Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Rachel Gibson
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Trouble With Valentine Day
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1398 / 24
Cập nhật: 2015-09-14 05:00:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
nh sống ở đây một mình à?
Rob ném khăn tắm lên ghế da, lấy tay vuốt tóc.
- Ừ.
Cô ta gặp anh vừa lúc anh tắm xong. Thậm chí anh sẽ không thấy cô ta đứng cạnh cửa nếu không đi ngang qua và nhận ra cô ta qua cửa sổ trên lầu.
Kate đặt túi hàng tạp phẩm trên bàn cà phê khi đi qua anh trong phòng sinh hoạt.
- Ôi, tôi chưa bao giờ được ngắm hồ từ bên này. - Cô ta nói, mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ lớn cao từ sàn lên tới trần nhà.
Rob liếc nhìn những dải tuyết bao quanh mặt hồ trong xanh. Vào mùa hè, mặt nước phản chiếu những rặng thông rậm rạp và có màu xanh lục bảo. Tối nay, trăng mới ló qua những đỉnh núi răng cưa lởm chởm vùng Sawtooths, tỏa một làn ánh sáng xám nhạt xuống các ngọn núi và hồ nước.
- Cô có thích không? - Anh hỏi, mắt dán vào lưng áo cùng quần Kate, cho tới gót đôi bốt khiêu khích của cô ta.
Chưa từng có một phụ nữ nào, trừ mẹ anh, đặt chân vào ngôi nhà này. Việc Kate ở đây thậm chí còn có cảm giác hơi chút bối rối - giống như ngắm nhìn ngôi sao khiêu dâm bạn ưa thích bước ra từ màn ảnh vào phòng khách nhà bạn vậy. Anh đang nghĩ về cô ta quá nhiều, thật ngượng ngùng. Cứ như thể anh mới mười sáu chứ không phải ba mươi sáu tuổi vậy.
- Thật tuyệt vời. - Cô ta vén một bên tóc ra sau tai. - Hồi còn nhỏ tôi đến Gospel, bà thường đưa tôi đến bãi tắm công cộng.
Cô ta chỉ về phía phải, hướng về thị trấn. Cô ta tiến lại gần, áp lòng bàn tay lên kính. Những ngón tay thon dài duỗi ra ép lên mặt kính. Những móng tay ngắn, bóng bẩy hướng lên trần nhà.
- Tôi có thể thấy du thuyền ở đằng kia. - Cô ta bỏ tay xuống, cau mày nhìn anh. - Ôi. Xin lỗi. Tôi in dấu tay lên cửa sổ sạch sẽ nhà anh mất rồi.
- Không sao đâu. Vậy mới có việc cho Mabel làm khi cô ấy đến lau dọn tuần tới.
Anh khoanh tay trước ngực, thoải mái đứng một chân. Anh mải mê ngắm nhìn mái tóc đỏ mượt ôm lấy cái cổ mảnh dẽ của cô ta. Anh biết làn da giữa vùng cổ và vai của cô ta hẳn phải rất mềm mại.
- Nhà anh đẹp thật đấy, Rob ạ. - Cô ta khen, và đó là lần đầu tiên anh có thể nhớ là cô ta gọi tên anh.
Tất nhiên, anh từng tưởng tượng cô ta gọi. Nhưng trong một tình huống có lẽ anh sẽ ăn tát. Mời cô ta vào nhà thực là một ý tồi. Cực kỳ tồi. Anh nên chỉ cho cô ta lối ra. Thay vì thế anh lại nghe mình nói:
- Cô muốn tham quan một vòng không?
- Có chứ.
Quá muộn rồi.
- Cô có thể để áo khoác ở đây, nếu cô muốn. - Anh đề nghị giúp cô ta. Anh đã học được kha khá bài học về chuyện đó lần gần đây nhất.
Cô ta cởi áo khoác, đặt cạnh túi đồ tạp phẩm. Cô ta tiến về phía anh. Ánh mắt anh nhìn vào áo cánh của cô ta, cái áo ôm lấy phần ngực và cài bằng mấy dây khóa ở mặt bên. Những dây khóa bằng da màu đen. Một loạt không quá khó mở. Đừng có nghĩ về những cái khóa.
Anh quay đi, cô ta theo sau anh lên gác. Phòng đầu tiên họ vào xếp đầy dụng cụ tập thể dục thể thao và tạ. Phía trước một bức tường gắn gương kê máy tập chạy và máy tập Nordie Track.
- Anh dùng những thứ này thật hả? - Cô ta xắn ống tay áo lên, để lộ những đường gân xanh mỏng manh trên cổ tay.
- Gần như mỗi ngày. - Đầu tiên anh để ý cô, giờ thì đến cổ tay. Anh cảm giác mình như ma cà rồng.
- Tôi cũng có đến phòng tập một lần. - Cô ta bước vào phòng, lần sờ những quả tạ của anh. - The Golds ở đường Flamingo. Tôi trả phí thuê hội viên một năm và đi tập được có ba tháng. Tôi nghĩ tôi không... tập khổ lực cho lắm.
- Có lẽ cô cần ai đó làm động lực cho cô chăng. - Anh ngắm những ngón tay thon dài, đôn bàn tay vuốt nhẹ theo hàng tạ mạ croan. Nếu là trước đây, anh sẽ đề nghị làm động lực cho cô ta ngay.
- Không, đấy không phải vấn đề của tôi đâu. Tôi đi cùng với bạn tôi là Marilyn. Cô ấy nghiệm máy tập StairMaster. Cô ấy đã cố gắng động viên tôi. - Cô ta lắc đầu. - Nhưng cứ khi nào đùi tôi nóng ran lên là tôi lại phải nằm nghỉ. Tôi không chịu được đau.
Anh bật cười dù anh ước cô ta không nhắc đến chuyện làm nóng bắp đùi.
- Lại đây. - Anh dẫn cô ta quay ra hành lang trông xuống lối ra vào phòng sinh hoạt, chỉ về phía một cánh cửa đóng. - Đó là phòng con gái tôi.
- Bao lâu thì cô bé lại đến thăm anh?
- Amelia chưa bao giờ đến đây thăm tôi. Con bé sống ở Seattie với mẹ, nhưng khi xây nhà, tôi vẫn dành một phòng cho nó.
- Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?
- Hai.
Anh lại chỉ một cánh cửa đóng khác.
- Đó là phòng tắm, nhưng chưa dùng bao giờ.
Họ đi qua góc tường đặt một cái tràng kỷ anh chưa bao giờ ngồi và một cái cây to anh chưa bao giờ tưới.
- Cô đã kết hôn bao giờ chưa?
- Chưa.
- Đã suýt kết hôn chứ?
- Cũng một vài lần. - Cô ta cười, nhưng chẳng thấy hài hước. - Hay ít nhất là tôi nghĩ thế. Họ thì không.
- Một vấn đề khó đấy.
Hai người đi qua cánh cửa mở vào phòng ngủ của anh. Nơi anh tưởng tượng ra cô ta khỏa thân. Bị cột chặt vào giường hay quỳ gối trong ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ. Anh tự hỏi liệu mình có giống một thằng đểu hay không khi cứ nghĩ đến hình ảnh cô ta không một mảnh vải trên người nhiều đến thế. Tự hỏi liệu điều đó có đáng quan tâm hay không vì cô ta đâu có biết, và anh không bao giờ có ý định làm thế. Anh tựa vai vào một khung cửa, đút tay vào túi trước cái quần Levi\'s. Ngắm nhìn cô ta nhẹ nhàng đi lại trong phòng, anh tự hỏi liệu mình có thể tách rời một Kate muốn ngủ với anh cái đêm đầu tiên họ gặp nhau hay không. Anh không tin cho lắm. Hai hình ảnh trộn lẫn vào nhau trong đầu anh đến nỗi cứ nhìn cô ta, chuyện đó lại hiện hữu.
- Con gái anh đây hả? - Cô ta dừng lại trước góc giải trí bày đầy những bức ảnh con gái anh.
- ừ. Đó là Amelia.
Cô cúi xuống để nhìn rõ hơn.
- Cô bé thật dễ thương. Trông giống anh lắm.
- Mẹ tôi cũng nghĩ thế.
Kate lùi lại một bước, chuyển sang ngó cái tivi màn ảnh rộng.
- Hockey chắc hẳn phải trả lương rất cao.
Vậy ra cô ta có biết một hai điều về anh. Không có gì bí mật. Mọi người trong thị trấn đều biết cả.
- Ừ, lương cũng cao.
- Anh chơi cho đội nào?
- Ottava Senators. New York Rangers. Floida Puahera Detrcit Red Wings. L.A King và Seattle Chinooks.
Cô ta nhìn anh.
- Nghe có vẻ anh cũng đi đây đi đó nhiều nhỉ.
- Ừ.
Thực sự anh không thích nhắc về quá khứ. Quá khứ đưa ra quá nhiều câu hỏi anh không muốn trả lời. Quá nhiều ký ức anh không muốn gợi lại.
Tấm thảm làm đôi bốt của cô ta không gây ra tiếng động khi tiến về phía anh, đứng cách anh chỉ một bước chân.
- Hồi đó anh chơi cừ chứ hả?
Anh nhìn chằm chằm vào miệng cô ta.
- Cô nghĩ thế nào?
Cô ta nghiêng đầu sang một bên như thể đang dò xét anh.
- Tôi nghĩ hẳn là anh phải rất đáng sợ.
- Cô có xem hockey không?
- Chỉ đủ để biết là nếu anh trượt về phía tôi, tôi sẽ tránh đường cho anh qua ngay. - Cô ta mím môi cố không phì cười. - Và tôi đã thấy anh hạ gục anh em nhà Worsley rồi.
Anh cười khùng khục.
- Thôi xuống dưới nhà nào. - Anh nói trước khi không thể cưỡng được ham muốn cắn đôi môi kia.
Anh chỉ về phía hai cánh cửa đóng khác. Một phòng ngủ xếp đầy đồ câu mối giả của anh. Phòng còn lại để các hộp đựng dụng cụ hockey. Hai người xuống cầu thang, đi quanh nhà, vòng qua phòng ăn tới bếp. Trên mặt bàn bếp bằng cẩm thạch và bếp ga có khay granola lạnh. Anh rất mê món đó, và đã tự tay làm được vài năm rồi. Anh định hoàn thiện tay nghề làm món granola. Hồi còn chơi hockey, đám bạn đều nhận xét bậy bạ về món granola của anh, nhưng sau lưng thì lại xin một ít để ăn khi không có ai ở đó.
Cô ta đứng cạnh bàn bếp giữa phòng, chăm chú quan sát những cái nồi, chảo treo trên giá cao hơn đầu cô ta. Đèn trần tỏa ánh sáng rực rỡ ấm áp, chiếu vào mái tóc đỏ.
- Ai dùng cả đống nồi chảo này thế?
- Tôi.
Anh sống một mình và đã học cách tự nấu nướng rất lâu rồi. Sống lang thang ngoài đường, ăn đồ ăn nhà hàng chỉ tổ chóng già.
- Khi tôi ở đây. - Anh nhón một ít granola rồi bước về phía cô ta. - Há miệng ra.
Anh giữ ngón tay trước miệng cô ta. Ánh mắt cô ta đầy ngờ vực, cảm giác như cô ta có thể phản đối.
- Cái gì trong đó thế?
- Yến mạch, hạt lanh, mật ong. - Hay có thể chỉ là do cô ta e ngại thôi.
Anh thích nghĩ đến việc đã khiến cô ta e ngại.
- Anh có biết một con ong chỉ làm được lượng mật bằng một thìa khuấy trà rưỡi trong cả cuộc đời không?
- Thật thú vị. Giờ thì há miệng ra nào.
Cô ta nhìn anh ngập ngừng rồi há miệng ra. Đôi ngón tay anh chạm vào bờ môi cô ta. Anh đút granola vào miệng cô ta như mớm cho một con chim nhỏ, rồi anh lùi lại.
Cô ta nhai thử, liếm mép.
- Khá ngon đấy.
- Tôi nghiện nó lắm. - Anh với lấy một khay, đặt ở bàn bếp cạnh cô ta. - Tự nhiên đi.
- Anh có chắc là anh làm không đấy?
- Tất nhiên rồi. Còn ai vào đây nữa?
- Tôi không biết nữa, nhưng tôi không nghĩ anh lại gây ấn tượng với tôi bằng kiểu người biết tự làm granola.
Anh định hỏi cô ta nghĩ gì về anh, nhưng anh nghĩ mình đã biết rồi. Cô ta nghĩ anh lái một chiếc Hummer để cân bằng với cái của quý nhỏ xíu và bị liệt.
- Là vì cô không hiểu tôi thôi.
- Đúng vậy. - Cô ta nghiêng đầu, nhìn anh chăm chú. - Tôi có thể hỏi anh vài câu không?
- Được, nhưng tôi không nhất thiết phải trả lời nhé.
- Công bằng đấy. - Cô ta nói, khoanh tay trước ngực. - Sao anh lại sống trong một căn nhà to như thế này trong khi anh đâu có ở đây nhiều?
- Tôi ở đây từ tháng Ba tới tháng Chín. À, cả khi không ở cửa hàng.
Đó đâu phải câu trả lời dành cho câu hỏi của cô ta. Sao anh lại xây một ngôi nhà lớn như thế? Anh tựa hông vào quầy bếp cạnh cô ta.
- Tôi nghĩ vì tôi từng sống trong những ngôi nhà lớn có bể bơi, bồn tắm mát- xa, phòng chơi game đáp ứng nhu cầu của tôi. Thế nên khi xây ngôi nhà này, tôi cũng làm như mọi khi.
- Anh cũng có một phòng chơi game à?
- Ừ. Nó ở ngoài phòng sinh hoạt. - Anh nói trong khi cô ta bốc granola ăn tiếp. - Có lẽ lúc nào đó ta có thể chơi bi- a.
Cô ta nuốt granola, xua hai tay vào nhau.
- Có thể, nhưng tôi phải báo trước cho anh biết là tôi không giả vờ thua ai đâu nhé.
- Câu đó có ý gì thế?
- Tôi đã xem anh chơi tối hôm nọ. Tôi có thể bịt mắt đánh bại anh với một tay buộc sau lưng.
- Bốc phét. - Anh mỉm cười. - Tôi rất muốn xem cô đá mông tôi như thế nào đây.
- Ôi, tôi không biết liệu tôi có đá mông anh được không. Anh cũng không tệ đến thế. - Cô ta cười phá lên. - Mặc dù vậy, tôi sẽ phát mông anh rất mạnh đấy.
Ôi quỷ thật. Thỏa thuận với cô gái trong mơ đang đứng ngay trước mặt bạn và nói về chuyện phát vào mông.
Cô ta cắn thêm một miếng granola.
- Chuyện đó khiến tôi gặp rắc rối với đàn ông có cái tôi yếu ớt. - Cô ta nhìn anh, đôi mắt nâu ánh lên vẻ nghiêm túc. - Tôi muốn nói với anh là... Tôi xin lỗi về những điều đã nói trong xe cảnh sát trưởng tối hôm ấy.
Anh ngẩn ra một lát.
- Chuyện cô nghĩ tôi từng bị bắt trước đó ấy hả?
- Không. Chuyện trục trặc ấy.
- À à... chuyện đó.
- Tôi chỉ định đùa thôi, nhưng anh không thấy hài hước, vậy nên... - Cô ta ngập ngừng, rồi nhìn thẳng vào mắt anh. - Tôi xin lỗi về chuyện đó. Tôi không cố ý vậy đâu.
Anh chăm chú nhìn cô ta một lúc, rồi cau mày lại.
- Vì Chúa... - Cô ta thực sự không nghĩ anh có thể dựng nó dậy. Nếu để ý liếc xuống nhìn khóa quần anh, cô ta sẽ thấy đã nhầm rồi.
- Thi thoảng tôi nghĩ mình hài hước nhưng thực ra không phải, thành ra lỡ lời.
Anh chốp lấy hai vai cô ta, kéo cô ta áp vào ngực mình. Anh thở mạnh, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng hốt của cô ta. Anh từ từ áp môi lại gần môi cô ta. Anh muốn dạy cho cô ta một bài học. Cho cô ta biết anh là một thằng đàn ông hoàn chỉnh. Anh cố gắng làm thật từ từ. Chúa giúp anh giám làm, nhưng nó diễn ra lâu quá. Thời khác môi anh vừa chạm môi cô ta, anh không còn giữ được bĩnh tĩnh nữa. Giống như châm mồi lửa vào xăng, cảm giác đó lan tỏa khắp làn da anh. Anh bị thiêu rụi với ham muốn cháy bỏng vì cô ta.
Thừa thế cô ta thở hổn hển, anh đảo lưỡi vào trong cái miệng ấm áp, ẩm ướt của cô ta. Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng, làm cơ bắp anh run lên. Trong khi anh muốn cuốn hút cô ta vào trong thú nhục dục của mình, muốn cắn cô ta, cô ta vẫn đứng im trong vòng tay anh, không kháng cự, cũng không bị cuốn theo. Anh phải để cô ta đi, nhưng ngay khi anh định dừng lại, lưỡi cô ta chạm vào lưỡi anh, và không còn gì ngăn được anh lại nữa.
Hương vị cái miệng ướt át và ấm áp của cô ta thật tuyệt. Như mật ngọt, sex và tất cả những thứ đã biến mất trong cuộc đời anh. Đôi tay cô ta di chuyển tới vai anh. Những ngón tay bấm chặt vào bắp thịt anh qua làn áo cotton mỏng. Cô ta có mùi hương như hoa, hơi ấm của đàn bà và tất cả mọi thứ anh đã tự kiềm chế không ham muốn. Anh say mê nó. Vị của miệng cô ta và đôi bàn tay ấm áp. Hương thơm của làn da. Ham muốn lan tỏa khắp làn da anh, lan tỏa khắp vùng lưng, giữa hai chân, siết chặt hai tinh hoàn và đốt cháy anh. Và anh muốn điều đó. Anh muốn được cảm nhận nó một lần nữa. Tất cả về nó. Lần đầu tiên, từ rất lâu rồi, anh không cố gằng và kiểm soát nó hay gạt đi. Anh ghìm chặt ham muốn trong lòng dù nó bóp nghẹt không khí xung quanh anh. Anh lùa những ngón tay vào mái tóc, ôm lấy khuôn mặt cô ta. Đôi tay anh run rẩy khi cố kìm ham muốn được cởi phắt cái áo cánh và nắm chặt bầu ngực tròn căng của cô ta.
Cái lưỡi khéo léo của cô ta chạm vào rồi cuốn lấy lưỡi anh. Anh có thể cảm nhận mạch của cô ta đập thình thịch dưới ngón tay cái mình. Họ hôn nhau say đắm. Người đàn bà trong vòng tay anh cũng đang đê mê y như anh vậy.
Nhưng anh phải dừng lại. Anh không biết nhiều về cô ta đủ để chắc chắn cô ta sẽ không nổi điên với anh. Anh không nghĩ cô ta bị điên, nhưng cô ta không đáng để mạo hiểm. Không người đàn bà nào đáng cả. Có một điều anh phải làm trước khi để cô ta đi.
Anh tóm tay cô ta đang bám chặt vai anh, kéo xuống ngực mình. Làn da anh cảm nhận hơi ấm từ cô ta xuyên qua làn áo phông. Tay anh ép chặt mu bàn tay cô ta, lòng bàn tay cô ta áp vào những bắp cơ săn chắc của anh. Rồi anh kéo tay cô ta xuống dưới. Chầm chậm qua ức, xuống bụng. Một màn tra tấn tinh thần. Màn tra tấn chậm rãi quá đỗi ngọt ngào anh hằng khao khát. Anh cầm tay cô ta xuống thấp hơn, qua vùng cơ bụng rắn chắc tới thắt lưng quần.
Anh khẽ rên rỉ trong cổ họng, rồi giật lại vừa đủ để nhìn rõ khuôn mặt cô ta. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt, ngắm nhìn đôi mắt nâu trong trẻo khi kéo tay cô ta xuống tới khóa quần, ép lòng bàn tay ấy vào \" thằng nhỏ \" đang cương cứng của mình. Anh giữ chặt đầu gồi để không gục xuống. Ham muốn đang trỗi dậy cực kỳ mạnh mẽ, giằng xé ruột gan anh.
- Tôi nghĩ điều này nó trả lời bất cứ câu hỏi nào. - Giọng anh khàn khàn, đầy vẻ ham muốn.
Kate liếm môi.
- Sao cơ?
- Tôi có thể dựng nó dậy được.:lmao:
Sau đó anh làm một trong những điều khó khăn nhất từng làm suốt bấy lâu nay. Trong khi cơ thể đang thúc giục đè nghiến cô ta xuống để thỏa mãn cơn khát, anh lại buông tay cô ta ra, lùi lại.
- Cô còn muốn biết gì nữa nào?
Cô ta lắc đầu, đôi mắt ngơ ngác.
- Không. Tôi không... tôi... - Má cô ta đỏ chín, ngón tay chạm vào môi dưới như bị tê cóng. - Tốt hơn là tôi nên... về.
Cô ta chỉ về một phòng khác. Rồi cô ta quay đi, ra khỏi bếp. Tiếng gót giày vội vã nện xuống mặt nệm gỗ cứng khi cô ta bỏ đi.
Tức giận, thất vọng và hối tiếc khiến suy nghĩ của anh quay cuồng theo ba hướng. Một mặt nó bảo anh cô ta xứng đáng như thế. Một mặt thúc giục anh nhảy bổ vào cô ta. Trong khi mặt khác lại thì thào vào tai anh, rằng anh là một thằng đần và anh nên đuổi theo xin lỗi cô ta. Anh nghe tiếng cửa đóng lại. Anh nhắm mắt, bàn tay ấn chặt vào \" thằng nhỏ \' đang căng cứng.
Mẹ kiếp..
Tiếng động cơ chiếc Suv của cô ta vang tận trong nhà. Anh liếc qua cửa sổ phòng bếp khi cô ta phóng xe xuống đường dẫn vào nhà anh, ánh đèn bảo vệ bật sáng bám theo sau xe. Anh thấy mình như sắp nổ tung. Hay đập tan thứ gì đó bằng quả đấm của anh. Làm gì đó hơn là sống một mình trong ngôi nhà rộng thênh thang, trống vắng, mơ tưởng về người đàn bfa với mái tóc đỏ rực và đôi mắt nâu sâu thẳm. Không thể sống như thế được.
Anh hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở ra. Anh đã ba mươi sáu tuổi. Anh muốn nhiều hơn nữa.
Chuông điện thoại vang lên, anh thở dài. Anh liếc nhìn mã vùng Seattle, nhấc máy không dây lên đúng hồi chuông thứ tư.
- Chào Louisa. - Anh vừa nói vừa ra khỏi bếp.
- Em tưởng anh sẽ gọi cho mẹ con em tôi nay chứ.
- Còn sớm mà. - Sàn gỗ lạnh ngắt dưới chân anh khi đi trong nhà, qua lò sưởi lớn bằng đá, tới cửa nhìn ra ngoài hồ. - Amelia đâu?
- Ngay cạnh đây.
- Cho anh nói chuyện với con.
Im lặng một lát, tiếng cô con gái hai tuổi của anh nhấc máy.
- Chào bố. - Giọng nói con bé lí nhí khiến ngực anh thắt lại. Con bé là một trong những điều anh muốn nhiều hơn nữa trong đời mình.
- Chào con gái yêu. Con đang làm gì thế?
- Wiggies.
- Con đang xem Wiggies à?
Tiếng thở mạnh ở đầu giây rồi mới thấy con bé nói tiếp.
- Vâng ạ.
- Con đã ăn tối chưa?
- Rồi ạ.
- Thế con ăn gì?
- Con ăn mỳ.
Anh cười. Mỳ là từ ưa thích của con bé, với nó nghĩa là bất cứ món gì từ mỳ Ý cho tới súp ga. Chúa ơi, anh nhớ con quá. Những lúc như thế này, trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, anh đã nghĩ tới việc bán cửa hàng đi và quay về Seattle. Nhưng rồi anh hiểu rằng không thể. Anh không còn thuộc về nơi đó nữa.
- Bố yêu con.
- Con yêu bố. - Con bé nói lại.
Louisa cầm lấy máy.
- Anh vẫn định đến Seattle nhân Lễ Phục Sinh đấy chứ?
- Anh sẽ bay trước thứ Tư, nhưng phải về đây trước thứ Bảy.
- Sao lại thế? Em nghĩ chúng ta có thể đi mua cho Amelia một cái giỏ rồi tặng cho con bé buối sáng lễ Phục Sinh. Em nghĩ ta có thể dành ngày nghỉ cùng nhau như một gia đình.
Lại thế rồi. Dòng suy nghĩ không dứt khoát đầu tiên. Vượt qua bao khoảng cách cuốn chặt lấy anh. Giằng kéo anh như mọi khi. Cô ấy muốn hòa giải. Anh vẫn không chắc đó là điều anh muốn. Anh không thể sống ở Seattle. Cô ấy không muốn sống ở Gospel. Và ngay cả nếu cô ấy có đi chăng nữa, anh cũng không chắc Louisa sẽ \" Nếu anh muốn nhiều hơn nữa \" cho cuộc sống của mình.
- Anh có việc ở đây hôm thứ Bảy, thế nên quay đi quay về Seattle cũng bất tiện. - Thứ Bảy trước lễ Phục Sinh, thị trấn có cuộc diễu hành, và anh đã đồng ý lái xe diễu hành của trường tiểu học bằng chiếc Hummer. Ameila không quan tâm nếu như anh ở đó ba ngày trước lễ Phục Sinh, hay sau đó ba ngày đâu. Với con bé thì cũng như nhau thôi.
Im lặng một hồi, rồi Louisa lên tiếng.
- Vậy cũng được. - Như vậy nghĩa là không ổn chút nào. - Anh nói lần này anh ở lại bao lâu nhỉ?
- Ba ngày.
Lại một khoảng lặng.
- Chuyến đi ngắn ngủi...
Anh nhìn ra ngoài hồ, ngắm những ánh đèn ở Gosple
- Anh ddag dạy vài lớp câu mồi giả, khai giảng vào thứ Hai sau lễ Phục Sinh. - anh giải thích, dù biết cô ấy sẽ không hiểu. - Nhưng anh sẽ vấn đến như mọi khi vào cuối tuần.
- Lần này anh có thể ở đây với mẹ con em.
Anh gục đầu vào cửa kính, nhắm mắt lại. Quá đỗi dễ dàng. Quá dễ dàng nhận lời đề nghị của cô ấy. Anh hiểu cô ấy. Anh hiểu thể xác và tâm hồn cô ấy. Anh biết cô ấy thích được vuốt ve như thế nào, và cô ấy cũng biết vuốt ve anh ra sao. Anh biết cô ấy sẽ không để lại hai trăm tin nhắn trong máy điện thoại của anh. Không vượt hàng trăm dặm đường để đe dọa anh bằng một khẩu súng.
Cô ấy là mẹ của con anh. Sẽ thật dễ dàng khiến anh đánh mất mình vì cô ấy, chỉ một đêm thôi. Nhưng sẽ có một cái giá phải trả. Dù phải trả bằng xúc cảm hay nhục dục, tình dục không bao giờ miễn phí.
- Anh không nghĩ đó là ý hay, Lou à.
- Sao lại thế?
Vì em sẽ muốn nhiều điều hơn anh có thể đem lại, anh nghĩ thầm. Vì chuyện chăn gối của chúng ta tốt đẹp, nhưng những thứ khác vẫn tồi tệ. Vì có những thứ còn tồi tệ hơn cả nỗi cô đơn.
Cứ để nó vậy đi.
Anh không tốt đẹp gì trong những mối quan hệ. Với cô hay bất cứ ai khác cũng thế. Những vết sẹo trên người nhắc nhở anh về chuyện đó mỗi ngày.
- Anh phải đi đây. - Anh nói. - Tuần sau anh sẽ gọi cho em.
- Em yêu anh, Rob.
- Anh cũng yêu em. - Anh đáp, dù trong lòng anh nghĩ đó không phải là tình yêu. Có thể nó chưa bao giờ tồn tại.
Anh ngắt máy, đứng thẳng dậy. Một vết mờ trên kính khiến anh chú ý. Anh đưa tay lên, chạm vào nơi vẫn in dấu tay của Kate. Dấu tay lạnh ngắt, không như người đàn bà đã để lại nó nơi đây.
Kate Hamilton có tất cả, trừ lạnh giá. Mọi nét ở cô ta đều nóng bỏng. Ánh mắt cô ta sau nụ hôn nồng cháy. Phản ứng với anh. Tính khí. Cách vội vã rời khỏi nhà anh, như đang trên đống lửa. Lần tới gặp Kate, anh tin cơn giận dữ điên cuồng của cô ta sẽ trút cả lên anh.
Anh đáng bị như thế. Lẽ ra anh nên xin lỗi. Thật tồi tệ rằng anh đã không làm như thế.
Kate lùi xe vào trong gara của ông, tắt máy. Cánh cửa kêu ken két khi đóng lại do rãnh kim loại mòn. Cô nhìn chăm chăm vào những chiếc hộp đặt trên bàn làm việc của ông.
Rob Sutter đã hôn cô, và cô vẫn còn sốc.
Tay cô buông khỏi tay lái, đặt nguyên trên lòng. Hôn dường như vẫn còn là một từ quá nhẹ nhàng. Ngấu nghiến. Anh ta đã ngấu nghiến cô. Áp đảo không cho cô kháng cự.
Cô đua tay lên chạm vào bờ môi dưới, nơi đã hơi nhói đau vì cọ râu cằm anh ta. Cô đã ba mươi tư tuổi. Cô không nghĩ mình từng hôn như thế trong đời. Chỉ trong chớp mắt, cô vẫn đang đứng ăn granola trò chuyện, và ngay sau đó, môi anh ta đã đặt vào môi cô. Chỉ trong chớp mắt, không khí quanh cô vẫn bình thường, và ngay sau đó, cô ngột ngạt với cảm xúc nồng nàn, ham muốn và thèm khát. Nó siết chặt, khiến cô nóng ran, từng đợt liên hồi, và tất cả những gì cô có thể làm là túm lấy anh ta để sống sót.
Cô bám lấy bờ vai vạm vỡ của anh ta. Khi anh ta nắm tay cô, kéo xuống ngực, cô không còn nghĩ được gì ngoài cảm nhận những thớ thịt rắn rỏi, phần bụng phảng, săn chắc. Anh ta làm cô rối trí, làm tan biến ý định nói không. Sau đó anh ta ấn tay cô vào cái đó. Lẽ ra cô nên sợ hãi. Cảm thấy bị xúc phạm vì một người đàn ông vừa mới quen dám làm thế. Ngay lúc này đây, ngồi trong gara của ông, cô thấy bị xúc phạm. Nhưng tại thời điểm đó, ý nghĩ duy nhất loé lên trong đầu cô chỉ là Mình nghĩ anh ta có thể dựng nó dậy được. Ngay sau đó, Hừm... chỗ nào của anh ta cũng to.:lmao:
Kate với lấy chùm chìa khóa và túi xách. Trong khi cô đang mủi lòng vì anh ta, anh ta lại chỉ hôn cô để chứng minh một điều. Anh ta hoàn toàn có thể dựng nó dậy được. Trong khi cô hoàn toàn nông nổi và cực kỳ ngu ngốc, anh ta chứng minh điều thứ hai. Anh ta vẫn không cần cô. Cô không chỉ cảm thấy bị sỉ nhục, cô còn thấy bị hắt hủi. Thêm một lần nữa. Cô không rút ra bài học từ lần đầu tiên.
Kate bước ra khỏi gara, đi qua sân vào nhà. Trong bồn rửa có một cái bát và một cái thìa. Kate để ba lô xuống cạnh hai cái hộp rỗng trên bàn bếp. Cô đi qua phòng khách, liếc trộm vào phòng ông. Ông vẫn đắp cái chăn chắp vá đã sờn bà cô may nhiều năm trước từ những mảnh quần áo của các con. Phía đầu giường, phần vai, cổ và đầu con linh dương ông bắn hạ năm 1979 chìa ra trên tường, như thể nó nhảy xuyên qua lớp vữa Sheetrock. Hai tay ông đặt trên ngực, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trông ông như người chết.
Cô hoảng hốt lao vào giường.
- Ông ơi!
Ông quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm nước mắt.
- Cháu đã đưa hạt lanh cho Rob chưa?
- Rồi ạ. - Cô đứng ở đầu giường, một tay ôm ngực, tim đập thình thịch. - Ông làm cháu sợ chết khiếp. Giờ ông thấy trong người thế nào?
- Khoẻ hơn rồi cháu. Grace có ghé qua.
- Cháu biết rồi, bà ấy bảo sẽ qua. - Cô nhận ra Nyquil và aspirin đặt trên giá cạnh đồng hồ báo thức hình con mèo. Cứ nửa phút nó lại nhấp nháy đôi mắt nhỏ đáng yêu. - Ông ăn tối chưa?
- Grace nấu súp cho ông rồi. - Ông quay lại nhìn trần nhà. - Ngon lắm. Súp gà tự nấu. Cháu có thể biết phụ nữ tốt hay không qua món súp của cô ấy.
Kate thầm nghĩ có gì đó phải hơn một chút súp.
- Ông có cần gì nữa không ạ? - Cô hỏi trong khi cởi áo khoác.
- Ừ có. Ông nhờ cháu làm mấy việc cho ông.
- Việc gì ạ?
- Ông vừa để mấy cái hộp không bên ngoài để cháu xếp ít đồ của bà cháu vào đó. - Một cơn ho khủng khiếp làm ngực ông thắt lại. - Ông nghĩ cháu có thể lấy bất cứ thứ gì cháu thích.
Một tin mới. Một tin động trời. Kate không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô không hỏi, nếu như ông đã thay đổi suy nghĩ.
- Vâng ạ. Còn gì nữa không ông?
- Tắt đèn giùm ông nữa.
Cô nhẹ nhàng tắt đèn rồi quay lại bếp. Cô lấy bát và thìa trong bồn, cho chúng vào máy rửa bát. Vừa thêm nước rửa, cô vừa tự hỏi làm thế nào mà một phụ nữ tốt bụng như Grace lại có thể nuôi dạy một gã như Rob. Làm thế nào mà một \" phụ nữ tốt \" đã nấu súp cho một ông già lại có thể nuôi dạy một gã chỉ chộp lấy những cô gái cả tin rồi hôn họ đến nghẹt thở. Một gã có thể hôn người ta như vậy, để moi chuyện vào guồng, rồi không thèm cố gắng tiến xa hơn. Thật không bình thường chút nào.
Khởi động máy rửa bát xong cô nhìn quanh bếp. Cô không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô sẽ làm gì với một ngôi nhà đầy ắp đồ lưu niệm của Tom Jones đây? Thuê một nhà kho và xếp xó nó cả phần đời còn lại ư?
Cô nhìn bộ đĩa trang trí của Tom xếp trên giá cạnh bàn, lại nghĩ về nụ hôn của Rob. Loại đàn ông nào lại túm tay một cô gái rồi kéo xuống chỗ đó của hắn chứ? Cô lấy một chồng báo cạnh cửa sau đặt lên bàn. Không may thay, cô có biết câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng. Là loại đàn ông muốn chứng minh hắn ta không có vấn đề gì với cái đó hết. Bình tĩnh lại, cô có thể hiểu được, phần nào hiểu được, tại sao anh ta lại làm vậy. Nhưng điều cô không hiểu nổi là loại đàn ông nào lại làm như thế rồi lại đẩy một phụ nữ đi? Cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông đã nóng máy rồi lại không nghĩ có nên quỳ xuống và làm vài việc với cái đó.
Bất luận lý do của anh ta thế nào cũng không thành vấn đề. Cô nên là người dừng việc đó lại trước khi mọi chuyện đi xa hơn. Cô nên là người lùi lại. Là người tự chủ. Anh ta nên là người sửng sốt và bó tay mới phải.
Cô tự nhủ có vài lý do để ngăn cản anh ta. Rằng trước khi quần áo họ rớt xuống sàn, cô nên vơ lấy túi xách và bỏ về. Đó là những gì cô tự nhủ. Vấn đề là cô hoàn toàn không có sức thuyết phục. Thậm chí với chính bản thân cô.
Kate bọc giấy một cái đĩa, xếp vào hộp. Rob Suttre là tên lừa đảo, là một mối quan hệ cực kỳ nguy hiểm. Anh ta hiếm khi tử tế, thường là một tên ngốc, điều đó giải thích sức hút không thể hiểu nổi của anh ta.
Giờ anh ta đã làm cô bẽ mặt hai lần. Hai lần anh ta khiến cô bối rối bởi chính hành động của cô, hai lần choáng váng vì bị anh ta cự tuyệt. Hai lần là quá nhiều.
Không thể và cũng không bao giờ có lần thứ ba nữa.
Rắc Rối Với Ngày Valentine Rắc Rối Với Ngày Valentine - Rachel Gibson Rắc Rối Với Ngày Valentine