A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Minh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: quốc huy vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 34
Cập nhật: 2021-01-29 22:22:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ụ Án Thứ 8 - Quán Trọ Địa Ngục (1)
Bà chủ nhà nghỉ mặc bộ vest màu đen, nằm ngửa ở đầu giường giống như đang ngủ. Cô con gái mới bảy, tám tuổi cũng nằm ngửa cách mẹ chừng một mét, trên mặt đắp chiếc khăn bông.
----------
Sau khi nghe tôi kể lại, Hàn Lượng đánh tay lái hướng về phía lối ra của đường cao tốc, cậu ta nói: "Nếu anh thông báo chậm mười phút thì chúng ta phải chạy thêm bốn mươi cây số nữa mới tìm được lối ra để quay đầu lại."
Đèn xe cảnh sát nhấp nháy lao như bay về hướng thành phố Sâm Nguyên.
"Sao chúng ta ở đâu là 'tên dọn rác' kia lại bám theo đến đấy nhỉ?" Lâm Đào lẩm bẩm.
Tôi cũng sực tỉnh: "Cậu nói tôi mới thấy đúng là thế thật. Hai vụ xảy ra ở Long Phiên cũng đúng thời điểm chúng ta không đi công tác ở đâu cả. Một vụ xảy ra ở Vân Thái vào lúc chúng ta vừa khéo đến thành phố Vân Thái xử lý một vụ án khác."
"Chỉ tình cờ thôi mà!" Trần Thi Vũ không ngoảnh đầu lại, nói bâng quơ.
Đại Bảo nói: "Các anh bảo liệu có phải hung thủ cố tình nhắm vào chúng ta không? Hắn muốn khiêu chiến với chúng ta chăng?"
"Vụ án ở Vân Thái đã thế, giờ lại thêm một vụ báo thù sao? Chẳng lẽ hắn muốn mỗi năm giết một người? Mà chúng ta đâu làm gì đắc tội với nhiều người thế?" Tôi băn khoăn.
"Nói không chừng là Lông Vũ đắc tội với người ta đó!" Hàn Lượng phá lên cười.
"Vớ vẩn!" Trần Thi Vũ ngồi ở ghế phụ lái quay sang lườm Hàn Lượng.
Trong lúc mọi người nói chuyện, chúng tôi thấy xe cảnh sát đã chờ sẵn ở đầu đường.
Đội trưởng Tiêu Kiếm chen vào trong chiếc xe công vụ chật hẹp của chúng tôi và bảo Hàn Lượng: "Đi thôi cậu em! Qua năm trạm đèn xanh đèn đỏ rồi rẽ phải."
"Ô! Anh nhớ rõ thế cơ à? Chứng tỏ anh rất thông thuộc khu vực này." Đại Bảo trố mắt ngạc nhiên.
Đội trưởng Tiêu cười cười: "Trước đây tôi là đồn trưởng của khu vực này nên đương nhiên phải thông thạo như lòng bàn tay. Chúng ta không nhiều lời mà đi thẳng vào việc chính nhé! Để tôi tóm tắt tình hình cho các anh nghe."
Tôi gật đầu.
Đội trưởng Tiêu nói: "Sáng sớm nay, các bà các thím khiêu vũ ở quảng trường trong công viên trung tâm của thành phố Sâm Nguyên đã phát hiện một người mặc áo quần rách nát nằm trong bụi cây gần quảng trường, thế là họ nhanh chóng báo với cảnh sát. Vì khi đó cảnh sát cơ động chưa nắm rõ tình hình cụ thể, cho rằng anh ta say rượu nên không để ý lắm, họ gọi cho đồn cảnh sát khu vực điều cảnh sát ra quảng trường kiểm tra. Lúc cảnh sát khu vực đến nơi thì các anh đang chạy trên đường cao tốc. Cảnh sát khu vực phát hiện có vũng máu lớn trên mặt đất liền biết đây là án mạng. Các đơn vị báo dần lên cấp cao hơn cho tới khi báo đến chỗ tôi, tôi nhận tin lập tức gọi điện thoại cho các anh ngay, may mà các anh vẫn chưa đi xa lắm."
"Cấp trên đã phát lệnh điều tra chuyên án 'Kẻ dọn rác', bất kể khi nào xảy ra vụ án có tính chất tương tự là phải lập tức điều tra ngay. Các anh đã gọi điện thông báo cho Phòng Cảnh sát thành phố Long Phiên chưa? Họ sẽ cử tổ công tác đến đó!" Tôi nói.
Đội trưởng Tiêu gật đầu nói: "Tôi thông báo rồi, có lẽ họ đang trên đường tới đây."
"Chúng tôi luôn theo dõi vụ án này." Tôi nói, "Không đợi họ nữa, chúng ta vào việc trước thôi!"
Hiện trường nằm gần quảng trường ngay giữa công viên thuộc trung tâm thành phố Sâm Nguyên. Trong lùm cây tối thui có một thi thể nằm ngửa. Xung quanh thi thể thấm đẫm máu, chiếc sơ mi rách nát mặc trên người mở phanh cúc. Vết máu quanh thi thể kéo dài từ tấm chăn cạnh lùm cây đến tận giữa lùm cây.
"Nạn nhân là ai?" Tôi hỏi.
Đội trưởng Tiêu đáp: "Trước mắt chúng tôi chưa xác định được lai lịch của nạn nhân, có lẽ là một người lang thang không có hộ khẩu. Mọi người sống gần đây đều quen anh ta, họ nói rằng người này thường được gọi là anh Năm, sống bằng nghề ăn xin khách qua lại trong công viên, đồng thời anh ta sống luôn trong công viên. Mùa hè đến, anh ta tìm đại một chỗ trống trải chăn lên và lăn ra ngủ. Mùa đông sang, anh ta chui vào trong hốc ngọn giả sơn đánh một giấc. Nạn nhân là người hoàn toàn tỉnh táo, tính tình hiền lành, chưa bao giờ quấy rối hoặc làm hại người dạo chơi trong công viên."
"Trong ba vụ án trước, nạn nhân đều ít nhiều mắc các chứng bệnh liên quan đến tâm thần hoặc có một vài hành vi bất lương, nhưng anh Năm ngoại trừ thân phận hơi đặc biệt là dân lang thang kiếm sống bằng nghề ăn xin ra thì mọi điều khác đều giống người bình thường." Tôi nói, "Từ đây có thể thấy mục tiêu của hung thủ rõ ràng hướng về một nhóm người đặc biệt tồn tại trong xã hội, đó là nhóm người lang thang cơ nhỡ."
"Những người lang thang đều qua đêm và sống quanh vệ đường." Đại Bảo nhận xét, "Xem ra cái tên 'dọn rác' cũng không khó lý giải lắm nhỉ."
"Quanh đây có camera giám sát không?" Lâm Đào ngó nghiêng quan sát một lát rồi hỏi, "Chắc phải có chứ, vì đây là công viên, một địa điểm công cộng mà lại."
Đội trưởng Tiêu giải thích: "Công viên này là công viên công ích trong thành phố chúng tôi, bốn bề đều không xây rào chắn, có tổng cộng mười sáu, mười bảy con đường nhỏ thông thẳng đến trung tâm công viên. Đương nhiên nếu không đi theo những con đường nhỏ này thì vẫn có thể vào công viên bằng cách vượt qua các lùm cây hoặc bụi cây. Nói tóm lại, công viên này có kết cấu mở. Xung quanh công viên có các đại lộ, trên các đại lộ đều được cảnh sát giao thông lắp đặt camera giám sát. Tôi đã cử người đi lấy và đang xem rồi. Có điều hung thủ hoàn toàn có thể đi vòng để tránh đại lộ, hắn có thể vào hoặc ra khỏi công viên thông qua các con đường nhỏ không nối liền với đại lộ hoặc các bụi cây."
"Thế mới nói điều tra qua camera đúng là cố đấm ăn xôi mà lại!" Tôi ngán ngẩm, "Chỉ cần hung thủ tương đối quen thuộc môi trường ở khu vực này là có thể dễ dàng tránh khỏi sự theo dõi của camera. Chúng ta đành triển khai công tác kiểm tra hiện trường và khám nghiệm tử thi theo các bước như thường lệ vậy."
Nói xong chúng tôi thay trang phục khám nghiệm và bắt đầu tiếp cận trung tâm vết máu.
Vết máu quan sát thấy tại hiện trường chủ yếu là loại vết máu dạng nhỏ giọt rất lớn và những vết máu kéo dài đều đặn. Đặc biệt ở giữa các vết máu dạng kéo dài có thể nhìn thấy một vài đường vân của da. Rõ ràng đây là vết máu hình thành do gót chân kéo lê trên mặt đất khi nạn nhân đã chết. Hình thái vết thương được thể hiện một cách rất đặc biệt, trên tấm chăn nạn nhân đắp khi ngủ có thể nhìn thấy những vết máu dạng lông gai mang tính chỉ hướng, đây là vết máu bắn tóe thành tia. Từ đó có thể phán đoán ban đầu nạn nhân bị thương ngay tại chỗ này.
Chiếc quần vá chằng vá đụp của nạn nhân bị vứt bên cạnh tấm chăn, mặt bên trên của quần có một vài vết máu dạng bắn tia, nhưng mặt dưới lại không hề có vết máu nào. Điều đó chứng tỏ khi máu của nạn nhân bắt đầu túa ra và bắn tung tóe thì quần của nạn nhân luôn trong trạng thái như hiện giờ, nó vẫn đặt ở chỗ cũ và sau đó không hề bị xê dịch ra chỗ khác.
"Hiển nhiên nạn nhân cởi quần trước rồi sau đó mới bị thương." Tôi nói, "Nạn nhân có thói quen cởi y phục khi ngủ không?"
Đội trưởng Tiêu lắc đầu đáp: "Khi điều tra chúng tôi cũng chú ý đến chi tiết này, nhưng các bà các thím khiêu vũ trên quảng trường đều nói lần nào đến đây khiêu vũ cũng thấy anh ta đang ngủ và quần áo vẫn mặc nguyên trên người. Dẫu sao anh ta cũng là người có tư duy bình thường nên thông thường sẽ không ngủ trần ở những địa điểm công cộng mà."
"Ồ!" Tôi vỡ lẽ, "Lâm Đào, mặt đất ở đây không bằng phẳng lắm, có lẽ điều kiện để quan sát dấu vết sẽ không được tốt nhưng cậu có thể nghiên cứu hình thái của vết máu, xem ở giữa vết máu có biểu hiện khác thường gì không."
Nói xong tôi vẫy tay gọi Đại Bảo cùng mình bước vào trong lùm cây bắt đầu tiến hành khám nghiệm sơ lược bề mặt da của tử thi.
Vết máu dính ở nửa thân trên không nhiều lắm, vẫn có thể thấy sự tồn tại của một vài vết máu dạng bắn tia. Từ phần thắt lưng của nạn nhân trở đi, tình trạng máu thấm lên cơ thể trở nên nghiêm trọng, cả cẳng chân phải nhuộm thành màu đỏ. Tôi ngồi xổm xuống cạnh thi thể, nhìn kỹ chân phải của anh ta, nhưng không thể phán đoán rốt cuộc vị trí vết thương xuất phát từ đâu, chắc chắn là do máu đóng vảy trên da đã che phủ hoàn toàn vết thương.
Tôi đành dừng tay hỏi đội trưởng Tiêu đứng cạnh: "À, đúng rồi, chẳng phải anh bảo tại hiện trường xuất hiện ba chữ 'Kẻ dọn rác' sao?"
Nói xong tôi đưa mắt nhìn quanh quất bốn phía. Bốn phía trống hoác không hề tồn tại vật thể có thể sử dụng để viết chữ lên như bức tường hoặc thân cây, trên nền đất lênh láng máu, căn bản không còn chỗ để hạ "bút".
Đội trưởng Tiêu lấy túi đựng vật chứng trong suốt trong hòm đựng vât chứng ra và nói: "Anh xem này, lần này không giống với những vụ án lần trước các anh đã thụ lý, có khả năng hung thủ lấy đại một tờ báo rơi tại hiện trường và viết ba chữ này lên báo, sau đó đặt cạnh tấm chăn và lấy đá chẹn lên."
Tôi ngồi xổm xuống đất, vừa đưa mắt liếc nhìn chằm chằm vào phần chính giữa của dòng chữ gồm ba chữ rất quen thuộc kia, chữ "đạo" vẫn viết thiếu nét như những lần trước.
"Đúng là cùng do một hung thủ gây án, không còn nghi ngờ gì nữa." Tôi đứng lên nói với Lâm Đào đứng cách mình mấy mét, "Cậu và Lông Vũ ở lại hiện trường, đừng quên xem xét kỹ tờ báo cũ kia nhé! Tôi và Đại Bảo trở về khám nghiệm tử thi."
Sau khi chụp ảnh cố định hình thái vết máu trên thi thể, tôi và Đại Bảo bắt đầu tẩy rửa cho nạn nhân. Từng vết vảy máu dần được rửa trôi lộ miệng vết thương trên chân người chết.
Đại Bảo áp thước đo lên một mặt của vết thương, gọi nhân viên kỹ thuật hình sự đang đứng cạnh mau chụp ảnh.
"Vết thương rất mảnh." Tôi nhận xét, "Trách gì máu đóng vảy là không nhìn thấy miệng vết thương đâu nữa."
"Đúng vậy! Giờ miệng vết thương ngoác ra rồi mà độ rộng chỉ khoảng 1mm." Đại Bảo gật gù, "Không khác chúng ta tiên liệu là mấy, công cụ gây án vẫn giống trước đây."
"Dao phẫu thuật." Tôi và bác sĩ Vương đồng thanh thốt lên.
"Miệng vết thương dài chừng 4, 5cm, rõ ràng vượt xa độ rộng của dao phẫu thuật." Tôi nói, "Điều đó chứng tỏ sau khi hung thủ cắm dao vào đùi nạn nhân, khi rút dao ra hắn có động tác rạch. Đây là vết thương đâm rạch rất điển hình."
"Vết hoen tử thi khắp thân thể người chết khá nông và nhạt, đó là biểu hiện của việc mất máu." Đại Bảo vừa giải phẫu vừa nói, "Tử thi rất cừng, ừm, ngoài ra, khoang ngực bụng không có vết thương hoặc triệu chứng xuất huyết rõ rệt lắm, hai tay không có dấu vết bị trói."
Trong lúc Đại Bảo nói, tôi chăm chú tiến hành giải phẫu cục bộ vết thương ở đùi nạn nhân, rồi nói: "Nhát dao này rất chắc chắn, chính xác và tàn nhẫn, một dao đâm thẳng vào động mạch đùi của nạn nhân, có thể nói xét về trình độ phẫu thuật thì nhát dao đó đạt mức chuyên nghiệp. Ngoài ra, động tác rạch không chỉ hoàn toàn rạch đứt động mạch đùi mà còn có thể khiến miệng vết thương ở các mô mềm nới rộng đảm bảo máu ở động mạch phun ra với lượng lớn và nạn nhân nhanh chóng tử vong."
"Đúng là thủ pháp đạt mức chuyên nghiệp." Bác sĩ Vương Phong nói.
Tôi gật đầu: "Trước đây chúng tôi cũng phán đoán hung thủ là người công tác trong ngành y."
"Hơn nữa có khả năng còn là nữ giới." Đại Bảo bổ sung, "Tôi ngửi thấy mùi nước hoa rất quen thuộc tại hiện trường."
"Hai chân nạn nhân không hề bị trói." Tôi nói, "Hung thủ đã ra tay lấy mạng nạn nhân chỉ bằng một nhát dao khi nạn nhân đang trong tình trạng hoàn toàn không hề phòng bị. Cách ra tay này giống hệt với cách hạ sát ba nạn nhân trước đây. Đại Bảo, cậu xem thời gian tử vong thế nào?"
Đại Bảo mở tổ chức dạ dày của nạn nhân, chỉ tay vào thành dạ dày rỗng không và nói: "Về cơ bản, thức ăn trong dạ dày đã được tiêu hóa hết, lần cuối cùng nạn nhân ăn cách lúc tử vong ít nhất sáu tiếng đồng hồ."
"Kết hợp với tình trạng tử thi đông cứng và giác mạc mờ đục, về cơ bản có thể xác định nạn nhân tử vong cách đây hai mươi tiếng đồng hồ." Tôi gật gù, "Điều đó cũng có nghĩa là nạn nhân tử vong vào hôm qua, ngày 2 tháng 6, khoảng mười hai giờ đêm."
"Chúng ta mau chóng báo cáo thông tin này với tổ điều tra qua camera." Bác sĩ Vương Phong nói, "Để họ thu hẹp phạm vi thời gian khi quan sát các hình ảnh qua camera."
Tôi tiến hành khám nghiệm từ đầu đến chân nạn nhân thêm lần nữa, nhưng không thu hoạch được thêm phát hiện gì mới, thế là tôi khâu tử thi lại, ăn cơm trưa, rồi vội vàng đến bộ chỉ huy chuyên án của Phòng Cảnh sát thành phố Sâm Nguyên.
Khi đến bộ chỉ huy, tôi đã thấy trưởng phòng Thanh Á thuộc đội hình sự của Sở, chuyên phụ trách những vụ trọng án dẫn theo hai đồng chí cảnh sát điều tra thuộc Đội Cảnh sát hình sự thành phố Long Phiên đến phòng họp từ bao giờ.
Vừa nghe tôi kể vắn tắt về tình hình khám nghiệm tử thi, đồng chí Thanh Á đã nói: "Xem ra đây là vụ án điển hình trong chuỗi huyết án 'Kẻ dọn rác'. Hung thủ giữ nguyên thói quen về phương thức gây án, công cụ gây án, thời gian gây án và cả đối tượng sát hại. Tình hình tại hiện trường giờ thế nào?"
Lâm Đào hắng giọng đáp: "Vết máu tại hiện trường thoạt trông thì khá phức tạp nhưng thực ra lại rất đơn giản. Căn cứ vào phân tích của chúng tôi, có lẽ hung thủ đã đâm nạn nhân ở vị trí khá thấp gần với chăn. Sau khi bị đâm thủng động mạch chủ, máu túa ra thành vòi, nạn nhân liền đứng dậy rời khỏi chăn, chạy trốn về phía bụi cây, rồi ngã gục gần bụi cây tạo thành vũng máu lớn tại đó. Anh ta tiếp tục vùng dậy cố lết vào trong lùm cây, nhưng tiếp tục ngã xuống cách rìa lùm cây chừng năm mét và gục chết. Ngoài ra, chúng tôi đã quan sát tờ báo ghi lại ba chữ 'Kẻ dọn rác' mà hung thủ để lại, đó là tờ báo mới ra mấy hôm trước, có lẽ là tờ báo nạn nhân nhặt về phủ lên giữa tấm chăn trải nền. Trên tờ báo có dấu tay máu nhưng không có đường vân, rõ ràng hung thủ đã đeo găng tay cao su."
"Điều đó cũng có nghĩa là tại hiện trường không hề có dấu vết vật lộn sao?" Tôi hỏi.
Lâm Đào lắc đầu: "Không có dấu vết vật lộn rõ rệt nhưng ở chỗ tấm chăn xuất hiện những động tác như thể nạn nhân đang cố gắng tránh xa hung thủ. Trong quá trình thực hiện động tác này, một chiếc bọc giày của hung thủ đã bị tuột ra."
"Hả? Tuột bọc giày sao?" Đồng chí Thanh Á cao giọng hỏi, "Sao cậu biết?"
Lâm Đào mỉm cười trả lời: "Vì chúng tôi phát hiện nửa dấu giày nhuốm máu ở viền chăn phủ nền. Đế giày của hung thủ đã dính máu, điều đó chứng tỏ có lẽ bọc giày của hắn bị tụt khỏi giày, sau đó giẫm lên vũng máu, rồi lại giẫm lên viền chăn. Đáng tiếc vì vết máu trên giày quá ít, hơn nữa sau đó hắn lại đeo bọc giày trở lại nên chúng tôi không phát hiện thêm dấu vết nào tương tự lưu lại trên mặt đất quanh khu vực đó."
"Dấu giày máu đó có giá trị giám định không?" Tôi hỏi.
Lâm Đào đáp: "Họa tiết đế giày không mang tính đặc trưng, nhưng dấu vết mài mòn thì khá đặc trưng, bởi vậy chỉ cần tìm thấy giày của nghi phạm thì chúng tôi có thể tiến hành đối chiếu. Nhưng nếu các anh muốn thông qua dấu giày để điều tra loại trừ thì sợ rằng không thể."
"Nửa dấu giày cũng là căn cứ." Tổ trưởng tổ điều tra qua camera họ Vương nói, "Chúng tôi phát hiện thấy kẻ khả nghi xuất hiện trong camera ở gần khu vực xảy ra án mạng."
Nói xong, tổ trưởng Vương bật máy chiếu lên, màn hình bắt đầu hiện lên đoạn hình ảnh lờ mờ.
Tổ trưởng Vương nói: "Tối ngày mùng 2 tháng 6, lúc mười một giờ đêm có một kẻ khả nghi xuất hiện trên đại lộ gần công viên. Chúng tôi quan sát thấy cô ta đeo bọc giày."
Trên màn hình là một người phụ nữ dáng dấp cao ráo, tóc dài, mặc váy liền màu trắng đang vội vàng đi ra khỏi phạm vi theo dõi của camera. Tổ trưởng Vương điều chỉnh cho máy dừng lại ở khuôn hình rõ nét nhất. Trong hình là gương mặt người phụ nữ khá mờ, hai tay cô ta vung vẩy theo nhịp bước nên cũng không thể nhìn rõ, tôi chỉ thấy một chân đang bước lên của cô ta đi bọc giày sẫm màu. Kiểu tóc, trang phục và đặc trưng về hình dáng của nghi phạm hoàn toàn trùng khớp với lời nhân chứng từng mô tả về kẻ khả nghi trong vụ án sát hại "Gã áo đỏ".
Tổ trưởng Vương nói: "Căn cứ vào kinh nghiệm của chúng tôi, tuy chân nghi phạm đi bọc giày, nhưng mu bàn chân của cô ta rất cao, rõ ràng cô ta đang đi một đôi giày cao gót."
"Nếu đi giày cao gót thì chúng ta chỉ nhìn thấy nửa dấu giày thôi." Lâm Đào nói.
Tổ trưởng Vương gật đầu nói tiếp: "Vào lúc mười hai giờ mười lăm phút đêm đó, nghi phạm lại xuất hiện lần nữa dưới ống kính camera, nhưng đi về hướng ngược lại. Có điều trên tay cô ta có thêm một chiếc túi nilon."
Nói xong, tổ trưởng Vương mở đoạn video khác trong máy ra.
Tôi nói: "Các anh xem! Lúc này trên chân nghi phạm không phủ bọc giày sẫm màu nữa, mà là màu nhạt, đế giày cũng lờ mờ xuất hiện trên màn hình."
Tổ trưởng Vương nói: "Đúng vậy! Theo phân tích của chúng tôi, sau khi rời khỏi hiện trường trung tâm, để tránh thu hút sự chú ý của mọi người, nghi phạm đã cởi bọc giày và găng tay nhuốm máu ra, đựng vào túi nilon xách trên tay và rời khỏi hiện trường."
Cả phòng họp bắt đầu xôn xao thảo luận.
Tôi ho một tiếng rồi nói: "Giờ xem ra hung thủ là nữ giới có hình dáng cao gầy không còn nghi ngờ gì nữa. Hung thủ tiếp cận người bị hại bằng cách dùng sắc dục mê hoặc họ, sau đó dùng một loạt phương thức giết người chuyên nghiệp để sát hại nạn nhân, đối tượng sát hại thường là người lang thang. Tôi nghi ngờ có khả năng trước đây cô ta từng bị gã đàn ông lang thang nào đó xâm hại tình dục, mục đích gây án là trả thù đám người lang thang đó."
"Anh phân tích khá có lý." Đồng chí Thanh Á nói, "Tất cả nạn nhân đều là người lang thang và đều bị cởi y phục theo các mức độ nhất định, điều đó cho thấy hung thủ tiếp cận bằng cách khiến nạn nhân mất tinh thần cảnh giác và sức kháng cự. Những người bị hại này là một nhóm người đặc thù, họ có chung ba đặc điểm, thứ nhất đều không có tiền, thứ hai đều không có sắc, thứ ba không gây thù chuốc oán với ai. Từ đó có thể khẳng định chắc chắn lý do gây án của hung thủ xuất phát từ căn nguyên tư tưởng của cô ta. Cội nguồn tội ác mà trưởng khoa Tần phân tích có khả năng lớn nhất."
"Ngoài ra, tôi cảm thấy hung thủ không phải người Sâm Nguyên." Tôi nói tiếp, "Sáng nay chúng tôi còn nói chỉ cần hiểu về khu vực xung quanh đây một chút là hoàn toàn có thể tránh khỏi phạm vi quan sát của camera, nhưng hung thủ lại xuất hiện ngay trong phạm vi ống kính. Tôi cảm thấy hung thủ gần như không hề thông thạo một chút nào về vùng này. Cô ta mặc kệ nguy cơ bị phát hiện, mang găng tay và bọc giày đi loăng quăng khắp nơi, cuối cùng vào công viên, có lẽ vì muốn đi tìm mục tiêu. Cô ta sợ tìm thấy mục tiêu rồi mới đi găng tay và bọc giày thì không kịp."
"Đúng vậy!" Đồng chí Thanh Á nói, "Trong bốn vụ án đã xảy ra thì có hai vụ xảy ra ở Long Phiên, một vụ ở Sâm Nguyên và một vụ ở Vân Thái. Bởi vậy khả năng hung thủ là người Long Phiên sẽ lớn nhất. Bước tiếp theo, chúng tôi yêu cầu cảnh sát điều tra sở tại tiến hành rà soát những đối tượng lưu trú tại thành phố Sâm Nguyên và Vân Thái vào các thời điểm đặc thù, từ đó tìm ra kẻ khả nghi. Chúng ta cần tìm các đối tượng là nữ giới trong độ tuổi thanh niên, nếu hộ khẩu có thông tin về nghề nghiệp thì chú ý điều tra những nghi phạm làm nghề y."
"Chẳng phải lần trước đã tiến hành điều tra loại trừ các thông tin cư trú rồi sao?" Trần Thi Vũ hỏi, "Và lần đó chẳng hề thu hoạch được gì, phải vậy không? Tôi cảm thấy điều tra thông tin cư trú hoàn toàn vô dụng."
"Vô dụng là vô dụng thế nào?" Đồng chí Thanh Á cười rất tự tin, "Lần trước điều tra trong phạm vi thành phố Vân Thái. Cô nghĩ mà xem, lượng người lưu động tại thành phố Vân Thái mỗi ngày nhiều như thế đương nhiên sẽ khó điều tra. Nhưng lần này thì khác. Ngày 25 tháng 4, cô ta ở Vân Thái, đến ngày mùng 2 tháng 6, cô ta ở Sâm Nguyên, nếu kết hợp hai thông tin này thì phạm vi điều tra thu hẹp lại rất đáng kể."
"Nhưng thành phố Sâm Nguyên chúng tôi là thành phố du lịch, thông tin lưu trú từng ngày vô cùng khổng lồ." Đội trưởng Tiêu nói, "Nếu muốn điều tra từng người thì lượng công việc rất lớn, dẫu có thêm hai thông tin kia hỗ trợ sàng lọc."
"Lượng công việc lớn cũng không hề gì, miễn sao phá được án." Đồng chí Thanh Á quả quyết, "Cho các anh một tháng có xong được không?"
Đội trưởng Tiêu gật đầu.
"Vậy thì chúng tôi rời khỏi đây thôi." Đồng chí Thanh Á nói, "Chúng tôi còn đang dở vụ án buôn lậu thuốc phiện xuyên quốc gia. Còn các anh thì sao hả trưởng khoa Tần?"
"Chúng tôi cũng rút thôi." Tôi huơ huơ điện thoại di động trong tay, nói, "Thầy nhắn tin bảo rằng ở thành phố Thanh Châu lại xảy ra án mạng."
Kẻ Dọn Rác
Tần Minh
Vụ Án Thứ 8 - Quán Trọ Địa Ngục (2)
Trên quãng đường dài suốt từ thành phố Sâm Nguyên thuộc phía tây nam của tỉnh đến thành phố Thanh Châu thuộc phía đông bắc, tôi gọi điện cho Linh Đan thăm hỏi qua loa.
Linh Đan đã quen với những chuyến công tác dài ngày của tôi. Lúc đầu khi tôi mới đảm nhiệm công việc này, hễ đi xa nhà hơn ba ngày là cô ấy khóc rấm rứt, nhưng giờ dẫu tôi đi công tác nửa tháng cô ấy cũng chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm xem tình hình thế nào, quả là cô ấy từ thích nghi tiến đến mức coi đó là lẽ đương nhiên rồi. Mỗi khi trong đầu hiện lên hình ảnh hàng ngày cô ấy phải vác bụng bầu một mình đi làm rồi lại một mình về nhà, lòng tôi cũng thấy bùi ngùi và sống mũi cay cay. Thực ra không chỉ mình Linh Đan mà vợ của rất nhiều đồng chí cảnh sát nói chung đều như vậy, họ đứng phía sau những người cảnh sát và lặng lẽ hy sinh. Tôi chỉ biết tự an ủi bản thân như vậy.
Đại Bảo thấy tôi gọi điện thoại thì cũng rút điện thoại gọi cho vợ sắp cưới. Năm nay Đại Bảo ba mươi ba tuổi, nhưng cứ lùi ngày kết hôn hết năm này sang năm khác, nguyên nhân vì sao thì chỉ có hai người họ rõ hơn ai hết, có điều tôi nghĩ tính chất công việc quanh năm suốt tháng đi công tác của chúng tôi chắc chắn là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến vợ sắp cưới của Đại Bảo muốn trì hoãn hôn nhân. Vợ sắp cưới của Đại Bảo là cô gái hay chuyện, nhưng làm việc lại rất cẩn thận, nên chắc trong khoản chọn chồng, cô ấy phải vô cùng thận trọng. Cô ấy thường đi dạo phố, nói chuyện với Linh Đan nên cô ấy biết nếu kết hôn với Đại Bảo, cô ấy sẽ phải trải qua những ngày tháng giống như Linh Đan đang trải qua. Phụ nữ cân nhắc cẩn trọng trước quyết định lớn của đời mình cũng là điều dễ hiểu.
Khi xe chúng tôi vào địa phận thành phố Thanh Châu thì đồng hồ đã điểm tám giờ, màn đêm bủa vây toàn thành phố. Chúng tôi lái xe đến dải đất tập trung nhiều doanh nghiệp gần ga Thanh Châu theo địa chỉ mà thầy nhắn tin.
Nhìn thấy đèn xe cảnh sát nhấp nháy và dân chúng xúm đông xúm đỏ vòng trong vòng ngoài, nên chúng tôi không mất công tìm kiếm đã biết vị trí hiện trường trung tâm. Trưởng phòng Cảnh sát Hình Bân là bạn thân của thầy tôi, giờ là người chỉ huy hiện trường. Bác sĩ pháp y Mã Thiên Triều mới được đề bạt lên làm đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự thành phố Thanh Châu, anh đeo lỉnh kỉnh các dụng cụ đo đạc giám định trên người, đứng đợi ở vòng ngoài của hàng rào cảnh báo.
"Tình hình thế nào rồi?" Tôi vừa xuống xe liền hỏi ngay.
"À!" Đội trưởng Mã đáp, "Trưa nay có người gọi điện báo cảnh sát, anh ta nói rằng bà chủ của nhà nghỉ này bị sát hại. Cảnh sát khu vực lập tức đến hiện trường và xác định đây là một vụ án mạng, hai nạn nhân tử vong lần lượt là bà chủ nhà nghỉ tên Cát Phàm và con gái bà ta tên Vu Đình Đình."
"Mãi đến trưa mới phát hiện ra sao?" Tôi hỏi, "Thông thường thời gian nhân chứng phát hiện án mạng là buổi tối và sáng sớm, quả thực rất hiếm án mạng được phát hiện vào thời điểm buổi trưa."
Đội trưởng Mã gật đầu: "Đúng thế! Khi đó tôi cũng lấy làm lạ về việc này. Thì ra tận cùng của nhà nghỉ là phòng thu ngân, gian phòng đó đồng thời là nơi ở thường ngày của bà chủ nhà nghỉ, gian phòng có một cửa sổ nhỏ nhìn ra hành lang, thường ngày cửa sổ này vẫn mở. Sáng sớm nay, khi khách trọ ở nhà nghỉ trả phòng vẫn thấy bà chủ đang xem ti vi trong phòng. Sau đó có người nói rằng cửa sổ đã đóng lại, có điều không ai biết chính xác thời gian đóng cửa sổ cụ thể là lúc nào.
"Vậy ai là người báo cảnh sát?" Tôi hỏi.
"Gần một giờ trưa nay, một cặp sinh viên yêu nhau muốn thuê phòng." Đội trưởng Mã đáp, "Vì là khách quen nên họ biết ở cửa sổ nhỏ kia chính là "quầy thu ngân" của bà chủ nên đã gõ cửa sổ nhưng không có ai trả lời, sau đó họ vòng ra cửa chính của phòng thu ngân và gõ cửa. Kết quả, họ phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ. Họ bước vào xem thì thấy hai mẹ con bà chủ nhà nghỉ đã tử vong ở trên giường kê giữa phòng."
Tôi lẳng lặng gật đầu, quan sát bốn phía xung quanh hiện trường.
Đây là khu vực tập trung nhiều doanh nghiệp, cách nhà ga Thanh Châu hai cây số về phía tây. Dãy căn hộ cao cấp này toàn những ngôi nhà hai tầng liền kề nhau.
Hiện trường nằm ở tầng hai dãy nhà một mặt tiền hướng ra đường, từ cầu thang chật hẹp giữa hai căn nhà một mặt tiền đi lên tầng là đến một đầu của nhà nghỉ này. Gian đầu tiên ở tầng hai chính là vị trí hiện trường trung tâm. Gian phòng thu ngân nhỏ hẹp này ngoại trừ cửa chống trộm màu xanh có thể thông ra hành lang, thì còn có một ô cửa sổ nhỏ, ô cửa sổ này nom chẳng khác nào cửa sổ lấy thức ăn ở nhà ăn tập thể. Diện tích cả tầng hai cũng khá rộng, hai đầu hành lang là dãy phòng song song, mỗi gian phòng đều gắn biển đề số phòng.
Khách thuê phòng đều bị cảnh sát dẫn về đồn thẩm vấn, cửa một số phòng đang mở, một số lại đóng. Theo lời đội trưởng Mã, cảnh sát đã dẫn bảy người về đồn, trong đó có ba người ở một mình, bốn người khác là các cặp tình nhân, điều đó cũng có nghĩa là hôm xảy ra án mạng có năm phòng được khách thuê.
Tôi và Đại Bảo men theo hành lang đi đến tận cùng của đầu bên kia, đây là ban công được quây bằng các nan sắt. Trên các nan sắt không có dấu vết nậy ép, rõ ràng không thể có chuyện người ngoài đột nhập vào trong. Một mặt của ban công có gian phòng nhỏ do gia chủ tự xây, trong gian phòng nhỏ này đặt một máy tiệt trùng nhiệt độ cao và rất nhiều khăn bông ngắn dài khác nhau. Có thể thấy, thường ngày bà chủ nhà nghỉ giặt khăn ở ban công, đồng thời dùng máy tiệt trùng này. Thứ nhất, ban công tương đối rộng rãi, cho phép chất đống khăn mặt ở đó, thứ hai đây là khu vực mở, khách trọ có thể dễ dàng nhìn thấy quá trình tiệt trùng khăn mặt của bà chủ, từ đó yên tâm sử dụng khăn mặt ở đây.
Mặt bên kia của ban công là phòng bếp sơ sài, trên bàn có một nồi cơm điện, một bếp từ và vài chiếc nồi niêu xoong chảo, muôi thìa bát đĩa.
"Chắc chắn hung thủ vào bằng lối cầu thang, rồi lại thoát ra bằng lối cầu thang." Tôi nói.
"Đầu cầu thang có lắp camera không?" Lâm Đào hỏi.
Đội trưởng Mã lắc đầu: "Quản lý trị an ở khu vực này đúng là chưa được chu đáo lắm, gần như quanh đây đều không lắp camera. Có thể nói đây chính là điểm mù trong việc giám sát và quản lý khu vực. Có điều không loại trừ đây chính là nơi chứa chấp tệ nạn xã hội nên nếu lắp camera chẳng hóa ra là tự mình hại mình hay sao?"
"Vậy có phải thông tin của khách thuê phòng cũng không được đăng ký?" Tôi hỏi.
"Điều này tôi cũng không rõ lắm." Đội trưởng Mã nói, "Tóm lại sau khi có người báo án, chúng tôi đã khống chế toàn bộ khách thuê phòng ở đây rồi."
"Anh vừa nói bà chủ nhà nghỉ và cô con gái đã chết rồi phải không?" Tôi hỏi, "Có bà chủ ắt phải có ông chủ, vậy ông chủ nhà nghỉ đâu?"
"À, thường ngày ông chủ làm ăn buôn bán ở Long Phiên, cuối tuần mới về." Đội trưởng Mã nói, "Chúng tôi đã xác nhận chuyện này rồi, ông chủ không có thời gian gây án."
Tôi gật đầu: "Được rồi, thế thì chúng ta vào hiện trường trung tâm xem sao."
Hiện trường trung tâm chính là phòng thu ngân nọ, gian phòng này rất chật chội. Sau khi vào phòng qua cánh cửa chống trộm màu xanh, tôi thấy một chiếc tủ thấp kê ngay ở cửa, trên tủ đặt dĩa hoa quả và con dao gọt hoa quả.
"Dường như hung thủ không hề sử dụng nó, có điều chúng ta vẫn phải mang con dao gọt hoa quả này đi kiểm tra." Tôi thận trọng cầm con dao lên quan sát thật kỹ nhưng không phát hiện thấy điểm gì khác thường.
Trên và dưới chiếc tủ thấp còn đặt một vài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày như chậu rửa mặt, ly đánh răng. Nhìn số lượng các đồ dùng thì có lẽ trong gian phòng này chỉ có một người lớn và một trẻ em. Cạnh chiếc tủ có hai bình nước nóng. Chiếc tủ được kê ngay sát đuôi giường, một cạnh của chiếc giường đôi áp vào tường, cạnh kia bày một chiếc bàn làm việc. Phía trên bàn làm việc chính là ô cửa sổ nhỏ thông với hành lang. Không cần nghĩ cũng biết thường ngày bà chủ nhà nghỉ thường ngồi trên giường, tì lên bàn để làm việc.
Trên bàn làm việc, chỗ cạnh ô cửa sổ nhỏ có một chiếc máy tính, màn hình đen sì. Sau khi chụp ảnh cố định hiện trường, tôi liền xê dịch chuột, màn hình nền (desktop) liền xuất hiện, trên đó là phần mềm hỗ trợ xem video (plugin), phần mềm này đang phát bộ phim truyền hình rất ăn khách Chân Hoàn truyện, có điều thiết bị phát đang ở trạng thái tạm dừng. Sau khi chụp ảnh cố định, tôi thu nhỏ công cụ xem video lại và phát hiện màn hình nền rất sạch sẽ, gần như không cài đặt bất kỳ phần mềm nào. Tôi tìm đi tìm lại trong bảng điều khiển (control panel) nhưng không phát hiện thấy phần mềm đăng ký cài đặt thông tin lưu trú. Đây là một chiếc máy tính hoàn toàn mới.
* Chân Hoàn truyện: là bộ phim cung đình ăn khách nhất trên màn ảnh năm 2012 và được đánh giá là tác phẩm cổ trang kinh điển của Trung Quốc trong nhiều năm trở lại đây. Bộ phim là phần trước của Như Ý truyện. Chân Hoàn truyện có mặt trong danh sách những bộ phim được khán giả đón xem lại hàng năm. Nội dung phim xoay quanh những cuộc tranh đấu quyền lực và tình yêu của những nữ nhân trong chốn thâm cung vào triều đại Hoàng đế Ung Chính nhà Thanh. Các phi tần lập mưu, tranh đấu nhau để có được quyền lực cũng như sự sủng ái của Hoàng đế.
Đầu giường là tủ sách, trên tủ sách có một miếng gỗ xoay ngược, trên đó đóng mấy hàng đinh song song nhau, gần miếng gỗ là đống chìa khóa rơi vương vãi, rõ ràng đó là miếng gỗ dùng để treo chìa khóa phòng, vì ai đó trong căn phòng này giằng co với nhau khiến miếng gỗ bị đảo ngược và chìa khóa rơi lả tả xuống đầu giường. Trên tủ sách không có dấu vết lục lọi, tạp chí sách báo để khá gọn gàng.
Ngoài những đồ đạc trên ra thì trong phòng không còn gì khác.
Đứng ngoài phòng thu ngân chỉ thấy ô cửa sổ nhỏ được rèm cửa che kín, không nhìn thấy gì bên trong. Nhưng vào trong phòng mới biết rèm cửa không hề được kéo xuống mà do thanh treo rèm bị gãy, một đầu vẫn gắn trên trần nhà, một đầu treo lủng lẳng giữa không trung, rèm cửa đổ xô về phía đầu đang treo lủng lẳng vừa vặn che kín cửa sổ. Các hiện tượng tại hiện trường cho thấy thanh treo rèm bị gãy do ai đó xô xát rồi kéo xuống.
"Ồ! Thì ra là vì thanh treo rèm bị gãy." Đội trưởng Mã nói, "Lúc tái hiện lại hiện trường, có người cho biết, bà chủ nhà nghỉ chỉ kéo rèm cửa lại sau mười hai giờ đêm để đi ngủ, còn bình thường đều mở ra."
"Cách giải thích về hiện tượng này vô cùng quan trọng." Tôi nói, "Nếu hung thủ biết kéo rèm cửa xuống sau khi giết người hoặc khi đang giết người thì chứng tỏ hắn có ý thức xóa dấu vết."
Tôi tiện tay mở ngăn kéo bàn làm việc ra, giấy tờ bên trong chi chít chữ được sắp xếp rất ngăn nắp, không có dấu vết lục lọi, bới tìm. Lúc này tôi mới phát hiện trên bàn làm việc còn có một kẹp tài liệu, bên trong kẹp một xấp giấy trắng, so sánh chất giấy thì thấy hoàn toàn giống với loại giấy ở trong ngăn kéo.
Tôi gọi Đại Bảo mang túi đựng vật chứng đến, cất kẹp tài liệu vào trong túi.
Hai cỗ tử thi nằm song song trên giường. Bà chủ nhà nghỉ mặc bộ vest màu đen, nằm ngửa ở đầu giường giống như đang ngủ. Cô con gái mới bảy, tám tuổi cũng nằm ngửa cách mẹ chừng một mét, trên mặt đắp chiếc khăn bông.
Hiện trường chật hẹp, vả lại người chết không có hiện tượng xuất huyết rõ ràng nên công tác kiểm tra và giám định hiện trường đơn giản hơn rất nhiều. Lâm Đào vẫn cầm đèn soi dấu chân quan sát kỹ lưỡng trên sàn nhà và trên giường. Trần Thi Vũ cầm máy quét vân tay đứng đợi một bên. Bây giờ Trần Thi Vũ không giống một nữ cảnh sát điều tra tập sự mà giống trợ thủ của Lâm Đào quen.
Tôi nhìn quanh quất, thấy trong phòng không có mấy hiện tượng bất thường. Trên chiếc tủ ở mặt cạnh của bàn làm việc còn treo một chùm chìa khóa. Tôi vặn chìa khóa mở tủ ra thì thấy trong tủ có một két bảo hiểm nho nhỏ. Không nghĩ cũng biết tiền kiếm được hàng ngày của nhà nghỉ đều được cất giữ trong đó.
Tôi gọi một nhân viên giám định chuyên mở khóa vào, chỉ trong mười mấy phút, cậu ta đã mở được két bảo hiểm, bên trong có hai cọc tiền chẵn và một vài tờ tiền mệnh giá lớn lẻ tẻ và ít tiền lẻ. Có thể thấy thường ngày nạn nhân Cát Phàm thường để tất cả tiền bạc mình có vào trong két bảo hiểm này. Két bảo hiểm chưa hề bị bất kỳ ai động vào.
"Anh bảo liệu có phải hung thủ không mở được két bảo hiểm nên mới không có dấu vết cướp tài sản chăng?" Đại Bảo biết ý đồ tôi nhìn két bảo hiểm là vì muốn đưa ra phán đoán bước đầu về tính chất của vụ án nên cậu ta mới hỏi vậy.
Tôi lắc đầu: "Thứ nhất, cánh tủ đựng két bảo hiểm vẫn đóng bình thường, tôi cho rằng hung thủ chưa hề chạm vào đó."
"Đợi chút, vậy vì sao chìa khóa lại treo trên cánh tủ?" Đại Bảo thắc mắc.
"Cậu nghĩ mà xem, nếu nạn nhân cất chìa khóa đi thì mỗi lần khách thuê phòng cần thanh toán, cô ta lại phải lấy chìa khóa mở tủ, rồi lại mở két bảo hiểm, như thế thì phiền phức quá. Bên trong đã có két bảo hiểm, mà phòng lại luôn có người nên bà ta cứ cắm chìa khóa trên cánh tủ, không cần phải rút ra cất đi." Tôi nói, "Như vậy bà ta chỉ việc ấn mật mã mở két luôn cho nhanh. Thế mới hợp logic chứ!"
Đại Bảo gật đầu.
Tôi nói tiếp: "Thứ hai, nếu đây là vụ cướp của giết người, vậy thì sau khi hung thủ giết người xong, dẫu không thể mở được két bảo hiểm, thì lẽ nào hắn không biết ôm cả chiếc két tẩu thoát sao?"
Nói xong tôi thử luôn. Két bảo hiểm này chỉ nặng hơn hai mươi kilogram, dù tôi không phải người đô con nhưng cũng có thể chuyển két bảo hiểm ra khỏi bàn làm việc.
"Tôi thấy quần áo trên người hai nạn nhân rất chỉnh tề." Đại Bảo lật quần áo của người chết một lát rồi nói tiếp, "Nhất là bộ vest của bà chủ nhà nghỉ, sơ mi vẫn còn sơ vin trong quần, chắc chắn không thể ngụy trang hiện trường tài tình thế được. Điều đó cũng có nghĩa là vụ án này không có dấu vết xâm hại tình dục. Lẽ nào hung thủ sát hại nạn nhân để báo thù ư?"
Tôi mím môi suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói: "Giờ đưa ra kết luận hãy còn quá sớm, chi bằng trước tiên chúng ta tiến hành khám nghiệm tử thi xem có phát hiện gì mới không."
"Chụp ảnh cố định mọi đặc trưng của chiếc khăn đắp trên mặt bé gái đi!" Đại Bảo nhắc Lâm Đào.
Trong lúc đợi xe của nhà xác đến đưa hai thi thể đi, tôi và Đại Bảo ra khỏi nhà nghỉ, bước vào ngôi nhà một mặt tiền đối diện với nhà nghỉ được trưng dụng làm trung tâm chỉ huy chuyên án. Tôi đeo găng tay, lấy túi đựng vật chứng sạch sẽ phủ kín bàn làm việc, sau đó lấy tập giấy tờ viết đầy chữ trong túi đựng vật chứng ra.
"Đây là giấy tờ trong ngăn bàn làm việc của nạn nhân phải không?" Đội trưởng Mã hỏi.
Tôi gật đầu đáp: "Tuy nhà nghỉ này không cài đặt thông tin tá túc của khách thuê phòng trên hệ thống máy tính theo đúng yêu cầu, nhưng cô ta lại ghi chép rõ ràng thông tin từng người khách thuê phòng bằng văn bản."
"Có lẽ mới thay máy tính mới nên cô ta chưa kịp cài đặt phần mềm đăng ký thông tin lưu trú." Đại Bảo suy đoán.
"Có khả năng là vậy!" Tôi gật đầu đồng tình, "Tập giấy tờ này ghi chép thông tin của khách trọ trong vòng nửa tháng trở lại đây. Gần như cứ hai ngày thông tin khách trọ lại kín một tờ A4."
"Thật đáng tiếc, tập giấy tờ này chỉ lưu thông tin của khách từ cách đây hai ngày." Đội trưởng Mã chép miệng, "Còn thông tin trong hai ngày gần đây lại không có. Chẳng phải trên kẹp tài liệu đặt trên bàn còn có tập giấy tờ để trắng đó sao?"
Tôi gật đầu mỉm cười nói: "Theo thói quen của bà chủ nhà nghỉ, có lẽ bà ta không thể không ghi thông tin của khách trong hai ngày vừa qua. Vậy thì khả năng lớn nhất là tờ giấy ghi thông tin lưu trú trong hai ngày này đã bị hung thủ lấy đi rồi."
Kẻ Dọn Rác
Tần Minh
Vụ Án Thứ 8 - Quán Trọ Địa Ngục (3)
Trong nhà xác thành phố Thanh Châu, một ngôi nhà nhỏ hai tầng vào giờ này vẫn nhấp nháy ánh đèn giữa đêm khuya. Các lỗ thông gió và điều hòa trong phòng giải phẫu tử thi của Viện Pháp y thuộc Sở Cảnh sát thành phố Thanh châu đều mở hết công suất, tiếng máy chạy ầm ầm bên tai không dứt.
Khi còn sống, nạn nhân Cát Phàm hẳn là một phụ nữ ưa sạch sẽ, mặc dù giờ đã chết nhưng cơ thể vẫn rất sạch sẽ, thơm tho. Quần áo của nạn nhân chỉnh tề, trên quần áo không có dấu vết bị xâm hại hoặc vết bẩn. Sau khi chụp ảnh cố định hình ảnh, chúng tôi lần lượt cởi quần áo của nạn nhân ra.
Không có quần có che chắn, tôi thấy một vài vết xuất huyết dưới da thâm đen ở phần cổ để hở.
"Đã tìm ra nguyên nhân tử vong." Đại Bảo nói, "Triệu chứng ngạt thở của thi thể vẫn còn rất rõ rệt, giờ xem lại thấy phần cổ bị tổn thương, bởi vậy về cơ bản chúng ta đã xác định được nguyên nhân tử vong."
Tôi gật đầu công nhận, rồi tiến hành khám nghiệm bề mặt tử thi theo thông lệ. Trừ vết thương ở vùng cổ, chúng tôi không phát hiện thấy vết ngoại thương nào khác trên cơ thể.
Tôi cầm dao phẫu thuật lẳng lặng mở khoang ngực bụng của người chết. Chính giữa xương lồng ngực có một vết xuất huyết dưới da rất rõ rệt, vết xuất huyết hình tròn, đường kính chừng 5cm.
"Ở đây có vết bầm tím, cậu xem phương thức gây thương tích là gì?" Tôi hỏi Đại Bảo.
Đại Bảo lắc đầu: "Hiện trường có dấu vết vật lộn, nhưng hiện giờ tôi chưa thể xác định chính xác vết thương đó do bị đánh hay do va đập."
"Tôi thấy có vẻ cả hai trường hợp cậu nêu đều không đúng." Tôi nói, "Vết thương này theo quy tắc. Hiện trường quá chật chội nên e rằng hung thủ không thể dang tay tung chân đấm đá thoải mái được, vả lại trong hiện trường cũng không có vật thể nào hình tròn có thể gây xuất huyết dưới da."
"Thế theo anh vết thương này được hình thành như thế nào?" Đại Bảo hỏi.
Tôi lắc đầu: "Vội gì! Cứ làm dần dần từng bước theo quy trình trước đã!"
Màu sắc nội tạng của người chết rất thẫm, đây là hiện tượng sưng huyết. Nội tạng sưng huyết là một trong những hiện tượng gây ra ngạt thở và tử vong. Mở dạ dày của người chết, tôi thấy trong dạ dày còn khá nhiều thức ăn chưa tiêu hóa, hình thái thức ăn vẫn có thể phân biệt được bằng mắt thường, xem ra đó là cháo, quẩy và trứng muối.
"Thời gian nạn nhân ăn sáng đã điều tra chưa?" Tôi hỏi đội trưởng Mã.
Tuy đội trưởng Mã giờ đã lên chức đội trưởng Đội Hình sự nhưng vẫn tiếp tục làm công tác pháp y. Sau khi mặc đồng phục giải phẫu, anh gật đầu nói: "Tôi đã điều tra rõ. Chúng tôi đi hỏi các hàng ăn và được họ cho biết rằng khoảng bảy rưỡi sáng nay, nạn nhân xuống tầng mua quẩy và trứng muối. Nhìn thức ăn còn sót lại trong dạ dày nạn nhân, ta có thể thấy điều này hoàn toàn trùng khớp với tình hình đã điều tra."
Khi suy đoán thời gian tử vong, các điều tra viên đã hình thành thói quen điều tra bữa ăn cuối cùng của nạn nhân.
Tôi nói: "Thức ăn vẫn chưa xuống đến tá tràng, hình thái thức ăn vẫn còn khá rõ ràng, điều đó chứng tỏ nạn nhân chết sau khi ăn bữa cuối cùng chừng hai tiếng đồng hồ. Đã xác định được nạn nhân ăn sáng lúc bảy rưỡi, tám giờ, vậy thì chắc chắn nạn nhân tử vong trước mười giờ sáng."
"Thời gian này tương đối hợp lý." Đội trưởng Mã nói, "Thông thường khách thuê phòng sẽ rời nhà nghỉ vào lúc sáng sớm, ai làm việc nấy hoặc là vào thời gian đó họ vẫn còn đang ngủ. Bởi vậy quãng thời gian này tương đối yên tĩnh."
Tôi thấy việc giải phẫu khoang bụng của người chết cũng không phát hiện được gì mới. Khi Đại Bảo khâu thi thể lại, tách da quan sát khớp chân tay của nạn nhân, tôi quan sát thấy phía dưới lớp da là các tổ chức cơ và gân rất rõ ràng và ngay ngắn, không phát hiện điểm xuất huyết dưới da hoặc trong cơ.
"Ơ, không có dấu vết bị trói này!" Đội trưởng Mã ngạc nhiên, "Thông thường các vụ bóp cổ giết người nhất định phải xuất hiện dấu vết khống chế nạn nhân, chỉ là ít hay nhiều mà thôi. Hung thủ cần làm vậy để đề phòng nạn nhân kháng cự."
"Điều đó chứng tỏ lực khống chế của hung thủ rất mạnh." Tôi nói, "Vì thể lực rất tốt nên hắn có thể dễ dàng khống chế người bị hại. Mà đừng quên, lúc đó bên cạnh nạn nhân còn có trợ thủ đấy nhé!"
Tôi vừa nói vừa chỉ vào thi thể của đứa trẻ nằm ngay cạnh.
"Nhưng hắn khống chế người bị hại bằng cách nào nhỉ?" Đội trưởng Mã hỏi.
Tôi trầm ngâm một lát, đột nhiên nhớ đến vết xuất huyết trước ngực của người chết, liền nói: "Lật úp thi thể lại, tôi muốn kiểm tra lưng của nạn nhân."
Giống y như tôi tiên đoán, trong hai hố vai của nạn nhân đề có dấu vết xuất huyết rất rõ rệt. Hố vai nằm ở giữa xương vai và xương sườn sau, nên không thể chịu lực trực tiếp. Chỉ khi cơ thể bị một lực đè mạnh xuống, xương vai vận động, ma sát lên xuống mới khiến khu vực đó bị xuất huyết.
"Dễ thấy..." tôi nheo mắt nói, "nạn nhân bị hung thủ húc gối vào ngực, rồi ngất xỉu. Vết xuất huyết ở hố vai cho thấy nạn nhân từng trải qua quá trình vật lộn kịch liệt, nhưng vì cú lên gối này nên sau đó nạn nhân gần như không còn khả năng chống cự nữa. Điều đó chứng tỏ thể lực của hai người này chênh lệch rất lớn."
"Tôi vẫn còn điểm chưa hiểu lắm." Đại Bảo nói, "Thể lực giữa hai bên đã chênh nhau lớn như thế, vậy sao tại hiện trường còn có dấu vết ẩu đả? Theo lý mà nói hung thủ hoàn toàn có thể hạ gục đối thủ chỉ bằng một chiêu, không cần thiết phải vật lộn với nạn nhân."
"Rất có thể các hiện tượng tại hiện trường chỉ là những hiện tượng bề mặt." Tôi nói, "Chỉ có lời của xác chết mới là lời nói thật. Hiện trường nom có vẻ hơi lộn xộn, có dấu vết ẩu đả, nhưng vì sao chúng ta lại không tìm thấy các vết thương khác ngoại trừ vài vết thương do bị khống chế trên cơ thể nạn nhân? Theo lý mà nói, đã ẩu đả thì phải có thương tích chứ?"
"Lẽ nào đúng như anh nói, ẩu đả chỉ là hiện tượng ngụy trang thôi?" Đội trưởng Mã hỏi.
Tôi lắc đầu: "Cũng không giống ngụy trang. Nếu là ngụy trang, hắn hoàn toàn có thể lục lọi ngăn bàn. Sở dĩ chúng ta cảm thấy hiện trường hơi lộn xộn chủ yếu là vì rèm cửa bị rớt xuống và mấy chiếc chìa khóa rơi vung vãi khắp nơi. Ngoại trừ hai điểm đó ra thì không còn dấu vết xáo trộn nào nữa. Vậy thì chúng ta không thể nói chắc chắn đó là vết tích gây ra do vật lộn, nói không chừng còn do nguyên nhân khác."
"Thôi để nghĩ sau! Trời sắp sáng rồi, chúng ta mau chóng khám nghiệm thi thể đứa trẻ thôi!" Đại Bảo cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi gật đầu, rồi cùng Đại Bảo khiêng thi thể của Đình Đình lên bàn giải phẫu.
Mỗi lần phải khám nghiệm thi thể trẻ em là một lần thử thách tâm lý đối với bác sĩ pháp y. Đặc biêt đối với những người đã có con giống như đội trưởng Mã và những người sắp sửa có con giống như tôi, khám nghiệm tử thi trẻ em luôn khiến chúng tôi cảm thấy trầm uất.
Cả quá trình khám nghiệm tử thi diễn ra trong im lặng, tuy không ai nói gì nhưng lòng mọi người đều đã có dự tính sẵn. Chúng tôi tiến hành khám nghiệm tử thi theo phương châm đã định. Giống hệt thi thể của Cát Phàm, vết thương của Đình Đình tập trung ở vùng cổ, đặc biệt là xương lưỡi ở vùng cổ, xương giáp trạng gãy vụn càng chứng tỏ rằng hung thủ là một gã đàn ông có sức khỏe rất phi thường.
Khắp người Đình Đình không có bất kỳ vết trói nào, chắc chắn bé gái mới bảy, tám tuổi này không phải đối thủ của kẻ sát nhân.
"Các cậu xem hai tay của cô bé này!" Khi quá trình giải phẫu đã gần đến giai đoạn kết thúc, đột nhiên tôi phát hiện hai tay của nạn nhân có điểm khác thường.
Ở giữa móng tay ngả đen của nạn nhân có vệt ngang màu trắng. Rõ ràng đây không phải hiện tượng bình thường. Đây là vết móng tay bị bẻ ngược ra sau.
"Vì sao móng tay của nạn nhân lại bị bẻ ngược ra sau vậy?" Tôi hỏi.
"Điều đó chứng tỏ cô bé đang ra sức cào lấy thứ gì đó." Đại Bảo nói, "Thậm chí còn quên cả đau đớn!"
"Cô bé có thể cào ai được nhỉ?" Tôi hỏi tiếp.
"Còn có thể cào ai được nữa?" Đội trưởng Mã nói, "Hẳn là hung thủ rồi!"
"Đúng thế!" Tôi nói, "Cô bé có động tác phản kháng. Điều đó chứng tỏ khi hung thủ đang sát hại mẹ cô bé, thì cô bé xông vào phản kháng. Chỉ có điều cánh tay nhỏ nhắn kia căn bản không thể ngăn chặn được đòn tấn công của hung thủ."
"Việc đó chứng tỏ điều gì?" Đại Bảo hỏi.
Tôi nói: "Hiện tượng này rõ ràng gợi ý cho chúng ta rằng hung thủ chỉ có một người. Khi hắn đang sát hại Cát Phàm thì không có ai khống chế Đình Đình."
"Khi nãy kiểm tra hiện trường, chúng ta đừng quên một thông tin rất quan trọng." Đại Bảo nói, "Mặt cô bé được đắp chiếc khăn bông. Giải thích theo lý luận phân tích tâm lý thì đây là hành động thể hiện sự cắn rứt lương tâm của hung thủ, điều đó chứng tỏ rất có thể hung thủ quen biết nạn nhân."
"Tôi không tán thành với quan điểm của cậu." Tôi nói, "Nếu hắn quen đứa trẻ thì hắn phải quen mẹ đứa trẻ. Vậy thì sao hắn có hành vi cắn rứt lương tâm với đứa trẻ mà lại không hề cắn rứt lương tâm với người mẹ? Tôi cảm thấy lý luận phân tích hành vi tâm lý không sai, đây là hành vi thể hiện sự cắn rứt lương tâm, nhưng không phải chỉ người quen biết mới có biểu hiện tâm lý này. Khi chúng ta giải phẫu thi thể đứa trẻ, chúng ta cũng cảm thấy trong lòng rất nặng nề, nếu hung thủ không phải là kẻ vô cùng độc ác thì khi xuống tay giết hại đứa trẻ, hắn cũng sẽ cảm thấy day dứt. Bởi day dứt nên hắn mới có hành vi lấy khăn bông đắp lên mặt đứa bé. Hành vi này có thể giải thích như vậy."
"Anh nói đúng." Đội trưởng Mã đứng bên cạnh nói, "Tôi cũng không cho rằng đây là vụ án do người quen ra tay."
"Quá trình khám nghiệm tử thi kết thúc." Tôi thở hắt ra, "Chúng ta phát hiện thấy một vài manh mối nhưng cũng không có thu hoạch gì đặc biệt. Đã hai giờ sáng rồi, bây giờ chúng ta đến tổ chuyên án báo cáo tình hình hay là chợp mắt một lát sắp xếp lại mọi suy nghĩ."
"Đến tổ chuyên án luôn thôi!" Đội trưởng Mã nói, "Trưởng phòng Hình Bân vẫn đang đợi chúng ta đấy!"
Tôi vừa nhấp chuột mở ảnh chụp tử thi vừa cầm bản tóm tắt trình bày với tổ chuyên án về những phát hiện trong quá trình khám nghiệm tử thi và nội dung phân tích tương ứng của chúng tôi.
"Nguyên nhân và thời gian tử vong rất rõ ràng rồi." Trưởng phòng Hình Bân nói với tổ trưởng tổ điều tra, "Các cậu lập tức tiến hành điều tra vào thời gian này, khách thuê ở năm phòng trọ của nhà nghỉ đã đi những đâu?"
"Chúng tôi đã lấy lời khai bảy người họ." Viên cảnh sát điều tra nói, "Ba người ở một mình và một cặp tình nhân đều nói họ rời khỏi nhà nghỉ từ sáng sớm, đến trưa mới trở lại nhà nghỉ nên không để ý thấy phòng thu ngân có điều gì khác thường, mãi khi cảnh sát ập đến họ mới hay sự tình. Nhưng chứng cứ của những người này đều là những lời khai đơn phương từ phía họ, không thể tiến hành đối chứng. Cặp tình nhân còn lại nói rằng họ ngủ trong phòng, ngay cả lúc cảnh sát đến họ cũng không hề hay biết."
"Họ không nghe thấy động tĩnh gì đặc biệt sao?" Tôi hỏi.
Tổ trưởng tổ điều tra lắc đầu: "Tôi đã kiểm tra thử rồi, vì những đối tượng vào nhà nghỉ đều... đều để làm chuyện đó nên hệ thống cách âm ở nhà nghỉ rất tốt. Bất kể người trong phòng thu ngân kêu thét lớn đến đâu, thì người ở những phòng khác đề không hề nghe thấy gì."
Tôi hỏi tiếp: "Các anh khống chế bảy người này bằng cách nào?"
Tổ trưởng tổ điều tra nói: "Khi chúng tôi đến hiện trường thì cả bảy người họ đều đang ở trong nhà nghỉ. Tôi nói cho họ biết tình hình, họ đều rất phối hợp với cảnh sát và theo chúng tôi về đồn."
"Vậy còn khách thuê trọ nào còn chưa về không?" Trưởng phòng Hình Bân hỏi.
Tổ trưởng tổ chuyên án nói: "Chúng tôi đã cử người canh ở phía ngoài nhà nghỉ rồi, nếu còn ai trở lại, chúng tôi sẽ dẫn về đồn ngay. Có điều tính đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có ai vào nhà nghỉ."
"Không sao đâu! Tôi có cách." Tôi tự tin nói.
"Có phải hiện trường lưu lại dấu vết ẩu đả không?" Trưởng phòng Hình Bân hỏi.
Tôi uống ngụm nước, chậm rãi nói: "Khi chúng tôi vào hiện trường thì cảm thấy có vết tích ẩu đả, thực ra nghĩ kỹ lại tình hình tại hiện trường lúc bấy giờ thì căn bản chẳng có vụ ẩu đả nào xảy ra ở đó cả. Mọi người xem, cửa sổ phòng thu ngân là loại cửa chống trộm, chỉ có một cửa sổ nhỏ thông ra ngoài. Từ cửa đi vào, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là chiếc tủ thấp, phía trên mặt tủ có đến hàng ngàn thứ linh tinh, tất cả đều không có dấu vết bị xáo trộn, đặc biệt bình nước nóng đặt cạnh chiếc tủ không hề bị nghiêng ngả, điều đó chứng tỏ trong hiện trường không hề xảy ra đánh lộn."
"Vậy rèm cửa và chìa khóa thì giải thích thế nào?" Trưởng phòng Hình Bân hỏi.
Tôi nói: "Tôi cũng không thể giải thích một cách chính xác, chỉ có thể nói hung thủ làm hỏng hai thứ đó là có tính chủ đích, nói cách khác, hung thủ làm hỏng hai vật đó là bởi hắn cần làm hỏng hai vật đó."
Mọi người nghiêng đầu nghe, rõ ràng chưa ai hiểu tôi muốn nói gì. Thực ra chính tôi cũng cảm thấy mình giải thích lòng vòng khiến càng lúc càng xa đề, bản thân tôi cũng không chắc chắn vì sao hung thủ lại phá hỏng hai vật đó.
"Nói tóm lại, có lẽ hung thủ vừa vào phòng đã dễ dàng khống chế được bà chủ nhà nghỉ." Tôi nói, "Bởi vậy căn bản không hề có dấu vết ẩu đả, xâm hại tình dục."
"Tôi ủng hộ quan điểm của anh Tần." Lâm Đào nói, "Thông qua việc kiểm tra hiện trường, tôi thấy dấu giày tại hiện trường rất đơn giản, chúng không hề phức tạp và không phù hợp với dấu vết của một cuộc ẩu đả. Mà trên chiếu trải giường, tôi tìm thấy vài dấu giày còn sót lại, đáng tiếc chúng không có giá trị giám định."
"Dấu vết đó cũng không có tác dụng gì." Tôi nói, "Chúng nghiệm chứng quan điểm của bác sĩ pháp y chúng ta, hung thủ giẫm lên giường, lấy đầu gối thúc vào nạn nhân rồi bóp cổ cô ta."
"Động tác vô cùng nhanh gọn, lanh lẹ, không chút do dự." Đại Bảo nói, "Có lẽ tinh thần của kẻ đó lúc ấy vô cùng kích động, bởi thế hắn mới ra tay tàn độc như vậy."
Tôi gật đầu tán thành.
"Vậy các anh cảm thấy tính chất của vụ án là gì?" Trưởng phòng Hình Bân hỏi, "Nghe có vẻ không giống vụ án giết người cướp của hoặc cưỡng bức rồi ra tay giết người diệt khẩu. Giờ phán đoán của chúng ta là vụ giết người báo thù, không rõ có đúng vậy không?"
"Không đúng!" Tôi khẳng định chắc như đinh đóng cột.
"Hả?" Trưởng phòng Hình Bân tỏ ra bất ngờ.
Kẻ Dọn Rác
Tần Minh
Vụ Án Thứ 8 - Quán Trọ Địa Ngục (4)
"Giờ đã loại trừ trường hợp giết người cướp của hoặc giết người diệt khẩu sau khi cưỡng dâm, vậy thì chẳng phải hung thủ giết người chỉ vì muốn giết người thôi sao?" Trưởng phòng Hình Bân nói, "Mà giết người đơn giản chỉ vì muốn giết người thì mục đích hẳn là để báo thù, không phải vậy sao?"
"Tôi đồng ý với quan điểm hung thủ giết người đơn thuần vì hắn muốn giết người, nhưng không đồng ý với quan điểm báo thù." Tôi nói, "Đầu tiên, thời gian hung thủ chọn lựa để ra tay sát hại nạn nhân là buổi sáng. Đây không phải thời điểm thuận lợi để ra tay giết người báo thù. Kế đến, hung thủ không hề mang theo bất kỳ công cụ gây án nào, lẽ nào hắn đủ tự tin có thể giết hại hai mạng người cùng lúc sao? Tiếp theo đó, vừa mở cửa hiện trường, chúng ta có thể nhìn thấy một con dao gọt hoa quả để trên tủ thấp. Đây là vũ khí giết người sắc bén, nhưng vì sao hắn không dùng dao mà lại chọn cách dùng tay bóp cổ nạn nhân? Đừng quên rằng, thời điểm đó còn có khách trọ lưu trú tại nhà nghỉ. Hắn giết người như thế vô cùng mạo hiểm. Cuối cùng, một mình hắn giết chết hai mạng người, mà khi sát hại Cát Phàm, hắn còn bị con gái của nạn nhân là Vu Đình Đình lao đến kháng cự. Vu Đình Đình là đứa trẻ, cô bé có thể kháng cự, mà cũng có thể chạy trốn ra ngoài kêu cứu. Lúc đó hung thủ không hề khống chế cô bé, làm như vậy vô cùng mạo hiểm. Từ đó chứng tỏ hung thủ không hề chuẩn bị kỹ lưỡng các phương án dự phòng khi thực hiện hành vi giết người. Nói cách khác, hắn giết người trong tình trạng không hề chuẩn bị trước."
"Thầy từng nói: loại trừ nguyên nhân giết người để cướp của và giết người sau khi cưỡng bức thì những trường hợp giết người trong trạng thái không chuẩn bị trước đều là do một phút không kiềm chế được cơn nóng giận." Đại Bảo bổ sung.
Trưởng phòng Hình Bân như hiểu ra, ông nhẹ gật đầu.
"Ai ra tay giết hại một bà chủ nhà nghỉ khi lên cơn tức giận?" Tôi tự hỏi rồi lại tự đáp, "Chỉ có một đối tượng mà thôi - khách trọ!"
Mọi người đều gật đầu tán thành lập luận của tôi.
Tôi nói: "Đương nhiên chúng ta còn có các căn cứ khác, ví dụ như trên màn hình nền máy vi tính của bà chủ nhà nghỉ đang phát trực tuyến bộ phim Chân Hoàn truyện. Chúng ta đều biết phần mềm hỗ trợ phát video không thể tự tạm dừng, nhưng vì sao phần mềm của chiếc máy tính tại hiện trường lại trong trạng thái tạm dừng? Vậy thì chỉ có cách giải thích là bà chủ nhà nghỉ tự mình nhấn nút tạm dừng. Mọi người đều biết, một người đang xem phim truyền hình nhiều tập mà đột nhiên gặp phải nguy hiểm thì không thể nào kịp thực hiện động tác nhấn nút tạm dừng trên máy tính. Nhưng nếu có ai đó đến gần thì chúng ta đều vô thức nhấn nút tạm dừng trước để nói chuyện với người đó. Trong khoảng thời gian này, e rằng chỉ có khách trọ mới đến nói chuyện với bà chủ nhà nghỉ."
"Điều đó cũng có nghĩa là lúc dầu hung thủ và bà chủ nhà nghỉ nói chuyện trong không khí hòa bình." Viên cảnh sát điều tra nói.
Tôi gật đầu: "Trạng thái cảm xúc của hung thủ phát triển theo chiều hướng tịnh tiến, đầu tiên khá ổn định, sau đó không hiểu vì sao lại kích động dữ dội và cuối cùng cuồng nộ ra tay giết người."
"Nhưng tất cả khách thuê trọ đều bị chúng tôi khống chế hết rồi mà?" Viên cảnh sát điều tra nói, "Có điều nghĩ lại mới thấy hung thủ đã giết người thì chắc chắn hắn sẽ không ngốc nghếch ngồi trong nhà nghỉ đợi cảnh sát đến bắt. Chắc chắn hắn đã cao chạy xa bay từ lâu rồi."
"Đúng vậy!" Tôi nói, "Những khách trọ bị chúng ta bắt vào đồn đều vô tội, chúng ta có thể dừng quá trình thẩm tra được rồi."
"Nhà nghỉ nhỏ cạnh bến tàu bến xe luôn có lưu lượng khách rất lớn, hung thủ lại không phải người thân quen, trong khi bà chủ nhà nghỉ chưa đăng ký thông tin lưu trú của khách trọ." Trưởng phòng Hình Bân nói, "Có lẽ không dễ tìm ra hắn ta đâu."
"Tôi nói rồi, căn cứ theo thói quen của bà chủ nhà nghỉ, bà ta không thể không ghi chép lại thông tin tá túc của khách trọ trong hai ngày gần đây." Tôi nói, "Tập giấy tờ để trên bàn chính là bản ghi chép thông tin của khách trong hai ngày vừa qua, chỉ có điều nó đã bị hung thủ xé ra và mang đi."
"Thế thì khác nào chưa ghi?" Trưởng phòng Hình Bân nói.
Lâm Đào mỉm cười nói: "Về chuyện này, anh Tần đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi."
"Sắp xếp chuyện gì cơ?" Đội trưởng Mã hỏi.
Lâm Đào nói: "Trong kẹp tài liệu mà chúng ta phát hiện thấy tại hiện trường có tập giấy trắng, vài trang trên cùng đã bị xé. Nhưng đừng quên nó vốn là một chỉnh thể. Khi ta viết chữ lên trang đầu tiên thì không phải chỉ trang đầu tiên lưu lại bút tích mà cùng lúc đó ở trang thứ hai, thứ ba và các trang tiếp theo cũng lưu lại vết hằn của chữ."
"Bởi vậy tôi đã nhờ đồng chí Hàn Lượng và Trần Thi Vũ mang tập giấy trắng đó chạy xe thông đêm về Sở Cảnh sát tỉnh." Tôi nói, "Trưởng khoa Ngô là trưởng khoa Giám định chữ viết, anh ấy đã giúp chúng ta phục dựng chữ dựa trên những vết hằn. Đáng tiếc là tập giấy tờ này viết hết đến đâu xé đến đấy nên những tờ giấy phía dưới đều có vết hằn chữ viết của những trang giấy phía trên, bởi vậy rất khó xác định chính xác tờ giấy bị xé đi viết những nội dung cụ thể gì."
"Ôi trời! Làm tôi mừng hụt!" Trưởng phòng Hình Bân nói.
"Có điều nếu chúng ta xác định được hung thủ trọ ở phòng nào thì vẫn còn hy vọng tái hiện thông tin viết trên giấy." Tôi nói.
"Đây cũng là hy vọng." Viên cảnh sát điều tra nói, "Hy vọng hắn để luôn số chứng minh thư lại cho chúng ta tiện điều tra, ha ha..."
"Cũng không phải không có khả năng đâu." Tôi nói, "Chúng ta mở từng phòng ra xem, phòng nào ngăn nắp gọn gàng là phòng không có người ở, phòng nào lộn xộn là phòng có người ở."
"Song nếu hung thủ chưa đăng ký thuê phòng, hoặc thuê rồi nhưng đi ra ngoài vài ngày chưa trở lại, vào ngày hắn về, chủ nhà nghỉ lại dọn dẹp phòng sạch sẽ, thế thì chỉ e chúng ta không thể phân biệt nổi." Viên cảnh sát điều tra nói.
Tôi gật đầu: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Giờ tôi kiệt sức rồi, mệt mỏi suốt cả ngày. Dẫu sao giờ các anh đã phong tỏa hiện trường, thế này vậy, giờ chúng ta điều chỉnh lại một chút, tám giờ sáng mai gặp nhau ở cổng nhà nghỉ nhé!"
Trên thực tế, chúng tôi chỉ ngủ bốn tiếng đồng hồ.
Khi đến hiện trường, mắt chúng tôi vẫn lờ đờ thiếu ngủ.
"Làm thế nào mở được cửa phòng nhỉ?" Tôi hỏi.
Viên cảnh sát điều tra nói: "Tôi đã điều tra rồi, dẫu sao đây chỉ là nhà nghỉ quy mô nhỏ nên khi khách trọ đến thuê phòng, bà chủ nhà nghỉ dùng phương thức mở cửa giúp khách và giữ chìa khóa lại, không giao cho khách. Vì nhà nghỉ nhỏ thường không thu tiền đặt cọc nên làm vậy sẽ đề phòng khách thuê trọ chậm trả tiền phòng một cách hiệu quả."
"Cũng phải! Thường ngày tất cả chìa khóa đều treo trên miếng gỗ kia phải không?" Tôi chỉ vào miếng gỗ nằm ngược trên hiện trường rồi nói tiếp, "Khi có khách đến, bà chủ sẽ lấy chìa khóa móc trên miếng gỗ đi mở cửa phòng cho khách à?"
"Đúng vậy!"
"Anh còn nhớ không?" Tôi nói với giọng hơi phấn khích, "Trước đây tôi từng nói, hiện trường không hề có vết tích ẩu đả, sự xáo trộn của rèm cửa và chìa khóa chẳng qua là vì hung thủ chủ đích nhằm vào chúng. Nếu tôi đoán không nhầm thì trong chùm chìa khóa kia thiếu mất một chìa, mà chiếc chìa khóa thiếu đó chính là chìa khóa phòng hung thủ."
Mọi người đều cảm thấy tôi phân tích rất có lý, thế là ai nấy cầm chùm chìa khóa không được đánh số bắt đầu thử từng chiếc, mở từng phòng một.
Công việc này kéo dài suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mọi người cũng tìm ra chìa khóa của từng phòng tương ứng, duy chỉ có chìa khóa của phòng 213 là không thấy đâu.
"Hung thủ ở phòng này! Mau mở cửa phòng ra!" Tôi cao giọng kêu lên.
Lâm Đào mở chiếc túi nhỏ trong hòm dụng cụ, vội nói: "Để tôi! Để tôi!"
Tôi biết cậu ta lại định khoe khoang tài mở khóa của mình.
Đáng tiếc, cậu ta còn chưa dứt lời thì viên cảnh sát điều tra đã dùng chân đạp tung cánh cửa phòng 213.
"Anh... anh không thể bớt thô lỗ được sao?" Lâm Đào cầm dụng cụ giống như vành tai, đứng ngây như phỗng.
Khác hẳn với tưởng tượng của tôi, trong phòng vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, rõ ràng nó đã được bà chủ nhà quét dọn rất tươm tất.
"Không có người ở sao? Hay là có người ở đây mấy ngày, sau đó rời đi và giờ chưa trở lại?" Viên cảnh sát điều tra hỏi, "Nếu không có người ở thì sẽ không có thông tin đăng ký, như vậy việc giám định vết hằn của nét chữ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Tôi nói: "Rõ ràng hắn ở đây mấy ngày rồi rời đi, giờ chưa trở lại, bằng không sao hắn không lấy chìa khóa của các phòng khác mà chỉ lấy chìa khóa của phòng này? Gọi điện thoại cho Lông Vũ, bảo cô ấy giục anh Ngô cố gắng nhanh chóng cung cấp kết quả giám định chữ viết, xem phòng 213 có khách thuê trọ hay không?"
Nói xong, tôi đột nhiên nhớ lại một chuyện liền bảo: "Không đúng! Nếu hắn ở đây hơn hai ngày thì thông tin của hắn sẽ được ghi chép trong tập tài liệu ở ngăn kéo bàn cơ mà!"
"Trong tập tài liệu ở ngăn kéo, thời gian được ghi chép nối tiếp cho đến hai ngày trước khi sự việc xảy ra, ngày nào cũng được ghi chép đầy đủ cả. Thế nghĩa là các thông tin trong tập tài liệu ở ngăn kéo ghi chép đến ngày 31 tháng 5, bắt đầu từ ngày mùng 1 tháng 6 là không còn thông tin nữa." Lâm Đào nói.
Tôi nói: "Hắn không lấy tập giấy tờ ở trong ngăn kéo, mà xé vài tờ phía trên của tập tài liệu ở trên bàn, điều đó chứng tỏ chắc chắn hắn thuê phòng trong khoảng thời gian hai ngày gần đây. Nói cách khác, cùng lắm hắn rời khỏi đây từ đêm hôm kia, mới một đêm không về mà thôi!"
"Nếu hắn đến từ hôm kia hoặc hôm kìa, thì tối hôm kia, tức ngày mùng 2 tháng 6 hắn chưa về, phòng của hắn đã được bà chủ dọn dẹp sạch sẽ. Sáng sớm hôm sau, hắn quay lại giết người." Đại Bảo móc nối các mốc thời gian, "Chuyện này nói lên điều gì?"
"Không biết!" Tôi cúi đầu trầm ngâm.
"Tôi có một thắc mắc." Viên cảnh sát điều tra hỏi, "Dẫu chúng ta tìm ra thông tin về vị khách thuê phòng 213 và tóm cổ hắn, nhưng làm cách nào chứng minh được hắn chính là kẻ khả nghi giết người?"
"Đúng là vụ án này không có chứng cứ nào chắc chắn cả!" Đại Bảo ủ rũ đáp.
"Không hẳn vậy!" Tôi đột nhiên nhớ lại một chuyện liền nói, "Mọi người kiểm tra các phòng trọ xem có phòng nào thiếu một chiếc khăn rửa mặt không?"
"Đúng rồi!" Đại Bảo khẽ reo lên, "Tại hiện trường trung tâm, Vu Đình Đình được đắp một chiếc khăn bông màu trắng trên mặt. Rõ ràng đây không phải khăn mặt trong phòng hiện trường mà là khăn mặt cho khách thuê phòng thường dùng."
"Cậu nói vậy, tôi lại nghĩ ra một vấn đề khác." Khi mọi người đang chia nhau ra kiểm tra khăn mặt của từng phòng thì tôi nói, "Ngay trong phòng hiện trường cũng có khăn mặt, hắn có thể lấy bừa một chiếc đắp lên mặt Đình Đình, vậy tại sao hắn không làm vậy mà lại chạy về tận phòng mình lấy khăn nhỉ? Không hợp logic chút nào!"
"Kiểm tra hết rồi, không phòng nào thiếu khăn cả." Lâm Đào nói.
Mọi người thần người suy nghĩ xem vấn đề sai sót ở chỗ nào.
"Lẽ nào hung thủ tự mang khăn mặt của mình đến?" Đại Bảo lẩm bẩm, "Thế cũng không đúng, tự mang khăn của mình đến thì làm gì có chuyện giống y đúc khăn mặt của khách sạn được?"
"Liệu có phải bà chủ cầm thêm một chiếc khăn vào hiện trường không nhỉ?" Đội trưởng Mã xen lời.
"Mang thêm một chiếc khăn à?" Tôi lẩm bẩm, "Chiếc tủ thấp ở hiện trường chỉ có thể mắc bốn chiếc khăn mặt, mà cả bốn mắc đều treo kín rồi, chắc bà ta không mang thêm vào đâu. Đúng rồi! Thêm một chiếc khăn mặt..."
Tôi quay người chạy thẳng về phía ban công ở tận cùng hành lang.
Luồng tư duy của chúng tôi định hình ở chiếc khăn mặt trong phòng mà quên mất phòng giặt là ngoài ban công, ở đó toàn là khăn mặt.
"Biết hung thủ lấy khăn mặt ở đâu là được rồi." Đại Bảo nói, "Hắn đã lấy khăn mặt đi, anh vào đó cũng tìm thấy gì đâu?"
Tôi không trả lời, lôi toàn bộ đống khăn đã tiệt trùng ra ngoài, sau đó kiểm tra cẩn thận từng chiếc một. Quả nhiên tôi đã tìm thấy nó. Đó là chiếc khăn bông dính một vài vết máu nhạt màu.
"Khi chúng ta khám nghiệm tử thi phát hiện đứa bé đã dùng móng tay cào vào hung thủ, đúng vậy không? Thậm chí móng tay của đứa bé còn bị gãy ngược lại, cào mạnh đến mức ấy mà hung thủ không bị thương được sao? Giờ là mùa hè, mọi người đều mặc áo tay ngắn cả mà!" Tôi hứng khởi nói, "Khi quan sát hiện trường, chúng ta lại đặt ra nghi vấn vì sao hung thủ không lấy khăn mặt ngay trong phòng hiện trường mà phải chạy đi tận đâu lấy? Nguyên nhân nằm chính ở đó! Khi hung thủ rời khỏi hiện trường trung tâm, hắn chưa nghĩ đến việc lấy khăn mặt che cho bé gái, mà chỉ muốn tìm chiếc khăn sạch buộc vết thương do bị cào ở ban công, lấy một chiếc khăn để cầm máu, sau đó ném vào máy tiệt trùng."
"Làm sao anh biết chiếc khăn dính máu đó liên quan đến vụ án này?" Viên cảnh sát điều tra hỏi.
Tôi đáp: "Máy tiệt trùng là nơi sát khuẩn sau khi khăn đã được giặt sạch và phơi khô, trong tủ toàn khăn bông sạch sẽ, loại khăn bông đó làm sao dính vết máu được?"
Viên cảnh sát điều tra gật đầu cho là phải.
Tôi nói tiếp: "Có thể bề mặt vết thương do bị cào vẫn chưa cầm máu hoàn toàn, cũng có thể vì những lý do khác nên hung thủ cầm thêm một chiếc khăn nữa. Khi bước đến hiện trường, hắn thấy thi thể của bé gái, trong lòng cảm thấy không nhẫn tâm nên lấy luôn khăn mặt mình đang cầm trong tay đắp lên mặt đứa bé."
"Anh phân tích rất hợp lý." Viên cảnh sát điều tra nói, "Nhưng nếu chỉ dựa vào chiếc khăn bông dính máu thì không đủ điều kiện trở thành bằng chứng."
"Nhưng suy đoán này gợi ý cho chúng ta hai thông tin khác." Tôi nói thủng thẳng, "Thứ nhất, nếu hung thủ lấy khăn bông vì muốn lau máu tiếp, vậy trên khăn bông đắp lên mặt đứa trẻ có khả năng vẫn còn vết máu tiềm tàng có thể mang đi kiểm tra. Thứ hai, hung thủ biết ngoài ban công có khăn bông, vậy thì nhất định hắn không phải là khách lần đầu đến đây thuê phòng, hắn tương đối quen thuộc với kết cấu của nhà nghỉ này."
Lâm Đào vừa đi đâu quay về, cậu ta nói: "Tôi nhận được điện thoại của anh Ngô, anh ấy nói có thể phục hồi một phần thông tin, nhưng phần còn lại thì bị mất, không thể phục hồi hoàn toàn được."
"Vậy là đủ rồi!" Tôi mỉm cười tự tin, "Chúng ta vừa nói đến chuyện có khả năng trước đây hung thủ từng đến nhà nghỉ này, mà không chỉ một lần, vậy thì chúng ta chỉ cần lấy được phần thông tin khuyết thiếu mà anh Ngô khôi phục lại, rồi so sánh với những ghi chép về thông tin những vị khách từng thuê phòng ở khách sạn này trước đây là sẽ nhanh chóng tìm ra nghi phạm thôi!"
"Mà chúng ta còn có ADN để có thể phân biệt." Đại Bảo nói.
"Lần này các anh đoán trúng phóc!" Tôi quay sang cười với đội trưởng Mã, "Chúng tôi có thể nói cho các anh biết số chứng minh thư của nghi phạm đấy!"
"Quá tuyệt vời!" Đội trưởng Mã reo lên, "Mọi hiện tượng kỳ quặc xuất hiện tại hiện trường đều được giải thích thông suốt, duy rèm cửa sổ là vẫn chưa rõ ràng lắm. Chẳng phải anh từng nói hung thủ cố tình nhằm vào rèm cửa sao? Hắn ta nhằm vào rèm cửa để làm gì?"
"Điều đó không còn quan trọng nữa." Tôi chậm rãi đáp, "Giờ thì anh có thể hỏi thẳng hung thủ được rồi!"
Sở Pháp y tỉnh có rất nhiều việc kiêm nhiệm, ví dụ khi đến kiểm tra các hiện trường án mạng, cơ quan công an địa phương sẽ tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi của các bác sĩ pháp y để mời họ cùng hội chẩn giám định những vết thương khó xác định trong nội hạt.
Với thành phố Lớn chuyên giám định vết thương như thành phố Thanh Châu càng không ngoại lệ, chúng tôi "mua 1 tặng 10" giúp các bác sĩ pháp y thành phố Thanh Châu giám định tròn mười vụ thương tích khó.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc vận may mỉm cười với chúng tôi. Chúng tôi gần như đón nhận bốn tin vui cùng một thời điểm: Thứ nhất, trên chiếc khăn bông đắp mặt Vu Đình Đình quả nhiên phát hiện thấy vết máu tiềm ẩn, đồng thời xét nghiệm ra gen ADN của đàn ông, gen ADN này hoàn toàn đồng nhất với vết máu để lại trên chiếc khăn mặt trong tủ tiệt trùng. Thứ hai, thông qua thông tin lấy được từ chỗ anh Ngô, cùng thông tin lưu trú tại nhà nghỉ trước đây, cảnh sát nhanh chóng tìm ra một người đàn ông tên là Hoàng Kỳ Ám ngay cả số chứng minh nhân dân của hắn cũng tìm thấy rõ ràng. Thứ ba, khi Hoàng Kỳ Á lên mạng trong một quán Internet ở thành phố Thanh Châu, hắn đã bị hệ thống đăng ký nhận ra và nhanh chóng sa lưới. Thứ tư, Hoàng Kỳ Á chính là chủ nhân của vết máu trên hai chiếc khăn bông.
Hoàng Kỳ Á là người Thanh Châu, theo lý mà nói hắn không phải đối tượng cần thuê nhà nghỉ, lý do duy nhất khiến hắn thuê nhà nghỉ là để chơi gái. Trưa ngày mùng 1 tháng 6 năm 2012, hắn đến nhà nghỉ quen thuộc để thuê phòng, rồi chuẩn bị sẵn một vài bộ đồ lót gợi cảm và ít đồ chơi tình dục cho gái gọi, hắn cất tất cả đồ dùng vào trong phòng. Buổi chiều, hắn ra ổ bán dâm ở gần ga tàu để tìm gái. Chẳng bao lâu, hắn đã tìm được một cô gái bán hoa. Sau khi thỏa thuận giá cả xong xuôi, cô gái lấy lý do là dạo này an ninh khu vực không tốt, sợ khách chơi xong quỵt tiền nên từ chối không theo Hoàng Kỳ Á về nhà nghỉ mà hắn đã thuê phòng sẵn.
Không còn cách nào khác, Hoàng Kỳ Á đành chấp nhận tiến hành giao dịch với cô gái bán hoa ở địa điểm mà cô ta chọn. Buổi trưa ngày mùng 2 tháng 6, tự cho rằng mình và cô gái bán hoa nọ tâm đầu ý hợp, tính cách tương đồng nên Hoàng Kỳ Á rủ cô gái bán hoa lên mạng tâm sự suốt buổi chiều. Đến tối, hắn lại tiếp tục ở lại nhà cô gái bán hoa.
Sáng ngày mùng 3 tháng 6, Hoàng Kỳ Á chợt nhớ mình còn để đồ ở nhà nghỉ, thế là hắn quay lại nhà nghỉ, yêu cầu bà chủ mở cửa phòng để hắn lấy đồ. Bà chủ nhà nghỉ nói hắn thuê phòng từ ngày mùng 1, nhưng đến tận mùng 3 mới trả phòng, nên phải trả hai ngày tiền thuê phòng, trong khi lúc trước hắn mới trả trước một ngày, giờ phải trả thêm một ngày nữa. Hoàng Kỳ Á lại cho rằng tuy hắn thuê phòng nhưng hai ngày qua không hề ở đó, hắn không yêu cầu bà chủ nhà nghỉ trả lại tiền là tốt lắm rồi, sao còn có chuyện bắt hắn bù thêm tiền thuê phòng một ngày?
Đã không chịu trả tiền thuê phòng thì bà chủ cũng từ chối mở cửa phòng cho Hoàng Kỳ Á lấy đồ. Trong lúc tức giận, hắn thò tay qua cửa sổ, định giật rèm cửa để trút giận, nào ngờ chất lượng rèm cửa quá tệ nên vừa giật nhẹ một cái, thanh treo rèm đã gãy lìa, rèm cửa lập tức trút sang một bên.
Khách không những không chịu trả tiền phòng mà còn phá hoại rèm cửa khiến bà chủ nhà trọ tức giận văng đủ lời lăng mạ. Hoàng Kỳ Á thấy mình đuối lý nên quyết định bỏ đi, không thèm lấy đồ đạc trong phòng nữa. Nhưng bà chủ không chịu bỏ qua cho hắn, bà ta mở cửa phòng, cao giọng hét mọi người bắt trộm.
Hành động này kích động Hoàng Kỳ Á, hắn lao đến bóp cổ bà chủ nhà nghỉ, đẩy bà ta vào trong phòng, ấn xuống giường cho đến khi bà ta bất động mới thôi. Đang trong trạng thái giết người đỏ mắt thì Hoàng Kỳ Á cảm thấy bé gái Vu Đình Đình vừa cào hắn vừa kêu khóc, thế là hắn quay người lại ấn Vu Đình Đình xuống giường, bóp cổ cho đến khi cô bé tử vong.
Sát hại hai mạng người xong, Hoàng Kỳ Á thấy chùm chìa khóa treo trên miếng gỗ, vì không biết kỹ thuật lấy chìa khóa ra nên hắn vô tình làm miếng gỗ xoay ngược lại. May mà chìa khóa phòng 213 không nằm lẫn với các chìa khóa khác, hắn nhặt lấy chìa khóa đi mở cửa phòng, lấy đồ đạc của mình ra.
Lúc rời khỏi phòng, hắn đã bình tĩnh lại. Thấy tay mình đau rát, hắn nhìn xuống mới phát hiện cánh tay đang chảy máu. Vì không muốn bị mọi người chú ý khi ra khỏi nhà nghỉ, nên hắn ra ban công lấy một chiếc khăn mặt lau sạch vết máu rồi vứt nó vào tủ tiệt trùng.
Tuy máu ở cánh tay đã cầm, nhưng hắn vẫn thấy đau, hắn vô thức lấy thêm một chiếc khăn nữa, rồi vừa rời khỏi hiện trường vừa chuẩn bị băng bó vết thương. Nhưng lúc đi ngang qua cánh cửa phòng thu ngân đang mở rộng, hắn thấy thi thể của bé gái Vu Đình Đình nằm nghiêng trên giường, hai cẳng chân bé xíu buông thõng đập thẳng vào mắt hắn. Khoảnh khắc đó, hắn động lòng trắc ẩn. Thế là hắn cởi chiếc khăn đang buộc trên cánh tay, đắp lên mặt cô bé. Động tác này giúp hắn nhìn thấy tập giấy tờ để trên bàn làm việc, hắn liền xé trang ghi thông tin đăng ký lưu trú của mình, khép hờ cửa rồi rời khỏi hiện trường.
Hoàng Kỳ Á luôn tự động viên rằng mình và bà chủ nhà nghỉ không thân không thích, mình lại không cướp đoạt tài sản và là người Thanh Châu, mọi tình tiết đều có vẻ không liên quan gì đến nhà nghỉ này, bởi vậy cảnh sát tuyệt đối không thể nghi ngờ mình. Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng chính chiếc chìa khóa mà hắn vô thức đút vào túi đã bán đứng mình.
"Đừng mơ có thể gây tội ác hoàn hảo đến mức không để lại dấu vết!" Lâm Đào nói, "Dù hắn đã già mồm thanh minh mình vô tội thì cũng không thể thoát nổi lưới pháp luật."
"Hôm nay mùng 4 nhỉ?" Đại Bảo ngẩn người hỏi, "Bốn ngày nữa khai mạc Euro rồi!"
"Suốt ngày bóng bánh, mau cầu hôn bạn gái cậu đi cho anh em nhờ!" Tôi cười bảo.
"Cầu hôn từ lâu rồi mà các anh không biết à?" Đại Bảo vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngây ngốc, nói, "Hôm khai mạc Euro là hôm tôi và bà xã tương lai đi chụp ảnh cưới."
Pháp Y Tần Minh: Kẻ Dọn Rác Pháp Y Tần Minh: Kẻ Dọn Rác - Tấn Minh Pháp Y Tần Minh: Kẻ Dọn Rác