Nguyên tác: Amazing Grace
Số lần đọc/download: 1214 / 21
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:16 +0700
Chương 9
V
ào thứ sáu, tám ngày sau trận động đất, người ta báo cho cư dân trong trại tạm trú Presidio hay rằng, hôm sau, các xa lộ và phi trường sẽ mở trở lại. Một đài không lưu tạm thời được thiết lập. Đài cũ sẽ mất nhiều tháng mới xây lại như trước. Việc mở cửa của xa lộ 280 và 101 sẽ cho phép người ta đi về phía nam, nhưng cầu Golden Gate phải mất vài ngày nữa mới mở, cho nên hiện thời con đường lên phía bắc chưa đi được. Người ta còn cho biết cầu Vịnh còn đóng nhiều tháng nữa, cho đến khi nó được sửa chữa xong, tức là khách từ East Bay muốn vào thành phố phải đi qua các cầu Richmond hay Golden Gate, và đi về phía nam phải qua các cầu Dumbarton hay San Mateo. Việc đi lại sẽ rất khó khăn, và sự lưu thông sẽ hết sức chậm chạp. Còn bây giờ, chỉ những ai sống ở vùng bán đảo mới có thể về nhà được vào hôm thứ bảy.
Các khu cư trú khác sẽ được mở đường trở lại, dân trong các vùng ấy sẽ có thể về để kiểm tra nhà cửa xem hư hao nặng nhẹ như thế nào. Những vùng tình hình quá nguy hiểm không thể vào được, cảnh sát sẽ lập hàng rào hay giăng băng vàng để cảnh báo cho mọi người biết. Khu Tài chánh vẫn còn hư hại nặng nên có biển báo cấm mọi người lui tới, như thế tức là những hoạt động kinh doanh vẫn chưa mở cửa lại. Đến cuối tuần, chỉ một vài nơi trong thành phố có điện. Người ta đồn rằng, có lẽ phải mất hai tháng nữa mới phục hồi toàn bộ hệ thống điện, may ra thì cũng phải mất một tháng. Thành phố còn bị tê liệt, nhưng đã bắt đầu nhúc nhích chuyển mình. Sau tám ngày thành phố bị hoàn toàn ngưng trệ, bây giờ đã có dấu hiệu phục hồi, nhưng phải mất nhiều tháng nữa nó mới có thể hoàn toàn đứng vững. Trong trại tạm trú, người ta bắt đầu bàn đến chuyện ra về. Nhiều năm qua họ đã sống trong tâm trạng lo sợ có động đất lớn, bây giờ nó đã đến thật và tàn phá rất dữ dội. Người thì chuẩn bị ra về, kẻ thì quyết định ở lại. Người già nói rằng họ không sống đủ lâu để chứng kiến một trận động đất khác như thế này, nên chẳng cần lo sợ. Người trẻ nôn nóng tái thiết nhà cửa để bắt đầu lại cuộc sống. Còn những người trung niên thì dựa vào thành phố để xây lại sự nghiệp. Họ đã mất mát quá nhiều và quá sợ hãi. Khi nào cũng có tiếng than thở của mọi người trong phòng ngủ, phòng ăn và trên đường đi, ngay cả trên các bãi biển chạy theo vùng Crissy Field. Ban ngày, người ta dễ quên những chuyện đã xảy ra. Nhưng vào đêm khuya, họ lại lo sợ sẽ có những cơn dư chấn. Mọi người trong thành phố như con chim gặp bão, luôn sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ.
Sau khi đã nghe tin tức nói rằng ngày mai phi trường sẽ mở cửa trở lại, Melanie và Tom ngồi trên bãi biển, nhìn ra Vịnh và nói chuyện. Ngày nào họ cũng đến ngồi ở đây. Nàng nói cho anh biết chuyện xảy ra giữa Jake và Ashley, và từ đó nàng ngủ ở bệnh viện. Nàng nôn nóng về nhà để tránh mặt họ, và nàng sung sướng được biết về Tom nhiều hơn.
- Bây giờ anh sẽ làm gì? - Nàng hỏi. Ngồi với anh, nàng luôn luôn cảm thấy thoái mái, yên ổn. Anh có phong thái rất dễ chịu, tự tin và chân thật. Nàng cảm thấy rất vui vẻ khi ngồi với một người không liên quan đến công việc của nàng. Nàng quá chán các diễn viên, ca sĩ, nhạc sĩ và những người nàng phải tiếp xúc hàng ngày. Nàng đã sống chung đụng với nhiều người như thế, và thường kết bạn với những tên như Jake, thỉnh thoảng còn tệ hơn. Họ là những người chỉ biết đến mình, nghiện ma tuý, điên khùng, hay tính tình rất xấu, chỉ muốn lợi dụng nàng mà thôi. Theo nhận xét của Melanie, họ vô lương tâm, vô đạo đức và luôn làm bất cứ gì có lợi cho họ. Nàng muốn đời nàng hoàn thiện hơn thế. Mới mười chín tuổi, nàng có đạo đức hơn họ rất nhiều. Nàng không đụng đến ma tuý, không lừa dối ai, không nói láo, không chỉ biết có mình, luôn luôn là người chân thật và đức hạnh. Nàng muốn người khác cũng như thế. Nàng và Tom đã nói nhiều về sự nghiệp của mình. Nàng không bỏ nghề, nhưng muốn làm theo ý thích của bản thân. Nàng không thể để cho mẹ điều khiển nàng mãi. Melanie nói với Tom rằng nàng đã chán cảnh bị kiểm soát, bị lợi dụng, và để cho người khác thúc giục. Anh rất ấn tượng trước lý lẽ của nàng, anh thấy nàng nói rất phải.
- Tôi phải trở về Berkeley để trả lại chỗ ở, - Tom nói.
- Có lẽ phải mất một thời gian tôi mới làm thế được. Ít ra phải đợi cầu Golden Gate và Richmond mở lại tôi mới có thể đi East Bay được. Sau đó tôi sẽ về Pasadena. Tôi sẽ nghỉ hè ở đây. Tôi có công việc ở San Fransico vào mùa thu, nhưng mọi chuyện bây giờ có thể thay đổi, tuỳ vào công việc kinh doanh mở lại sớm hay muộn. - Giống như Melanie, Tom có đầu óc sáng suốt và sống có mục đích rõ ràng. Anh đã hai mươi hai tuổi, muốn làm việc vài năm, rồi đi học trường kinh doanh, có lẽ là ở Đại học UCLA.- Cô thì sao? Chương trình của cô trong vài tuần sắp đến như thế nào? - Họ chưa nói rõ kế hoạch chi tiết.
Anh biết nàng sẽ đi lưu diễn trong tháng bảy, sau khi đã trình diễn ở Las Vegas. Nàng đã nói với anh nàng rất ghét tới đấy, nhưng đó là điểm đến rất quan trọng cho nàng, và chuyến lưu diễn này rất quan trọng. Sau đó, nàng định sẽ quay về L.A. vào tháng chín. Nhưng anh không biết kế hoạch trong tháng sáu của nàng ra sao. Bây giờ còn đang tháng năm.
- Tuần sau tôi có buổi ghi âm dĩa CD mới. Công việc này giúp tôi khởi động tốt. Ngoài ra, tôi rảnh cho đến khi trình diễn ca nhạc ở L.A. trong tháng sáu trước khi tôi đi. Đến khi ấy anh đã về Pasadena chưa? - Nàng hỏi, vẻ hy vọng. Anh cười và lắng nghe nàng. Tìm hiểu nàng rất thú vị, việc gặp nàng với anh như một giấc mơ. Anh cứ nghĩ rằng khi nàng về L.A. nàng sẽ quên anh. - Tôi rất muốn anh đến xem buổi trình diễn của tôi ở L.A. Khi làm việc, tôi rất chăm chú, nhưng có lẽ đến đó anh sẽ thấy rất vui. Anh có thể đem theo vài người bạn nếu anh muốn.
- Chắc em gái tôi sẽ rất thích, - anh cười đáp. - Tháng sáu con bé cũng ở nhà.
- Vậy anh dẫn cô ấy theo đi, - Melanie nói, rồi nàng hạ giọng: - Tôi hy vọng khi anh về, anh sẽ gọi cho tôi.
- Cô có nghe điện thoại của tôi không? - Anh lo lắng hỏi. Khi ra khỏi trại Presidio, trở về với cuộc sống cũ, nàng là ngôi sao lớn. Nàng có cần anh nữa không? Anh chỉ là anh chàng kỹ sư non nớt, không xứng với địa vị của nàng. Nhưng nàng thích gặp anh, cũng như anh thích nàng vậy.
- Dĩ nhiên tôi sẽ nghe, - nàng đáp. Hy vọng anh sẽ gọi tôi. - Nàng ghi số điện thoại di động của mình cho anh. Mạng điện thoại ở khu vực San Francisco chưa hoạt động, nhưng chỉ một thời gian nữa thôi. Mạng Internet vẫn chưa phục hồi. Người ta nói rằng nó sẽ hoạt động trở lại trong vòng một tuần nữa.
Họ trở lại bệnh viện trại, và Tom nói đùa:
- Nếu đi lưu diễn, tôi chắc cô sẽ không theo học trường điều dưỡng được.
- Phải, đúng thế. Trong lúc đi lưu diễn tôi sẽ không thể làm gì khác. - Hôm trước nàng đã giới thiệu Tom với mẹ, nhưng bà không ấn tượng. Theo bà, anh chỉ là một đứa bé, và nghề kỹ sư chẳng có nghĩa gì. Bà muốn Melanie đi chơi với các nhà sản xuất phim, các đạo diễn, ca sĩ hàng đầu, và các diễn viên tên tuổi, những người khiến cho báo chí để mắt tới, hay có thể giúp nàng tiến xa trên đường sự nghiệp. Jake dù thiếu đứng đắn, nhưng anh ta thuộc nhóm người được báo chí lưu tâm. Còn Tom sẽ không bào giờ được giới truyền thông nhắc đến. Và gia đình thuộc loại trí thức, giàu có của anh ở Pasadena cũng có vẻ tầm thường, không làm cho Janet quan tâm. Nhưng bà không lo việc này, bà nghĩ khi Melanie rời khỏi San Francisco, nàng sẽ quên anh ta ngay và họ không gặp lại nữa. Bà không biết rằng họ có kế hoạch gặp nhau tại L.A.
Melanie làm việc với Maggie suốt cả ngày. Họ cùng ăn bánh pizza vào buổi tối do Tom đem từ phòng ăn tập thể đến. Thức ăn rất ngon nhờ thực phẩm được chuyển tới còn tươi như thịt, trái cây và rau. Everett đến gặp họ sau khi đã dự buổi họp của hội Cai Rượu lần cuối cùng. Ông nói rằng ông đã bàn giao công việc cho người thư ký mới, một phụ nữ có nhà đã bị thiệt hại ở Marina, chị ta có ý định sẽ ở lại trong trại tạm trú Presidio nhiều tháng. Mấy ngày qua, các buổi họp rất hiệu quả, nó là nguồn giúp đỡ lớn cho ông. Ông nói cám ơn Maggie vì bà đã động viên ông làm việc này. Bà khéo léo trả lời rằng không có bà, ông cũng tổ chức cuộc họp như thế được. Sau khi Tom và Melanie đi chơi một vòng trong đêm cuối cùng, họ ngồi nói chuyện với nhau. Đây là đêm mà hai người sẽ nhớ mãi.
- Tôi không thích về L.A, - Everett thú nhận, sau khi Tom và Melanie đã đi khỏi. Hai người hứa sẽ về chào họ trước khi đi ngủ. Sáng mai đám người trong trại sẽ về sớm, và Melanie sẽ không quay lại làm việc nữa. - Bà ở đây có sao không? - Ông lo cho bà. Maggie có tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết, nhưng ông thấy bà vẫn có cái gì yếu đuối. Vì vậy mà ông yêu mến bà.
- Dĩ nhiên tôi sẽ không sao. Đừng hỏi dại. Tôi từng làm việc ở những nơi tồi tệ hơn thế này nhiều. - Bà cười, và ông cười theo.
- Tôi cũng vậy. Nhưng được ở đây với bà rất tuyệt, Maggie à.
- Tôi là xơ Maggie, - bà nhắc, rồi mỉm cười. Thỉnh thoảng giữa họ có cái gì đấy làm cho bà lo sợ. Ông bắt đầu xem bà như một phụ nữ bình thường, chứ không phải là nữ tu. Ông che chở cho bà, và bà nhắc ông nhớ rằng nữ tu không phải là phụ nữ, họ đã được Chúa che chở. - Tạo hoá của tôi là chồng tôi, - bà trích Kinh Thánh để nói với ông. - Chúa sẽ chăm sóc tôi. Tôi sẽ ổn. Ông hãy lo làm sao cho mình được bình an ở L.A đi.- Bà còn hy vọng ngày nào đó ông sẽ đi Montana để tìm con trai, mặc dù bà nghĩ ông chưa sẵn sàng để làm vậy. Nhưng họ đã nói đến chuyện này hai lần, và bà khuyến khích ông nên nghĩ đến chuyện này.
- Tôi sẽ rửa những tấm hình tôi chụp ở đây. Chắc ông tổng biên tập sẽ rất thích. - Everett cười, lòng nôn nóng muốn thấy những tấm ảnh mà ông đã chụp cho Maggie vào đêm động đất và sau đó. - Tôi sẽ gởi cho bà những tấm hình mà tôi đã chụp bà.
- Tôi rất muốn được thế. - Bà cười. Đây là thời gian quan trọng cho tất cả mọi người. Chiều hôm đó bà đã nói rất nhiều với Melanie. Bà hy vọng có ngày Melanie sẽ tham gia công việc tình nguyện. Nàng rất giỏi về lĩnh vực này, nàng đã an ủi rất nhiều người với sự ân cần, dịu dàng của mình. - Cô ấy sẽ thành một nữ tu tuyệt diệu, - Maggie nói thế với Everett khiến ông cười hô hố.
- Cô bé sẽ không gia nhập đâu. Mẹ của Melanie sẽ giết cô bé thôi. - Everett đã gặp Janet một lần. Ông rất ghét bà ta. Ông nghĩ Janet ồn ào, kênh kiệu, khoe khoang và thô lỗ. Bà ta xem Melanie như cô gái năm tuổi, và khai thác tối đa sự thành công của nàng.
- Tôi đề nghị cô ấy tham gia một vài công việc tình nguyện của Thiên Chúa giáo ở L.A. Cô ấy có thể giúp đỡ những người vô gia cư. Malanie nói, cô ấy thích ngày nào đó sẽ tạm ngưng công việc đang làm, đi xa sáu tháng để giúp đỡ những người nghèo ở nước ngoài. Những điều kỳ lạ sẽ xảy ra. Có lẽ nó sẽ làm cho cô ấy được hạnh phúc. Cô ấy sẽ được làm việc trong một thế giới khác, nhiều ý nghĩa hơn.
- Có lẽ cô bé sẽ làm thế, nhưng tôi nghĩ điều đó chắc còn lâu mới xảy ra, vì mẹ cô rất căng. Cô bé phải thu đĩa mới, phải hát để đoạt giải Grammy. Nếu cô bé muốn làm, thì phải đợi một thời gian rất lâu.
- Ai biết được, - Maggie đáp. Bà đã cho Melanie tên của một vị linh mục ở L.A. Vị này luôn làm công việc giúp đỡ những người vô gia cư trên đường phố, năm nào ngài cũng đi Mexico nhiều tháng để giúp những người nghèo ở đấy.
- Còn bà thì sao? - Everett hỏi. - Rồi bà sẽ làm gì? Trở về Tanderloin khi hết việc ở đây à? - Ông ghét khu vực bà ở. Dù nghĩ sao thì vùng ấy vẫn là nơi rất nguy hiểm cho bà.
- Chắc tôi phải ở lại đây một thời gian lâu. Các nữ tu khác cũng sẽ ở lại, cùng một vài linh mục. Nhiều người dân đang sống ở đây không biết đi đâu. Người ta phải giữ cho các trại tạm trú hoạt động ít ra sáu tháng nữa. Tôi sẽ làm việc trong bệnh viện trại, nhưng thỉnh thoảng phải về nhà để xem tình hình ở đấy ra sao. Có lẽ ở đây có nhiều việc để cho tôi làm.
- Khi nào tôi sẽ gặp lại bà, Maggie? - Ông lo lắng hỏi. Ông muốn gặp bà hằng ngày, nhưng ông cảm thấy bà sẽ biến mất hẳn khỏi cuộc đời ông.
- Tôi không biết, - bà đáp, có vẻ buồn một phút, rồi bà cười khi nhớ chuyện bà muốn nói với ông đã mấy hôm.
- Everett này, ông biết không, ông nhắc tôi nhớ đến bộ phim mà tôi đã xem khi còn nhỏ. Phim đã lâu rồi, do Robert Mitchum và Deborah Kerr đóng. Một nữ tu và một thủy thủ bị kẹt trên hòn đảo hoang vắng. Họ yêu nhau, nhưng không hoàn toàn. Họ đã cố, không để cho chuyện này xảy ra, và trở thành bạn bè của nhau. Mới đầu anh thủy thủ xử sự rất tệ, khiến vị nữ tu sửng sốt. Anh ta uống nhiều, và bà ấy giấu rượu của anh ta đi. Bà đã cải biến anh ta, và anh ta ân cần săn sóc bà. Trong thời gian sống trên đảo, họ phải trốn tránh người Nhật vì đang xảy ra Thế chiến Thứ hai. Cuối cùng, họ được cứu thoát. Anh ta trở về hải quân và bà vào lại tu viện. Phim có tên “Heaven Knows, Mr. Allison”[5], rất hay. Tôi rất thích nó. Deborah Kerr đóng vai nữ tu thật tuyệt vời.
[5] “Trời biết, ông Allison.”
- Bà cũng thế, - ông buồn bã đáp. - Tôi sẽ rất nhớ bà, Maggie à. Được nói chuyện với bà hằng ngày là điều rất tuyệt vời.
- Khi dịch vụ điện thoại hoạt động trở lại, ông có thể gọi cho tôi, nhưng tôi nghĩ chắc một thời gian nữa mới có. Tôi sẽ cầu nguyện cho ông, Everett, - bà nói và nhìn vào mắt ông.
- Có lẽ tôi cũng sẽ cầu nguyện cho bà, - Everett đáp.
- Bộ phim hay ở chỗ họ yêu nhau mà kết quả chỉ thành bạn. Chuyện của chúng ta cũng như thế phải không?
Bà im lặng một hồi lâu, suy nghĩ, rồi đáp: - Tôi nghĩ là chúng ta nhạy cảm hơn. Nữ tu không được phép yêu.
- Nếu họ yêu nhau thì sao? - Ông hỏi và hy vọng tìm được câu trả lời tốt hơn.
- Họ không yêu nhau. Họ không thể. Họ đã kết hôn với Chúa.
- Đừng nói thế. Có nhiều nữ tu đã bỏ tu viện. Thậm chí họ còn lấy chồng. Anh trai bà cũng hoàn tục. Maggie...
Bà chặn lại không cho ông nói tiếp, nếu không họ sẽ ân hận. Bà không thể làm bạn ông nếu ông không tôn trọng ranh giới của bà và vượt qua ranh giới đó. - Everett, đừng. Tôi là bạn ông. Tôi nghĩ ông cũng là bạn tôi. Chúng ta hãy cám ơn Chúa vì được như thế.
- Nếu tôi muốn vượt qua ranh giới thì sao?
- Đừng. - Bà cười, đôi mắt tinh anh nhìn ông. - Ông đã muốn một ông không thể. Hay ông nghĩ là ông muốn thế. Ngoài đời có vô số người hợp với ông hơn.
- Nhưng không ai như bà. Tôi nghĩ ở đời này không có ai như bà.
Ba cười. - Có lẽ đây là điều hay. Ngày nào đó ông sẽ mừng vì đã làm bạn với tôi.
- Tôi mừng vì đã gặp bà, - ông đáp.
- Tôi cũng vậy. Ông là người tuyệt vời, tôi tự hào vì được quen biết ông. Tôi cam đoan thế nào ông cũng đoạt được giải Pulitzer về những bức hình ông đã chụp. - Trong một lần đi dạo chơi, ông đã rụt rè nói cho bà nghe về cuộc đời, về sự nghiệp của mình. - Hay sẽ được giải thưởng khác. Tôi rất nôn muốn xem những tác phẩm của ông. - Bà tế nhị lái ông sang chuyện khác, an toàn hơn và ông biết thế. Bà đã không mở một cánh cửa nào khác cho ông.
Khi Melanie và Tom trở lại để chào họ thì đã mười giờ. Trông họ trẻ trung, hạnh phúc vì tình yêu chớm nở. Everett ghen với họ. Cuộc đời họ đang bắt đầu. Ông cảm thấy như cuộc đời của mình đã hết, phần tuyệt vời nhất đã mất, mặc dù hội Cai Rượu và việc bỏ rượu đã thay đổi đời ông theo hướng tốt đẹp. Ông chỉ buồn vì công việc và nhớ những cuộc chiến tranh cũ. San Francisco và trận động đất đã làm loé lên lại tia sáng trong cuộc đời ông. Ông hy vọng những bức hình ông chụp sẽ rất đẹp. Nhưng ông nghĩ rằng ông đang trở lại công việc đã làm cho ông gặp một ít thách thức, trước đây cũng chính nó đã đẩy ông vào chỗ nghiện rượu.
Melanie hôn Maggie để từ biệt. Ngày hôm sau, Everett sẽ cùng Melanie và đoàn người của nàng sẽ ra về. Ho thuộc trong số những người rời San Francisco trước nhất, xe bus sẽ đến đón họ lúc tám giờ. Hội Chữ Thập Đỏ đã sắp xếp việc này. Những người khác ở tại những nơi khác nhau sẽ lần lượt ra về sau. Người ta thông báo rằng họ sẽ ra phi trường bằng những con đường phụ trong thành phố, vì trên xa lộ có nhiều chỗ hư hỏng, cho nên họ phải mất hai giờ mới đến phi trường được, hay có thể lâu hơn.
Everett buồn bã chào tạm biệt Maggie. Ông ôm ghì bà, rồi chuồi vào tay bà vật gì đó. Đợi cho đến khi ông đi rồi, bà mới mở tay ra xem. Đấy là cái thẻ cai rượu một năm. Ông gọi đây là bùa may mắn. Bà cười, nước mắt lưng tròng, rồi bỏ đồng xu vào túi.
Tom đưa Melanie về tận phòng của nàng. Nàng sẽ ngủ đêm cuối cùng ở đấy. Đây là lần đầu tiên nàng trở lại từ khi xảy ra chuyện bê bối giữa Jake và Ashley. Nàng đã thấy họ ở chỗ loa phóng thanh, nhưng nàng tránh mặt. Ashley có đến bệnh viện mấy lần để nói chuyện với nàng, nhưng Melanie giả vờ bận việc hay lẻn ra cửa sau. Nàng không muốn nghe cô ta nói láo, viện cớ này nọ để biện minh. Theo Melanie nghĩ thì Jake và Ashley rất xứng đôi. Bây giờ nàng đã hạnh phúc với Tom. Anh là người rất đặc biệt, có lòng tốt, tình cảm sâu sắc, rất hợp với nàng.
- Khi dịch vụ điện thoại hoạt động trở lại, anh sẽ gọi cho em. - Tom hứa với Melanie. Anh sung sướng khi biết nàng sẽ trả lời điện thoại của mình. Anh cảm thấy mình thật may mắn. Anh không quan tâm đến việc nàng làm nghề gì, anh nghĩ nàng là cô gái dễ thương nhất anh từng gặp. Và nàng cũng ấn tượng về anh.
- Em sẽ rất nhớ anh, - nàng đáp nhỏ.
- Anh cũng vậy. Chúc em ghi âm CD mới thật tốt. Nàng nhún vai. - Việc ấy đôi khi cũng vui. Sau khi về nhà rồi, em phải diễn tập rất nhiều. Em cảm thấy mình không còn là một ca sĩ chuyên nghiệp nữa.
- Không có chuyện đó đâu. Anh không lo việc ấy.
- Em sẽ nghĩ nhiều đến anh. - nàng nói, rồi cười. - Em cũng sẽ nhớ trại tị nạn ở San Francisco. - Anh cười nhìn nàng, rồi đột nhiên cúi xuống ôm nàng vào lòng và hôn nàng. Nàng kinh ngạc nhìn anh. Nàng không ngờ, nhưng thích thú. Anh chưa hôn nàng trong những lần đi dạo chơi, hay ngồi bên nhau. Họ là bạn bè cho đến khi ấy, và hy vọng được như vậy mãi mãi.
- Hãy bảo trọng, Melanie, - anh nói nho nhỏ. - Ngủ ngon em nhé. Sáng mai anh sẽ gặp em. - Trong phòng ăn tập thể, mọi người đang gói thức ăn dùng buổi trưa cho những người đi vào sáng hôm sau. Họ không biết họ phải đợi ở phi trường bao lâu, hay ở đấy có thức ăn không. Có lẽ không có, nên phòng ăn tập thể cung cấp đầy đủ mọi thứ để cho họ mang theo.
Melanie vào phòng với nụ cười bâng khuâng ở trên môi. Nàng chú ý thấy Ashley ngủ riêng trên giường mình mà không nằm chung với Jake. Mẹ nàng đang ngủ say, bà ngáy khò khò. Đây là đêm cuối cùng của họ tại trại tạm trú. Ngày hôm sau khi về với cuộc sống thoải mái ở L.A. họ sẽ xem đây như là giấc mộng. Nhưng Melanie nghĩ nàng sẽ nhớ mãi những ngày ở đây.
Melanie thấy Jake thức đậy và không để ý đến nàng. Khi nàng đi vào, Jake nằm quay lưng lại, không nhúc nhích, nàng cảm thấy nhẹ người. Nàng không muốn gặp Jake hay đi với anh vào ngày hôm sau. Nhưng họ không có sự lựa chọn nào khác. Họ sẽ cùng đi một chuyến máy bay với chừng năm chục người khác ở trong trại.
Melanie nằm xuống giường, đắp chăn, nàng nghe Ashley nói thì thào: - Mel... Mel... mình xin lỗi.
- Không sao, Ash... đừng lo, - Melanie đáp mà lòng nghĩ đến Tom. Nàng nằm quay lưng về phía cô bạn thân thời thơ ấu đã phản bội mình, và năm phút sau nàng ngủ với lòng thanh thản. Ashley nằm trăn trở cả đêm, cô biết mình đã mất người bạn thân nhất. Và cô nghĩ Jake không đáng cho cô phải mất một người bạn như Melanie.