Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 8 - Lửa Cháy Dưới Nước.
C
hẳng hiểu nổi – làm thế nào mà lửa cháy dưới nước được?
Mặt nước đen ngòm và ánh lửa bập bùng dưới dòng chảy như là nến phập phù trước gió. Khi Septimus nhìn, nó di chuyển đều đặn xa khỏi bờ trượt, nhích dần đến chân bức tường bao quanh Lâu Đài. Đúng thật nó cảm thấy như lửa là do ai đó đang cầm bước đi dưới đáy hào. Con hào sâu khoảng sáu thước và ánh lửa, Septimus đoán, cách mặt nước chừng hơn bốn mét. Mê mụ người ra trước sự việc lửa cháy dưới nước, Septimus quỳ xuống mặt đá lạnh ngắt của bờ trượt và nhìn đăm đăm xuống độ sâu của con hào.
Từ từ và chắc chắn, ngọn lửa đang bước dần xa khỏi nó, Septimus cảm thấy bồn chồn kinh khủng, tựa hồ như vừa bị mất vật gì đó rất quý giá. Nó chồm tới trước để nhìn một cái lần cuối cùng.
Đằng sau nó con ma nữ hoàng Etheldredda bước ra khỏi bóng tối, một nụ cười mỏng quẹt trên môi mụ. Septimus mải nhìn vật dưới nước đến nỗi không nhận thấy con ma, cho dù mụ có chọn cách Hiện Hình với nó chăng nữa – điều mà mụ nhất định không làm. Nó bước hẳn qua khỏi mép bờ trượt và chồm nhoài người ra. Nếu nó áp sát mặt nước hơn nữa có lẽ nó sẽ thấy…
Nữ hoàng Etheldredda đẩy Septimus một cái thẳng cánh.
Một tiếng tóc nước thật lớn và bất thình lình Septimus đã ở dưới nước, chìm nghỉm xuống đáy hào, láp ngáp vì choáng lạnh. Thủy triều đã chuyển hướng và dòng nước băng giá từ sông tràn vào – xoáy tít và mạnh – dẫu Septimus là một tay bơi cừ, nó vẫn tức tốc bị lôi tuột từ bờ trượt ra giữa hào.
Mãi cuối cùng Septimus mới ngoi lên được, run lập cập không sao kìm nổi. Tay chân nó đang dần mất đi sức mạnh, trong khi dòng nước xoáy không phải là thứ duy nhất nó cần chiến đấu lại. Giờ nó cảm thấy một lực kéo mạnh bạo bên dưới bàn chân, và làm như có người bất ngờ giật nút chặn, dòng nước quanh nó như rút chảy xuống lỗ cống.
Khoảnh khắc sau, đầu Septimus biến hẳn xuống dưới dòng nước đen như mực lần thứ hai. Sức kéo ngược lôi nó xuống cái vụt, và trong vòng vài giây bàn chân nó đã chạm đáy hào. Cố ráng mở mắt dưới làn nước quánh bùn và với buồng phổi tưởng đang bốc cháy, Septimus búng đạp khỏi lòng hào bùn đất và đâm thẳng tọt vào một máng cỏ nhầy nhụa trong hào. Thoáng cái, nó đã bị những xúc tua quấn chặt quanh người và cảm thấy sức lực mình bị hút sạch ra ngoài. Một màn đen phủ ập trước mắt nó và Septimus bắt đầu mất ý thức; tuy nhiên, khi mê đi nó có cảm giác lạ lùng là có một cái bàn kẹp lạnh giá gắp lấy tay nó, lôi nó lên… lên… lên, qua một đường hầm tối tăm về phía có ánh sáng rực rỡ.
“Ối, Sep… đau không?” Giọng Jenna ập đến với Septimus ở cuối đường hầm. Ho, láp ngáp, Septimus cuống cuồng thở lấy hơi.
“Dẹp nhắng nhít đi, nhóc,” một giọng ma gắt gỏng quát. “Đây, cháu gái, nhận lấy nó đi, bởi vì ta không muốn bị Xuyên Qua lần nữa – khó chịu phát khiếp. Chẳng biết cư xử là gì, lũ Học Trò ngày nay.”
“Sep, Sep,” giọng Jenna thì thào bên tai nó và Septimus cảm thấy như cô bé đang dẫn mình đi qua màn đen và… cuối cùng… ra ánh sáng.
“Aaaah!” Septimus bất chợt ngồi thẳng dậy và hít vào hơi thở sâu nhất trong đời mình. Và rồi nó hít một cái nữa, cái nữa, và cái nữa.
“Sep, Sep, anh ổn chứ?” Jenna vỗ mạnh vào lưng nó. “Anh có thở được không? Hả?”
“Aah… aah… aah…” Septimus hít thêm một hơi đầy buồng phổi nữa.
“Được rồi, Sep. Anh an toàn ở đây rồi.”
“Ah…” Septimus căng mắt nhìn quanh. Nó đang ngồi dưới sàn của một phòng khách nhỏ ở sau Cung Điện. Đó là một căn phòng ấm cúng – lửa cháy trong vỉ lò cộng với một cây nến mập mạp trên mặt lò sưởi nhiểu sáp long tong xuống nền lò. Phòng này từng là căn phòng ưa thích nhất của nữ hoàng Etheldredda, mụ thường ngồi đó mỗi chiều, nhấm nháp ly rượu mật và đọc truyện đạo lý. Và bây giờ nó là phòng khách của Sarah Heap, nơi chiều chiều bà cũng ngồi, có điều bà uống trà dược thảo và đọc tiểu thuyết tình cảm mượn của bà Sally Mullin. Nữ hoàng Etheldredda không hài lòng tí nào với gu bày biện đồ đạc của Sarah, và cũng chả ủng hộ chuyện lãng mạn. Còn về cảnh tượng lộn xộn và bừa bãi tổng thể của phòng khách, nữ hoàng Etheldredda cho đó là sự ô nhục, tuy nhiên mụ chẳng thể làm gì được về điều đó, vì ma phải thích nghi với những thói quen xấu của người sống.
Nữ hoàng Etheldredda đeo bộ mặt bất bình cố hữu trong khi nhìn Septimus ướt như chuột lột. Nó ngồi trong vũng nước bùn, bốc khói bên cạnh lò sưởi và tỏa ra mùi nước hào tởm lợm, con ma ngồi trên chiếc ghế duy nhất vẫn còn lại từ thời mụ đương triều – một chiếc ghế gỗ bất tiện, kiểu lưng tựa thẳng mà Sarah đã có ý quẳng từ lâu. Silas đã bỏ quên một miếng bánh xăng uých kẹp thịt muối trên đó từ vài ngày trước và giờ nữ hoàng Etheldredda đang ngồi chóc ngóc trên miếng bánh.
“Ta tin là người đã học được bài học của người, thằng kia,” Nữ hoàng Etheldredda nói, gắn ánh mắt dữ tợn vào Septimus. Thằng bé ho khạc ra vài cọng cỏ lớp nhớp và nhổ phẹt chúng xuống thảm trải sàn.
“Đúng giờ là luân lý,” Nữ hoàng Etheldredda tuyên bố. “Trễ nải là đồi bại. Tạm biệt.” Vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như vậy, Nữ hoàng Etheldredda dâng cao lên khỏi ghế vài tấc. Mụ liếc nhìn miếng bánh mì kẹp thịt muối một cách kinh hãi, và rồi lướt xuyên qua trần nhà. Bàn chân bọc trong đôi hài thêu xa xỉ, mũi nhọn hoắt của mụ ngúc ngoắc phía trên Jenna và Septimus chừng hai hay ba giây thì trôi biến đi.
“Anh nghĩ bây giờ mụ ta đã đi thật chưa?” Jenna lào thào hỏi Septimus sau một quãng nghĩ cho chắc ăn. Septimus đứng dậy để nhìn trần nhà cho rõ hơn, nhưng cảm thấy mặt sàn nâng lên sầm sập vào mình, và nó thấy mình ngã nằm xoài xuống tấm thảm tưa sờn yêu quý của Sarah Heap. Jenna lo lắng. “Tốt hơn đêm nay anh nên ở đây. Em sẽ phái Chuột Đưa Tin đi báo với bà Marcia.”
Septimus rên rỉ. Bà Marcia. Nó quên béng bà Marcia đến giờ thì sực nhớ. “Có lẽ tốt hơn em không nên đánh thức bà ấy, Jen à. Vả lại, em còn có Chuột Đưa Tin là hên lắm đó. Tốt nhất để mai hẵng báo cho bà,” nó nói mà hình dung cảnh bà Marcia xộc thẳng vào Cung Điện rồi đòi hỏi muốn biết Septimus nghĩ nó đang làm gì, một điều không hề vượt quá tính cách của bà. Đó không phải, Septimus nghĩ, là câu hỏi nó dễ dàng trả lời ngay lập tức.
“Anh khỏe rồi chứ?” Jenna hỏi.
Septimus gật đầu, tức thì căn phòng bắt đầu quay quay. “Chuyện gì đã xảy ra vậy, Jen? Làm sao anh tới đây được?”
“Anh bị rớt xuống hào, Sep à… ít nhất thì đó là điều Nữ hoàng Etheldredda nói. Mụ ta bảo đó là lỗi tại anh bởi vì anh đã trễ hẹn. Mụ bảo rằng may phước mụ tình cờ có mặt tại bờ trượt và đã ra tay cứu anh. Hừm, đã làm phép Giành Lại anh, theo như lời mụ nói. Hay đại loại phép phiếc gì đó.”
“È… anh mới học nó hồi tuần trước xong. Nhưng anh không thể nhớ nổi. Đầu óc không hoạt động.”
“Không. Anh không cần nghĩ ra nó làm gì. Anh đã suýt chết đuối mà.”
“Anh biết. Nhưng anh muốn nhớ. Thỉnh thoảng, khi ta sắp chết đuối thì sau đó đầu óc ta hoạt động không tốt. Chắc điều đó đang xảy ra với anh, Jen nhỉ?”
“Vớ vẩn, Sep. Đầu óc anh là siêu hạng đối với em. Chỉ tại anh lạnh và mệt thôi.”
“Nhưng… À, anh nhớ rồi. Nó nằm trong ấn bản mới nhất của cuốn Dẫn Lối Linh Hồn,” nó bật nói. “Đúng rồi. Giành Lại – tức là phép vận chuyển sinh vật sống để nhằm bảo đảm nó vẫn còn như là, tức là, sống. Ừm… liên quan tới việc vận chuyển ra khỏi mối nguy hiểm gây nguy hại đến tính mạng, hoặc là lập kế hoạch dài hạn hơn, kiểu như, nhằm bảo đảm họ không chạm trán với sự nguy hiểm đang tới. Hầu hết những trường hợp được lưu truyền lại, đó là, bị đẩy khỏi đường chạy của một con ngựa đang phi nước đại bởi bàn tay ma. Đấy, đầu óc thông rồi.” Septimus nhắm mắt lại và lộ vẻ hài lòng.
“Dĩ nhiên,” Jenna nói như không. “Nhìn này, Sep, anh ướt nhẹp à. Để em đi lấy đồ khô cho anh thay. Hãy cứ nghỉ ngơi đi trong lúc em đi tìm Quản gia Ban đêm.”
Jenna nhót gót bước đi, để Septimus ngủ lơ mơ dưới thảm. Nữ hoàng Etheldredda đang chờ cô bé ngoài cửa.
“Á, cháu gái,” mụ ré lên chói lói.
“Gì hả?” Jenna giận dữ.
“Thằng anh nuôi của ngươi sao rồi?”
“Anh tôi khá rồi, cảm ơn. Bà làm ơn tránh đường được không? Tôi muốn đi lấy đồ khô cho anh ấy.”
“Hành vi cư xử của ngươi thật kém cỏi, cháu gái. Ngươi biết ta đã cứu nó mà.”
“Vâng. Cảm ơn rất nhiều. Bà thật… tử tế. Nào, vui lòng cho tôi qua chứ?” Jenna cố ép người qua một bên, ráng không Xuyên Qua nữ hoàng Etheldredda.
“Ngươi không được qua.” Nữ hoàng Etheldredda xấn tới trước mặt Jenna và chắn lối cô bé. Từng nét của con ma đều toát lên vẻ lạnh như đá. “Ta có điều muốn nói với ngươi, cháu gái, và ta đề nghị ngươi hãy lắng nghe kỹ đây. Sẽ rất bất tiện cho thằng anh nuôi của ngươi nếu ngươi không lắng nghe.”
Jenna dừng lại – cảm nhận có hơi hướm đe dọa khi nghe vậy. Nữ hoàng cúi xuống Jenna, phả hơi lạnh buốt vào không khí. Rồi mụ thì thầm vào tai Jenna, và cô bé chưa bao giờ cảm thấy lạnh như thế trong đời.