡi trai nghe lước xước, trong khi con xế nổ lồng lên phía dưới mông như con ngựa bất kham. Tôi hết sức tập trung giữ cho bữa trưa không chơi đuổi bắt trong dạ dày. Đội mũ bảo hiểm kín mít thế này mà lỡ nôn mửa ra thì chết.
Thế rồi đột nhiên tới đoạn đường rải đầy đá dăm. Tôi mở mắt ra thấy mình đang phóng trên xa lộ hai chiều, nhưng lần này là theo chiều ngược lại. Nhấp nhổm mông đít, tôi chỉ kịp ngó ra sau lần chót và thấy chiếc Volvo đỏ đang nằm phơi lưng giữa làn phân cách, mui xe gập gọn ghẽ quanh một thân cây. Trổ ra từ trong lồng kính chắn gió đã vỡ tan tành là tẩm biển đề: CẤM VÒNG NGƯỢC.
Tôi bèn bảo Becky đi chầm chậm lại được rồi.
o O o
Mười phút sau, chúng tôi đỗ lại bên ngoài siêu thị Tesco. Becky xuống xe, đưa chìa khóa cho tôi, “Đợi ở đây, năm phút thôi.”
“Nhưng, chị Becky...” tôi nài nỉ.
“Đồng đội, vểnh tai nghe đây,” chị ấy nguẩy nguẩy ngón tay về phía tôi. “Nếu chị mày có phải đi ra ngoại ô Mông Cổ, thì cũng cần phải có bàn chải, bút kẻ mắt, và mấy cái quần chẽn sạch nữa nghe chưa.”
Bùm Bùm - Mark Haddon Bùm