Số lần đọc/download: 1385 / 7
Cập nhật: 2017-05-25 16:43:32 +0700
Chương 9 - Giai Điệu Của Biển
L
òng mong ước thôi thúc trở về quê hương, trở về Tổ quốc, trở về đơn vị cũ, trở về cội nguồn đội ngũ chiến đấu của mình, đã giục giã Đen và Nam nhanh chóng chuẩn bị rời làng chài Khơ Me để lên đường. Sau khi đã huấn luyện, bồi dưỡng và dìu dắt những đội viên trong trung đội du kích trưởng thành. Đen bàn giao lại nhiệm vụ chỉ huy lãnh đạo đội cho Y Luông. Anh tin tưởng vào khả năng nghị lực của Y Luông, chỉ có cô mới có khả năng giữ vững và phát huy truyền thống của đội Rếch Na này được, và trong những trận chiến đấu thử thách tiếp theo, Y Luông đã xứng đáng với lòng tin của anh, xứng đáng với tình yêu của anh. Trong thời gian anh phải lo liệu những việc còn lại của đội du kích để chuẩn bị chiến đấu tiếp theo; anh đã cử Nam đi chuẩn bị hợp đồng đi thuê hoặc đi nhờ thuyền đánh cá để trở về Nam Bộ bằng đường biển. Theo anh đó là con đường ngắn nhất và thuận lợi nhất. Mấy ngày sau Nam về báo cáo đã liên hệ được thuyền trở về. Đó là chiếc thuyền của một chủ người Hoa và người thuyền trưởng là một ông già người Khơ Me tốt bụng mà Nam đã quen biết.
Đen và Nam liền từ biệt đội du kích, và dân làng lên đường. Các anh đã phải gạt mọi tình cảm lưu luyến, những nguồn hạnh phúc mà họ có thể đạt được một khi chỉ lãng quên quê hương, quên đi Tổ quốc. Họ cảm ơn bà mẹ Khơ Mi với những tình cảm quyến luyến như mẹ hiền, họ từ biệt các bạn gái đã để lại cho họ những tấm lòng thiết tha trìu mến. Và cảm ơn dân làng chài đã yêu thương đùm bọc họ. Đó là một đêm chia tay để lại những ấn tượng không bao giờ quên, mãi mãi trong tâm hồn họ.
Cuộc hành trình của họ theo kế hoạch phải chia làm hai đoạn, đoạn một đi nhờ thuyền đánh cá của dân chài Khơ Me, ra đến vùng biển giữa khơi rồi đón và chuyển sang thuyền đánh cá của Việt Nam, rồi trở về đất liền. Tuỳ theo tình hình sẽ đổ vào một bến bí mật và thuận tiện nhất.
Từ bốn giờ sáng hôm ấy, con thuyền của họ đã rời bến ra khơi. Đen và Nam chỉ trang bị rất nhẹ, mỗi người chỉ một cái túi nhỏ như người đi chợ. Các anh để lại tất cả, vũ khí chỉ mang theo mỗi người một khẩu súng ngắn và một con dao găm, và nguỵ trang như một người đi chơi thăm bà con cô bác ở làng chài. Vì đi theo thuyền đánh cá nên không cần phải mang lương thực thực phẩm, mọi việc đều đã thoả thuận giá cả với chủ thuyền và thuyền trưởng.
Con thuyền của họ thật thuận buồm xuôi gió, Đen và Nam đều cảm thấy vui sướng trong lòng, tâm hồn Đen như người được chắp cánh bay bổng nhẹ nhàng lâng lâng, anh mong từng phút từng giây, anh hy vọng chẳng bao lâu nữa, chỉ nội nhật trong ngày mai họ đã trở về đất liền của Tổ quốc.
Buổi chiều hôm đó, họ đã đến vùng biển Tây Nam, nơi đón gặp những thuyền đánh cá Việt Nam. Vì đã có liên hệ hợp đồng trước giữa các chủ thuyền, nên chẳng mấy chốc họ đã nhìn thấy thuyền bạn. Họ ra tín hiệu liên lạc với nhau. Thấy đúng tín hiệu, hai bên thuyền cùng đi tới, rồi dong thuyền áp mạn vào nhau. Đen và Nam cảm ơn và chào thuyền trưởng và thuỷ thủ Khơ Me rồi họ quay về mỗi thuyền đi một ngả. Đen và Nam đã lên thuyền Việt Nam, tay bắt mặt mừng vui cười hể hả khi gặp lại những người đồng bào của mình. Chiếc thuyền cá này tuy chủ thuyền là người Việt, nhưng thuỷ thủ lại là người tứ xứ, tuy có năm thuỷ thủ nhưng lại có hai người Hoa và một người Khơ Me nữa. Chủ thuyền chính là người đang đảm nhiệm vị trí thuyền trưởng, một tay anh chị có tiếng trên vùng biển biên giới lúc bấy giờ. Chiếc thuyền này tuy trang bị đầy đủ chài lưới, nhưng thường làm việc đưa đón người và chở hàng lậu thuê qua lại biên giới hai nước Việt Nam - Khơ Me nhiều hơn là đánh cá. Việc sử dụng thuỷ thủ người nước ngoài là nhằm để quan hệ trao đổi và quen thông thổ cho tiện. Đen và Nam đang say sưa niềm phấn khởi sắp được về đất nước, nên cũng chẳng quan tâm tới việc đó, mặc dầu viên thuyền trưởng cũng công khai nói thẳng cho các anh biết, và các anh cũng đã trao tiền trước cho họ rồi, 1000 đồng Đông Dương, một giá cước khá đắt lúc bấy giờ, mà bà mẹ Khơ Mi đã dốc hết vốn của mình và vận động thêm dân làng chài gom góp cho các anh.
Viên thuyền trưởng khoảng ngoài năm mươi tuổi, người to lùn và chắc nịch, da đen nhẻm, tóc xoăn râu xồm đỏ quạch trông dữ tướng như một tên cướp biển, ăn nói thô lỗ và luôn mồm quát mắng thuỷ thủ, hễ thuỷ thủ nào chậm chễ một chút là được ăn bạt tai ngay. Thấy Đen và Nam đều còn trẻ và nhỏ như hai chú bé nên lão ta có vẻ coi thường. Từ khi nhận tiền của người thuyền trưởng Khơ Me trao cho, hắn đút vào túi rồi hất hàm quát đặc giọng Nam Bộ:
- Nè, mấy nhỏ qua thuyền đi, bộ muốn rớt xuống biển thì cho tiêu liền!
Khi Đen và Nam nhảy sang thuyền lão rồi, lão lại quát:
- Chui xuống khoang ấy mà ngồi, có mệt thì ngủ liền, chớ chạy lớ xớ rớt xuống biển thì đừng có kêu ca, làm mồi cho cá mập xài liền đó!
Thấy Đen và Nam còn đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn trời nhìn biển, lão lại quát:
- Nè, đã bảo xuống khoang ngồi, chớ đi lại rớt xuống biển bỏ mặc đó coi! Mấy cha nhỏ!
- Xin phép ông cho chúng tôi ngồi ngắm biển một lát đã, được trở về quê hương chúng tôi phấn khởi quá, mong ông thông cảm - Đen kìm lòng lại và từ tốn nói.
- Được, ngồi một lúc rồi xuống khoang ngủ đi cho khoẻ, thuyền chạy suốt đêm đó. Cứ gió này thì chỉ đến mờ sáng là đến đất liền liền à.
- Vâng, thế thì hay quá, xin cảm ơn ông!
Khi thấy bọn trẻ có vẻ ngoan ngoãn, lão mới hứng khởi lên, nói khoe khoang về cái thuyền của lão, để vừa đe doạ vừa trấn áp hai thằng nhỏ. ấy là lão nói để mà nói cho vui đó thôi, chứ mấy xắp nhỏ này thì có gì đáng lo ngại mà phải làm chúng mất tinh thần. Lão đang mừng thầm trong bụng vì hai con mồi nhỏ khách hàng này của lão.
Đen nhận xét thấy lão thuyền trưởng hay quát nạt mắng mỏ, nói chuyện tào lao bao nhiêu thì ngược lại các thuỷ thủ lại im hơi lặng tiếng bấy nhiêu. Họ chỉ lầm lầm lì lì làm việc hoặc đăm đăm chiêu chiêu ra chiều suy nghĩ như có những chuyện gì bí mật mờ ám vậy. Tuy anh cảm thấy mơ hồ như vậy, nhưng cũng mặc kệ chẳng quan tâm gì lắm. Niềm vui, niềm phấn khởi trở về đang tràn ngập lòng anh, anh bỏ qua mọi chuyện xung quanh. Anh đang mơ màng nghĩ đến giờ phút đặt chân lên đất liền, và sau đó anh sẽ phải làm gì. Phải tìm đến một thành phố nào đó gần nhất để tìm việc làm và hỏi thăm tàu bè đi về ngoài Bắc. Nhưng lại lo bọn giặc bắt lại, vì trong người anh không có một giấy căn cước nào cả dù là giả hay thật. Anh lại nghĩ đến, có thể về một vùng quê yên tĩnh, vùng giải phóng, vùng tự do của ta, để nghe ngóng tình hình. Nhưng cũng có thể lại bị nghi ngờ vì trong người anh cũng chẳng có một chứng minh thư nào cả. Anh vẫn tin rằng, sự thật thà trung thực của anh có thể thuyết phục được những người dân lương thiện, dù ở trong vùng địch hay vùng tự do. Ví như anh đã đến MaLaxia, anh đã đến Khơ Me mà trong người chẳng có một cái hộ chiếu nào, chẳng có một cái bùa hộ mệnh nào, mà những người dân những nơi đó đã cứu vớt anh, đón tiếp anh và thừa nhận anh vào cộng đồng của họ, mặc dầu lúc đầu anh chẳng hiểu được ngôn ngữ của họ. Anh chỉ có một lòng tin, "Lòng tin vào con người". Đó là vũ khí của anh để vượt qua tất cả mọi trở ngại, muốn có thứ vũ khí đó, cái vũ khí lòng tin đó, thì chính anh phải là con người trung thực thẳng thắn, thì trước hết mới chiếm được lòng tin của họ, và rồi họ mới đáp lại lòng tin của anh được. Quy luật của muôn đời là vậy!
Đen đang miên man suy nghĩ, đến nỗi trời đã tối từ lúc nào không biết - Buồm đang no gió, thuyền chạy băng băng, lướt sóng dạt dào, như con tàu tốc hành lao nhanh trên đường ray, có tiếng máy ầm ầm và tiếng đường ray xình xịch như reo vui. Đen thấy lòng mình thanh thản vô cùng.
Anh dựa vào người Nam rồi khẽ cất tiếng hát:
"...Đêm đêm biển cất tiếng ca
Nghe như tiếng mẹ ru ta năm nào
Đêm đêm sóng vỗ rì rào
Nghe như tiếng mẹ năm nào ru ta!"
Anh cứ hát đi hát lại cái điệp khúc quen thuộc ấy. Cũng không nhớ đó là bài hát nào, hay chính đó là giai điệu của tâm hồn anh đang tự phát ra, hoà với bài ca của một câu ca dao thuỷ thủ.
Anh hát mãi, hát mãi, hát say sưa và cuốn hút quyện vào trong sóng gió. Đến nỗi các thuỷ thủ cũng im lặng lắng nghe, đến nỗi cả lão thuyền trưởng lắm mồm và ác khẩu cũng phải im tiếng, đến nỗi Nam cũng thuộc một cách nhanh chóng và đang hát theo anh, rồi các thuỷ thủ cũng lẩm nhẩm mồm và đưa đẩy người theo nhịp điệu của bài hát theo các anh.
ôi, giai điệu của biển, giai điệu của sóng, âm vang bài ca đang hoà theo trong gió, đang trào dâng, trào dâng.
* * *
Bọn bán người
Bỗng lão thuyền trưởng xem đồng hồ rồi quát:
- Thôi khuya rồi, bọn nhỏ đi ngủ đi, mai lấy sức mà lên bờ đi tiếp chớ! Đen và Nam đang say sưa bỗng im lặng. Lão thuyền trưởng trao tay lái cho một thuỷ thủ rồi chạy lại kéo hai người vào trong khoang:
- Nào vào đây, ăn một chút gì đó, chà qua quên mất, chắc mấy em đói rồi hả - Giọng lão ngọt sớt - Vào đây ăn với qua một chút rồi ngủ nghê - Chà, đói thì ngủ thấy mồ sao đặng!
Vào trong khoang lão gọi một thuỷ thủ đem bánh nếp và rượu ra uống. Lão cầm chai rượu đầy tu một hơi hết gần nửa chai, khà khà mấy cái, vẻ khoan khoái rồi bóc bánh ăn nhồm nhoàm, một loáng đã hết hai cái to tướng.
- Kìa ăn đi chứ mấy em! Hắn đẩy đống bánh về phía Đen và Nam. Hai anh cũng cầm lấy bánh bóc ăn.
Lão lại tu một hớp rượu rồi tiếp:
- Khoan, hãy uống một chút cho nóng người rồi ăn mới đã. Trong ánh đèn mờ mờ, lão nhanh chóng đưa chai rượu ra đằng sau lưng, và lấy một chai khác hoàn toàn giống như thế, cũng chai 65 trắng và còn một nửa chai, hắn đưa lên miệng định tu tiếp nhưng lại nói:
- Thôi để phần mấy em một chút, qua uống già nửa rồi. Những động tác vừa qua của lão thuyền trưởng không qua được mắt Đen, anh bỗng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và cầm luôn lấy chai rượu.
- Xin cảm ơn ông thuyền trưởng!
Đen cầm chai rượu đưa lên miệng nếm, rượu đắng và có mùi lạ, nhưng anh vẫn ra vẻ như đã uống một chút.
- Chà rượu ngon quá, xin cảm ơn ông ạ! ông cứ đi ngủ trước đi, chúng tôi nhấm nháp từ từ một chút để thưởng thức rượu quê nhà cho bõ những ngày đi xa. Xin đa tạ ông đã chiếu cố ạ!
Lão thuyền trưởng yên trí bọn Đen đã trúng mưu của lão, lão cười.
- Khà, khà, các em cứ tự nhiên, uống hết đi, lão còn khối, muốn uống nữa gọi thằng tư nó lấy cho - Chà, "Nam vô tửu như kỳ vô phong", thế mới đáng mặt anh tài chớ. Thôi qua đi ngủ trước đây!
Nói rồi lão trèo lên sàn nóc khoang quát tháo bọn thuỷ thủ mấy câu rồi mới nằm ngủ. Nhưng Đen biết là lão không ngủ, lão đang nằm nghe bọn Đen ở dưới khoang.
ở dưới khoang Đen phải cấu Nam một cái và đưa mắt làm hiệu "Rượu không được uống, hình như có mùi thuốc ngủ, phải cảnh giác". Nam hiểu ý và cả hai cùng đóng kịch.
- Này uống đi Nam, rượu ngon lắm.
- Anh uống vừa thôi, phần tôi với chứ, ừ ngon thật...
Đen đã ngầm đổ chai rượu xuống gầm thuyền, rồi quăng chai lăn long lóc trên sàn.
- Chà rượu ngon thế mà lão thuyền trưởng tu gần hết, chỉ cho bọn mình chưa được một phần ba chai, giá còn có thể uống được một nửa chai nữa. Thôi ăn bánh rồi đi ngủ lấy sức mai mà đi. Hai người yên trí ăn bánh rồi nằm trong khoang giả vờ ngủ - Đen và Nam thỉnh thoảng lại bấm nhau để thức và cảnh giác sẵn sàng.
Chỉ một lát sau lão thuyền trưởng đã vùng dậy, hắn xuống dưới thuyền đá phải cái vỏ chai không và nghe tiếng gáy đều đều của hai người trong khoang, hắn lấy làm hài lòng.
- Ê bay, mấy chú khách nhỏ ngủ say quá ta rồi đó. Bọn bay không được ngủ nghe, xong việc tha hồ cho bọn bay ngủ bù một ngày!
Bọn thuỷ thủ yên chí là Đen và Nam bị rượu thuốc mê, làm ngủ say như chết và cùng coi thường hai thằng khách nhỏ nên chúng cứ bô bô nói với nhau:
- Chà, bọn thằng nhãi ranh này thì liệu có được gì không làm mất công đi vòng vèo thế này cho mệt lả anh Hai?
- Lớn hay nhóc gì thì mặc, mỗi thằng tù trốn đều được lĩnh thưởng 2000đồng, thì bữa nọ thuyền này vớt ba thằng đến nộp, trong đó có một thằng lỏi hai tuổi, cũng nghe được thưởng 2.000 đồng, vị chi là 6.000 đồng đó. Nghe nói lão Giắc-Ti chủ đảo, mới ký lệnh tăng tiền thưởng lên 2500 đồng một thằng tù đó. Hai thằng nhỏ này cũng phải được 5.000 đồng chứ!
- Nhưng liệu chúng có phải là tù binh trốn không, trông tướng có vẻ ngớ ngẩn hiền lành lắm, có khi chúng chỉ là dân thường đi di tản hoặc chơi bời về thăm quê thì sao?
- Dân chúng thì không ai đi chơi bời trong lúc chiến tranh, còn buôn lậu thì phải có hàng chứ. Mà thằng béo Khơ Me ấy, nó đã báo thì chớ có sai bao giờ. Sai thì nó sẽ mất đầu - Chính thằng to béo tháng trước bị bọn Việt Minh bắt đưa về Khơ Me lại thả mà lại.
- Thế ý anh Hai định thế nào? Đến rồi về ngay hay nghỉ ở đây?
- Đến trao hàng đếm tiền rồi về liền à, ở Côn Đảo có chi mà ở, buồn thấy mồ!
-....!
Toàn bộ câu chuyện trao đổi của bọn chúng đều lọt vào tai Đen và Nam, các anh phải bấm nhau chú ý theo dõi và nghe chúng nói. Thì ra, các anh đã rơi vào một ổ cướp biển, một ổ buôn người rồi, chúng chuyên bắt nộp tù chạy trốn để lĩnh thưởng. Thật là tai hoạ "Phúc bất trùng lai hoạ vô đơn chí"! Máu trong người Đen sục sôi lên, còn Nam thì ức phải khóc lên được. Nam muốn vùng lên tiêu diệt bọn cướp này ngay, nhưng Đen đã làm hiệu, phải bình tĩnh để suy nghĩ tìm phương án đối phó xem cách nào tốt nhất. Đen bấm Nam cứ tiếp tục phải vờ ngủ, không được động đậy, kẻo bọn chúng thấy lộ liền ập đến bắt trói lại thì hỏng hết. Lúc ấy trời đã gần sáng, ánh trăng hạ tuần vẫn chiếu sáng cả bầu trời một màu bàng bạc huyền ảo. Đen nhìn qua khe cửa bỗng nhìn thấy ngọn đèn pha Côn Đảo mà anh đã quen thuộc trong ngày vượt ngục ở Bảy cạnh và đảo Hoang. Như vậy đã gần đến nơi rồi chỉ một vài tiếng nữa mà thôi. Nếu không xử trí nhanh thì thuyền sẽ đi vào vòng vây tuần tra của bọn giặc Pháp, sẽ khó bề xoay xở. Anh đang định bước đường cùng, hai người sẽ vùng lên sống mái với bọn cướp này một phen, hoặc là cướp được thuyền quay về, hoặc là thà hy sinh chứ không chịu rơi vào tay quân thù một lần nữa.
Đen còn đang phân vân chưa biết nên xử trí bằng cách nào, đánh tên nào trước, thì bỗng nhiên thấy trên thuyền rất yên ắng, rồi tiếng gáy của tên thuyền trưởng đang gáy như sấm ở dưới sạp thuyền ngoài khoang, bên cạnh đó là một tên thuỷ thủ cũng đang ngủ, anh khẽ nhỏm người dậy quan sát thì chỉ còn một tên thuỷ thủ đang lái thuyền là còn tỉnh táo và đang hút thuốc lá, đỏ lửa lập loè, phía đầu thuyền một tên cũng đang nằm ngủ như chết, còn một tên ngồi dựa vào mũi thuyền gật gà gật gù. Những cuộn dây neo, dây chão đang ngổn ngang trên sạp thuyền.
Anh quyết định dùng phương pháp bí mật bắt sống, trường hợp bất đắc dĩ mới phải nổ súng diệt chúng.
Đen liền trao đổi thầm với Nam, phân công Nam xử trí phía đầu thuyền hai tên, còn anh còn phụ trách phía nửa đuôi thuyền ba tên, trong đó có tên thuyền trưởng. Các anh liền ngồi dậy nấp vào xó tối trong khoang khẽ lần cắt và buộc những đầu dây cố định vào gầm thuyền rồi để các nút thòng lọng chờ sẵn, ngoài ra cắt những đoạn dây ngắn sẵn sàng cầm kéo được nhẹ nhàng. Anh còn phán đoán vũ khí giấu dưới đáy thuyền và dao găm trong người, có hai tên cởi trần thì mặc quần lót chắc chắn là tay không.
Lợi dụng khi ánh trăng chui vào đám mây, trời tối đen lại, Đen và Nam lần lượt bò ra kéo các đầu dây thòng lọng luồn vào chân vào cổ bọn đang ngủ, để bước một, nếu chúng có bật dậy thì bị dây thòng lọng thiết lại không thể chạy được, sau đó mới lần lượt buộc dây trói chúng vào thành thuyền hoặc trói chúng vào với nhau. Cũng may bọn cướp quá chủ quan, coi thường hai thằng nhóc và chủ quan vào liều thuốc ngủ đã công hiệu, nên chúng chẳng cần đề phòng gì nữa. Cho dù mặt đối mặt thì hai chú nhóc này cũng không thể chạy đâu thoát với năm tên ác ôn cướp biển. Tên cầm lái cũng cứ để yên cho bọn kia ngủ, khi nào vào vùng Côn Đảo nó mới đánh thức cả bọn dậy chuẩn bị.
Và thật may mắn cho Đen và Nam. Trước khi trời sáng, bao giờ cũng có một khoảng khắc tối sầm lại.
Chính nhờ cái khoảng khắc đó, mà họ đã bí mật trói được ba tên cướp. Nam đã trói một tên thuỷ thủ xuống thành thuyền, còn Đen đã trói được một tên thuyền trưởng và một tên thuỷ thủ giằng buộc với nhau. Tất nhiên đó là những nút thòng lọng còn rất lỏng để chúng không bị chạm vào người làm chúng thức giấc, nhưng khi tỉnh dậy càng cựa thì càng thắt chặt.
Sau đó Đen ra hiệu cho Nam quyết định tấn công hai tên còn lại.
Đen giả vờ ngái ngủ tỉnh dậy, đi lại phía sau thuyền kêu:
- Mót đái quá!
Tên lái thuyền thấy Đen dậy, nó ngạc nhiên quá hỏi:
- ủa sao mày tỉnh dậy sớm thế?
- Uống nhiều rượu mót đái quá! - Đen đi lại phía sau vừa đi vừa vạch quần.
Tên lái còn đang ngơ ngác thì bất thình lình Đen quay ngoắt lại tống cho một quả vào thái dương, tên lái lảo đảo Đen bồi thêm một quả nữa, nó quỵ ngay xuống, tay đang cầm dây lèo buồm lái liền bị rời ra, cánh buồm bất thình lình bị quay lại, thuyền bỗng bị nghiêng suýt bị lật. Đen vội vàng chạy lại kéo dây, lấy thăng bằng cho thuyền rồi buộc lèo lại. Sau đó anh quàng thòng lọng vào cổ tên lái và quấn chặt nó vào cột buồm.
Cùng lúc đó Nam ở phía đầu thuyền cũng đã trói được tên ngủ gật vào mũi thuyền - Khi con thuyền bị lật nghiêng, buồm ngả gần sát mặt nước, làm cho bọn đang ngủ giật mình tỉnh dậy, thấy mình bị trói liền kêu cứu, chửi bới om sòm. Đen và Nam phải lần lượt trói chặt chúng lại, rồi tống vào mồm mỗi tên một đống giẻ.
- Nào, "Mời các ông" hãy câm mồm lại và bình tĩnh nằm yên để chúng tôi quay thuyền về đất liền. Các ông đã định bán chúng tôi cho nhà tù Côn Đảo để lấy 5.000 đồng, thì bây giờ các ông phải trả giá. Chúng tôi sẽ tha mạng sống cho các ông, nếu các ông cũng chịu nộp đủ mỗi người 5.000đ!
Cú thất bại đột ngột bất ngờ này làm cho tên thuyền trưởng tướng cướp bàng hoàng quá đỗi. Không ngờ chúng lại chịu thua hai thằng nhãi con Việt Minh này. Nó cay cú quá, kêu gào như hổ gầm trong họng tưởng làm Đen và Nam phát hoảng lên được, còn bọn thuỷ thủ cướp thì im thin thít. Chúng nó cũng quá sợ sệt, không hiểu có phép thuật nào đã giúp hai thằng nhóc này quật lại được chúng? Chúng đành phải ngậm miệng để hy vọng giữ được cái đầu trở về.
Bọn cướp biển tuy bị bắt trói, nhưng chúng vẫn còn lạc quan vì cho rằng, hai cậu bé này không điều khiển nổi thuyền, mà nhất định phải nhờ đến bọn chúng, lúc đó chúng sẽ cướp lại thuyền, cũng có thằng cho rằng, để mấy ông lỏi này điều khiển thuyền thì cả bọn đều làm mồi cho cá. Nên chúng rất lo, cứ ú a ú ớ, muốn nói mà không nói được.
Lúc này Đen đứng vào vị trí thuyền trưởng. Anh cũng chững trạc điều khiển buồm, bánh lái và cho quay thuyền lại 180 độ rồi phóng hết tốc lực trở về, con thuyền cứ xa dần, xa dần Côn Đảo, một tý nữa thì các anh được trở lại đó lần thứ hai. Còn Nam thì có nhiệm vụ lục soát thuyền, thu hồi hết cả vũ khí trên thuyền vào một đống và lục soát của cải của chúng và những của cải mà chúng đã cướp được, để chia nhau. Nhưng vì đây là ngày đầu tiên trong chuyến đi ăn cướp này, nên chưa có gì đáng giá.
Khi trời đã sáng rõ, rồi mặt trời lên, chúng mới nhìn lại xem có phải là hai chú bé hôm qua không hay là ai? Thì ra vẫn là hai thằng nhỏ đó, mà hôm nay nó nhanh nhẹn và cứng cáp làm sao?
Khi trông thấy Đen điều khiển buồm và cầm lái trông rất đàng hoàng và thành thạo, chúng càng thêm ngạc nhiên và đỡ lo sợ đắm thuyền lật thuyền. Vì chúng thấy khâm phục người thuyền trưởng trẻ tuổi này.
Trên đường về Đen hết sức tránh gặp các thuyền trên biển, anh không muốn để họ biết về những bọn cướp biển này, nên anh đều tránh xa. Đến bữa ăn Nam đều cho bọn cướp ăn tử tế. Khi được ăn xong, tên thuyền trưởng liền xun xoe gạ gẫm:
- Chúng em mong các anh tha tội chết cho, chúng em xin nộp đủ mỗi người 5.000 đồng như các anh nói.
- Được, thế lấy tiền ở đâu?
- Dạ, phải về nhà của chúng em ở bến Hà Tiên cơ ạ! - Vâng cứ đi thẳng hướng này là được đấy ạ!, dạ chếch bên trái 15 độ nữa ạ, em xin bảo đảm đúng đấy ạ, mạng sống của chúng em còn nằm trong tay các anh đấy ạ.
- Được, cứ để xem sao đã!
Đen rất ghét cái giọng nịnh bợ xảo quyệt của tên thuyền trưởng, nghe mà tởm lợm, nhưng anh buộc phải để nó chỉ đường, vì vùng biển này anh chưa hề biết gì cả, mà cũng chẳng có bản đồ hay địa bàn nào mà đi được, vì vậy anh vẫn phải theo hướng nó chỉ, mặc dầu, anh đã phải trừ hao, nếu nó bảo về hướng trái 15 độ thì anh chỉ đi chệch khoảng 10 độ hoặc 8 độ thôi. Vì càng hướng bên phải càng là đất Việt Nam. Nhưng anh lại lo, nếu rẽ phải nhiều quá lại lao vào gần hướng Sài Gòn càng nguy hiểm, mà nhà cậu Nam thì lại cũng ở Hà Tiên.
Đi mải miết, quá chiều rồi mà vẫn chưa nhìn thấy đất liền đâu cả, làm Đen thêm sốt ruột, liền quát hỏi tên thuyền trưởng, hắn vội trả lời:
- Dạ cứ thẳng hướng đó là đúng đấy ạ! Chỉ độ ba đến bốn tiếng nữa là đến nơi đấy ạ.
Đen lại cắm đầu cắm cổ tăng hết tốc lực cho thuyền đi nhanh hơn, cứ lao vun vút như chiến hạm, mà anh vẫn cảm thấy chậm, thấy sốt ruột. Mãi đến gần tối thì mới trông thấy đất liền. Đen và Nam đều vui mừng, Nam phấn khởi quá reo lên:
- Sắp tới quê hương rồi!
Trong lòng Đen lúc này mới thấy vơi đi nỗi lo lắng nặng nề, niềm lạc quan lại dâng lên trong tâm hồn anh.
-"Ôi Tổ quốc, có cái gì thiêng liêng cứ cuốn hút lòng con, mà sao con đường trở về với Người lại khó khăn làm vậy. Một khoảng cách không xa, mà mấy tháng trời nay lặn lội, bây giờ con mới nhìn thấy Người!..."
Đen và Nam dự tính với đà này thì chỉ một giờ nữa là đến bãi biển, các anh cứ cho thuyền lao thẳng vào những lùm cây gần nhất. Tên thuyền trưởng cũng giục Đen:
- Dạ, cứ cho thuyền lao thẳng dô là tới ạ! - Vâng, cứ đi thẳng, có thể cập bến trước khi trời tối ạ!
Đen đang phấn khởi vui mừng vì thắng lợi đã tới gần, chỉ còn trong tầm tay, thì bỗng nhiên thuyền bị xô mạnh rồi khựng lại. Mọi người trên thuyền đều ngã chúi về phía trước.
- Mắc cạn rồi! Mẹ kiếp!
Nhìn kỹ thì mới thấy, thì ra lúc này thuỷ triều đang xuống, thuyền anh bị lao vào một bãi lầy. Đen tức quá, chửi đổng lên một câu, rồi cởi quần áo nhảy xuống nước. Bãi lầy quá sâu, thuyền lao vào khá mạnh, rồi cả Nam nữa cũng nhảy xuống, hai người cố đẩy lùi thuyền ra mà không được, bãi lầy rất sâu, càng đứng càng bị lún có thể chết chìm trong bùn lầy như chơi.
Tên thuyền trưởng cười thầm trong bụng, nó khẽ reo lên.
- Cho chết tổ cha mấy ông nội con!
Bọn thuỷ thủ nhìn nhau cười. Chúng thấy tên đại ca của chúng đã lừa được hai tên Việt Minh này, chúng càng phục tài của tên thuyền trưởng. Đen và Nam vội vàng kéo nhau lên thuyền, xuýt nữa thì bị chìm xuống lầy, nước càng ngày càng rút rất nhanh. Bây giờ chỉ còn hai cách. Một là bơi xuồng vào bờ, hai là thả neo nghỉ lại, chờ đến sáng mai nước lên, sẽ định liệu sau. Nam thấy đường về quê hương đã rất gần mà khoảng cách vào bờ cũng không còn xa, chỉ độ một hai cây số, bơi xuồng có thể vào kịp được trước khi trời tối, nên anh đề nghị với Đen cho bơi xuồng vào. Đen cũng tán thành, anh thấy việc đổ bộ lên bờ vào buổi tối nhập nhoạng này là hợp lý, đề phòng vào phải vùng địch thì càng đỡ lộ bí mật. Nhưng Nam còn đang phân vân vì không thạo luồng lạch ở đây. Đen quyết định lấy một tên thuỷ thủ dẫn đường. Anh nói với tên thuyền trưởng:
- Bây giờ chúng tôi tha tội chết cho các anh với điều kiện, cần một người dẫn đường bơi xuồng vào bờ, và với điều kiện này...
Anh và Nam vơ hết tất cả đống vũ khí của chúng ném xuống biển, bao gồm một khẩu súng ngắn, hai khẩu tiểu liên, một khẩu súng trường và hàng chục con dao găm. Tên thuyền trưởng nhìn đống vũ khí bị ném xuống biển thì tái mặt đi, rồi nó liền chỉ định một tên thuỷ thủ:
- Dạ thưa anh, em cho thằng Tư dẫn các anh đi ạ, nó thạo luồng lạch ở đây lắm ạ! - Nó nháy mắt làm hiệu với tên đó, rồi ra vẻ bề trên nói lớn - Ê Tư, sanh mạng bọn tao là nằm trong tay mấy ảnh đó nghe, phải cẩn thận, đưa các ảnh đến nơi đến chốn nghe hổng!
Tên Tư giật nảy mình lên lo sợ, nhưng tên thuyền trưởng quắc mắt lên nhìn như thôi miên nó, làm nó cụp mắt xuống.
- Yên chí, đưa các ảnh dô tới, rồi bơi xuồng ra, bọn tao chờ, không được chậm trễ nghe hổng!
- Dạ vâng...ạ! - Tên Tư chỉ còn lí nhí tuân lệnh.
Nam cởi trói cho tên Tư, còn Đen thì buộc chặt thêm cho những tên còn lại.
- Phải thế này để các anh cứ yên trí nằm đây chờ. Khi nào vào tới nơi, thằng Tư sẽ ra cởi trói cho các anh.
- Xin đa tạ các anh ạ! Ê Tư nghe rõ hổng?
Tên Tư vâng vâng dạ dạ, rồi nó vội vàng chui xuống khoang xách theo một túi lương khô và một bi đông nước rồi nhảy xuống chiếc xuồng con vừa được Đen và Nam thả xuống nước để chuẩn bị, nó còn nhặt thêm mấy chiếc phao, dây dợ và ba mái chèo. Đen, Nam và thằng Tư bắt đầu khởi hành. Cả ba đều bơi, thằng Tư ngồi phía mũi, Đen bơi đằng sau và Nam vừa bơi ở giữa vừa canh chừng thằng Tư.
- Vĩnh biệt bọn "Các ông".
- Vĩnh biệt!
* * *
Những con cá sấu
Chiếc xuồng nhỏ do ba người bơi nên chạy khá nhanh, cứ như những chiếc thuyền rồng đua trong ngày hội làng mà Đen đã từng được xem hồi còn nhỏ. Lúc nãy buồn chán bực bội bao nhiêu thì bây giờ lại thấy vui và phấn khởi bấy nhiêu. Chiếc xuồng cứ nhằm hướng những lùm cây, lao thẳng vào bờ với bao hy vọng của Đen và Nam.
Tên thuyền trưởng tướng cướp trút một hơi thở dài sau khi nhìn thấy bọn Đen đã đi được một đoạn xa, nó cười ha hả và nói với bọn đồ đệ:
- Bây giờ, có muốn quay ra, trở về thuyền cũng không được nữa rồi, chúng chỉ có thể làm mồi cho sình lầy và cá sấu.
- Thế còn thằng Tư sao anh Hai?
- Thì cũng chung số phận với hai thằng nhóc chớ sao nữa!
- Trời ơi, anh Hai sao lại... đối xử với nó như vậy?
- Thì cũng phải hy sinh một thằng chớ không thì tau và tụi bay làm sao mà thoát được. Chà, mấy thằng nhóc cũng giỏi thiệt quá ta đó! Nhưng dù sao cũng là bọn nhóc con.
Tên thuyền trưởng đã lợi dụng được điểm yếu của Đen là không thuộc địa hình luồng lạch nên đã đưa anh vào bẫy. Chúng cho thuyền về chỗ vùng giáp biên giới này thuộc đất Khơ Me, chính là nơi gần sào huyệt của bọn cướp biển, chúng thường qua lại đây. Nó hy vọng sẽ gặp một thuyền của đồng bọn thì chúng sẽ được cứu thoát và còn bắt lại được hai tên tù binh trốn trại. Chà, nó vẫn tiếc 5.000 đồng rất ngon. Nhưng chỉ tiếc là không gặp được thuyền đồng bọn nào, nên nó liền xử trí phương án hai, đưa các anh vào vùng sình lầy và hang cá sấu. Nó sẽ mượn tay thiên nhiên và dã thú tiêu diệt các anh. Nó tin tưởng chắc chắn rằng cả ba người nếu không bị cá sấu ăn thịt thì cũng bị sình lầy nhận chìm. Còn chúng nó cứ nằm chờ ở đây, ngày mai khi nước lên, nhất định sẽ có thuyền đi qua, biết là thuyền nó bị nạn, đồng bọn thế nào cũng đến cứu, hoặc một thuyền đánh cá nào đó đi qua, chúng sẽ kêu cứu là bọn cướp, thì họ thế nào cũng sẵn sàng cứu người bị nạn. Nó bảo bọn đàn em, nếu không tự cởi trói được thì cứ để nguyên như thế mà ngủ, ngày mai sẽ có người đến cởi. Cứ yên trí, ngủ khoẻ!
* * *
Chiếc xuồng nhỏ đi được một lúc thì gặp toàn sú vẹt và sình lầy, có chỗ bị cạn, họ phải vừa chèo vừa chống để luồn lách vào những khe những lạch, có chỗ phải lội xuống kéo xuồng đi qua. Họ hy vọng chỉ đi một đoạn nữa là tới bờ. Nhưng càng đi càng thấy nhiều sình lầy và sú vẹt, sú vẹt ngày càng dầy đặc và lầy thì càng ngày càng sâu, nước lại cạn. ở một chỗ tên Tư nhảy xuống để đẩy thuyền, liền bị lút ngay đến cổ, nếu không kịp bám lấy xuồng và được Đen và Nam kéo lên thì đã chìm nghỉm. Hắn run sợ quá và cứ lắp bắp không nói lên lời. Trời nhá nhem tối họ vẫn cứ đẩy xuồng đi. Nhưng chỉ một lúc sau trời tối mịt chẳng còn đi được nữa. Từ lúc đầu tên Tư cứ lầm lầm lì lì bơi xuồng và chèo, chống, chẳng nói chẳng rằng. Khi Đen và Nam hỏi nó cũng chỉ ậm à ậm ừ. Mục đích Đen cần một tên thuỷ thủ đi theo, một là để dẫn đường thật vì các anh không quen biết gì bến bãi ở đây cả; hai là để bắt nó làm con tin cho bọn cướp trên thuyền. Nhưng anh lại quên rằng bọn cướp thì chẳng có tình nghĩa gì với nhau cả, nó sẵn sàng bỏ rơi nhau hoặc giết nhau.
Thằng Tư trước áp lực của tên thuyền trưởng chỉ định nó không thể từ chối được. Nó nhận nhiệm vụ bằng những cái nhìn và câu nói của tên chủ có nghĩa là phải đưa bọn tù binh vào tròng và tìm cách thủ tiêu chúng, rồi quay lại cởi trói cho bọn trên thuyền. Tuy nhiên nó cũng biết rằng đây là một vùng sình lầy và cá sấu, rất nguy hiểm mà nó chưa đến bao giờ. Tên Tư cũng tưởng chỉ là gần đây thôi, không ngờ càng đi càng xa mãi chưa đến, mà lại có khả năng đi vào hang cá sấu, nghe người ta đồn đại rất là kinh sợ.
Đến lúc này, sau cái chết hụt vì bị lầy vừa rồi, trời lại tối không đi được nữa, nó thực sự hoang mang dao động. Với cái tuổi ngoài hai mươi của nó đi lang thang khắp đó đây của đời một tên cướp giang hồ, chưa bao giờ nó sợ như lúc này. Từ lúc xuống xuồng đến giờ, nó đã nhiều lần định dở trò gây sự để tiêu diệt hai người tù binh này, nhưng họ đều cảnh giác đề phòng cẩn thận nên nó chưa làm gì được, mà càng vào sâu trong bãi lầy thì nó càng hết hy vọng trở ra được một mình. Mấy lần nó đề nghị dừng lại hoặc quay lại, nhưng các anh cứ nhất quyết đi nên nó chẳng làm gì được cả. Nó lại thấy hai người rất hăng hái nhiệt tình và thái độ đúng đắn tử tế, và xử trí mọi tình huống khá thông minh, nên nó cảm phục họ thật sự.
Lúc này nó mới run sợ và nói với hai anh:
- Các anh đang đi vào chỗ chết đấy ạ!
- Sao?
- Sắp tới đến khu vực hang cá sấu đấy ạ!
- Hả? Đen hét lên - Sao bây giờ anh mới nói?
- Dạ, em sợ ông chủ lắm ạ!
Rồi nó liền nói luôn âm mưu của tên thuyền trưởng bắt nó phải dẫn các anh vào chỗ nguy hiểm này, đây là vùng biên giới, nhưng vẫn còn là đất Khơ Me, và bản thân nó cũng bị nguy hiểm như các anh khó lòng thoát ra được. Ngay như vừa rồi, nếu không có các anh cứu, kéo nó lên thì nó đã bị chìm sâu xuống sình lầy rồi.
- Tiên sư nó, thằng đê tiện! - Nam tức quá chửi toáng lên. Bọn cướp biển và cá sấu cũng chỉ là một. Còn Đen thì tím mặt lại và run người lên vì căm uất, anh tự trách mình vì ngu dốt, vì sơ hở thiếu cảnh giác, nên đã bị trả giá thế này đây.
- Thế mà anh còn tha cho chúng nó, theo em thì cứ cho mỗi đứa một viên ngay từ ngoài khơi kia rồi - Nam trách Đen.
- Bây giờ thì tiến thoái lưỡng nam rồi. Thôi hãy bình tĩnh nghỉ đã, rồi mai sẽ liệu!
Lúc này mới thấy đói và khát bã người ra, họ ăn lương khô của bọn cướp bằng gạo và đỗ rang, uống nước rồi đi ngủ. Đen bảo tên Tư.
- Mặc dầu anh tự giác khai báo và ân hận, nhưng chúng tôi buộc lòng phải trói anh lại thì chúng tôi mới yên tâm ngủ được.
Thằng Tư không dám nói gì cả, nó buộc lòng phải để cho Nam trói vào thang xuồng - Rồi Đen và Nam mệt quá cùng nằm ngủ thiếp đi luôn.
Thằng Tư vì sợ quá nó không ngủ được cứ thức nhìn trời nhìn biển lại nhìn xuống bãi lầy. Nó bỗng thấy những đốm mắt sáng đỏ rực như mắt trâu nước và những bóng đen lù lù vừa bò vừa bơi lại gần, nó bỗng hét thất thanh, lạc cả giọng:
- Cá sấu.. ấu!
Rồi nó ngất đi, tiếng kêu của nó làm cho Đen và Nam giật mình tỉnh dậy. Mắt dắm mắt mở nhìn lên, những ánh lửa đỏ, hay những bóng sao xa? Hay là mình bị hoa mắt? Những bóng đen lù lù đang di động tới gần, đúng là cá sấu rồi, có con đã há cái mồm ra toang hoác, trời tối chỉ thấy đen ngòm. Nam liền rút súng ra bắn. Đen cũng rút súng ra và thét:
- Khoan đã! Phải tập trung bắn một con đi đầu thôi. Nào bắn đi! "Pằng, pằng!" Hai phát súng nổ cùng một lúc, con đầu đàn bị trúng đạn, nó chồm đứng người lên tưởng chụp xuống đè nát chiếc xuồng, rồi rơi xuống, nó quay đầu lại đằng sau phóng vụt đi như mũi tên rẽ nước. Lũ cá đằng sau cũng dạt sang hai bên rồi lúc nhúc chạy theo về tổ. Thế là thoát một trận.
Lúc này Đen và Nam mới hoàn hồn và mới thấy sợ. Sợ run bắn người lên. Lần đầu tiên các anh mới gặp cá sấu. Càng sợ càng căm tức tên thuyền trưởng tướng cướp và Đen lại ân hận tự trách mình ngu ngốc, nên mới khốn khổ hiểm nguy như thế này. Thằng Tư đang bị ngất, nghe tiếng súng nổ mới bừng tỉnh lại. Nó ngơ ngác nhìn không thấy bóng cá sấu với những chấm đèn xanh đỏ nữa, nó reo lên.
- Nó chạy hết rồi à? ôi, em sợ quá!
Từ đó cả ba người không ai ngủ được nữa, họ cứ phải thức chong chong để đối phó với những con cá ăn thịt người này. Đen và Nam ngoài việc chuẩn bị súng sẵn sàng, còn lấy dao găm cắm vào đầu sào, buộc cố định lại để làm lao phóng, còn dùng dây dài buộc đầu sào vào xuồng, để khi phóng đi khỏi mất dao.
Những cặp mắt to và những bóng đen lù lù di động vẫn cứ chờn vờn, thấp thoáng ở đằng xa, chúng chưa dám đến gần. Các anh cũng lấy thuốc lá hút và xé quần áo làm giẻ vặn bùi nhùi đốt lên để hòng làm chúng sợ phải chạy xa.
Chờ lâu không thấy chúng đến nữa, các anh mệt quá lại ngủ gà ngủ gật, bùi nhùi cháy hết lúc nào không biết. Lần này đến Nam kêu thất thanh:
- ối, nó đến gần rồi!
Đen giật mình vung tay bắn một phát, không trúng, hai phát, run tay quá, nó vẫn cứ lù lù vào.
- Bình tĩnh ngắm trúng giữa hai điểm sáng. Nào hai ba nào!
"Pằng, pằng". Con cá sấu lại bật tung lên, nó không quay lại mà lao thẳng vọt qua xuồng, đuôi nó quệt vào xuồng lật nghiêng hẳn đi. Đen bắn đuổi một phát nữa, con cá vừa chạy vừa rẫy chết ầm ầm ở phía đằng sau xuồng. Bọn lau nhau lại kéo nhau chạy hết.
Đến gần sáng họ còn bị một trận tấn công nữa. Đàn cá sấu lại kéo đến. Đen và Nam chờ chúng tời gần mới bắn, nhưng bỗng Nam kêu lên:
- Anh Đen, coi chừng phía đằng sau!
Quả nhiên Đen quay lại đã thấy một con cá sấu vòng lại phía đằng sau, đang bò tới sát mép xuồng. Đen không kịp bắn, thuận tay trái đang cầm lao, anh phóng ngay một phát trúng vào mồm nó đang há to ra toang hoác. Con cá bị thương nó liền quay đầu chạy, Đen không kịp thu lao, nó liền kéo cả lao và cả cái xuồng chạy theo làm xuồng nghiêng ngả bắn tung hết đồ đạc. Đen và Nam đều phải bám chắc lấy thành xuồng không ngã.
- Cắt dây! - Nam thét.
Đen vội vàng cầm dao chặt dây, chiếc dây đứt, cái xuồng đang kéo căng bị hẫng một phát, lật úp cả xuống chụp lấy cả ba người. Đen và Nam lóp ngóp bò dậy, và vội vàng lật xuồng lại, cởi trói cho thằng Tư, rồi nhanh chóng kéo nhau lên xuồng, xuýt nữa bị ngập sình. Sau đó trời đã sáng, bọn cá sấu cũng đã kéo nhau về hang, để lại một xác chết nằm chềnh ệch ra trên bãi lầy gần sát xuồng, mà đến sáng bọn Đen mới nhìn thấy và đẩy xuồng đến xem, con cá sấu chiều ngang to bằng cả cái xuồng và chiều dài gấp đôi. Trông mà khiếp sợ. Bọn Đen được một trận hú vía.
Họ phải chờ cho nước triều lên cao, họ nhặt nhạnh đồ đạc rồi mới lại lên đường chèo xuồng hướng vào trong bờ. Họ không dám đi hướng hang cá sấu nữa mà phải vòng lại tránh xa đoạn đó đến một hai cây số, rồi mới tìm lối vào bờ. Khi thuỷ triều lên cao, chiếc xuồng len lỏi trong những bụi rậm lau sậy và sú vẹt được dễ dàng hơn. Tuy vậy mãi gần trưa họ mới đặt chân được vào tới đất liền.
Đen nói với thằng Tư:
- Chúng tôi phóng thích cho anh về với bọn cướp và bảo với thằng chủ của anh rằng, nếu cứ làm điều ác thì thể nào cũng được hậu quả "ác giả ác báo".
- Không, em không thể về với chúng nó được nữa. Thằng Tư vội vàng nói - Nếu không giết được hai anh thì về thằng chủ nó cũng giết em mà thôi. Bây giờ các anh đi đâu xin cho em đi với, em cũng muốn trở về quê làm lại cuộc đời. Em đã có tội lỗi, bỏ phí bao nhiêu thời gian rồi. Các anh đã cứu em, không bao giờ em dám phản lại các anh nữa ạ!
Đen bắt chặt tay thằng Tư:
Được, tôi hoan nghênh ý định tốt đẹp của anh: "Trở về quê làm lại cuộc đời", nhưng hãy coi chừng đấy, để rồi xem. Nào chúng ta cùng lên đường.
Thế là họ có ba người, trên đường trở về Tổ quốc.