Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1133 / 19
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ào sáng thứ 2, khi Sasha, Liam và con chó đi qua sân nhà đề vào văn phòng, trông bà nghiêm trang hơn mọi khi rất nhiều. Phòng triển lãm đóng cửa vào thứ 2, nhưng phòng làm việc thì mở cửa, và đây là cơ hội tốt cho mọi người làm việc bù. Sasha mặc quần đen. Còn Liam thì trông như mọi khi. Anh mang giày cao bồi, mặc áo khoác da, bên ngoài áo thun trắng, quần jeans và đội mũ chơi dã cầu. Họ định chiều ấy đi mua cho anh nhiều áo thun và một ít đồ lót. Anh không đem theo đủ các thứ ấy để dùng cả tuần, vì anh chỉ định ở lại ngày cuốn tuần thôi
Sasha giới thiệu anh với tất cả nhân viên của mình. Anh thoải mái, vui vẻ, và mọi người hình như thích thú khi gặp anh. Anh gởi ho phim đèn chiếu về tác phẩm của mình vào tuần trước. Bernard nói họ rất nôn nóng muốn trưng bày tác phẩm của anh vào cuối năm tại New York. Trong khi chờ đợi, cả 2 chi nhánh của phòng triển lãm sẽ trưng bày tác phẩm của anh, ở Paris và New York. Đây là cơ hội ngàn vàng cho anh. Còn Eugenie thì gần xỉu khi thấy anh. Sau đó, chị nói cho Sasha biết chưa bao giờ chị thấy người đàn ông nào đẹp như thế. Sasha cũng không. Đây là một phần của vấn đề khó khăn sẽ làm cho bà khó xử
Đêm đó, khi họ nói chuyện về phòng triển lãm, anh nằm dài trên giường như một con sư tử tơ sau khi họ đã làm tình
- Vậy anh nghĩ sảo – Bà hỏi anh. Bà muốn biết ý kiến của anh trong quan điểm của người họa sĩ. Bà nắm cơ hội hiếm hoi này để hỏi anh, vì anh là người trong cuộc, là họa sĩ sẽ làm cho phòng triển lãm của bà nổi tiếng thêm. Đây là viễn cảnh sáng lạn cho người đại diện bán tranh, mặc dù ý kiến của bà về nghệ thuật rất chính xác, nhưng bà muốn biết ý kiến của anh. Bản năng đánh giá của bà về phòng triển lãm và về các họa sĩ của bà lúc nào cũng rất đúng đắn
- Anh nghĩ sao à? – Trông anh có vẻ tỉnh bơ. Anh vẫn còn ngây ngất trước chuyện họ vừa làm, nên anh ngạc nhiên khi bà hòi về công việc – Ờ, để xem nào… tuyệt hơn đêm qua… không tuyệt bằng sáng nay… Có lẽ anh mệt… Anh nghĩ tuyệt nhất là vào chiều Chúa Nhật trong bồn tắm… – Anh kể hết những lần làm tình, so sánh đánh giá các lần ấy – Sasha cười khúc khích khi nghe anh nói
- Thôi, im đi Liam! Em muốn biết ý kiến anh về phòng triển lãm và các nhân viên
- Ồ, thế à? Rất tốt. Anh thích mọi người – Anh thích làm tình với bà hơn nói chuyện về công việc
- Hãy nghiêm trang một chút nào – Bà trách anh. Bà thích bàn công việc với anh. Trước đây, bà thích làm thế với Arthur
- Nghiêm trang à? Nếu chúng ta làm tình nhiều hơn anh sẽ suy sụp trong tay em, em phải cứu cho anh hồi tỉnh. Trông anh già hơn trước
- Em cũng vậy – Bà nói, vẻ ân hận
- Anh thường ít làm tình nhiều như thế này. Anh bắt đầu cảm thấy mình như cái máy làm tình – Anh nói, vẻ lo lắng – Em cứ nghĩ mà xem, có lẽ anh là cái máy. Có phải anh chỉ là cái máy cho em thôi không? – Anh nghiêm trang một lát
- Đừng ngu ngốc như thế! – Sasha đáp, nằm ngửa ra giường. Nhưng bà xác nhận như thế, bà đã vui với anh. Vui rất nhiều
- Anh cảm thấy mình như một tên nô lệ tình dục ở khu Faubourg St. Honoré. Có lẽ anh phải gọi SAMU đến cứu mới được – SAMU là đơn vị cấp cứu của Pháp tương đương với 911 ở Mỹ
- Em nghĩ anh trở thành nghiện làm tình rồi – Sasha nói, nhưng bà hiện đang quá vui nên không lo gì. Bà gác lại những điều lo sợ sang một bên để hưởng thụ một tuần hạnh phúc, muốn ngày nào cũng vui vẻ với anh
- Có lẽ cúng ta nên gia nhập nhóm Nô lệ Tình yêu Nặc danh. Nhưng mà trời đất ơi, tại sao phá hỏng cuộc vui như thế này? – Trông anh thật vui vẻ
- Đúng – Bà đáp, chồm người qua hôn anh. Rồi không ai tin được là họ lại làm tình lại mới ngủ, và ngày hôm sau, họ lại làm tình nữa trước khi đi làm việc. Khi đi vào phòng làm việc. Bà cảm thấy mình như con gái, người lâng lâng, cố giữ cho khỏi choáng váng
Sau một lát thì Liam đến. Khi phòng triển lãm mở cửa, anh sung sướng đi xem khắp nơi. Sasha rất hài lòng khi thấy Bernard mời Liam đi ăn trưa. Tất cả mọi người hình như thích anh, ít ra việc này cũng được việc cho bà. Bà cứ lo không biết anh có thích hợp với mọi người không, nhưng hóa ra bà lo hảo
Liam đi chơi khắp Paris suốt tuần, đi thăm bạn bè họa sĩ ở Marais, còn Sasha cố hết sức giải quyết công việc để có thì giờ tiêu khiển với anh bất cứ khi nào có thể được. Nhưng thỉnh thoảng bà phải gặp những khách hàng muốn gặp bà để mua tranh. Trong một buổi gặp mặt với khách vào gần cuối tuần, Liam tự nhiên đi vào. Anh mặc áo thun, khoác áo da, đi motor, đội mũ chơi dã cầu, mặc quần jeans và đi giày cao bồi. Và anh không thèm biết đến ai hết, ngoài Sasha, bít tất và quần lót. Tuần ấy anh quyết định phải có tư cách đúng đắn, cho ra người văn minh. Khi anh đi vào tìm bà, bà giới thiệu anh với khách bà đang họp với họ trong phòng. Anh không ngại cắt ngang lời bà, khiến cho bà rất buồn. Khi anh cúi xuống hôn lên môi bà, trông bà rất nghiêm nghị và có phần tức giận. Sasha giận anh. Khách hàng ủa bà tuổi trên 70, bà vợ là công chúa nước Ý, còn ông chồng là chủ một nhà băng danh tiếng của Pháp. Họ bảo thủ hơn những khách hàng khác của bà rất nhiều. Để gặp họ Sasha phải mặc bộ đồ Chanel với váy, và đeo ngọc. Trông bà trang trọng như họ. Còn Liam thì trong như tài tử James Dean với mái tóc vàng dài, mái tóc rõ ràng không hợp với họ. Bà giới thiệu anh là một trong những họa sĩ của bà, và bà có phần thất vọng khi anh tự nhiên ngồi xuống, không được ai mời, để uống trà với họ, rồi đổi ý, rót cho mình một ly rượu. Anh xem mình như đang ở nhà, bất cần khách hàng của bà đang tỏ vẻ bất bình. Bà công chúa có vẻ sửng sốt, còn ông chủ ngân hàng thì tỏ ra bất mãn. Sasha chỉ còn hy vọng họ cho rằng anh là một họa sĩ lập dị, nhưng nụ hôn của anh trên môi bà làm cho họ nghi ngờ, thật khó giải thích cho minh bạch. Ngoài ra, họ muốn Sasha hoàn toàn chú ý đến việc mua bán. Họ vừa mua 2 bức tranh, giá mỗi bức nửa triệu dollar. Liam có vẻ không thích 2 bức tranh trên giá, anh cho rằng 2 bức tranh rất đẹp, nhưng không hấp dẫn. Sasha thật khó chịu anh. Khi khách vừa ra về, bà liền đay nghiến anh
- Tôi không hiểu sao anh nghĩ sao mà anh ăn nói như thế? Tôi làm công việc này để sinh sống. 2 người kia mua 2 bức tranh giá một triệu dollar tiền mặt, và tôi cóc cần việc anh nghĩ các bức tranh có hấp dẫn hay không, và họ cũng cóc cần ý kiến của anh. Ít ra anh cũng giả vờ thích 2 bức tranh ấy – Bà dừng lại, suy nghĩ một lát – Và tại sao anh cả gan đi vào phòng họp? Đây là công việc của tôi, không phải buồng ngủ của tôi, có phải anh mất trí rồi không? – Liam vừa làm cái việc mà bà sợ anh sẽ làm. Anh đã làm cho bà bối rối với khách hàng quan trọng, thế mà anh không tỏ ra một chút mảy may ân hận. Đây là chuyện cần phải kiềm chế. Không ai nói với anh phải làm gì hay xử sự như thế nào. Đối với anh không có ranh giới về nguyên tắc
- Anh không bao giờ nói láo về nghệ thuật – Anh đáp, vẻ bình thản, vừa nằm dài trên ghế trường kỷ trong phòng bà – Anh là người chính trực, không thể nói láo được. Và anh còn là người lịch sự. Anh nói cho họ biết các bức tranh không hấp dẫn. Đúng ra, anh phải nói chúng quá xấu mới đúng. Chúng ra đời trong giai đoạn khủng khiếp của đời tác giả, trước đó ông ta sáng tác ra nhiều tác phẩm đẹp hơn nhiều
- Tôi biết rõ điều này, Liam, nhưng họ muốn mua 2 bức tranh ấy, vì thế mà tôi phải khen chúng. Tôi phải mất 8 tháng mới dành được họ từ tay một người đại diện nghệ thuật Hòa Lan, thế mà nay anh gần phá hỏng cuộc mua bán. Ngoài ra, anh không thể tự tiện vào đây rót rượu uống trong khi tôi đang họp với khách. Anh phải tỏ ra kính trọng họ một chút chứ!
- Em cũng vậy – Anh đáp, vẻ tức tối – Em cho mình làm vua ở đây. Anh cũng tốt như họ chứ. Em không thể coi thường vì có người vào đây với tập ngân phiếu dày cộm
- Đúng, tôi làm thế đấy! Họ đem cơm gạo đến cho tôi và cho con tôi. Nếu anh vào đây khi thấy tôi hòa điệu với họ, anh cũng phải lảm vậy mới phải
- Khỉ mốc! Anh không phải là tay sai của em, Sasha. Anh không làm việc ở đây. Nếu anh là người yêu của em, thì em phải tỏ ra kính trọng anh
- Vậy thì cứ chuồn đi chỗ khác. Đằng này anh có vẻ như thiên thần dưới địa ngục, ngang nhiên vào đây rót rượu uống trong khi họ uống trà
- Em biết đấy là chuyện rác rưởi. Em cần phải nói cho họ biết rằng anh là họa sĩ của em. Họ chỉ cần biết thế thôi. Anh sẽ không diễu hành ở đây trong bộ complet vì em bán 2 bức tranh xấu xí mà đáng ra em không nên bán. Nếu họ muốn mua thì em phải giáo dục họ, tìm cho họ những bức đẹp hơn. Nhưng em biết 2 bức tranh ấy là đồ xả rác. Mà anh đã xử sự tốt rồi, anh mặc quần lót và mang vớ. Chừng ấy hẳn đủ cho em rồi. Anh sẽ không đi quanh như con khỉ bị buộc dây da,mặc y phục chỉnh tề cho em
- Không ai yêu cầu anh làm những việc như thế. Tôi chỉ yêu cầu anh lịch sự với khách hàng của tôi, tử tế, và biết giữ gìn ý tứ. Anh có thể đợi họ ra về rồi khi ấy sẽ uống rượu. Và anh không có việc gì phải đi vào trong lúc tôi đang họp. Tôi không quan tâm việc anh sống phóng túng như thế nào, nhưng tôi không tha thứ cho anh việc này
Bà nghĩ bà là ai? – Anh hét to với bà – Bà không phải là mẹ tôi. Tôi có thể làm bất cứ cái gì tôi muốn. Bà không thể bảo tôi làm việc này việc nọ. Tôi yêu bà, nhưng bà không thể kiểm soát tôi, Sasha à. Tôi không phải nhân viên của bà, không phải con bà. Thực ra tôi cũng không biết tôi là cái gì của bà – Anh tự làm cho mình trở thành giận dữ, trong khi bà nói năng bình tĩnh. Bà sẽ không cãi vã với anh. Nếu bà làm thế, bà biết sẽ không có ai thắng. Nhưng bà không cho phép anh cư xử theo cách mà anh muốn. Cách của một họa sĩ điên hành động sôi nổi
- Liam, anh hôn tôi. Hôn lên miệng – Bà nói trong khi anh nhìn bà từ bên kia phòng – Trước mắt khách hàng. Anh biết làm thế là không thích hợp chút nào hết
- Đừng nói với tôi làm thế nào mới thích hợp! – Anh đốp lại lời bà – Tôi yêu bà. Tôi không dán lưỡi vào dưới cuống họng bà được. Tôi chỉ hôn phớt lên miệng bà thôi
Im lặng một lát, anh nói tiếp, vẻ bị xúc phạm
- Tôi là cái thớ gì? Có phải tôi là cái máy làm tình cho bà mua vui không? – Bà biết bà chạm tự ái của Liam khi phê bình anh. Nhưng bà nghĩ anh phải học cách xử thế. Bà đã biết việc này không phải dễ. Bà thích được ở riêng với anh, nhưng anh đã làm cho bà bực mình bằng cách đi loanh quanh trong phòng triển lãm, làm và nói bất cứ điều gì hiện ra trong mắt anh. Có khi anh làm và nói không cần suy nghĩ. Rõ ràng anh coi thường mọi nguyên tắc sống ở đời
- Anh quá già rồi, không thể làm máy tình dục được đâu – Bà nói, giọng nghe từ tốn. Liam định nói cái gì đó với bà, vẻ hăng hái, bỗng anh phá ra cười
- Em nói đúng. Anh thấy anh già rồi. Thỉnh thoảng anh cảm thấy như thế. Khi em gặp khách hàng, em qúa nghiêm nghị và quá căng thẳng. Tại sao em không thoải mái cho vui? Có lẽ khách cũng thích em vui vẻ hơn
- Họ không phải là những loại khách đó. Những người mua tranh của các họa sĩ đang lên thì khác, Liam à. Còn những loại khách muốn mình nghiêm nghị, đứng đắn. Nêu tôi không làm thế, họ sẽ mua của những người khác. Hãy tin tôi đi. Tôi đã trong nghề này 23 năm rồi. Tôi đã nhìn ba tôi làm thế từ khi còn nhỏ xíu. Toi biết công việc tôi đang làm. Công việc này có nguyên tắc riêng của nó
- Em và nguyên tắc của em! – Liam càu nhàu, nhưng bỏ qua chuyện ấy rất nhanh. Nhanh hơn bà nhiều. Anh làm cho bà buồn kinh khủng khi đi vào phòng họp của bà với khách. Sasha lo sợ rằng việc này là điềm chẳng lành cho tương lai của phòng triển lãm, nên bà cảm thấy buồn não ruột. Tuy nhiên, mặc dù bà rất buồn, nhưng tối đó bà vẫn đưa anh đi ăn tối tại nhà hàng Voltaire. Nhà hàng này đã trở thành nơi anh rất thích. Anh khỏi phải ăn mặc chỉnh tề để đến đấy. Anh có thể mặc quần jeans, áo khoác da, mang giày cao bồi, mặc dù có một số người ăn mặc rất sang, hợp thời trang đến ăn ở đấy. Sau khi đã uống một chai vang hảo hạng, anh trở nên vui vẻ hơn. Nhưng bà thì vẫn khó chịu sau cuộc cãi cọ ngắn ngủi nhưng kich liệt vào chiều hôm ấy. Anh ảm thấy bị coi thường, còn bà thì tức bực thái độ quá tự nhiên của anh. Liam phải học ngay những nguyên tắc cơ bản trong kinh doanh mới được. Anh phải thực hiện cho đúng những điều đó. Nếu không, họ sẽ lâm vào thế kẹt. Bà dành thời gian của buổi tối để lấy lại bình tĩnh, và hôm sau bà thực hiện kế hoạch
Thời gian còn lại trong tuần, mọi việc diễn ra êm thấm giữa 2 người. Bernard nói với Sasha rằng Liam hình như còn ở lại Paris lâu, nhưng bà không tin rằng ông ta không biết lý do. Bà nói cho ông biết rằng Liam không đủ sức để ở trong khách sạn, anh đang ở trong phòng của Xavier. Ông ta thấy việc này hợp lý, nhưng nếu anh ấy cứ ở lại dài dài, bà nghĩ không chóng thì chày chuyện bí mật của họ cũng sẽ bị phơi ra ánh sáng
Họ nghỉ cuối tuần vui vẻ, thoải mái. Họ đi xem ciné, ăn trưa tại nhà hàng Brasserie Lipp vào ngày Chúa Nhật, sau đó uống cafe tại quán Deux Magots. Bà muốn đưa anh đến quán rượu ở khách sạn Ritz để uống rượu, nhưng ở đó họ sẽ không để anh ăn mặc xề xòa, trừ phi anh là khách ở tại khách sạn này. Khách sạn có nhiều luật lệ, mà Liam không chịu tuân theo. Mặc dù anh là người tốt, dễ thương, nhưng không xử thế đúng theo nguyên tắc của xã hội. Anh luôn yêu bà. Rõ ràng bà yêu anh, nhưng bà sợ rằng anh sẽ làm điều gì lố bịch khiến cho người ta biết chuyện của mình. Để cho anh ở lại tại nhà bà ở Paris và đi quanh văn phòng của bà là một chuyện quá lộ liễu rồi. Bà sẽ không tiến xa hơn nữa. Bây giờ và có lẽ mãi mãi
Tối Chúa Nhật, họ đang nằm trên giường thì Liam hỏi bà ngày mai bà sẽ làm gì. Đây là chứng cứ đầu tiên cho bà thấy rằng anh không có ý định ra về. Bà không ngại vì bà thích ở với anh, nhưng bà biết rằng nếu anh ở lâu tại nhà bà, thật khó cho bà giải thích với mọi người trong phòng triển lãm, và sau đó với mọi người ở ngoài nhà bà. Bây giờ mới chỉ có những người trong phòng triển lãm biết chuyện anh đang ở với bà. Anh đề nghị đêm mai họ đi ăn tối với bạn bè của anh tại ký túc xá Marais
- Như thế tức là anh thích ở lại à?
Anh gật đầu, cười e thẹn với bà
- Phải, nếu em bằng lòng
Bà ngần ngừ một lát, nghĩ đến sự nguy hiểm đang chờ bà, nhưng rồi bà cười. Bà thích anh ở lại với bà. Bà sẽ nghĩ ra cách để giải thích việc anh còn ở lại
- Được rồi, em bằng lòng
Nhưng bà ngần ngại không muốn gặp các bạn họa sĩ của anh, vì có người trong số họ chắc biết bà. Và bỗng bà nhớ là bà bận việc. Bà hôn anh, nói cho anh biết bà phải đi dự một buổi tiệc trang trọng do các khách hàng đặc biệt chiêu đãi. Họ đã mua của bà một bức tranh của Monet vào mùa hè này, và bà đã nhận lời mời trước đây mấy tuần. Bà chưa chuẩn bị việc đem theo anh đến dự tiệc tại nhà của khách hàng. Anh nói anh hiểu, nhưng trông anh có vẻ không vưa lòng. Bà chỉ nói với anh là bà không được phép đem theo khách
- Vậy thì em nói với họ em không đi được – Anh đáp, vẻ hờn dỗi. Bà tảng lờ như không thấy vẻ mặt anh
- Em không thể làm thế, Liam. Họ là khách quan trọng của em – Bà thành thật về vấn đề này
- Còn anh là cái thá gì?
- Là người yêu của em. Nhưng đừng biến chuyện này thành cuộc cãi vã. Em đang nói về công việc của em
- Em có đem theo Arthur chứ? – Anh nói một cách cộc cằn. Cả 2 đều biết bà có đem theo ông ta. Nhưng với anh thì khác. Arthur có thể đi đến bất cứ nơi nào. Còn Liam thì không. Anh không muốn tham gia vào những buổi tiệc tùng như thế này. Arthur xử sự như người lớn. Còn Liam thì không
- Hỏi thế là không hay – Bà đáp, vẻ đau khổ – Chúng tôi là vợ chồng. Anh ấy đứng đắn, nghiêm trang như khách hàng của tôi. Anh ấy là chủ nhà băng mà
- Còn tôi là một thằng du côn – Anh nói, giọng giận dữ pha lẫn với sự hờn dỗi
- Không – Bà bình tĩnh đáp – Anh là họa sĩ điên, anh nhớ chứ? Anh đã nói với em như thế. Anh không muốn bị ai "kiềm chế". Nếu anh mặc veston đi ăn tiệc, đứng đắn, cư xử như chủ nhà băng, anh có thể đi với em đến bất cứ nơi nào anh muốn – Đấy là sự nhân nhượng cơ bản cho Liam. Nhưng anh không muốn nhân nhượng. Anh muốn tự do hành động theo sở thích của anh, đi bất cứ đâu, có hay không có bà
- Họ phải chấp nhận anh như thế này. Và em cũng nên thế – Anh nói một cách giận dữ
- Em thì được, nhưng họ thì không. Nếu anh muốn đi cùng em đến những nơi như thế thì anh phải làm theo họ. Em cũng vậy. Đây là quy luật xử thế. Lần này em không thể đem anh đi theo, vì thời gian quá cấp bách. Nếu anh nghiêm túc, thì chúng ta sẽ mua cho anh áo veston dự tiệc, và lần sau em sẽ đưa anh đi. Nếu anh bằng lòng sống theo nguyên tắc của họ. Vấn đề là như thế
- Dẹp họ đi! – Anh đáp, tự nhiên trở nên giận dữ. Họ cho họ là ai thế? Tôi có giá trị gấp đôi họ. Tôi đã nghe bố tôi nói về những chuyện rác rưởi như thế này khi mới lớn rồi. tôi sẽ không tham gia vào một chuyện như thế này của bất cứ ai, Sasha,ngay cả với em cũng không.
- Anh khỏi cần tham gia – Sasha bình tĩnh đáp – Anh khỏi đi đến những nơi nghiêm trang của tôi. Nhưng nếu anh muốn, anh phải tuân theo những quy ước của xã hội
- Ai làm ra những quy luật ấy? Những ông già chết tiệt mặc áo quần như khỉ phải không? Tại sao tôi phải xử sự như họ, phải mặc áo quần như họ? Tại sao tôi không là tôi?
- Tại vì những ông già chết tiệt ấy có tiền, có uy quyền và họ đã làm ra quy luật. Nếu anh hội nhập vào thế giới của họ, thì anh phải văn minh, phải tuân theo quy luật của họ
- Nếu em tự hào về anh và yêu anh, thì em hãy đưa anh đi với em – Bà cảm thấy lòng nặng trĩu, vì anh là một đứa bé nổi loạn. Bà đã sợ tình trạng này sẽ đến, nhưng bà không ngờ nó đến nhanh quá. Chưa đầy một tuần mà họ đã cãi cọ nhau 2 lần. Bà sợ tình hình này sẽ xảy ra luôn cho họ. Bà yêu nhiều thứ nơi anh: lòng tốt, tình cảm ấm áp, cởi mở, tính hài hước, sự thông minh, tài năng và việc làm tình trên giường rất tuyệt. Nhưng tính tình nóng nảy thất thường và sự thiếu chính chắn của anh đã làm cho những đức tính trên mất bớt giá trị
- Em tự hào về anh, và em yêu anh. Nhưng nếu anh cứ biến em thành đồ điên, hay anh làm trò điên rồ, thì em không đưa anh đi theo đến chỗ của họ được. Nếu anh cứ xử sự theo cách anh muốn, anh sẽ biến cả 2 ta thành đồ điên hết
- Sasha, ai quan trọng cho em hơn? Họ hay anh?
- Cả 2. Em yêu anh. Nhưng em sống trong thế giới ấy. Em là người như thế đấy. Em đã nói với anh như thế ngay khi chúng ta mới gặp nhau. Đây là vấn đề khó khăn mà chúng ta sẽ gặp, trừ phi anh chấm dứt việc anh là họa sĩ điên và đi vào thế giới của em như một người bình thường. Nếu anh muốn tiếp tục làm họa sĩ điên, hay làm người thanh niên hoang dã không thuần tánh, không ai kiềm chế, thì anh phải để cho em sống với thế giới ấy một mình. Vấn đề đơn giản như thế. Tùy anh chọn lựa vậy
- Anh là anh. Anh sẽ không thay đổi để giống như họ, hay chạy theo nịnh bợ họ, cả em và họ
- Anh có quyền quyết định về việc ấy. Nhưng nếu anh muốn tuân theo quy ước của họ, hay của em, thì anh cũng đừng buộc họ sống theo anh
- Có phải đây là ý kiến của em không? Chứ không phải ý kiến của họ? Em muốn anh phải sống như Arthur. Này, anh không sống như ông ấy đâu. Anh là anh
- Chuyện này không có liên quan gì đến Arthur hết! – Bà nghiến răng đáp – Mà tại sao anh không đi ăn tối với bạn vào ngày mai? Em sẽ đi ăn tối với khách, em sẽ về sớm và sẽ đến với anh bất kỳ anh ở đâu tại Marais
- Sao? Em muốn đi thăm khu nhà ổ chuột à? Lady Bountiful sẽ rời biệt thự để đi gặp bạn trai quê mùa ở khu nhà ổ chuột à? Nếu anh không đủ tiêu chuẩn để em đi theo, thì ngày mai anh sẽ về London lại – Liam đã có ý định ra về rồi. Việc anh đề nghị ở lại đã làm cho bà ngạc nhiên
- Tùy anh – Bà bình tĩnh đáp – Em đã hết sức giữ hòa khi giữa chúng ta rồi. Chuyện cãi cọ giữa chúng ta đã làm cho tình hình căng thẳng. Có lẽ xa nhau một thời gian mà hay
- Phải, có thể như thế. Anh không nhận ra chính anh là người gây ra sự căng thẳng. Em đã làm cho anh phải chịu đựng nhiều tủi nhục, em có biết không? Em bảo anh phải làm thế nào trong phòng triển lãm, phải làm sao để đừng xúc phạm đến khách hàng. Anh phải đi rón rén, không được hôn em, không được rót rượu. Còn anh muốn đi đâu với em mà em cho là trang trọng, thì anh phải ăn mặc như ngài Fauntleroy, phải hành động như Malcoln Forbes. Này Sasha, anh là họa sĩ. Anh không phải là con khỉ biết làm trò hay là chủ ngân hàng, anh sẽ không dể cho em cắt mất dịch hoàn của anh đâu
- Em không muốn cắt mất dịch hoàn của anh. Chúng ta sống trong 2 thế giới khác nhau. Sự xung khắc xảy ra là điều tất yếu. Nếu chúng ta muốn sống hòa hợp nhau thì chúng ta phải cố gắng để hiểu nhau, phải mềm dẻo với nhau – Nếu anh cứ tiếp tục sống theo kiểu của một họa sĩ điên và đi khắp nơi với bà, thì không ai biết chuyện xảy ra như thế nào, và sự chung đụng với mọi người có được tốt đẹp hay không. 2 người không hòa hợp với nhau. Và bây giờ họ đã gặp bế tắt
- Anh đã nói với em rồi, anh sẽ không để em cắt mất dịch hoàn của anh. Ngày mai anh sẽ về London. Khi nào em hết đòi hỏi quyền ưu tiên, thì hãy gọi cho anh – Nghe anh nói, bà muốn hét thật to
- Vấn đề này không có chuyện ưu tiên, Liam à – Bà nói, cố hết sức để khỏi mất bình tĩnh. Cãi lý với anh thật quá chán, vì anh như đứa con nít đang giận – Đây là chuyện tuân theo quy ước xã hội, để sống với những người khác. Như là gia nhập một câu lạc bộ. Nếu anh muốn vào câu lạc bộ, anh phải tuân theo các quy định điều lệ của họ
- Anh sẽ không bao giờ làm thế, Sasha. Không bao giờ. Nếu anh muốn làm thế, anh đã sống ở California với bố anh, làm theo những chuyện rác rưởi của ông rồi. Anh không làm theo những chuyện rác rưởi của ai hết và dĩ nhiên là không làm theo những chuyện rác rưởi của em. Nếu em muốn anh sống với em, cứ nói thẳng ra, nhưng đừng bảo anh phải làm theo những quy luật của em hay của ai. Nếu em yêu anh, thì không có quy luật nào hết, hay là không nên có
- Ở đời luôn luôn có quy luật – Bà buồn bã đáp – Em phải sống theo những quy luật đó. Em không thể cư xử theo cách em muốn. Ngày mai em không thể xuất hiện trong chiếc quần jeans, mang giày cao bồi và đội mũ đánh dã cầu. Em phải xuất hiện giống như họ, phải chải tóc, mặc áo dạ hội. Em phải nghiêm trang như họ, phải như con người của em, vì em tin vào nguyên tắc của họ. Có thế xã hội mới văn minh
- Mẹ kiếp, tôi không muốn văn minh như họ! Tôi muốn là tôi. Tôi muốn người ta kính trọng tôi; chứ không phải đợi tôi bợ đỡ họ, khi ấy họ mới chấp thuận tôi. Tôi sẽ không bao giờ bợ đỡ ai hết – Rõ ràng cuộc cãi cọ của họ là do kỷ niệm những ngày thơ ấu khốn khổ của anh tác động đến, vì bà thấy cơn giận của anh đối với bà rất khốc liệt. Anh đã nói năng hết sức phẫn nộ. Những lời bà nói không có gì làm vừa lòng anh, không giúp anh giữ được bình tĩnh. Trái lại, lời bà càng làm cho tình hình xấu thêm. Bà hoàn toàn hết hết hy vọng khi nghe những lời anh nói. Anh đang bay bổng lên tận 9 tầng mây, đến thế giới của riêng anh
- Liam, tôi không cần anh bợ đỡ ai. Ngay cả tôi, tôi cũng không thích tí nào. Anh cứ xử sự theo cách anh muốn. Nhưng nếu anh muốn làm thế, thì cứ làm riêng với anh, cứ một mình một cõi, hay là trong thế giới riêng của chúng ta, tôi thấy anh làm thế với tôi cũng được. Nhưng nếu anh vượt qua ranh giới của anh, bước sang lãnh địa của người khác, để đi đến đây với tôi, thì anh phải tuân theo quy ước của họ
- Dẹp mẹ quy ước của họ đi! Dẹp luôn quy ước của bà đi, Sasha, đừng nghĩ đến quy ước của bà! Nếu bà không tự hào về tôi, nếu bà bối rối vì tôi trẻ hơn bà, nếu bà không kính trọng tôi vì tôi là tôi, thì tôi không muốn ở với bà nữa. Tôi không muốn ở đây. Ngày mai tôi sẽ ra về. Khi nào bà suy nghĩ lại thì hãy gọi tôi
- Sao? Tôi làm gì mà phải suy nghĩ lại? Anh muốn tôi làm gì? – Bà cảm thấy choáng váng. Lời anh nói thật vô lý, hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết. Anh nói ra lời nào cũng vô nghĩa. Anh đã biết bà là ai rồi, và ngay từ đầu anh đã biết quan điểm sống của bà ra sao rồi. Mối quan tâm đầu tiên của bà về anh là tư cách của anh chứ không phải tuổi tác. Tuổi tác là chuyện nhỏ. Hạnh kiểm bồng bột, thiếu chín chắn mới là điều tệ hại nhất. Anh đã xử sự như một đứa bé 5 tuổi
- Hoặc là bà đem tôi theo bà hội nhập vào thế giới của bà như tôi hiện thời, đừng để tôi ở nhà như một thằng đĩ đực bà thuê vào ban đêm, hoặc là tôi đi khỏi đây ngay. Tôi không muốn bị để lại một mình ở nhà như đồ phế thải. Tôi không muốn bị bà sai khiến làm theo ý bà – Anh đay nghiến bà khiến bà muốn khóc. Bà muốn anh nhã nhặn hơn, chứ đừng như thế này
- Vậy thì anh cứ suy nghĩ để tìm ra giải pháp cho anh đi – Bà đáp, bỗng nhiên nổi giận với anh – Anh đừng cư xử như con nít, cứ lải nhải rằng anh không tắm rửa, không mặc áo quần tươm tất, và sẵn sàng đá mâm cơm bất kỳ khi nào anh muốn. Nếu anh muốn xuống lầu để ăn với người lớn, thì cứ xuống. Lạy Chúa, chỉ có việc đơn giản như thế thôi. Anh không thể đóng vai họa sĩ điên mãi, trừ phi anh muốn giao du với bọn con nít có tư cách bậy bạ như anh. Nếu anh cứ làm như thế thì đừng thắc mắc rằng tôi không đưa anh đi chơi. Lạy Chúa, tôi rất thích đi chơi với anh, nhưng tôi rất bối rrối khi anh đi với tư cách như thế và muốn tỏ cho thiên hạ thấy anh là kẻ cóc cần đời. Nếu anh yêu tôi, anh hãy trưởng thành lên, học cách xử thế cho đúng đắn. Tôi không muốn đi chơi với một đứa bé thiếu tư cách, hư hỏng. Anh cứ suy nghĩ lại cho kỹ. Tôi đã suynghĩ rồi. Tôi ở đây với anh. Anh cứ sống theo lối sống của anh cho đến hết thời gian anh ở lại đây, cứ yên ổn mà sống. Muốn thành công ở đời không phải chỉ có tình yêu và tình dục trên giường thôi. Đến lúc nào đó, dù muốn hay không tất cả chúng ta đều phải trưởng thành. Có lẽ bây giờ đã đến lúc cho anh trưởng thành. Anh hãy suy nghĩ đi. Cứ về London nếu anh muốn, và khi nào anh quyết định phải trưởng thành, thì hãy gọi báo cho tôi hay.
Đêm đó họ không nói với nhau lời nào. Từ khi anh đến đây, bây giờ là lần đầu tiên họ nằm bên nhau trên giường mà lòng xa cách nhau như thế. Liam đau đớn, anh cho là bà bất trung, vì những lời bà nói ra. Còn bà thì tức giận vì anh đã nổi cơn thịnh nộ ngu ngốc. Anh hành động như một đứa bé tư cách rất xấu. Sáng mai họ lặng lẽ thức dậy. Anh đi tắm, cạo râu, mặc áo quần. Trước khi bà đến văn phòng, anh cầm túi xách, đứng ở cửa phòng, nhìn bà
- Sasha, anh yêu em, nhưng anh không để cho em chế ngự anh, biểu anh phải làm gì. Anh rất tự trọng về vấn đề này
- Em cũng yêu và kính trọng anh. Thật đấy – Bà nói, thành thật – Kính trọng cả người họa sĩ trong anh lẫn con người của anh – Mặc dù bà không biết chắc anh có xứng là người cha đáng kính hay không. Bà chưa biết anh đầy đủ để kết luận điều này, và chưa bao giờ bà thấy anh với các con anh. Nhưng có rất nhiều điều nơi anh mà bà thích, và cứ mỗi ngày trôi qua, bà lại càng yêu anh nhiều hơn. Nhưng chưa đủ để bà hy sinh tất cả đời mình cho anh. Bà quá già, không thể hy sinh hết được. Bà thích cuộc sống của mình lâu nay – Không phải em chế ngự anh. Mà vấn đề là phải biết tôn trọng lẫn nhau. Nếu anh kính trọng em, hãy hội nhập vào thế giới của em, tuân theo nguyên tắc của họ và hành động như một người quý phái. Nếu anh không muốn làm thế, việc này là quyền anh, thì anh đừng phàn nàn gì hết, nếu em sống một mình với mọi người trong thế giới của em. Anh không thể có cả 2 thứ. Anh không thể "làm điều anh muốn" trong thế giới lịch sự được, Liam à. Anh quá già rồi không làm thế được đâu. Ngay cả trẻ con cũng không thể làm thế
- Anh sẽ không làm người khác với bản chất con người anh. Nếu em yêu anh, em phải chấp nhận điều này, hãy bằng lòng đưa anh đi khắp nơi như thế này
- Tôi không làm được. Tôi không thể làm vì cá nhân tôi, vì các con tôi, vì tiếng tăm của tôi mà tôi đã xây đắp bao nhiêu năm nay. Tôi không thể để anh biến tôi thành một kẻ điên rồ trước mắt mọi người, Liam à – Bà biết anh sẽ làm thế. Bà đã nghe Xavier nói vè nhiều chuyện ngông cuồng của anh, mặc dù bà chưa thấy anh làm lần nào. Cảnh anh đi vào phòng họp của bà ở phòng triển lãm đủ cho bà biết rồi. Rồi cơn thịnh nộ ngu ngốc của anh vừa qua. Bà rất quan tâm lo lắng về chuyện này – Việc tôi lớn hơn anh gần 10 tuổi là điều không hay rồi. Tôi biết điều này không hay nhiều rồi, nhưng tư cách của anh, ý tưởng của anh còn làm cho mối liên hệ của chúng ta càng khó khăn thêm. Mọi người nhìn vào, họ sẽ không khỏi chau mày khó chịu. Đừng yêu cầu tôi dẫn anh đến những nơi lịch sự, để rồi anh đòi quyền đóng vai kẻ họa sĩ điên kỳ quặc như ý anh muốn. Làm thế tức là anh không yêu tôi, không kính trọng tôi. Anh biết tôi là ai rồi, biết tôi sống ra sao rồi. Anh đã nói anh có thể làm việc này, anh có quyền làm. Tôi tin anh. Bây giờ anh không muốn nhượng bộ. Anh muốn làm bất cứ cái gì anh thích trong thế giới của tôi, anh không thể làm thế được đâu. Tôi cũng không thể. Không ai có thể làm được hết. Tất cả chúng ta phải xử sự theo quy luật, tuân theo quy ước của xã hội. Tôi hy vọng anh biết suy xét, vì tôi yêu anh, tôi muốn sống với anh. Điều anh đang làm thật quá bất công với tôi – Nghĩ đến việc cãi cọ hay nói chuyện với anh là bà giật mình, lo sợ. Người đàn ông này là ai? Tại sao anh ta quá tự do tiêu xài tài sản của bà như thế?
- Tôi là người bị coi thường ở đây, không được kính nể – Anh nói, vẻ hờn dỗi – Bà muốn kiểm soát tất cả mọi việc
- Tôi chỉ muốn kiểm soát một việc mà thôi, là yêu cầu anh trưởng thành. Hoặc là anh phải văn minh, hoặc là anh hãy để cho tôi làm công việc tôi phải làm, còn anh cứ vui chơi với bạn bè. Anh cứ sống kỳ quặc như anh muốn, nhưng nếu anh muốn thế, anh đừng đợi tôi đưa anh đi ra mắt ở những nơi lịch sự. Nếu anh muốn sống kỳ quặc, cứ ở nhà với tôi, sống riêng biệt, đừng tiếp xúc với mọi người
- Sasha, tôi không thể sống lén lút bẩn thỉu với bà. Nếu bà muốn thế, hãy tìm người đàn ông khá. Hoặc là đưa tôi đi giới thiệu với mọi người như thế này, hoặc là chấm dứt tất cả
- Vậy thì chúng ta đành chia tay thôi, Liam. Anh cứ suy nghĩ cho kỹ. Tôi hy vọng khi về London rồi, anh sẽ lấy lại lý trí. Nếu anh thấy ý kiến của tôi là đúng, thì hãy gọi cho tôi – Anh nhìn bà, gật đầu, không đến hôn bà mà lấy túi xách lên, đi ra cửa, rồi đóng mạnh cánh cửa
Sau khi Liam đi rồi, bà ngồi xuống, nghĩ đến những việc đã xảy ra. Bà yêu anh, nhưng không đủđể đảo lộn cuộc đời vì anh, không thể từ bỏ bản chất của mình. Cuộc đời muộn màng rồi, không thể đảo lộn cuộc sống vì ai. Ngay cả Liam cũng không. Bà biết bà yêu anh. Nhưng có lẽ không đủ để bà làm thế.
Tình Khúc Mùa Thu Tình Khúc Mùa Thu - Danielle Steel Tình Khúc Mùa Thu