A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5411 / 19
Cập nhật: 2016-05-15 03:49:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hã Yên cố gắng dành sẵn cho người mình sắp tiếp xúc một nụ cười, nhưng nụ cười hiếm hoi ấy chỉ nở giữa chừng rồi vụt tất khi hai ánh mắt giao nhau. Phút chốc bão tố trong lòng Nhã Yên nổi lên cuồn cuộn, uất ức, hờn giận, đau khổ, những tình cảm hỗn tạp nhất căng cứng trái tim bé bỏng của cô. "Hắn" đấy ư? Chỉ cần có ai đó nhắc đến tên "hắn" thôi là Nhã Yên đã muốn bỏ đi. Còn giờ đây đứng trước "hắn", Nhã Yên muốn hét lên thật to, muôn đập phá cho hả giận. Nhưng đó chỉ là trong ý nghĩ, chu8' thực tế Nhã Yên biết là mình chẳng làm gì được "hắn". Sự dồn nén làm chân Nhã Yên gần như đứng không vững nữa, cô sắp ngất xỉu.
- Tôi đến đây xin lỗi Nhã Yên về chuyện hôm trước - giọng Hạo Thiên trầm trầm, có lẽ vì xúc động - chỉ vì tôi nóng quá...
"Xin lỗi" có thế thôi ư?? Không một lời giải thích, không một câu biện minh gì cả sao? Ông tự tin quá đấy, ông Hạo Thiên! Nhã Yên chua chát nghĩ.
- Còn đây là xấp tài liệu tiếng Anh xin gởi lại Nhã Yên. Tôi đã dịch xong hai bản và đã gởi đến chỗ bác Vĩnh - Hạo Thiên đứng dậy rồi như để giải thích thêm, anh nói - Thế Hùng không có lỗi gì trong chuyện này cả!
Vậy ra tất cả chuyện đều do Thế Hùng đạo diễn!
- Khoan đã, lần trước ông đã không tiếc lời xúc phạm tôi để rồi bỏ đi không nghe tôi giải thích. Giờ thì ông đã tự vác xác tới đây thì chỉ được phép ra khỏi nơi này khi nào tôi muốn - Nhã Yên hài lòng với giọng cay cú của mình - Nghe đây ông Hạo Thiên. Thứ nhất: Tôi không phải là cái thùng rác công cộng để những lúc buồn ông có thể tuồn tất cả những thứ rác rưởi vào đó. Thứ hai: Tôi khuyên ông đừng bao giờ xen vào những công việc riêng của tôi. Hãy đến chỗ bác Vĩnh lấy lại những gì mà ông đã gởi. Còn bây giờ - Nhã Yên chạy vào phòng lấy chiếc áo khoác hãy còn nguyên mùi vải mới - Ông hãy đi đi!
Hạo Thiên nhìn thật lâu vào đôi mắt đang trừng lên của Nhã Yên như muốn ước lượng bề dày của cơn giận trong lòng cô gái. Đôi mày rậm của anh thoáng cau lại rồi giãn ra. Hạo Thiên để chiếc áo trở lại trên bàn và lặng lẽ đi ra ngoài.
Ấm ức, tức nghẹn, chao đảo, những thứ tình cảm ấy đến cùng một lúc làm Nhã Yên ngây người đứng thẳng trước cánh cửa đã đưO8.c khép lại từ lúc nào, thấy mình trơ trẻn một mình dưới quầng sáng của ngọn đèn néon dài một mét mấy. Thế là điều Nhã Yên chờ đợi đã không xảy ra, Hạo Thiên đã dửng dưng không hề biểu lộ một chút sốt ruột hay giận dữ nào! Những câu nói của ta khi nãy còn quá nhẹ nhàng và lịch sự chăng? Ôi ta ngốc nghếch đến mức nghĩ rằng ai cũng có trái tim bé nhỏ như mình. Nhã Yên ngồi phịch xuống ghế, gương mặt thất thần.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Lại chuyện gì nữa đây? Nhã Yên cố lấy giọng thật tự nhiên:
- Mời vào.
- Ôi! Huy Tùng!
Nhã Yên khẽ kêu lên, hai ánh mắt chạm nhau ngạc nhiên nhiều hơn mừng rỡ. Huy Tùng nhìn Nhã Yên từ đầu đến chân:
- Anh nghe nói Nhã Yên vừa gặp chuyện không may...
- À, em bị rắn cắn nhưng đã hết rồi! - Nhã Yên vẫn còn bối rối, cô nói mà không nhìn thẳng vào mắt Huy Tùng - Anh ngồi chơi, Nhã Yên đi lấy nước nha!
Huy Tùng nhíu mày, anh thấy thái độ Nhã Yên thật lạ lùng. Chờ cô đặt ly nước xuống bàn, anh hỏi ngay:
- Có chuyện gì vậy, nói anh nghe đi Nhã Yên?
- Ồ, có gì đâu anh, một vài chuyện bực mình cỏn con thôi mà - Nhã Yên cười gượng rồi nhanh chóng lảng sang chuyên khác - Công việc của anh ra sao, cửa hàng điện tử chắc đã khai trương rồi chứ?
Huy Tùng lắc đầu, mắt thoáng buồn:
- Cửa hàng điện tử không mở được Nhã Yên à!
- Tại sao vậy?
- Vì... anh sắp xa thành phố này.
- Xa thành phố? - Nhã Yên tròn mắt hỏi lại.
Huy Tùng gật gù:
- Anh sẽ đi xuất ngoại cùng với ba mẹ.
- Bao giờ? - Nhã Yên sửng sốt.
- Chưa biết chính xác ngày, giờ nhưng chắc là không còn lâu nữa vì hồ sơ đã hoàn tất!
Vậy là sắp chia tay với Huy Tùng, tự dưng Nhã Yên thấy buồn:
- Chắc anh vui vì sắp gặp lại chị Hai và các cháu.
- Nhưng rất buồn vì phải xa em - Huy Tùng nắm lấy tay Nhã Yên nói nhanh - Anh sẽ xin ba mẹ Ở lại nếu như em đồng ý...
- Đừng nói vậy chứ anh... Nhã Yên cắt ngang lời Huy Tùng - Anh quên rằng chúng mình đã giao ước với nhau là sẽ không nhắc lại chuyện ấy nữa kia mà!
- Vậy là em vẫn không có gì thay đổi - Huy Tùng hỏi Nhã Yên mà như nói với chính mình.
Nhã Yên chuyển sang đề tài khác:
- Hai bác vẫn khỏe chứ anh?
Huy Tùng gật đầu:
- Cảm ơn Nhã Yên, ba mẹ anh vẫn khỏe! Cho anh gởi lời thăm bác và Thế Hùng.
Nhã Yên đứng dậy đưa Huy Tùng ra tận cửa:
- Huy Tùng, em muốn nhìn thấy anh lên máy bay!
Huy Tùng im lặng nhìn Nhã Yên thăm thẳm, anh hơi mím môilại rồi quay đi buồn bã...
Nhà ông Trần Vĩnh ở ngoại ô thành phố.
Phải khó khăn lắm Nhã Yên mới tìm được địa chỉ. Ngôi nhà là một biệt thự rộng có đôi cổng sắt với dây thép phủ kín. Từ ngoài nhìn vào Nhã Yên nhìn rất rõ khu vườn, với những cây cảnh được chăm sóc chu đáo. Mùi thơm của hoa. Con đường trải sỏi. Chưa đưa tay lên bấm chuông mà Nhã Yên đã thấy ngài ngại.
Mưa vẫn rơi.
Chiếc dù của Nhã Yên ướt đẫm cả. Những hạt mưa lất phất đều đặn, thỉnh thoảng hất vào mặt, vào người Nhã Yên. Một cảm giác mát lạnh chạy khắp toàn thân. Đứng ngoài cổng chần chờ, Nhã Yên lưỡng lự không biết có nên bấm chuông hay không.
Rồi có tiếng chó sủa, một con chó thật to từ trong nhà chạy ra. Nó chồm lên cửa sắt như định vồ Nhã Yên. Nhã Yên sợ hãi lùi ra sau, con chó vẫn tiếp tục nhe những cái răng nhọn hoắc, gầm gừ...
- Ốc, ốc, im nào!
Có tiếng nói to từ trong vọng ra. Tiếng gọi chó của một người đàn bà. Bà ta vỗ nhẹ vào đầu con chó rồi ngẩng lên nhìn Nhã Yên quan sát:
- Cô là cô Nhã Yên?
- Dạ!
Nhã Yên đáp và chăm chú nhìn người đàn bà trước mặt. Một người đàn bà có gương mặt hiền, có lẽ khoảng trên dưới bốn mươi, Nhã Yên thầm đoán.
- Mời cô vào!
Nhã Yên mỉm cười bắt chuyện:
- Xin lỗi bà là...
- Hãy gọi tôi là dì Phục. Có lẽ cô Hải Yên đang chờ cô trong phòng khách.
Đang đi chợt Nhã Yên sựng lại:
- Ủa, còn bác Vĩnh đâu? Chính bác ấy gọi cháu đến mà!
- Ông bà vừa có chuyện phải đi ra ngoài. Cô đừng ngại khi đã có Hải Yến. Biết đâu xong việc ông bà sẽ về sớm.
Tự dưng Nhã Yên thấy lo lo:
- Dì Phục à, hay là để hôm khác cháu đến gặp bác Vĩnh được không? Làm phiền chị Hải Yến chau ngại.
- Ậy! Đừng nói vậy chớ, cô mà bỏ về là ông bà sẽ mắng tôi đó nghe!
Từ chối không được, Nhã Yên đành theo chân bà Phục vào trong. Nhã Yên đi qua một vườn hoa rộng. Con đường trải sỏi đủ xe hơi ra vào. Hai bên đường được trồng rất nhiều loại hoa. Đặc biệt có hàng mai trắng được cắt tỉa rất khéo. Ngoài ra còn những bụi trúc, mẫu đơn... và các loại hoa khác mà Nhã Yên không nhớ rõ.
Bóng tối và ánh sáng mờ mờ khiến Nhã Yên không thấy hết. Bất giác cô liên tưởng đến chiếc sân nhỏ nhắn, chật hẹp ở nhà mình, có một khoảng cách thật xa.
Đi mãi rồi cũng tới trước cửa nhà. Đó là một biệt thự hai tầng màu xanh biển. Ngôi nhà hơi cũ nhưng nó giống như một cung điện nhỏ. Phía trước và hai bên hành lang đều được cẩn đá cẩm thạch trắng muốt.
- Đến rồi, cô vào đi!
Nhã Yên phân vân nửa muốn vào nửa muốn quay trở lại. Cô ngán ngẩm khi nghĩ đến việc phải ngồi nói những chuyện không đâu với Hải Yến. Nếu như không vì bác Vĩnh có lẽ cô đã không đưa tay gõ nhẹ cửa kính:
- Vào đi!
Nhã Yên đẩy cửa bước vào, giây phút đầu tiên cô đã bị hút bởi cách bài trí trong phòng. Tất cả những đồ vật ở đây từ màu sắc đến hình dạng đều toát lên một cái gì đó rất thanh nhã, làm cho người ngắm nó không hề biết chán.
- Ngồi đi Nhã Yên!
Nghe gọi đến tên mình Nhã Yên sực nhớ quay lại. Hải Yến ngồi cạnh cửa sổ, ấm cúng và lộng lẫy trong chiếc áo lông màu lá cẩm.
- Căn phòng đẹp quá!
Hải yến không giấu được vẻ kiêu hãnh trong nụ cười:
- Công trình này của anh trai tôi đó! Nghe cô khen hẳn mũi anh ấy phồng lên phải biết!
Đang cười, chợt Nhã Yên dừng ngay lại khi tình cờ nghe Hải Yến nhắc đến hai chữ "anh trai". Cứ nhìn cách bài trí trong phòng đủ biết người làm công việc này am hiểu rất nhiều về nghệ thuật. Vậy sao người ta bảo con trai bác Vĩnh là một người chẳng ra gì? Mình chưa gặp anh ta lần nào để có thể khẳng định điều đó đúng hay sai nhưng phần đông những người có tài lại giàu có thường đi kèm với tính phách lối, gàn dở, đôi khi không bình thường nữa! Không hiểu anh ta thuộc tuýp người nào nhỉ? Ơ hay, tại sao ta tò mò vậy, mặc kệ anh ta đi!
Hải Yến đẩy ly cà phê sữa còn bốc khói về phía Nhã Yên:
- Tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ không đến!
Nhã Yên đan hai tay lại để trên đùi, mắt nhìn lơ đãng ra bên ngoài:
- Trời lạnh thật nhưng đi dưới mưa cũng có cái thú riêng của nó! Vả lại, bác Vĩnh đã gọi thì nhất định tôi phải tới.
Hải Yến mỉm cười, mắt ánh lên một tia rất lạ:
- Người biết giữ chữ tín như cô kể ra cũng hay thật nhưng đôi khi muốn chiến thắng bản thân mình cũng không phải là chuyện dễ dàng. Như tôi đây chẳng hạn, trời mưa gió thế này nếu có ai lôi ra ngoài đường thì tôi cũng bò trở vô cho xem!
- Chị nói vui vậy thôi chứ khi gặp chuyện hoặc đã lỡ hứa với ai đó điều gì nhất định chị sẽ đi mà!
Hải Yến lắc đầu:
- Không, tôi không phải như cô. Tôi không quen đày ải thân xác mình!
Nhã Yên không mấy đồng tình với lối suy nghĩ của Hải Yến nhưng không muốn tranh luận nên cô chuyển đề tài:
- Chị có biết bác Vĩnh gọi tôi đến đây có việc gì không?
Hải Yến chậm chạp hớp một ngụm cà phê:
- Không có gì quan trọng lắm đâu. Bạn cha tôi vừa gửi tặng một vò phong lan rất đẹp nên người định gọi cô đến xem đó mà. Tí nữa dùng cơm xong tôi sẽ bảo dì Phục đưa cô đi xem. Sẵn đây tôi muốn hỏi cô... - Dì Phục hả, vào đi! - Nhã Yên tỏ vẻ khó chịu ra mặt, chạy ra trong khi Nhã Yên ngạc nhiên đến lặng người.
- Anh Thiên, anh về thật đúng lúc để dùng cơm tối. Giới thiệu anh đây là Nhã Yên, cô gái làm vườn... - Hải Yến chợt khựng lại khi phát hiện ra vẻ mặt không bình thường của Hạo Thiên và Nhã Yên, một nụ cười rất khó hiểu làm méo mó đôi môi Hải Yến - Hóa ra hai người đã quen nhau từ trước, hay thật đấy!
Nhã Yên nghe má mình nóng ran không hiểu vì sự xuất hiện của Hạo Thiên hay vì thái độ kỳ lạ của Hải Yến. Thời gian không cho phép Nhã Yên suy nghĩ, phân tích: cô đứng dậy:
- Xin lỗi, tôi phải về!
- Nhã Yên! - Hạo Thiên gọi.
Nhã Yên không còn nghe thấy gì nữa. Cô xách chiếc ví bước nhanh ra đường. Mưa đổ trên tóc, trên người. Mặc tình, Nhã Yên vẫn như một cái xác không hồn lầm lũi bước. Không một chiếc xe lam, không một chiếc xích lô. Nhã Yên cứ đi như vậy. Mặc cho mưa. Bây giờ trời đã khá khuya các dãy phố hai bên đường sắp đóng cửa.
Quả là một điều bất ngờ đối với Nhã Yên. Trước khi đến đây, Nhã Yên đã dự tính cả chục tình huống nhưng rõ ràng tình huống gặp lại Hạo Thiên trong vai trò ông chủ, Nhã Yên không thể nào tưởng tượng nổi. "Tôi có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn". Thế đấy, Nhã Yên mi mở mắt ra chưa - Nhã Yên tự mỉa mai mình - vậy mà mi đâu có tin. Mi cho rằng mình là con bé thông minh lắm nhưng thực ra mi ngốc nghếch chưa từng thấy, mi có cái đầu của con búp bê... Buồn cười thật, mi tự đặt mình ngồi lên lưng con ngựa cao nghều để rồi loay hoay mãi không cách nào xuống được. Ngạo mạn, phách lối là những bản tính chỉ dành cho kẻ giàu có, còn mi, mi là ai mà dám đặt mình ngang hàng với họ? Tỉnh lại đi Nhã Yên, phải biết xử sự trước ông chủ nhỏ của mi. Nếu không có hối cũng không kịp đâu! Không, dù Hạo Thiên là ai đi nữa ta cũng sẽ không bao giờ gập mình trước anh ta, ta không có lỗi!
- Đi với anh nghe em?
Đang đi chợt có cảm giác như ai đó nắm áo mình giữ chặt. Nhã Yên quay lại, mùi rượu, mùi thuốc lá phà vào mặt làm cô suýt nôn mửa. Thì ra hai gã đàn ông say rượu đang đứng trước cô, cười nham nhở. Không dám chần chờ, Nhã Yên đưa thẳng tay tát vào mặt tên đang nắm áo mình rồi vùng bỏ chạy. Đúng lúc ấy một chiếc xe du lịch trở tới sát bên cạnh làm Nhã Yên sợ hãi nép vào lề.
Hạo Thiên nói như ra lệnh:
- Lên xe ngay!
Hai tên say rượu sắp đuổi kịp, không còn cách nào khác Nhã Yên leo lên xe ngồi cạnh Hạo Thiên.
Hạo Thiên với tay lấy chiếc áo khoác để sau xe mình đưa cho Nhã Yên, rồi sang số cho xe chạy về phía trước. Và như vậy, rất lâu. Hạo Thiên ngồi chau mày yên lặng làm Nhã Yên thấy ngột ngạt, cô hỏi:
- Ông định đưa tôi đi đâu đây?
Hạo Thiên cười nhạt:
- Cô còn quan tâm đến chuyện ấy nữa à?
Nhã Yên yên lặng, Hạo Thiên tiếp:
- Nếu cô thật sự quan tâm thì tôi nghĩ cô không liều mạng đi giữa trời mưa thế này.
Nhã Yên vẫn im lặng, Hạo Thiên quay qua.
- Tôi nghĩ cô đã về rồi, không ngờ vẫn còn lang thang ở đây!
Hạo Thiên nói với thái độ không vui như Nhã Yên làm điều gì không phải.
- Thật cảm ơn ông!
Nhã Yên nói nhưng Hạo Thiên lớn tiếng:
- Cảm ơn gì chứ?
- Cảm ơn sự quan tâm vừa rồi của ông!
Nhã Yên nói càng làm cơn giận trong lòng Hạo Thiên nổ to hơn. Hạo Thiên ghì chặt tay lái như muốn bóp cho nó vỡ vụn ra.
- Ông cho tôi xuống đây.
- Tôi sẽ đưa cô về tận nhà.
- Không dám làm phiền ông!
- Nhưng cô đã làm phiền tôi rồi còn gì!
Hạo Thiên lớn tiếng, Nhã Yên trố mắt nhìn Hạo Thiên:
- Ồ! Ai đã làm cho ông nổi giận như vậy?
Nhận ra sự quá đáng của mình, Hạo Thiên xìu xuống:
- Sao không ở lại dùng cơm?
- Tôi sợ đau dạ dày vì ăn mà phải nhìn thấy bộ mặt của ông! - Nhã Yên nổi hứng.
- Sao không chờ cha mẹ tôi về?
- Chẳng dính dáng gì đến ông!
- Cô làm tôi điên mất!
Hạo Thiên lại quát nhỏ - Nhã Yên có vẻ giận. Cô xoay tay nắm cửa như định bước xuống xe. Hạo Thiên choàng tay qua giữ lại:
- Cô định tự sát à?
- Chuyện đó là do ông đấy!
Buồn cười - Nhã Yên tỏ thái độ khiêu khích. Hạo Thiên không vừa, anh mím môi đạp thắng. Mất thăng bằng Nhã Yên ngã dúi về phía trước. Xe dừng lại hẳn.
- Xin lỗi nha!... Hạo Thiên không nói hết lời vì chợt nhiên như có một sức mạnh nào đó lôi cuốn, làm anh không kềm chế được lòng mình. Ánh mắt giương tròn lóng lánh kia, đôi môi mọng ướt pha một chút giận dỗi kia... tất cả như hút lấy Hạo Thiên, bất giác anh choàng tay qua vai kéo Nhã Yên vào lòng, đặt môi lên môi Nhã Yên.
Trong vòng tay Hạo Thiên, cái hôn nóng bỏng, mùi thuốc lá, mui da thịt đàn ông làm Nhã Yên hụt hẫng trong cảm giác ngây dại, cô thấy tâm trí mình trôi bềnh bồng, bềnh bồng. Chợt ý thức chống đối vươn dậy, làm thế là không đúng, không đúng - Nhã Yên dồn hết sức mình, đẩy Hạo Thiên ra. Cô quay người bỏ chạy ra khỏi xe... nhưng Hạo Thiên đã đuổi kịp, chụp lấy tay Nhã Yên:
- Em... em làm gì vậy?
Nước mắt lăn dài xuống má, Nhã Yên nói:
- Hãy buông tôi ra, cho tôi đi!
- Tại sao?
- Mặc dù tôi không xứng đáng với ông, tôi nghèo khổ - Nhã Yên nghiến răng - Nhưng tôi hông muốn ai khinh rẻ mình!
- Nhã Yên!
Tiếng Hạo Thiên đuổi theo phía sau. Mặc, Nhã Yên chạy thẳng vào phòng, gieo mình xuống giường. Nhã Yên thấy đầu óc quay cuồng. Cảnh chung quanh như nhòa dần, nhòa dần. Nhã Yên cảm thấy xấu hổ và tự trách mình đã quá yếu đuối trước mặt Hạo Thiên. Phải chi lúc nãy ta đủ tỉnh táo, tát cho Hạo Thiên một tát thì có lẽ giờ đây không khổ sở thế này. Bất giác Nhã Yên đưa tay lên sờ môi mình, dẫu sao nụ hôn bất ngờ đó cũng gây cho cô một ít xôn xao. Mà không, không chỉ là một ít.
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím