Số lần đọc/download: 2559 / 24
Cập nhật: 2017-09-14 13:05:50 +0700
Chương VIII - Kể Hoạch Của Essarès
L
ần này, đại uý Belval dường như dịu đi một chút. Anh đã đoán được lờ mờ những lý do khiến cho quan toà phải xét xử vụ này một cách thận trọng.
- Ông chắc chứ? - Đại uý hỏi.
- Vâng, thưa đại uý. Cách đây hai năm, tôi có nhiệm vụ phải điều tra vụ việc này và kết quả điều tra đã chỉ ra rằng ở Pháp, việc xuất khẩu vàng thật sự là khó giải thích. Nhưng tôi cũng thú thực rằng từ khi nói chuyện với bà Essarès, tôi chỉ biết được sự rò rỉ vàng đã bắt nguồn từ đâu và ai đã dàn dựng lên một tổ chức hoàn hảo trên khắp nước Pháp, kể cả ở những thị trấn nhỏ nhất làm thứ “kim loại quý hiếm đó” dần thất thoát.
- Bà Essarès biết chứ?
- Không biết chính xác, nhưng bà nghi ngờ rất nhiều và đêm nay, trước khi anh đến, bà đã nghe được một số chi tiết trong cuộc nói chuyện với những kẻ thù của mình và bà ấy nói lại cho tôi, đồng thời cũng đưa ra một ẩn ngữ. Lẽ ra tôi muốn tự mình tìm ra lời giải đầy đủ cho ẩn ngữ đó mà không cần làm phiền ông, vả lại đó là lệnh của Bộ trưởng Bộ nội vụ, và bà Essarès cũng muốn như vậy, nhưng sự hăng hái của anh làm tôi do dự. Không có lý do gì để gạt anh ra, thưa đại uý, tôi... một cộng tác viên kiên cường của anh, không thể...
- Như vậy thì sao, Patrice nói và nóng lòng muốn biết thêm.
- Như vậy thì người cầm đầu âm mưu ở đây: Essarès Bey, giám đốc ngân hàng Pháp-Phương Đông ở phố La Fayette, bề ngoài là người Ai Cập, nhưng thực chất là người Thổ Nhĩ Kỳ, có tiếng nói rất lớn trong lĩnh vực tài chính ở Paris. Nhập quốc tịch Anh, nhưng lại quan hệ bí mật với những cựu lãnh đạo Ai Cập, Essarès Bey có nhiệm vụ bòn rút toàn bộ số tiền vàng của nước Pháp vào tài khoản của một thế lực nước ngoài mà tôi chưa xác định một cách chính xác, và đáng lẽ ra là với số tiền vàng đó có thể ních đầy túi của mình. Theo một số tài liệu thì bằng cách ấy, trong hai năm, ông ta đã gửi đi thành công bảy trăm triệu. Lần gửi cuối cùng được chuẩn bị khi chiến tranh nổ ra. Anh hẳn cũng biết rằng ngay lúc ấy một khoản tiền lớn như vậy không thể biến mất một cách dễ dàng như trong thời bình được. Những toa xe ở biên giới bị lục soát. Những con tàu đang ở giữa dòng cũng bị kiểm tra.
Tóm lại là không có vụ gửi tiền nào cả. Hai trăm năm mươi đến ba trăm triệu tiền vàng hãy còn ở Pháp. Mười tháng trôi qua. Và có một điều không thể tránh khỏi là ở địa vị của mình Essarès Bey - người trông giữ một kho báu khổng lồ như vậy, từ dính dáng đến vụ này, dần dần coi đống của cải đó là của mình và rốt cuộc là chiếm hữu luôn. Chỉ có một điều là giải quyết những tên tòng phạm ra sao đây.
- Những người mà tôi đã nhìn thấy vào đêm hôm đó?
- Ừ, sáu người Levantins không rõ tung tích, mang quốc tịch giả, có thể là người Bulgarie ít nhiều được cải trang đi, là viên chức của những toà án Đức ở nơi đó. Tất cả trước kia đều là chi nhánh của nhà băng Essarès. Tất cả đều thuê cho tài khoản của Essarès, khoảng một trăm viên chức, những kẻ đã vơ vét hết của cải ở các làng quê, ăn chơi trác táng, uống rượu với nông dân, tung những khẩu hiệu chống lại tiền vàng Pháp và bòn rút các quỹ tiền tiết kiệm. Vào lúc chiến tranh tất cả đều đóng cửa hàng, tập trung bên cạnh Essarès Bey, đến lượt ông ta cũng vậy, cũng đóng cửa các văn phòng của mình ở phố La Fayette.
- Thế thì sao?
- Thì đã xảy ra những vụ việc mà chúng ta không biết. Dĩ nhiên bọn tòng phạm đã bị chính phủ của chúng phát hiện ra, vụ gửi tiền cuối cùng bị thất bại và chúng cũng đã đoán ra được rằng Essarès Bey muốn giữ ba trăm triệu cho riêng mình. Dù sao cũng vẫn là mâu thuẫn bắt đầu trong nội bộ những kẻ tòng phạm với nhau, một mâu thuẫn gay gắt và kịch liệt là một số kẻ thì muốn giành được phần của mình, một số khác thì lại kiên quyết không bỏ ra cái gì hết và muốn tiền đó phải được gửi đi. Trong ngày hôm trước, mâu thuẫn đã lên tới đỉnh điểm. Vào trưa hôm sau, những kẻ tòng phạm đã muốn bắt cóc bà Essarès để làm con tin nhằm chống lại Essarès. Buổi tối... buổi tối, các anh cũng đã được chứng kiến tình tiết tuyệt đỉnh đó...
- Nhưng tại sao lại phải chính xác là tối hôm sau.
- Vì rằng bọn tòng phạm có cơ sở để tin rằng số tiền đó sẽ biến mất vào lúc đó, vào tối hôm sau. Không biết những kẻ làm công cho Essarès trong những vụ gửi tiền trước đây, chúng nghĩ rằng mỗi một vụ gửi tiền như thế, hay đúng hơn là một vụ cướp tiền vàng đều được báo trước bằng một tín hiệu đặc biệt.
- Một tia sáng có phải không?
- Chính xác. Trong góc của khu vườn, có một ống khói ở trên những nhà kính cũ, ống khói này cáu ghét vì bẩn, đầy nhọ nồi, rác rưởi. Khi người ta nhóm lửa, những tàn lửa và những tia sáng được nhìn thấy từ đằng xa và được dùng làm tín hiệu báo ưước. Và tối hôm qua, Essarès Bey đã nhóm lửa. Ngay lập tức bọn tòng phạm đã đến.
- Và kế hoạch của Essarès Bey bị thất bại?
- Đúng, cả kế hoạch của bọn tòng phạm cũng thế. Tên đại tá đã chết. Những kẻ khác không thể ngờ rằng chúng đã bị bắt. Nhưng cuộc chiến chưa kết thúc, những tình tiết bi kịch vào sáng nay đã ẩn chứa sẵn những kết cục của nó. Theo khẳng định của anh, người đàn ông đã tìm cách để liên lạc với anh bảy giờ mười chín phút và có vẻ như là Essarès Bey là kẻ bị tình nghi. Và vài giờ sau, lúc mười hai giờ hai ba phút, Essarès Bey, đến lượt hắn lại bị sát hại, có lẽ là do một trong những tên tòng phạm với hắn. Đó là tất cả sự việc, đại uý ạ! Và giờ đây anh cũng biết điều đó, vậy thì anh không nghĩ rằng lời giải cho sự việc này là bí mật và phải dò chệch ra ngoài một chút mới khám phá ra được sao?
Sau một lúc suy nghĩ, Patrice trả lời:
- Có, tôi có nghĩ như vậy.
- À, đúng vậy - Ông Desmalions kêu lên - Không những vô ích khi công bố chuyện tiền vàng bị mất và không có khả năng tìm thấy được mà còn gây ra những sự tưởng tượng nguy hiểm, anh cũng biết rằng việc thu được một hòm tiền tương tự trong vòng hai năm là không thể thực hiện được mà không có vài sự tổn hại đáng tiếc nào đó. Cuộc điều tra cá nhân sẽ tiết lộ cho tôi, tôi chắc chắn vậy, bên cạnh một vài nhà băng hơn hoặc kém quan trọng và một vài cơ sở tín dụng, một loạt đã bị phá sản và đem ra mặc cả mà tôi không muốn nhấn mạnh đến, nhưng việc công bố chúng thật là tai hại. Vì vậy, hãy quên đi!
- Nhưng có thể quên được à?
- Tại sao không?
- Thế còn những người chết thì sao, ví dụ như tên đại tá chẳng hạn?
- Tự tử, thế thôi.
- Còn Mustapha mà lẽ ra ngài đã tìm thấy trong vườn bảo tàng Gallierear.
- Còn ông Essarès.
- Bị tai nạn.
- Như vậy thì tất cả các vụ giết người sẽ đều biệt lập với nhau.
- Không gì chỉ ra mối liên hệ giữa những vụ này với nhau.
- Có lẽ là công chúng sẽ nghĩ ngược lại.
- Công chúng sẽ nghĩ theo những gì chúng ta lập luận mà họ cho là đúng. Chúng ta đang trong thời gian đấu tranh.
- Báo chí sẽ lên tiếng!
- Báo chí sẽ không đả động đến. Chúng ta sẽ kiểm duyệt chúng.
- Nhưng nếu như có một vụ giết người mới thì sao?
- Một vụ giết người mới ư? Tại sao lại như vậy? Công việc đã kết thúc rồi mà, ít nhất là phần sôi động nhất của vụ việc. Những nhân vật chính đã chết. Bức màn đã hạ xuống bằng vụ sát hại Essarès Bey. Còn những nhân vật quan trọng, Bournef và những kẻ khác, sẽ bị nhốt vào trại tập trung trước tám ngày nữa. Chúng ta tìm thấy vài triệu tiền vàng vô chủ mà không ai dám nhận và Pháp có quyền sở hữu chúng. Tôi sẽ chủ động thử làm xem sao.
Patrice Belval lắc đầu.
- Còn bà Essarès, thưa ngài. Chúng ta không nên xem thường những lời đe dọa của chồng bà ta.
- Hắn đã chết rồi mà.
- Dù gì, lời đe doạ vẫn còn. Siméon nói với ngài điều đó một cách đột ngột rồi còn gì.
- Hắn ta bị điên đấy!
- Chính xác. Đầu hắn vẫn còn giữ lại ấn tượng của sự nguy hiểm nhất. Nhưng không, thưa ngài, cuộc chiến chưa kết thúc. Có lẽ là nó mới chỉ bắt đầu.
- Ồ vâng, thưa đại uý chẳng phải chúng ta đang ở đây sao? Bảo vệ bà Essarès bằng mọi giá là nằm trong khả năng của anh và bằng tất cả những gì mà tôi đặt vào vị trí của anh bây giờ. Nếu như cuộc chiến mà anh mong đợi và tôi nghĩ là nó sẽ xảy ra ngay trong ngôi nhà này và trong khu vườn này thì chúng ta chắc chắn sẽ hợp tác với nhau, bởi vì nhiệm vụ của tôi là ở đây mà.
- Ai đã giả thiết cho ngài là như vậy?
- Một vài câu nói mà Đại tá Fakhi đã nhắc lại nhiều lần: “Tiền ở đây, Essarès!”. Và anh ta còn nói thêm: “Từ nhiều năm nay, mỗi tuần, xe ô tô của ông ta mang đến đây những thứ nằm trong nhà băng ở Phố Favette. Siméon, người lái xe và Essarès đã đẩy những túi tiền vào cửa tầng hầm cuối cùng, phía bên trái. Từ đó, ông ta đã làm thế nào để gửi chúng đi? Tôi không biết. Nhưng những thứ đó đã ở đây vào thời điểm chiến tranh, bảy hay tám túi tiền gì đó, không một túi nào ra khỏi nhà ông ta cả. Tôi đã nghi ngờ ngay lập tức và đã cho kiểm tra cả ngày lẫn đêm. Vàng chắc chắn vẫn còn ở đây”.
- Và ngài không có một dấu hiệu nào hết?
- Không hề. Chỉ có một chi tiết có thể liên hệ.
Desmalions rút từ túi ra một tờ giấy bị vò nát. Ông mở ra và nói:
- Cùng với cái huy chương có trong tay của Essarès Bey, có một tờ giấy viết nguệch ngoạc. Tuy nhiên người ta vẫn nhìn được một vài chữ được viết một cách vội vàng, mà trong số đó chỉ đọc được là “Tam giác vàng”. “Tam giác vàng” có nghĩa là gì? Nó liên quan gì đến việc điều tra của chúng ta? Lúc này tôi không biết gì hết. Tôi nghĩ ngay rằng tờ nháp đó cũng như cái huy chương đã bị Essarès Bey giật lấy từ tay người đàn ông đã chết vào sáng hôm nay lúc bảy giờ mười chín phút, và đến lượt hắn ta, hắn cũng bị giết lúc mười hai giờ hai mươi ba phút khi hắn đang kiểm tra tờ giấy đó.
- Đúng, mọi thứ xảy ra như vậy đấy. Và như ngài đã thấy, Patrice kết luận, tất cả các chi tiết đều được liên kết với nhau. Và hãy tin rằng đây chỉ là một vụ mà thôi.
- Đúng, Desmalions nói và đứng dậy. Một vụ nhưng có hai phần. Hãy theo dõi tiếp phần sau, đại uý ạ. Tôi cũng, thông báo luôn là việc phát hiện ra những tấm ảnh có cả bà Essarès và anh trong cùng một quyển album và một huy chương là không có gì là lạ cả. Vấn đề là ở chỗ đó và giải pháp cho vấn đề này chắc chắn sẽ mang đến cho chúng ta sự thật. Hẹn gặp lại sau nhé, đại úy.
Và vừa nói ông thẩm phán vừa bắt tay Patrice.
Patrice nói:
- Tôi sẽ liên lạc với ngài. Nhưng ngay từ bây giờ cần thiết phải thận trọng đúng không?
- Đúng, thưa đại uý. Nhưng chúng ta kiểm soát ngôi nhà đó mà đúng không?
- Đúng... đúng... Tôi biết nhưng dù sao... tôi vẫn linh cảm rằng những sự kiện ngày hôm nay chưa kết thúc... Ngài hãy nhớ lại những câu nói kỳ bí của Siméon. Desmalions phá lên cười:
- Nào, đại uý. Đừng nói quá lên như thế. Bây giờ nếu chúng ta vẫn còn kẻ thù thì chúng cũng cần phải chấn chỉnh lại. Vậy thì chúng ta sẽ nói đến vấn đề này vào ngày mai, đồng ý không đại uý?
Desmalions bắt tay Patrice, cúi đầu chào phu nhân Essarès và đi về.
Rất thận trọng, đại uý Belval cùng đi với Desmalions ra cửa. Anh dừng ở gần cửa và quay lại. Coralie dường như không nghe thấy anh đến, nàng đang ngồi gập người, bất động và cúi đầu. Anh gọi nàng: “Coralie”. Nàng không trả lời và Belval gọi lại lần thứ hai: “Coralie” với hy vọng rằng nàng vẫn sẽ không trả lời vì sự im lặng của người thiếu phụ này dường như đối với anh là dễ chịu nhất. Không bắt buộc mà cũng không phản kháng. Coralie chấp nhận Belval ở đây, ngay cạnh nàng, như là một người bạn có thể cứu mình. Và Patrice không nghĩ đến những vấn đề xung quanh mình nữa, cả những vụ giết người xung quanh họ và cả những hiểm hoạ đe dọa. Anh chỉ nghĩ đến một điều duy nhất rằng người phụ nữ này đang phải chịu khổ đau và đang bị ruồng bỏ. “Đừng trả lời, Coralie. Đừng nói một lời nào hết. Chính tôi là
người phải nói. Tôi phải cho em biết những điều mà em chưa biết, nghĩa là những điều khiến em muốn rời xa tôi khỏi căn nhà này”.
Anh để tay lên tập tài liệu trên ghế salon mà nàng ngồi. Tay anh sượt nhẹ qua mái tóc của người thiếu phụ: “ Coralie, em nghĩ rằng chính sự xấu hổ về gia đình đã khiến em tránh tôi. Em xấu hổ vì đã là vợ của người đàn ông đó, em lo lắng vì điều đó, như thể em chính là thủ phạm vậy. Nhưng tại sao? Đấy là lỗi của em ư? Em không nghĩ rằng tôi có thể đoán được mối quan hệ giữa em và Essarès ư? Một quá khứ khốn khổ và thù hận và em đã chống lại đám cưới này dù tôi không biết lý do là gì. Không, Coralie ạ, có một điều khác mà tôi sẽ nói với em, một điều hoàn toàn khác”.
Anh nghiêng người xuống Coralie hơn nữa. Khuôn mặt dễ thương của nàng được toả sáng bới ánh lửa và giọng anh mỗi lúc một to, anh xưng hô thân mật hơn nhưng vẫn giữ được sự tôn trọng đối với người thiếu phụ.
- Tôi có cần phải nói không, Coralie? Không đúng ư? Em hiểu rõ và biết rõ về mình mà. À, tôi thấy là em đang run rẩy đấy. Đúng, ngay từ ngày đầu tiên, em đã yêu hắn, một tên quỷ bị thương, bị cụt chân, cụt tay và có vết sẹo dài trên mặt. Em không phản đối gì ư? Ừ, tôi biết là những lời đó làm cho em tức giận. Có lẽ tôi phải bình tĩnh hơn. Tại sao cơ chứ? Tôi không đòi hỏi ở em một điều gì cả. Tôi biết, và như thế là quá đủ cho tôi rồi, tôi sẽ không nói lại với em về điều này nữa đâu, ít nhất là trong một thời gian dài, trước khi em tự mình kể cho tôi nghe. Cho đến nay, tôi sẽ giữ im lặng. Nhưng giữa chúng ta sẽ có một tình yêu thật tuyệt vời, Coralie ạ. Thật tuyệt vời, khi biết rằng em yêu tôi, Coralie... Em khóc đấy ư? Em muốn bác bỏ điều tôi nói chăng? Không, khi em khóc, tôi biết, trái tim em ẩn chứa đầy sự dịu dàng và thương yêu. Tôi không hề biết là em yêu tôi đến thế?
Patrice cũng vậy, anh cũng khóc. Nước mắt Coralie chảy dài xuống hai gò má tím tái và anh muốn hôn lên hai gò má đầy nước mắt ấy. Nhưng một cử chỉ tình cảm nhỏ như vậy đối với anh lúc này dường như lại là sự xúc phạm đối với nàng. Anh chỉ đứng nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng.
Khi đứng nhìn nàng như thế, anh có cảm giác như ý nghĩ của người thiếu phụ đó không giống với ý nghĩ của mình, rằng anh bị thu hút bởi một màn kịch không ngờ tới và rằng trong sự im lặng của tình yêu, nàng đang lắng nghe cái mà trước kia anh không nghe thấy.
Và bỗng nhiên, đến lượt anh cũng cảm nhận thấy điều khó nhận thấy đó.
Đúng hơn, là một tiếng động, cảm giác của sự có mặt của ai đó hoà lẫn với âm thanh ngoài đường phố.
Vậy thì điều gì đang xảy ra.
Ngày đã tàn mà Patrice không hề nhận thấy. Bởi vì phòng khách không rộng và hơi nóng của ngọn lửa làm không khí trở nên nặng nề. Coralie mở hé cánh cửa, chúng gần như nối tiếp với nhau. Nàng chăm chú nhìn vào bóng tối và cũng chính từ đó nguy hiểm ập đến.
Patrice gần như chạy đến cửa sổ nhưng đã không làm được điều đó. Nguy hiểm đang đến gần. Ngoài kia, trong bóng tối của hoàng hôn, anh lờ mờ thấy dáng của một người nào đó qua những ô kẻ caro xiên chéo. Rồi anh nhận ra giữa hai cánh cửa, một vật gì đó đang lấp lánh dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn lửa và dường như là nòng súng của khẩu súng lục.
Nếu như ta còn chần chừ một lúc nữa, anh nghĩ, Coralie sẽ chết! Trên thực tế người thiếu phụ đó đã đứng trước cửa sổ, vì vậy không một vật nào có thể che chở cho nàng được nữa, cho nên anh đã hét lên thật to gần như tuyệt vọng.
- Coraho, hãy cẩn thận đấy. Nếu không chúng ta sẽ phải nói lời vĩnh viễn với nhau mất.
Cùng lúc đó, anh lao người qua cái ghế salon để bảo vệ cho Coralie. Nhưng anh đã không có đủ thời gian để hành động nữa. Nàng cũng thế, chắc chắn nàng đã nhìn thấy họng súng lục lóe sáng, nàng đột nhiên lùi lại và ấp úng kêu lên:
- Ah, Patrice... Patrice...
Hai tiếng nổ từ khẩu súng và tiếp đó là tiếng rên rỉ.
- Em bị thương rồi ư? - Patrice kêu lên và lao đến bên người thiếu phụ.
- Không, không - nàng nói, nhưng em sợ.
- Tên khốn đó đã bắn vào em chưa?
- Chưa... chưa...
- Em chắc chứ?
Anh mất đến khoảng ba, bốn mươi giây để bật đèn, kiểm tra xem nàng có bị thương không và lo lắng đợi nàng lấy lại tinh thần.
Và chỉ chờ có thế anh chạy về phía cửa sổ đã được mở toang và chạy ra ban công phòng nằm ở tầng một. Những cái lưới mắt cáo chạy dọc theo bức tường. Nhưng do chân đau, anh đi xuống tầng một một cách khó nhọc.
Lúc xuống dưới, anh bị vướng phải những thanh gỗ của một cái cầu thang bị đổ xuống nền nhà. Rồi lại đụng phải những nhân viên ở tầng trệt và một trong số họ lên tiếng:
- Tôi nhìn thấy một con ác bay ra ngoài bằng lối này.
- Ở đâu cơ? - Patrice hỏi.
- Người đó đi men theo con đường nhỏ - Patrice đi theo. Nhưng khi ra đến cửa, anh nghe thấy những tiếng la chói tai và tiếng the thé:
“Cứu với!... cứu với”
Khi Patrice đến, nhân viên đã chiếu đèn điện xuống đất, và cả hai đều nhận ra có ai đó đang trốn gập người trong một lùm cây.
- Cửa mở kìa! - Patrice hét lên, tên đột nhập đã trốn thoát. Nào, đi thôi! Nhân viên đó biến mất và Patrice dặn Ya-Bon: “Nào nhanh lên, Ya-Bon. Nếu nhân viên đó trèo lên bằng con đường ấy, hãy trèo xuống. Nhanh lên, để tôi, tôi sẽ chăm sóc nạn nhân.”
Trong lúc đó, Patrice cúi người xuống, chiếu đèn vào người đàn ông đang giãy giụa trên nền đất. Anh đã nhận ra nạn nhân là ông Siméon, một dây lụa đỏ cuốn xung quanh cổ Siméon.
- Không sao chứ! - Patrice hỏi - Ông có nghe thấy tôi nói không?
Patrice nới dây lụa ra và nhắc lại câu hỏi. Siméon lắp bắp một chuỗi các từ rời rạc, rồi đột nhiên, bắt đầu hát và cười. Giọng cười đứt khúc xen kẽ với tiếng nấc, ông ta điên rồi.
Khi Patrice và Desmalions gặp lại, họ giải thích cho nhau.
- Thưa ngài, Patrice nói với Desmalions, ngài có còn thật sự tin rằng sự việc đã kết thúc?
- Anh có lý đấy, Desmalions thú nhận. Chúng ta sẽ thận trọng để bảo vệ sự an toàn cho bà Essarès. Căn nhà này sẽ được canh gác suốt cả đêm.
Vài phút sau, người nhân viên và Ya-Bon quay lại sau cuộc tìm kiếm vô ích. Họ tìm thấy trong con đường nhỏ ấy một chiếc chìa khoá đã được dùng để mở cửa, nó giống hệt với chiếc chìa khoá của Patrice, cũng cũ kỹ và bị gỉ như thế. Kẻ đột nhập đã đánh rơi nó khi chạy trốn.
Patrice và Ya-bon rời khách sạn ở phố Raynouard và đi ra đường Neuilly vào lúc bảy giờ tối.
Theo thói quen, Patrice vịn vào cánh tay của anh chàng người Sênêgan để bước đi, anh nói với anh ta:
- Tôi đoán được suy nghĩ của cậu, Ya-Bon ạ.
Ya-Bon càu nhàu đồng ý.
- Đúng như vậy, đại uý Belval tán thành. Chúng ta luôn nhất trí với nhau về mọi việc. Điều làm cậu lo lắng lúc này là sự bất lực của cảnh sát phải không? Cậu sẽ nói đó là một đống người bất tài phải không? Nếu nói như vậy, Ya- Bon ạ, anh đã nói linh tinh và ngạo mạn đấy, điều đó không làm tôi ngạc nhiên đâu, còn cậu xứng đáng phải nhận một hình phạt. Nhưng thôi, bỏ qua đi. Vì vậy, dù cậu có nói gì đi chăng nữa, cảnh sát vẫn làm mọi việc trong khả năng của mình, không nên quên rằng trong lúc chiến tranh, cảnh sát có những việc đáng làm hơn là việc quan tâm đến mối quan hệ giữa bà Essarès và đại uý Belval. Cho nên chính ta mới phải hành động và ta chỉ tin tưởng vào mỗi bản thân mình thôi. Và ta tự hỏi rằng liệu ta có đủ sức chiến đấu với từng đối thủ không? Ta nghĩ đến một kẻ địch thủ dám cả gan đột nhập vào khách sạn đang được cảnh sát canh gác, dám dựng chiếc thang lên và nghe trộm câu truyện giữa ta và ngài Desmalions, rồi giữa ta và mẹ Coralie, và cuối cùng là tặng ta hai phát súng lục! Này, cậu nghĩ gì về điều đó? Ta có bạo lực không? Tất cả cảnh sát Pháp đã kiệt sức sẽ đến cứu ta chứ? Không, để xoay sở được vụ này, cần phải là người đặc biệt và hội tụ tất cả những phẩm chất tốt. Và tóm lại là một người đặc biệt hiếm có.
Patrice đu người vào cánh tay của người cận vệ thân tín.
- Cậu có những mối quan hệ tốt, thế cậu có cách gì không?
Ya-Bon lại làu nhàu với vẻ hạnh phúc và rút tay mình ta. Anh ta luôn mang theo mình một đèn điện nhỏ. Anh bật nó lên và ngậm cái đuôi đen vào mồm. Anh móc ra một mẩu phấn từ túi áo của mình.
Dọc theo con phố là một bức tường được phủ bằng thạch cao, bẩn và đen đúa theo thời gian. Ya-Bon dừng lại trước bức tường và quẳng cái đèn sang một bên, bắt đầu viết bằng tay trái, như thể từng chữ là sự cố gắng hết mình của anh ta và như thể toàn bộ những chữ đó là những chữ anh ta chưa hề viết thành công bao giờ. Anh ấy viết hai chữ mà Patrice có thể đọc được ngay lập tức: Arsène Lupin.
- Arsene Lupin, Patrice nói, và ngắm nghía những chữ này với sự sững sờ. - Anh gàn rồi à? Thế nghĩa là thế nào? Cái gì cơ? Anh giới thiệu Arsène Lupin cho tôi à?.
Ya- Bon gật đầu khẳng định.
- Arsène Lupin? Anh quen ông ta à?
- Vâng, thưa ngài — Ya- Bon nói.
Patrice nhớ lại là anh chàng Sênêgan này đã ở bệnh viện tình nguyện đọc cho những người bạn của mình tất cả các cuộc phiêu lưu của Arsène Lupin. Anh cười khẩy:
- Đúng, anh quen ông ta bởi vì người ta có thể quen ai đó khi đọc cả câu chuyện về người đó.
- Không đúng, Ya-Bon phản đối lại.
- Anh quen ông ta một mình chứ?
- Vâng.
- Thật là ngu xuẩn! Arsène Lupin đã chết. Ông ta đã rơi từ một mỏm đá xuống biển vậy mà anh khoe là quen được ông ta sao?
- Đúng. Thưa ngài.
- Nếu vậy anh đã có cơ hội gặp lại ông ta từ sau khi ông ta chết chưa? -Rồi.
- Ái chà! Khả năng của ngài Ya-Bon lớn đến nỗi làm cho Arsene Lupin đã tự tử phải sống lại và bị làm phiền bởi dấu vết của ngài Ya-Bon cơ đấy?
- Vâng, thưa ngài..
- Mẹ kiếp! Anh đang làm tôi kính nể vô cùng đấy nhưng nghe đây, tôi sẽ không khuất phục đâu. Bạn thân của Arsène Lupin, không gì xa xỉ hơn thế! Anh mất bao nhiêu lâu để có được sự giúp đỡ của con người đó? Sáu tháng? Ba tháng? Một tháng? Hay mười lăm ngày?
Ya- Bon ra dấu.
"Khoảng mười lăm ngày à" đại uý Belval đoán qua dấu hiệu của Ya- Bon.
- Này, vì linh hồn của cậu, tôi sẵn sàng hân hạnh được liên lạc với anh ta. Nhưng cậu có một suy nghĩ rất tầm thường về tôi khi cho rằng tôi cần có người giúp. Vậy hóa ra cậu cho tôi là một thằng đần và bất tài ư?