We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Chi Long
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Don Nguyen
Upload bìa: Bùi Thi Hoàng
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2067 / 5
Cập nhật: 2015-07-11 20:54:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 Lonely My Way
rong ánh đèn xanh vàng nhấp nháy liên tục khắp nơi,những thân hình uốn éo như điên dại,những tiếng la hò kích động bị át bởi tiếng nhạc xập xình ầm ỹ bức người.Đây là một thế giới khác xa với thế giới mà tôi từng biết.Thế giới của tiếng nhạc,của ánh đèn,của những điệu nhảy cuồng nhiệt.Đây là nơi để thể hiện mình?Là nơi đốt tiền?Là nơi kiếm ăn của những cô gái bay đêm?Hay đơn giản chỉ là nơi để thác loạn?Có lẽ là tất cả.Nếu cách đây hơn một năm thôi,tôi sẽ tròn mắt ngạc nhiên,sẽ bị ép đến vỡ tim trong tiếng nhạc chát chúa này.Nhưng bây giờ,nơi đây dường như đã quá quen thuộc với tôi.
Đưa mắt nhìn khắp nơi,tôi dừng lại ở bàn đối diện.Một cô gái ăn mặc đầy vẻ khiêu gợi,gương mặt dễ thương pha lẫn chút non dại, đang nâng ly rượu nốc cạn.Ngồi bên cạnh là 1 gã tóc nhuộm vàng,mặc áo phanh ngực,đeo sợi dây chuyền to như sợi xích đang choàng tay qua eo cô gái vuốt ve.Xung quanh là những tên ăn theo đang to to mồm oang oác điều
gì đó.Bắt gặp ánh nhìn của tôi,cô ta đưa mắt đáp trả.Tôi nháy mắt với cô ta một cái,cả hai cùng mỉm cười.
Phát hiện điều gì đó,gã tóc vàng hất hàm hỏi: “Thằng kia,nhìn cái gì?”
Tôi cười nhạt.
Như thấy sự khinh bỉ trong nụ cười của tôi,gã bật đứng dậy,đi cùng đám bạn tiến lại gần.
“Mẹ mày,ông hỏi sao không trả lời.” gã đã đứng trước mặt tôi. Tôi vẫn điềm tĩnh,lấy 1 điếu thuốc ra,châm lửa….
“Tách….”
“@#$%^&*” sau tiếng chửi thề,hắn vung tay lên. “Xoảng…”
Tiếng của chai bia bị đập vỡ,gã ôm cái đầu bê bết máu gục xuống sàn.Liền
sau đó,các bàn xung quanh tôi đứng dậy,lao thẳng vào bạn bè của gã.Một trận hỗn chiến xảy ra….Tôi vẫn coi như không có chuyện gì,tiếp tục hút thuốc,rồi khẽ nâng ly rượu về phía cô gái,cô ta mỉm cười ra vẻ thích thú lắm.
“Mẹ mày…Tìm đường chết.” thằng Dê già đá thêm mấy cái vào bụng tên tóc vàng,trong khi hắn vẫn lăn lộn dưới sàn.
“Giờ sao hả đại ca?” nó hỏi tôi
“Cút.” Tôi lạnh lùng ném tàn thuốc về phía gã.
……………..
“Em ngồi được không?” cô gái ban nãy hỏi.
Cô ta lập tức xà xuống,khoác tay tôi,tôi mỉm cười đắc ý. “Thằng cháu.” Một bàn tay đặt lên vai tôi.
Xoay người lại,phía sau lưng tôi là một người đàn ông to con,đầu
trọc,cũng đeo dây chuyền và lắc tay to như sợi xích. “Dạ,chú Sáu.”
Chú ngồi xuống bên cạnh tôi,khẽ châm điếu thuốc rồi nói từ tốn. “Lại chuyện gì?”
“Dạ không…”
“Bớt nóng tính đi,mày làm đuổi khách,tao khó ăn nói với anh lớn lắm.” “Dạ,cháu nghe…”
Ông ta mỉm cười rồi bỏ đi.
……….
“Anh tên gì?” cô gái hỏi “Em không cần biết.” “Em tên…”
Tôi đưa tay che miệng cô ta lại. “Anh không muốn biết.”
Thoáng chút ngạc nhiên,nhưng liền sau đó cô ta hôn lên má tôi đánh chụt một cái rõ to.
“Tối nay rảnh không?Chơi qua đêm với anh.” Tôi quay sang hỏi. “Cũng được,nhưng chơi gì?”
“Miễn sao không để em thất vọng là được.” Tôi cười,quàng tay qua eo cô ta,kéo sát lại gần.
“Uống đi anh em,hôm nay vui hết mình nha.” “Chúc mừng sinh nhật anh.”
“Đại ca,hôm nay có hàng..” thằng dê già nói khẽ vào tai tôi,móc ra một bao
ni lông nhỏ,bên trong đầy những viên thuốc hình thoi màu trắng.Tôi lấy 1 viên bỏ vào mồm,nốc cạn ly rượu rồi quay sang bên cạnh,cô ta cười rồi
há mồm ra đón lấy viên thuốc.
Đầu óc tôi bắt đầu lâng lâng.Tôi dần chìm vào tiếng nhạc và ánh đèn……..
…………..
Trời đã sáng,ánh nắng chan hòa từ cửa sổ rọi vào làm tôi tỉnh giấc.Đầu vẫn còn đau buốt,nhức nhối.Mình đang ở đâu đây,tôi tự hỏi.Nhìn xung quanh,khách sạn.Ừ phải rồi,đêm qua tôi không về nhà.Xoay sang nhìn bên cạnh,là cô gái đêm qua,cô ta vẫn ngủ ngon lành.
Tôi mệt mỏi lê bước vào nhà tắm,gột rửa cho sạch mùi rượu lẫn mùi hương con gái còn sót lại đêm qua.
……………
Mặc quần áo vào,tôi bật lửa châm 1 điếu thuốc.
“Anh dậy rồi à?” cô gái dụi mắt hỏi,có lẻ tiếng động nãy giờ làm cô ta tỉnh giấc.
“Ừ.”
“Anh đi đâu?”
“Đi về.Em cần gì không?” “Nhưng….Không….” cô ta lắc đầu nhẹ.
Lấy cái điện thoại trên bàn,tôi mở khóa,không một cuộc gọi,không một
tin nhắn.Tôi chán nản bỏ vào túi. “Vậy anh về…..” tôi bước ra cửa.
“Mình còn gặp lại không?” “Không biết nữa.”
Cô gái im lặng không nói gì,vẻ mặt buồn bã.Khựng lại trong giây lát,tôi
quay lại,cầm lấy điện thoại cô ta,bấm số của mình…..Đặt nó xuống bàn,tôi xoay người sang nói:
“Số của anh…..” rồi mở cửa ra về.
……………………………….
Sau khi Lợi Lợi ra đi.Cuộc đời tôi cũng có bước ngoặc mới. Có lẽ sau khi lấy đi quá nhiều,ông trời đã nhớ đến tôi…..
Nước ta mở cửa.Nhờ khôn khéo,bố tôi được thăng cấp ngồi vào chiếc ghế mà bao người thèm muốn,kèm theo là những khoản tiền không rõ nguồn gốc cứ ào ào chảy vào.Mẹ tôi cũng từ bỏ đồng lương công chức ít ỏi của
cơ quan mà chuyển sang làm cho một công ty nước ngoài mới thành
lập.Với kinh nghiệm bao năm quản lý nhân sự,bà không mất nhiều thời gian kiếm một vị trí chủ chốt.Kèm theo đó là những chuyến công tác kéo dài.
Tiếp đó,bố vay ngân hang,cầm sổ đỏ,hùn vốn vào một vũ trường cùng với các cán bộ và ông trùm giang hồ thời đó.Nếu bạn sống ở Sài Gòn,bạn cùng thế hệ của tôi,chắc hẳn bạn phải biết đến cái vũ trường ấy.Trong những năm đầu thiên niên kỷ mới,nó như mặt trời giữa trưa trong cái chốn ăn chơi thác loạn của thành phố.Lợi nhuận không biết bao nhiêu mà kể,tiền đếm không sao cho hết.
Nhà tôi chuyển sang sống ở một căn hộ ba tầng tiện nghi mà có nằm mơ tôi cũng không nghĩ đây là nhà mình.Phải rồi,nó đâu phải nhà tôi,nó trống vắng,lạnh lẽo,đâu còn tiếng cười hạnh phúc.Không còn những bữa cơm gia đình giản dị,cũng không còn là gia đình nhỏ bé của tôi ngày xưa nữa.Có phải đây là điều mà em từng nói?
Về phần tôi,tôi như đổi đời,không còn khoác lên người những quần áo cũ kĩ nhưng ấm áp,không còn những buổi làm thêm ướt đẫm mồ hôi mà cũng ướt đẫm niềm vui ngày nào.Có lẽ muốn bù đắp cho tôi,nên bố mẹ không tiếc thứ gì,nhưng họ đâu biết,tôi nào có vui?
Những buổi tối của tôi bây giờ không còn là những buổi hóng gió ngoài bến tàu nữa,nó thay bằng những đêm xa xỉ,thác loạn ở vũ trường ngập tràn bia rượu.Là nhưng đêm quay cuồng bên những người con gái mà ngay cả tên họ tôi còn không rõ.
Tôi được chu cấp đầy đủ,được xưng anh gọi em với con cháu của các bậc cán bộ cao cấp và của cả những tay giang hồ sừng sỏ.Tôi được nếm mùi vị của tiền bạc,của sự sang trọng,được mua những món đồ đắt tiền,được làm những chuyện mà mình ngày xưa không làm được.
Nhưng tôi có hạnh phúc sao?Đây là cuộc sống mà ngày xưa tôi ao ước sao?Tại sao tôi thấy tất cả những thứ đó thật vô nghĩa?Tại sao?
Nếu ông trời bù đắp cho tôi như vậy,thì tôi không cần.Không cần.
……………………….
One Way Ticket One Way Ticket - Chi Long One Way Ticket